Ma Đạo Tổ Sư
Chương 112: Vong Tiện 23 - 2
Chương 112: Vong Tiện 23 - 2
_________________
Edit: Rindoll
.
.
.
Ba tháng sau..
.
.
Quảng Lăng.
Phía trên một ngọn núi, một đám thôn dân tay cầm bó đuốc, lấy nông cụ* làm vũ khí phòng thân, chậm rãi đi lên núi bao vây ở trên một khu rừng cây. (Nông cụ: Dụng cụ làm nghề nông.)
Trên ngọn núi này có một phần mộ hoang, gần mấy tháng qua không quá an bình, dưới chân núi thôn dân vẫn luôn bị mấy cô hồn dã quỷ ở phần mộ hoang này quấy nhiễu, rốt cục cũng không chịu đựng được nữa, mời tới mấy vị tu sĩ đang ở trên đường đi ngang qua nơi đây, cùng nhau lên núi để diệt trừ nguyên nhân.
Hoàng hôn buông xuống, tiếng côn trùng trong trẻo kêu vang, bụi cỏ hoang cao bằng nửa người khi thì rì rào khi thì xào xạc, phảng phất như không biết có vật gì ẩn núp bên trong đang chờ đợi thời cơ tùy thời làm khó dễ. Mọi người lo lắng đề phòng đẩy mảng cỏ ra hai bên, dùng bó đuốc chiếu sáng, lại sợ bóng sợ gió một hồi.(World Boys Love ♥)
Vài tên tu sĩ cầm trường kiếm trong tay, dẫn theo những thôn dân này, dè dặt cẩn thận đi ngang qua bãi cỏ, bước vào khu rừng rậm um tùm.
Trong rừng rậm chính là một mảnh nghĩa địa hoang dã, bia mộ hoặc đá hoặc gỗ đều bị hỏng hóc nghiêng nghiêng ngả ngả, nhìn giống như sắp bị sụp đổ, âm thanh gió rít thê lương. Vài tên tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, lấy ra lá bùa, chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp tai hoạ. Thấy vẻ mặt bọn họ tự nhiên, tình huống chắc cũng không đến mức khó giải quyết, vài tên thôn dân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng bọn họ một hơi còn chưa kịp thả lỏng, chợt nghe "Rầm" một tiếng vang thật lớn, một cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ bị ném tới trên một mảnh đất trước mặt.
(World Boys Love ♥)
Thôn dân đứng rất gần khoảng cách với mảnh đất thấy vậy liền hét thảm lên một tiếng, ném đi bó đuốc, té ngã lộn nhào tránh thoát. Ngay sau đó, cỗ thứ hai, thứ ba, thi thể thứ tư máu chảy đầm đìa cũng rơi xuống, phảng phất giống như từ trên trời giáng xuống một trận mưa thi thể, lộp bộp không ngừng rơi xuống, trong rừng rậm tiếng gào thét nhất thời nổi lên bốn phía. Vài tên tu sĩ còn chưa bao giờ thấy qua trận thế như vậy, sau khi khiếp sợ nhưng cũng không mất đi dũng khí, người cầm đầu quát lên: "Không được chạy trốn! Không được kinh hoảng! Bất quá chỉ là do tà ma nhỏ bé gây ra mà thôi..."
Còn chưa kịp quát xong, hắn giống như là đang bị người khác bóp chặt cổ họng, âm thanh lập tức im bặt.
(World Boys Love ♥)
Vì......
Hắn nhìn thấy một thân cây.
Trên một thân cây có một người đang ngồi, một mảnh vạt áo màu đen buông xuống, một đôi giày màu đen, nhẹ nhàng lắc lư, rất ung dung, rất thích ý.
Bên hông người này, có cắm một cây sáo đen mờ nhạt, phía duới cây sáo buông xuống những sợi tua màu đỏ tươi như máu, sợi tua cũng theo động tác ở cẳng chân mà ung dung lay động.
Vài tên tu sĩ thấy vậy nhất thời biến sắc.
Các thôn dân nguyên bản đã rối loạn trận tuyến, nghe người cầm đầu quát lớn, mới vừa lấy lại bình tĩnh, nào ngờ vừa quay đầu thì lại nhìn thấy sắc mặt của mấy tên tu sĩ đồng thời trắng bệch, sau đó cả đám tu sĩ quay người cất bước bỏ chạy, trong nháy mắt các tu sĩ như một trận gió lao xuống khỏi khu rừng chạy ra khỏi ngọn núi, vứt bỏ bọn họ không thèm quan tâm, lúc bấy giờ các thôn dân cũng đoán được ở đỉnh núi này nhất định có đại yêu ma gì đó khó lường, ngay cả những tu sĩ cũng không có biện pháp, thôn dân trong nháy mắt cũng hồn phi phách tán, ngay lập tức liền tan tác như đàn chim muông mà trốn sạch. Một thôn dân trốn chạy chậm chạp, bị bỏ lại cuối cùng, ngã lộn mèo một cái, miệng dính đầy bùn, vốn tưởng rằng lạc đàn thì chết chắc rồi, nào ngờ lại đột nhiên nhìn thấy một bạch y nam tử trẻ tuổi đang đứng ở phía trước, con mắt của thôn dân không tự chủ được sáng ngời lên.
(World Boys Love ♥)
Nam tử này ngay thắt lưng đeo trường kiếm, không biết có phải vật liệu vải may đặc biệt hay không, chỉ thấy quanh thân người này dường như đều bao phủ một tầng bạch quang mờ ảo, ở nơi u ám trong rừng rậm, toát ra tiên khí lăng nhiên*, không giống người phàm trần. Hắn lập tức cầu xin giúp đỡ, nói: "Công tử! Vị công tử này! Cứu mạng, có quỷ a, mau mau mau chóng đem yêu..." (Lăng nhiên: là kiểu không người nào dám xúc phạm á.)
Lời còn chưa dứt, lại thêm một cỗ thi thể rơi xuống ở ngay trước mặt hắn. thi thể kia khuôn mặt thất khiếu* chảy đầy máu vừa vặn cùng hắn đối diện. (Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.)
Ngay tức thì, khi thôn dân sợ tới mức muốn nhanh chóng ngất đi, thì nghe bạch y nam tử kia nói với hắn một chữ: "Đi."
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng thôn dân cảm giác được một hồi an tâm, phảng phất giống như lấy được lệnh kim bài miễn tử, bỗng nhiên tuôn ra một trận khí lực, đứng lên bỏ chạy cũng không quay đầu lại.
Bạch y nam tử nhìn bên trong khu rừng rậm khắp nơi đầy đất toàn là huyết thi, dường như không biết phải đánh giá thảm trạng này như thế nào. Y ngẩng đầu nhìn lên, hắc y nam tử ban đầu ngồi ở trên cây làm khách cũng nhẹ nhàng nhảy xuống, trong nháy mắt vọt đến trước người bạch y nam tử, sau đó liền đem y đè ở trên một thân cây, nhẹ giọng nói: "Ồ, đây chẳng phải là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ băng thanh ngọc khiết* đó sao, đến địa bàn của ta làm cái gì nha?"
(Huyết thi: thi thể máu chảy đầm đìa.)
(Băng thanh ngọc khiết: trong sáng như băng, thuần khiết như ngọc.)
Bốn phía đầy đất đều là huyết thi, đang nằm ở trên mặt đất hoặc là mờ mịt hoặc là dữ tợn, hắc y nam tử duỗi ra một bàn tay chống ở trên một thân cây, Lam Vong Cơ bị vây ở giữa thân cây và thân thể của hắn, mặt không hề có cảm xúc.
Chỉ nghe người này lại nói: "Nếu ngươi đã tự đem mình đưa tới cửa, vậy ta liền... Ai ai ai!"
Lời còn chưa nói xong liền bị Lam Vong Cơ dùng một tay đem hai cổ tay của hắn đều khóa lại.
Tình thế đảo ngược, hắc y nhân bị y khống chế ngược trở lại, kinh ngạc nói: "Trời ạ, Hàm Quang Quân, ngươi thật lợi hại, không thể tin được, thật làm cho người ta khiếp sợ, không thể tưởng tượng được, ngươi cư nhiên chỉ dùng có một tay liền đem ta chế phục, ta căn bản không có cách nào để phản kháng! Nam nhân đáng sợ!"
Lam Vong Cơ: "......"
Tay của y không tự chủ được nắm càng thêm chặt. Đối phương từ kinh ngạc đã biến thành sợ hãi, ai oái kêu: "A, đau quá. Buông tha cho ta đi, Hàm Quang Quân, lần sau ta sẽ không dám nữa. Ngươi không được bắt ta như vậy, ngươi cũng tuyệt đối không nên đem ta trói lại, lại càng không được cưỡng bức đem ta áp đến trên mặt đất..."
Nhìn động tác và ngôn ngữ của hắn ngày càng phóng đại, Lam Vong Cơ chân mày giựt giựt, rốt cục cũng lên tiếng ngắt lời, nói: "... Đừng đùa nữa."
Ngụy Vô Tiện đang hăng say cầu xin tha thứ, nghe vậy liền kinh ngạc nói: "Tại sao a, ta còn chưa cầu xin xong mà."
"......"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi mỗi ngày đều cầu xin tha thứ. Đừng đùa."
Ngụy Vô Tiện hướng về phía y dán cơ thể mình qua, nhẹ giọng nói: "Đây không phải là do ngươi yêu cầu sao...... Mỗi ngày chính là mỗi ngày."
Khuôn mặt của hắn tiếp cận quá gần, dường như muốn đi hôn Lam Vong Cơ, nhưng lại chậm chạp không chịu dứt khoát dán môi vào, phần môi hai người như tiếp xúc gần nhau, như có như không lưu lại ở một khoảng cách nhất định, giống như một con bướm đa tình lại cố chấp ở trên cánh hoa trang nhã tung bay khắp nơi qua lại để lưu lại hơi thở của mình, dừng không dừng, hôn không hôn. Như thể trêu chọc giây lát, đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ lấp lóe chút ánh sáng, hơi động một chút, tựa hồ rốt cục cũng không kiềm chế được nữa, cánh hoa không kiềm nén được muốn chủ động đi tiếp xúc với cánh bướm. Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa ngửa mặt lên, tránh khỏi đôi môi của y.
Hắn nhíu mày nói: "Gọi ca ca."
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện nói: "Gọi ta là ca ca. Ca ca liền cho ngươi hôn."
"......" Lam Vong Cơ làn môi hơi động một chút.
Y đời này chưa bao giờ tự mình dùng cái giọng điệu mềm nhuyễn như thế này để xưng hô qua với người khác, cho dù đối với Lam Hi Thần cũng không bao giờ, từ trước đến nay chỉ gọi huynh trưởng đâu cho ra đấy. Ngụy Vô Tiện hướng dẫn nói: "Kêu một tiếng cho ta nghe đi mà. Ta đã nhiều lần gọi ngươi nhiều như vậy rồi. Gọi xong thì hôn hôn còn có thể làm những cái khác nữa nha."
Cho dù Lam Vong Cơ vốn đã sắp gọi ra, nghe xong một câu này, cũng bị Ngụy Vô Tiện đánh bại, cuối cùng cũng không thể gọi ra khỏi miệng. Kiềm nén một hồi, chỉ nghẹn ra một câu: "... Không biết xấu hổ!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi cứ như vậy dùng một tay bắt lấy ta không thấy mệt mỏi sao? Chỉ còn một cái tay làm việc cũng rất nhiều bất tiện a."
Ổn định lại tinh thần, Lam Vong Cơ giống như nho nhã lễ độ, nói: "Vậy xin hỏi, ta nên làm như thế nào."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta đã dạy cho ngươi rồi, ngươi đem đai buộc trán lấy xuống trói tay của ta lại chẳng phải là dễ dàng rồi sao?"
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn cười hì hì một hồi, chậm rãi đem đai buộc trán gỡ xuống, triển khai cho Ngụy Vô Tiện xem.
Sau đó, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ở hai tay của hắn trói lại rồi thắt thành một cái nút kết, nặng nề đem hai cái tay xấu xa của Ngụy Vô Tiện để qua khỏi đỉnh đầu cố định lại, kế đó đi đến vùi đầu của mình vào trong cần cổ của hắn.
Đúng vào lúc này, trong bụi cỏ đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Hai người trong nháy mắt tách ra.
Lam Vong Cơ đưa tay cầm lấy chuôi kiếm Tị Trần, nhưng không có tùy tiện rút kiếm, bởi vì tiếng kêu sợ hãi vừa rồi có âm thanh rất là trong trẻo mềm mại, rõ ràng là tiếng kêu của tiểu hài tử, nếu như lỡ tay làm bị thương người qua đường vậy thì liền nguy rồi. Lùm cỏ cao bằng nửa người rì rào run run, trên bãi cỏ có dấu vết di chuyển càng ngày càng xa, xem ra là đang chạy trốn. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đuổi theo vài bước, dưới sườn núi truyền đến âm thanh vui mừng cực điểm của một nữ tử: "Miên Miên, ngươi không có chuyện gì chứ! Ngươi sao lại có thể chạy lung tung ở một nơi như thế này hả? Hù chết nương rồi!"
Ngụy Vô Tiện khẽ giật mình: "Miên Miên?"
Mới vừa cảm thấy cái tên này rất là quen tai, nhất định hắn đã nghe qua ở nơi nào rồi, một âm thanh khác của nam tử mang theo giọng trách cứ nói: "Cho ngươi thời điểm khi săn đêm đừng có chạy loạn lung tung, ngươi lại còn một mình xông về phía trước, nếu ngươi bị quỷ ăn sạch để lại ta và nương ngươi thì làm sao bây giờ!...... Miên Miên? Làm sao vậy? Bộ dáng này là làm sao?" Một câu cuối cùng hẳn là đang hỏi nữ tử kia: "Thanh Dương, ngươi mau nhìn xem, Miên Miên sẽ không phải xảy ra vấn đề gì đi? Bộ dáng này là làm sao vậy, có phải ở đây đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn không?"
...... Đúng là...... Có thứ gì đó không nên nhìn thấy.
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, Ngụy Vô Tiện vô tội nhìn về phía y, làm khẩu hình nói: "Nghiệp chướng a."
Rõ ràng chỉ là một người bạn nhỏ không hề có chút độc hại nhưng lại cảm thấy áy náy tội lỗi, Lam Vong Cơ lắc đầu. Bọn họ bước ra khỏi nghĩa địa, đi vòng xuống sườn núi, người dưới sườn núi khi thấy hai người họ xuất hiện, ba người lập tức kinh ngạc lại cảnh giác nhìn hai người. Một nam một nữ là phu thê, đều ngồi chồm hổm trên mặt đất, đứng ở giữa là tiểu cô nương có bím tóc hai chùm, ước chừng khoảng mới mười tuổi. Còn nữ tử kia là thiếu phụ có dung mạo khá là thanh lệ động lòng người, bên hông đeo bội kiếm, lần đầu tiên nhìn ngay khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, lập tức rút kiếm ra, mũi kiếm chỉa thẳng vào hắn, quát lên: "Người nào!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Mặc kệ là người nào, tóm lại là người, không phải là thứ gì khác."
Nữ tử kia còn muốn lên tiếng, lại thấy được Lam Vong Cơ đứng ở phía sau Ngụy Vô Tiện, nàng lúc này mới khẽ giật mình, nói: "Lam Nhị công tử?"
Lam Vong Cơ vậy mà không có đeo đai buộc trán, trong khoảng thời gian ngắn, nàng dĩ nhiên không dám xác nhận, nếu không phải gương mặt đó làm cho người ta thấy khó quên, e rằng còn phải chần chừ do dự một lúc. Nàng đưa ánh mắt dời đến trên người Ngụy Vô Tiện, hoảng hốt một trận, nói: "Vậy, vậy ngươi là, ngươi là......"
Tin tức Di Lăng Lão tổ quay về hậu thế đã sớm đã truyền ra, hiện tại đang ở cùng với Lam Vong Cơ, nhất định là hắn, bởi vậy bị nhận ra cũng không kỳ quái. Ngụy Vô Tiện thấy nàng mơ hồ có vẻ kích động, tướng mạo lại có chút quen mắt, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ vị phu nhân này nhận biết được ta? Ta cùng nàng có cừu oán? Trêu chọc qua nàng? Không đúng a, ta không có quen biết vị cô nương nào có tên gọi là Thanh Dương...... A, Miên Miên!"
Ngụy Vô Tiện chợt nói: "Ngươi là Miên Miên?"
Nam tử kia trợn mắt nói: "Ngươi kêu tên nữ nhi của ta làm gì?"
Nguyên lai, tiểu cô nương vừa mới chạy loạn không cẩn thận đánh vỡ chuyện tốt của bọn họ có tên gọi là Miên Miên. Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất có ý tứ: "Một Miên Miên lớn, một Miên Miên nhỏ."
Lam Vong Cơ đối với nàng kia gật đầu bày tỏ lễ độ, nói: "La cô nương."
Nàng kia đem một bên tóc hơi tán loạn ở gò má vén đến sau tai, đáp lễ nói: "Hàm Quang Quân." Lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy Công Tử."
Ngụy Vô Tiện đối với nàng cười nói: "La cô nương. Nha~, bây giờ ta cũng biết ngươi tên là gì rồi."
La Thanh Dương mang theo ngượng ngùng nở nụ cười, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ năm xưa, rất không có ý tứ, sau đó đem nam tử kia kéo lên, giới thiệu nói: "Đây là phu quân của ta."
Nam tử kia cảm thấy bọn họ cũng không phải là người xấu, sắc mặt xoa dịu xuống, chào hỏi vài câu, Ngụy Vô Tiện thuận miệng hỏi: "Không biết vị tiên sinh này là tộc nhân của môn phái nhà nào?"
Nam tử kia rất sảng khoái mà nói: "Nhà ai cũng không phải. Ta trước kia chính là mở cái cửa tiệm."
La Thanh Dương nhìn qua trượng phu, lại cười nói: "Phu quân của ta không phải là người trong Huyền Môn, chỉ là một người bình thường. Có điều, hắn lại nguyện ý cùng ta một chỗ săn đêm..."
Một người bình thường, còn là một nam tử, vậy mà lại nguyện ý từ bỏ cuộc sống nguyên bản yên ổn, không sợ phiêu bạt, không sợ nguy hiểm, dám cùng thê tử đồng thời lang bạc kỳ hồ*, bôn tẩu các nơi, đây là chuyện cực kỳ đáng quý, Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy kính nể. Không tự chủ được quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh. Bọn họ hiện tại, chẳng phải cũng giống như vậy sao?
(Lang bạc kỳ hồ: nghĩa là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.)
(Bôn tẩu các nơi = đi khắp các nơi.)
Hắn nói: "Các ngươi cũng đến nơi này săn đêm sao?"
La Thanh Dương gật đầu nói: "Đúng vậy. Ta nghe nói ngọn núi này có mấy phần mộ hoang có tà linh tá ác đang làm loạn, quấy nhiễu dân sinh nơi đây, khổ không thể tả, bởi vậy mới tới địa phương này nhìn một chút xem có cần giúp đỡ gì hay không. Hai vị các ngươi đã xử lý sạch sẽ rồi sao?"
Nếu như Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã xử lý, như vậy không cần người khác phải nhúng tay vào. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Các ngươi bị những thôn dân kia lừa rồi, sự việc căn bản không phải như vậy. Là chính bọn họ trước kia đào phần trộm mộ, hài cốt người chết vứt bỏ lung tung, vì thế nên mới bị chủ nhân của mộ hoang này đánh trả. Cũng không phải là tà linh cố ý làm loạn."
Trương phu của La Thanh Dương nghi ngờ nói: "Phải không? Có thể coi như là đánh trả, nhưng cũng không cần phải giết hại mấy mạng người đi." (Trượng phu/Phu quân: Chồng.)
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, nói: "Việc này cũng là giả. Căn bản không có xảy ra án mạng, chúng ta đã điều tra qua rồi, chỉ có vài người thôn dân đi trộm mộ bị âm hồn dọa qua sau đó nằm liệt ở trên giường một đoạn thời gian, còn có người chạy trốn quá vội vàng, tự mình chạy té gảy chân. Ngoài ra không có thương vong gì, cái gì mà mấy mạng người đều là do bọn họ nói bừa để làm cho người nghe kinh sợ thôi."
La Thanh Dương thở dài: "Thì ra là như vậy. Ôi, những người này ai nấy cũng...... Biến thành như vậy."
Ngụy Vô Tiện nói: "Vừa rồi ta đã dọa bọn họ, sau lần này chắc bọn họ cũng sẽ không dám đến trộm mộ nữa đâu, tai hoạ tự nhiên cũng sẽ không đi tìm bọn họ gây phiền phức. Như vậy là giải quyết xong."
La Thanh Dương nói: "Nhưng nếu bọn họ thỉnh cầu những tu sĩ mạnh mẽ khác tới trấn áp thì……"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta sẽ lộ mặt ra."
La Thanh Dương hiểu rõ. Di Lăng Lão tổ nếu lộ mặt ra, vài tên tu sĩ nếu mà nhìn thấy về sau tin tức tất nhiên sẽ lan rộng khắp nơi, người bên ngoài sẽ cho là hắn đã đem vùng này biến thành địa bàn của mình, tên tu sĩ ăn gan hùm mật báo nào còn dám tới gây chuyện chọc giận hắn?
La Thanh Dương cười nói: "Thì ra là như vậy. Mới vừa rồi thấy Miên Miên bị dọa thành như vậy, ta còn tưởng rằng nó gặp phải chuyện gì, nếu như có chỗ nào thất lễ, thỉnh xin hai vị đừng có để bụng."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: ''Không không không, có lẽ chúng ta bên này mới là thất lễ.'' Trên mặt thì nghiêm túc nói: "Đâu có đâu có, lúc nãy là do ta làm cho Miên Miên bị dọa sợ, cũng thỉnh các ngươi bỏ qua cho."
Trượng phu của La Thanh Dương đem nhi nữ bế lên, Miên Miên ngồi ở trên cánh tay của phụ thân, gò má phồng lên trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, khuôn mặt hiện vẻ buồn bực xấu hổ và giận dữ, một tiểu dáng dấp giận dỗi trông có vẻ không muốn mở miệng. Ngụy Vô Tiện thấy cô bé mặc bộ váy lụa mỏng có màu đỏ tươi, đôi mắt tím đen như thủy tinh bồ đào*, khuôn mặt ngọc tuyết* đáng yêu, rất muốn vặn nhéo khuôn mặt của bé một chút, nhưng cuối cùng cũng không có xuống tay, vì người phụ thân của bé đang đứng ở một bên nhìn chằm chằm, chỉ có thể cầm bím tóc rủ xuống của bé mà vân vê qua lại, sau đó chắp tay híp mắt cười nói: "Miên Miên lớn lên cũng thật là giống với La cô nương khi ngươi vẫn còn nhỏ."
(Thủy tinh bồ đào: quả nho thủy tinh/pha lê/thạch anh.)
(Khuôn mặt ngọc tuyết đáng yêu: khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu như ngọc.)
(Nhi nữ hay nữ nhi gì cũng được, nói tùm lại cũng chỉ là bé gái thôi.)
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện. La Thanh Dương vui vẻ, hé miệng nở nụ cười, nói: "Ngụy Công Tử, ngươi nói lời này không cảm thấy chột dạ sao? Ngươi thật sự còn nhớ được bộ dáng khi ta còn bé sao?"
Cong môi cười cười, mơ hồ nhớ đến năm đó cũng có một tiểu cô nương mặc hồng y lụa mỏng bóng dáng cũng giống như vậy chồng chất lên nhau. Ngụy Vô Tiện một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, nói: "Đương nhiên là nhớ rõ! Cùng hiện tại cũng không có gì khác nhau a. Đúng rồi, tiểu cô nương này mấy tuổi rồi? Để ta gửi cho nàng chút tiền mừng tuổi."
La Thanh Dương cùng trượng phu vội vàng chối từ, nói: "Không cần không cần đâu."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Cần chứ cần chứ. Dù sao cũng không phải ta bỏ tiền ra. Ha ha."
Phu thê hai người hơi hơi run run, vẫn còn chưa hiểu được, Lam Vong Cơ đã tự giác lấy ra túi tiền. Ngụy Vô Tiện từ trong tay y tiếp nhận mấy thỏi bạc nặng trĩu, kiên trì muốn tặng cho Miên Miên, La Thanh Dương thấy từ chối không được, liền đối với nhi nữ nói: "Miên Miên, mau cảm ơn Hàm Quang Quân và Ngụy Công Tử đi."
Miên Miên nói: "Cảm ơn Hàm Quang Quân."
Ngụy Vô Tiện nói: "Miên Miên, là ta đưa cho ngươi nha, ngươi sao không cảm ơn ta?"
Miên Miên tức giận phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn có trêu chọc như thế nào, chính là cô bé vẫn không chịu nói chuyện cùng hắn, chỉ là cúi đầu kéo một sợi dây đỏ đeo ở trên cổ, lấy ra một cái túi hương nhỏ tinh xảo, rất quý trọng mà đem thỏi bạc bỏ vào trong. Cuối thấp đầu không nói gì, Ngụy Vô Tiện tuy khá là tiếc nuối nhưng cũng đành phải nói lời từ biệt với bọn họ, cùng với Lam Vong Cơ đi ở một con đường khác. (Thỏi bạc/nén bạc = tiền.)
Sau khi chờ thân ảnh hai người biến mất khỏi tầm mắt, La Thanh Dương mới trách cứ nhi nữ của mình, nói: "Miên Miên. Như vậy là không có lễ phép, đó là ân nhân lúc trước đã từng cứu mạng sống của mẫu thân."
Trượng phu của nàng kinh nói: "Thật sao?! Miên Miên, nghe thấy không, ngươi xem vừa rồi ngươi rất không có lễ phép!"
Miên Miên lầu bầu nói: "Ta... Ta không thích hắn."
La Thanh Dương nói: "Ngươi đứa nhỏ này, nếu như ngươi chán ghét hắn, ngươi sớm nên đem thỏi bạc ném đi."
Miên Miên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chôn ở trong ngực phụ thân, rầm rì nói: "Hắn làm chuyện xấu!"
La Thanh Dương không biết nên khóc hay nên cười, đang muốn nói chuyện, trượng phu của nàng ngạc nhiên nói: "Thanh Dương, ta trước đây có từng nghe ngươi nhắc qua vị Hàm Quang Quân này, nhớ rõ y là đại nhân vật xuất thân từ thế gia, tại sao lại xuất hiện ở một địa phương nhỏ như thế này, săn những con mồi nhỏ kiểu này?"
La Thanh Dương kiên nhẫn đối với trượng phu giảng giải: "Vị Hàm Quang Quân này cùng những danh gia danh sĩ khác không giống nhau. Y luôn luôn là nơi nào gặp loạn nơi đó y sẽ xuất hiện. Chỉ cần có chuyện muốn nhờ y giúp đỡ, bất kể đối tượng săn đêm cấp bậc cao hay thấp, công lao lớn hay nhỏ, y đều sẽ đi đến tương trợ."
Trượng phu gật đầu, vừa nghi hoặc mà khẩn trương nói: "Là một vị danh sĩ chân chính. Vậy vị Ngụy Công Tử kia thì sao? Ngươi nói hắn đã cứu mạng ngươi, nhưng ta dường như chưa từng nghe ngươi nhắc đến người này? Ngươi trước kia khi nào thì gặp phải nguy hiểm đến tính mạng?!"
La Thanh Dương ôm lấy Miên Miên, trong mắt có ánh sáng dị thường lấp lóe, mỉm cười nói: "Vị Ngụy công tử kia sao......"
.
.
.
Trên một con đường khác, Ngụy Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: "Không nghĩ tới năm đó chỉ là một tiểu cô nương, bây giờ nhi nữ cũng là tiểu cô nương!"
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng mà này không công bằng a, rõ ràng lúc đó tiểu cô nương hẳn là có thấy ngươi đang làm chuyện xấu với ta, nhưng tại sao nàng ấy nhìn ta lại khá là không hợp mắt như vậy?" (Ý của Tiện Tiện: Không hợp mắt = bị ghét á.)
Lam Vong Cơ chưa trả lời, Ngụy Vô Tiện lại xoay một vòng, đối mặt với Lam Vong Cơ, đi lùi lại vài bước, vừa đi vừa nói: "Nha, ta biết rồi. Thật ra trong lòng tiểu cô nương đó nhất định rất yêu thích ta. Cùng với năm đó cũng có người nào đó giống nhau."
Lam Vong Cơ phủi phủi ống tay áo vốn không có tro bụi, nhạt tiếng nói: "Thỉnh đem mạt ngạch đưa lại cho ta, Ngụy viễn đạo."
Nghe đến cái tên xa lạ này, Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng lại được, chà chà cười nói: "Ta nói a, Lam Nhị công tử, này không phải là, ghen có phải hay không?"
(World Boys Love ♥)
Lam Vong Cơ rũ xuống hàng mi, Ngụy Vô Tiện ngăn cản ở trước người y, một tay ôm eo của y, một tay nâng lên cằm dưới của y, nghiêm túc nói: "Thành thật mà nói đi, bình giấm chua này ngươi đã uống bao nhiêu năm rồi, như thế nào giấu tốt như vậy, ta đều không ngửi thấy mùi chua."
Lam Vong Cơ tập mãi thành thói quen phối hợp với hắn ngẩng mặt lên, bỗng nhiên cảm giác được có một cái không tay không an phận đang âm thầm vói vào trong lồng ngực. Cúi đầu nhìn xem, tay của Ngụy Vô Tiện cũng đã rút ra, cầm lấy một vật, giả bộ kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?"
Đó là túi tiền của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện giơ tay phải đem túi tiền tinh xảo xoay vòng một cái rồi tung lên, tay trái chỉ vào nó nói: "Hàm Quang Quân a Hàm Quang Quân, không hỏi mà lấy thì gọi là trộm đó nha. Năm đó bọn họ nói ngươi sao nhỉ, hậu nhân của danh môn? Tấm gương của con cháu thế gia? Hảo một cái tấm gương mẫu mực a, lại âm thầm bí mật thường xuyên ăn dấm chua, trộm cái túi thơm mà tiểu cô nương tặng cho ta, dùng nó làm thành túi tiền của mình, khó trách sau khi ta tỉnh lại tìm khắp nơi cũng đều tìm không ra nó. Nếu không phải tiểu Miên Miên ở trước ngực đeo một cái túi hương cùng cái này giống nhau như đúc, ta còn nhớ không ra nha. Ngươi nha ngươi nha, chà chà. Nói một chút xem, thời điểm khi mà ta hôn mê ngươi làm như thế nào mà ở trên người của ta đem nó lấy đi? Sờ soạng bao lâu rồi?"
Trên mặt Lam Vong Cơ hiện lên một tia gợn sóng chợt lóe, vươn tay đoạt lại, Ngụy Vô Tiện đem túi tiền ném đi, tránh thoát tay của y, lui hai bước, nói: "Nói không lại liền muốn cướp lại à? Xấu hổ cái gì nha? Cái này mà cũng xấu hổ, ta cuối cùng cũng biết vì sao mình lại không biết xấu hổ rồi, hai chúng ta thật sự đúng là trời sinh một đôi, nhất định là bởi vì xấu hổ của ta đều quăng qua chỗ ngươi, ngươi thay ta nhận lại hết rồi."
Vành tai Lam Vong Cơ hiện lên màu hồng nhạt, mặt vẫn còn căng thẳng chú ý, sau đó ra tay nhanh chóng, Ngụy Vô Tiện dưới chân càng nhanh hơn, làm cho y nhìn được nhưng không bắt được, hắn nói: "Trước kia ngươi tự mình muốn đem túi tiền này cho ta, như thế nào hiện tại lại không cho ta? Ngươi nhìn lại ngươi xem, không những trộm đồ vật, còn thâu hoan*, còn lật lọng, xấu đến tận trong xương." (Thâu hoan = Vụng trộm. Theo ý bạn Tiện có nghĩa là: iu đương vụng trộm.)
Lam Vong Cơ nhào tới, rốt cục cũng bắt được hắn, chặt chẽ ôm lấy hắn giam vào trong lồng ngực, giải thích: "Chúng ta đã qua tam bái, đã là... Phu thê, không phải là thâu hoan."
Ngụy Vô Tiện nói: "Giữa phu thê cũng không thể lúc nào cũng giống như ngươi đều dùng sức mạnh đối với ta a, ta không phải thường xuyên cầu xin ngươi hay sao? Ngươi bây giờ biến thành bộ dạng này, Cô Tô Lam Thị sắp bị ngươi làm tức chết rồi......"
Không thể nhịn thêm được nữa, Lam Vong Cơ hung hăng ngăn chặn cái miệng của hắn.(World Boys Love ♥)
________________
Hết chương 112
Rindoll: Có lời của tác giả nữa, nhưng mà không liên quan đến truyện này, mà liên quan đến Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện. Vì vậy nên, ta khỏi dịch lun.
À, Sau khi edit xong chương 112 và 113 ta sẽ quay lại làm chương 111. Chương 111 không phải là của nhà ta Edit, nên ta tính làm lại chương 111 đó. Sau khi xong 113 ~ 111 thì sẽ đến Phiên ngoại (= w =)
chương 110 sao vẫn chưa xem được vậy chủ nhà?!
Trả lờiXóachương 110 xem được mà?
XóaTheo ta nhớ thì ngày xưa lúc mới gặp Miên Miên em Tiện tự xưng tên là Viễn Đạo để trêu em Miên (lấy ý câu thơ "Miên miên tư viễn đạo"), nên anh Cơ mới nói dỗi thế đấy nàng ^^
Trả lờiXóaồ, cảm ơn nàng đã nhắc nha =))
Xóa