Edit: Tiểu Lạc
Chương 49: Vị khách đến từ phương xa
“Loại ngọc trai trắng ngần và loại vàng nhạt này ta cần ba kg, san hô đỏ và san hô vàng cần hai mươi bụi, nếu có xà cừ tinh khiết ta cũng lấy một ít…” Arthur đứng bên bờ biển nói ra yêu cầu của mình với Rebertine đang nổi trên mặt nước.
Rebertine ghi nhớ lời của Arthur, sau đó gật đầu, “Được, khoảng năm ngày sau sẽ chuẩn bị đủ, đến lúc đó ngươi tới lấy hàng đi.”
“Được.” Arthur lên tiếng, thấy thái độ của Rebertine cũng bình thường thì suy nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Các ngươi dưới biển có ổn không?”
Rebertine sửng sốt, sau đó cười cười, “Rất tốt, vài vấn đề nhỏ thôi, đừng lo.” Nói xong hình như nhớ tới gì đó, “Dạo này phát hiện một ít đồ chơi mới, lần tới mang đến cho ngươi xem, thế nào?”
Arthur thấy Rebertine không muốn nhiều lời, cũng không gạn hỏi, chỉ gật đầu, “Được.”
Rebertine nhìn sắc trời, quay đầu nói với Arthur, “Thời gian không còn sớm, ta về trước đây, có việc cứ tới tìm ta.”
Arthur gật đầu, “Được.”
Sau khi tạm biệt Arthur, Rebertine quay đầu bơi về phía biển sâu, trên đường hắn có chút xuất thần.
Từ lần trước, sau khi Arthur đưa ra ý tưởng hợp tác làm ăn, Rebertine cảm thấy suy nghĩ này rất hợp với ý tưởng của mình, dù sao, biển tuy rộng lớn, nhưng cũng không phải nơi nào cũng có nhân ngư, nếu muốn mở rộng việc kinh doanh, phải mở rộng diện tích, nối kết với đất liền đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Ngay từ đầu Rebertine suy xét sẽ hợp tác với Trình Trì, nhưng sau vài lần trò chuyện với nhau, Rebertine phát hiện người bạn thân này vô cùng thích sống an tường với hiện trạng, không hề có chút hùng tâm tráng chí nào, Rebertine cũng không ép buộc, dù sao làm bạn bè, không thể miễn cưỡng người ta đi làm chuyện người ta không muốn. Mà lúc này Arthur xuất hiện, chắc hẳn là buồn ngủ mà gặp gối đầu, Rebertine hầu như không hề do dự đã đồng ý đề nghị của Arthur.
Đây là lần gặp thứ hai của Rebertine và Arthur, hai người đều có tính cách thẳng thắn, chưa đàm phán bao lâu đã thương định được chi tiết hợp tác, lúc này trong tay Rebertine đã lấy được đơn hàng đầu tiên.
Hơn nữa, làm ăn với Arthur, Rebertine còn có một suy xét khác —— trong biển thật ra cũng không an toàn như hắn nghĩ.
Cái lần động đất dưới đáy biển kia tộc trưởng Chase đã nói rõ tình huống, mặc dù ông nói cái gì mà cơn thịnh nộ của hải thần cái gì mà tùm lum nguyên nhân, nhưng căn cứ những miêu tả xác thực mà Chase đưa ra, Rebertine xác định lần này chắc chắn là vận động dồn nén gây ra chấn động, tuy tâm địa chấn không nằm ở mảnh hải vực này, nhưng ở đây còn có thể cảm nhận được cơn chấn động rõ ràng như thế có thể thấy được cấp độ động đất không hề thấp. Hơn nữa xem phản ứng của Chase, hình như ông có dự cảm nào đó. Có tầng nhân tố này, Rebertine nghĩ đến việc phải tìm một nơi có thể cư trú cho mình và Debby, ít nhất sẽ không gặp phải tình huống đã dự kiến được thời gian xảy ra mà lại chỉ có thể bơi vòng vòng dưới đáy biển tìm nơi tị nạn, lúc này, kết bạn với một người có năng lực lại không sinh tồn ở hoàn cảnh giống mình là vô cùng cần thiết. Mà Arthur, là người tốt nhất để lựa chọn.
Lần trước sau khi quyết định hợp tác với Arthur, Rebertine cũng đi tìm Chase nói rõ tình huống, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, lúc này Chase không hề phản đối cũng không trách cứ gì Rebertine, mà còn tỏ ra vô cùng tán thành thậm chí còn bảo nếu Rebertine không ngại, có thể dẫn theo một ít nhân ngư có hứng thú với việc này cùng làm, đương nhiên tiền đề là những nhân ngư này phải ký kết hiệp nghị, không thể làm ra chuyện có hại với bộ tộc nhân ngư, cũng phải hoàn toàn phụ trách hành vi của bản thân, Rebertine đương nhiên liên tục gật đầu tỏ ý tán thành.
Hôm nay chủng loại và số lượng thương phẩm được yêu cầu đã xác định, Rebertine chỉ còn chờ trở về đáy biển triệu tập những nhân ngư đã được thu nạp vào đại nghiệp kinh thương của hắn cùng đi chuẩn bị.
Trở lại biển sâu, Rebertine không về nhà trước mà ghé sang nhà Nathaniel.
“Bạn Niel, có nhà không?” Rebertine đi tới trước cánh cửa lạnh tanh, la lớn.
Không bao lâu, gương mặt tối tăm tới không thể nào tối tăm hơn của Nathaniel xuất hiện trước mặt Rebertine, “Quý ngài Rebertine, làm ơn đừng dùng xưng hô mắc ói đó gọi ta nữa, nó sẽ làm ta ba ngày không dám ăn cá!”
“Ù, được rồi, người ta tưởng quan hệ của chúng mình thân như thế, có thể dùng xưng hô thân mật mờ.” Rebertine nhún nhún vai, biểu hiện mình không áp lực trước cái sự độc mồm của Nathaniel.
“Thân mật?” Nathaniel tựa như mới bị phân cá voi đập trúng đầu, “Ọe, hải thần ơi, rốt cuộc ta đã làm ra chuyện ác nhân thất đức gì mà lại khiến quý ngài Rebertine tưởng ta và ngươi thân mật hả? Mắc ói tới mức khiến người ta mất ăn mất uống sao bạn lữ của ngươi sống được vậy? Ta không có thời gian để bị ngươi làm ghê tởm đâu!” Nói rồi Nathaniel định đóng cửa.
“Hí hí hí, bạn ui, hôm nay ta tìm ngươi là có chuyện nghiêm túc, thiệt.” Rebertine nhanh tay chặn cửa, thấp giọng nói với người bạn hay cự nự kia.
Thấy biểu tình của Rebertine không phải nói đùa, Nathaniel hừ một tiếng rồi thả tay ra, xoay người vỗ đuôi vào phòng, “Hy vọng ngươi không đến đây để đàm luận chuyện làm ‘papa dự bị’ vừa ngu vừa buồn cười kia.”
“Không phải không phải.” Rebertine sâu sắc nghĩ vị nhân ngư thâm trầm này bị mắc chứng dị ứng với sự ấm cúng, bất luận chuyện gì về gia đình hay tình cảm ấm áp thì đều khiến hắn khó chịu như bị bóp cổ.
“Vậy thì nói lẹ lên, đừng có lãng phí thời gian của ta.” Một ly nước được Nathaniel đặt đến trước mặt Rebertine.
“Được rồi.” Rebertine lơ đểnh cầm ly uống một ngụm, sau đó nói tiếp, “Hợp tác làm ăn với ta đi!”
“Làm ăn?” Nathaniel nhướng cao mày lên, dùng biểu tình chế nhạo nhìn Rebertine, “Quý ngài Rebertine, ngươi đang nói là cùng bán cái thứ ngọt tới mức làm cho vảy cá của ta rụng đầy đất gọi là kẹo ấy hả?”
“Đương nhiên không rồi.” Rebertine phẩy tay, “Ta hợp tác với một người bạn trên mặt đất, ta cung cấp đặc sản dưới biển, như là ngọc trai san hô xà cừ gì đó, hắn cũng như thế, sẽ cung cấp một vài thứ trên đất liền nhưng có thể sử dụng dưới biển, ta nghĩ, ngươi sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ này đúng chứ. Nên biết, trong nhà ngươi có không ít bảo bối, cứ chất đống ở đây thật sự rất đáng tiếc…”
Nghe Rebertine nói xong, biểu tình của Nathaniel thoáng nhu hòa một ít, hắn hừ một tiếng, “Quý ngài Rebertine, cuối cùng ngươi cũng chịu làm vài chuyện không ngu đần!”
“Cám ơn quá khen, kẻ hèn thụ sủng nhược kinh.” Rebertine chưa bao giờ ngại ngùng khoe cái bản lĩnh mặt dày của mình ra cho người quen xem, nhất là Nathaniel, bởi vì đối phương hiển nhiên càng dễ nổi điên hơn hắn.
“Hứ… ngươi đúng là ngu đần.” Nathaniel không phụ sự mong đợi mà liếc xéo Rebertine một cái.
“Vậy, ngươi thấy sao?” Rebertine không để ý lời này, nói tiếp.
Nathaniel nhẹ nhàng vỗ đuôi lên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nói, “Được rồi, trước tiên để ta xem kết quả lần giao dịch đầu tiên của các ngươi thế nào rồi quyết định sau.”
“Vậy là nói chắc rồi nha, đến lúc đó ta sẽ tìm ngươi.” Rebertine không để Nathaniel có cơ hội nhiều lời, đứng lên đánh nhịp.
Nathaniel lại hừ một tiếng, “Bây giờ ngươi có thể biến khỏi đây rồi.”
“Biết rồi, biết rồi.” Rebertine vừa phất tay vừa xoay người rời đi, “Thỉnh thoảng hiếu khách một chút cũng có chết đâu chứ!”
Trả lời Rebertine là tiếng cửa đóng sập lại.
—
Rebertine sau khi rời khỏi nhà Nathaniel cũng không lang thang nữa mà trực tiếp trở về nhà, thấy Debby ra đón, Rebertine hôn nhẹ hắn một cái, sau đó cúi đầu sờ sờ cái bụng đã hơi gồ lên của Debby, cười tủm tỉm nói, “Hì, con ơi, papa đã về, hôm nay có ngoan không nào?”
Hiển nhiên, hành vi ngờ nghệch này không phải lần đầu tiên Rebertine làm, Debby thì loan loan mặt mày để yên cho Rebertine sờ bụng mình, “Ngày nào cũng thế, con rất ngoan.”
“Đương nhiên rồi, con ta mà!” Rebertine lại đắc ý, thuận tiện giơ tay gồng cơ bắp lên, “Bởi vì nếu như thằng quỷ nhỏ này nghịch ngợm làm daddy nó khó chịu, ta sẽ đánh đòn!”
“Ây, ta thật sự sợ nó sẽ bị ngươi dạy thành một tên nhóc nghịch ngợm.” Hợp thành gia đình đã lâu, Debby cũng dần dần rút đi sự nhát gan mẫn cảm, tính cách dần dần trở nên phóng khoáng.
“Đương nhiên không, sự lo lắng của ngươi là vô căn cứ.” Rebertine ôm gọn eo Debby bơi vào nhà, “Ta sẽ dạy con của chúng ta làm một ‘nhân ngư bốn có’!”
“Bốn có? Bốn có gì?”
“Có trí tuệ có dũng khí có sức mạnh có thẩm mỹ.”
“Tào lao cái gì đó…”
Có đối tác đắc lực như Rebertine, lần giao dịch đầu tiên của Arthur và Rebertine hiển nhiên cực kỳ thành công và vui vẻ, mà Nathaniel thấy kết quả như vậy cũng đồng ý tham gia, những thứ quý hiếm kỳ quái mà hắn sưu tập cũng thành kỳ trân dị bảo mà các quý tộc trên đất liền tranh đoạt.
Có một khởi đầu tốt, chuyên tiếp theo trở nên thuận lợi, mậu dịch giữa đất liền và biển cả cứ thế mà tiến hành.
Bên kia Rebertine bận rộn túi bụi, những nhân ngư khác cũng không nhàn rỗi, bởi vì họ đang nghênh đón một nhóm khách.
“Liam, bạn già, có thể gặp lại ông thật tốt quá.” Chase từ xa đã thấy bạn già dẫn theo các tộc nhân của mình bơi tới nơi này, vội tiến lên nghênh đón.
“Đúng vậy, không có việc gì so với còn sống càng tốt đẹp.” Sống sót sau tai nạn, hiển nhiên đối với lời của Chase Liam cảm thấy nồng nàn xúc cảm, ôm chào hỏi Chase rồi đáp.
“Trong tộc ổn cả chứ?” Sau khi buông nhau ra, Chase quan tâm hỏi.
“Vẫn có vài tộc nhân bị chết.” Liam có chút buồn bã và tiều tụy, nhưng rất nhanh trên mặt ông lại hiện lên nét cười quen thuộc, chỉ là hơi chút miễn cưỡng, “Nhưng cũng may, đa số tộc nhân đều an toàn. Ông bạn già à, hiện giờ ta đến đây tìm nơi nương tựa, đừng ngại phiền!”
Biết Liam chỉ giả vờ ung dung, Chase cũng nói, “Sao vậy được, ta hoan nghênh còn không kịp kìa! Gary bọn họ có ổn không?”
Liam vừa đi tới trước với Chase vừa đáp, “Gary dẫn tộc nhân đi tới chỗ Patrick, dù sao cũng chỉ là tạm thời, Patrick cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Ta nghĩ, chúng ta nhất định sẽ vượt qua gian khó.”
“Đương nhiên.” Chase xiết chặt tay Liam, cố sức gật đầu.
Thấy bộ tộc bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, Debby mới biết tộc trưởng của bộ tộc mà lúc trước Rebertine đi thăm đã dẫn tộc nhân tạm thời đến đây.
“Lần này động đất nghiêm trọng lắm sao?” Debby từ trước tới nay không quan tâm mọi việc, nhưng thấy tình hình ầm ĩ thế này thì nhịn không được quay đầu hỏi Oz.
“Ừ.” Oz gật đầu, “Ta nghe papa nói bộ tộc của tộc trưởng Liam gần như bị hủy, cho nên phải tới chỗ chúng ta ở tạm, sau đó đi tìm lãnh thổ mới!”
“Nhiều nhân ngư như vậy, ở chỗ nào?” Debby nhìn những nhân ngư xa lạ lại mang biểu tình bất an kia, trong lòng có chút đồng tình.
“Chắc là tộc trưởng đã bố trí cả rồi, thường thường đều là những người đồng lứa với papa ta chia nhau tiếp đãi vài nhân ngư, mà những gia đình vừa hình thành như chúng ta thì không cần. À, còn nữa.” Oz không biết nhớ tới chuyện gì, cười hơi ái muội, “Còn có lần trước mấy nhân ngư độc thân từng làm khách ở chỗ tộc trưởng Liam, cũng có thể sẽ tiếp đãi!”
Nghe lời nói mơ hồ của Oz, Debby liền hiểu được, cũng cười theo…
Nói chuyện với Oz, Debby nghĩ việc này không quá liên quan tới mình và Rebertine, hơn nữa sau khi Rebertine trở về biết được tình hình này thì chỉ nói đợi lúc đó nếu tộc trưởng cần giúp đỡ thì chúng ta tận tâm là được, sau đó cũng không nói thêm gì, Debby cũng đặt chuyện này ra sau đầu, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài gặp phải nhân ngư lạ gật đầu cười bắt chuyện, hắn hoàn toàn như trước đây thích ở nhà không ra ngoài.
Cũng chính vì thế, khi Debby thấy một nhân ngư xa lạ đến thăm nhà, vẻ mặt của hắn vừa khó hiểu lại vừa nghi hoặc, “Ngài là…”
“A, tùy tiện tới cửa như vậy đúng là hơi mạo muội, thật xin lỗi quá.” Người này cười phẩy tay, “Tự giới thiệu một chút, ta gọi Noel, là đồng tộc với tộc trưởng Liam.”
“Xin chào, ta gọi Debby.” Tuy không rõ mục đích của đối phương, nhưng Debby vẫn hiền lành mỉm cười, nghiêng người mời đối phương tiến vào, “Mau vào ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt của Noel quét về phía cái bụng của Debby thì hơi khựng lại một chút, sau đó dời đường nhìn đánh giá trang trí trong phòng, sau đó cười nói, “Thật ra ta ở nhờ nhà chú Simon thì nghe nói tiêu sa ngươi dệt là tốt nhất trong tộc, ta hiếu kỳ cho nên mới mạo muội không chào mà đến xem.”
“A, không phải, ta không có…” Đối với lời khen từ người khác, Debby vẫn rất xấu hổ, liên tục xua tay, “Chỉ là bình thường thôi, không khoa trương như chú Simon nói.”
Lúc này Noel đã chú ý tới tiêu sa được dệt trong phòng khách, bèn bơi qua xem rồi quay đầu nói, “Ngươi khiêm tốn quá rồi, chú Simon nói không hề sai, đúng là khiến người ta khen không ngớt miệng nha!” Nói rồi biểu tình của Noel lại mang chút ước ao, “Ta không có tay nghề giỏi như ngươi.”
“Đừng nói vậy, thật sự không có gì, so với những nhân ngư khác, ta còn kém xa lắm.” Debby từ trước đến nay không biết làm sao ứng đối với lời khích lệ, gương mặt giờ đây trở nên đỏ bừng.
“Ta trước nay chưa hề nói dối.” Noel sờ sờ lớp tiêu sa bóng mượt, sau đó lại quay đầu đánh giá căn nhà, “Gian nhà này cũng là ngươi trang trí sao, rất ấm cúng!”
Nửa câu tán dương phía sau khiến Debby rất vừa lòng, “Chỉ là một nửa thôi, đa phần là Rebertine làm.” Nói rồi Debby lại hỏi Noel, “Lại nói, Reb còn đến bộ tộc của các ngươi nữa, không biết có từng gặp chưa?”
Noel vốn còn nhẹ nhàng vỗ đuôi nghe lời Debby mà khựng một cái, sau đó lại tiếp tục, hắn chun mũi, dí dỏm nói, “Có chứ, kẹo mà Rebertine tiên sinh mang tới rất là được hoan nghênh nha! Ta cũng mua rất nhiều, đáng tiếc, ăn hết nhanh quá, muốn ăn nữa cũng không có!”
“Thật không.” Debby cười tủm tỉm xoay người nắm một vốc kẹo đặt vào tay Noel, “Ở đây có, ngươi ăn đi!”
“Woa, thật tốt quá.” Noel cố ý tỏ ra khoa trương, “Thành thật mà nói, nghe tộc trưởng bảo muốn tới nơi này, ta đã nghĩ mình có lộc ăn rồi.”
Debby bị Noel chọc cười, “Ừm, ngươi thích thì có thể mang chút về ăn, Reb mang về rất nhiều.”
“Vậy thật là cám ơn ngươi.” Noel có vẻ hơi xấu hổ, “Hình như khiến ngươi nghĩ ta lấy cớ xem tiêu sa tới dụ ăn rồi.”
“Không có mà.” Debby phất tay cười nói, “Ở đây có nhiều lắm, thích thì ăn nhiều chút!”
“Kẹo thì để lát ăn, Debby, nếu ngươi không ngại, có thể dẫn ta đi tham quan nhà ngươi được không? Trang trí như vậy trông thật thích quá, chờ chừng nào bộ tộc ổn định, ta cũng muốn đổi sang phong cách như vậy.” Noel đặt kẹo sang một bên, lên tiếng thỉnh cầu.
Debby thấy có người yêu thích phong cách trang trí ở nhà mình, rất hài lòng, “Được, theo ta.”
–
“Nơi này là phòng tắm, thật ra là Reb làm, như vậy hắn sẽ không giành chỗ với ta.”
“Đây là phòng làm việc, đôi khi ta sẽ đến đây làm vài thứ.”
Debby dẫn Noel chậm rãi vừa bơi vừa giới thiệu cấu tạo trong nhà mình, mà lúc đi tới phòng ngủ, Debby còn chưa lên tiếng Noel đã kinh ngạc thốt lên, “Ôi, thật xinh đẹp, đây là ngôi sao phải không?”
Thấy Noel kinh ngạc nâng mấy ngôi sao nhỏ rũ xuống ở góc tường, biểu tình của Debby có chút ngọt ngào, “Đúng vậy, nhưng không phải đồ thật.”
“Cái này làm sao làm ra được? Thật đẹp.” Noel thoạt nhìn rất yêu thích những vật nhỏ xíu này đến mức không muốn rời tay.
“Là Reb tặng ta làm quà sinh nhật.” Debby giải thích, mặc dù hắn rất thích món quà này, nhưng hắn nghĩ không nên khoe quá nhiều với người lạ, hắn không phải phải loại nhân ngư thích huênh hoang.
“Woa woa, bạn lữ của ngươi đối với ngươi thật là tốt.” Trong mắt Noel tràn đầy ước ao, chỉ có lúc ngẩng đầu cẩn thận quan sát những ngôi sao nhỏ này trong mắt mới nhoáng lên một tia ganh tị và mất mát.
“Reb thích làm mấy thứ nho nhỏ như vậy lắm.” Debby cười cười.
“Cái này cũng thế à?” Lúc này Noel buông ngôi sao trong tay xuống, lại dồn lực chú ý tới một cái bình thủy tinh, bên trong cũng là những ngôi sao nhỏ xíu.
“Ừm, đúng.” Debby gật đầu.
“Có thể cho ta mở ra xem không?” Noel lại đưa ra thỉnh cầu, sau đó lại phất tay, “A, thôi quên đi, yêu cầu của ta quá nhiều rồi.”
“Không sao, xem đi.” Debby thấy dáng vẻ yêu thích không buông tay của Noel thì biết hắn thật sự rất thích thứ này, vì vậy bơi sang hào phóng mở nắp ra.
“Cám ơn ngươi, Debby.” Noel nở một nụ cười thật tươi với Debby, lấy vài ngôi sao đặt trong lòng bàn tay, “Ta cực kỳ thích những vật lóe sáng thế này.”
Yêu vật phát sáng là thiên tính của nhân ngư, Debby đương nhiên cũng không ngoại lệ, cho nên nghe được lời của Noel thì Debby gật đầu tán thành, “Ta cũng rất thích.”
Noel gật đầu thật mạnh, vừa định nói gì đó, ngoài cửa phòng khách lại truyền tới tiếng nói, “Bibi, nhà chúng ta có khách đến sao?”
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 50: Xứng và không xứng
Lúc Rebertine về đến nhà phát hiện trên bàn phòng khách có hai tách trà, nhưng lại không thấy bóng dáng Debby đâu, hắn vô thức cho rằng lúc trước trong nhà có khách và lúc này đã đi rồi, căn bản không nghĩ tới người ta còn chưa đi, đang vui vẻ trò chuyện với Debby.
Cho nên khi Rebertine thấy Debby dẫn Noel đi ra, hắn hơi sửng sốt.
Debby thấy Rebertine trở về, nụ cười trên mặt tươi rói, hắn bơi tới trước mặt Rebertine giới thiệu, “Đây là Noel, ngươi có quen không?”
Noel thấy Rebertine trở về, mắt hơi sáng lên, nhưng thấy Debby vô cùng thân thiết đứng bên cạnh Rebertine thi ánh mắt lại mờ đi, nhưng hắn đã nhanh chóng vực dậy tinh thần, lội tới vươn tay nói với Rebertine, “Đã lâu không gặp, ngài Rebertine.”
Rebertine không biết tại sao Noel lại xuất hiện trong nhà mình, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười đúng mực, “Đã lâu không gặp, ngài Noel.” Nói xong lại cười bảo Debby, “Sao lại không quen, ngài Noel không ít lần tới tìm ta mua kẹo ấy.”
Noel cũng cười theo, “Đúng vậy, chờ các ngươi đi rồi ta lại bị tộc nhân trách mấy lần, nói kẹo của ngài Rebertine mang tới ngon như vậy mà lại bị ta chiếm gần hết, làm mọi người không thể ăn đã ghiền.”
“Không sao, thừa dịp này, tất cả mọi người có thể ăn đến ngán thì thôi.” Rebertine khách sáo.
“Ta cũng nghĩ vậy.” Noel gật đầu, lại hỏi chuyện khác, “Lần trước ta tặng ngươi đá hải phách có còn giữ không?”
Không ngờ Noel lại đột nhiên hỏi câu này, Rebertine hơi sửng sốt, dùng khóe mắt nhìn Debby sau đó gật đầu nói, “Rất đẹp, cám ơn ngươi.”
“Vậy là tốt rồi, ta còn sợ ngươi không thích nữa, dù sao màu sắc của mỗi hạt đều khác nhau.” Noel thấy Rebertine gật đầu, có vẻ rất cao hứng.
“Không đâu, hạt châu đẹp như thế ai lại không thích.” Rebertine cười nắm tay Debby, “Bibi cũng thích lắm, còn nói muốn cảm ơn người đã tặng món quà này, bây giờ vừa lúc gặp mặt, ngươi có thể nói tiếng cảm ơn với chủ món quà này rồi.”
Debby nhìn Noel, không để ý đến nụ cười hơi gượng gạo trên môi hắn, hé miệng cười cười, “Đúng vậy, những hạt châu đó thật xinh đẹp, ta không nỡ dùng, nhưng cũng cảm ơn ngươi đã tặng món quà đẹp như thế cho Rebertine.”
Thấy Debby và Rebertine thân thân thiết thiết như thế, Noel cảm thấy khá chói mắt, hắn miễn cưỡng cười cười, sau đó xoay người nói, “Các ngươi thích là tốt rồi, cũng không phải thứ gì đặc biệt quý giá cả, đúng rồi, thời gian không còn sớm, ta phải trở về.”
Rebertine thuận tay ôm gọn Debby tiễn Noel ra ngoài, “Đi đường cẩn thận, hy vọng ngươi có thể vui vẻ dừng chân ở bộ tộc chúng ta.”
Lúc này Noel thoạt trông có hơi ủ rũ, hắn gật đầu, nhoẻn khóe môi, “Ta biết, hẹn gặp lại.”
Thấy bóng dáng của Noel khuất sau góc đá ngầm, Rebertine len lén thở phào, cúi đầu vừa định dẫn Debby xoay người trở vào, nhưng phát hiện biểu tình của Debby có chút lạnh nhạt, “Bibi, sao thế?”
Debby dựa vào người Rebertine ngẩng đầu liếc hắn, cắn cắn môi, do dự hỏi, “Trông có vẻ… ngươi rất thân với Noel nhỉ.”
“Ừ thì, ta đến bộ tộc bọn họ chỉ một thời gian ngắn, làm sao thân thiết cho được.” Rebertine biết Debby quan tâm mình mới hỏi vấn đề này, cho nên hoàn toàn không ngờ lúc này Debby đang ghen.
“Nhưng… Noel lại không nghĩ như thế.” Nếu là một Debby không hiểu ái tình lúc trước, có lẽ hắn không nhìn ra Noel có gì không ổn, nhưng khi đã kết hôn, có gia đình, những ánh mắt và cử động khe khẽ, lúc này đều trở nên thật rõ ràng, Debby quá hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt nóng bỏng khó ẩn giấu mà Noel nhìn về phía Rebertine.
Thấy rõ Debby đang rất để ý, Rebertine suy xét một chút rồi quyết định thẳng thắn, hành vi tự cho là đúng giấu giấu diếm diếm chính là ngọn nguồn của vết rách tình cảm vợ chồng.
Rebertine ôm gọn thắt lưng Debby đưa hắn vào nhà, sau đó thở dài một hơi, “Được rồi, có một số việc ta phải nói rõ với ngươi…”
Lúc vừa nghe Rebertine nói, Debby cảm thấy trong lòng chùng xuống, nhưng nghe một hồi, cho tới cuối cùng Rebertine kể đến việc hắn đem trả vòng tay kia trở lại, kỳ dị thay, cái nặng trong lòng bỗng nhẹ hẫng đi.
Mãi cho đến khi Rebertine nói xong, Debby ngước mắt nhìn nhân ngư bình thản trước mặt, nhẹ giọng nói, “Noel thích ngươi.”
Debby trước giờ không giỏi về che giấu nội tâm, từ khi bắt đầu kể về chuyện giữa hắn và Noel, Rebertine để ý thấy biểu tình của Debby bắt đầu thay đổi, hắn thấy Debby từ lo lắng đến lưu ý đến thả lỏng, sau đó thốt ra câu nói nghe như bình thản nhưng lại mang theo một tia lưu tâm này, khóe miệng Rebertine cong lên.
Rebertine bơi tới phía sau ôm Debby vào lòng, khóe miệng kề sát bên tai hắn, hai tay áp lên cái bụng hơi gồ của Debby, nhỏ giọng nói, “Ta không thể điều khiển trái tim người khác, không thể khống chế người khác yêu thích điều gì. Nhưng ta có thể tự quản lòng mình, còn nhớ vở kịch lúc trước bọn Larv biểu diễn không? Trong đó có một câu nói, ta vẫn luôn muốn nói với ngươi, nước sông dù có ba nghìn gáo, ta chỉ cần một gáo mà thôi, những nhân ngư khác đối với ta, đều chỉ là người dưng.”
Theo tuổi tác dần dần tăng trưởng, Debby cũng bắt đầu dần dần vượt qua cái thời thích nghe người ta dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng ngày hôm nay nghe Rebertine kề tai mình nỉ non, vẫn khiến hắn xấu hổ đỏ mặt, hai tay đặt lên tay Rebertine, khẽ cười, không nói thêm gì nữa.
Lúc trước không nghĩ gì, nhưng khi phát hiện có người mơ ước người mình yêu, Debby mới nhận ra được, kỳ thực bản thân mình cũng rất ích kỷ, hắn bắt đầu vô thức giảm bớt cơ hội chạm mặt với Noel, phần lớn thời gian đều ở cùng với Oz, hoặc chờ Rebertine rảnh rỗi dẫn mình ra ngoài phơi nắng đổi không khí.
Nhưng, nếu Noel muốn tìm Debby thì vẫn có thể tìm được, ví dụ như lúc này, Rebertine không ở nhà, mà Debby vừa mới chuẩn bị đi tìm Oz trò chuyện.
“Ta có thể tâm sự với ngươi không?” Noel mắt mang hơi sương hai gò má phiếm đỏ chặn Debby trước cửa nhà.
Debby thấy Noel có vẻ loạng choạng, nghĩ nghĩ rồi vẫn gật đầu mời hắn vào nhà, đồng thời pha một tách trà hải điềm diệp cho hắn, “Ngồi đi.”
Noel nhấp một ngụm rồi đặt tách xuống bắt đầu trầm mặc,.
Mà Debby cũng không nóng vội, chỉ ở một bên lẳng lặng ngồi cùng Noel.
Qua hồi lâu, Noel dời đường nhìn từ cái tách tới trên người Debby, sau đó gằn giọng nói, “Ta nghĩ ngươi không xứng với Rebertine một chút nào.”
Debby nghe xong khẽ nhướng đôi mày, nhưng vẫn không nói gì.
Mà Noel phảng phất như mở máy hát, ngữ tốc cũng dần dần nhanh hơn, “Ngươi thì có gì tốt chứ, hai tay không có màng, mi tâm châu cũng không sáng, nghe nói nước mắt ngươi chảy ra cũng không thể biến thành châu ngọc, ngoại trừ việc ngươi dệt tiêu sa là tốt nhất thì ngươi còn ưu điểm gì nữa? Nghe nói lúc trước ngươi vừa nhát gan lại quê mùa, hầu như không hề giao lưu với người khác, kẻ như vậy, làm sao xứng với nhân ngư ưu tú như Rebertine? Lẽ nào ngươi không hề nghĩ bản thân mình không xứng với giống đực ưu tú như vậy sao…”
Noel nói rất nhiều, giọng nói tràn đầy bất bình và đố kị.
Debby im lặng nghe Noel nói, đợi khi hắn nói xong rồi bắt đầu hớp một ngụm trà, Debby ung dung lên tiếng, “Đã kết làm bạn lữ, chuyện giữa ta và Rebertine không cần kẻ khác bình luận, đương nhiên cũng không cần kẻ khác tới phán xét ta có xứng với Reb hay không. Rebertine nghĩ ta xứng, vậy thì ta xứng. Ta nghĩ ta rất xứng, vậy thì ta xứng, bởi vì, sự kết hợp cuối cùng chỉ là ta và hắn, không phải sao? Cuộc sống của ta và Rebertine, hạnh phúc cũng được, bi ai cũng được, vui sướng cũng được, phẫn nộ cũng được, đều là chuyện riêng của chúng ta, không cần người khác phê phán. Ta có khiếm khuyết, nhưng như vậy không có nghĩa là ta không có tư cách kết hôn, không có tư cách yêu thương? Ta không nghĩ thế, vận mệnh là do chính bản thân mình nắm giữ, người khác không có quyền can thiệp. Bọn họ nói ta thế nào, nói về sự kết hợp giữa ta và Rebertine thế nào, ta không quan tâm, bởi vì hiện tại ta rất hạnh phúc, ta cũng có thể cảm giác được Rebertine đang rất hạnh phúc, vậy là đủ.”
Nói xong Debby đứng lên, dùng đuôi nhẹ nhàng phất qua mặt đất, cười cười với Noel, “Nếu không còn việc gì, ngài Noel có thể trở về, ta thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Nói xong cũng không thèm để ý phản ứng của Noel, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Noel một mình ngồi trong phòng khách nhìn về phía Debby đi khuất, kinh ngạc hồi lâu, bỗng nhiên giơ tay che mặt xoa mạnh vài cái, sau đó cười thảm một tiếng rồi cũng đứng dậy xoay người rời khỏi nhà Rebertine.
Nhưng vừa bơi tới góc khuất sau tảng đá ngầm, Noel bị ngăn lại, đối mặt với hắn là Rebertine lạnh lùng nghiêm nghị, đương nhiên hắn cũng không bỏ sót tia phiền chán nhoáng lên trong mắt Rebertine, ánh mắt đó khiến Noel thấy lạnh cả người, nhưng hắn vẫn thẳng lưng như trước, biểu tình tận lực tỏ ra bình tĩnh, “Rebertine, có chuyện gì vậy?”
Rebertine nhìn người trước mắt, rõ ràng mang theo một chút men say nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhíu nhíu mày nói, “Ngài Noel, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện, ngay bây giờ.”
Phảng phất như có dự cảm, Noel gần như có thể đoán được Rebertine muốn nói chuyện gì với mình, hắn yên lặng nhìn Rebertine hồi lâu, sau đó trên mặt cũng treo một nụ cười, “Được.”
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 51: Nhà của chúng ta
“Ta tưởng trước đó đã nói rất rõ ràng rồi chứ.” Rebertine nhìn Noel đứng tựa vào đá ngầm cố gắng tỏ ra không thèm để ý, bình tĩnh lên tiếng.
“Cái gì rất rõ ràng?” Noel nhìn Rebertine, không hiểu sao, ngay lúc này hắn muốn càn rỡ một trận, muốn làm bừa một trận.
“Ta và ngươi, không thể.” Rebertine hiểu nếu như lúc này không quả quyết, như vậy tất cả đều sẽ bị tổn thương, “Cho nên, ta nghĩ ngươi đã hiểu ý ta rồi, cũng có thể nhớ đến tình cảnh ngày đó và đừng đến quấy rầy Bibi.”
Tiếng xưng hô thân thiết ấy như một cây châm lạnh lẽo, đâm mạnh vào lòng Noel, làm cho hắn đau đớn, hắn quật cường nhìn về phía Rebertine, “Nếu ngươi thích hắn như thế, vậy tại sao lúc nãy chỉ trốn trong góc nghe chúng ta nói chuyện.”
“Ta không có trốn trong góc, ta không cho mình bước ra vì biết Bibi có thể giải quyết tốt vấn đề này, ta tin tưởng hắn.” Rebertine lắc đầu giải thích.
Sự tin cậy và yêu thương của Rebertine dành cho Debby đâm vào mắt Noel khiến hắn cảm thấy chói lóa đến khó tả, có thể do vừa uống say, Noel mất đi sự bình tĩnh thường ngày, gào to với Rebertine, “Debby rốt cuộc có gì tốt, đáng để ngươi toàn tâm toàn ý một lòng như thế? Hắn chỉ là một đứa vô dụng khiếm kh ——“
“Câm miệng!” Noel còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị Rebertine lớn tiếng ngăn lại, lúc này trên mặt Rebertine không còn nét vân đạm phong khinh vừa nãy, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Noel, ngữ khí nghiêm khắc, “Đừng chỉ trích người ta yêu trước mặt ta, ta rất tức giận, thật sự rất tức giận.”
Khi nói xong câu đó, Rebertine thở dài ra một hơi, giống như đang cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, hắn dùng đuôi không nhẹ không nặng quạt lên một lớp cát mỏng trên mặt đất, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Noel đã ngây dại trước mắt, “Ngươi, và những kẻ khác, nhân ngư nào cũng được, các ngươi chỉ nhìn vào biểu tượng, các ngươi cũng chỉ nguyện ý tin tưởng biểu tượng mà mình thấy. Tự các ngươi cho rằng Debby như vậy là không tốt không đẹp, thậm chí còn nghĩ sự kết hợp giữa ta và Debby là trèo cao. Nhưng ta phải nói, cái tốt của Debby, những kẻ ôm tâm tính như vậy vĩnh viễn sẽ không nhận ra. Đôi khi, ta ngắm gương mặt say ngủ của Debby, trong lòng ta rất vui, vì các ngươi không ai phát hiện cái tốt của hắn, chỉ có ta mới thấy, cho nên ta mới có thể thuận lợi theo đuổi Debby, để hắn và ta kết làm bạn lữ. Mỗi lúc đó, trong lòng ta cảm thấy vô cùng may mắn và cảm kích, vô cùng hạnh phúc. Tình cảm là phải có qua có lại. Ta hạnh phúc, Debby cũng hạnh phúc, đó là vì chúng ta yêu nhau, chỉ thế. Ái tình thuần túy kỳ thực không gian rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ dung nạp hai người, không thể dung nạp bên thứ ba, ngươi hiểu chưa?”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Rebertine, nhìn hắn biến mất trước mắt mình, lúc này Noel mới buông lỏng nắm tay siết chặt của mình, mà móng tay sắc nhọn đã đâm rách lòng bàn tay làm cho giọt máu đỏ tươi dọc theo ngón tay nhỏ xuống mặt đất.
Lúc này Noel không hề thấy đau, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tràn trề bi thương và nực cười. Hắn không rõ vì sao vừa thấy Rebertine và Debby ân ái như thế, mình còn tiến lên tự rước lấy nhục, rốt cuộc có phải lần sơ ngộ kia đã khắc sâu dấu ấn trong lòng nên mới dẫn đến chấp niệm, hay bởi vì thấy nhân ngư mình yêu say đắm lại cùng một kẻ xấu xí thậm chí bị khiếm khuyết se duyên khiến mình cảm thấy bị vũ nhục?
Noel không biết, cũng không tìm ra đáp án, hắn chỉ biết là, lần đầu tiên thấy hai người ấy thân mật dán cùng một chỗ, hình ảnh ấy làm mắt hắn đau xót, bóp nghẹt trái tim hắn, sau đó cặp mắt lảng tránh của đối phương càng làm lòng hắn chua chát không thôi. Nhưng lúc bình thường, những ưu thương này đều bị Noel kiêu ngạo ngăn cản lại. Đúng vậy, Noel kiêu ngạo, hắn là đối tượng truy cầu chạm tay là bỏng trong bộ tộc mình, hắn có dung mạo xinh tươi, vảy đuôi của hắn sáng lóe, mi tâm châu của hắn sáng bóng mà không chói lòa, thậm chí tiêu sa hắn dệt cũng được tộc nhân khen ngợi. Những điều này giúp hắn có tư cách kiêu ngạo. Nhưng, lần đầu yêu một nhân ngư, lần đầu đón lấy đả kích như vậy, điều này làm cho Noel phải mượn rượu để xoa dịu thần kinh mình, cũng vì say khướt, Noel mới lỗ mãng làm ra hành động hôm nay, mượn rượu làm càn, Noel mới có thể buông thả nói ra hết những lời mà một Noel bình thường tuyệt đối không bao giờ thốt ra khỏi miệng, bởi vì cảm thấy nghẹn, cho nên mới phát tiết, thần trí thỉnh thoảng thanh minh cũng dung túng cho hành vi quỷ thần sai khiến kia.
Nhưng chính cuộc đàm thoại không ai thắng ai hôm nay, lại khiến Noel thanh tỉnh không gì sánh được, Debby quả thật có nhiều khiếm khuyết như thế, nhưng Noel thông qua thái độ khiêm tốn của hắn thấy được lòng tin và sự trân trọng của hắn dành cho cảm tình của mình. Cũng là lúc này, Noel phát hiện, kỳ thực Debby hoàn toàn không nhát gan hèn mọn như những người khác nói, khi nhắc đến người yêu và gia đình, thần thái mà Debby tỏa ra, ngay cả Noel cũng phải thừa nhận, rất mê người.
Về phần Rebertine, nhớ tới nhân ngư kiên nghị đứng trước mặt mình kia, khóe mắt Noel hơi xót, nụ cười nơi khóe miệng cũng mang tính tự giễu. Sự kiên định của hắn đánh nát mơ tưởng trong lòng mình, hắn nói thẳng tâm ý của bản thân, hoàn toàn không phân vân dây dưa. Đối với một Rebertine như thế, Noel kiêu ngạo làm sao có thể mặt dày đeo bám?
Tư duy lý trí dần dần trở về, mảng đỏ trên mặt sương mù trong mắt dần dần tan đi, Noel đứng một mình sau tảng đá ngầm hồi lâu, sao đó mới bình tĩnh rời đi nơi chôn vùi tình cảm chớm nở đầu đời của mình, không hề ngoảnh lại.
—
Hoa nở hai đóa mỗi đóa một cành, bên này Noel đã làm rõ cái tâm của mình, bên kia Rebertine cũng về tới nhà.
Nhìn thoáng qua hai tách trà còn chưa dọn dẹp trên bàn, Rebertine nhếch miệng, trực tiếp đi tới phòng ngủ, nhưng ngoài dự liệu của Rebertine là, Debby không hề ở đó, cuối cùng Rebertine tìm được Debby đang ngồi trong phòng làm việc, hắn ôm lấy Debby từ phía sau, nhẹ giọng hỏi, “Sao tự dưng lại tới đây dệt tiêu sa?”
Debby mặt không thay đổi, giống như vừa nãy Noel chưa từng đến, “Không có gì, thấy hơi chán một chút.”
“Thật không? Thấy chán sao? Chúng ta ra ngoài chơi được không?” Rebertine vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Debby.
“Đi ra ngoài? Đi đâu?” Debby tưởng là đi ra ngoài phơi nắng, thuận miệng hỏi.
“Bí mật.” Rebertine không nói mà xoay người thu dọn đồ đạc.
Debby thấy Rebertine mang cả vỏ sò tơ vàng chuẩn bị cho bảo bảo, hắn lập tức bơi đến bên Rebertine, “Ngươi muốn làm gì thế? Đi ra ngoài mang theo cái này làm gì?”
“Không phải nói là ra ngoài giải sầu sao, đương nhiên phải mang theo.” Rebertine luôn tay thu dọn.
“Ừ nhỉ, là ra ngoài giải sầu mà.” Debby càng nói càng mơ hồ, “Nhưng mang theo cái này làm gì? Chúng ta chỉ ra ngoài phơi nắng thôi mà.”
“Ai nói ta rủ ngươi đi phơi nắng?” Rebertine quay đầu nhìn Debby.
“Không phải sao?” Debby càng mơ hồ.
“Đương nhiên không phải.” Xong câu này Rebertine cũng thu dọn xong đồ dùng, sau đó kéo tay Debby, “Chúng ta đến chỗ này nghỉ lại vài ngày, đề phòng bảo bối của chúng ta khẩn cấp muốn đi đến thế giới này, cho nên phải mang vỏ sò tơ vàng theo.”
Thấy Rebertine nói như đinh đóng cột thế kia, Debby càng thêm mơ hồ, “Reb, ngươi nói sao ta nghe không hiểu? Nghỉ lại? Nghỉ lại ở đâu? Đang yên lành sao tự dưng qua đêm bên ngoài làm gì?”
“Bởi vì đông người quá ta thấy đau đầu, muốn ra ngoài yên tĩnh.” Nói rồi Rebertine kéo Debby tiến lên phía trước, mà Debby đã quen Rebertine nói gì nghe nấy, cũng để Rebertine kéo đi không hề phản đối.
Trước khi đi, Debby vẫn lo lắng hỏi, “Chúng ta đi như thế, lỡ bọn Larv đến tìm ngươi thì sao?”
Rebertine phất phất tay, “Yên tâm, ta để lại lời nhắn cho bọn họ rồi, không sao.”
“À.” Nghe Rebertine nói thế, Debby cũng không lải nhải nữa.
Rebertine khiêng một cái vỏ sò tơ vàng, lại xách theo cái túi bằng tiêu sa mà Debby dùng để chứa vài thứ nhỏ vụn trông thật giống một gã công nhân khuân vác, rồi kéo vợ mình bơi đi.
Hai người bơi một đoạn cự ly không ngắn, đi ngang qua mỏm đá ngầm thường cùng bọn Trình Trì trò chuyện, đi ngang qua nơi thường hay nổi lên phơi nắng, ngang qua nơi thường chơi đùa với đàn cá heo, cho đến khi Rebertine dẫn Debby đi tới một căn nhà trên mặt biển mới ngừng lại, “Được rồi, đến rồi.”
“Đây là cái gì?” Debby nhìn bức tường vững chãi làm từ đá tảng, nhất thời có chút mơ hồ không rõ.
Rebertine kéo tay Debby, một tay với vào trong nước, sau vài tiếng ma sát nặng nề, bức tường đá tự dịch sang một bên, cuối cùng một căn nhà màu trắng hiện ra trước mắt Debby.
Rebertine thấy Debby trừng to hai mắt, nụ cười trên mặt càng sâu, hắn đặt một tay lên ngực trái của mình, hướng về phía Debby chào theo kiểu quý ông, cất cao giọng nói, “Bibi thân ái, hoan nghênh đến nhà chúng ta, ngôi nhà trên đất liền.”
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 52: Tập cuối rồi nghen.
“Nhà… của chúng ta?” Debby cảm thấy đầu óc có hơi khó dùng, Rebertine nói lời nào hắn cũng hiểu, nhưng hợp thành một câu thì hắn không hiểu?
“Đúng vậy, nhà của chúng ta, ngôi nhà trên đất liền.” Phản ứng của Debby hoàn toàn trong dự liệu của Rebertine, hắn cười xoa mặt Debby, sau đó kéo hắn tới tảng đá trơn nhẵn được dùng làm điểm bật để nhảy qua tường.
Bõm bõm, bọt nước văng tung tóe, hai nhân ngư đã búng mình nhảy vào nhà.
Debby ở trong nước ngâm một hồi, sau đó mới ló đầu tỉ mỉ đánh giá mọi thứ xung quanh, căn nhà một tầng màu trắng tinh, còn có cánh cửa sổ bằng gỗ mà trước đây Rebertine từng miêu tả với hắn và một miếng thủy tinh to đùng ốp trên cửa, cùng với cái ao thật to thông vào trong nhà, tất cả những thứ này, khiến Debby cảm thấy không chân thực chút nào.
Qua hồi lâu, Debby mới quay đầu nói với Rebertine đang cười khẽ nhìn mình, “Ngươi bảo… đây là nhà chúng ta? Đúng không?”
“Đương nhiên, đây là nhà của chúng ta.” Rebertine tiến lên ôm lấy Debby, hôn nhẹ lên chóp mũi hắn.
Debby có chút ngẩn ngơ, nhìn vào cặp mắt sáng trưng của Rebertine, Debby ngơ ngác hỏi, “Có thể giải thích chút được không?”
“Đương nhiên, cực kỳ cam tâm tình nguyện luôn.” Rebertine nhướng mày, kéo Debby đến ngồi trên bậc thang trong ao, chỉ vào ngôi nhà, lại chỉ vào nước biển bên ngoài tường đá, “Có còn nhớ trận động đất kia không?”
“Nhớ chứ.” Debby thành thật gật đầu, “Liên quan gì đến việc ấy?”
“Đúng vậy.” Rebertine vỗ tay Debby, nói tiếp, “Sau trận rung đó, ta đã suy xét vấn đề này, ngươi cũng thấy những tộc nhân mà tộc trưởng Liam mang đến, bởi vì một trận động đất, mặc dù trước đó đã dự báo trước, nhưng vẫn chỉ có thể mở to mắt nhìn nó xảy ra, không làm được chuyện gì để phòng bị, muốn trốn cũng không chỗ trốn. Chính vì thế, đã có nhân ngư bị thương. Cho nên ta mới nghĩ, cần tìm một nơi thích hợp để chúng ta ở lại mà không phải trong biển sâu. Ngay từ đầu ta cũng không nghĩ tới đất liền, nhưng lần trước bàn chuyện làm ăn với Arthur, hắn thuận miệng nói một câu vui đùa nhắc tỉnh ta, lúc này ta mới quyết định nhờ Arthur hỗ trợ xây một căn nhà cho chúng ta…”
Nghe giải thích của Rebertine, Debby lúc này mới hiểu, nhưng thấy dòng nước lưu động róc rách trong ao, Debby vẫn có chút hiếu kỳ, “Nước này… có vị như nước biển!”
“Đương nhiên.” Rebertine vốc một vốc nước đưa tới trước mặt Debby, “Bởi vì nước này lấy từ trong biển mà. Ngươi biết đó, bạn lữ của Arthur là đồng hương của ta, Hà Khải Văn hình như rất thành thạo về chuyện này, cho nên khi ta muốn xây nhà trên mặt đất, hắn bỏ ra không ít công sức.”
Nói xong Rebertine thở dài một hơi, nắm vai Debby, nhìn ánh trăng đang dần lên cao trong ráng mây đỏ chiều tà, “Hơn nữa, dù không phải để tị nạn, bình thường rảnh rỗi chúng ta cũng có thể tới nơi này nghỉ ngơi, chỉ có hai chúng ta, cứ thế thôi, muốn phơi nắng thì phơi nắng, muốn ngắm trăng thì ngắm trăng, dù sao cũng không có ai khác đi vào, Arthur bình thường cũng giúp ta canh giữ nơi này, nghĩ lại là thấy thích rồi.”
Tưởng tượng bức tranh tươi đẹp mà Rebertine vẽ ra, trên mặt Debby cũng lộ ra biểu tình hướng tới, nhưng giây tiếp theo hắn lại hơi khó xử, “Chúng ta cứ làm phiền Arthur như vậy có ổn không?”
Rebertine lơ đểnh phất tay, “Ta đương nhiên sẽ không để người ta làm không công, vẫn phải tính toán rõ ràng chứ, không chiếm chút lợi nhỏ nào của Arthur.”
Nghe Rebertine nói thế, Debby rốt cuộc cũng an tâm, sau đó hắn buông tay Rebertine ra, hiếu kỳ đánh giá trong nhà.
Như lời Rebertine nói, căn nhà này được nước vây quanh, giống như một hòn đảo nhỏ bị nước biển bao bọc, người thiết kế cũng thiết kế một con đường để nhân ngư tiến vào, trong gian nhà trống trải không có những đồ gia dụng như Trình Trì và Rebertine trò chuyện hay nhắc tới, chỉ có một ao nước thật rộng, nhưng trong ao, Rebertine tri kỷ đặt giường đá và gối đầu. Nhìn sơ cảm thấy trống rỗng không có gì trang trí, nhưng Debby càng xem càng thích, đây là căn nhà thuộc về hắn và Rebertine, không có bất luận kẻ nào quấy rầy, ở đây là không gian chỉ thuộc về riêng bọn họ.
Debby mở mắt tròn xoe nhìn chỗ này sờ chỗ kia, còn Rebertine thì ngắm hắn với ánh mắt thương yêu, lựa chọn một nhân ngư như thế này làm bạn lữ, từ lúc bắt đầu tới giờ Rebertine luôn nghĩ đây là việc chính xác nhất mình từng làm, Debby đơn thuần lại thiện lương, trong lòng không có những suy nghĩ lung tung rối loạn, cũng không đòi này đòi nọ, không hề để ý tới những truy cầu phù phiếm, sống cùng một nhân ngư như thế, thật sự là một chuyện vừa giản đơn lại thoải mái.
“Thế nào? Thích không?” Rebertine thấy Debby sáng rực cả mắt bơi tới gần, cười dang rộng đôi tay chờ Debby sa vào lòng mình.
“Ừm, thích cực kỳ.” Dựa vào lòng Rebertine, Debby gật đầu thật mạnh, “Reb, cảm ơn.”
“Đứa ngốc, đây là nhà của chúng ta, cảm ơn cái gì!” Rebertine xoa tóc Debby, cười ra tiếng, “Ngươi thích, điều này chứng minh ta làm không tồi!”
“Không phải không tồi, mà là quá tốt, tốt hơn cả tốt nữa!” Khi gặp phải chuyện rất hài lòng, Debby luôn giống như một đứa trẻ, cái đuôi liên tục ve vẩy làm tung ra một đống bọt nước là chứng minh tốt nhất.
Thấy Debby trẻ con như thế, Rebertine lại vui vẻ cúi đầu hôn hai cái, lúc này mới nói tiếp, “Căn nhà này tuy đã xây xong, nhưng bên trong trống rỗng thì cũng khó coi, cho nên chờ khi bảo bảo ra đời, ngươi quay lại trang trí được không?”
“Tại sao phải đợi đến khi bảo bảo ra đời?” Debby vốn tâm tình tốt bây giờ lại rất hưng phấn, “Mấy ngày nữa chúng ta có thể quay lại làm mà.”
“Đương nhiên không được, lỡ như ngươi mệt thì làm sao?” Rebertine không chút nghĩ ngợi đã phủ định, vươn tay áp lên bụng Debby, lảm nhảm, “Con ơi, con cũng không muốn ở trong bụng papa lâu làm hắn mệt đúng không?”
Debby thấy dáng vẻ nghiêm trang của Rebertine thì bật cười, “Con nó có nghe được đâu.”
“Sao không nghe, ta với bảo bảo có cảm ứng đặc biệt!” Rebertine vẫn lảm nhảm.
Debby thấy Rebertine vẫn tỏ ra nghiêm túc nói với bụng mình, không thèm để ý.
Hai người vừa cười vừa đùa một hồi lại im lặng, cả hai kề sát bên nhau nổi trong ao gác đầu lên tường đá ngắm nhìn ánh trăng đã tỏa sáng trên bầu trời.
“Reb, ngươi nói sau này chúng ta già rồi cũng sẽ giống lúc này chứ?” Debby nhìn những ngôi sao lấp lánh vờn quanh mặt trăng trên cao, không đầu không đuôi mà hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Rebertine nắm tay Debby, đan mười ngón tay với nhau, nhẹ giọng nói, “Đợi khi chúng ta già đi, chúng ta vẫn sẽ như lúc này. Chúng ta cùng nhau phơi nắng, cùng nhau ngắm ánh trăng, cùng nói chuyện phiếm, cùng lim dim ngủ.”
Debby nghiêng đầu đối diện với ánh mắt dịu dàng quyến luyến của Rebertine, tiếp tục hỏi, “Lúc đó, ta đã già lắm rồi, ngươi cũng vẫn thích ta sao?”
“Nói gì thế.” Rebertine bật cười, vươn tay quẹt mũi Debby, “Lúc đó ta cũng là một ông già mặt đầy nếp nhăn, sao ngươi không nói lúc đó ngươi có thích ta không?”
Debby quay đầu nhìn lên bầu trời, nhỏ giọng lầu bầu, “Nhưng ta nghĩ, Reb già thì già, cũng sẽ là một ông lão đẹp trai có mị lực, nhất định có rất nhiều nhân ngư thích ngươi.”
Lúc này, Debby không thấy Rebertine trả lời, cảm thấy là lạ hắn bèn quay đầu lại nhìn, phát hiện Rebertine không biết từ lúc nào đã vòng sang bên kia, sau đó ngẩng đầu cười với Debby, cuối cùng áp tai vào bụng Debby, sau một lát, Debby cảm nhận được hơi thở của Rebertine truyền đến bụng mình.
“Nào, con ơi, ta biết con hiện giờ có thể nghe được ta nói chuyện, bây giờ, ta có một bí mật muốn nói cho con, chúng ta không kể cho daddy biết có được không?” Rebertine nghiêm trang cẩn thận lắng nghe, sau đó gật đầu tiếp tục nói, “Được rồi, con đã đồng ý, vậy ta sẽ nói. Daddy của con hay xấu hổ lắm, nhưng hắn là một nhân ngư vô cùng đơn thuần thiện lương, cũng là nhân ngư đẹp nhất mà ta từng gặp, papa yêu hắn mất rồi. Chính vì papa yêu daddy con như thế, cho nên con mới được ra đời, con là kết tình ái tình của chúng ta. Đương nhiên, cuộc sống này sẽ không ngày nào cũng sôi nổi rầm rộ, cuối cùng đều sẽ trở lại với bình yên, một lúc nào đó ta có thể sẽ vì bận rộn mà quên mất daddy con, hoặc daddy thỉnh thoảng sẽ không vui. Vậy thì lúc này, cục cưng yêu dấu của ta, con hãy ở bên daddy, ta hy vọng con có thể nói cho daddy, tình yêu của papa con đối với hắn không hề thay đổi, thậm chí theo thời gian trôi qua càng ngày càng đậm đà. Kỳ thực papa cũng rất lo lắng, con xem daddy con kìa, sẽ dệt ra tiêu sa đẹp nhất trên đời, biết trang trí ra ngôi nhà ấm áp nhất trên đời, thậm chí có thể nấu ra hải điềm diệp ngọt lành như thế, một nhân ngư tốt như vậy, papa luôn sợ sẽ có kẻ khác cướp hắn đi. Mặc kệ là hai mươi hay ba mươi tuổi hay bảy tám chục tuổi, papa đều lo lắng điều này, cho nên để giữ lại daddy của con, papa sẽ càng cố gắng trở nên ưu tú. Khi papa nỗ lực vì mục tiêu này, con phải giúp papa nói cho daddy biết, hắn phải tin tưởng vào papa có được không? Bởi vì ngoại trừ papa, ai cũng không xứng với daddy của con, đúng không ha?”
Cuối cùng, Rebertine còn vươn tay làm động tác nghéo tay với cái bụng Debby, “Cưng ơi, chúng ta hứa rồi nha.”
Debby cúi đầu nhìn Rebertine vừa thì thầm nói chuyện với bụng mình vừa cố ý cho mình nghe, những lời nghe như hắn không có cảm giác an toàn nhưng đều là an ủi mình, Debby cảm thấy con mắt lên men. Rebertine luôn nói hắn may mắn thế nào mới gặp được mình, nhưng đối với Debby mà nói, mình thật may mắn biết bao mới gặp được Rebertine nhỉ? Debby biết, những săn sóc và âu yếm mà Rebertine trao cho hắn, vĩnh viễn hắn sẽ không tìm được từ kẻ khác.
Nghĩ tới đây, Debby hít hít mũi, vươn tay sờ mặt Rebertine, nặn ra một khuôn mặt tươi cười, “Sau này nếu ngươi chọc giận ta, ta có người bênh vực rồi đó.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Rebertine phối hợp lộ ra biểu tình nịnh nọt, “Nhưng mà vợ ơi, đừng lo lắng quá, nhà chúng ta không phải có hai câu gia quy sao?”
“Gia quy gì?” Debby không biết nhà mình từ khi nào có thứ đó.
Rebertine trả lời nghiêm túc không gì sánh được, “Điều thứ nhất, vợ nói luôn luôn đúng. Điều thứ hai, nếu lâu lâu vợ nói sai, xem lại điều thứ nhất.”
“Tào lao cái gì thế!” Debby nhíu mày, nhưng suy nghĩ kỹ càng một chút, lại nhịn không được mà cười rộ lên.
Rebertine thấy Debby cười, cũng cười hì hì tiến tới ôm lấy vai hắn, sàm sỡ một tí ấy mà.
Cười một hồi, đôi mày Debby nhíu lại, tay đặt lên bụng, chầm chậm cuộn mình lại.
Rebertine biết tình huống không ổn, cũng nhíu mày, “Bibi, làm sao vậy? Đau bụng à?”
Thấy ánh mắt thân thiết của Rebertine, gương mặt trắng nhợt của Debby xả ra một nụ cười, “Ta nghĩ… chắc là bảo bảo không chịu chờ nữa muốn đi ra.”
“Hả?” Rebertine ngây dại, lập tức hoảng loạn lên, “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Ta, chúng ta quay về biển đi thôi? A, không không, ngươi như vậy chắc chắn bơi không được, không được không được, vậy phải làm sao bây giờ…”
Thấy Rebertine ở trong nước hoang mang lo lắng bơi vòng quanh, Debby bỗng nhiên trấn tĩnh, nén chịu cơn đau trong bụng, Debby nắm lấy Rebertine, “Reb, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương được không? Trước tiên dìu ta lên giường đá.”
“Hả? Ừ, được được được…” Lần đầu tiên, Rebertine giống như một đứa trẻ ngơ ngác, Debby nói thế nào hắn làm thế ấy, ngoan ngoãn cẩn thận dìu Debby vào chiếc giường đá trong ao.
Vừa đỡ Debby nằm xuống, Rebertine lại bắt đầu bơi vòng vòng, “Bây giờ thì sao? Giờ phải làm gì? Cần ta làm gì?”
“Không sao, không có gì đặc biệt cần làm cả.” Debby vỗ vỗ tay Rebertine, hít sâu căn dặn Rebertine, “Ngươi mang vỏ sò tơ vàng tới đây.”
Rebertine bơi ra ngoài mang vỏ sò đến, sau đó giống như con chó nhỏ chờ chủ ra lệnh mà mở tròn mắt nhìn Debby.
Debby chỉ huy Rebertine đem vỏ sò tơ vàng đặt ở nơi chỉ định, sau đó kéo tay Rebertine, “Bây giờ, cùng ta, cùng nhau nghênh đón con chúng ta ra đời.”
“Được, ta cùng ngươi.” Qua một hồi rối loạn, Rebertine dần dần trấn định, từ lúc ban đầu Debby mang thai, hắn đã hỏi thăm rất nhiều chuyện liên quan đến sinh sản, cũng biết nhân ngư sinh con không máu me khó khăn như nhân loại, nhân ngư cũng như cá, đẻ trứng.
Sau mấy lần hít sâu thở ra, Rebertine cúi đầu hôn khẽ lên trán Debby, “Thân ái, ta ở bên ngươi, đừng khẩn trương.”
Thấy Rebertine không còn hoảng loạn, Debby hé miệng cười cười, “Ừm.”
Chuyện tiếp theo phát sinh như nó phải thế, chậm rãi hô hấp, thỉnh thoảng cố sức vài cái, dần dần, một quả trứng trắng ngần thật lớn từ bụng Debby trượt ra, còn mang theo tơ máu nhàn nhạt.
Khi nhìn thấy đứa trẻ mình và Debby chờ đợi hồi lâu chân chân chính chính xuất hiện trong tầm mắt, tim của Rebertine bỗng nhiên nhanh hơn vài nhịp, sau đó cố gắng tự ổn định tinh thần, bình tĩnh đem quả trứng kia đặt vào trong vỏ sò tơ vàng.
Làm xong những việc này, Rebertine mới xoay người nhìn về phía Debby đang mỉm cười nhìn mình, mũi hơi xót, trong lòng bắt đầu trào ra cảm xúc mà không ngôn ngữ nào hình dung được, cho nên khi nói chuyện giọng nói có chút nghẹn ngào, “Bibi, con chúng ta, ra đời rồi.”
Debby thấy biểu tình vừa khóc vừa cười của Rebertine, tuy mệt rã rời nhưng khóe miệng vẫn mang một nụ cười khẽ, nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù từng nghĩ đứa trẻ này sẽ ra đời khi hai người rời khỏi đáy biển, nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra, Rebertine vẫn cảm thấy lúng túng.
Mà Debby cũng biết mình nên mang con về biển thì tốt hơn, cho nên sau khi thương lượng, Rebertine lập tức mang Debby và bảo bảo vừa chào đời trở về đáy biển. Đương nhiên, suy xét đến tình hình thân thể Debby, Rebertine không để ý lời phản đối của Debby, một tay kéo vỏ sò, một tay ôm Debby không cho hắn tự bơi, đưa hai người quan trọng nhất đời mình trở về biển sâu.
Nhân ngư sinh sản không phiền phức như nhân loại, cho nên không cần kiêng cữ gì, Debby nghĩ ngơi một ngày là có thể làm việc tự do, chỉ có Rebertine ngày nào cũng dành phần lớn thời gian đi nhìn chằm chằm vỏ sò tơ vàng kia, cố gắng từ trong cái khe kín mít nhìn thằng con bảo bối của mình đã trưởng thành tới giai đoạn này, cũng không quan tâm những chuyện khác.
Khi toàn bộ tinh thần của Rebertine tập trung để luyện nhìn xuyên thấu và yêu thương vợ thêm gấp chục lần, thì bên ngoài cũng xảy ra một vài chuyện, ví dụ như, ngọc trai san hô của hắn được tiêu thụ rất tốt, ví dụ như Nathaniel tham gia cuộc kinh doanh này rốt cuộc không hề ngày ngày trưng cái bản mặt người chết ra, ví dụ như, những vật dụng qua tay Arthur tiêu thụ vào đáy biển cũng được các nhân ngư hoan nghênh nhiệt liệt. Còn có, tộc trưởng Liam đã tìm được nơi thích hợp để các tộc nhân mình cư trú, ngoại trừ vài tộc nhân đã cùng nhân ngư nơi này sản sinh tình cảm muốn lưu lại làm bạn lữ, những nhân ngư khác đều theo Liam rời đi, trong đó có Noel.
Lúc này, Noel không cố ý đến tìm Rebertine và Debby, chỉ là khi Rebertine và Debby nghe theo sắp xếp của tộc trưởng cùng toàn bộ tộc nhân đi đưa tiễn, hắn hướng về phía hai người dùng hình dáng của miệng nói vài từ.
Debby thấy rõ, câu đó là ‘xin lỗi’.
–
Đứa trẻ sinh ra đột ngột như thế, cũng bất ngờ như khi Rebertine tiến vào thế giới này.
Tối hôm nay, nửa đêm Rebertine đứng dậy uống nước, sau đó còn chưa chịu chán bơi tới phòng trẻ em đã chuẩn bị sẵn cho con mình, dù không thấy được mặt mũi đứa bé, chỉ sờ vỏ sò cũng đủ sung sướng.
Nhưng lúc này, Rebertine vừa bơi tới cửa phòng đã dừng lại, bởi vì vỏ sò luôn ngậm chặt kia đã mở ra một nửa, một bé nhân ngư giống như phiên bản thu nhỏ của Debby đang ngồi bên trong, nhân ngư nhỏ bé quay đầu nhìn sang, thấy có người đang đứng ở đàng kia, bé nhân ngư mở to cặp mắt tròn xoe xanh thẳm của mình, thốt ra tiếng nói đầu tiên khi nó đến thế giới này, “Papa?”
Một tiếng non nớt như thế, lại làm cho nước mắt Rebertine trào ra, hắn vô thức quay đầu nhìn về phía Debby không biết lúc nào cũng đã thức dậy, vừa khóc vừa cười, “Con của chúng ta, gọi papa kìa.”
Thấy Rebertine đứng lặng ở kia khóc như một đứa bé, Debby lại nở nụ cười.
Ta có khiếm khuyết, ta không được mọi người xem trọng, thậm chí, ta còn tưởng mình sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại. Nhưng hôm nay, ta có một gia đình, có một bạn lữ yêu thương mình, còn có một đứa bé gửi trọn tình thương của ta và hắn, cuộc sống mỹ mãn chỉ cần như thế mà thôi.
Gặp được ngươi, đúng là chuyện tốt nhất trên đời này.
.
.
HOÀN CHÍNH VĂN