Trang


Chinta

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2018

Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng: 49 + 50

CHƯƠNG 49

Tục ngữ nói rất hay, bên cạnh nhân vật chính lắm thị phi.

Lời này áp dụng với Lăng Vân Dực đúng là chuẩn không cần chỉnh.

Thân là nhân vật chính số một của [Vong Đồ], vận mệnh của Lăng Vân Dực chẳng thể hình dung bằng hai chữ trớ trêu, diệt môn, thân xác tiêu vong, tôi luyện địa ngục, bạn tốt phản bội, còn có nhóm biến thái lần lượt đào hố sâu chờ hắn.

Bò lên lại rơi xuống, rơi xuống lại bò lên, nói tóm lại, nhân vật chính liên tục bị cha ghẻ ngược đãi, chưa bao giờ ngơi nghỉ. Nhưng khốn nỗi, tính cách hắn lại kiên cường, năng lực xuất chúng và tâm tư kín đáo, luôn vùng lên trong từng nghịch cảnh, đột phá thành tựu xuất sắc tại từng nơi tôi luyện, trở thành cường giả chí tôn sở hữu sức mạnh diệt thế. Do vậy, [Vong Đồ] ăn nên làm ra, các độc giả đọc mà sướng rơn cả người.

Nhớ ngày ấy, Hà Duy cũng là một trong những người “sướng rơn”, nhưng hiện tại khi đã xuyên vào sách và bị ràng buộc với nhân vật chính, cậu chả thấy sướng tí ti nào…

Tên cha ghẻ chết tiệt! Có kẻ ngược đãi con ruột như mi sao!

Một biến thái còn chưa đi ráo, giờ lại thêm kẻ khác là tính gây sự gì đây!

Có khi nào nam chính từ lúc mới bắt đầu chưa từng được bình yên sẽ nhịn hết nổi mà bãi công không? Lăng Vân Dực nè, số ngươi phải mốc meo cỡ nào mới phải thành nhân vật chính trong bộ truyện bại hoại này chứ! Một em gái cũng đếch có, chỉ rặt biến thái vây quanh, thằng em duy nhất lại là phản đồ đâm sau lưng… Người có bình thường tới mức nào cũng sẽ hóa đen rồi báo thù xã hội thôi!

Ngẫm lại những cay đắng của Lăng Vân Dực, Hà Duy nhất thời cảm thấy mấy việc mình gặp phải chẳng đáng gì… Tuy cậu luôn dây dưa không rõ với nhóm biến thái, song chẳng qua chỉ rụng tiết tháo quăng hạn cuối, dù tam quan đã liệt nhưng chí ít chưa bị lừa đến độ ấy.

Nếu đổi lại cậu là Lăng Vân Dực, có lẽ cậu sẽ không muốn báo thù, mà trực tiếp sinh vô khả luyến.

*sinh vô khả luyến: mất khả năng yêu thương

Cuộc đời như vậy, thà chết còn sướng hơn.

Bởi mới nói, may mà cậu không phải Lăng Vân Dực, giả như cậu xuyên thành Lăng Vân Dực, vậy [Vong Đồ] có thể kết thúc trước thời hạn.

Tông môn bị diệt, nam chính rơi vào vùng đất Thẩm Phán, chết.

Toàn văn hoàn.

Đậu má, nếu thực sự kết thúc kiểu đó, cậu đâu cần xuyên đến thế giới này.

Được rồi… suy nghĩ nhiều quá.

Hà Duy cắt đứt mạch nghĩ lan man, bắt đầu bình tĩnh cân nhắc tình huống trước mắt, gã kia là Tu La tộc, nhưng ai mới được?

Sau khi tiến vào lĩnh vực U Minh, Lăng Vân Dực đụng độ rất nhiều Tu La tộc, có vật hy sinh tự tìm đường chết, có tiểu lâu la dâng báu vật, và vài tiểu boss khu vực tà mị cuồng quyến tự nhận vô địch thiên hạ.

Nếu thế thì Hà Duy khỏi phải lo, xem như cho nam chính rèn luyện, chém chết còn rớt trang bị, có chi mà phiền não.

Đang nghĩ, không khí xung quanh bỗng xoáy tròn, cuộc chiến đã vén màn.

Nay Hà Duy đã có năng lực tự bảo vệ, làm sao liên lụy Lăng Vân Dực như trước được.

Mặc dù cậu chưa tu luyện nhiều linh kỹ, không tiện chiến đấu, nhưng tu vi kỳ linh cảnh rành rành ra đó, cậu chỉ cần dốc toàn lực khởi động một kết giới bảo hộ đơn giản là đủ.

Hà Duy buông lỏng tay Lăng Vân Dực, vội nói: “Ngươi tập trung nghênh chiến, ta tự bảo vệ được.”

Cậu vừa khởi động kết giới, Lăng Vân Dực liền nhận thấy linh khí nồng hậu bên trong, tu vi rất khó che giấu, bấy giờ hắn lập tức xác định cấp bậc này đã đạt tới kỳ linh cảnh. Đồng tử Lăng Vân Dực hơi lóe, trong đôi mắt đen như mực nhìn không ra cảm xúc thay đổi, nhưng môi mỏng thoáng mím cơ hồ tiết lộ gì đó.

Tuy nhiên, giờ chưa phải lúc trao đổi, kẻ địch đối diện nhanh chóng xuất thủ, oán linh rên rỉ từ khắp nơi ập tới, nháy mắt biến chung quanh thành địa ngục âm u ướt lạnh.

Lăng Vân Dực chắn trước người Hà Duy, thân hình cao to thẳng tắp như cây tùng, tóc đen không gió tự bay, hung kiếm màu máu bộc phát hào quang khát máu. Giây tiếp theo, hắn đã xuất chiêu, nhanh tới mức người ta chẳng kịp chớp mắt, trường kiếm lưu ngân, kiếm khí lỗi lạc, oán linh vốn là thứ lơ lửng lại bị kiếm quang sắc bén chấn đến chia năm xẻ bảy.

Hà Duy quan sát từ xa, trong lòng không khỏi an tâm.

Tuy rằng Tu La tộc này không phải tiểu lâu la chịu chẳng nổi một kích kia, song chưa mạnh tới độ không thể thắng.

Chớp mắt, hai người đã giao phong mấy chiêu, với tình thế trước mắt thì có vẻ khó phân cao thấp, nhưng Hà Duy biết Lăng Vân Dực vẫn chưa dốc hết sức.

Đang nghĩ như vậy, thế cục đột ngột nghịch chuyển.

Hung Kiếm Huyết Tàn là Đấu Linh vàng kim thế gian hiếm thấy, Đấu Linh vàng kim chẳng những chịu tải nhiều linh khí hơn, mà còn nắm giữ linh kỹ hung mãnh. Trước đó, tu vi của Lăng Vân Dực bị hủy nên linh kỹ chưa thể phóng ra, nay cảnh giới khôi phục, linh kỹ kèm theo cũng có thể thi triển.

Chỉ thấy hắn híp mắt, niệm khẩu quyết, hỏa linh bát ngát nhanh chóng bành trướng từ trong ra ngoài, sau đó cấp tốc tụ tập trên thân kiếm như cuồng phong thổi quét. Hỏa linh vốn là linh khí bá đạo nhất, đặc biệt xuất xứ từ trân phẩm Kỳ Lân đan thì càng thuần khiết cực điểm, lúc này sau khi lượn vòng rồi tụ tập, sức mạnh chúng ngưng tụ đủ khiến đất trời rung chuyển.

Tu La tộc đối diện cảm giác được linh khí dày đặc, sắc mặt nhất thời đại biến, cứ tưởng là Đấu Linh chưa thành thục, ai ngờ đã có thần lực nghịch thiên đến thế.

Gã bắt đầu muốn rút lui, ngặt nỗi chậm rồi.

Trường kiếm hỏa sắc tấn công, oán linh kêu rên không ngớt, Tu La tộc thoắt cái mất nửa người giữa bầu không khí nóng hầm hập.

Tu La tộc nguyên bản do oán linh biến thành, dẫu bị thiêu đốt, nhưng tính mạng vẫn còn, sắc mặt gã trở nên dữ tợn đáng sợ vì đau đớn, bỏ ý định đào tẩu mà liều mạng nhào qua cắn.

Hà Duy đứng ngay phía sau Lăng Vân Dực, vừa lúc nhìn thẳng vào gã, cậu chỉ thấy trong lòng kinh hãi, nhịn không được nhắm chặt mắt.

Trong lúc nhắm mắt, cậu nghe giọng nói âm tàn cực độ của Tu La tộc: “Ngươi giết không được ta, ta lại giành được lợi ích cao nhất nhờ ngươi!”

Hà Duy sợ hết hồn, vừa mở mắt liền thấy ngay cảnh tượng trường kiếm đỏ thẫm đâm xuyên đầu Tu La tộc.

Hà Duy sốc tới nỗi mất khả năng suy xét, còn Lăng Vân Dực lại khẽ xoay trường kiếm, rồi rút mạnh ra, máu chảy như suối phun, Tu La tộc ngửa mặt ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Ánh lửa bập bùng, nhưng bốn phía lặng ngắt như tờ.

Nháy mắt sau đó, Hà Duy chợt kịp phản ứng, cậu hô lớn: “Là truyền tống trận nhân thể!”

Quá muộn rồi.

Dù đã biết trước, song chẳng có bất kỳ biện pháp nào, bản thân tên kia chính là mồi nhử, là chìa khóa tống bọn họ xuống vực sâu vô tận.

Hà Duy đâu ngờ tình tiết lại bị sửa nát thành vậy, theo lý Lăng Vân Dực ít nhất sẽ rèn luyện tại lĩnh vực U Minh một khoảng thời gian, tiếp theo mới khiến tên kia chú ý, nhưng hiện giờ… bọn họ mới vào đã bị mai phục.

Hắc vụ nổi lên, truyền tống trận kích hoạt, ở thời khắc cuối cùng, Hà Duy bị Lăng Vân Dực bế lên, giam chặt vào lòng.

Muốn tránh cũng khó, tránh không xong thì thẳng thắn đối mặt đi.

Trong truyền tống trận, Hà Duy chẳng cách nào nói chuyện, nhưng cậu đang hỏa tốc sắp xếp ngôn ngữ, định đến nơi sẽ nói hết những gì mình biết cho Lăng Vân Dực ngay lập tức.

Nếu cậu đoán không lầm, bọn họ sắp đến thủ đô Minh nằm ngay trung tâm lĩnh vực U Minh, địa vị ngang hàng với thành Trung Ương của vùng đất Thẩm Phán.

Huyết tộc chiếm cứ vùng đất Thẩm Phán, Tu La tộc trải khắp lĩnh vực U Minh, dù có va chạm nhưng ai cũng sở hữu đại bản doanh riêng.

Thủ đô Minh là căn cứ địa của Tu La tộc, ở đó có vua của Tu La tộc, kẻ thống trị lĩnh vực U Minh, một Tu La tộc tên gọi Thương Mạt.

Thương Mạt vô tâm, phệ hồn tham linh, gã kiểm soát cả thánh linh lẫn tà linh Tu La tộc, có được lực lượng hắc ám đủ hủy diệt thế giới.

Đó là một khúc xương cứng cực kỳ khó gặm, Hà Duy nỗ lực nhớ lại nội dung truyện, hận không thể lôi sạch ra nói với Lăng Vân Dực, giúp hắn thoát hiểm thuận lợi.

Không ngừng hồi tưởng, đợi khi ra khỏi truyền tống trận, Hà Duy chẳng quan tâm đầu óc choáng váng, lên tiếng ngay: “Nơi này là thủ đô Minh, là đại bản doanh của Tu La tộc, đối phương là vua Tu La tộc, tên gọi Thương Mạt, gã ta muốn thôn phệ linh thể của ngươi, nhất định phải thủ vững bản tâm, nhớ đừng để gã mê hoặc…” Hà Duy vừa nói vừa nhớ, trong truyện… tại sao trong truyện Lăng Vân Dực lại đánh bại được Thương Mạt?

Khắc sau, cậu chợt nhớ ra Lâm Tuyên, là Lâm Tuyên!

Nghĩ đến đây, đáy lòng Hà Duy phát lạnh, cả người ngơ ngẩn.

Lâm Tuyên đã chết.

Tất thảy phát sinh hôm nay đã sớm bất đồng với truyện.

“Ô, bé con biết không ít đấy nhỉ.” Một giọng nói âm hàn vang lên từ phía trên, Hà Duy ngẩng đầu, thấy được cảnh tượng trong truyện miêu tả.

Trong cung điện hắc ám, trong một đất nước âm u, quanh quẩn trên không là một hồn thể u tối khổng lồ như bầu trời, gã vô hình vô tâm, hội tụ cảm xúc oán độc và sức mạnh khủng bố nhất thiên địa.

Chỉ ngửa đầu nhìn lên đã cảm giác được áp lực cực đại khiến người ta không thẳng nổi lưng, đối mắt với Thương Mạt rất dễ nảy sinh tâm ma, rồi bị mê hoặc, bị chiếm đoạt…

Hà Duy giật mình tỉnh lại, cậu liều chết ôm chặt Lăng Vân Dực: “Đừng nhìn gã!”

Lăng Vân Dực ôm lại cậu, mắt đen nhìn vào mắt cậu, chẳng đáp một lời.

Thương Mạt cười khẽ: “Không nhìn thì sao? Nội tâm hắn vốn đã âm u, ngươi cứu không nổi đâu.”

Hà Duy biết gã đang nói chuyện với mình, nhưng cậu cũng biết đây là một dạng mê hoặc.

“Ngươi thấy đấy, các ngươi quá khác nhau, lòng hắn tràn đầy hắc ám, vô tình vô phố. Mà ngươi tính tình ôn hòa, mềm lòng thiện lương.” Thương Mạt nhìn xuống bọn họ từ trên cao, “Các ngươi đã định trước là khắc nhau, miễn cưỡng ở bên nhau chỉ có một kết quả.”

“Người này sẽ giết ngươi.”

Nghe Thương Mạt bảo thế, tim Hà Duy chợt lộp bộp, cậu ngẩng lên nhìn Lăng Vân Dực: “Đừng tin!”

Lăng Vân Dực từ đầu chí cuối vẫn nhìn cậu: “Ừ.”

Thấy hắn đáp vậy, Hà Duy lại chẳng thể an tâm, cậu không sợ mình chết, chỉ sợ Lăng Vân Dực hủy diệt nơi này.

Nhưng biết sao đây?

Nhớ đến tình tiết trong truyện, da đầu Hà Duy liền tê rần.

Trong [Vong Đồ], Lâm Tuyên vẫn sát cánh bên Lăng Vân Dực, hai người thoát khỏi vùng đất Thẩm Phán, tiến vào lĩnh vực U Minh, sau nhiều phen mạo hiểm liên miên cũng bị Thương Mạt theo dõi.Khi ấy, tu vi Lăng Vân Dực đã rất cao, hắn huyết chiến tại thủ đô Minh chỉ vì mở đường máu cho mình và Lâm Tuyên.

Nhưng tại thời khắc cuối cùng, Lâm Tuyên đâm hắn một đao, tặng hắn một kích chí mạng.

Lăng Vân Dực, chết.

Bị Lâm Tuyên giết chết.

Tuy nhiên, chính bởi Lâm Tuyên phản bội mà Lăng Vân Dực triệt để tuyệt vọng với thế giới, đây đâu phải lần đầu hắn mất đi thân xác, cũng chả phải lần đầu gặp tử vong.

Nhờ Lê Viêm ban tặng, hắn đã chết một lần.

Thế nên, dù lần này thân thể bị hủy diệt, hắn vẫn sống.

Không có thân xác, hắn sẽ dung nhập với hung kiếm, dùng hình thái hồn thể, mang theo phẫn nộ cố chấp với toàn thế giới mà sống sót.

Cũng chính vì vậy, hắn không bị thân xác trói buộc, mối quan tâm cuối cùng không còn, do đó thôn phệ cả Thương Mạt cũng là hồn thể, nắm trong tay sức mạnh tối cao của Tu La tộc, ngự trị thủ đô Minh, trở thành vua mới.

Nhưng giờ đây, cục diện hoàn toàn sai lệch.

Lâm Tuyên chết sớm một bước, chẳng ai đâm sau lưng giết Lăng Vân Dực, cũng không ai khiến Lăng Vân Dực triệt để tuyệt vọng.

Hà Duy tưởng mình cứu Lăng Vân Dực, nhưng nếu đã định trước sẽ gặp Thương Mạt, vậy… còn là cứu không?

Mất đi tiền đề, Lăng Vân Dực lấy cái gì đấu với Thương Mạt?

Nghĩ tới đây, Hà Duy bần thần hồi lâu.

Nhưng trong một thoáng, cậu lại nghĩ đến một khả năng khác.

Lâm Tuyên chết, song cậu còn sống.

Lâm Tuyên là ánh sáng sau cùng trong lòng Lăng Vân Dực, giờ cậu cũng vậy.

Lâm Tuyên hủy thân xác Lăng Vân Dực, mà cậu cũng có thể.

Thoắt cái, Hà Duy nhớ lại câu nói vừa rồi của Thương Mạt: “Người này sẽ giết ngươi.”

Cậu cho rằng ý Thương Mạt là Lăng Vân Dực sẽ giết mình, xem ra là ngược lại.

Cậu sẽ giết Lăng Vân Dực.

Hít một hơi khí lạnh, Hà Duy mau chóng lắc đầu.

Không, không đúng! Không phải thế! Chắc chắn Thương Mạt đang dụ dỗ cậu, nhất định là cậu bị mấy cảm xúc u ám kia ảnh hưởng, sao cậu lại muốn giết Lăng Vân Dực chứ? Cậu muốn cứu hắn cơ mà!

Nhưng… cậu thực sự đang cứu hắn sao? Từ thuở ban đầu gặp gỡ cho đến hiện tại… có thật là cứu không?

Không muốn nghĩ sâu hơn, lại nhịn không được phải nghĩ, lòng Hà Duy ngập tràn kinh hãi, mất khống chế siết chặt tay Lăng Vân Dực.

Lăng Vân Dực vẫn dõi theo cậu, mắt đen bình lặng không một gợn sóng.

Còn giọng Thương Mạt cứ luẩn quẩn bên tai hắn, âm thanh chỉ hắn nghe thấy.

“Ngươi biết rõ cậu ta là ai sao?”

“Hà Duy? Hà Duy là ai?”

“Cậu ta có lắm bí mật như vậy, nhưng đã từng tiết lộ chút gì với ngươi chưa?”

“Liên Thiền Tông bị hủy diệt, không còn ai sống sót, vì sao cậu ta vẫn bình yên vô sự xuất hiện ở đó?”

“Chẳng kẻ nào có thể thâm nhập vùng đất Thẩm Phán, tu vi kỳ biến hình như cậu ta làm sao vào được?”

“Địa cung thành Song Tử, truyền tống trận dưới tượng song long, bí mật giải đất Xám, hết lần này tới lần khác tìm được đường sống trong chỗ chết một cách kỳ dị, cớ sao cậu ta đều biết?”

“Đúng rồi, còn sợi tóc màu lam, một sợi tóc tỏa sáng ngay cả trong bóng đêm là của ai?”

“Là của Phi Linh tộc kia chăng?”

“Cho nên, Hà Duy của ngươi rốt cuộc là ai?”

Giọng Thương Mạt bình bình, từ từ vạch trần toàn bộ tâm tư hắn.

“Ngươi xem, người ngươi tin tưởng, ngươi dựa vào, tất cả của ngươi, duy nhất của ngươi, chỉ là một trò cười.”

“Ngươi chẳng có gì sất, từ lâu đã hai bàn tay trắng, đừng ảo tưởng nữa.”

Lăng Vân Dực vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nghe.

Đó đều là suy nghĩ của hắn, nhưng thế thì sao?

Hắn đột nhiên nâng mắt, tròng mắt đen lạnh lùng như huyền băng vạn năm, hắn nhìn thẳng vào Thương Mạt, môi mỏng khẽ mở, cất lời buốt giá: “Chuyện của ta không cần kẻ nào xen vào!”

Vừa dứt lời, Huyết Tàn cũng hiện thế, kích thẳng đến chân trời cùng phẫn nộ của chủ nhân, hỏa diễm rừng rực như thể muốn xé nát bầu trời.

Thương Mạt cười khẩy: “Ý chí cũng quật cường đấy.”

Hắc vụ ngưng kết quẩn quanh trên không, gã thong thả hiện hình, màu da tái nhợt, mắt đen kịt, dáng dấp bệnh hoạn khiến lòng người lạnh run: “Nếu ngươi không thích kẹo, vậy nếm thử thạch tín đi.”

Đoạn gã hơi nâng tay, một đoàn hắc vụ ập qua với khí thế sấm vang chớp giật.

Với cách biệt thực lực quá xa, mọi chống cự đều là phí công.

Lăng Vân Dực chưa từng bị động đến thế, song giờ phút này hắn hoàn toàn không thể cử động.

Bởi đâu chỉ hắn, ngay cả Huyết Tàn cũng bị khống chế.

Hắc vụ bao phủ trên người hắn như mang theo vạn sợi tơ, mạnh mẽ xâm nhập thân thể hắn, hung hăng tróc Đấu Linh khỏi cơ thể.

Loại đau đớn này quả thực vượt quá sức tưởng tượng.

Hà Duy bên cạnh hắn nháy mắt tỉnh táo.

Thương Mạt muốn cưỡng chế phệ linh, nếu thành công thì Lăng Vân Dực sẽ hết hẳn đường sống.

Làm sao đây, phải làm sao!

Hàng đống ý nghĩ trước đó lại ùa lên, Hà Duy chỉ thấy tay chân lạnh ngắt.

Lẽ nào phải giết Lăng Vân Dực thật ư?

Chỉ khi hủy thân xác hắn, để hắn dung nhập với Huyết Tàn mới có khả năng đấu cùng Thương Mạt.

Hơn nữa, cậu không được nói gì, phải làm Lăng Vân Dực tuyệt vọng, phải khiến hắn chìm sâu vào bóng tối, chỉ như thế mới ngăn được Thương Mạt vô tình vô tâm.

Nghĩ đến đây, cảm giác bất lực trầm trọng vây quanh cậu, song đây cũng là thời khắc Hà Duy tỉnh táo nhất từ trước tới nay.

Nếu nhất thiết phải thế, thôi thì cứ vậy đi.

Cậu không thể nhìn Lăng Vân Dực biến mất.

Dù sống như vậy chẳng hơn chết bao nhiêu, nhưng cậu vẫn muốn hắn sống.

Chết đồng nghĩa với mất hết hy vọng, chung quy còn sống thì còn cơ hội.

Trách cậu ích kỷ cũng được, hèn nhát cũng thế, tóm lại cậu không thể tận mắt chứng kiến người bạn tri kỷ sống chết có nhau của mình chết ngay trước mắt!

Phút chốc sau, Hà Duy mở bừng mắt, yên lặng nhìn Lăng Vân Dực chăm chú.

“Thật xin lỗi.”

Dứt lời, cậu tế xuất Băng Thế hoa, thánh linh Băng tộc mang năng lực diệt thế, linh kỹ kỳ linh cảnh là công kích hệ băng vô cùng bá đạo.

Băng tiễn chí hàn đâm xuyên ngực Lăng Vân Dực, phút giây ấy, cả thế giới như đứng lại.

Hà Duy nào dám chớp mắt, cũng chẳng dám suy nghĩ, chỉ ép chính mình thi thuật, khiến băng tiễn bạo tạc trong cơ thể hắn.

Máu tươi nồng đậm ồ ạt tuôn ra, sinh mệnh không ngừng trôi đi, mà Lăng Vân Dực chỉ lặng thinh nhìn Hà Duy, trong mắt hoàn toàn tĩnh mịch.

Ánh mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, không hề sững sờ, không hề sợ hãi, càng không chứa chút đau khổ nào. Hắn nhìn cậu, trong tròng mắt đen chỉ có hắc ám mênh mang vô bờ.

Hà Duy đến hít thở cũng khó, yết hầu và trái tim cậu như bị móng vuốt to lớn siết chặt, đau buốt kịch liệt cùng cảm giác ngạt thở cơ hồ khiến người khó lòng chịu đựng nổi. Thế nhưng, vẫn chưa chấm dứt. Hà Duy cố sức nhắm nghiền mắt, gọi Kết Linh Tiên Y, rồi chẳng chút do dự xâm nhập thân thể Lăng Vân Dực, Kết Linh Tiên Y có thể chuyển hoán linh khí, đồng thời có thể trấn an Đấu Linh.

Cậu muốn giải phóng Huyết Tàn, muốn giúp hồn phách Lăng Vân Dực và Đấu Linh hình thành liên kết, vậy hắn mới sống tiếp được.

Hà Duy buộc mình làm hết việc này, nhưng thoáng cái liền bị Lăng Vân Dực ôm mạnh vào lòng, trên người chàng trai anh tuấn nồng mùi máu, thân thể hắn lạnh giá như hàn thiết.

Môi mỏng trắng bệch khẽ hôn lên cổ cậu, giong Lăng Vân Dực chưa từng dịu dàng đến thế: “Không sao, dù cho em phản bội ta, ta cũng tuyệt đối không buông tay.”

CHƯƠNG 50

Nghe đến câu này, thân thể Hà Duy chợt cứng đờ.

Nhưng cậu không dám ngẩng đầu, không dám lên tiếng, ngực như bị lửa thiêu, khí nóng liên tục bốc cao xông cho mũi cay xè, hốc mắt nóng lên, như thể chỉ cần thở nhẹ một hơi, nước mắt liền rơi xuống.

Cơ mà, không được.

Hà Duy dằn nén cảm xúc, khiến Kết Linh Tiên Y đang run rẩy bình tĩnh lại, vẫn chưa kết thúc, không, phải nói là vừa mới bắt đầu.

Kết Linh Tiên Y đụng vào Huyết Tàn, hung kiếm lập tức bộc phát ánh sáng mãnh liệt. Nhờ Trúc Uyên chỉ dẫn nên Hà Duy cũng học được sơ sơ, song cậu chẳng thể mạnh mẽ như Trúc Uyên, chỉ có thể dùng phương pháp ôn hòa nhất.

Linh khí bị chuyển hóa thành hỏa linh và huyết linh thuần khiết nhất, sự bài xích của Huyết Tàn quả nhiên giảm bớt, Hà Duy chẳng chút lưỡng lự, cuốn lấy Huyết Tàn và cưỡng chế lôi nó ra. Thoáng chốc sau đó, cậu nhận thấy hồn thể Lăng Vân Dực đang phản kháng, đến lúc rồi!

Khi Lăng Vân Dực theo bản năng đoạt lại Đấu Linh, Hà Duy liền rót toàn bộ linh khí trong người vào.

Đồng thời, cơ thể Lăng Vân Dực triệt để lạnh băng.

Hắn chết rồi.

Tắt thở, tim ngừng đập, không còn chút hơi thở sinh mệnh nào, cảm giác sợ hãi cực độ thoắt cái đánh thẳng vào não Hà Duy, khiến cậu gần như mất khả năng suy nghĩ.

Giọng Thương Mạt vờn quanh tai cậu: “Đúng là chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong, không ngờ ngươi lại nhẫn tâm đến thế.”

Hà Duy không đáp.

“Bởi mới nói.” Thương Mạt cười châm chọc, “Lòng người dễ đổi, hắn dấn thân vào hắc ám lại một lòng với ngươi, ngươi mềm lòng thiện lương lại tự tay hủy hắn.”

Thương Mạt tiếp cận Hà Duy, ánh mắt lạnh lẽo như rắn dõi theo cậu: “Bộ dạng xinh đẹp lại khiến người ta ghê tởm… Chậc chậc, thật hợp khẩu vị ta.”

Hà Duy đứng im lìm nhìn gã.

Thương Mạt mỉm cười với cậu: “Thật đáng tiếc, ta cũng rất hứng thú với Đấu Linh của ngươi, thế nên… hai ngươi chết chung đi.”

Nói đoạn, gã liền đưa tay siết chặt cổ Hà Duy, kế đó một đoàn hắc vụ dày đặc dâng lên, vây quanh thân thể cậu.

Hắc vụ như mang theo vô số cái vòi cực nhỏ, phủ rậm rạp trên người Hà Duy, mạnh mẽ kéo Đấu Linh của cậu ra.

Mùi vị quả là đau đến thấu tim.

Hà Duy cảm thụ những đớn đau mà ban nãy Lăng Vân Dực phải chịu đựng, trong lòng cũng yên ổn hơn.

May mà cậu không bắt hắn phải chịu tra tấn này.

Hà Duy hít sâu một hơi, tập hợp tất cả linh khí còn sót lại trong người, một lần nữa khởi động linh kỹ đã giết chết Lăng Vân Dực.

Băng Thế hoa ầm ầm nở rộ, chỉ nhị nhuyễn mượt quấn quanh, rồi hóa thành băng tiễn trong suốt dưới sự ngưng tụ của thủy linh cường đại, kế đó đâm vào tim cậu bằng khí thế lôi đình vạn quân.

Cơn đau kịch liệt ập tới, dẫu đã chết rất nhiều lần, nhưng Hà Duy vẫn khó lòng thích ứng.

Chết xong không đáng sợ, vì chỉ đơn giản là biến mất hoàn toàn, song khoảnh khắc tử vong thật quá đáng sợ.

Xuất phát từ lưu luyến của chính thân xác đối với sinh mệnh, mỗi một tế bào đều đang gào thét đau đớn, thần kinh cơ hồ muốn nổ tung trong nháy mắt.

Hà Duy cố sức cắn răng, đang lúc tinh thần hoảng hốt, cậu trông thấy một luồng sáng đỏ máu phóng lên cao.

Hung Kiếm Huyết Tàn, tái hiện hậu thế.

Hỏa linh bao vây huyết linh, trong máu đỏ tươi dấy lên ngọn lửa, sắc màu quỷ mị, linh khí nồng đậm chỉ xoanh quanh một trường kiếm sắc bén.

Thương Mạt hơi ngẩn ra, gã đột nhiên ngẩng đầu, giữa lúc điện quang hỏa thạch, trường kiếm kia rít gào lao đến trảm sát với khí thế không ai có thể kháng cự.

Tốc độ nhanh nhường ấy, sức mạnh khủng khiếp quá đỗi, Thương Mạt căn bản tránh không xong, trốn chẳng được, trường kiếm xỏ xuyên, luồng sáng đỏ như lửa đâm vào màn hắc vụ ám trầm.

Thân thể Thương Mạt biến thành một cụm sương khói, gã vốn là hồn thể, lại bất đồng với Tu La tộc bình thường ở chỗ chẳng cần xác thịt để chứa oán linh, bởi vậy công kích sắc bén tới đâu cũng không làm gì được gã.

Hung kiếm tuy bá đạo, nhưng chỉ vậy chưa thể làm gã bị thương.

Tuy nhiên, điều khiến Thương Mạt kinh hãi là sao Đấu Linh lại có ý thức?

Vốn dĩ Đấu Linh là vật chết, ký chủ tử vong, nó sẽ trở về nguyên thủy, không có khả năng nắm ý thức tự chủ.

Đấu Linh trước mắt rõ ràng đã mất đi ký chủ, vậy mà vẫn chưa tiêu vong, chẳng những thế, nó thậm chí còn biết tự động tấn công.

Đúng là quá sức tưởng tượng.

Nhưng sự tình phát sinh càng làm gã ngạc nhiên hơn.

Thế công của trường kiếm đỏ rực không hề giảm, dẫu Thương Mạt đã trở về hồn thể, nó vẫn tấn công vô cùng chuẩn xác, đâm xuyên qua sương mù dày đặc, kéo theo một đuôi sáng rực rỡ như sao băng xẹt qua chân trời, vạch ra một vết rách trên bầu trời.

Không thể không thừa nhận, nó thực sự rất hung mãnh, nhưng Thương Mạt tuyệt nhiên không sợ.

Dù có thể hủy thiên diệt địa, vẫn chẳng động đến gã được!

Tuy vậy, gã lại có thể thôn phệ nó! Đấu Linh tuyệt diệu như thế quả là ngàn năm khó gặp, nếu thôn phệ… Thương Mạt không khỏi nghĩ, phải chăng gã cũng sẽ sở hữu sức mạnh to lớn ấy? Liệu tâm nguyện nhiều năm của gã có thể thành sự thật không?

Nghĩ đến đây, gã liền hưng phấn, tuy gã không có công kích chí mạng như vậy, nhưng năng lực của gã là thôn phệ Đấu Linh, hung kiếm kia lợi hại đến mấy cũng đâu che đậy được sự thật nó chỉ là linh thể, trên thế gian chẳng Đấu Linh nào gã không nuốt được!

Từng đoàn hắc vụ ào ạt kéo tới như mây đen che khuất bầu trời, từ trên xuống dưới, áp xuống từ mọi hướng.

Hồng quang chói mắt, hắc vụ thâm trầm, nhoáng cái giằng co với nhau.

Hà Duy còn một chút ý thức, cậu giương mắt nhìn, đành rằng đã biết kết cục, song vẫn kiềm không được sợ hãi.

Nếu Lăng Vân Dực thua thì sao?

Chung quy Lăng Vân Dực hiện nay đâu thể so với vị kia trong [Vong Đồ], đây là lần đầu tiên hắn dung nhập cùng Đấu Linh, liệu có thể bộc lộ hết sức mạnh? Có thể chống lại sự ăn mòn của Thương Mạt không?

Nhưng chớp mắt sau, cậu không cần lo lắng nữa.

Trường kiếm bị hắc vụ vây kín đột ngột bùng nổ lực lượng kinh thiên hãi địa, huyết sắc luẩn quẩn, bên trong vì quá dày đặc mà trở nên đỏ thẫm lạ thường .

Lửa bùng cháy đến tận cùng hóa bạch mang, huyết sắc thâm thúy tới cực điểm hóa đỏ thẫm.

Mà trên hai luồng linh khí, một uy áp cực đại khiến người ta kinh sợ đang ùn ùn ập xuống, sắc đen còn đậm đặc hơn cả hắc vụ, chẳng mờ ảo như sương mù mà trông như lỗ đen sâu hoắm, xoáy tròn một cách kỳ dị, hàm chứa tham vọng đủ để cắn nuốt vạn vật.

Bất kể thế nào, Thương Mạt cũng chưa từng nghĩ Đấu Linh này không phải có ý thức tự chủ, mà là dung hợp với hồn phách.

Nam nhân hồi nãy chưa chết, hắn thế mà bám vào Đấu Linh, hắn còn sống!

Ý nghĩ vừa thoáng hiện, một ý thức mạnh mẽ quét đến, Thương Mạt không bị linh lực đất trời chế tài, song vô phương ngăn chặn sự xâm thực của hồn thể

Một thoáng thảng thốt để lộ sơ hở cực lớn, ý thức âm u xoắn chặt gã, rồi tàn nhẫn xé nát chẳng chút lưu tình.

Hồn thể tiêu tan, là biến mất triệt triệt để để, Thương Mạt thậm chí chưa kịp phản ứng đã đánh mất ý thức.

Phía trên đại điện, hắc vụ nhanh chóng xoáy tròn như gió lốc, xoáy trong im lặng, nén lại, ngưng kết, bạch mang cháy đến tận cùng, huyết sắc nồng đậm tới cực hạn, sau cùng đều bị hút vào lỗ đen tối tăm vô bờ.

Hết thảy ánh sáng tản đi, dưới sự dày đặc quá độ là một màu đen nhánh khiến lòng người run rẩy.

Ngay tiếp theo, lốc xoáy ngừng chuyển động, sắc đen ngập trời chậm rãi hội tụ thành một hư ảnh, chàng trai dáng người thon dài hạ xuống từ không trung.

Thánh điện tan hoang, phần mộ tĩnh mịch, hắn diện hắc y, tóc như vẩy mực, chỉ duy làn da tinh tế là tái nhợt như bị bệnh.

Hà Duy nhìn hắn, tim đau tột độ, chẳng rõ là thể xác đau hay tâm hồn đau, chỉ cảm thấy không thể chịu đựng thêm một giây nào.

Nháy mắt, hắn lại đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, khuôn mặt anh tuấn chan chứa vẻ dịu dàng chỉ dành riêng cho người thương mến: “Hà Duy.”

Cất lời khẽ khàng, khóe môi hơi cong, nở nụ cười vô cùng quyến rũ, dung mạo tuấn tú khiến người khó lòng nhìn thẳng, nhưng tối tăm nơi đáy mắt lại thâm trầm tới mức nhân tâm rét buốt.

Hà Duy ngỡ ngàng nhìn hắn, thốt ra tên hắn bằng tất thảy sức lực còn sót lại: “Lăng Vân Dực.”

Lăng Vân Dực cúi đầu, bờ môi lạnh giá cọ cọ lên môi cậu. Như rốt cuộc cũng tìm về được báu vật mình trân trọng yêu thương, hắn thẳng thắn thổ lộ tình cảm, “Hà Duy, em là của ta, của một mình ta.”

Thủ thỉ triền miên lại khiến lòng Hà Duy lạnh ngắt, cậu hít sâu, ý thức cuối cùng cũng không gánh nổi cơn đau trước ngực.

“Thật xin lỗi.” Mặc kệ thế nào cũng là ta phụ ngươi.

Dứt lời, cậu đã hồn phách ly thể.

Thoát khỏi nỗi khổ thể xác, Hà Duy lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống.

Giữa đại điện rộng lớn, thân thể cậu đã khép mắt, thân xác đóng băng sắp tan rã, mà Lăng Vân Dực vẫn nghiêm túc ôm cậu, dốc hết tình cảm vào một cơ thể lạnh băng.Em là ai, muốn làm gì, đều không quan trọng.

Em có bí mật gì, ý định gì, cũng chẳng sao cả.

Cho dù em phản bội ta, giết ta, nhưng tuyệt đối không thể trốn khỏi ta.

Em là của ta, ngay cả cái chết cũng không mang em đi được.

“Đời đời kiếp kiếp,” Lăng Vân Dực mê muội hôn lên môi cậu, “ta đều phải giam cầm em như thế.”

Hà Duy tỉnh lại từ một hồi hỗn độn, cậu đã về tới bản thể.

Tại đỉnh Thanh Loan, bên trên linh tuyền, Hà Duy ngơ ngác ngồi yên, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Căn bản không rõ đã qua bao lâu, cũng chẳng biết đang ở đâu, khi từng luồng khí lạnh phất qua da thịt, chìm vào đáy lòng, Hà Duy mới dần tỉnh táo.

Nhìn sơn động quen thuộc mà lạ lẫm, trong đầu cậu bỗng hiện ra nụ cười nhợt nhạt của chàng trai tóc đen.

Nhất thời, cảm xúc phức tạp dâng trào mãnh liệt, Hà Duy rốt cuộc mất khống chế, cắn răng bật khóc.

Không một tiếng động, nước mắt lại như vỡ dòng mà điên cuồng tuôn ra.

Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.

Ngoại trừ hai câu này, trong đầu cậu chẳng nghĩ được gì.

Gần như đồng thời, Tống Đoan Nghi đang bế quan tu luyện cũng mở choàng mắt.

Lần này hắn tổn thất rất nhiều tu vi, nhưng nội ứng giấu kín nhiều năm không thể xảy ra sai sót. Hắn phất tay gọi Đấu Linh, quạt lông màu đen xé rách không gian, một hình ảnh lưu động xuất hiện.

Tống Đoan Nghi híp mắt, chỉ lướt qua liền thấy rõ ràng.

Thương Mạt bị thôn phệ, đại điện Tu La ở thủ đô Minh đã đổi chủ.

Nam tử đứng trong điện, hắc bào rũ xuống, tóc đen xõa tung, tròng mắt đen u ám khôn cùng, song diện mạo hết sức anh tuấn và cực kỳ trẻ tuổi. Da hắn trắng như bị bệnh, nhưng lại mang sức hấp dẫn lạ kỳ, cái dạng âm u cố chấp khiến lòng người lạnh run mà vẫn vô thức muốn tiếp cận, bất chấp nháy mắt sau sẽ đọa lạc thành ma quỷ.

Là Lăng Vân Dực, hắn vậy mà thôn phệ Thương Mạt!

Tống Đoan Nghi đứng bật dậy, nét mặt biến đổi khó lường, nhìn thoáng qua thấy được người trong lòng Lăng Vân Dực.

Bạch y tuyết phu, dung mạo cực mỹ.

*bạch y tuyết phu: da trắng đồ trắng

Nhưng những thứ ấy chưa đủ làm Tống Đoan Nghi chú ý, điều khiến hắn khó dời mắt là đây.

Cô gái này giống Hà Duy đến bảy tám phần.

Nếu không có đường cong uyển chuyển, hắn dứt khoát sẽ khẳng định người ấy là đồ đệ duy nhất của mình!

Cơ mà, Hà Duy không có khả năng ở đó.

Tống Đoan Nghi vẫy quạt lông, hình ảnh trên không biến mất, mà hắn cũng đứng dậy.

Lăng Vân Dực sẽ thôn phệ Thương Mạt, song hắn đâu ngờ lại sớm như vậy.

Rốt cuộc là Thương Mạt quá yếu, hay Lăng Vân Dực còn mạnh hơn hắn tưởng.

Tống Đoan Nghi nhắm chặt mắt, trầm mặc hồi lâu, đến khi mở mắt lần nữa, đồng tử nhạt màu đã lãnh đạm như cũ.

Tuy rằng đến sớm, chung quy vẫn chưa chệch khỏi quỹ đạo.

Về phần năng lực của Lăng Vân Dực, hắn đương nhiên sẽ từ từ dò xét.

Tâm thần đang rối loạn, cố tu luyện chỉ phản tác dụng, Tống Đoan Nghi xem thời gian, đoạn đứng lên đi về hướng linh tuyền.

Mặc dù Hà Duy đã về bản thể, nhưng do trước đó nhận phải đả kích quá lớn, chẳng những khiến hai Đấu Linh bị vắt kiệt quá độ, linh cảnh yếu ớt bị ép sử dụng, thời khắc cuối cùng còn độ hết linh khí cho Lăng Vân Dực, khi đó thân xác bị hủy, nhưng tùy hứng làm bậy kiểu ấy, thương tổn Đấu Linh phải chịu sẽ không bởi thế mà tan biến.

Sau trận khóc lớn, tâm thần càng hỗn loạn, ý chí mỏng manh, không cách nào tự kiềm chế, linh cảnh khó khăn lắm mới xây nên chẳng mấy chốc sụp đổ, Kết Linh Tiên Y và Băng Thế hoa lần lượt sôi trào, tăng nhanh tốc độ phá hủy linh cảnh.

Tống Đoan Nghi vừa đến linh tuyền đã nhận ra khác thường, hắn sải bước mau hơn, chả bao lâu đã lên phía trên linh tuyền, nhìn một cái liền không thể chuyển mắt.

Thiếu niên gầy yếu cuộn mình trên đất, phát quan rơi một bên, tóc dài tản ra, tóc đen mềm mại cơ hồ bao trùm cả thân thể, người cậu khẽ run, còn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn mơ hồ.

Tống Đoan Nghi lẳng lặng quan sát, đồng tử nhạt màu dần tối đi, mãi khi nhận thấy linh khí dao động bất thường mới hoàn hồn, vội tiến lên ôm thiếu niên vào lòng, bắt gặp nước mắt trong suốt trên hai gò má trắng nõn của cậu.

Trái tim bỗng nhảy dựng, cảm xúc khó tả cấp tốc dâng tràn, gần như kiểm soát tinh thần hắn trong nháy mắt.

Mất đi, có được, chiếm lấy, vĩnh viễn không buông tay.

Vô số cảm xúc hắc ám tức thì phủ ngập lòng hắn, trong một thoáng, hắn thậm chí muốn đè cậu xuống, cứ vậy tiến vào cậu, hung hăng chiếm đoạt, cho cậu biết cậu thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn, không được phép…

Khắc sau, Tống Đoan Nghi đột nhiên nhắm mắt, hấp tấp bình ổn tâm thần.

Qua chừng nửa khắc, hắn mới tỉnh lại.

Triền Tình hoa ư?

Không phải nó, mà là…

Tống Đoan Nghi nhíu mày, đoạn lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể.

Hà Duy làm sao rời khỏi đây được, hoàn toàn không có cơ hội.

Thế nhưng… trong đầu Tống Đoan Nghi chợt hiện lên dung mạo thiếu nữ.

“Ưm…” Thiếu niên trong lòng kêu rên vì thống khổ, Tống Đoan Nghi rốt cuộc thu hồi tâm trí, hắn nâng tay đặt lên tim cậu, thủy linh mát rượi thỏng thả chảy vào, tức khắc xoa dịu xao động trong cơ thể thiếu niên.

Lần tham linh này khiến Tống Đoan Nghi không khỏi kinh hãi.

Sao thế này?

Đấu Linh vốn vững chắc đang lao xao không ngớt, không chỉ Kết Linh Tiên Y đang run lẩy bẩy, ngay cả Băng Thế hoa kiêu ngạo cũng hiện hình và liên tục lay động chỉ nhị.

Tống Đoan Nghi thân mang thủy linh, hiển nhiên có thể trấn an thánh linh Băng tộc, có điều trong lúc chậm rãi xoa vuốt, hắn phát hiện chút bất thường, linh kỹ của Băng Thế hoa được mở rồi ư? Sao đã biến hình thành công rồi?

Hai Đấu Linh đồng loạt biến hình nào phải chuyện dễ, nếu không ai hộ pháp sẽ tổn thương đến tính mạng.

Do tình thế quá mức nguy hiểm, Tống Đoan Nghi tạm ngừng suy nghĩ, chỉ tập trung xoa vuốt.

Trong thân thể Hà Duy hết sức lộn xộn, Đấu Linh xao động vì linh khí cạn kiệt quá mức. Sau khi hắn rót thủy linh vào, Kết Linh Tiên Y và Băng Thế hoa Bình rốt cuộc chịu yên tĩnh, chẳng qua độ linh mới biết cấp bậc tu vi của Hà Duy tăng lên rất nhiều.

Trước khi bế quan là kỳ biến hình, giờ năng lực chứa linh khí đã bất ngờ lên thẳng kỳ linh cảnh. Nếu không phải trong người cậu thiếu linh cảnh, Tống Đoan Nghi gần như cho rằng cậu đã đột phá biến hình cấp chín, tiến vào linh cảnh cấp một.

Tuy nói nơi này dồi dào linh khí, nhưng nhiều mấy cũng thua rừng Huyết Ma. Song, dẫu Hà Duy có mặt tại rừng Huyết Ma, cũng đâu thể đột phá kỳ linh cảnh trong thời gian ngắn như vậy.

Huống hồ Hà Duy chẳng hề rời khỏi chỗ này một bước.

Cho nên, tóm lại là vì sao?

Tống Đoan Nghi chau mày, chăm chú ngắm thiếu niên trong lòng.

Ngay từ đầu hắn đã thấy trên người cậu ẩn chứa nhiều bí mật, dè đâu lại nhiều tới mức ấy, nhiều đến nỗi cả hắn cũng nhìn không thấu.

Đấu Linh được bình ổn, toàn thân Hà Duy thư thái, có điều cậu chưa tỉnh, mắt đóng chặt, môi tái mét, dù nằm trong lòng Tống Đoan Nghi, song vẫn bất giác cuộn mình.

Tống Đoan Nghi khẽ vỗ lưng an ủi cậu, nhưng cúi xuống lại thấy mặt cậu nhòe nhoẹt nước mắt.

Chẳng hề phát ra âm thanh nào, nhưng lệ vẫn trào ra không dứt, nước mắt lướt qua làn da trắng nõn càng tôn lên vẻ nhẵn mịn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tống Đoan Nghi lại chạm nhẹ lên mặt cậu, rồi đặt đầu ngón tay dính nước mắt lên môi, khoảnh khắc ấy, hắn như cảm nhận được tâm tư cậu.

Sợ hãi, kinh hoảng, và nỗi ân hận da diết.

Rốt cuộc là sao?

Tống Đoan Nghi cẩn thận ôm cậu, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng cất lời: “Hà Duy?”

Giọng hắn rất nhỏ như sợ dọa tới cậu, nhưng âm thanh trầm thấp đến thế vẫn khiến Hà Duy giật bắn, cậu ra sức nắm chặt tay Tống Đoan Nghi. Nhận ra hơi thở quen thuộc, Hà Duy bỗng dưng bối rối, miệng cậu run nhè nhẹ, phát ra tiếng cực khẽ.

Tống Đoan Nghi lặng thinh nhìn cậu, đôi môi hồng nhuận hơi mấp máy, thốt ra lời mà tai không thể nghe thấy, nhưng nào qua được mắt người am hiểu khẩu ngữ.

“Lăng Vân Dực, xin lỗi…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...