Trang


Chinta

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2018

Chương 10: Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo


Chương 10: Tinh tế công tước và thiếu niên tai mèo.

Tác giả: Thủy Sâm Sâm

Dịch và Chỉnh sửa: Rindoll

_______________
.
.
.


Nguyên nhân mà Lạc Hàn Diễn tức giận là…


Mèo của anh chạy khỏi bàn tay anh và bị người khác chạm vào.


Nói cách khác, vị hôn thê của anh chạy khỏi anh, và bị người đàn ông khác sờ tay!


Lạc Hàn Diễn chợt nhớ tới mấy hôm trước, mèo con tự cọ cọ tay phó quan. Dù biết làm vậy là có nguyên do, nhưng anh vẫn thấy không vui.


Bỗng không vui thì phải khiến cho phó quan có một kết cục thoải mái thôi.


Lão nhị vội chạy tới thì thấy phó quan và cái người không minh bạch kia, ánh mắt khinh thường chợt lóe rồi biến mất. Ngược lại vẻ mặt người đàn ông mặt sẹo theo dõi nơi này vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ánh mắt hiện vẻ nghiên cứu nhìn Mạc Vân Thịnh. Người này xuất hiện từ chỗ nào vậy??


Còn Mạc Tiểu Thịnh bỗng nhiên xuất hiện. Lúc này tim cậu đập loạn "thình thịch", giống như làm chuyện sai trái nên lo lắng không yên.


Mạc Vân Thịnh trộm nuốt nước miếng, hỏi trong đầu: “Hệ thống, Boss hắc hóa hả?”


Hệ thống xem cuộc vui nãy giờ, trả lời: “Không có.”


Không có mà còn nhìn tui bằng ánh mắt giết người là sao? Mạc Vân Thịnh nói: “Đáng lẽ tôi không nên xúc động, nhiệm vụ này chắc không phải đang hố tôi nhỉ?”


Hệ thống trấn an: “Yên tâm.”


Mạc Vân Thịnh rất muốn trợn trắng mắt phản bác hệ thống, cậu thấy không yên tâm chút nào.


Hệ thống mỉm cười ngọt như mật, nói: “Tóm lại, cậu phải tin tưởng tôi. Chúng ta là chỉnh thể*, nếu hại cậu thì tôi cũng không nhận được chỗ tốt gì không phải sao.”

(*) Chỉnh thể: Toàn thân/ Cái kiểu là 2 mà chỉ có 1 á. 

Mạc Vân Thịnh có chút bực bội, thật muốn liếm móng vuốt. Nhưng khi cậu giơ tay đến bên miệng, mới phát hiện xúc giác không đúng.


Lạc Hàn Diễn im lặng không nói, ánh mắt cực kỳ ngột ngạt. Khi nhìn thấy động tác tiêu biểu của nhóc con, ánh mắt anh mới toát ra một tia nhu nhòa. Thôi, dù sao bản thể em ấy là một con mèo nhỏ, nếu em ấy không hiểu thì anh sẽ dạy dỗ lại vậy.


Đầu tiên, phải cảnh cáo cho em ấy biết, không được thân thiết với nguời đàn ông khác.


Bất cứ giống đực nào cũng không được!


Không, giống cái lại càng không thể!


Nhìn thiếu niên tinh xảo khẩn trương đến xù lông, Lạc Hàn Diễn chợt nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt lại nhu hòa xuống lần nữa, cũng lúc đó——


Hệ thống: “Giá trị hòa bình +2.”


Hệ thống: “Giá trị hòa bình +3.”


Mạc Vân Thịnh kinh sợ. Liếm móng vuốt cho đỡ sợ.


Lạc Hàn Diễn thấy thiếu niên nhà anh lại liếm mu bàn tay, tất cả những chuyện không vui đều biến mất không còn.


Hệ thống: “Giá trị hòa bình +2.”


Mạc Vân Thịnh kinh ngạc đến ngây người, hỏi: “Hệ thống, Boss làm sao vậy?”


Hệ thống im lặng chốc lát, trả lời: “Có lẽ anh ta đang nghĩ tới chuyện vui gì đó.” Vì dụ như, chờ bí mật bị phát hiện, chờ dưỡng thành gì gì đó —— mà đối tượng lại là mèo ngốc đây.


Trong phòng có sáu người, Mạc Vân Thịnh và Lạc Hàn Diễn không rời mắt khỏi nhau, bốn người khác đang cảm thấy từ trường kỳ lạ rồi nảy ra ảo giác như bị ngược "tró".


Lạc Hàn Diễn nhìn phó quan nói: “Làm tốt lắm, giờ giao cậu ấy lại cho tôi.”


“!!!”Mạc Vân Thịnh xù tóc.


Người đàn ông mặt sẹo và hai thằng đàn em bỗng thấy khó hiểu, phó quan cung kính đáp lời. Mặt âm u chợt hiện, hắn nắm cánh tay Mạc Vân Thịnh càng mạnh hơn.


Người đàn ông mặt sẹo và hai đàn em đề phòng cùng lúc, họ âm thầm chú ý từng cử động của phó quan.


Mạc Vân Thịnh bị ép buộc đi tới trước mặt Lạc Hàn Diễn, ngay khi anh sắp chạm vào cậu, một sức mạnh thật lớn đẩy cậu về phía trước.


Đồng tử Lạc Hàn Diễn chợt co lại, vươn tay ra.


Bầu không khí khẩn trương lập tức bùng nổ, rốt cuộc phó quan cũng lộ ra răng nanh đã ngủ đông nhiều năm. Khẩu súng HQ tân tiến của Liên Bang nhắm ngay ngực Mạc Vân Thịnh, không chút do dự nổ súng.


Súng này thuộc loại dùng để theo dõi, nhưng nếu như đã cố định mục tiêu cuối cùng, chỉ cần ở trong tầm bắn thì trong thời gian đó nó sẽ đuổi theo mục tiêu nằm trong phạm vi.


Dù nổ súng về hướng Mạc Vân Thịnh, nhưng thật ra mục tiêu mà phó quan muốn nổ súng lại là Lạc Hàn Diễn.


Cùng lúc với việc nổ súng, phó quan lấy cơ giáp HO vẫn luôn được che giấu từ trong nút áo không gian ra. Đây là cơ giáp chiến đấu hàng đầu thuộc về Liên Bang, cơ giáp chiến đấu có tính công kích và tốc độ tốt nhất. Tuy không thể so với hàng loạt HU mà Đế Quốc nghiên cứu chế tạo, nhưng trong quá khứ cơ giáp này đã từng xưng bá trong mười năm.


Hiện giờ, phó quan lấy vật gì đó ở dưới đáy rương, không cần đoán cũng có thể xác nhận. Phó quan chính là gian tế.


“Tước gia! Cẩn thận!”


Rốt cuộc Mạc Vân Thịnh cũng đổi cái lồng bảo vệ kia, thật là đau lòng đến nỗi muốn bay lên. Ôm cả một nỗi đau tức giận, cậu không quan tâm gì nữa mà ôm chầm Lạc Hàn Diễn, đưa phần lưng không hề phòng bị ra.


“Ầm!” Tiếng nổ vang lên, âm thanh không lớn nhưng lại cực kỳ chói tai.


Sau đó, Mạc Vân Thịnh đầu mắt choáng váng.


Toàn thân Lạc Hàn Diễn phát ra hàn băng lạnh thấu xương, cả người giống như lệ quỷ từ trong địa ngục bước ra, ánh mắt cực kỳ đáng sợ. Mới vừa rồi ngay trong nháy mắt kia, một tay Lạc Hàn Diễn mở rộng bế thiếu niên lên và bảo vệ trong ngực, một tay khác lại kiên cường chống đỡ đạn dược. Khói màu xám từ nắm tay của anh toát ra, từng vết máu đỏ thẫm chảy xuống, nhiễu trên mặt đất tạo thành từng vòng vết máu. 


Phó quan liều mạng chạy trốn,thỉnh thoảng nhìn ra sau một cái, nhưng một cái nhìn này suýt chút nữa làm hắn sợ đến mất hồn mất vía.


Dù thế nào thì Lạc Hàn Diễn vẫn rất mạnh, vì vậy mới có thể dùng thân thể chống lại viên đạn mạnh như chiến hạm đang phát nổ!


Thật là đáng sợ!


Hắn cần phải trốn thoát, dù hắn chỉ muốn thu hút tầm mắt đánh lạc hướng Lạc Hàn Diễn để hắn lấy lại con chip có thông tin những người nằm vùng của Liên Bang, nhưng mà phải còn mạng mới lấy được!


Đừng nói phó quan bị dọa điên, ngay cả ba vị đàn ông mạnh mẽ cũng bị dọa sợ ngây người. Ba người khiếp sợ chỉ trong thoáng chốc, sau đó lấy lại tinh thần, rồi tạo thành một vòng bao vây cản đường thoát của phó quan. Cơ giáp của ba người có tính năng không giống HO, nhưng lấy nhiều khi ít*, muốn bắt phó quan cũng không thành vấn đề.

(*) Lấy nhiều khi ít: Nhiều người khi dễ 1 người á.

Đôi mắt Mạc Vân Thịnh sương mù mênh mông, ngây ngốc sững sờ ngước đầu nhìn Lạc Hàn Diễn.


“Hệ thống, vậy có tính là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ không? Tôi có cố gắng ngăn cản đó, hãy tin tui đi.”


Hệ thống chém đinh chặt sắt nói: “Tất nhiên không…”


Mạc Vân Thịnh khóc tang: “Hệ thống iu dấu, năng lượng tệ của nhiệm vụ ở thế giới này đều cho cậu thăng cấp!”


Sau khi hệ thống suy tính, vui vẻ đồng ý.


Dù sao, ý nghĩa mèo con giúp đỡ đạn đã đạt được, giá trị hòa bình cũng tăng ba điểm.


Mạc Vân Thịnh chỉ có một mét bảy mươi tám, so với Lạc Hàn Diễn cao ngất thì cậu giống như một con mèo nhỏ bám đại thụ vậy. Cổ tay cậu bị nắm thật chặt, tay khác lại để ở trước khuôn ngực cứng rắn, cậu có thể cảm nhận được trái tim nơi lồng ngực đang đập của anh.


Ánh mắt Mạc Vân Thịnh thoáng nhìn vết đỏ diễm lệ kia, cậu la lên: “A!! Máu máu máu!”


La xong, cậu cũng không thèm suy nghĩ mà kề môi vào, liếm một cái.


Lạc Hàn Diễn chăm chú nhìn mèo nhỏ. Đầu lưỡi ấm áp đảo qua đảo lại, vì vết thương bị nứt ra nên có chút đau nhói, nhưng cảm giác ẩm ướt nóng bỏng lại kích thích dây thần kinh, khiến anh suýt chút nữa không kiềm chế được. Thì ra lúc ở hình người cũng có gai ngược, đây chính là cảm giác được thiếu niên liếm láp. Anh bình tĩnh nhìn Mạc Vân Thịnh. Nội tâm càng phát nóng hơn, từ đầu ngón tay cậu chạm vào như có ngọn lửa chui thẳng vào cơ thể anh, linh hồn như bị thiêu đốt, bỏng cháy ngứa đau.


Mãi đến khi miệng đầy mùi máu tươi, Mạc Vân Thình như mới tỉnh dậy từ trong mộng. Cậu lập tức trừng lớn hai mắt, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Boss cậu không biết phải làm sao, sau đó ngượng ngùng muốn tìm cái hố để chui vào.


Mất mặt quá đi.


Cậu quên hiện tại bản thân không phải là mèo! Là người thì không nên liếm miệng vết thương! Làm sao đây, hệ thống, Boss có nghĩ cậu là tên biến thái không?


Hệ thống im lặng: Hổng chừng Boss còn cho rằng đây là tình thú ấy.


Bộ dáng thiếu niên thẹn thùng không biết làm sao nhìn cực kỳ đáng yêu, đôi má đỏ bừng, ngũ quan vốn đã xinh đẹp giờ lại càng xinh đẹp hơn.


Trong mắt Lạc Hàn Diễn tràn ra một tia ôn nhu, đồng tử phát ra sự tối nghĩa hơn.


Đây là mèo nhỏ của anh, vẻ đẹp chỉ thuộc về anh.


Mạc Vân Thịnh cố gắng biểu hiện sự chân thành của bản thân, nói: “Tước gia, anh không sao thì tốt quá.”


“Không sao đâu.” Lạc Hàn Diễn gật đầu.


nhưng thật ra, vừa rồi anh rất tức giận, sao cậu có thể tự ý ngăn cản phát súng kia chứ? Không biết làm như vậy sẽ chết sao? Anh thật muốn hung hăng dạy bảo thiếu niên, cho cậu biết việc bản thân làm vừa nãy liều lĩnh và nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà bao nhiêu khí thế dưới ánh mắt sáng ngời của thiếu niên đều bị tan rã, chỉ còn lửa nóng càng cháy càng nhiều và linh hồn sắp nhảy ra nói lên tiếng lòng của anh.


Ngốc nghếch đáng yêu.


Thật đúng là khắc tinh của anh.


Trách mắng thì không nỡ. Nguyên một cổ khí giận chỉ có thể nhịn xuống thôi.


Lạc Hàn Diễn nhìn kỹ thiếu niên, anh phải thừa nhận bản thân không hề thấy phiền chán hay ghét bỏ gì cậu. Hoàn toàn ngược lại, thân thể kề sát vào nhau khiến anh cảm thấy sung sướng cực kỳ. So với cầm mèo con trên tay, anh càng khát vọng muốn có được người này hơn.


Bên này đang tình tứ, ba người ở bên khác đã bắt phó quan lại. Phó quan là người giỏi điều khiển cơ giáp, nhưng so với mũi đao thường dính máu của ba người thì kém nhau quá nhiều, hơn nữa còn không biết xấu hổ lấy nhiều khi ít, vì vậy phó quan không có đường để chạy thoát.


“Tước gia!” Ba người xách phó quan bị trói gô³ đến. 

(*) Trói gô: trói cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.

Lạc Hàn Diễn “Ừ” một tiếng, đang xuân về hoa nở thì lập tức đổi thành tháng chạp ngày đông giá rét.


Ba vị thuộc hạ suýt nữa bị tổn thương do giá rét, im như ve sầu mùa đông.


“Phó quan? Hoặc nên gọi là Liên Văn Kỳ?” Giọng nói Lạc Hàn Diễn thong thả, từng chữ lạnh lùng.


“Tôi, không thẹn với lương tâm.” Phó quan vốn cúi thấp đầu bỗng ngửa lên, ánh mắt lộ ra chút oán hận.


“Cậu không giống Liên Phong.” Lạc Hàn Diễn mặt không biểu cảm.


Sự bình tĩnh của phó quan tan biến ngay lập tức, hắn oán hận gầm nhẹ: “Mày đừng nhắc tới cha tao, mày không có tư cách gọi tên của cha tao!”


Lạc Hàn Diễn nói: “Tìm tôi báo thù thì có thể, nhưng cậu lại chạm đến người không nên chạm.” Nói rồi, đồng tử anh hiện ra vẻ khát máu.


Phó quan: “Không, Lạc Hàn Diễn. Tao chỉ hối hận sao không giết cậu ta sớm hơn!”


Hắn chỉ sai ở chỗ khi coi thường vị phu nhân này.


Sau đó hắn mỉm cười quỷ dị, nói: “Dù giết tao cũng vô dụng. Lạc Hàn Diễn, mày sẽ chết, chết mà không có tôn nghiêm!”


Người đàn ông mặt sẹo tức giận giơ nắm tay, hung hăng đấm hắn một quyền, mặt phó quan bị sưng phù lên.


Biểu cảm Lạc Hàn Diễn khó đoán: “Cậu muốn nói, con chip kia à?”


Đồng tử phó quan hơi co lại, nụ cười lập tức vặn vẹo.


“Cái đinh* của Liên Bang đều đã chết hết, con chip đã giao cho Quốc Vương từ lâu rồi.” Lạc Hàn Diễn tàn nhẫn xé nát một tia chờ mong cuối cùng của phó quan. 

(*) Cái đinh: ý là nói người nằm vùng mai phục ấy/ nói ngn gọn là Gian Tế.)

Phó quan không thể tin tưởng, ngẩn ngơ vài phút mới dữ tợn thay đổi khuôn mặt tuấn tú. Ngụy trang nhiều năm như vậy lại thất bại trong gang tấc. Ván cờ sắp đặt bị hủy hết trong thời gian ngắn, không thể báo thù rửa hận. Tường thành nghị lực hắn cố chống đỡ sụp đổ ngay lập tức. Phó quan vừa oán hận vừa hoảng sợ, thậm chí còn tuyệt vọng.


Đáng chết, khốn kiếp! Ánh mắt phó quan bi phẫn đậm đến độ không hòa tan được, hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân run rẩy: “Mày, đáng chết! Tại sao chứ…”


Mạc Vân Thịnh nhìn vẻ mặt chợt biến đổi của phó quan, cậu không lo phó quan sẽ có cách trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà*. “Vì Tước gia là thần bảo vệ Đế Quốc, là anh hùng mạnh nhất!”

(*) Cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà. Nguyên văn là 压倒骆驼的最后一根稻草. Vốn là câu ngạn ngữ tiếng Anh, nguyên văn là “The last straw that breaks the camelback.” Một cọng rơm vốn không hề nặng, nhưng nếu cứ tiếp tục chồng chất rơm lên lưng lạc đà, cuối cùng sẽ có một sợi đè gãy lưng lạc đà. Từ đó có thể thấy, nếu tích lũy dần dần, rơm cũng có thể nặng như núi. [Nguồn giải thích của: traxanhsuada.wordpress.com]

Biểu cảm ba người - nam nhân mặt sẹo và hai người đàn em đều vi diệu.


Vị phu nhân này rốt cuộc là thể loại người gì vậy trời. Hoạn nạn thấy chân tình hả, vừa nãy cậu ta đã liều chết ngăn cản phát súng cho Tước gia.


Vẻ mặt phó quan đau đớn vặn vẹo, cúi đầu lộ ra nụ cười như muốn cắn người, ngũ quan anh tuấn dữ tợn vô cùng. Hắn chợt vùng vẫy thoát khỏi dây thừng, âm trầm giơ mũi đao muốn đâm vào ngực thiếu niên.


Ngay từ đầu Lạc Hàn Diễn đã phát hiện hắn không bình thường, anh nhấc chân. Sau đó, phó quan bay ra ngoài va đập xuống mặt đất, cả người hắn run rẩy, dao găm rơi ở trong góc, trên mặt đất lan ra vũng máu đỏ tươi chói mắt, có lẽ tứ chi xương cốt đã bị vỡ nát ngay trong lúc đó.


“Dẫn đi.” Âm thanh Lạc Hàn Diễn trầm thấp, khiến người khác phải sợ hãi: “Đừng giết chết.”


Thuộc hạ hoảng hốt, lập tức nghe lệnh, trói phó quan trói lại rồi dẫn đi, trong lòng sợ hãi không thôi. Khi nghe được lệnh ‘đừng giết chết’, thuộc hạ đều hiểu rõ, chỉ sợ sau này phó quan sẽ sống không bằng chết. 


Phó quan nghe thấy lời này, nhếch miệng cười châm biếm: “Lạc Hàn Diễn, tao nguyền rủa mày!”


Mạc Vân Thịnh đang vây xem đến vui vẻ thì bên tai chợt truyền đến âm thanh tà ác của hệ thống, nó nói: “Thời gian biến thân đếm ngược ba mươi giây, 30, 29…”


Lông Mạc Vân Thịnh lập tức xù lên, hệ thống đang đùa cậu hảaaa!!!

________________
Hết chương 10

Tác giả có lời muốn nói: Nói về sự kiện nuôi mèo kia.

Khi tui nằm ở trên giường, Đản Đản cực kỳ tự nhiên mà bò lên lưng tui, sau đó… Ngủ.

Khi tui đang gõ chữ, Đản Đản cực kỳ tự nhiên bò đến trước màn hình máy tính của tui, sau đó ngăn cản kít mít màn hình… Ngủ.

Khi tui đang "ân ân", Đản Đản cực kỳ tự nhiên bò đến trên đùi tui, sau đó… Ngủ.

Bộ tui là sô pha di động hả? Mới! Không! Phải!

Tui là cơ hữu văn nhé, có thể nhìn xem nhá.
________________________
Edit nói: Mọi người ai thấy lỗi chính tả thì báo giùm với nhé ^ w ^ ♥



Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2018

Chương 9: Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo



Chương 9: Tinh tế công tước và thiếu niên tai mèo.

Tác giả: Thủy Sâm Sâm

Dịch và Chỉnh sửa: Rindoll

_______________
.
.
.

Sáng hôm sau, quả nhiên Lạc Hàn Diễn ra khỏi Tước phủ.


Thân là phó quan của Tước gia, dù hắn bước vào Tước phủ cũng không khiến người nào nghi ngờ.


Quản gia cười nói: “Phó quan, Tước gia có lệnh gì sao?”


Mặt phó quan tự nhiên, không chút sơ hở nói: “Đúng vậy, Trương thúc, tôi thay Tước tha đến lấy văn kiện.”


“À, vậy cậu đi đi.” Quản gia vừa tưới nước cho cây vừa nói: “Lần sau nếu có thời gian thì đến đây uống trà nhé.”


Phó quan: “Được.”


Quản gia nhìn bước chân vội vàng của phó quan, ý cười dần sâu, cho đến khi không thấy thân ảnh kia nữa thì ý cưới mới từ từ dập tắt. Ông vẫn tiếp tục tưới cây giống như không có việc gì xảy ra, từng bụi thảo cẩu vĩ¹ đong đưa theo gió. Từ khi Tước phủ thay đổi dáng vẻ, hoa cỏ quý báu đều biến mất. Ngoại trừ thảo cẩu vĩ, thì có cây thiên liễu² vừa mới trồng.

(¹Thảo cẩu vĩ: Cỏ đuôi chó
(²Thiên liễu: Cây liễu)

.

Ở nơi khác...



Một chiếc xe huyền phù có tính năng cực tốt dừng lại ở trước cổng viện nghiên cứu của đế quốc, một người đàn ông cao ngất cường thế bước ra từ trong xe, trong lòng bàn tay còn nâng một cục bông trắng. Viện trưởng và các nhà khoa học đứng thành hai hàng chờ đã lâu, vẻ mặt ai nấy cũng đều trang nghiêm. Viện trưởng thấy Tước gia đến, lập tức nở nụ cười chào đón.


Mạc Vân Thịnh bị ép ôm quả bóng im lặng buồn bực ngồi trong lòng bàn tay to lớn khô ráo ấm áp của người nào đó. Cậu chưa bao giờ cảm thấy hối hận thế này, lúc trước cậu không nên ngậm quả bóng chạy lung tung khắp nơi, giờ thì hay rồi, mọi người bao gồm cả Boss đều cho rằng cậu thích bóng lông thích đến độ phải ngậm trong miệng. Nhưng cậu biết phải giải thích thế nào giờ, đúng là gậy ông đập lưng ông.


Thật là một vòng chết lặp lại không ngừng.


Cậu vừa nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy thật bực bội rồi bật dậy đánh hai cái ở bàn tay lớn, sau đó dùng hết sức cắn quả bóng lông, móng vuốt nhỏ vừa cào vừa cấu, trông hung dữ quá trời.


“Sắc mặt nhóc con có vẻ không tệ ha, thật hoạt bát.” Giọng nói viện trưởng rất hiền lành, không chút dấu vết đánh giá Mạc Vân Thịnh.


Nếu nói chuyện gì khác, chắc chắn ánh mắt Lạc Hàn Diễn sẽ thờ ơ không thèm để ý. Nhưng nếu khen cục bông trắng thì khác, nghe lời viện trưởng nói, lúc này anh mới nể tình gật đầu với viện trưởng. Sau đó cúi đầu nhìn cục bông trắng trong bàn tay và nói, “Ngoan.”


Phó quan đang hành động kìa - a này, anh thật sự không lo lắng đến con chip sao?


Hôm qua hệ thống lén thông báo cho Mạc Vân Thịnh biết hành động của phó quan, cậu lo lắng muốn chết luôn, cái đuôi không tự chủ được mà đung đưa qua lại.


Ánh mắt Lạc Hàn Diễn lóe lên, thấp giọng nói: “Hãy thư giãn, sẽ không có việc gì.”


Lạc Hàn Diễn làm công tước, loại chuyện dơ bẩn thế này sao anh lại không biết chứ, anh đã quen nhìn mấy chuyện xấu xa trong giới quý tộc từ lâu rồi. Ngay cả khi nhóc con cố gắng nhắc nhở anh, dù không tìm được manh mối, nhưng anh cũng có thể tự suy đoán ra chân tướng.


Nhưng thật ra, Lạc Hàn Diễn chỉ để ý một mình Mạc Tiểu Thịnh, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ bị anh khuếch đại vô hạn.


Cho nên, anh không muốn biết phó quan không có vấn đề cũng khó. Nhưng nhìn dáng vẻ nhóc con ra sức cố gắng thật là thú vị, anh ngược lại muốn hưởng thụ phần ý tốt này.


“Méo méo méo!” Không thư giãn gì hết á!


Lạc Hàn Diễn bị mèo con u oán trừng mắt, khóe miệng thoáng mỉm cười chút ít.


Viên trưởng mặt không đổi sắc quan sát Tước gia rồi âm thầm kinh ngạc. Đây là công tước thật hả? Sao có cảm giác ảo quá vậy nè!!


Trong lúc hỗ động³, họ đi tới phòng nghiên cứu, đứng trước vài màn hình đang nhanh chóng vận hành quét con số. 

(3) Hỗ động: ý nói Tiểu Thnh và Tước gia đang đùa giỡn với nhau á.

Viện trưởng "e hèm" nói: “Tước gia, đã phân tích được B12 rồi, hôm qua vừa mới làm xong thuốc giải độc, hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm.”


Ông vừa nói xong, mặt đất chợt run nhẹ và một cái trụ nâng lên, trên cái trụ là lồng giữ nhiệt, bên trong có con chuột nhỏ màu trắng đang cố gặm đồ vật. Chuột trắng nhỏ phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi, nó giật mình hoảng sợ ném mảnh gỗ, phát ra tiếng kêu "chi chi".


Tước gia vẫn không có phản ứng gì, viện trưởng lại nâng lên một cái lồng giữ nhiệt khác lớn hơn một chút, bên trong là con mèo tam thể, không biết sống hay chết.


Mèo con vốn đang ôm quả lông lập tức ngẩng đầu, sau đó phần lông trên lưng đều xù hết cỡ.


Cái đuôi xù lên, thân thể cúi thấp xuống, rồi hung ác bật dậy phóng vào người viện trưởng.


“Méooo! Méooo! Méooo!!”


Mạc Vân Thịnh thấy đồng loại, phải nói là thật vui vẻ. Nhưng khi phản ứng lại, toàn thân mèo đều không khỏe.


Đồng loại của cậu bị bắt làm vật thí nghiệm, mất tự do còn phải chịu đựng thống khổ.


Mạc Vân Thịnh đồng cảm như thể bản thân cũng bị, cậu cảm thấy thật hụt hẫng. Tuy loài mèo có tính độc lập rất mạnh, nhưng cùng là đồng loại có chủng tộc họ mèo giống nhau tất nhiên sẽ thấy thân thiết không thể phai mờ.


Mạc Vân Thịnh thương lượng: “Hệ thống, tôi có thể bãi công không.”


Hệ thống: “Đừng quậy.”


Mạc Vân Thịnh: “Loài người làm thương tổn đồng loại của tôi kìa, tôi không muốn cứu họ nữa. Cứ để Boss tiêu diệt hết những người này cho rồi.”


Hệ thống câm nín: “…”


Đáy mắt Lạc Hàn Diễn dần dần tràn ngập hàn ý sâu thẳm, viện trưởng sợ hãi, Lạc Hàn Diễn cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về mèo con: “Ngoan, bình tĩnh lại, em sẽ không sao. Nó cũng sẽ không có chuyện gì.”


“Tin tưởng anh.” Lạc Hàn Diễn nhấn mạnh giọng nói, lạnh lùng liếc viện trưởng.


Viên trưởng bắt được tín hiệu cảnh cáo, ông nhanh chóng nói: “Nó rất khỏe, chỉ đang ngủ thôi. Ban đầu nó vốn sắp chết, là trợ thủ của tôi đã cứu nó, từ đó nó vẫn luôn ở đây để điều dưỡng thân thể. Viện nghiên cứu cũng không làm nó bị thương.” Viện trưởng bị ép vác nồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chân tướng gì gì đó, dưới sự uy hiếp của Lạc Hàn Diễn hãy để cho nó trôi theo làn gió luôn đi.


Nhưng, viện trưởng không nghĩ tới, con mèo này lại nhạy cảm như vậy.


Mèo thì sao có thể nghe hiểu được lời nói của con người chứ.


Thấy cục bông nhỏ từ từ bình tĩnh lại dưới sự vỗ về của Tước gia, viện trưởng trầm mặc, cuối cùng kết luận - là do trực giác dã tính...


Đồng thời, Lạc Hàn Diễn đau lòng thương tiếc mèo con, trong lòng anh hơi trầm xuống.


Nếu nhóc con tự nghĩ bản thân là con người, thì sẽ không phản ứng mạnh mẽ thế này. Hiện giờ xem ra, có vẻ nhóc con thật sự là mèo. Hoặc là nói, vị hôn thê của anh vốn chính là mèo, nhưng không biết tại sao lại có năng lực biến thành người.


Vậy cậu vẫn đồng ý hôn ước với con người chứ.


Lạc Hàn Diễn nghĩ đến điều này, con ngươi che phủ một tầng sương mù. Đầu ngón tay giữ chặt cục bông mềm mại.


Một khi đã cầm trong tay, thì sẽ không bao giờ buông ra.


Trừ khi ——


Anh chết.


Không có cơ hội kiểm tra thân thể cho nhóc con, Lạc Hàn Diễn ra lệnh cưỡng chế buộc viện nghiên cứu phải thay đổi vật thí nghiệm khác. Sau đó dưới biểu cảm một lời khó nói hết của viện trưởng, anh ôm mèo con đang dựng lông rồi lặng lẽ rời khỏi từ cửa hông. Kế tiếp cải trang chờ gặp mặt lão nhị.


“Tước gia! Lão đại đang nhìn chằm chằm Tước phủ. Chúng ta đi ngay bây giờ sao?”


Lạc Hàn Diễn ngồi lên xe huyền phù, không thèm trả lời câu hỏi của lão nhị, anh hôn nhẹ vành tai mèo con, nói: “Đừng nóng giận, họ sẽ không bao giờ làm vậy nữa đâu.”


“Meo.” Mạc Vân Thịnh lên tiếng.


Lão nhị âm thầm nghe lén, khóe miệng hung hăng giật giật. Hôm qua Tước gia nói xin lỗi với một con mèo, hôm nay vẫn xin lỗi.


Tước gia thay đổi tính tình hả? Hay Tước gia bị dính ma chướng rồi. Nếu không sao có thể chuyển biến thành như vậy chớ.


Nhớ tới Tước phủ hoa hòe loè loẹt ngày nay, lão nhị rối rắm cực kỳ.

.
.
.

Trở lại Tước phủ, nam nhân mặt sẹo lập tức báo cáo: “Tước gia! Quả nhiên hắn chính là gian tế!”


“Hắn ở đâu?” Ánh mắt Lạc Hàn Diễn hiện ra lạnh lùng đáng sợ.


“Hắn, hắn… Ở trong phòng phu nhân.” Nhắc tới người này, lão tam có chút chần chừ và oán giận. Họ là thủ hạ ẩn núp cạnh Tước gia, nếu nói hiểu rõ phu nhân nhất, nói phu nhân thay đổi thất thường là nhẹ. Hiện giờ lại có liên hệ với phó quan, trong lòng họ càng khinh thường và căm ghét hơn.


Phó quan là người nằm vùng của Liên Bang!


Phu nhân đúng là đói bụng ăn quàng, hèn chi Tước gia đều dành sự nhiệt tình cho một con mèo.


Ầy, thật ra Tước gia thật là, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn⁴.

(4) Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn: Thành ngữ Trung Quốc, mô tả phong cách đàng hoàng của đàn ông trong quan hệ giới tính.

“Meo!” Mạc Vân Thịnh kêu một tiếng, chợt bật dậy, chân sau nhảy lên hóa thành một đường tuyến mèo và lao ra. Vì nhờ có hệ thống trợ giúp, nếu không thì suýt chút nữa cậu đã bị Boss bắt lại rồi. Ngay khoảnh khắc cậu tiến vào phòng, biến thành hình người, gọi lên: “Phó quan!”


Phó quan đang lục tung toàn bộ căn phòng, bỗng nghe tiếng kêu phát ra từ sau lưng, lông tơ hắn dựng ngược, sau đó từ từ xoay người lại.


Thấy rõ người đến là ai, ánh mắt hắn hiện ra vẻ thâm độc tàn nhẫn, cười: “Phu nhân?”


“Là tôi, anh đang tìm gì đó?” Mạc Vân Thịnh cực kỳ không muốn phối hợp diễn vai với phó quan, nhưng vì…


Ngay một phút trước, hệ thống thông báo nhiệm vụ.


Nó nói: “Thành công chắn thương giúp Boss, mỗi ngày có thể nhận được một giờ tự do biến thân và một tháng nhận được một điểm năng lượng tệ. Chú ý: Hình người.


Biến thân cậu không để ý cho lắm. Dù sao thoải mái nhất vẫn là bản thể, nhưng một điểm năng lượng tệ rất là có lực hấp dẫn á.


Cậu ngốc ở thế giới này hai năm, thì tương đương với hoàn thành nhiệm vụ một thế giới.


Nếu dừng lại lâu, dù lúc biến hình bị phát hiện và trừ 10 điểm năng lượng tệ, cậu vẫn vững vàng không lung lay. Tuy cậu cảm thấy nhiệm vụ này đi ngược với mục đích cứu vớt thế giới bản thân, dù cậu xoát điểm giá trị hòa bình chậm chạp, ở lại chỗ này càng lâu thì sẽ nhận được càng nhiều năng lượng tệ, thế giới vẫn có khả năng bị hủy diệt. Nhưng mà…


Cha già đã nói, có tiện nghi không chiếm thì chính là con rùa rụt đầu.


Cậu vừa nghĩ vậy, thấy có chút sung sướng, lúc trở về nhất định phải liếm móng vuốt, ăn vụng một bao cá khô nhỏ.


Chờ, chờ một chút!!


Chắn thương? Mạc Vân Thịnh kinh ngạc nói: “Hệ thống, nếu tôi bị đánh chết thì sao?”


Hệ thống: “… Chỗ tôi có lồng bảo vệ, có thể cản cái chết một lần, giá một ngàn năng lượng tệ.”


Mạc Vân Thịnh trầm mặc: Đang đùa cậu hả.


Hệ thống cười, nói: “Tôi có thể cho vay. Cậu trả từ từ cũng được.”


Mạc Vân Thịnh: “Hệ thống, cậu khoác vỏ bọc có chút sâu hen.”


Một năm chỉ được mười hai năng lượng tệ, cậu phải ở lại hơn tám mươi năm mới có thể trả hết…


Hệ thống: “Cảm ơn đã khen.”


Hiện giờ mấy người Lạc Hàn Diễn đang đuổi theo, trước có phó quan sau có Boss, Mạc Vân Thịnh đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống.


Hệ thống phát hiện mèo ta khó chịu, nói: “Thật ra nếu cậu chưa trả hết nợ, năng lượng tệ mỗi tháng sẽ giảm một nửa ở thế giới tiếp theo.”


Mạc Tiểu Thịnh bấm ngón tay tính toán, lòng tràn đầy chán nản miễn cưỡng gật đầu.


“Phu nhân, thật vui khi nhìn thấy người.” Trong mắt phó quan tràn ra hơi nước, chân tình thật lòng trông thật giả tạo.


Mạc Vân Thịnh nói: “Sao anh lại ở trong phòng tôi?”


Phó quan kích động đi lên trước: “Phu nhân, khi ngài mất tích. Tước gia cũng không cố gắng toàn lực để tìm ngài, tôi lo lắng cho ngài, nên mới tới phòng tìm chút manh mối.”


Lời nói hợp lý cứ y như thật. Nếu là nguyên chủ, có lẽ sẽ tin hắn ngay. Mạc Vân Thịnh bước lại gần nhìn phó quan, lông tơ hơi dựng thẳng lên.


Phó quan rất nguy hiểm.


Phó quan tiến đến phía trước vài bước, đưa tay ra: “Hiện giờ ngài trở về thật là quá tốt, nhưng Tước gia lại vì Đế Quốc mà hãm hại và không quan tâm ngài…”


Vẻ mặt Mạc Vân Thịnh thành kính, nói: “Tước gia là thần bảo vệ Đế Quốc, anh ấy là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tôi rất hãnh diện vì anh ấy.”


Nên nói tiếp thế nào đây? Phó quan hiếm khi sửng sốt. Càng cẩn thận hơn.


Ngay sau đó, mặt hắn chợt biến đổi, vươn tay bắt lấy cánh tay Mạc Vân Thịnh, mặt hắn âm trầm quay sang nói với Lạc Hàn Diễn: “Tước gia! Tôi bắt được phu nhân rồi.”


Mạc Vân Thịnh câm nín: “…” Phải nói chứ, năng lực trả đũa của phó quan cũng rất cao nha.


Phó quan là tâm phúc, nhưng bị phủ bụi là gian tế.


Vị hôn thê đen trắng* không rõ ràng, điểm đáng ngờ rất nhiều. 

(*) Đen trắng không rõ ràng: Ý nói không biết là tốt hay xấu á.

Không biết, Lạc Hàn Diễn sẽ tin người nào.


Hệ thống cắm dao: “Dựa theo dữ liệu, trong hai người ai cũng không tin được.” Nếu không bị Boss phát hiện thân phận thì chắc chắn sẽ vậy á.


Phó quan Alexander⁶, vững vàng kiềm chế Mạc Vân Thịnh, nhìn như bình thường nhưng lại giống như chuẩn bị bắt người làm con tin.

(6) Alexander: ý nói người đàn ông lịch thiệp, hào hoa, luôn quan tâm đến mọi người,... là một quý ông thực sự. [Lấy từ - Từ điển.com])

Mạc Vân Thịnh thật khẩn trương, ánh mắt Lạc Hàn Diễn sâu thẫm âm trầm, môi mím chặt. Dựa vào kinh nghiệm mấy ngày nay của cậu, Boss đang rất tức giận. Mà hầu hết ánh mắt tức giận đều chĩa về phía cậu.


Cậu có thể sống được không đây? QAQ!


Nếu thân phận cậu bại lộ, vậy kết cục có thể tốt hơn chút không?


Thật ra, đúng là Lạc Hàn Diễn đang tức giận vì Mạc Tiểu Thịnh.


Còn về nguyên nhân thì…

______________________
Hết chương 9
___________
Tác giả có lời muốn nói: Nói tiếp sự kiện nuôi mèo của tui...

Tui giấu quả trứng đồ chơi ở trong góc nhà, một đôi mắt mèo nhìn chằm chằm vào, sau đó lặng yên không một tiếng động tiếp cận giống như bắt con mồi, tới gần rồi chợt nhảy ra cắn một ngụm…

Chờ tui phản ứng lại được, nó đã giống như gió xoáy mà chạy trốn mất tiu.

Lúc kêu nó một tiếng, nó còn cực kỳ vô tội nhìn tui kiểu như: Nó làm sai cái gì nha?? Rõ ràng cái đùi kia lớn lên giống đồ ăn. (bạn mèo cắn đùi của mỗ tác giả > w <)

Mỗi lúc này, tui đều muốn cầm cây gậy nhỏ đuổi theo nó chạy Maraton, nhưng mỗi lần đều chỉ dở khóc dở cười.
___________________



Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...