Trang


Chinta

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Chương 113: Vong Tiện 23 - 3

Hình ảnh minh họa Ma Đạo Tổ Sư - Chương 113
****************
Ma Đạo Tổ Sư

Chương 113: Vong Tiện 23 - 3
_________________

Edit + Beta: Rindoll
_____________________
.
.
.

Ngày hôm sau, sau cái ngày gặp được vợ chồng La Thanh Dương, hai người đi đến một thị trấn nhỏ ở Quảng Lăng.


Ngụy Vô Tiện giơ tay khoát lên giữa trán, nhìn thấy phía trước có một tửu lâu, ở giữa có gắn cờ hiệu chiêu bài đang lay động theo chiều gió, trên lá cờ có in một biểu tượng hoa văn đặc biệt, hắn nói: "Đến phía trước nghỉ ngơi chút đi."


Lam Vong Cơ gật đầu, hai người sóng vai bước tới.


Sau cái lần ở miếu Quan Âm tại Vân Mộng đêm hôm đó, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ kết bạn cùng đi, mang theo Tiểu Bình Quả cùng nhau đi khắp bốn phương du săn*, nghe được nơi nào có tà ma quỷ quái làm loạn, quấy nhiễu dân sinh liền tiến vào điều tra, nhấc tay giải quyết, thuận tiện du sơn ngoạn thủy, nhận biết được những phong tục của dân địa phương. Cứ như vậy qua ba tháng, bịt tai như không nghe thấy những chuyện ở Tiên Môn, rất là ung dung tự tại. (Du săn: vừa dạo chơi vừa săn bắt.)


Chỉ là, người chung quy cũng không thể nào vĩnh viễn không để ý đến chuyện bên ngoài, tiêu dao lâu như vậy rồi, cũng nên hỏi thăm tình hình hiện tại một chút.


Tiến vào tửu quán, ngồi vào cái bàn ở trong một góc hẻo lánh không dễ gây chú ý, tiểu nhị thấy có khách liền tiến lên bắt chuyện, quan sát dung mạo phong thái của hai người, nhìn thấy bên hông Lam Vong Cơ có đeo bội kiếm, lại nhìn bên hông Ngụy Vô Tiện đeo cây sáo, trong lòng nhịn không được đem bọn họ so sánh với hai vị nào đó có liên hệ cùng nhau. Xem xét dáng vẻ khoảng chừng một hồi lâu, xác thực vị khách nhân bạch y này không có đeo đai buộc trán của Cô Tô Lam thị, còn người cuối cùng thì không xác định được.


Ngụy Vô Tiện muốn uống rượu, Lam Vong Cơ thì lại chọn vài món ăn. Ngụy Vô Tiện nghe âm thanh trầm thấp của y gọi tên các món ăn, một tay chóng quai hàm, trên mặt ý cười nhẹ dàng. Chờ tiểu nhị tính toán xong đi xuống chuẩn bị thức ăn, hắn mới nói: "Gọi nhiều thức ăn như vậy, ngươi ăn hết được sao?"


Lam Vong Cơ cầm lấy chén trà trên bàn, uống một hớp, nhạt tiếng nói: "Ngồi yên."


Ngụy Vô Tiện nói: "Trong chén không có trà."


"..." Lam Vong Cơ đem chén trà rót đầy, một lần nữa đưa đến bên miệng.


Một lát sau, y lại nói: "... Ngồi yên."


Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không phải vẫn đang ngồi yên sao? Ta cũng không giống như kiểu trước đây ngồi mà còn đem chân để ở trên bàn."


Nhẫn nhịn trong chốc lát, Lam Vong Cơ nói: "Vậy cũng không được để ở chỗ khác."


Ngụy Vô Tiện mờ mịt nói: "Vậy ta phải để ở chỗ nào a?"


Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Nhị công tử yêu cầu thật là nhiều. Nếu không ngươi dạy ta làm như thế nào để ngồi đi."


Lam Vong Cơ đặt chén trà xuống, nhìn hắn một chút, ống tay áo lay động, đang muốn đứng dậy để hảo hảo dạy dỗ hắn, thế nhưng trong đại sảnh ở một cái bàn nào đó lại đột nhiên bùng nổ một trận tiếng cười lớn.



Trên một cái bàn có một người ôm bụng cười nói: "Mẹ của ta ơi! Có thật không! Lão huynh ngươi nói là thật chứ?! Kim Quang Dao cùng với chính muội muội ruột của mình thông gian, khiến cho bản thân mình còn không giương nổi* đi?!" (Ý nghĩa sâu xa của khúc này là: "không giương nổi" = "Không cương nổi" ý nói cái đó đó của con zai không ngóc đầu(dựng thẳng) lên được, ầy, câu này làm ta xoắn não. Cái khúc cuối này tui chỉ hiểu mang máng thôi (chắc vậy) thành ra dịch ra được như vậy đó, câu gốc của khúc cuối này là:搞得自己还不举了?!”. Ai hiểu 1 cách chính xác thì làm ơn cứu giúp ta a T ^ T )


Ngụy Vô Tiện lập tức ngồi thẳng sống lưng, cùng Lam Vong Cơ một chỗ nghiêng tai lắng nghe. Bọn họ chính là vì thám thính tin tức mà đến.


"Ha ha ha ha ha ha ta thao, quả nhiên từ cổ chí kim đều nói không sai! Những người này luôn đứng ở trên cao, bên ngoài càng ngăn nắp, thì bên trong càng xấu xa không thể tả!"


"Không sai, không phải là thứ tốt lành gì, cái gì mà tôn* a, quân tử a, ai nấy không phải đi ra ngoài đều là khoác lên một tấm da giả mạo để làm cho người ta nhìn sao." (Tôn: địa vị cao, thứ bậc bên trên.)


Nghe thấy bọn họ nói như vậy, một người thấp giọng nói: "Nhỏ giọng một chút đi... Cũng không phải là lời nói dễ nghe gì."


Những người kia chẳng hề để ý cười to: "Sợ cái gì, nơi này lại không có người nào nhận biết được chúng ta."


"Đúng vậy! Huống hồ cho dù có bị người khác nghe được thì thế nào? Ngươi cho rằng Lan Lăng Kim thị bây giờ vẫn còn là Lan Lăng Kim thị lúc trước à? Quản được miệng của người bên ngoài sao? Có bản lĩnh giống như kiểu trước đây lại hoành hành ngang dọc sao? Không thích nghe thì kìm nén bịt lỗ tai lại là xong!"


Một người khác chen vô nói: "Hóa ra lá thư đó nói đều là thật..."


"Đương nhiên là thật, mấy nhân chứng cũng đã đều tìm ra được hết rồi. Thị nữ của Tần Tố, còn có lão kỹ kia, cũng thiệt thòi cho Kim Quang Dao nghĩ ra được loại biện pháp này, tuyệt phối, tuyệt liễu!" (Tuyệt liễu: là kết thúc thúc tuyệt vời á.)


Một người uống một ngụm rượu, mồm to ăn thịt, một bên vừa ăn vừa nước bọt văng tung tóe nói: "Lại nói Tư Tư này năm đó cũng là đại hồng đại tử* có tiếng tăm ở Câu Lan Viện, già thành như vậy, ta cũng không nhận ra được, thật mẹ nó phát ngán, Kim Quang Thiện này chết cũng thật đủ thảm, ha ha ha ha ha..." (*Đại hồng đại tử: là chỉ vật hoặc người được người ta chú ý. Dễ hiểu một chút là - Hot Girl nổi bật đó.)


Nghe được danh tự "Tư Tư" này, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đồng thời giương mắt, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.


Một tên tu sĩ cầm lấy chiếc đũa, chỉ điểm giang sơn* nói: "Kim Quang Dao này, lúc nên tàn nhẫn thì không tàn nhẫn, lúc không nên tàn nhẫn thì lại tàn nhẫn. Ngay cả khi sau đó hắn phát hiện Tư Tư là người quen cũ thì sao, cho dù là người quen thì thế nào? Nhân chứng thì nên diệt khẩu a, để lại người sống làm chi, nhìn xem kết cục hiện tại của hắn là gì? Người ta đem tất cả nội tình gốc gác trước đây của hắn đều vạch trần ra hết." (Chỉ điểm giang sơn: Theo trong nội dung truyện là câu từ nói xéo, ý là nói xấu sau lưng người khác.)


"Làm sao ngươi biết Kim Quang Dao là lòng dạ đàn bà, nói không chừng người ta cùng Tư Tư có loại kia... Khà khà, loại quan hệ bí mật mà không thể cho ai biết ấy?"


Ngôn ngữ về sau dần dần càng ngày càng khó nghe. Lam Vong Cơ chân mày cau lại, cũng may trên một cái bàn kia cũng có một người bình thường nghe không nổi nữa, đổi chủ đề: "Được rồi được rồi, lão đàm luận chuyện này để làm gì, dùng bữa dùng bữa. Kim Quang Dao này khi còn sống có làm nên sóng gió gì đi nữa, hiện tại cũng chỉ có thể mắc kẹt ở trong quan tài cùng Nhiếp Minh Quyết đánh nhau."


"Ta xem chừng, kẻ thù khi gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, thi thể xương cốt của hắn chắc cũng bị Nhiếp Minh Quyết triệt để phá tan nát hết rồi."


Người khác lên tiếng phản bác, nói: "Cũng không phải như vậy! Ta có đi xem đại điển phong quan*, thoáng liếc mắt nhìn qua, xung quanh quan tài kia oán khí rất nặng nha... Quan tài này thật sự có thể niêm phong bọn họ lại một trăm năm sao? Nếu không niêm phong được thì làm sao bây giờ?" (Đại điển phong quan: Lễ niêm phong quan tài.)


"Niêm phong không được thì niêm phong không được, tạm thời không đề cập tới, quan trọng là... Nếu như có người muốn trộm Âm Hổ Phù trên người Kim Quang Dao, cạy mở chiếc quan tài kia thì nên làm gì?"


Lập tức có người lớn tiếng nói: "Ai dám! Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị đều phái người bao vây phòng thủ trông coi vùng nghĩa địa kia, ai cũng đừng có nghĩ động tới. Huống hồ Âm Hổ Phù cũng chỉ còn lại có một nửa, trừ phi ngươi là Tiết Dương, bằng không rước lấy cái phiền phức đó tới làm gì?"


Cái người hỏi Âm Hổ Phù trước hết tuy nhìn như là bị đánh tan ý nghĩ trong đầu, không nhắc lại nữa, nhưng nhìn ánh mắt chưa thay đổi của hắn. Hơn nữa, Ngụy Vô Tiện biết, dạng người giống như hắn, người ôm ấp ý nghĩ tương tự như vậy, nhiều vô số kể.


Một người ở một bên đĩa rau vừa gắp vừa nói: "Bất kể nói thế nào, đại điển phong quan đều đã kết thúc. Lan Lăng Kim thị xem như là xong, sau này bầu trời lại phải biến đổi rồi."


"Lại nói đến, đại điển phong quan lần này phải làm cho ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, Nhiếp Hoài Tang thế nhưng làm được không tồi a? Ban đầu khi nghe hắn chủ động xin đi giết giặc, ta còn tưởng rằng sẽ mang đến thất bại không thể thay đổi được cơ. Dù sao cứ mỗi lần hỏi một cái đã hết ba cái là hắn không biết.”


"Ta cũng nghĩ vậy! Ai ngờ hắn cư nhiên chủ trì so với Lam Khải Nhân cũng không kém là bao."


Nghe bọn họ kinh ngạc dồn dập, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, này tính là cái gì? Sau này mấy chục năm sau, nói không chừng vị gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị này, tại lúc cần thiết, sẽ từng bước bắt đầu hiển lộ ra tài năng, tiếp tục mang đến cho thế nhân càng nhiều biến đổi kinh ngạc hơn.


Lam Vong Cơ thì lại bởi vì nghe đến tên của Lam Khải Nhân mà vành tai khẽ động. Bên kia tiếp tục nghị luận: "Còn Lam Hi Thần lại là xảy ra chuyện gì, ngay trước khi đại điển phong quan lại đi bế quan, sau khi xong đại điển phong quan vẫn còn đang bế quan. Cả ngày bế quan, đây là muốn học tập theo cha của hắn sao? Thảo nào nhìn sắc mặt của Lam Khải Nhân lại khó coi đến như vậy."


"Có thể không khó coi sao? Gia chủ có bộ dáng này, tiểu bối trong nhà cả ngày đều cùng một cỗ hung thi chạy tới chạy lui, săn đêm hung thi còn phải đến giúp đỡ giải vây! Lam Vong Cơ thì một đi không quay lại, ta xem hắn chắc muốn chửi đổng lắm rồi ..."


Món ăn đã được đưa lên, rượu cũng được đưa lên.


Ngụy Vô Tiện rót đầy một chén, chậm rãi uống vào.
.
.
.
Sau khi rời khỏi tửu quán, vẫn là Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng Tiểu Bình Quả, Lam Vong Cơ nắm dây thừng đi ở phía trước.


Con lừa hoa lắc lư giẫm chân đi trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện lấy ra cây sáo cắm ở bên hông, đưa đến bên môi.


Tiếng sáo trúc du dương như phi điểu lướt qua bầu trời, Lam Vong Cơ tạm ngừng chân, yên lặng lắng nghe.


Đây chính là khúc nhạc lúc bị vây nhốt ở đáy động Đồ Lục Huyền Vũ, là do y hát cho Ngụy Vô Tiện nghe.


Cũng là khúc nhạc khi Ngụy Vô Tiện mới vừa từ hậu thế trở về, quỷ thần xui khiến tại Đại Phạm Sơn thổi ra, làm cho Lam Vong Cơ xác định được thân phận của hắn nhờ khúc nhạc kia.


Thổi xong khúc cuối cùng, Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ chớp chớp mắt trái, nói: "Như thế nào, ta thổi không sai đi?"


Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu, nói: "Hiếm có."


Ngụy Vô Tiện biết, hiếm có ý tứ chính là hiếm khi thấy hắn có được trí nhớ tốt một lần, nhịn không được cười nói: "Ngươi không cần phải tổng khí* như vậy nha, lúc trước là ta sai rồi còn không được sao? Lại nói trí nhớ của ta không được tốt, đây là muốn trách nương của ta." (Tổng khí: cái kiểu nói chuyện mang chút bực bội đè nén.)


Lam Vong Cơ nói: "Tại sao lại trách nương của ngươi."


Ngụy Vô Tiện đem cánh tay chống ở trên đầu Tiểu Bình Quả, nói: "Nương ta có nói, ngươi nên nhớ kỹ người khác đối xử tốt với ngươi, không nên chỉ nhớ ngươi đối xử tốt với người ta như thế nào. Trong lòng không nên chất chứa quá nhiều thứ, như vậy mới có thể sống vui vẻ tự do tự tại."


Cái này hắn có khả năng nhớ kỹ, là vì có liên quan đến phụ mẫu, lượng ký ức để nhớ về phụ mẫu cũng không nhiều.


Tâm tư Lam Vong Cơ tung bay chốc lát, lại bị Ngụy Vô Tiện kéo trở về, quay sang nhìn Ngụy Vô Tiện, thấy Lam Vong Cơ chuyên chú nhìn mình, hắn nói: "Nương ta còn nói..." 


Nghe hắn chậm chạp không nói hết nửa câu sau, Lam Vong Cơ hỏi: "Nói cái gì."


Ngụy Vô Tiện đối với y ngoắc ngoắc ngón tay, thần sắc nghiêm nghị, Lam Vong Cơ đến gần chút. Ngụy Vô Tiện cúi người, ghé vào lỗ tai y nói: "... Nói ngươi đã là người của ta."


Lam Vong Cơ mày nhọn khẽ nhúc nhích, đang muốn mở miệng, Ngụy Vô Tiện cướp lời nói: "Không biết xấu hổ, không đứng đắn, vô vị, ngông cuồng, lại đang nói hưu nói vượn, có đúng hay không? Được rồi, ta giúp ngươi nói rồi. Tới tới lui lui cứ như vậy chỉ có mấy từ, thật sự là giống y như lúc trước một chút cũng không thay đổi. Ta cũng là người của ngươi, hòa nhau rồi, có được hay không?"


Nếu như so miệng lưỡi công phu, Lam Vong Cơ vĩnh viễn cũng không sánh bằng Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể khẽ lắc đầu, khóe môi cũng lặng yên không một tiếng động mà nhẹ nhàng uốn cong, trong đôi mắt cũng có gợn sóng mông lung tản ra.


Vui cười đủ rồi, Ngụy Vô Tiện lôi kéo dây thừng của con lừa hoa, nói: "Trở về xem một chút đi."


Lam Vong Cơ nhìn qua phía hắn. Ngụy Vô Tiện nói: "Đã lâu không uống Thiên Tử Tiếu, chúng ta quay về Cô Tô, trước tiên đến trấn Thải Y chơi đùa một chuyến, đã nhiều năm như vậy rồi, nơi Thủy Hành Uyên năm ấy chắc đều tẩy trừ sạch sẽ rồi nhỉ? Có thể thúc phụ ngươi sẽ nhìn thấy ta, đến lúc đó ngươi liền đem ta và mấy vò rượu kia đồng thời giấu ở bên trong phòng của ngươi đi, nếu như lão không chịu nổi ta đây, chúng ta xem xong rồi bỏ chạy, chạy một cái mất nửa năm hay một năm lại quay trở về."


Lam Vong Cơ ngắn gọn mạnh mẽ nói: "Ừm."


Gió nhẹ thổi qua, y sam hai người giống như nước mùa xuân nổi lên gợn sóng.


Y nắm dây dắt Tiểu Bình Quả mang theo Ngụy Vô Tiện, đem mảnh dây thừng nắm chặt ở lòng bàn tay, tiếp tục đi trên đường hướng về phía trước.


Ngụy Vô Tiện đón gió nhìn bóng lưng Lam Vong Cơ, nheo mắt, co chân lại, kinh ngạc phát hiện mình thế mà lại có thể dùng loại tư thế kỳ lạ này ngồi ở trên lưng Tiểu Bình Quà mà không bị té ngã.


Đây chỉ là một việc nhỏ nhàm chán, nhưng hắn lại giống như phát hiện chuyện gì thú vị kỳ lạ, nóng lòng cùng Lam Vong Cơ chia sẻ, kêu lên: "Lam Trạm, nhìn ta, mau nhìn ta!"


Giống như năm đó, Ngụy Vô Tiện tươi cười gọi y, y cũng quay sang nhìn.


Từ đó, bắt đầu cũng không thể dời được mắt.

_________HOÀN CHÍNH VĂN_________
____________________________________

#Rin: Ú hú hú, edit hoàn chính văn rồi, ye ye ye, mừng chảy "nát mủ" lun T w T.

Có Phiên ngoại nha~, ta sẽ Edit phiên ngoại lun.

À, chương này có lời của tác giả nữa, nhưng mà tác giả nói nhiều quá ta làm biếng dịch rồi.


Ta cong lưng rồi, dạo này kẹt làm album truyện, hổng có thời gian edit lun T w T

Bạn nào thấy có lỗi chính tả hay gì gì thì nhắn lại dùm ta nhe ^ v ^ 
Hình ảnh minh họa: Chương cuối 113 nè = w =

Hình ảnh Minh Họa: Sau khi Ngụy Vô Tiện sống lại



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...