• Truyện: Hình Nhân - Tình Nhân
• Tác giả: Phù Thủy Giày Đỏ
• Thể loại: Cổ trang, huyền huyễn, 1x1, SE.
• Tình trạng: Hoàn 9 Chương + 2 Phiên Ngoại.
• Thực Hiện: World Boys Love ♥
_________________________
_________________________
Chương 7
Này có trông thấy gì không?
Trên Thiên Sơn tuyết trắng mây mù
Này có nghe thấy gì không?
Tiên khúc nhân gian gieo khắp trùng dương!
(trích “Đồng dao Hình nhân”)
Mạch Khai Tâm rời khỏi Kinh Thành trước bình minh, bằng tốc độ nhanh nhất, ba tháng sau hắn đặt chân đến đỉnh Thiên Sơn. Bạch mai nơi đó vẫn rực rỡ như năm nào, nhưng cảnh còn người mất. Trải tầm mắt nhìn khung cảnh mây mù bao phủ quanh đỉnh núi tựa như chốn bồng lai, ánh tịch dương bao phủ thân ảnh cô độc của hắn, trông thê lương đến vạn phần.
Có người tiều phu đốn củi trên Thiên Sơn từng kể lại, vào một buổi hoàng hôn nhiều năm trước trên đỉnh núi cao vút đó từng có tiên nhân ngự tại. Một bích y xanh ngọc, một hoàng y lấp lánh, người tiêu ngọc, kẻ danh cầm, cùng xướng một khúc thiên địa hợp, nắng chiều hôm đó như đọng lại trên hai người nam tử đó, mặt trời như không bao giờ lặn. Từng khóm bạch mai lẳng lặng hóa xích mai, đỏ rực cả một vùng trời. Tiêu cầm réo rắt không ngừng, xuyên qua núi rừng, xuyên qua trùng trùng mây mù, đọng lại trong lòng người nghe từng quãng từng quãng tiên âm. Gã tiều đó còn khẳng định, chẳng có tiếng của bất kì loại danh cụ nào trên thế gian hay bằng và lời khẳng định đó của gã đã đúng cho đến mãi về sau, bởi vì chẳng còn ai nghe thấy nó thêm một lần nào nữa.
Sau buổi chiều tiễn biệt trên Thiên Sơn, Mạch Khai Tâm, lòng mang đầy oán hận trở về Kinh Thành. Đây có thể là điều cuối cùng hắn làm được, chỉ lần này thôi, hắn phải nghịch ý An Nhiên thôi. Hắn phải chính tay giết chết Tu Túc, dù máu có nhuộm đỏ Kinh Kỳ, hắn cũng quyết truy sát cho bằng được, bắt gã hoàn đủ vốn lẫn lời cho Lạc gia ba trăm mạng người.
Cùng lúc đó tại Thừa tướng phủ, sau hàng loạt vụ án mạng thảm khốc khắp đại giang nam bắc, Hoàng đế lệnh cho Thừa tướng trực tiếp điều tra, gã kinh hoàng khi phát hiện ra, tất cả những kẻ bị giết đều là những người trong Ngũ Quỷ hội năm xưa. Khi trở lại Kinh Thành, không đêm nào gã ngủ yên, từng cơn ác mộng hằng đêm kéo đến “thăm hỏi” gã, những âm hồn Lạc gia vật vờ gõ cửa trong từng giấc mơ. Đặc biệt trong đó là hình ảnh một mỹ thiếu niên mà gã có ấn tượng cực kì sâu đậm, một giai nhân đương thời-Lạc An Nhiên, con trai độc nhất của Bắc Vương gia Lạc Vinh Khuê. Chính hắn là người ra lệnh tha chết cho cậu ta, cũng chính gã đã ngày đêm cưỡng bức, hành hạ cậu. Nhưng thực kì lạ, con người đó, khi đã lâm vào bước đường cùng vẫn cố chấp sống, sống để thoát ly khỏi hắn, bằng mọi giá bằng mọi cách, dù cho những lần trốn thoát thất bại đều bị đánh đập hết sức tàn nhẫn nhằm dẹp bỏ hết mọi tư niệm của cậu, nhưng đóa hồng gai trông có vẻ mong manh đó chưa từng bỏ rơi niềm tin của mình trong cực hình tù lao. Cho đến một ngày, khi hắn tưởng cậu đã bỏ cuộc, thì cậu đã trốn thoát ngay trước mũi hắn, để lại cho hắn một bóng lưng trắng nhuộm huyết hoa. Khi hắn tìm thấy, cậu chỉ còn là một cái xác lạnh nằm trong Lạc gia trạch viện, bên cạnh cây xích mai trong trời tuyết Cam Túc, dù đã chết nhưng vẻ đẹp của cậu vẫn không suy tàn chút nào, thậm chí còn đẹp rạng ngời hơn với nụ cười mãn nguyện trên môi. Đúng là thứ hình ảnh khắc sâu vào óc người khác.(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Để dẹp hết những giấc mộng ma mị đó, gã đã truyền thủ hạ trên toàn quốc tìm cho bằng được những kì nhân dị sĩ, kẻ nào có thể chữa được căn bệnh mất ngủ của hắn sẽ được trọng thưởng. Lúc này có một đạo sĩ dị tộc tự xưng Hỗn Nguyên Chân Nhân, có thể trừ yêu diệt ma, trấn quỷ trấn tà đến để giúp Thừa tướng gia. Gã nghe vậy lập tức niềm nở ra đón tên đạo sĩ nhếch nhác.
Đạo sĩ bước vào chả thèm nhìn mặt Thừa tướng, gã cũng chẳng chấp tội bất kính mà còn dùng giọng điệu tôn kính thưa:
_Thưa lão thần tiên, ta gần đây hay bị ma quỷ ám đuổi, thỉnh Ngài giúp ta xua chúng đi, ta xin hậu tạ Ngài vàng muôn bạc vạn.
Gã đạo nhân kiêu ngạo cười cười, lộ cả hàm răng lởm chởm, ánh mắt nheo lại đầy vẻ thần bí:
_Mọi việc đều có tiền căn nguyên nhân. Chuyện cũ của đại nhân bần đạo không tiện hỏi. Chức trách của bần đạo là giúp đỡ đại nhân tiêu diệt lũ ma mị, đổi lại đại nhân phải hoàn toàn nghe theo sự phân phó của bần đạo, như vậy công việc trừ tà mới có hiệu quả.
Thừa tướng gia nghe vậy mừng rỡ khôn cùng, càng niềm nở hơn:
_Chỉ cần đạo trưởng có thể giúp được ta, đòi hỏi Ngài nằm trong khả năng của ta, ta xin đáp ứng toàn bộ.
Ngay ngày hôm sau, khắp phủ trạch giăng đầy đèn lồng vàng, bùa chú, gã đạo sĩ đi khắp nơi, vẽ lên đại môn, tường cột đủ loại ngôn ngữ dị dạng bằng máu hắc cẩu, miệng niệm không ngừng, tức thì nơi màu đỏ ánh lên kim quang. Giữa sân dựng lên một chiếc bàn, pháp khí đủ loại, cả đầu lâu xương người cũng có, gã đứng giữa sân, miệng niệm tay vung, hình nhân nổ liên tục, kiếm gỗ đào vung vẩy khắp nơi nước tẩy trần, bỗng phiên giang đảo hải, trời tối sầm lại, từ mặt đất hàng loạt lũ âm hồn ma quỷ đội lên, răm rắp vái chào lão đạo sĩ, Thừa tướng gia đứng đó, mặt không đổi sắc, hắn biết hắn đã nhờ đúng người.(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Một tháng sau, một đêm ba mươi mây mù giăng như mắc cửi đầy trời, một thân bích y nhẹ nhàng điểm nhẹ mũi chân đứng trước Thừa tướng phủ, môi Mạch Khai Tâm khẽ nhếch lên nụ cười tàn độc, mấp máy: “Ngày chết của ngươi đã điểm, Tu Túc, ta đến bắt ngươi đền mạng”. Như mọi lần hắn tiến đến đẩy cửa đại môn, tức thì một luồng kình lực đẩy hắn ra, hắn lùi lại mấy bước, nhìn đến lòng bàn tay đang cháy khét của mình mà nghiến răng, miệng rủa thầm: “Kẻ nào to gan đến cản ta, hắn phải chết.” . Tức thì trong nhà vọng ra tiếng cười đắc ý: “Yêu nghiệt, tới rồi sao, ta đợi người lâu rồi.”
Mạch Khai Tâm tức giận phóng vượt qua bức tường đại môn, thẳng đến trong sân, Hỗn Nguyên Chân Nhân tay cầm một chiếc lưới vàng óng ánh, miệng cười độc ác, Mạch tướng quân tức giận, cất giọng âm lãnh hỏi: “Ngươi là ai mà xen vào việc này, ta muốn giết hắn, nếu ngươi cản trở đừng trách ta không nể tình”. Gã đạo sĩ lại cười: “Yêu nghiệt to gan còn lớn giọng.” . Dứt lời, chiếc lưới vàng bay tới chỗ Mạch Khai Tâm, miệng gã lầm rầm niệm chú, Mạch Khai Tâm vội vàng tránh thứ pháp khí chết chóc đó, nó bay vụt qua, khẽ chạm vào đầu vai hắn, tiếng xèo xèo cháy khét thoảng qua cánh mũi và cơn đau trên vai làm hắn ý thức được mức độ nguy hiểm của đối phương. Nhưng không gì cản được hắn trả thù, Mạch Khai Tâm sau khi tránh được lưới vàng bèn lao như bay vào tên đạo nhân, chưởng lực xanh đầy âm khí xông lên lấy mạng, ánh xanh loe loét trong con ngươi hiện lên nét thù hằn. Hai người giao đấu hơn trăm chiêu, kẻ đánh người đỡ, kẻ công người thủ, bất phân. Nhưng giữa chừng lại có biến, gã đạo sĩ thấy đối thủ cũng không phải dạng tôm tép nên quyết định dùng sát chiêu. Môi hắn niệm lầm rầm, chiếc lưới từ sau đầu gã bay ra, bất ngờ chụp trúng Mạch tướng quân, nó thít chặt lại, mùi thịt khét càng nồng đậm hơn.
Nhưng đời làm gì có việc quá thuận lợi đến vậy, khi rời khỏi phủ gấp rút, hắn chọn đường tắt, không may lại vô tình trúng phải bẫy pháp của gã đạo sĩ. Đám linh tiêu vô hình khẽ “đinh đang” những ma âm làm Mạch Khai Tâm phải vận nội lực để chống lại tiếng vang đinh tai nhức óc.
Lúc này gã đạo sĩ đang nhắm mắt dưỡng thần đồng thời xem xét động tĩnh bên trong Thừa tướng phủ bỗng mở bừng đôi mắt nhỏ thó của gã. Hét lên “Có kẻ đột nhập”, Thừa tướng gia ngay lập tức ngưng nói và chuẩn bị nghe lão phân phó, gương mặt lúc nãy vẫn còn tươi cười hữu lễ với Cát Tư Anh thì nay thoát cái âm trầm đầy vẻ gian ác. Thừa tướng gia đứng phắt dậy định đi cùng đạo nhân, sực nhớ Cát Tư Anh ở đây bèn quay sang nhìn, Cát đại nhân đương nhiên thức thời bèn buông lời khách sáo:
_Quý phủ đương có việc, hạ quan không tiện ở lâu. Lần sau nếu có dịp, xin đến đàm luận đối ẩm cùng Thừa tướng gia, hạ quan xin cáo từ!
Trong phủ đang rối loạn, gã thầy pháp ngoại bang đã đi trước, thấy Cát Tư Anh hiểu chuyện lão hẳn nhiên cũng chả muốn thừa lời, gật đầu đáp lễ rồi ra lệnh “Tiễn khách”. Hai nô bộc từ đâu bước tới chắp tay “Mời đại nhân đi lối này”. Cát Tư Anh khẽ nheo mắt, khéo môi trào ra nụ cười lạnh, rồi bước đi. Trong đầu ông hiện giờ chỉ độc một suy nghĩ “Mạch Khai Tâm ngươi phải đem chứng cứ trở về bằng mọi giá dù phải hy sinh cả tính mạng. Vinh Khuê, ta sẽ báo thù cho ngươi.”.
Có người tiều phu đốn củi trên Thiên Sơn từng kể lại, vào một buổi hoàng hôn nhiều năm trước trên đỉnh núi cao vút đó từng có tiên nhân ngự tại. Một bích y xanh ngọc, một hoàng y lấp lánh, người tiêu ngọc, kẻ danh cầm, cùng xướng một khúc thiên địa hợp, nắng chiều hôm đó như đọng lại trên hai người nam tử đó, mặt trời như không bao giờ lặn. Từng khóm bạch mai lẳng lặng hóa xích mai, đỏ rực cả một vùng trời. Tiêu cầm réo rắt không ngừng, xuyên qua núi rừng, xuyên qua trùng trùng mây mù, đọng lại trong lòng người nghe từng quãng từng quãng tiên âm. Gã tiều đó còn khẳng định, chẳng có tiếng của bất kì loại danh cụ nào trên thế gian hay bằng và lời khẳng định đó của gã đã đúng cho đến mãi về sau, bởi vì chẳng còn ai nghe thấy nó thêm một lần nào nữa.
Sau buổi chiều tiễn biệt trên Thiên Sơn, Mạch Khai Tâm, lòng mang đầy oán hận trở về Kinh Thành. Đây có thể là điều cuối cùng hắn làm được, chỉ lần này thôi, hắn phải nghịch ý An Nhiên thôi. Hắn phải chính tay giết chết Tu Túc, dù máu có nhuộm đỏ Kinh Kỳ, hắn cũng quyết truy sát cho bằng được, bắt gã hoàn đủ vốn lẫn lời cho Lạc gia ba trăm mạng người.
Cùng lúc đó tại Thừa tướng phủ, sau hàng loạt vụ án mạng thảm khốc khắp đại giang nam bắc, Hoàng đế lệnh cho Thừa tướng trực tiếp điều tra, gã kinh hoàng khi phát hiện ra, tất cả những kẻ bị giết đều là những người trong Ngũ Quỷ hội năm xưa. Khi trở lại Kinh Thành, không đêm nào gã ngủ yên, từng cơn ác mộng hằng đêm kéo đến “thăm hỏi” gã, những âm hồn Lạc gia vật vờ gõ cửa trong từng giấc mơ. Đặc biệt trong đó là hình ảnh một mỹ thiếu niên mà gã có ấn tượng cực kì sâu đậm, một giai nhân đương thời-Lạc An Nhiên, con trai độc nhất của Bắc Vương gia Lạc Vinh Khuê. Chính hắn là người ra lệnh tha chết cho cậu ta, cũng chính gã đã ngày đêm cưỡng bức, hành hạ cậu. Nhưng thực kì lạ, con người đó, khi đã lâm vào bước đường cùng vẫn cố chấp sống, sống để thoát ly khỏi hắn, bằng mọi giá bằng mọi cách, dù cho những lần trốn thoát thất bại đều bị đánh đập hết sức tàn nhẫn nhằm dẹp bỏ hết mọi tư niệm của cậu, nhưng đóa hồng gai trông có vẻ mong manh đó chưa từng bỏ rơi niềm tin của mình trong cực hình tù lao. Cho đến một ngày, khi hắn tưởng cậu đã bỏ cuộc, thì cậu đã trốn thoát ngay trước mũi hắn, để lại cho hắn một bóng lưng trắng nhuộm huyết hoa. Khi hắn tìm thấy, cậu chỉ còn là một cái xác lạnh nằm trong Lạc gia trạch viện, bên cạnh cây xích mai trong trời tuyết Cam Túc, dù đã chết nhưng vẻ đẹp của cậu vẫn không suy tàn chút nào, thậm chí còn đẹp rạng ngời hơn với nụ cười mãn nguyện trên môi. Đúng là thứ hình ảnh khắc sâu vào óc người khác.(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Để dẹp hết những giấc mộng ma mị đó, gã đã truyền thủ hạ trên toàn quốc tìm cho bằng được những kì nhân dị sĩ, kẻ nào có thể chữa được căn bệnh mất ngủ của hắn sẽ được trọng thưởng. Lúc này có một đạo sĩ dị tộc tự xưng Hỗn Nguyên Chân Nhân, có thể trừ yêu diệt ma, trấn quỷ trấn tà đến để giúp Thừa tướng gia. Gã nghe vậy lập tức niềm nở ra đón tên đạo sĩ nhếch nhác.
Đạo sĩ bước vào chả thèm nhìn mặt Thừa tướng, gã cũng chẳng chấp tội bất kính mà còn dùng giọng điệu tôn kính thưa:
_Thưa lão thần tiên, ta gần đây hay bị ma quỷ ám đuổi, thỉnh Ngài giúp ta xua chúng đi, ta xin hậu tạ Ngài vàng muôn bạc vạn.
Gã đạo nhân kiêu ngạo cười cười, lộ cả hàm răng lởm chởm, ánh mắt nheo lại đầy vẻ thần bí:
_Mọi việc đều có tiền căn nguyên nhân. Chuyện cũ của đại nhân bần đạo không tiện hỏi. Chức trách của bần đạo là giúp đỡ đại nhân tiêu diệt lũ ma mị, đổi lại đại nhân phải hoàn toàn nghe theo sự phân phó của bần đạo, như vậy công việc trừ tà mới có hiệu quả.
Thừa tướng gia nghe vậy mừng rỡ khôn cùng, càng niềm nở hơn:
_Chỉ cần đạo trưởng có thể giúp được ta, đòi hỏi Ngài nằm trong khả năng của ta, ta xin đáp ứng toàn bộ.
Ngay ngày hôm sau, khắp phủ trạch giăng đầy đèn lồng vàng, bùa chú, gã đạo sĩ đi khắp nơi, vẽ lên đại môn, tường cột đủ loại ngôn ngữ dị dạng bằng máu hắc cẩu, miệng niệm không ngừng, tức thì nơi màu đỏ ánh lên kim quang. Giữa sân dựng lên một chiếc bàn, pháp khí đủ loại, cả đầu lâu xương người cũng có, gã đứng giữa sân, miệng niệm tay vung, hình nhân nổ liên tục, kiếm gỗ đào vung vẩy khắp nơi nước tẩy trần, bỗng phiên giang đảo hải, trời tối sầm lại, từ mặt đất hàng loạt lũ âm hồn ma quỷ đội lên, răm rắp vái chào lão đạo sĩ, Thừa tướng gia đứng đó, mặt không đổi sắc, hắn biết hắn đã nhờ đúng người.(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Một tháng sau, một đêm ba mươi mây mù giăng như mắc cửi đầy trời, một thân bích y nhẹ nhàng điểm nhẹ mũi chân đứng trước Thừa tướng phủ, môi Mạch Khai Tâm khẽ nhếch lên nụ cười tàn độc, mấp máy: “Ngày chết của ngươi đã điểm, Tu Túc, ta đến bắt ngươi đền mạng”. Như mọi lần hắn tiến đến đẩy cửa đại môn, tức thì một luồng kình lực đẩy hắn ra, hắn lùi lại mấy bước, nhìn đến lòng bàn tay đang cháy khét của mình mà nghiến răng, miệng rủa thầm: “Kẻ nào to gan đến cản ta, hắn phải chết.” . Tức thì trong nhà vọng ra tiếng cười đắc ý: “Yêu nghiệt, tới rồi sao, ta đợi người lâu rồi.”
Mạch Khai Tâm tức giận phóng vượt qua bức tường đại môn, thẳng đến trong sân, Hỗn Nguyên Chân Nhân tay cầm một chiếc lưới vàng óng ánh, miệng cười độc ác, Mạch tướng quân tức giận, cất giọng âm lãnh hỏi: “Ngươi là ai mà xen vào việc này, ta muốn giết hắn, nếu ngươi cản trở đừng trách ta không nể tình”. Gã đạo sĩ lại cười: “Yêu nghiệt to gan còn lớn giọng.” . Dứt lời, chiếc lưới vàng bay tới chỗ Mạch Khai Tâm, miệng gã lầm rầm niệm chú, Mạch Khai Tâm vội vàng tránh thứ pháp khí chết chóc đó, nó bay vụt qua, khẽ chạm vào đầu vai hắn, tiếng xèo xèo cháy khét thoảng qua cánh mũi và cơn đau trên vai làm hắn ý thức được mức độ nguy hiểm của đối phương. Nhưng không gì cản được hắn trả thù, Mạch Khai Tâm sau khi tránh được lưới vàng bèn lao như bay vào tên đạo nhân, chưởng lực xanh đầy âm khí xông lên lấy mạng, ánh xanh loe loét trong con ngươi hiện lên nét thù hằn. Hai người giao đấu hơn trăm chiêu, kẻ đánh người đỡ, kẻ công người thủ, bất phân. Nhưng giữa chừng lại có biến, gã đạo sĩ thấy đối thủ cũng không phải dạng tôm tép nên quyết định dùng sát chiêu. Môi hắn niệm lầm rầm, chiếc lưới từ sau đầu gã bay ra, bất ngờ chụp trúng Mạch tướng quân, nó thít chặt lại, mùi thịt khét càng nồng đậm hơn.
Mạch Khai Tâm giãy dụa điên cuồng, đạo sĩ đứng khoanh tay đắc ý cười, hô to: “Haha..., ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát, lưới vàng được luyện từ Ngân Thiết, tôi trong chảo có máu của chín mươi chín người, cả thần tiên cũng chịu thua nói chi là ngươi”. Mạch Khai Tâm nghe vậy thì cơn giận càng bốc càng cao, hắn quyết định dùng sinh khí mà Lạc An Nhiên trước khi chết cho, không dãy giụa nữa, tích toàn bộ khí lực vào hai ống tay áo. Một luồng nội lực kinh khủng làm khói bụi mù mịt bốc lên, từng làn khói xanh bay từ tay hắn làm tấm lưới giãn ra từng chút một, đến khi tấm lưới căng phồng, gương mặt lão đạo sĩ nhăn nhúm như giẻ rách. “Bùm”, tấm lưới đứt từng đoạn bay lả tả giữa không trung, trong một khắc, gương mặt Mạch Khai Tâm khẽ nhăn lại. Gã đạo sĩ điên cuồng gào thét: “Yêu nghiệt, ngươi sẽ phải đền tội cho tấm lưới của ta”. Hắn lập tức vung trường kiếm bên hông về phía Mạch tướng quân. Thật không may lúc này, Mạch Khai Tâm dường như đã bị thương rất nặng, lồng ngực phập phồng nặng nề, hắn chỉ có thể vừa thủ vừa lui, cuối cùng là chạy trốn.
Khi thấy đối thủ đã chạy thoát, gã đạo sĩ cay cú nguyền rủa. Mạch Khai Tâm chạy về ngoại thành, đến khi dừng lại trong ngôi trạch viện bỏ hoang, một ngụm máu đen phun ra, hắn chỉ có thể ngồi bệch tại chỗ dưỡng thần, dưỡng hết mấy hôm, thương thế vẫn còn đau âm ỉ. Lúc này hắn mới tĩnh tâm nhớ lại lời An Nhiên nói trước khi chết, Tu Túc quả nhiên không dễ đối phó, hắn đi một chuyến đã suýt gửi mạng lại, nếu đi thêm chuyến nữa, chỉ sợ chưa trả thù được mạng cũng chả còn. Hắn cực kì tức giận nhưng cũng phải khoanh tay chịu trận, việc này nếu yêu ma không giải quyết được đành để con người làm thay.
(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Chương 8
Một sáng trời xuân, đoàn người của Khâm Sai đại nhân Cát Thanh Thiên Cát Tư Anh đi tới vùng Cam Túc phía Bắc. Thực ra chuyến này không hẳn chỉ là đi tuần tra toàn quốc, mà còn là chuyến đi tìm cố nhân của Cát Tư Anh, và người mà ông muốn tìm là Bắc Vương gia Lạc Vinh Khuê.
Ông vốn là người của tiền triều, khi ông vừa đề tên bảng vàng thì đã thay triều đổi ngôi, do Tân Hoàng trọng dụng người tài nên quyết định phong quan cho ông, ông cũng từng hỏi Tân Hoàng một câu, không sợ ông sẽ tạo phản hay sao, lời đáp khiến ông ngỡ ngàng: “Đã dùng thì phải tin, nếu không tin thì đừng dùng”. Chỉ một lời đáp đã khiến ông tận trung báo quốc hơn nửa đời người. Hôm nay nhân chuyến đi này ông quyết định lần theo chút tin tức ít ỏi về Lạc Vinh Khuê để đến đây.
Khi kiệu tiến gần đến Lạc phủ, một làn gió mang theo cánh hoa xích mai từ đâu thổi tới, cuộn mịt mù khói bụi cản tầm nhìn đám quan sai, giọng gã hộ vệ hô to: “Hộ giá, hộ giá!”. Nhưng đến lúc khói tan chẳng có gì xảy ra, chỉ thấy một nam tử bích y xanh ngọc đang quỳ trước kiệu, giọng âm lãnh cất cao: “Đại nhân xin minh oan cho tiểu nhân”. Nghe tiếng kêu oan, Cát Tư Anh vội vén tấm mành đi ra khỏi kiệu, nâng người đó dậy, vừa chạm tay kẻ đó ông khẽ rùng mình, lạnh ngắt, hệt như tử thi. Ông cất giọng ôn tồn: “Ngươi có oan tình gì kể rõ cho ta nghe, ta sẽ minh oan cho ngươi”, “Bẩm, tiểu nhân là Mạch Khai Tâm, đến đây kêu oan cho Lạc gia”.
Lạc gia, nghe được hai tiếng mà ông đã chờ hơn hai mươi năm, thân hình già nua khẽ chấn động, ông nhanh chóng đỡ kẻ đó lên, nhỏ giọng gấp gáp chỉ đủ hai người nghe: “Ngươi nói ngươi là người Lạc gia, ngươi họ Mạch, chã lẽ ngươi là Mạch Khai Tâm- Mạch tướng quân”, nhận được cái gật đầu chắc chắn của nam tử, ông chỉ biết nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng ngay lập tức đầu óc bảo ông có chuyện không ổn ở đây, ông phân phó: “Hãy đưa ta đến Lạc gia ngay lập tức”, bích y nam tử khẽ gật đầu, hắn và ông sải từng bước dài đến ngôi trạch viện bỏ hoang.
Bên ngoài bức hoành phi bụi bặm đề hai chữ “Lạc phủ”, cánh cửa đại môn sơn đỏ tróc loang lổ, cặp lân trước cửa rạn nứt đầy chỗ, ông nghe tim mình khẽ chấn động, cõi lòng thì kêu gào “Vinh Khuê, ngươi đã...”. Lệnh cho đám thủ hạ chờ bên ngoài, ông bước vào. Đại sảnh tan hoang, bàn đổ ghế vỡ, mọi thứ đều tan tác, ông run rẩy nhìn xung quanh tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng nào còn đâu.
Ông đặt tấm thân mệt mỏi lên chiếc ghế gỗ cũ nát, nam tử ngồi đối diện khép hờ đôi mắt đánh giá ông. Ông mở lời khéo léo:
_Mạch tướng quân, năm xưa ngươi tử trận sa trường, sao nay lại xuất hiện ở đây?
Mạch Khai Tâm khẽ mở to mắt nhìn thẳng ông ta, sau một hồi đánh giá, hắn biết: kẻ này có thể tin tưởng. Giọng đều đều, hắn trần thuật lại nỗi oan khiên thấu trời của Lạc gia, đồng thời cũng nói rõ, hắn không còn là người sống, nhưng hắn không nói lí do hắn ở đây. Càng nghe Cát Tư Anh càng hãi hùng, chỉ trong vòng vài mươi năm mà ở Lạc gia đã thiên chuyển địa hoán. Khi nghe đến lúc Lạc Vinh Khuê chết oan trên pháp trường, trong lòng ông có thứ gì nát vụn.
Mạch Khai Tâm kết thúc câu chuyện để lại một không gian yên tĩnh mặc niệm, hắn nhìn vị đại nhân đối diện, có cảm giác ông đã già đi rất nhiều, tấm lưng khẽ còng xuống, nét mặt không che dấu sự mệt mỏi, đôi con người đen đúa khẽ nhắm lại.
Nhưng khi ông mở bừng đôi mắt chim ưng, hắn thoáng thấy từ đó lướt qua sự quyết liệt và thù hận khôn cùng, hắn khẽ nhếch môi, cười thâm thúy.
Hai người sau khi đi khám xét sơ qua vài vòng trong phủ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một đống đổ nát quạnh hiu làm lạnh lòng người.
Mạch Khai Tâm cùng Cát Tư Anh hồi kinh, ông đã hạ quyết tâm: Tu Túc phải đền mạng cho Vinh Khuê của ông. Ban ngày ông vẫn thượng triều để báo cáo tình hình thị sát cho Tân Hoàng, đêm về ông nghiên cứu tất cả tin tức do tay chân điều tra về lão Thừa tướng. Mạch Khai Tâm thì rời đi, đến từng nhà những kẻ trước kia hắn giết, tìm bất kì manh mối nào liên quan đến việc Tu Túc phạm tội. Nhưng quả không hổ là cáo già, Thừa tướng gia làm việc cẩn trọng chẳng để lại chút manh mối nào. Gã luôn dọn dẹp chiến tích những kẻ kia để lại một cách cẩn thận, làm khó hắn rất nhiều, những thứ lượm lặt cũng rất nhỏ, chẳng đủ để kết tội mệnh quan triều đình.(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Nhưng khi tìm đến phủ Vận Khương Đô Sát sử, hắn tình cờ phát hiện được ở đây có một mật thất, có thể vì bất cứ nguyên nhân nào, Tu Túc đã để sót nơi này. Đây quả thực là may mắn khôn cùng cho Mạch Khai Tâm. Hắn đã nhặt được vài thứ chứng minh giữa Vận Khương và Tu Túc có mối quan hệ làm ăn mua bán, nhưng còn mua bán gì thì vẫn chưa tra ra, thứ ám thị duy nhất để lại là một bản đồ trong thư phòng Đô Sát sử, trong đó đanh dấu hai vị trí là Hàng Châu và Giang Tô. Hắn đem tất cả những thứ tìm được về trình cùng Cát Tư Anh, hai người sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng thì phát hiện, thứ Tu Túc mua bán là muối quan, việc này nếu để lộ ra chắc chắn sẽ bị chém đầu. Nhưng còn chứng cứ cụ thể thì sao? Việc này phải nhờ Mạch Khai Tâm mạo hiểm một phen đến Thừa tướng phủ rồi.(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Nói là làm. Ngày hôm sau, Cát Tư Anh đích thân đến bái phỏng Tu Túc, tiếp đón hắn là gương mặt kiêu ngạo vô biên của Thừa tướng đại nhân cùng gã đạo sĩ dị tộc.
_Hạ quan Cát Tư Anh bái kiến Thừa tướng gia.
_Miễn lễ, chẳng hay hôm nay Cát đại nhân tới tìm ta có điều chi.
Hạ tầm mắt, Cát Tư Anh khẽ tính toán thời gian cho Mạch Khai Tâm.
_Bẩm hôm nay tiểu nhân mạn phép đến cùng Thừa tướng gia đàm luận chuyện triều chính, hy vọng không phiền đại nhân nghỉ ngơi...
Thế là mở đầu cho một buổi đàm luận kéo dài một canh giờ, thời gian cực kì ngắn ngủi để Mạch tướng quân hành động. Chưa nói đến những thứ bùa chú ma pháp lần trước lão đạo sĩ giăng đầy phủ, trong nội viện còn thiết kế đầy cơ quan, địa đạo, đủ chứng tỏ Thừa tướng gia làm người cũng chả minh bạch gì cho cam. Lòng vòng trong trạch viện, đầu mày Mạch Khai Tâm hiện rõ chữ xuyên. Cuối cùng hắn dừng chân tại một nơi tương đối đặc biệt, nơi này nằm tách biệt hoàn toàn so với nội trạch, bày trí trước sân tương đối trang nhã, dễ nhìn, tứ hoa được sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng, một số kì hoa dị thảo của phiên bang cũng được trồng, giả sơn theo kiểu cao sơn lưu thủy, một con khổng tước trắng ngần tuyệt đẹp đang đi dạo trong sân, chiếc lồng vàng có một con sáo đen tuyền đang ngâm nga một âm tiết lạ lùng. Mạch Khai Tâm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nơi này không có vệ binh canh giữ lại rất yên tĩnh xem chừng nơi đây dùng để nghỉ ngơi hơn là tàng giữ tội chứng.
Nhưng hắn cũng không bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ. Tiến về trước đẩy cửa, cánh cửa vừa mở ra có tiếng “cách, cách”, ba mũi tên thẳng hướng Mạch Khai Tâm bắn ra, mũi thứ nhất hướng tim, mũi thứ hai hướng phổi, mũi thứ ba là ngay yết hầu, Mạch tướng quân khẽ cười, đuôi mắt nheo lại, chờ ba mũi tên tới gần, ống tay áo màu lục khẽ tản ra làn khói xanh nhạt. Ba mũi tên chưa kịp chạm vào hắn đã lập tức hóa ra bụi cát. Khói chưa tan hết, hàng loạt trường kiếm như mưa từ trên đầu trút xuống, thứ khói xanh lởn vởn quanh thân chưa kịp nhạt màu nay càng đậm dần, những lưỡi kim loại “xèo, xèo” rồi mất hút. Chưa dừng lại ở đó, ám khí từ bốn phía phóng tới liên tục, quanh thân Mạch Khai Tâm xuất hiện tầng tầng lớp lớp âm khí xanh ngoét, ám khí đi với tốc độ vô cùng lớn, chạm vào lớp màng màu xanh ngay lập tức như cát rơi lả tả.
Mạch Khai Tâm khẽ nhăn chân mày, nếu người thường bước vào giờ chỉ sợ không đợi tới tầng ám khí thứ ba mà đã bỏ mạng ngay tầng một. Hắn tiến vào phòng, nơi này được ngăn thành ba gian, bên trái là thư phòng, trước mặt là sảnh tiếp khách, phải là phòng nghỉ. Không nghĩ ngợi nhiều, Mạch tướng quân rẽ trái. Trên giá là kinh thư, hình luật, tạp văn, chính thư,... không có gì đặc biệt nhưng hắn vẫn tìm kiếm, linh cảm cho hắn biết: đã tiến rất gần đến mục đích, khi lục tan nát hết cả vẫn không thấy bất kì dấu hiệu nào. Hắn tìm tới bàn viết, bày trí đơn giản, văn phòng tứ bào, chặn giấy mã não, giấy Tuyên Thành để la liệt, vài quyển thi thư để bên trái, nhìn tổng thể thứ nổi bật nhất chính là con Hãn Huyết Bảo Mã đặt trên bàn, con ngựa vừa nhìn đã biết giá trị liên thành, chạm khắc tinh tế, rõ ràng rất đẹp nhưng đặt ở vị trí này hoàn toàn không phù hợp, cứ như nó dùng để che dấu cho sự mất trật tự nào đó. Môi mỏng khẽ nhếch, Mạch Khai Tâm đẩy con ngựa xoay đầu vào trong phòng, con ngựa rất nặng, khi đã xoay được nửa đường bỗng tiếng “cách, cách” vang lên, sau đó nhẹ nhàng trượt tiếp về phía trước, giá sách khẽ rung lắc sau đó dịch chuyển để lộ một mật thất và con đường rất nhỏ, hắn đi vào. Bên trong bốn phía tối om, hắn lấy mùn cưa bên người thắp ngọn nến trên giá, ánh sáng mỏng manh rọi sáng gian phòng, nhưng chỉ là bốn bức tường, hoàn toàn chả có gì. Lúc này đôi con ngươi Mạch Khai Tâm mở lớn đầy giận dữ, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong đầu hắn vang lên “Lẽ nào lão đã ra tay hủy hết tất cả vật chứng”, nhưng ngay lập tức hắn bình tĩnh lại “Không thể nào, chắc chắn không thể nhanh như vậy”. Đôi con ngươi xanh ngắt rọi khắp căn phòng trống trải, chỉ độc duy nhất một cây nên treo tường, hắn tiến lại, xoay giá nến, bức tường đối diện khẽ rơi xuống bụi bặm rồi mở ra.
Mạch tướng quân ngỡ ngàng vì những gì hắn trông thấy, những thỏi vàng óng ánh, dài sắp chồng ngay ngắn thành từng hàng cao đến ngang hắn, chiếm hơn một phần tư căn phòng, sổ sách cũng được phân loại rõ ràng qua các năm, cực kì ngăn nắp, từng chiếc rương lớn thi nhau hiện lên trong ánh nên của hắn, kì trân dị bảo trong ngoài nước, bạc vàng đầy ắp. Chả biết đã tước đoạt hết bao tiền bao của của dân đen để được đến nước này. Mạch Khai Tâm trông thấy chẳng những không động lòng mà còn tỏ ra vô cùng chán ghét, hắn nhanh chóng thu gom toàn bộ sổ sách, và lấy theo vài món đồ tang chứng rồi rời đi.
Khi thấy đối thủ đã chạy thoát, gã đạo sĩ cay cú nguyền rủa. Mạch Khai Tâm chạy về ngoại thành, đến khi dừng lại trong ngôi trạch viện bỏ hoang, một ngụm máu đen phun ra, hắn chỉ có thể ngồi bệch tại chỗ dưỡng thần, dưỡng hết mấy hôm, thương thế vẫn còn đau âm ỉ. Lúc này hắn mới tĩnh tâm nhớ lại lời An Nhiên nói trước khi chết, Tu Túc quả nhiên không dễ đối phó, hắn đi một chuyến đã suýt gửi mạng lại, nếu đi thêm chuyến nữa, chỉ sợ chưa trả thù được mạng cũng chả còn. Hắn cực kì tức giận nhưng cũng phải khoanh tay chịu trận, việc này nếu yêu ma không giải quyết được đành để con người làm thay.
(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Chương 8
Một sáng trời xuân, đoàn người của Khâm Sai đại nhân Cát Thanh Thiên Cát Tư Anh đi tới vùng Cam Túc phía Bắc. Thực ra chuyến này không hẳn chỉ là đi tuần tra toàn quốc, mà còn là chuyến đi tìm cố nhân của Cát Tư Anh, và người mà ông muốn tìm là Bắc Vương gia Lạc Vinh Khuê.
Ông vốn là người của tiền triều, khi ông vừa đề tên bảng vàng thì đã thay triều đổi ngôi, do Tân Hoàng trọng dụng người tài nên quyết định phong quan cho ông, ông cũng từng hỏi Tân Hoàng một câu, không sợ ông sẽ tạo phản hay sao, lời đáp khiến ông ngỡ ngàng: “Đã dùng thì phải tin, nếu không tin thì đừng dùng”. Chỉ một lời đáp đã khiến ông tận trung báo quốc hơn nửa đời người. Hôm nay nhân chuyến đi này ông quyết định lần theo chút tin tức ít ỏi về Lạc Vinh Khuê để đến đây.
Khi kiệu tiến gần đến Lạc phủ, một làn gió mang theo cánh hoa xích mai từ đâu thổi tới, cuộn mịt mù khói bụi cản tầm nhìn đám quan sai, giọng gã hộ vệ hô to: “Hộ giá, hộ giá!”. Nhưng đến lúc khói tan chẳng có gì xảy ra, chỉ thấy một nam tử bích y xanh ngọc đang quỳ trước kiệu, giọng âm lãnh cất cao: “Đại nhân xin minh oan cho tiểu nhân”. Nghe tiếng kêu oan, Cát Tư Anh vội vén tấm mành đi ra khỏi kiệu, nâng người đó dậy, vừa chạm tay kẻ đó ông khẽ rùng mình, lạnh ngắt, hệt như tử thi. Ông cất giọng ôn tồn: “Ngươi có oan tình gì kể rõ cho ta nghe, ta sẽ minh oan cho ngươi”, “Bẩm, tiểu nhân là Mạch Khai Tâm, đến đây kêu oan cho Lạc gia”.
Lạc gia, nghe được hai tiếng mà ông đã chờ hơn hai mươi năm, thân hình già nua khẽ chấn động, ông nhanh chóng đỡ kẻ đó lên, nhỏ giọng gấp gáp chỉ đủ hai người nghe: “Ngươi nói ngươi là người Lạc gia, ngươi họ Mạch, chã lẽ ngươi là Mạch Khai Tâm- Mạch tướng quân”, nhận được cái gật đầu chắc chắn của nam tử, ông chỉ biết nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng ngay lập tức đầu óc bảo ông có chuyện không ổn ở đây, ông phân phó: “Hãy đưa ta đến Lạc gia ngay lập tức”, bích y nam tử khẽ gật đầu, hắn và ông sải từng bước dài đến ngôi trạch viện bỏ hoang.
Bên ngoài bức hoành phi bụi bặm đề hai chữ “Lạc phủ”, cánh cửa đại môn sơn đỏ tróc loang lổ, cặp lân trước cửa rạn nứt đầy chỗ, ông nghe tim mình khẽ chấn động, cõi lòng thì kêu gào “Vinh Khuê, ngươi đã...”. Lệnh cho đám thủ hạ chờ bên ngoài, ông bước vào. Đại sảnh tan hoang, bàn đổ ghế vỡ, mọi thứ đều tan tác, ông run rẩy nhìn xung quanh tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng nào còn đâu.
Ông đặt tấm thân mệt mỏi lên chiếc ghế gỗ cũ nát, nam tử ngồi đối diện khép hờ đôi mắt đánh giá ông. Ông mở lời khéo léo:
_Mạch tướng quân, năm xưa ngươi tử trận sa trường, sao nay lại xuất hiện ở đây?
Mạch Khai Tâm khẽ mở to mắt nhìn thẳng ông ta, sau một hồi đánh giá, hắn biết: kẻ này có thể tin tưởng. Giọng đều đều, hắn trần thuật lại nỗi oan khiên thấu trời của Lạc gia, đồng thời cũng nói rõ, hắn không còn là người sống, nhưng hắn không nói lí do hắn ở đây. Càng nghe Cát Tư Anh càng hãi hùng, chỉ trong vòng vài mươi năm mà ở Lạc gia đã thiên chuyển địa hoán. Khi nghe đến lúc Lạc Vinh Khuê chết oan trên pháp trường, trong lòng ông có thứ gì nát vụn.
Mạch Khai Tâm kết thúc câu chuyện để lại một không gian yên tĩnh mặc niệm, hắn nhìn vị đại nhân đối diện, có cảm giác ông đã già đi rất nhiều, tấm lưng khẽ còng xuống, nét mặt không che dấu sự mệt mỏi, đôi con người đen đúa khẽ nhắm lại.
Nhưng khi ông mở bừng đôi mắt chim ưng, hắn thoáng thấy từ đó lướt qua sự quyết liệt và thù hận khôn cùng, hắn khẽ nhếch môi, cười thâm thúy.
Hai người sau khi đi khám xét sơ qua vài vòng trong phủ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một đống đổ nát quạnh hiu làm lạnh lòng người.
Mạch Khai Tâm cùng Cát Tư Anh hồi kinh, ông đã hạ quyết tâm: Tu Túc phải đền mạng cho Vinh Khuê của ông. Ban ngày ông vẫn thượng triều để báo cáo tình hình thị sát cho Tân Hoàng, đêm về ông nghiên cứu tất cả tin tức do tay chân điều tra về lão Thừa tướng. Mạch Khai Tâm thì rời đi, đến từng nhà những kẻ trước kia hắn giết, tìm bất kì manh mối nào liên quan đến việc Tu Túc phạm tội. Nhưng quả không hổ là cáo già, Thừa tướng gia làm việc cẩn trọng chẳng để lại chút manh mối nào. Gã luôn dọn dẹp chiến tích những kẻ kia để lại một cách cẩn thận, làm khó hắn rất nhiều, những thứ lượm lặt cũng rất nhỏ, chẳng đủ để kết tội mệnh quan triều đình.(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Nhưng khi tìm đến phủ Vận Khương Đô Sát sử, hắn tình cờ phát hiện được ở đây có một mật thất, có thể vì bất cứ nguyên nhân nào, Tu Túc đã để sót nơi này. Đây quả thực là may mắn khôn cùng cho Mạch Khai Tâm. Hắn đã nhặt được vài thứ chứng minh giữa Vận Khương và Tu Túc có mối quan hệ làm ăn mua bán, nhưng còn mua bán gì thì vẫn chưa tra ra, thứ ám thị duy nhất để lại là một bản đồ trong thư phòng Đô Sát sử, trong đó đanh dấu hai vị trí là Hàng Châu và Giang Tô. Hắn đem tất cả những thứ tìm được về trình cùng Cát Tư Anh, hai người sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng thì phát hiện, thứ Tu Túc mua bán là muối quan, việc này nếu để lộ ra chắc chắn sẽ bị chém đầu. Nhưng còn chứng cứ cụ thể thì sao? Việc này phải nhờ Mạch Khai Tâm mạo hiểm một phen đến Thừa tướng phủ rồi.(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Nói là làm. Ngày hôm sau, Cát Tư Anh đích thân đến bái phỏng Tu Túc, tiếp đón hắn là gương mặt kiêu ngạo vô biên của Thừa tướng đại nhân cùng gã đạo sĩ dị tộc.
_Hạ quan Cát Tư Anh bái kiến Thừa tướng gia.
_Miễn lễ, chẳng hay hôm nay Cát đại nhân tới tìm ta có điều chi.
Hạ tầm mắt, Cát Tư Anh khẽ tính toán thời gian cho Mạch Khai Tâm.
_Bẩm hôm nay tiểu nhân mạn phép đến cùng Thừa tướng gia đàm luận chuyện triều chính, hy vọng không phiền đại nhân nghỉ ngơi...
Thế là mở đầu cho một buổi đàm luận kéo dài một canh giờ, thời gian cực kì ngắn ngủi để Mạch tướng quân hành động. Chưa nói đến những thứ bùa chú ma pháp lần trước lão đạo sĩ giăng đầy phủ, trong nội viện còn thiết kế đầy cơ quan, địa đạo, đủ chứng tỏ Thừa tướng gia làm người cũng chả minh bạch gì cho cam. Lòng vòng trong trạch viện, đầu mày Mạch Khai Tâm hiện rõ chữ xuyên. Cuối cùng hắn dừng chân tại một nơi tương đối đặc biệt, nơi này nằm tách biệt hoàn toàn so với nội trạch, bày trí trước sân tương đối trang nhã, dễ nhìn, tứ hoa được sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng, một số kì hoa dị thảo của phiên bang cũng được trồng, giả sơn theo kiểu cao sơn lưu thủy, một con khổng tước trắng ngần tuyệt đẹp đang đi dạo trong sân, chiếc lồng vàng có một con sáo đen tuyền đang ngâm nga một âm tiết lạ lùng. Mạch Khai Tâm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nơi này không có vệ binh canh giữ lại rất yên tĩnh xem chừng nơi đây dùng để nghỉ ngơi hơn là tàng giữ tội chứng.
Nhưng hắn cũng không bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ. Tiến về trước đẩy cửa, cánh cửa vừa mở ra có tiếng “cách, cách”, ba mũi tên thẳng hướng Mạch Khai Tâm bắn ra, mũi thứ nhất hướng tim, mũi thứ hai hướng phổi, mũi thứ ba là ngay yết hầu, Mạch tướng quân khẽ cười, đuôi mắt nheo lại, chờ ba mũi tên tới gần, ống tay áo màu lục khẽ tản ra làn khói xanh nhạt. Ba mũi tên chưa kịp chạm vào hắn đã lập tức hóa ra bụi cát. Khói chưa tan hết, hàng loạt trường kiếm như mưa từ trên đầu trút xuống, thứ khói xanh lởn vởn quanh thân chưa kịp nhạt màu nay càng đậm dần, những lưỡi kim loại “xèo, xèo” rồi mất hút. Chưa dừng lại ở đó, ám khí từ bốn phía phóng tới liên tục, quanh thân Mạch Khai Tâm xuất hiện tầng tầng lớp lớp âm khí xanh ngoét, ám khí đi với tốc độ vô cùng lớn, chạm vào lớp màng màu xanh ngay lập tức như cát rơi lả tả.
Mạch Khai Tâm khẽ nhăn chân mày, nếu người thường bước vào giờ chỉ sợ không đợi tới tầng ám khí thứ ba mà đã bỏ mạng ngay tầng một. Hắn tiến vào phòng, nơi này được ngăn thành ba gian, bên trái là thư phòng, trước mặt là sảnh tiếp khách, phải là phòng nghỉ. Không nghĩ ngợi nhiều, Mạch tướng quân rẽ trái. Trên giá là kinh thư, hình luật, tạp văn, chính thư,... không có gì đặc biệt nhưng hắn vẫn tìm kiếm, linh cảm cho hắn biết: đã tiến rất gần đến mục đích, khi lục tan nát hết cả vẫn không thấy bất kì dấu hiệu nào. Hắn tìm tới bàn viết, bày trí đơn giản, văn phòng tứ bào, chặn giấy mã não, giấy Tuyên Thành để la liệt, vài quyển thi thư để bên trái, nhìn tổng thể thứ nổi bật nhất chính là con Hãn Huyết Bảo Mã đặt trên bàn, con ngựa vừa nhìn đã biết giá trị liên thành, chạm khắc tinh tế, rõ ràng rất đẹp nhưng đặt ở vị trí này hoàn toàn không phù hợp, cứ như nó dùng để che dấu cho sự mất trật tự nào đó. Môi mỏng khẽ nhếch, Mạch Khai Tâm đẩy con ngựa xoay đầu vào trong phòng, con ngựa rất nặng, khi đã xoay được nửa đường bỗng tiếng “cách, cách” vang lên, sau đó nhẹ nhàng trượt tiếp về phía trước, giá sách khẽ rung lắc sau đó dịch chuyển để lộ một mật thất và con đường rất nhỏ, hắn đi vào. Bên trong bốn phía tối om, hắn lấy mùn cưa bên người thắp ngọn nến trên giá, ánh sáng mỏng manh rọi sáng gian phòng, nhưng chỉ là bốn bức tường, hoàn toàn chả có gì. Lúc này đôi con ngươi Mạch Khai Tâm mở lớn đầy giận dữ, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong đầu hắn vang lên “Lẽ nào lão đã ra tay hủy hết tất cả vật chứng”, nhưng ngay lập tức hắn bình tĩnh lại “Không thể nào, chắc chắn không thể nhanh như vậy”. Đôi con ngươi xanh ngắt rọi khắp căn phòng trống trải, chỉ độc duy nhất một cây nên treo tường, hắn tiến lại, xoay giá nến, bức tường đối diện khẽ rơi xuống bụi bặm rồi mở ra.
Mạch tướng quân ngỡ ngàng vì những gì hắn trông thấy, những thỏi vàng óng ánh, dài sắp chồng ngay ngắn thành từng hàng cao đến ngang hắn, chiếm hơn một phần tư căn phòng, sổ sách cũng được phân loại rõ ràng qua các năm, cực kì ngăn nắp, từng chiếc rương lớn thi nhau hiện lên trong ánh nên của hắn, kì trân dị bảo trong ngoài nước, bạc vàng đầy ắp. Chả biết đã tước đoạt hết bao tiền bao của của dân đen để được đến nước này. Mạch Khai Tâm trông thấy chẳng những không động lòng mà còn tỏ ra vô cùng chán ghét, hắn nhanh chóng thu gom toàn bộ sổ sách, và lấy theo vài món đồ tang chứng rồi rời đi.
Nhưng đời làm gì có việc quá thuận lợi đến vậy, khi rời khỏi phủ gấp rút, hắn chọn đường tắt, không may lại vô tình trúng phải bẫy pháp của gã đạo sĩ. Đám linh tiêu vô hình khẽ “đinh đang” những ma âm làm Mạch Khai Tâm phải vận nội lực để chống lại tiếng vang đinh tai nhức óc.
Lúc này gã đạo sĩ đang nhắm mắt dưỡng thần đồng thời xem xét động tĩnh bên trong Thừa tướng phủ bỗng mở bừng đôi mắt nhỏ thó của gã. Hét lên “Có kẻ đột nhập”, Thừa tướng gia ngay lập tức ngưng nói và chuẩn bị nghe lão phân phó, gương mặt lúc nãy vẫn còn tươi cười hữu lễ với Cát Tư Anh thì nay thoát cái âm trầm đầy vẻ gian ác. Thừa tướng gia đứng phắt dậy định đi cùng đạo nhân, sực nhớ Cát Tư Anh ở đây bèn quay sang nhìn, Cát đại nhân đương nhiên thức thời bèn buông lời khách sáo:
_Quý phủ đương có việc, hạ quan không tiện ở lâu. Lần sau nếu có dịp, xin đến đàm luận đối ẩm cùng Thừa tướng gia, hạ quan xin cáo từ!
Trong phủ đang rối loạn, gã thầy pháp ngoại bang đã đi trước, thấy Cát Tư Anh hiểu chuyện lão hẳn nhiên cũng chả muốn thừa lời, gật đầu đáp lễ rồi ra lệnh “Tiễn khách”. Hai nô bộc từ đâu bước tới chắp tay “Mời đại nhân đi lối này”. Cát Tư Anh khẽ nheo mắt, khéo môi trào ra nụ cười lạnh, rồi bước đi. Trong đầu ông hiện giờ chỉ độc một suy nghĩ “Mạch Khai Tâm ngươi phải đem chứng cứ trở về bằng mọi giá dù phải hy sinh cả tính mạng. Vinh Khuê, ta sẽ báo thù cho ngươi.”.
______________________
(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
(Truyện được đăng tại - World Boys Love ♥)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét