Trang


Chinta

Thứ Ba, 21 tháng 11, 2017

Xuyên việt chi thâm hải nhân ngư PHIÊN NGOẠI: CHA VÀ CON


Xuyên việt chi thâm hải nhân ngư - [THÂM HẢI NHÂN NGƯ] PHIÊN NGOẠI: CHA VÀ CON


Phiên ngoại: Cha và con

Khi Rebertine còn nhỏ, hoạt động hắn thích nhất chính là lấy một mẩu giấy cứng của anh hàng xóm gấp thành cây súng rồi dẫn theo một đàn nhóc con tóc còn để chỏm đi phá làng phá xóm, cực kỳ khinh thường đám con gái yếu đuối mảnh dẻ ngày ngày ngơ ngác ôm một con búp bê giả làm mẹ hiền, hoặc khi đối mặt với cún con hay mèo con sẽ bộc phát quá mức cái điều gọi là ‘tình thương của mẹ’, vì thế dưới sự lãnh đạo của hắn, quân đoàn shota và đội quân tóc dài không ngừng xung đột, chiến hỏa ngất trời.

Nhưng hiện giờ, gã Rebertine trước đây từng rất ghét cún con thậm chí trẻ con, lại ôm con mình như một kẻ ngốc không chịu buông tay.

Mái tóc xoăn nhạt màu mềm mại trên đầu, cặp mắt tròn xoe lúng liếng xanh biêng biếc giống hệt Debby, cả cái mũi tròn tròn nho nhỏ, cái miệng chúm chím mơn mởn như đóa hồng, cùng với cánh tay tròn lẳng như củ sen ấy, mỗi một thứ, đều khiến trong lòng Rebertine muốn tan chảy, lại càng không cần nhắc tới lúc bé con kia non nớt gọi ‘papa’.

Tiếng nói đầu tiên của tiểu nhân ngư đổi lại là nước mắt kích động của cha mình, mà khi bé được cha dùng hai cánh tay run run bế ra khỏi vỏ sò tơ vàng ôm vào lòng, điều đầu tiên mà tiểu nhân ngư vừa đi tới thế giới này nhìn thấy, chính là đôi mắt còn phiếm lệ nhưng tràn đầy yêu thương của một người cha.

Lần đầu tiên ôm bảo bối trân quý nhất vào lòng, cảm giác chân thực như thế, mềm mại như thế, trong lòng Rebertine nảy lên vô hạn cảm khái và kích động, nhưng lúc này hắn còn chưa quên người mình yêu. Rebertine hít hít mũi rồi xoay người nhìn về phía Debby vốn đang lẳng lặng nhìn về phía hai cha con mình, nhoẻn miệng, cười ngu đần, “Bibi, con chúng ta này!”

Lúc này Debby cũng kích động, cũng cảm động, nhưng khi nhìn thấy Rebertine đang bật khóc hắn chợt bình tĩnh lại, đợi cho tới khi Rebertine ôm đứa trẻ đã được trút lên vô vàn yêu thương và mong chờ đi tới trước mặt mình, nhịp tim của Debby lúc này mới đột nhiên dồn dập.

Đầu nhỏ tựa vào lòng papa mình, tiểu nhân ngư theo động tác của Rebertine dời đường nhìn về phía Debby, có lẽ là thiên tính sâu sắc giữa những kẻ cùng huyết thống, tiểu nhân ngư từ trong lòng papa bật dậy, vươn tay về phía Debby, “Pa pà…”

“Ưm, bảo bối.” Đối diện với ánh mắt tinh thuần hoàn toàn tín nhiệm và ỷ lại không mang chút tạp chất nào nhìn vào mình, Debby bỗng nhiên cũng có cảm giác muốn bật khóc, hắn ôn hòa cười cười, hít một hơi thật sâu ôm bảo bối vào lòng, thơm nhẹ trên cái trán nhỏ của bé một cái, “Bảo bối của ta.”

Cái va chạm thân thiết như vậy khiến tiểu nhân ngư cảm thấy vừa thoải mái lại an toàn, vì vậy cũng học theo dùng bàn tay nhỏ xíu của mình áp lên mặt Debby, sau đó vừa nhiễu nước miếng kêu lên pa pà vừa thơm nhẹ.

Động tác đột nhiên này lại khiến hai người sững sờ, liếc mắt nhìn nhau một cái, Rebertine nửa thật nửa giả tiến đến bên hai cha con, vươn tay nhẹ nhàng nhấn cái mũi của tiểu nhân ngư, “Nè, nhóc kia, không phải nói hiệu ứng chim non, mở mắt ra thấy ai đầu tiên thì ỷ lại người đó sao, tại sao con chỉ thân mật với daddy bỏ rơi papa hả?”

Tuy lúc tiểu nhân ngư chân chính đến thế giới này sẽ không giống trẻ em trên mặt đất phải trải qua một khoảng thời gian ăn ngon ngủ kỹ mà lại cái gì cũng không hiểu, nhưng những gì quá phức tạp thì bé vẫn phải học tập tìm hiểu.

Cho nên, câu nói vừa rối vừa dài của Rebertine lại chỉ khiến bé con nghiêng đầu, “Pa pà?”

Bị cặp mắt ngây ngô của tiểu nhân ngư nhìn vào, sự hờn dỗi trong lòng Rebertine lập tức tan thành mây khói, chỉ cười hì hì tiến lên thơm con mình một cái, “Chụt, quý ngài không hôn tôi, tôi chủ động hiến dâng!”

Bé con bị Rebertine hôn mạnh quá làm đầu nhỏ lệch nhẹ một cái, nhưng cái miệng vẫn cười khanh khách.

Tiểu bảo bối cười, Debby cũng cười, Rebertine thấy hai cha con cười vui vẻ, cũng thỏa mãn thở dài một hơi, sau đó ôm chầm lấy vai Debby, “Nhìn kìa, có vợ, có con, có nhà có đất, cái này mới là hạnh phúc mỹ mãn đây!”

Sớm đã nói, Rebertine thuộc về cái loại ‘không đắc ý sẽ chết’, cho nên tin tức tiểu vương tử đón nhận tất cả yêu và chờ mong của mình đã ra đời làm sao có thể để hắn lặng lẽ giữ cho riêng mình được.

Sau một đêm kích động mất ngủ, sau nhiều đêm không ra khỏi nhà chỉ cần nhìn con mình đã thấy vô cùng thỏa mãn, sau khi lấy lại bình tĩnh Rebertine bắt đầu đi tìm bạn bè chia sẻ niềm vui.



“Larv, đây là con ta này.” Sáng sớm hôm đó, Larv rời giường không bao lâu vừa mới mở cửa chuẩn bị ra ngoài bơi vài lòng, một tiểu nhân ngư hai mắt lúng liếng đã bị đưa tới sát mặt hắn, làm hắn giật mình nhảy dựng.

Tập trung nhìn vào, phát hiện có hai cánh tay đang ôm bé con, thấy là thằng bạn Rebertine của mình, nhất thời thở phào, “Tên kia, làm ta hết cả hồn!”

Rebertine không thèm nghe Larv phàn nàn, chỉ ôm bé cưng của mình đưa lên như hiến vật quý, “Đây là con ta, đẹp trai không? Đáng yêu không?”

“Ồ ồ.” Phục hồi lại tinh thần, Larv tỉ mỉ quan sát tiểu bảo bối mới sáng sớm đã bị papa bế ra này, nhướng mày, “Ra rồi hả? Trông rất giống Debby nha.”

“Cũng không giống hết, nhìn cái mũi này đi, lông mi nữa, không phải rất giống anh đây sao?” Rebertine vừa nghe Larv nói, lập tức nâng bé con tới sát bên mặt mình, đối lập.

“Ừm…” Larv lại tỉ mỉ nhìn vài lần, gật đầu, “Hình như hơi giống.”

“Làm ơn bỏ cái từ ‘hình như’ đi được không? Vốn là thế rồi.” Rebertine lườm Larv, “Đây là con ta và Debby.”

“Có ai nói không phải đâu.” Larv thì thào, nhưng hắn lại có thể hiểu được tâm tình kích động vui sướng của bạn bè, vì vậy thành tâm vỗ vai Rebertine, “Chúc mừng ngươi, rốt cuộc cũng phán được đứa con rồi.” Nói rồi lại cười tủm tỉm tiến đến trước mặt tiểu nhân ngư, nhẹ nhàng chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của bé, “Con ơi, mau lớn lên nha, lớn lên thúc thúc mang con đi chơi!”

Tiểu nhân ngư thấy đối phương cười với mình, vì vậy cũng hé cái miệng đang mút tay cười lên khanh khách.

Không thể không nói bé con này kế thừa ưu điểm của Rebertine và Debby, trông rất đáng yêu, vì vậy tình thương của cha trỗi dậy, Larv cúi đầu hôn bé con một cái, “Ui chao, cưng quá!”

“Ngươi làm cái gì, sàm sỡ con anh à!” Bên này bé con còn chưa phản ứng, lão cha nhị thập tứ hiếu đã xù lông, ôm con mình vào lòng, đề phòng nhìn Larv, gằn từng chữ, “Đồ lưu manh!”

Larv hết nói, “Hôn có một cái, làm gì nghiêm trọng vậy, con ta cho ngươi hôn thoải mái.”

“Xùy, ai thèm hôn con ngươi!” Vẻ mặt của Rebertine rất là khinh bỉ.

“Ê, cái mặt đó là sao hả?” Cũng là papa, Larv khó chịu, “Con ta có gì kém?”

“Xùy, mặc kệ.” Nói xong cúi đầu bảo với con mình, “Con ơi, chúng ta không chơi với sắc lang ha, đi!”

Larv thấy Rebertine không thèm bắt chuyện đàng hoàng một câu đã xoay đi, có chút dở khóc dở cười, “Gì vậy trời!” Ngẫm lại lại gọi với theo, “Còn chưa nói ta biết tên thằng bé kìa!”

Rebertine không thèm quay đầu lại mà phất phất tay, từ đằng xa hô lên, “Gọi Mandel.”

Larv nhận được câu trả lời, cười lắc đầu quay về nhà.

Rebertine đắc ý như thế, trạm dừng tiếp theo đương nhiên là Ivor, Ivor vừa mở cửa đã thấy bé con trong lòng Rebertine, cặp mắt lập tức tỏa sáng, Rebertine ôm con vừa định bước tới lập tức lùi về sau, “Ê này này! Chỉ được xem không được sờ!”

Thấy Rebertine hùng hổ như kiểu dám sờ soạng thì liều với ngươi, Ivor chỉ phải mất mặt buông tay, nghiêng người cho Rebertine tiến vào, “Thì ra bé con ra đời, ta còn tưởng ngươi khiêng vỏ sò dẫn theo Debby lên trên cạn trải qua thế giới hai người rồi chứ, nên mấy ngày liền mới không thấy bóng dáng.”

Lúc này những người có quan hệ thân thiết đều biết Rebertine nhờ bạn làm ăn xây một ngôi nhà trên bờ, thỉnh thoảng Rebertine sẽ dẫn Debby đi trải qua thế giới hai người, cho nên mọi người ai làm việc nấy, đối với việc nhiều ngày không thấy mặt cũng không quá để ý.

“Thì đó.” Rebertine cuối cùng cũng không kiềm được sự đắc ý trong lòng, bèn hăm hở đưa bé Mandel tới trước mặt Ivor, “Con ta trông đáng yêu không?”

Bé Mandel được papa dẫn đi một hồi giờ đây tinh thần cũng tỉnh táo hẳn, hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải, sự lanh lợi đó khiến Ivor rất thích, “Đáng yêu, trông rất không tồi nha!”

Oz nghe động tĩnh đi ra thấy bé Mandel mềm mềm nhỏ nhỏ thì càng thích mê, nhanh nhẹn ôm bé vào lòng, “A, bé con à, sao mà đáng yêu như vậy hả?”

Động tác lắc lư như đưa nôi của Oz hiển nhiên lấy lòng Mandel, vì vậy Mandel bắt đầu phun bong bóng phì phèo rồi cười lên khanh khách, một lớn một nhỏ đùa hăng say.



Biển và đất, cả 2 nơi đều đã đi khoe khoang, Rebertine bắt đầu tiếc nuối mình không có bạn bè là người chim, bằng không ba quân thủy bộ không đều đầy đủ.

Bất quá tiếc nuối không bao lâu, Rebertine lại dành hết tinh thần cho đứa con độc nhất, ví dụ như bảo Debby làm một cái túi ngủ cho bé, sau đó đặt Mandel vào đi dạo chơi.

Larv nói, “Này, Reb, đừng như vậy, chúng ta là nhân ngư, không phải hải mã.”

Rebertine bĩu môi, “Trẻ con lớn nhanh lắm, sau này ngươi muốn bế cũng không có cơ hội bế đâu.”

Larv cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng lại có thêm một tên nãi ba đeo túi.

Đợi khi Mandel lớn hơn một chút, Rebertine tự nguyện biến thân thành cầu trượt, cho Mandel lấy vây đuôi mình mà chơi.

Ivor nói, “Ê này, Reb, Oz nói ngươi như vậy sẽ làm Mandel bị thương.”

Rebertine phất tay, “Giáo dục ấy, phải từ lúc còn nhỏ bắt đầu, ta là đang huấn luyện tốc độ và phương hướng cảm cho Mandel biết chưa, sau này con ta chắc chắn sẽ là dũng sĩ trong tộc.”

Ivor lại vỗ vỗ vây đuôi lên mặt đất mà suy nghĩ, vì vậy lại thêm một nhân ngư biến thành cầu trượt.

Debby đối với việc này cũng khá lo lắng, thấy Mandel ban ngày chơi đùa hăng hái buổi tối thì lăn qua lăn lại hồi lâu mới chịu ngủ yên trên cái giường vỏ sò siêu to mà Rebertine cố ý tìm về, cau mày nói với Rebertine rằng, “Reb, hình như ngươi cưng chiều Mandel quá rồi thì phải? Làm vậy sẽ làm hư con.”

Rebertine thấy đôi mày Debby hiện lên một chút ưu tư, cười khẽ tiến đến nắm lấy bờ vai hắn, “Thân ái à, ta có chừng mực, đừng lo lắng. Ta đảm bảo với ngươi, ta sẽ dạy con chúng ta thành một nhân ngư hạnh phúc nhất, ưu tú nhất!”

Thấy Rebertine thề son thề sắt như vậy, Debby cũng không nói nữa.

Vì vậy, dưới sự ngầm đồng ý của Debby, dưới sự tận lực của Rebertine, bé Mandel của chúng ta vui vẻ hạnh phúc không lo không sầu lớn đến bảy tám tuổi, cái tuổi mà mọi loài động vật đều phải dè chừng.

Mặc kệ con mực bị quấn xúc tu bảy tám vòng thành bánh quai chèo, không để ý con rùa bị lật ngửa không thể tự lật lại, cũng có thể bỏ qua việc chỉ huy hai đàn cá heo đối đầu, nhưng khi lần thứ hai mươi mốt từ trên người Debby xấu hổ té xuống dưới, Rebertine đen mặt, rốt cuộc hắn đã hiểu ra cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, cái gì là giáo dục thả nổi, muốn thử là thử bậy sao?!

“Vợ, cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ teo.” Rebertine thu lại đường nhìn từ thằng con vừa bị mắng một trận đã rời đi, ai oán nói với Debby.

Debby thấy hắn tiu nghỉu phe phẩy cái đuôi, nhíu mày nhăn mặt, quay đầu cười trộm, cho đáng đời!

Rebertine xòe tay nhẩm tính, tương lai còn vô số ngày tháng nào là thanh xuân kỳ phản nghịch kỳ, bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh vô vọng, trong lòng biết vậy chẳng làm, lẽ ra phải kiên trì làm nghiêm phụ! Đáng tiếc, hối hận đã quá muộn.

.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...