Trang


Chinta

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2018

Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng: 5 + 6

CHƯƠNG 5

Dù mắt Hà Duy có mù, nhưng mắt của hơn năm trăm củ cải đỏ vẫn sáng như sao.

“Áo, thế mà lại là áo!”

“Sao vậy được nhỉ! Tư chất Đấu Linh tốt thế mà, tại sao hình dạng lại vô dụng?”

“Một cái áo nha, chả phải khôi giáp, chả phải trang phục chiến đấu, mà là một cái áo nhẹ hều…”

“… Còn dơ kinh.”

“… Hơn nữa chất vải rất mỏng.”

“Ớ, giống y xì áo ngủ đúng không!”

“A a a a… còn là kiểu nữ!”

“…”

Sau một hồi im lặng quỷ dị, Hà Duy rốt cuộc đứng hết nổi, cậu nhảy ra, tránh xa thủy kính ngay tức khắc, hình ảnh trong gương cũng biến mất theo.

Nhưng… mọi người đã khắc ghi hình ảnh mĩ lệ vừa rồi vào lòng, có biến mất cũng vô ích.

Vân Uyển Nhi triệt để ngớ người, hoàn toàn câm nín.

Ngay cả Đan Vũ xấu tính cũng đần ra, có hàng ngàn hàng vạn Đấu Linh vô dụng, nhưng Đấu Linh của một đại nam nhân lại là một cái áo ngủ kiểu nữ rách tơi tả, việc này cũng quá kỳ cục rồi!

Huống chi, Đấu Linh chẳng ra cái dạng gì này còn Đấu Linh tím trăm năm hiếm gặp.

Chuyện kỳ dị kiểu này, các mầm đậu tỏ vẻ, đúng là được mở mang tư thế mà!

*mở rộng tư thế: “tư thế (zīshì)” là hài âm của “tri thức (zhīshi)”, ý câu này là mở mang kiến thức/mở rộng tầm mắt

Các tu sĩ cầm kính cũng kinh ngạc đến ngu người, nhưng họ tốt xấu gì đã từng thấy qua ít việc đời, bấy giờ đã lấy lại bình tĩnh, cùng nhau bàn bạc một chút, cuối cùng đưa ra một phương án.

Tu sĩ tương đối lớn tuổi ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Tư chất Đấu Linh càng cao, hình dạng càng không ổn định, chúng ta nên xem lại lần nữa.”

Có đánh chết Hà Duy cũng chả thiết đi lên nữa, chính cậu còn muốn thổ tào được không! Đấu Linh không phải khiên thì thôi đi, không phải khôi giáp cũng chấp luôn, cớ gì lại là áo? Còn là áo ngủ? Kiểu nữ nữa chứ!

Ta đi! Tác giả cặn bã của [Vong Đồ], mi đang ở đâu? Mau mau ra đây! Bố tuyệt đối không đập mi chết tươi đâu!

Vẻ mặt cậu âm tình bất định. Tu sĩ cầm kính rốt cuộc điềm tĩnh lại, nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức trách trời thương dân: “Nhóc này, đến thử xem đi, có lẽ lần trước nước linh tuyền không đủ nên hình ảnh phản chiếu mới nhầm lẫn, lần này phân rõ lại từ đầu, nhất định có thể thấy chính xác…”

Giọng điệu an ủi quá mức rõ ràng, Hà Duy muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó.

Kỳ thực, cậu còn đang lo sốt vó một việc. Thân là một người từng đọc tiểu thuyết, Hà Duy biết nhiều lắm.

Trong thời buổi loạn lạc đua nhau cướp đoạt thôn phệ Đấu Linh sau này, có một sự kiện để lại ấn tượng rất sâu với Hà Duy. Tuy nói đa số Đấu Linh tư chất ưu việt đều có hình dạng xuất sắc, nhưng mọi sự luôn có ngoại lệ, cậu chính là ngoại lệ, trong sách cũng nhắc tới một ngoại lệ.

Người anh em kia cũng sở hữu Đấu Linh tím bẩm sinh, nhưng hình dạng Đấu Linh của cậu ta hố cha chả thua gì Hà Duy.

Hà Duy là áo, của cậu ta là một cái bánh hoa hồng.

*bánh hoa hồng:


Lúc mới kiểm tra xong cũng khiến thiên hạ kinh hãi dữ lắm, nhưng người anh em kia xuất thân tốt, cha mẹ quyền cao chức trọng, tài nguyên tu luyện cực kỳ thừa mứa. Đấu Linh của con trai độc nhất là bánh hoa hồng, cha mẹ cậu ta tỏ vẻ, chỉ cần nỗ lực tu luyện, bánh hoa hồng cũng có mùa xuân của nó!

Vì thế, nhờ sự bồi dưỡng của số lượng khủng trân kỳ dị bảo linh đan diệu dược và bí tịch linh thuật, bánh hoa hồng đột phá kỳ thức tỉnh, rảo bước tiến lên kỳ biến hình, rồi lảo đảo leo tới kỳ linh cảnh.

Dù hình dạng Đấu Linh vẫn là bánh hoa hồng, nhưng luyện tới cảnh giới này, người anh em đó cũng coi như thành công.

Vốn dĩ đời cậu ta có thể tiếp tục trôi qua đặc sắc như vậy, xui cái là, một nhân vật phản diện trong truyện lại phát hiện ra cấm thuật thôn phệ Đấu Linh.

Chỉ cần thôn phệ Đấu Linh màu sắc tương ứng là có thể giúp Đấu Linh của mình tăng lên tư chất đó, Đấu Linh tư chất ngang hàng mà thôn phệ cũng có thể tăng lên tư chất tốt hơn nếu không ngừng tích lũy. Dưới tình huống ấy, bánh hoa hồng tím thiếu sức chiến đấu lẫn năng lực tự bảo vệ, còn là kỳ linh cảnh nháy mắt trở nên ngon miệng.

Kết quả là gì?

Hà Duy ha ha, dĩ nhiên là bị xơi rồi!

Thời điểm đọc truyện, Hà Duy một mặt cảm thấy ông anh bánh hoa hồng quá xui xẻo, mặt khác lại thấy tình tiết rất thú vị. Song đến hiện tại, cậu chỉ muốn hô to một tiếng: Bánh hoa hồng! Người anh em đồng cảnh ngộ của tui, anh đang nơi nao? Nhanh lại đây đi, tụi mình tổ đội đi săn tác giả cặn bã!

Nhớ tới bánh hoa hồng rồi nhòm lại mình, Hà Duy cảm giác bản thân giờ phút này như đang mở ra thiên nhãn, có thể đoán trước cái số bị ăn sạch của mình.Cậu ở đây sững sờ, Vân Uyển Nhi đã phục hồi tinh thần, khuôn mặt nhỏ của cô bé tràn đầy âu lo, nhưng vẫn cố kéo căng khóe miệng: “Hà đại ca, huynh thử lại đi, biết đâu nước linh tuyền nhầm lẫn thật thì sao?”

Tiểu cô nương đã nói thế, Hà Duy nghiêm túc suy nghĩ, quyết định cứ thử xem.

Thôi thì cứ liều một phen, dù sao áo ngủ… bậy quá, phải là Đấu Linh của cậu đã bị người ta thấy hết, nhìn thêm lần nữa cũng vậy…

Ngộ nhỡ biến đổi được thì sao?

Ôm hi vọng như thế, Hà Duy một lần nữa đứng đối diện thủy kính.

Binh thần tĩnh khí một khắc, thời gian không lâu lắm, nhưng thực sự khiến người ta thể nghiệm được cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Hà Duy đến chớp mắt cũng chả dám, nhóm củ cải đỏ cũng hết dám thở mạnh, cả lũ rướn cổ chờ xem hình ảnh trên thủy kính.

Tích tắc, nước linh tuyền bắt đầu động, sóng gợn chậm rãi dạt ra, tựa như có một bàn tay vô hình đang từ tốn kéo màn che vận mệnh.

Sau đợt dao động ngắn ngủi, mặt gương xanh thẳm dần hiển lộ hình ảnh.

Lần này, nước linh tuyền được dẫn vào lần nữa, hình ảnh hiện ra quả nhiên sắc nét hơn.

Hà Duy kinh ngạc nhìn, sau đó chỉ muốn lật bàn.

Vẫn là cái áo rách nát chết bầm kia, chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, đó là lần trước được chiếu trên ti vi màu bình thường, còn lần này đổi thành màn hình lớn tinh thể lỏng chuẩn HD…

Nhưng mà… căn bản chẳng khiến người ta vui nổi được không!

Hình dạng Đấu Linh được phô bày rõ nét kiểu này, hậu quả chính là…

“A! Đúng là áo ngủ rồi.”

“Ồ! Quả nhiên là kiểu nữ.”

“A! Biến thái chắc rồi.”

Hà Duy: “…” Cho phép cậu đi tìm một chỗ chết lại lần nữa đi.

Tới lúc này, kết quả đã xác định, không thể nào thay đổi nữa. Tuy vô cùng tiếc nuối, nhưng tu sĩ cầm kính chỉ đành thở dài mà đọc kết quả: “Hà Duy, Đấu Linh tím, hình dạng…”

Chưa đọc xong, Hà Duy đã đột ngột ngẩng đầu, mắt bắn hung quang về phía hắn.

Tu sĩ cầm kính ho khan, dầu gì cũng đổi “áo ngủ kiểu nữ” thành “sa y”.

Dẫu sa y cũng rất khơi gợi liên tưởng, nhưng dễ nghe hơn bốn chữ kia, Hà Duy miễn cưỡng nhịn.

Bấy giờ, đợt thức tỉnh Đấu Linh mỗi năm một lần chính thức khép màn.

Mọi người ghi thông tin cá nhân vào danh sách xong là có thể ai về nhà nấy tìm mẹ.

Đợi khoảng bảy ngày nữa, những đứa trẻ thích hợp tu luyện sẽ đồng loạt được nhận vào Thanh Huyền Môn, tiến hành huấn luyện cơ bản…

Vân Uyển Nhi toan đi, cô bé nhìn Hà Duy, ánh mắt chan chứa niềm tiếc nuối: “Hà đại ca, chớ nản lòng, tuy không phải loại hình chiến đấu, nhưng biết đâu Đấu Linh của huynh có tác dụng khác, cứ chờ qua kỳ thức tỉnh, đến kỳ biến hình khẳng định có nhiều đất dụng võ hơn…”

Cô bé vụng về an ủi Hà Duy, Hà Duy đã thành niên không muốn một đứa bé phải lo lắng vì mình, bèn đáp: “Không sao, kết quả này là tốt lắm rồi, ít nhất ta cũng có Đấu Linh chứ không phải thất linh giả.” Dù tương lai cậu có khả năng còn hỏng bét hơn cả thất linh giả, nhưng không cần nói ra điều này, chỉ tổ khiến người khác thêm sầu thôi.

Vẫy tay từ biệt Vân Uyển Nhi, Hà Duy về chỗ Lôi Minh.

Lôi Minh thấy cậu về, mắt hổ tràn ngập kích động: “Tiểu Hà Tử! Thế nào rồi, kết quả ra sao?”

Hà Duy cười giễu: “Thức tỉnh rồi…”

Cậu chưa dứt lời, Lôi Minh đã la lớn: “Ta đã bảo con chắc chắn có thể khỏe mạnh sống sót mà!”

Lôi Minh xúc động như vậy, Hà Duy cũng bị cảm hóa.

Tuy rằng cả ngày nay đều gặp xúi quẩy, song có thể khiến Lôi Minh an tâm, đây xem như chuyện tốt duy nhất trong một ngày bi đát như hôm nay.

Cậu thuật lại tỉ mỉ với Lôi Minh trong giờ cơm, Lôi Minh lại rất thoải mái: “Sợ cái gì? Hình dạng Đấu Linh nào mà chả tu tập được đấu thuật, chỉ cần tu luyện đấu thuật là có thể cường thân kiện thể, chúng ta là dân chúng bình thường, được sống bình an là may mắn lắm rồi.”

Trong lòng Hà Duy có nỗi khổ khó giãi bày, hiện giờ chỉ đành luôn miệng vâng dạ.

Ăn xong cơm tối, Hà Duy rửa mặt qua loa rồi về phòng, lên giường ngủ.

Chẳng qua vừa nhắm mắt, bên tai liền vang lên một tiếng tích: “Tình tiết truyện sắp bắt đầu, hãy sẵn sàng biến thân.”

CHƯƠNG 6

Tình tiết truyện bắt đầu? Sẵn sàng biến thân? Cái quỷ gì vậy?

Hà Duy mơ mơ màng màng, cứ ngỡ mình nghe nhầm, chung quy đã mệt mỏi cả ngày, giờ đầu óc lại không tỉnh táo, chắc là nằm mơ sớm hơn bình thường.

Thấy âm thanh đó không tiếp tục vang lên, Hà Duy chả quan tâm nữa, quấn chăn thành một cục, bắt đầu ngủ khò.

Hình như vừa tiến vào mộng đẹp, trong đầu lại tích một tiếng, âm thanh cứng nhắc vang lên lần thứ hai: “Thiết lập ban đầu của nội dung truyện đã khai triển xong, vị trí của ký chủ thay đổi, chuẩn bị truyền tống.”

Lại lần nữa thấy giọng nói này, Hà Duy hết dám coi nhẹ. Đã phát sinh nhiều việc lạ đời như vậy, cậu thực sự không dám sơ suất nữa. Cậu nhanh chóng nhảy dựng lên, chẳng qua chưa kịp phản ứng, trên không đã đột ngột xuất hiện một lỗ đen khổng lồ.

Hà Duy nhìn thoáng qua rồi dứt khoát co cẳng chạy ra ngoài, ngặt nỗi chân chưa chạm đất đã bị lỗ đen vô tình hút vào.

Khoảnh khắc bị cuốn đi, Hà Duy không khỏi vò mẻ chẳng sợ nứt mà nghĩ, cậu đây là… sắp xuyên về ư?

Qua thật chỉ là… một giấc chiêm bao.

Hà Duy bay lơ lửng trên trời trong trạng thái linh hồn, lướt qua một con sông dài, một mảnh rừng rậm, một hẻm núi, sau đó bay lên một ngọn núi cao.

Y như đang chơi trò Sky Sailor vậy, Hà Duy ngắm nhìn hàng loạt cảnh đẹp giang sơn xong, rốt cuộc dừng lại trước một môn đình hùng vĩ, bay vút vào, rồi thẳng tiến đi lên.

*Sky Sailor: một dạng trò chơi thực tế ảo, chỉ cần ngồi một chỗ sẽ được thể nghiệm cảm bay lượn trên không, được ngắm nhìn nhiều cảnh quan như núi Everest, Kim Tự Tháp… thông qua công nghệ 3D

Mãi đến khi cậu bắt gặp ba chữ đoan trang tinh tế nghiêm túc nội liễm trên cây Phượng Tê cao quý: Liên Thiền Tông.

*cây Phượng Tê: còn gọi là cây ngô đồng, theo truyền thuyết thì Phượng Hoàng thích đậu trên cây ngô đồng, “tê” có nghĩa là đậu => cây “Phượng Tê” là cây mà Phượng Hoàng đậu

Hà Duy hơi nghi hoặc, sao cậu lại đến đây?

Liên Thiền Tông chính là tông phái của nhân vật chính [Vong Đồ]. Trong phần đầu truyện, đại môn phái sừng sững trên đại lục Đấu Linh này đã bị diệt môn, nhân vật chính cũng nếm đủ trái đắng nhà tan cửa nát, bắt đầu hóa đen muốn báo thù xã hội…

Hà Duy nhìn nhìn Liên Thiền Tông lúc này, trong lòng ngộ ra, giờ vẫn là thời điểm huy hoàng, chắc hẳn nam chính còn đang hưởng thụ cuộc sống an nhàn tươi đẹp của một thiếu tông chủ.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cậu liền xuyên qua đình đài lầu các và quang cảnh núi rừng lộng lẫy, bay thẳng vào chính điện Liên Thiền Tông.

Liên Thiền Tông không hổ là một trong ba đại môn phái Trung Đình, quy mô đồ sộ, khí thế hào hùng. Chính điện lấy hai màu vàng đỏ làm chủ đạo, sau khi tiến vào, khí tức cương trực phả vào mặt khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.

Tuy Hà Duy hiện chỉ là một linh hồn, nhưng cũng bị ảnh hưởng tương đối. Cậu đang ngầm tán thưởng thì một luồng máu tươi bất ngờ tập kích ngay chính diện.

Hà Duy sửng sốt, trơ mắt nhìn máu đậm đặc tới mức hóa đen xuyên qua thân thể mình, rồi nở bung thành đóa hoa diễm lệ trên sàn ngọc thạch trong suốt.

Có là linh hồn cũng bị hoảng sợ, sau khi tâm thần run rẩy dữ dội, cậu trông thấy thi thể ngã xuống trước mặt, ***g ngực bị xé rách, chết không nhắm mắt, quả nhiên bị hành hạ đến chết bằng thủ đoạn cực kỳ tàn bạo.

Bấy giờ, một giọng nói cất lên, giọng điệu ưu nhã, thờ ơ: “Xin lỗi, lỡ tay.”

Hà Duy vội ngoảnh lại, thấy một nam nhân cao ngạo đang đứng tại trung tâm chính điện.

Da hắn trắng như tuyết, thân cao vai rộng, mặc trường bào đen dài quét đất, tóc dài như dòng suối sâu bao trùm lấy trường bào, ngũ quan tinh xảo như tuyệt thế mỹ ngọc được mài giũa tinh tế, đôi tròng mắt màu xanh thẫm càng hiếm thấy hơn, sâu thẳm như biển sâu, lại khiến người khác chẳng dám nhìn thẳng.

Nhân vật như tiên giáng trần thế kia lại tước đoạt sinh mạng người dễ như bỡn.

Sau một hồi im phăng phắc, nam tử trung niên trên đại điện đứng dậy, mắt hổ trợn lên, vô cùng phẫn nộ: “Tên cuồng đồ nhà ngươi! Sao dám giết ái đồ của ta!”

Nam nhân nọ yên lặng nhìn ông ta, bỗng nhếch khóe miệng: “Chỉ là một cuộc tỷ thí thôi mà, rất khó phân nặng nhẹ, ta cũng đâu muốn tổn hại đến tính mạng.” Hắn nói quá mức ung dung, căn bản không coi mạng người ra gì.

Nói xong, hắn lại nhướn mày khiêu khích: “Lăng Trường Đình, lần này ta tới chỉ muốn mời ông đấu một trận, ông lại cứ đùn đẩy, kiếm hết cớ này đến cớ khác, chuyến này của ta đâu thể ra về tay không, hết cách mới phải đi thỉnh giáo cao đồ của ông, ai mà ngờ hắn lại chẳng chịu nổi một kích.”

Lời hắn khiến Lăng Trường Đình sôi gan, nhưng vẫn giữ được lý trí, chẳng qua ông ta lật hết tất cả kẻ thù cũ trong đầu mà vẫn nghĩ không ra ai phái sát tinh này tới!

Nam tử tự xưng Trúc Uyên này đến Liên Thiền Tông từ sáng sớm, mở miệng đã đòi tỷ thí với ông ta, thân là chưởng môn Liên Thiền Tông, sao có thể dễ dàng ứng chiến?

Nếu không phải thấy tu vi nam tử khá cao, ông ta đời nào chịu gặp hắn, vốn định chiêu mộ, nào ngờ lại đụng trúng tên điên.

Ông ta chẳng muốn ứng chiến, Trúc Uyên này lại chuyển sang lựa chọn thứ hai, yêu cầu đấu với Tả Lĩnh.

Lăng Trường Đình có ý muốn Tả Lĩnh thử tu vi của hắn, thế nên gật đầu đồng ý, dè đâu Trúc Uyên chỉ duỗi ngón tay đã dễ dàng hạ gục Tả Lĩnh đã tiến vào cấp năm kỳ linh cảnh!

Chứng kiến Tả Lĩnh chết thảm tại đại điện, Lăng Trường Đình vừa giận vừa đau lòng, nhưng càng như thế, ông ta càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ mình Trúc Uyên còn dễ xử, giả sử sau lưng hắn có thế lực khác, nếu ông ta bị chọc giận rồi ra tay, dẫn đến tổn thương tu vi, thì biết ứng phó với kẻ địch trong tối thế nào?
Lăng Trường Đình phía trên âm tình bất định, Hà Duy vẫn bay trên không đã lấy lại tinh thần.

Cậu biết phần sau, tuy đoạn này không có trong [Vong Đồ], nhưng tại những chương sau đó, hồi ức của nhân vật chính gần như đã tái hiện hoàn hảo tình tiết này.

Lăng Trường Đình là tông chủ Liên Thiền Tông, đồng thời là phụ thân nhân vật chính Lăng Vân Dực, ông ta quyền cao chức trọng, tu vi cực cao, Liên Thiền Tông do ông ta dẫn dắt phát triển rất quy mô. Tiếc rằng, chẳng ai nghĩ sẽ có một ngày nghênh đón một sát tinh tên gọi Trúc Uyên.

Trúc Uyên tự xưng là đến tỷ thí, nhưng Lăng Trường Đình ỷ có thân phận cao, đời nào chịu xuống sân luận võ?

Mà Trúc Uyên cũng rất cuồng vọng, lại đề nghị luận bàn với đồ đệ Lăng Trường Đình để chọc tức ông ta. Nhưng tu vi hắn cao tới đáng sợ, chỉ nâng tay đã lấy mạng một cao thủ kỳ linh cảnh.

Trước mắt, Lăng Trường Đình còn đang do dự, độ nhẫn nại của Trúc Uyên lại tiêu hao gần hết, hắn cong khóe miệng, dung nhan tinh xảo hiển lộ nụ cười hết sức tà khí: “Nếu tông chủ thực sự không muốn ứng chiến, vậy tại hạ đành tiếp tục mời người tiếp theo thôi.”

Dứt lời, hắn bèn nâng tay trái lên, ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra khỏi ống tay rộng thùng thình, khẽ gảy một cái, đổi lấy tiếng thét tê tâm liệt phế và máu tươi đầy đất.

Chết thêm một người.

Lăng Trường Đình rống giận: “Tên ác đồ mất trí! Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Trúc Uyên thản nhiên nhìn ông ta, lười đáp lại, hắn nâng cánh tay lần nữa, ngón tay trắng nõn nổi bật trên trường bào đen huyền nom xinh đẹp dị thường. Song giờ khắc này, chẳng ai có tâm thưởng thức, vì nơi hắn chỉ sẽ có người bỏ mạng.

“Dừng tay!” Tiếc là muộn rồi, nụ hoa màu máu rực rỡ đã nở đủ ba đóa.

Ba người chết, còn là những cao thủ hàng đầu trong tông phái, dẫu Lăng Trường Đình có bình tĩnh trấn định tới đâu, giờ cũng triệt để mất kiên nhẫn.

Chẳng quan tâm còn mai phục nào hay không, Lăng Trường Đình thét dài một tiếng, cấp tốc lao xuống từ trên cao, linh khí khổng lồ tràn ra khiến cả đại điện lâm vào chấn động! Thánh kiếm màu tím huýt gió, sức mạnh cường đại khơi lên một trận gió lốc, hết thảy xung quanh vì không thể chống đỡ mà bị xoay tròn điên cuồng!

Nhưng nam tử chính giữa vẫn chẳng chút chật vật trước cơn bão linh lực hung hãn, hắn đứng đó, tư thái tao nhã, chỉ duy đôi mắt xanh thẳm đang lóe huyết quang.

Hắn nhếch miệng, ra vẻ hứng thú dạt dào: “Kỳ hợp dung. Coi như không phí công đi chuyến này, để tại hạ lĩnh hội năng lực của người đứng đầu Trung Đình đi!”

Nói đoạn, một luồng khí thế càng thêm mãnh liệt đột ngột bùng nổ, va chạm ầm ầm với linh lực cường hãn của Lăng Trường Đình, làm bộc phát hào quang rực rỡ cực kỳ chói mắt.

Đến giai đoạn này, cuộc tỷ thí của bọn họ đã vượt xa kỹ xảo và sức mạnh đơn thuần, mà bao quát tất cả, hàm chứa hết thảy, từ năng lực bên ngoài tới tín niệm trong lòng, từ linh khí dồi dào đến linh kỹ có một không hai, dốc hết mọi khả năng, không có gì không dùng, đồng thời cũng xuất toàn bộ sát chiêu.

Chúng đệ tử Liên Thiền Tông muốn nhân cơ hội trợ giúp tông chủ, nhưng cuộc chiến vừa khởi xướng, bọn họ liền biết sức mạnh cách biệt quá xa, hoàn toàn hữu tâm vô lực.

Chớ nói đánh lén công kích, dưới uy áp của hai luồng sức mạnh, họ phải dốc cạn sức lực mới có thể đứng vững.

Dù thế nào, họ cũng khó lòng tưởng tượng, thanh niên trẻ chừng 25-26 kia lại sở hữu tu vi nhường ấy, thiên tư lại trác tuyệt đến nước này, quả là đáng sợ.

Người khác không thấy rõ, song Hà Duy luôn có mặt giữa vòng chiến, cậu kinh ngạc quan sát, chẳng ngôn ngữ nào miêu tả được nỗi chấn động trong lòng cậu.

Nam nhân này, quá mạnh.

Từ lúc đọc truyện cậu đã biết Trúc Uyên là kẻ đứng đầu [Vong Đồ], nhưng ngàn vạn lời văn cũng không sánh bằng cảnh tượng đang chứng kiến.

Tóc đen tung bay, mày kiếm môi mỏng, đôi mắt xanh thẳm phát ra hào quang khiếp người giữa mưa rền gió dữ. Hắn không hề sợ hãi mà trầm mê trong đó, bộc lộ toàn bộ tình tự chôn sâu nơi đáy lòng chẳng chút che giấu, đó là tinh thần theo đuổi cuồng nhiệt đối với sức mạnh vô hạn, nhiệt tâm với quyết đấu sinh tử gần như cố chấp.

Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn.

Hai người càng đấu càng khó phân, nhưng Hà Duy biết Trúc Uyên chưa xuất toàn lực.

Lăng Trường Đình dùng Đấu Linh ngay từ đầu, còn không ngừng tiêu hao linh lực sử dụng linh kỹ mạnh mẽ kinh thiên động địa, mà Trúc Uyên từ đầu đến cuối vẫn chưa đụng tới Đấu Linh.

Thời gian dần trôi, nỗi run sợ trong thâm tâm Lăng Trường Đình đã chẳng cách nào mường tượng nổi, ông ta đã bước vào cấp sáu kỳ hợp dung, nhưng dốc hết sức vẫn chưa lôi kéo được Đấu Linh của đối phương.

Không dùng Đấu Linh mà linh lực đã tràn đầy như thế, nếu xuất ra Đấu Linh, vận dụng hết thảy sức mạnh, vậy thì…

“Ông không tồi đâu, nhưng thật đáng tiếc, dừng ở đây thôi.”

Âm cuối nhẹ bẫng hạ xuống, Trúc Uyên tay không tấc sắt đột ngột thu thế, hắn lơ lửng giữa không trung, tóc đen và trường bào bay phấp phới, theo sau là một luồng uy áp mạnh đến long trời lở đất. Phía sau hắn có thánh quang vàng kim dâng lên, trong ánh sáng mãnh liệt chói lóa khó lòng nhìn rõ, đôi cánh sáu phiến khổng lồ bỗng dưng giang rộng, sáng rỡ như mặt trời ban trưa, thiêng liêng như thần linh giáng lâm.

Tuy nhiên, nháy mắt sau đó lại tựa như thiên phạt giáng trần, vô số cánh chim vàng kim mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa điên cuồng bắn ra như mưa phùn mờ mịt, tất thảy đều nhắm vào một điểm. Lăng Trường Đình vô lực chống cự, sau một tiếng rên rỉ, thánh kiếm bị hủy hóa thành muôn vàn vì sao.

Đấu Linh của Lăng Trường Đình đã diệt, thân thể cũng bị thương nặng, mắt hổ trợn tròn, chết không nhắm mắt: “Ngươi… ngươi đúng là… Phi Linh tộc.”

Lăng Trường Đình chết, cả đại điện chỉ còn nam nhân này và… Hà Duy.

Nam nhân vốn đang nhìn Lăng Trường Đình đột nhiên quay đầu, đôi mắt xanh thẳm chính xác khóa chặt Hà Duy.

Hà Duy thầm kinh hãi, cơ hồ đánh mất năng lực suy nghĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...