Hình minh họa chương 111 của nhà Trứng Ốp Đường Link Đây |
☆Ma Đạo Tổ Sư☆
|
Chương 111: Vong Tiện 23 - 1
_________________
Edit + Beta: Rindoll và Hàn Trang Trang.
Link edit riêng chương 111 của Hàn Trang Trang: Chương 111
.
.
.
(Cái chương 111 này là ta và Trang Trang Edit, tất nhiên, này là bản chỉnh sửa Hoàn Hảo!)
.
.
.
Link edit riêng chương 111 của Hàn Trang Trang: Chương 111
.
.
.
(Cái chương 111 này là ta và Trang Trang Edit, tất nhiên, này là bản chỉnh sửa Hoàn Hảo!)
.
.
.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chạy đi thật xa cũng không thấy có người đuổi theo, cuối cùng cũng xác định đám người Lam Khải Nhân không có tâm tư để ý đến bọn họ.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên lưng Tiểu Bình Quả, nói: “Dù sao bên kia cũng không có chuyện gì cần hai chúng ta ra trận, cứ như vậy đi.”
Quay đầu liếc mắt nhìn lại một cái, thấy Lam Vong Cơ gật đầu, đem dây thừng của Tiểu Bình Quả thu lại, nắm lấy tiếp tục dắt đi.
Chuyện của mỗi người, chỉ có thể tự mình mới có thể giải quyết. Mặc dù là thân huynh đệ của Lam Hi Thần, nhưng hiện tại Lam Vong Cơ cũng không cách nào để trợ giúp hắn, mà cho dù có giúp cũng không có tác dụng gì. An ủi cũng vô dụng, chỉ đều là phí công vô ít mà thôi.
Ngụy Vô Tiện yên lặng đưa mắt nhìn Trần Tình trong tay một hồi, lần nữa đem nó cắm vào bên hông.
Mời vừa rồi thời điểm khi mà hai người rời đi, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn Ôn Ninh.
Ôn Ninh nhìn hắn khẽ mỉm cười, lắc đầu. Ý tứ kia rất rõ ràng, là nói không có ý định đi cùng với hai người. Từng ấy năm cho tới nay, đây là lần đầu tiên, Ôn Ninh không đi cùng hắn, tự có quyết định của mình. Ngụy Vô Tiện suy đoán, hắn có lẽ là đang có chuyện riêng muốn tự mình làm.
Đây cũng chính là điều mà hắn luôn mong muốn. Ôn Ninh dù sao cũng không phải là người hầu của hắn, một ngày nào đó Ôn Ninh cũng sẽ có con đường riêng của chính mình, nhưng mà khi một ngày này thật sự đến, lại khiến cho người ta có chút đau buồn.
Hiện tại cùng ở bên cạnh hắn, chỉ có một mình Lam Vong Cơ.
Thật may mắn làm sao, người mà hắn luôn muốn ở bên cạnh, cũng chỉ có Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ cái mông của Tiểu Bình Quả. Trên người nó đeo một cái túi, bên trong chất đầy những thứ cứng rắn, cái túi được đeo ở trên cổ, tràn đầy đều là quả táo, chắc là của bọn tiểu bối ở Lam gia chuẩn bị đồ ăn cho nó. Ngụy Vô Tiện từ bên trong lấy ra quả táo, đưa đến bên miệng mình, lại nhìn chằm chằm vào một bên gương mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, cắn rắc một miếng táo, âm thanh dị thường trong trẻo.
Tiểu Bình Quả thấy quả táo của mình bị người vô liêm sỉ ăn vụng, tức giận đến mức lỗ mũi phun ra mấy tiếng phì phì, cơ thể thẳng đứng vươn chân, dường như muốn đá văng cái người ngồi ở trên lưng mình xuống. Ngụy Vô Tiện không thèm để ý tới nó, lại giơ bàn tay vỗ lên người nó, đem quả táo còn chưa ăn xong hướng ngay bên miệng của nó quẳng vào để nó câm mồm, sau đó bỗng nhiên gọi: “Lam Trạm?”
Nghe giọng nói của hắn khác thường, Lam Vong Cơ chuyển mắt nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện duỗi ra tay trái, nâng lên cằm dưới của y, cúi người đem môi của mình dán lên.
Qua thật lâu, Ngụy Vô Tiện mới cùng y tách ra một chút, lông mi gần sát lấy lông mi của y, thấp giọng nói: “Thế nào?”
Lam Vong Cơ: “...”
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi không muốn hỏi ta vì sao lại đột nhiên làm như vậy à?"
Lam Vong Cơ: “...”
Ngụy Vô Tiện nói: "Muốn ta một người tự mình xướng¹ sao." (¹Xướng: ý Tiện Tiện là tự nói chuyện 1 mình á.)
Ngụy Vô Tiện tập mãi thành thói quen mà nói: "Được rồi, vậy ta nói nữa. Vừa rồi ta nghĩ muốn làm như vậy. Ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở tay ôm cổ của hắn, động tác thô lỗ đem đầu Ngụy Vô Tiện đầu áp xuống, hai người một lần nữa hôn nhau ngay tại chỗ.
Tiểu Bình Quả chở Ngụy Vô Tiện bị dọa sợ hãi, ngay cả miệng nhai quả táo cũng đều cứng lại, an tĩnh như một con lừa gỗ.
Vứt bỏ Tiểu Bình Quả tại chỗ cũ không để ý, hai người gập ghềnh quấn lấy nhau đến phía sau một lùm cây, Ngụy Vô Tiện đột nhiên đem Lam Vong Cơ đẩy ngã ở trên cỏ.
Trận mưa rào ngày trước vừa mới ngừng nên thảm cỏ vẫn còn ẩm ướt, thấm ướt bạch y của Lam Vong Cơ, bất quá bạch y này rất nhanh đã bị Ngụy Vô Tiện cởi ra lột xuống rồi. Hắn nhẹ giọng nói: "Đừng động."
Cổ, và miệng của Ngụy Vô Tiện, đều là hương cỏ xanh tươi mát. Còn trên người Lam Vong Cơ lại là mùi đàn hương lãnh đạm. Hắn quỳ gối giữa hai chân Lam Vong Cơ, từ trên trán Lam Vong Cơ hôn một đường đi xuống.
Mi tâm, chóp mũi, hai gò má, bờ môi, cằm.
Yết hầu, xương quai xanh, ngực.
Dọc theo đường đi xuống, vô cùng thành kính.
Hôn đến gần bụng, tiếp tục đi xuống, dây buộc tóc theo đầu vai hắn mà rơi xuống, cùng với hô hấp vụn vặt, tại bộ vị nguy hiểm mà trêu chọc vuốt ve. Lam Vong Cơ dường như rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, tay nắm chặt vai của hắn. Ngụy Vô Tiện nắm lấy cổ tay của y, nói: ” Đừng cử động, ta nói, để ta tới.”
Hắn cởi bỏ dây cột tóc, đem tóc dài có chút tán loạn lại một lần nữa cột lại, cúi đầu. Lam Vong Cơ biết hắn muốn làm gì, thần sắc rối loạn, thấp giọng nói: ” Không cần.”
Ngụy Vô Tiện nói: ” Muốn.” Liền nhẹ nhàng ngậm lấy Tiểu Lam Cơ.
Để răng không cắn phải bộ vị của y, hắn chuyên chú đem vật kia ngậm lấy, nuốt tới tận gốc. Cảm thấy khó chịu khi bị chạm đến yết hầu. Lam Vong Cơ thấy hắn khó chịu, lo lắng hắn miễn cưỡng chính mình. Muốn đẩy hắn ra, nói: “Từ bỏ.”
Ngụy Vô Tiện đẩy tay y ra, bắt đầu thong thả phun ra nuốt vào.
Lam Vong Cơ nói: “Ngươi. . .” Rất nhanh y liền nói không nên lời.
Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đã từng xem qua sách đông cung đồ² có thể xem hết các gian tàng thư thất của Cô Tô Lam thị, hắn lại vô cùng thông minh, làm theo những gì đã học được, miệng lưỡi cùng sử dụng, cẩn thận hầu hạ chăm sóc vật nóng hổi trong miệng. Bị hắn ra sức hầu hạ như thế, Lam Vong Cơ muốn khống chế chính mình không làm ra hành động đáng sợ nào đó, cũng đã là một sự tra tấn khổ sở.( Đông cung đồ: Sách "xôi thịt" 21+)
Ngụy Vô Tiện cảm giác hô hấp y ngày càng dồn dập, ngón tay nắm đầu vai hắn càng ngày càng chặt, đẩy nhanh tốc độ, gò má cùng cổ hắn bắt đầu nóng lên, rốt cuộc cũng có cảm giác được cỗ nhiệt dịch nóng bỏng rót vào yết hầu.
Chất lỏng nóng bỏng sền sệt, nồng đậm mùi xạ hương, bỗng nhiên phun vào cuống họng khiến Ngụy Vô Tiện bị sặc, ngay lập tức nhả ra vật kia, kéo theo một trận ho khan. Lam Vong Cơ tay chân luống cuống vỗ vỗ lưng hắn: “Nhổ ra, mau nhổ ra.”
Ngụy Vô Tiện che miệng, lắc đầu. Đợi một hồi, mới bỏ tay ra, đối diện Lam Vong Cơ, há mồm cho y xem, nói: “Nuốt rồi.”
Đầu lưỡi đỏ tươi, đôi môi đỏ bừng, khóe miệng còn dính chút ít bạch trọc hàm chứa tiếu ý. Lam Vong Cơ ngẩn người nhìn hắn, không thốt nên lời.
Tiên môn danh sĩ ngày thường lãnh đạm đoan chính giờ khắc này ý chí bị đánh nát bấy, khóe mắt lông mày đều phiếm màu hồng phấn, thêm vài phần diễm lệ, giống như vừa bị khi dễ. Thấy dáng vẻ này của y, trong lòng Ngụy Vô Tiện không ngừng thích chí, vai trần ôm lấy y, không ngừng hôn khóe miệng cùng mí mắt Lam Vong Cơ, nói: “Ngoan, đừng sợ. Lần sau ngươi ăn ta, nhớ phải thể hiện tốt đấy, biết chưa?”
Bên môi vẫn còn vương bạch trọc của Lam Vong Cơ, lại hôn như vậy, khóe miệng Lam Vong Cơ cũng dính vào, lại nhìn biểu tình có phần ngốc ngốc của y, nhìn vô cùng đáng yêu. Ngụy Vô Tiện tiếp tục hôn y, nói: “Lam Trạm, ta thích ngươi quá đi mất .”
Lam Vong Cơ nhìn hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong ánh mắt y có thêm một tầng tơ máu.
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa cảm nhận được ánh mắt ẩn nhẫn mạnh mẽ của y rất nhanh không ẩn nhẫn được nữa, còn tưởng hắn làm chưa đủ, nói tiếp: “Chúng ta sau này vẫn luôn như vậy, được không?”
Đột nhiên, Lam Vong Cơ quay người nhào lên, đem hắn đè ở trên mặt cỏ.
Nháy mắt hai người đảo vị trí. Cảm giác Lam Vong Cơ bắt đầu cắn tới cắn lui trên người mình, Ngụy Vô Tiện cười cười đẩy đầu của y, nói: “Ngươi không phải vội như vậy, ta đã nói lần sau ngươi có thể lại…”
Hắn bỗng cảm thấy đau đớn từ hạ thân truyền tới, “A” một tiếng, hơi nhíu mày nói: ” Lam Trạm, ngươi đem thứ gì bỏ vào thế?”
Cảm giác mà hắn nhận được chính là ngón tay thon dài, chỉ thuận miệng hỏi một chút, theo bản năng khép lại hai chân, lại cảm giác được dị vật dưới thân, bởi vì ngón tay thứ hai cũng chui vào.
Ngụy Vô Tiện tuy xem nhiều đông cung đồ, nhưng lại chưa từng xem qua tranh Long Dương³, hắn với phương diện này không có hứng thú, cũng không có ý định sẽ làm cái kia, bởi vậy hắn nghĩ tình yêu nam nam chính là hôn hôn ôm ôm, nhiều nhất là dung miệng với tay, sâu hơn vẫn chưa tìm hiểu. Hiện tại bị Lam Vong Cơ đè trên mặt cỏ, lại bị ngón tay khuếch trương, mới mơ hồ cảm thấy không chỉ có như vậy. Ngoài một chút đau đớn, thì còn cảm thấy có chút kinh ngạc và buồn cười. (³Long Dương: Vẫn là sách 21+, nhưng thuộc loại nam x nam)
Đến khi cảm nhận được ngón tay thứ ba, hắn cười không nổi nữa.
Hắn cảm thấy trướng đến khó chịu, ba ngón tay so với vật kia còn kém xa. Hắn nói: “Lam Trạm, Lam Trạm, từ từ, ngươi bình tĩnh chút, cái này có thể chứ, ngươi xác định không tính sai? Là dùng nơi này sao? Ta cảm thấy không…”
Lam Vong Cơ giống như không nghe thấy lời hắn nói, thô lỗ lấp kín miệng hắn, thân thể trầm xuống, đưa chính mình vào.
Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, hai chân gập lên.
Thân thể hai người gắt gao kề sát, ngực đập thình thịch, hơi thở hỗn loạn.
Thanh âm Lam Vong Cơ có chút khàn khàn: “… Thực xin lỗi… Ta nhịn không nổi.”
Nhìn hai mắt y đỏ lên, nghẹn đến khó chịu, Ngụy Vô Tiện liều mình, cắn răng nói: “Nhịn không được thì đừng có nhịn. Hiện tại ta nên làm gì a?”
Lam Vong Cơ nói: “… Thả lỏng.”
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói: “Được, thả lỏng, thả lỏng…”
Thời điểm hắn vừa thả lỏng, Lam Vong Cơ liền tiếp tục đẩy mạnh, Ngụy Vô Tiện không kìm được mà thắt chặt mông cùng bụng.
Lam Vong Cơ nói: “… Rất đau sao?”
Ngụy Vô Tiện ôm y, thân thể không khống chế được mà run run, rưng rưng nói: “Đau a, đây là lần đầu tiên của ta, tất nhiên là đau rồi.”
Nói xong câu này, hắn cảm giác Tiểu Lam Vong Cơ càng cứng.
Phần mềm mại yếu ớt bị thứ cứng rắn mạnh mẽ không thuộc về mình đâm chọc, tư vị thì khỏi cần nói. Nhưng mà nghĩ đến hắn chỉ nói một câu đơn giản như vậy, Lam Vong Cơ sẽ có phản ứng, Ngụy Vô Tiện không kìm được mà bật cười.
Đều là nam nhân, hắn biết Lam Vong Cơ hiện tại có bao khó chịu, nhưng y vẫn kìm chế bản thân, cũng không mạnh mẽ tiến vào. Trong lòng Ngụy Vô Tiện bỗng mềm như nước, chủ động ôm cổ y kéo xuống, ở bên tai y thủ thỉ: “Lam Trạm, Lam Trạm tốt, Nhị ca ca, làm sao bây giờ, ngươi mau hôn ta đi, ngươi hôn ta thì ta sẽ không đau nữa…”
Vành tai trắng nõn của Lam Vong Cơ đỏ bừng.
Y khó khăn nói: “ … Đừng, đừng kêu như vậy.”
Ngụy Vô Tiện thấy y nói lắp, cười to: “Không thích nha, vậy ta đổi cách gọi khác. Cơ đệ đệ, Trạm Nhi, Hàm Quang, ngươi thích cái nào… A a a…”
Lam Vong Cơ cắn môi hắn, hạ thân tiến tới tận cùng.
Tiếng kêu to của Ngụy Vô Tiện đều bị giữ ở trong cổ họng, hai tay gắt gao ôm chặt vai y, cau mày, khóe mắt trào ra nước mắt, hai chân cứng đờ vòng qua eo y bất động. Lam Vong Cơ lúc này mới thoáng thanh tỉnh, hít mấy hơi, nói: “Thực xin lỗi.”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: “Ngươi đã nói, ta và ngươi là một thể, vĩnh viễn không cần nói những lời này.”
Lam Vong Cơ cẩn thận từng li từng tí đi hôn hắn, động tác nhìn có chút ngốc ngốc vụng về. Ngụy Vô Tiện nheo lại mắt, hé miệng để cho y xâm nhập, câu lên đầu lưỡi triền miên trong chốc lát, mơ mơ hồ hồ thoáng nhìn qua dấu ấn nằm ở phía dưới xương quai xanh của Lam Vong Cơ.
Hắn đưa tay để lên, bao trùm vết thương kia, nói: “Lam Trạm, ngươi nói cho ta biết, cái này không phải cũng có liên quan tới ta chứ?”
Nghe hắn hỏi vậy, trầm mặc chốc lát, Lam Vong Cơ nói: “Không có gì. Lúc ấy ta uống nhiều quá.”
Cái ngày huyết tẩy Bất Dạ Thiên đem Ngụy Vô Tiện đưa về Loạn Táng Cương, khi trở về chờ đợi y chính là ba năm giam cầm. Bế quan đủ thời hạn, chuyện đầu tiên nghe được sau khi đi ra, chính là thiên đạo hảo luân hồi, thiện ác cuối cùng có báo, Di Lăng lão tổ rốt cuộc cũng đã thân chết hồn tiêu tán.
Tìm nhiều ngày ở khắp tất cả các đồi núi, ngoại trừ bị đại hỏa thiêu một nửa thì trong hốc cây mò ra được một người đang sốt cao tới hôn mê, hơi thở thoi thóp Ôn Uyển, ngoài đứa bé đó ra thì cái gì cũng không tìm được. Cho dù là một khối xương cốt, một mảnh thịt nát, một luồn tàn hồn yếu ớt.
Ở trên đường quay về Vân Thâm Bất Tri Xử, Lam Vong Cơ tại Cô Tô Thải Y Trấn mua một bình "Thiên Tử Tiếu" .
Đây là vò rượu đầu tiên mà y mua về, cũng là lần duy nhất y uống hết một bình.
Rượu rất thơm, rất thuần, cũng rất cay. Đại khái có thể hiểu rõ người kia tại sao lại thích nó đến như vậy.
Uống rượu mà hắn từng uống
Nhận lấy thương tổn mà hắn từng chịu.
Sau khi tỉnh rượu Lam Vong Cơ hoàn toàn không nhớ gì hết, thế nhưng ở trên ngực lại có thêm vết thương giống hệt vết thương năm đó Ngụy Vô Tiện tàn sát Huyền Vũ tại đáy động. Kho tàng đoạt từ Kỳ Sơn Ôn thị cũng bị mở ra. Ánh mắt tất cả môn sinh nhìn y thực kinh hoảng, thực khiếp sợ.
Lam Khải Nhân thoạt nhìn rất khổ sở, cũng rất tức giận, nhờ Lam Hi Thần khuyên can, cuối cùng vẫn không có quở trách y nữa. Trong ba năm, vô luận là quở trách hay trừng phạt, đã đủ nhiều rồi.
Ông than thở, không có phản đối quyết định của Lam Vong Cơ khi đem Ôn Uyển lưu lại.
Cho tới bây giờ, vết thương này đã kết vảy được mười ba năm.
Lam Vong Cơ bắt đầu đưa đẩy lên, Ngụy Vô Tiện nhắm chặt mắt, cắn răng, tê tê hút không khí, tùy ý Lam Vong Cơ luật động trên người mình.
Chờ đến lúc thích ứng được với dị vật, Ngụy Vô Tiện trong lúc vô tình vặn vẹo eo. Bất thình lình một cỗ tê dại truyền đến từ hạ thân, theo cột sống bò lên toàn thân.
Ngụy Vô Tiện lập tức phát hiện vị trí mẫn cảm của mình bị đắc thủ.
Tay hắn sờ loạn tóc dài ướt nhẹp của Lam Vong Cơ, chỉnh chỉnh dây buộc trán, cười cười, mềm giọng nói: “… Bên trong ta? Thoải mái sao?”
Lam Vong Cơ cắn môi hắn, mạnh mẽ vận động thay cho câu trả lời.
Ngụy Vô Tiện bị thao đến ướt đẫm mồ hôi, toàn thân lấp lánh ánh nước, miệng thở hổn hển nhưng vẫn nói hươu nói vượn: “Lam Trạm… Xong rồi. Chúng ta tam bái còn thiếu bái¹ cuối cùng, vẫn chưa có thành thân đâu. Chưa thành thân mà đã làm loại sự tình này, ngươi biết thế này gọi là gì không? Nếu thúc phụ ngươi mà biết chắc chắn sẽ bị nhốt lồng heo³.”
*tam bái : tam bái khi thành thân
***nhốt lồng heo : Ngày xưa khi chưa thành thân mà có quan hệ với người khác bị coi là ô nhục, mất trinh tiết, thường bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông để trừng phạt [ thường là nữ nhân ]
Lam Vong Cơ cơ hồ là hung dữ nói: ” … Sớm đã xong rồi.”
Bị đỉnh mạnh một cái, Ngụy Vô Tiện sảng khoái mà ngửa cổ, lộ ra yết hầu không hề phòng bị, Lam Vong Cơ một ngụm cắn lên.
Khoái cảm quá mức mãnh liệt khiến Ngụy Vô Tiện thất thần một chút, mơ mơ màng màng, trong lòng nhảy ra một ý nghĩ: “… Không thể tin được, ta mẹ nó tại sao năm mười lăm tuổi không cùng Lam Trạm làm chuyện này. Tốt nhất là chui vào bụng mẹ đầu thai lại đi.”
Lam Vong Cơ trên đường đi cơ hồ là mặt than như cũ, không biết tán tỉnh lại chẳng biết nói hoa ngôn ngữ tiếu. Ngụy Vô Tiện mơ hồ trong chốc lát, vừa tỉnh táo lại bắt đầu thao thao bất diệt, ở bên tai y nói "dâm ngôn uế ngữ": “Lam nhị công tử, ngươi bắt đầu thích ta từ lúc nào? Nếu ngươi đã thích ta từ trước sao không đem ta "làm"? Nhà các ngươi ở Vân Thâm Bất Tri Xử đúng là địa điểm không tồi nha, lúc ta chuồn ra ngoài thì trói ta lại, giống như bây giờ đè ta trên cỏ làm a làm… A… Nhẹ một chút, ta là lần đầu, điểm nhẹ một chút…”
“Như thế nào? Tiếp tục. Sức ngươi lớn như vậy, ta nhất định không phản kháng được, ta kêu lên ngươi có thể bịt miệng ta lại. Tàng Thư Các nhà ngươi cũng không tồi, sách rơi lung tung đầy đất, chúng ta có thể mua mấy quyển Long Dương đồ, tư thế nào cũng được… Ca! Ca! Nhị ca ca! Tha mạng a! Tha mạng, tha cho ta đi, ta không nói nữa, ngươi lợi hại, ngươi quá lợi hại. Ta chịu không nổi, thực sự không được nữa, đừng như vậy…”
Lam Vong Cơ căn bản không chịu nổi trêu chọc của hắn, vừa rồi đỉnh hơn mười cái đã khiến lục phủ ngũ tạng Ngụy Vô Tiện như đảo lộn, hắn đành phải xin khoan dung, Lam Vong Cơ ngược lại càng mãnh liệt hơn. Ngụy Vô Tiện bị y đè ép hơn nửa canh giờ ( = 1 tiếng ), tư thế cũng chưa đổi, eo mông đã tê rần, cứ ma sát qua lại, vừa đau lại vừa ngứa, như bị ngàn con kiến cắn.
Rốt cuộc cũng tự mình nếm trải hậu quả xấu gieo xuống, Ngụy Vô Tiện một bên lấy lòng hôn hắn, một bên không hề có tôn nghiêm mà nói: "Nhị ca ca, xin ngươi thương xót, lưu lại cho ta cái mạng, chúng ta còn nhiều thời gian, lần sau tiếp tục, treo⁴ lên rồi lần sau tiếp tục được hay không? Hôm nay tha cho ta cái mạng nhỏ này đi. Hàm Quang Quân uy vũ, Di Lăng Lão tổ thua rồi, thất bại thảm hại, ngày sau tái chiến!" (⁴treo: để đó)
Cái trán Lam Vong Cơ có hơi hơi nổi lên lằn gân xanh, mỗi chữ mỗi câu, nói gian nan vô cùng: “... Thật muốn chặn miệng ngươi lại... Ngươi liền... Câm miệng chớ nói chuyện...”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đây là miệng ta muốn chứ không phải ta muốn nha! Lam Trạm, trước ta có nói muốn cùng ngươi ngày nào cũng lăn giường, câu nói kia, ngươi có thể coi như chưa từng nghe qua không?”
Lam Vong Cơ trả lời: "Không thể."
Ngụy Vô Tiện tan nát cõi lòng nói: "Ngươi sao có thể như vậy. Ngươi lúc trước cũng không có cự tuyệt ta điều gì."
Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười, nói: "Không thể."
Thấy vẻ mặt y cười như vậy, con mắt của Ngụy Vô Tiện trong chớp mắt lại sáng lên, một hồi như bay lên, không biết bản thân mình ở chỗ nào.
Nhưng mà, hắn ngay lập tức thấy bức tranh mưa thuận gió hòa này có chút không ổn, lại bị động tác của y làm cho khóe mắt trào ra nước mắt, tay nắm lấy mặt cỏ, khàn giọng nói: “Vậy bốn ngày, đổi thành bốn ngày một lần được chưa, bốn ngày không được thì ba ngày cũng được!!!”
Cuối cùng, giọng nói hữu lực của Lam Vong Cơ vang lên, rất có khí phách hạ kết luận: “Mỗi ngày chính là mỗi ngày.”
___________________
Hết Chương 111
Rindoll: Chương này nửa chương đầu và nửa chương gần cuối là ta edit, còn phần chính giữa (phần xôi thịt ý) là bạn Hàn Trang Trang edit, nhưng có vài cái lỗi nên ta đã chỉnh sửa và beta lại luôn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét