Trang


Chinta

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng: 91 + 92 + 93 + 94 + 95

CHƯƠNG 91

Tuy trong lòng hai người đều có nghi vấn, nhưng đã đến đây thì nghĩ vẩn vơ làm chi, mặc kệ thế nào, cứ xuống xem là biết.

Hà Duy nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta xuống nhé?”

Lăng Vân Dực gật đầu: “Ừ.”

Dù đồng ý đi xuống, song hắn không hạ xuống ngay mà bay thêm một đoạn ra ngoại thành, chậm rãi đặt chân tại một chỗ yên tĩnh vắng người.

Mới đầu Hà Duy còn hơi buồn bực, nhưng rồi lại cảm thán Lăng Vân Dực quan sát nhạy bén.

Nếu thực sự là đại lục Đấu Linh, ngự linh phi hành nào phải chuyện hiếm thấy, thành bang vừa nãy dân số đông đúc, chủng tộc đa dạng, nhưng khó hiểu cái là không ai ngự linh, điều này tương đối kỳ quái.

Cũng chính vì thế, bọn họ lơ lửng giữa không trung mà chẳng bị ai phát hiện.

Tóm lại, Lăng Vân Dực cẩn thận không sai, muốn tìm hiểu nơi này và sự việc xảy ra thì không nên gây náo động, thận trọng làm việc mới hợp lẽ.

Sau khi hạ xuống, hai người sửa soạn đại khái rồi cùng nhau vào thành.

Nếu phi hành, nháy mắt một cái là vượt qua khoảng cách này, đổi thành đi bộ lại chậm hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, cả hai sóng vai nhau, tay nắm tay giữa khung cảnh xuân xanh dạt dào, không hề nhàm chán, ngược lại thấy lòng vô cùng thanh thản.

Hà Duy không khỏi bị cảnh sắc ảnh hưởng, nét mặt tươi sáng hơn, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng.

Cậu tán gẫu với Lăng Vân Dực chốc lát, chung quy trong lòng vẫn ôm tâm sự, nói nói một hồi liền nhịn không được phải hỏi.

“Lăng Vân Dực, ngươi… không có gì muốn hỏi ta sao?”

Nói xong lời này, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

Khoảng thời gian ở làng Phi Linh, bọn họ luôn cố ý lảng tránh, không ai nhắc đến, cũng chẳng ai hỏi, nhưng hôm nay đã rời khỏi vùng đất sáo trời ấy và về tới hiện thực, có rất nhiều thứ bắt buộc phải đối mặt.

Lời Trúc Uyên nói với cậu mấy hôm trước, Hà Duy không dám quên câu nào, chẳng qua cậu biết những điều đó chưa phải vấn đề mấu chốt nhất.

Trong lòng Lăng Vân Dực, Trúc Uyên mới là hung thủ trực tiếp, mọi hận thù đều đặt trên người hắn, mà Hà Duy lại rất quen thuộc với hắn, chỉ riêng điểm này đã cần Hà Duy tự nói rõ.

Trước khi đề cập tới việc này, Hà Duy dĩ nhiên đã hạ quyết tâm, cậu có thể thẳng thắn với sư tôn, vậy cần gì phải gạt Lăng Vân Dực?

Ngặt nỗi cậu chưa kịp lên tiếng, Lăng Vân Dực đã nhẹ nhàng đáp: “Không cần.”

Hà Duy chợt mở to mắt.

Lăng Vân Dực dừng chân, thoáng ngập ngừng rồi quay sang đối diện với Hà Duy.

“Ta đã nói rồi, dù thế nào cũng không sao hết, ta không để ý em có quan hệ gì với hắn.” Hắn bình tĩnh nhìn Hà Duy chăm chú, đôi mắt đen như nguồn suối nhuộm đen bầu trời đêm, sâu thẳm, đậm đặc và khó đoán, “Chỉ có hai việc sẽ không bao giờ thay đổi.”

Hà Duy bị hắn nhìn kiểu ấy, mắt cũng chẳng dám chớp, như thể chỉ cần hơi nhắm mắt sẽ bỏ lỡ rất nhiều diều.

Lăng Vân Dực vươn tay khẽ vuốt má cậu, rồi áp sát hơn, dán vào tai cậu thì thầm bằng âm thanh êm ái thong thả mà nóng bỏng: “Ta sẽ giết Trúc Uyên, mà em, chỉ có thể thuộc về ta.”

Một câu ngắn ngủi lại hệt như bàn tay khổng lồ bóp chặt trái tim Hà Duy trong chớp mắt.

Khoảnh khắc cảm giác ấy ùa lên quả tình khó tả thành lời, Hà Duy theo bản năng cảm thấy không đúng lắm, nhưng chẳng biết phản bác kiểu gì.

Hắn muốn báo mối thù diệt môn.

Mà lại không chất vấn cậu.

Trông có vẻ là sự tín nhiệm không cách nào bắt bẻ, song đáy lòng Hà Duy lại như bị kim châm, không đau lắm, cơ mà vẫn có chút sợ sệt.

Hà Duy há miệng muốn nói tiếp, Lăng Vân Dực lại khẽ cúi đầu ngậm lấy môi cậu.

Theo sau cái chạm nhẹ là nụ hôn nồng nhiệt khiến lòng người rạo rực.

Hà Duy bị động thừa nhận, thần trí lại hiếm có lúc hơi hơi tỉnh táo.

Lăng Vân Dực luôn hôn kịch liệt như thế, giống như lửa nóng hừng hực chỉ hận không thể đốt trụi người ta. Nhưng đằng sau sự dữ dội ấy, Hà Duy lần đầu tiên cảm nhận được một chút bất an sâu sắc bị che giấu.

Nhận ra điều đó, lòng Hà Duy bỗng mềm đi, lại nói không ra những lời này, bèn giơ tay ôm hắn, dùng môi lưỡi hồi đáp.

Lăng Vân Dực… ngươi đối xử với ta thế nào, ta đều cảm nhận được, thế nên ta nhất định sẽ không tổn thương ngươi.

Hôn mãi tới lúc động tình, cả hai mới đành tách khỏi nhau.

Tuy chỗ này có vẻ vắng người, nhưng suy cho cùng vẫn là bên ngoài, nên kiềm chế một chút.

Vì đã sáng tỏ lòng mình nên Hà Duy cũng trút bỏ gánh nặng, không cần đối đãi cẩn thận với Lăng Vân Dực như sư tôn.

Cậu không lừa nổi sư tôn, thành ra phải khai tất.

Nhưng Lăng Vân Dực tin tưởng cậu, sẵn lòng chấp nhận tất cả con người cậu, cậu việc gì phải rối rắm, nói hết hay không cũng thế, cậu thật tâm với hắn, hắn cũng một lòng tin tưởng cậu, như vậy là tốt rồi.

Đoạn đường tiếp theo, không khí giữa hai người mới thực sự nhẹ nhõm.

Tính Lăng Vân Dực hơi lạnh lùng, nhưng Hà Duy nào phải tuýp người trầm tĩnh, dọc đường đi có cậu nói chuyện cũng xem như hài hòa.

Đi chừng hai khắc mới vào thành.

Cổng thành cực cao, vô cùng uy vũ, hai bên có thị vệ thủ thành, trên cổng có một tấm biển đề ba chữ rồng bay phượng múa.

“Thành Vong Tiên”.

Tên này… Hà Duy nhíu mi, nghiêm túc suy nghĩ một hồi.

Từ bấy tới nay chỉ hận không thể khắc sâu nội dung [Vong Đồ] vào đầu, song lại chưa từng nghe qua tên thành này.

Theo lý, đây đâu phải cái tên xem qua là quên, ngặt nỗi Hà Duy chả có tí tẹo ấn tượng nào.Tuy nhiên, chung quy đại lục Đấu Linh quá rộng lớn, cũng có khả năng cậu chưa gặp qua vùng đất nào đó, nhưng hẳn Lăng Vân Dực hiểu biết nhiều hơn, Hà Duy xoay qua hỏi: “Ngươi từng nghe đến thành trấn này chưa?”

Lăng Vân Dực đang nhìn tấm biển kia, thoáng nhíu mày.

Hà Duy mừng thầm, chả lẽ hắn biết thật?

Đang nghĩ thì thấy Lăng Vân Dực khẽ nâng tay vạch một đường trong không khí, một cây bút lông hình thành từ linh khí được hắn nắm trong tay.

Hà Duy không rõ hắn muốn làm gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi thăm.

Song ngay tiếp theo, cậu liền kinh ngạc mở to mắt.

Lăng Vân Dực viết ba chữ giữa không trung, bút lực quanh co mà mạnh mẽ, thể chữ ngạo nghễ. Nhưng khiến Hà Duy khiếp sợ cực độ là ba chữ này giống y đúc ba chữ trên tấm biển, không sai một ly!

“Thành Vong Tiên”… Từ góc độ của Hà Duy, hư ảnh trên không đang trùng lên tấm biển, nhìn như vậy đúng là chẳng lệch chút nào, tuyệt đối cùng một người viết.

Nhưng sao lại thế?

Hà Duy không kiềm được phải hỏi: “Ngươi từng đến đây rồi à?”

Lăng Vân Dực lắc đầu: “Chưa từng.”

“Vậy… chữ viết này…”

Lăng Vân Dực bình tĩnh quan sát, cười khẽ một tiếng: “Đi thôi, vào xem thử.”

Đành vậy thôi, có quá nhiều điểm đáng nghi, nếu giải thích không xong thì phải thăm dò cho ra lẽ.

Hai người tiến nhanh hơn về hướng cổng thành, khi sắp đến nơi, Hà Duy tinh mắt phát hiện muốn vào thành phải trải qua kiểm tra kỹ càng.

Hà Duy vốn có chút lo lắng, dè đâu cậu với Lăng Vân Dực vừa lộ mặt, mấy thị vệ nhất tề nhìn qua, kế đó quỳ rạp xuống đất, ai nấy cũng hạ mắt, thần thái tràn đầy cung kính.

Chuyện… chuyện gì thế này?

Hà Duy vừa định mở miệng, Lăng Vân Dực đã nắm tay cậu, hai người cứ vậy không coi ai ra gì mà bước vào thành.

Vào thành rồi, hàng loạt tầm mắt hoả tốc tập trung lại đây.

Diện mạo Lăng Vân Dực lóa mắt thật đấy, na ná đèn pha thật đấy, hồi xưa đi tới đâu cũng “trêu hoa ghẹo nguyệt”, cơ mà… Hà Duy kinh hãi, vì lông gì người nơi này đều nhiệt tình dữ vậy!

Tầm mắt sao mà sáng quắc, hai tròng mắt sôi sục và ngập tràn sùng kính, như vầy chắc không phải thưởng thức sắc đẹp đơn thuần đâu nhỉ!

Phải gọi là như thấy thần tiên hạ phàm mới đúng!

Tâm tính dân đen của Hà Duy tái phát, bị soi chằm chặp quả là áp lực quá thể.

Vẻ mặt Lăng Vân Dực lại thản nhiên cực kỳ, hắn nắm tay Hà Duy, thong dong rảo bước trên đường phố rộng rãi.

Hai người tiến tới như vậy, chẳng khác nào một viên kim cương cỡ đại đang tỏa sáng vô cùng rực rỡ, thu hút mọi ánh mắt. Đi một mạch nửa khắc, phía trước bỗng xuất hiện một đám người, cầm đầu là ba Yêu tộc tướng mạo tuấn tú, tuổi rất trẻ, trên trán có hình rắn nhỏ lượn vòng (vì nhỏ quá nên cứ xem là rắn đi).

Nhác thấy Lăng Vân Dực và Hà Duy, mắt hắn liền sáng lên, đoạn quỳ thụp xuống, giọng nói có chút run rẩy, đang cố gắng kiềm nén nỗi kích động mãnh liệt.

“Sư tôn! Cuối cùng ngài cũng về rồi!”

Hà Duy ((゚□゚;)): Bà mẹ nó, cái quỷ gì thế!

Hiển nhiên Yêu tộc đang nói với Lăng Vân Dực, Lăng Vân Dực hơi nhướn mày, ôn hòa bảo: “Đứng lên đi.”

Trong mắt Yêu tộc đong đầy nhụ mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn xúc động đến đỏ bừng, vội vàng đứng dậy thưa: “Sư tôn trở lại sao không báo trước với đồ nhi ạ? Để con biết đường ra cổng thành nghênh đón từ sớm!”

*nhụ mộ: tình cảm sùng bái mà trẻ con dành cho người lớn

So với sự kinh ngạc của Hà Duy, Lăng Vân Dực chỉ phất nhẹ tay: “Không sao, mấy ngày nay ngươi vẫn ổn chứ?”

Nghe hắn hỏi thế, Yêu tộc kích động mém xỉu, lập tức lải nhà lải nhải một tràng.

Hà Duy nghe mà 囧囧.

Bộ tên này tính… đào cả họ hàng gốc gác nhà mình lên hử!

Nom điệu bộ điềm tĩnh của Lăng Vân Dực, Hà Duy sâu sắc nhận thức được rằng giờ đây hắn rất có phong thái của sư tôn xấu bụng nhà cậu! Chỉ một câu đã xoay người ta mòng mòng rồi biết không! Quả nhiên… ai bị gọi là sư tôn đều biến thành sư tôn hết sao!

Hà Duy thổ tào cả quãng đường, nhưng không rớt lại đằng sau mà theo sát bọn họ đến trung tâm thành Vong Tiên, ở đó có một cung điện mang phong vị cổ xưa.

Yêu tộc kia tên gọi Ly Ưu, là đệ tử của Lăng Vân Dực, phụng mệnh cai quản thành Vong Tiên, đâu ngờ hôm nay lại chờ được sư tôn, thành ra có hơi kích động.

Lăng Vân Dực thích nghi với thân phận giả mạo cực nhanh, ngay lập tức nhập vai, không hề mất tự nhiên, Hà Duy chỉ đành câm lặng mà nhìn.

Yến tiệc kéo dài tới khi trăng lên cao mới chấm dứt.

Lăng Vân Dực mang Hà Duy vào tẩm điện, vì đã quá muộn và cũng quá mệt mỏi, Hà Duy gần như vừa chạm giường liền ngủ.

Chỉ là tỉnh lại rất nhanh.

Vừa mở mắt đã đổi địa phương, Hà Duy thích ứng một chút mới ngẩng đầu nhìn.

Đúng lúc Tống Đoan Nghi đang ở bên cậu, thấy cậu thức dậy, bèn dịu dàng hỏi: “Cả ngày nay ngươi đi đâu?”

Hà Duy ngớ ra, cười gượng.

Tống Đoan Nghi nhìn cậu không chớp: “Lăng Vân Dực?”

Hà Duy gật đầu.

Tống Đoan Nghi cười khẽ, cầm tay cậu: “Hà Duy, ngươi nghĩ Lăng Vân Dực thích ngươi thật ư?”

—–
CHƯƠNG 92

Tống Đoan Nghi nói vậy, rồi nhìn Hà Duy đầy dịu dàng.

Tim Hà Duy đập lỡ nửa nhịp, không phải do sư tôn đẹp tựa tranh vẽ, mà vì bản năng thức tỉnh, trong lòng cậu bắt đầu nảy sinh linh cảm bất an.

Không thể bị sư tôn mê hoặc! Lời này cơ hồ bật ra trước tiên trong đầu cậu.

Hà Duy nhanh chóng hoàn hồn, bảo: “Sư tôn nói gì thế? Lăng Vân Dực thích hay không…”

Cậu chưa dứt lời, Tống Đoan Nghi đã đến gần cậu hơn: “Đừng trốn tránh.”

Lần này, Hà Duy nói không ra lời.

Hai người trầm mặc một lúc, Hà Duy thỏa hiệp, tuy biết sư tôn đang dụ mình vào tròng, nhưng cậu chẳng biết nên dừng lại thế nào. Hơn nữa… từ tận đáy lòng cậu cũng muốn biết liệu những điều cậu chưa thấy rõ, phải chăng sư tôn đã sớm nhìn ra tất cả.

Hà Duy thở dài, ngẩng đầu nhìn sư tôn, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, vậy ngài nghĩ thế nào?”

Giọng điệu cá cắn câu rành rành lại không làm Tống Đoan Nghi ra chiều đắc ý.

Hắn vẫn giữ nguyên dáng dấp thanh thanh đạm đạm, chỉ đôi mắt xuất trần là nhiễm chút ưu tư, tựa như mực vẩy lên trời quang, khiến cõi lòng người xem không khỏi rung động.

Hà Duy đối mặt với hắn, Tống Đoan Nghi mở lời: “Ngươi xuất hiện tại thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, xả thân cứu hắn. Với hắn mà nói, ngươi là cọng rơm cứu mạng duy nhất, là hy vọng sống sót, là nguồn sáng độc nhất sau khi hắn vô vọng với thế giới này.”

Suy nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ Tống Đoan Nghi sẽ nói thế, Hà Duy có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Nếu đã vậy, sao ngài lại bảo hắn không thích ta?”

“Đó đâu phải thích.” Tống Đoan Nghi tiến sát hơn chút nữa, qua ngồi bên cạnh và nắm tay cậu, ung dung bao trùm cậu dưới bóng hắn.

“Đó là dục vọng chiếm hữu, hắn chỉ muốn ngươi, muốn ngươi ở bên hắn, không cần biết tâm ý của ngươi, cũng không quan tâm những việc ngươi làm, hắn chỉ muốn giam giữ ngươi bên người, vĩnh viễn không buông tha.”

“Cảm xúc ấy không liên quan với thích, chỉ là một loại chấp niệm không thể xưng là tình cảm.” Tống Đoan Nghi nhìn thẳng vào Hà Duy, “Đừng nói ngươi là con người, dù ngươi là vật chết, hắn cũng sẽ đối với ngươi như vậy, hiểu không?”

Câu cuối cùng giống như búa tạ đập mạnh vào tim Hà Duy.

“Bất kể thế nào cũng không sao, ta không để ý em có quan hệ gì với hắn.”

“Mà em, chỉ có thể thuộc về ta.”

“…”

Mọi lời của Lăng Vân Dực đồng loạt ùa lên, từng câu một tua lại trong đầu, bấy giờ Hà Duy mới phát hiện hóa ra mình nhớ kỹ đến thế. Nhưng càng nhớ, hạt mầm đã vùi lấp trong tâm từ lâu lại càng đâm chồi nảy nở.

Cứ ngỡ là sự tín nhiệm độc nhất vô nhị, nhưng đằng sau lòng tin có che giấu bất an lớn hơn hay không?

Hắn không quan tâm, bao dung trọn vẹn, thật lòng tin tưởng, hay căn bản không dám đối mặt?

Nhưng Lăng Vân Dực không nghĩ tới hậu quả sao?

Cậu thân thiết với Trúc Uyên như vậy, Trúc Uyên diệt cả nhà hắn, Lăng Vân Dực có nghĩ tới khả năng cậu cũng dính líu trong đó, giả sử cậu mới là hung phạm, mà người Lăng Vân Dực yêu chiều tin tưởng là kẻ thù thật sự, vậy hắn…

Tim Hà Duy đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt thoáng cái tái nhợt.

Tống Đoan Nghi tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cậu, thấy trong mắt cậu ngập tràn khiếp sợ, hắn mới ôm cậu vào lòng, giọng phát ra càng thêm mềm nhẹ, giống như người tình dịu dàng nhất đang thủ thỉ lời yêu thương: “Hà Duy, tình yêu đích thực là nương tựa vào nhau, tâm ý tương thông, trả giá vì nhau, cùng nhau đối mặt. Ta thật tâm với ngươi, bảo vệ ngươi chu toàn, đồng thời ta cũng biết ghen, biết căm phẫn bất mãn, nhưng xét đến cùng vẫn là ta quan tâm ngươi.”

Tống Đoan Nghi ghé sát tai cậu, thầm thì khe khẽ: “Ta muốn biết suy nghĩ của ngươi, muốn biết những việc ngươi làm, muốn biết ta rốt cuộc ở đâu trong lòng ngươi.”

Hà Duy vẫn đang bị ý nghĩ của mình dọa sợ, tuy nghe được Tống Đoan Nghi nói gì, nhưng lại có chút không vào đầu, cậu chỉ mải nghĩ về Lăng Vân Dực, hoàn toàn không rảnh phân tâm.

Song, bản năng mách bảo cậu không thể ngắt lời sư tôn, thế là không lễ phép.

Tống Đoan Nghi thấy cậu nhìn mình, bèn hơi cúi đầu áp lên trán cậu, hai người dựa rất gần, dường như thấy rõ cả tình ý ẩn sâu trong đáy mắt.

Hà Duy vốn đang lo cho Lăng Vân Dực, giờ đây bỗng thất thần, chẳng thể dời mắt nữa.

Trước kia những tưởng là ảo giác, nhưng hiện tại cậu thực sự thấy được… tình ý nồng đượm trong mắt Tống Đoan Nghi, không chứa chút giả dối nào.

“… Sư tôn.”

“Ừ.”

Hà Duy gọi một tiếng, rồi lại chẳng biết nói gì.

Tống Đoan Nghi hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó ôm hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu được cách phân biệt, nghe lời vi sư được không?”

Hà Duy im lặng.

Tống Đoan Nghi nói thêm: “Lăng Vân Dực xem ngươi là vật sở hữu, Lê Viêm cùng lắm thích máu ngươi, còn Trúc Uyên, nay ngươi đã lên kỳ hợp dung, chắc hẳn cũng hiểu Kết Linh Tiên Y có thể phục chế linh kỹ sức mạnh, đó là thứ hắn luôn tâm tâm niệm niệm theo đuổi…”

“Cho nên,” Tống Đoan Nghi kiềm lòng chẳng đậu mà hôn một cái lên trán cậu, “Đừng để bọn họ cám dỗ, hãy ở bên ta, được không?”

Nghe hắn nói xong, Hà Duy mới triệt để tỉnh táo.

Suy nghĩ của cậu vẫn hơi loạn, nhưng đầu óc sáng tỏ ngay lập tức.

Cậu không đáp, chỉ lặng lẽ dựa vào lòng Tống Đoan Nghi, hồi lâu sau mới uể oải nói: “Sư tôn, ta mệt rồi.”

Đêm càng về khuya, lại mới đi cả ngày, hơn nữa cuộc trò chuyện vừa rồi đích xác khiến cậu mỏi mệt không chịu nổi. Tống Đoan Nghi không nói thêm nữa, chỉ đặt cậu nằm ngang, đắp chăn chu đáo, ôn hòa bảo: “Ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi.”

Mắt Hà Duy chợt lóe, nhưng cũng gật đầu ngay: “Vâng.”

Cậu chủ động nắm tay Tống Đoan Nghi, nhắm mắt lại, chậm rãi thiếp đi.

Tống Đoan Nghi tĩnh tọa rất lâu, mãi khi Hà Duy hít thở đều đặn, ngủ an ổn, hắn mới khẽ khàng rút tay mình khỏi tay cậu, bỏ cánh tay lộ bên ngoài vào chăn, đoạn đứng dậy rời đi.

Cửa gỗ “két” một tiếng, đóng lại.

Trong phòng tĩnh lặng như tờ, Hà Duy đang ngủ bỗng mở mắt, tuy đã nhìn không thấy bóng lưng màu bạc kia nữa, song cậu vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cửa gỗ.

— sư tôn, mong muốn của người là gì?— muốn ta hủy diệt Lăng Vân Dực, hay hệ thống ta mang trên người?

Nghĩ đến đây, tim Hà Duy thắt lại, hoàn toàn hết buồn ngủ.

Cố nhẫn nhịn nửa canh giờ, Hà Duy thực tình nhịn hết nổi, nếu ngủ không được, thôi thì khỏi ngủ, vừa thay đổi ý niệm đã về cạnh Lăng Vân Dực.

Có điều mới về đã lập tức ngây ngẩn.

Trước khi đi, thành Vong Tiên còn chìm trong đêm tối, cớ sao mới vỏn vẹn nửa canh giờ, nơi này đã thành ban ngày?

Hà Duy đang khó hiểu, giọng Lăng Vân Dực đã vang bên tai: “Tỉnh rồi à? Mới nửa canh giờ mà, nếu mệt thì ngủ thêm lát nữa đi.”

Quả nhiên đâu phải ảo giác, Hà Duy đời nào ngủ nổi, vội hỏi: “Thế này là sao? Thời gian ở đây trôi nhanh dữ vậy à?”

Lăng Vân Dực nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, đáp khẽ: “Chắc tại nơi này không tồn tại trong thực tế.”

“Hả?” Hà Duy nhíu mày, “Ý ngươi là mọi thứ tại đây chỉ là một ảo giác khổng lồ?”

Lăng Vân Dực gật đầu: “Thay vì nói ảo giác, chẳng bằng nói là ký ức vụn vặt.”

Nghe hắn nói, Hà Duy càng chả hiểu gì.

“Thời gian nơi này hết sức rối loạn, khi thì cực nhanh, lúc lại rất chậm. Nếu không liên quan tới chúng ta thì tiến triển vô cùng nhanh chóng, nhưng dính dáng với chúng ta thì sẽ quay về tốc độ bình thường.”

Hà Duy nghe vào tai, nghĩ trong lòng, cũng lờ mờ giải được nghi hoặc.

Chính vì nguyên nhân này, nên trước đó bọn họ mới không cảm giác được thời gian bất ổn định.

Tay Lăng Vân Dực bất giác vỗ về, tầm mắt thong thả hướng lên trên.

“Kỳ thực từ rất lâu trước kia, ta đã từng thấy khung cảnh nơi đây.”

“Gì?” Hà Duy càng thêm khó hiểu, “Ngươi bảo chưa từng thấy mà?”

“Hiện thực chưa từng, nhưng trong mộng thì gặp rất nhiều lần.”

“Trong mộng?”

Lăng Vân Dực quay sang nhìn Hà Duy, màu mắt hắn nhạt hơn bình thường chút ít, dường như đang hồi tưởng: “Ngay từ giây phút có mặt trên cõi đời, ta đã có ý thức của riêng mình, biết rõ mọi điều phát sinh xung quanh. Chẳng những thế, ta còn biết tự hỏi giống hiện tại, cho rằng ai ai cũng thế, nhưng sau này mới biết chỉ có bản thân ta đặc biệt thôi.”

Hà Duy chưa bao giờ nghe Lăng Vân Dực đề cập chuyện cũ, lúc này chỉ thấy ngạc nhiên cực kỳ, đây là sao? Hà Duy thắc mắc, nghĩ một hồi vẫn quyết định hỏi: “Lẽ nào ngươi có ký ức kiếp trước?”

Cậu hỏi nghiêm túc, song thoạt nghe có chút ngây thơ, Lăng Vân Dực cười cười: “Ta không có ký ức.”

“Vậy sao ngươi hiểu hết được?”

“Thường thức.” Lăng Vân Dực nhìn cậu, đáp, “Giống như từng chết một lần, mất toàn bộ ký ức, nhưng vẫn có thường thức về cuộc sống.”

Nghe hắn giải thích, Hà Duy chỉ kinh ngạc trợn tròn mắt, cứ thấy hơi khó tin, thậm chí suy nghĩ còn xoay như chong chóng, nghĩ ngợi miên man. Chẳng lẽ Lăng Vân Dực thực ra là nhân sĩ xuyên việt? Mỗi tội thời điểm xuyên việt gặp chuyện ngoài ý muốn nên mất trí nhớ? Căn cứ vào cung cách khác người của tác giả [Vong Đồ] cặn bã, việc này có khả năng lắm nha!

Hà Duy phát huy óc ảo tưởng, tận khi Lăng Vân Dực bồi thêm một câu, cậu mới bừng tỉnh.

“Ngày xưa ta thường xuyên mơ thấy nơi đây, trong mộng nhớ không rõ tên tòa thành, nhưng vẫn nhớ mang máng một vài người, tỷ như Yêu tộc kia, cùng một Mộc tộc tên Ly Sầu, một Nhân tộc tên Ly Mạt và một Băng tộc tên Ly Tâm…”

Hà Duy ghi tạc mọi lời hắn nói, dù cậu không hiểu rốt cuộc là sao, song vẫn âm thầm muốn xác minh xem những người này có tồn tại hay không.

Hai người chuyện trò thật lâu, đến khi bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, họ mới đứng dậy.

Ra khỏi phòng, mặt trời thuộc về tòa thành này cũng chậm rãi lên cao.

Một canh giờ là một ngày, từ đó suy ra, một đêm bằng hơn mười ngày.

Mấy hôm nay Hà Duy một mực ở bên Lăng Vân Dực, bọn họ không ngừng thăm dò tòa thành, biết rất nhiều chuyện, nhưng cũng có càng nhiều nghi ngờ.

Sau ngày thứ ba, lại thêm mấy người nữa lục tục kéo tới, những người trong ấn tượng của Lăng Vân Dực lần lượt xuất hiện. Điều này làm Hà Duy không thể không bắt đầu suy đoán, chả lẽ nơi này thực sự giống hệt cảnh trong mơ của Lăng Vân Dực? Không phải chân thật mà chỉ là hư ảo?

Nói thì nói thế, song Hà Duy cũng khá mừng, lâu rồi chưa thấy Lăng Vân Dực thả lỏng như vậy, mấy ngươi trẻ tuổi tràn ngập sức sống kia cực kỳ sùng bái hắn.

Tình cảm ấy không thể giả dối được, chân thật, tin tưởng, toàn tâm toàn ý ỷ lại.

Hà Duy cũng biết đây vốn là một tòa thành đang đứng trên bờ vực tử vong, là Lăng Vân Dực cứu bọn họ, thậm chí cho bọn họ sức mạnh.

Hắn là sư tôn, đồng thời cũng là thần của họ.

Hơn mười ngày ở chung, ngay cả Hà Duy cũng thích bọn họ.

Chốn này hòa thuận, gắn bó hơn đại lục Đấu Linh mà cậu biết rất nhiều, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết làm bạn, đâu đâu cũng là cảnh tượng phát triển không ngừng, nhựa sống dâng tràn!

Chỉ qua một đêm mà khóe miệng Hà Duy luôn mỉm cười từ đầu chí cuối.

Cuộc sống thanh nhàn nhường ấy, cậu không nỡ đi hỏi Lăng Vân Dực, vả lại sau khi tỉnh táo, lòng cậu cũng thông suốt.

Lăng Vân Dực chưa từng tin cậu thì sao, cuối cùng hắn vẫn thật lòng với cậu mà, có được tình ý như bây giờ là đủ rồi.

Tháng ngày bình yên luôn qua rất mau, thời khắc mở mắt lần nữa, cậu đã đổi địa điểm.

Hà Duy thoáng ngẩn người, nam tử tóc đỏ trước mắt liền cười với cậu, mắt đỏ, nốt ruồi, nụ cười tùy ý xinh đẹp trên dung mạo tinh xảo.

“Bé cưng thức rồi hở? Cùng ta làm chuyện vui vẻ đi!”

Lớn lên rõ đẹp, ăn nói lại đói đòn quá thể, ngoại trừ Lê Viêm, cậu chả nghĩ ra người thứ hai.

Cổ họng Hà Duy hơi khô, sửa giọng một chút mới mở miệng: “Biến!”

Chữ này vừa bật ra, Lê Viêm đã cắn môi cậu.

Hà Duy cố sức đẩy hắn ra, ngặt nỗi chưa kịp vận sức, một trận trời sụp đất nứt đã tập kích.


Hà Duy trợn to mắt, trong lòng có hàng vạn con ngựa đang chạy, móa… lại nữa hả!

CHƯƠNG 93

Hà Duy nổi nóng, đương nhiên không phải do nụ hôn của Lê Viêm… Mà bởi cảm giác mất trọng lực dưới lòng bàn chân.

Trời sụp đất nứt lần đầu sẽ khiến người ta cảm thấy, mẹ kiếp, cái vẹo gì đây!

Trời sụp đất nứt lần hai sẽ khiến người ta cảm thấy, mẹ kiếp, đồ khỉ gió nhà mi lại tới nữa hả!

Cho nên… vì đã có kinh nghiệm nên khi thấy đất dưới chân bắt đầu tan rã, Hà Duy nhanh nhẹn gọi Băng Thế hoa, phóng thuật ngự linh, miễn cưỡng giữ được hai người.

Lê Viêm phản ứng chậm một bước, nhưng dù sao cũng thân kinh bách chiến, Hà Duy vừa hành động, hắn ngay lập tức đáp lại, Huyết Anh hoa đỏ tươi bừng nở, thay thế Băng Thế hoa chiếu rọi vực sâu thành màu đỏ rực.

“Chuyện gì thế này?”

Hà Duy biết mới lạ, tuy cậu từng trải một lần, nhưng ai biết lần này là sao?

Chẳng lẽ… Lê Viêm cũng sắp rơi xuống thành Vong Tiên kia?

Linh cảm siêu siêu không ổn dâng lên, bên tai Hà Duy truyền đến giọng Lê Viêm: “Đằng kia hình như có gì đó, đi, qua xem thử!”

Hà Duy nhìn theo ánh mắt hắn, tiếp theo thực sự có cảm giác số mệnh trùng hợp.

Tại nơi sâu nhất của đáy vực, đích xác có một điểm sáng, màu tím thăm thẳm như muốn dung nhập vào bóng tối, màu sắc mù mịt như vậy, Hà Duy thật chẳng hiểu Lê Viêm làm thế nào thấy được.

Nhưng Lê Viêm khác Lăng Vân Dực, căn bản không đợi Hà Duy lên tiếng, hắn đã khống chế Huyết Anh hoa vọt xuống trong nháy mắt.

Ở một nơi trống rỗng khôn cùng, một tia dị sắc cực mỏng manh cũng trở nên chói mắt.

Bốn bề đen đặc cực điểm, ánh chớp màu tím như ngọn đèn bé nhỏ soi đường dẫn lối họ đi tới.

Chẳng rõ qua bao lâu, đến khi ánh chớp càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ, bọn họ mới cưỡi Đấu Linh vọt vào.

Sau quầng sáng chói lọi là bầu trời bao la khiến người ta choáng váng.

Hà Duy chầm chậm thở ra, từ từ mở mắt, trên đường tới đây cậu đã mơ hồ có suy đoán, thậm chí đề phòng sẵn.

Lê Viêm tám phần cũng sẽ gặp thành Vong Tiên, nên cậu phải cẩn trọng hơn, không được để hắn với Lăng Vân Dực đánh nhau…

Tính toán xong, Hà Duy rủ Lê Viêm thu Đấu Linh và đáp xuống một khu rừng, cậu không nhớ đường mấy, nhưng may mà vừa mới đi qua đoạn đường này, thành ra cũng có thể cân nhắc.

Đi một mạch về phía trước, quả thực giống y như suy nghĩ, từ xa đã thấy thành Vong Tiên.

Trong lòng có chút ngờ ngợ, Hà Duy như muốn xác minh điều gì đó, bèn nghiêm túc hỏi: “Lê Viêm, ngươi từng thấy nơi này chưa?”

Lê Viêm nhướn mày: “Chưa từng, mà kể cũng kỳ, dưới đáy biển Vô Vọng lại có động thiên, thành bang này rất phồn thịnh, khá giống lãnh địa Nhân tộc… Lẽ nào,” Lê Viêm cười khẽ, “đây thực ra là ảo cảnh?”

Hà Duy không tỏ ý kiến trước sự nhạy cảm của Lê Viêm, cậu chỉ nhấn mạnh lần nữa: “Thật chưa từng gặp hả? Ngay cả trong mơ cũng không luôn à?”

Thấy Hà Duy hỏi kỹ như vậy, Lê Viêm bèn quay sang, mắt đỏ khóa chặt cậu, sau đó hơi nhếch môi cười, cười đến là đểu: “Ta chỉ mơ thấy cảnh cùng em hoan ái, hơi đâu nghĩ ngợi mấy chuyện vô vị.”

Hà Duy nhất thời câm nín, ông nói gà bà nói vịt, khác biệt chủng tộc, cậu không cách nào giao tiếp với tên Huyết tộc này!

Nom Hà Duy có vẻ giận, thân là anh chồng tốt, Lê Viêm đành phải dỗ dành: “Không chọc em đâu mà, ta thực sự chưa từng thấy, hơn nữa…” Lê Viêm ngừng một lát mới nói tiếp, “trước nay ta chưa bao giờ nằm mơ.”

“Hả?” Hà Duy hoàn hồn, nhìn hắn hỏi, “Sao lại không mơ?”

“Cục cưng ơi,” Lê Viêm sáp đến gần cậu hơn, “chồng em có phải người đâu.”

Hà Duy giương mắt lườm hắn, dọa nạt: “Không được gọi ta kiểu đó!”

“Ừ.” Lê Viêm hôn chụt lên môi cậu, “Nghe lời em, cục cưng!”

Hà Duy điên tiết cắn hắn một phát, mùi máu bốc ra.

Như người thường thì nổi cáu là chắc, nhưng với Huyết tộc mà nói, đây-căn-bản-là-ve-vãn nha!

Thế nên, Hà Duy xém nữa bị biến thái này xử tử tại chỗ.

Hên là thắng kịp, Hà Duy giữ được bình tĩnh, hô hấp hơi loạn, nhưng có thể bảo trì tỉnh táo: “Lê Viêm! Dừng ngay!”

Lê Viêm bất mãn ngẩng đầu: “Sợ cái gì, có ai đâu mà.”

Hà Duy hít một hơi, quát: “Trong thành Vong Tiên đầy ngươi ra đấy, không có ai hồi nào!”

“Thành Vong Tiên?” Lê Viêm chợt ngừng động tác, ngẩng đầu hỏi, “Em nói… gì cơ?”

Hà Duy không rõ câu nào của mình kích động tới hắn, nhưng làm hắn dừng lại là tốt rồi. Hà Duy thở hắt một hơi, đợi trái tim bình ổn mới ngẩng lên bảo: “Thì ở đây nè, ở đây chính là thành Vong Tiên.”

“Sao em biết?”

Hà Duy ngơ ngác: “Chẳng phải có viết sao?”

Lê Viêm khẽ buông cậu ra, mắt đỏ nghiêm túc hiếm thấy: “Nơi này không ghi gì cả.”

Hà Duy vừa nghe liền ngước lên nhìn, kế đó ngây ngẩn cả người, trên cổng thành đúng là không có tấm biển kia.

Thế này là sao? Chính Hà Duy cũng không hiểu nổi.

Lê Viêm lẳng lặng nhìn cậu một lúc, nói: “Mà thôi, nếu đây quả thực là thành Vong Tiên, vậy mình vô xem đi.”

Lê Viêm chả mấy khi đứng đắn, Hà Duy có chút không quen, tuy đang sóng vai đi, nhưng Hà Duy cứ luôn nhìn hắn: “Lê Viêm, thành Vong Tiên có gì đặc biệt với ngươi không?”

“Không, mà cũng không hẳn.” Lê Viêm nhìn cổng thành, nheo mắt, “Ta không có quá khứ, kể từ khoảnh khắc ta ra đời, thế giới này mới có Huyết tộc. Ta không biết mình xuất hiện thế nào, cũng chẳng biết mình sẽ đi về đâu, nhưng lại chưa từng quên ba chữ ấy.”

Lê Viêm đáp rất hời hợt, song Hà Duy nghe mà khiếp sợ không thôi. Tại đại lục Đấu Linh, có một truyền thuyết về Huyết tộc.

Thiên địa vốn không tồn tại chủng tộc hung sát này, nhưng hàng vạn năm trước có một thần giả vô tội uổng mạng, máu hắn từ trên trời rơi xuống hợp thành một dòng sông. Vùng đất xung quanh dòng sông tên là Thẩm Phán, sinh linh ra đời từ máu hắn chính là Huyết tộc.

Ngay từ lúc sinh ra, Lê Viêm đã đứng đầu Huyết tộc. Hà Duy nhíu mày, giấc mộng xa xôi ngày nào bỗng ùa về, nam nhân ngã xuống từ chân trời, tóc bạc tựa tuyết, mắt đen như màn đêm, mà đôi cánh lay động giữa không trung lại vương đầy sắc đỏ, đó là máu hắn, máu rải khắp vùng đất.

Nhoáng cái, dây đàn trong đầu cậu nối liền với nhau.

Nhưng cậu không lên tiếng, chỉ theo Lê Viêm vào thành Vong Tiên.
Hà Duy mới rời đi không lâu mà tòa thành đã đổi sang dáng vẻ khác, kiến trúc trong thành cũ kỹ hơn, không hề thấy mấy gương mặt thân thuộc, dân chúng đi lại trên đường cũng vượt xa những người trước, ai nấy cũng có Đấu Linh, thậm chí nhiều người đã biến hình.

Lê Viêm cùng Hà Duy sánh bước, tiếp nhận rất nhiều tầm mắt, nhưng khác xa cảnh tượng với Lăng Vân Dực.

Dân thành vẫn nhìn chăm chú, song là ánh mắt đánh giá người xa lạ chứ chả phải ngưỡng mộ.

Suy đoán trong lòng Hà Duy bắt đầu dao động…

Có lẽ giữa họ không có quan hệ gì.

Nghĩ một hồi, bọn họ đã tiến thẳng đến giữa đường lớn, phía trước chính là cung điện đồ sộ kia.

Lê Viêm cười nói: “Mắt nhìn của thành chủ này không tồi, kiến trúc cung điện rất hợp ý ta, đi thôi, đêm nay chúng ta ở đây.”

Hà Duy lười chửi hắn, cậu hơi lo lắng, chả biết Lăng Vân Dực còn trong cung không.

Đang mải nghĩ thì phía trước bất chợt có một đám người kéo tới, điệu bộ gấp gáp, bước chân dồn dập, dù vậy nhưng vẫn khá vững vàng, xem ra cũng có chút công lực.

Yêu tộc đi đầu quỳ phịch xuống đất, hoa văn trên trán hắn sắc nét hơn, lần đầu gặp Hà Duy nghĩ là rắn nhỏ, nhưng hôm nay dòm lại mới láng máng nhìn ra, rắn đâu mà rắn, rành rành là rồng nhỏ.

Người này chính là Ly Ưu, nhưng khiến Hà Duy ngạc nhiên là mấy canh giờ trước vẫn còn trẻ và tràn ngập sức sống, sao giờ đã biến thành dạng này?

Tóc mai hoa râm, nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt, ngay cả giọng nói cũng mang âm hưởng già nua và trầm ấm của tuổi trung niên.

“Đồ nhi Ly Ưu bái kiến sư tôn!”

Nghe hắn gọi thế, đầu Hà Duy ong lên.

Nhận lầm một người thì thôi đi, đổi thành Lê Viêm mà vẫn lầm là sao! Kỳ quái quá đi mất!

Hay bọn họ có hai sư tôn?

Một người giống Lăng Vân Dực như đúc, còn người kia giống Lê Viêm?

Cơ mà thế thì vớ vẩn quá, thường nghe một sư phụ thu nhiều đồ đệ, chứ mấy khi nghe một đồ nhi bái mấy sư phụ! Nhất là tại niên đại này nữa!

Lê Viêm cũng không làm giống Lăng Vân Dực, hắn nhếch mày, cười nhạo một tiếng, mắt thấy câu ‘Ai là sư tôn của các ngươi’ sắp thốt ra đến nơi, Hà Duy vội kéo hắn.

Lê Viêm rút lời về, quay sang nhìn cậu, Hà Duy ra hiệu bằng mắt, Lê Viêm nhướn mày, Hà Duy trừng, Lê Viêm lại nhướn mày, Hà Duy… được rồi, thỏa hiệp.

Lê Viêm cao hứng, mắt đỏ sáng lên, lúc nhìn về hướng Ly Ưu thì đã thu hồi biểu cảm.

“Đứng lên đi.”

Ly Ưu cuống quít đứng dậy, Lê Viêm nhẹ nhàng mỉm cười: “Mấy ngày nay ngươi vẫn ổn chứ?”

Hắn chỉ thuận miệng hỏi, Hà Duy lại đơ ra.

Hình ảnh sao giống dữ vậy!

Lời nói, nét mặt, thậm chí tư thế hơi cúi người kia nữa, hai người đều cực kỳ tương tự nhau!

Hà Duy đang kinh ngạc, Ly Ưu đã thưa tiếp: “Phiền sư tôn nhớ mong rồi, mấy ngày nay sư huynh đệ chúng con đều ổn.”

Không đợi Hà Duy hướng dẫn tiếp, Lê Viêm đã nói rất thỏa đáng: “Tu vi tiến bộ chưa? Có chỗ nào khó khăn không?”

Nghe hắn hỏi, mắt Ly Ưu đột nhiên sáng rỡ, vội đáp: “Sư tôn! Ngài từng nói nếu lên kỳ linh cảnh thì chúng con sẽ không già đi nữa, có điều mãi không thể đột phá biến hình cấp chín, chúng con năm mươi tuổi cả rồi, có… có thể chẳng còn bao nhiêu thời gian!”

Lời Ly Ưu khiến Hà Duy ngốc lăng, Lê Viêm lại khẽ cười nói: “Có gì khó đâu? Để ta cho ngươi một ít linh dược.”

Hắn vừa nói xong, Hà Duy muốn ngăn cản mà không kịp.

Lê Viêm tưởng Hà Duy muốn giúp bọn họ, mà việc này với hắn cùng lắm là tiện tay, vì mang đến niềm vui cho vợ yêu, hắn cam tâm tình nguyện.

Thấy mắt đám Ly Ưu càng thêm sáng lấp lánh, lời tới bên miệng của Hà Duy không nói ra được nữa.

Cậu nhớ rõ trước đó không lâu, cậu với Lăng Vân Dực cũng ở trong cung điện này, cùng nhóm Ly Ưu trò chuyện vui vẻ. Cậu cũng nhớ rõ, lòng nhiệt tình của họ khiến gương mặt quanh năm băng giá của Lăng Vân Dực hòa hoãn hơn rất nhiều.

Hơn mười ngày không dài, nhưng tình nghĩa sớm chiều ở chung một hai lời nào có thể nói hết.

Tuy chưa hiểu tình cảnh trước mắt, song Hà Duy chung quy không thể trơ mắt nhìn họ già đi. Nếu Lê Viêm có biện pháp, giúp một tay cũng chẳng sao.

Lần nán lại này không ngờ kéo dài hơn mười ngày.

Mắt thấy nhóm Ly Ưu lần lượt vượt qua kỳ biến hình và tiến vào kỳ linh cảnh, Lê Viêm bèn tìm đến Hà Duy đòi phần thưởng như tranh công.

Hà Duy làm gì có tâm tư, vừa tính ngủ để trốn, dè đâu nam tử tóc đỏ mới rồi còn híp mắt đòi hôn tự dưng gập ep.

Hà Duy chợt hoảng hốt, sốt ruột gọi: “Lê Viêm? Lê Viêm ngươi làm sao vậy!”

Lê Viêm dường như đang chịu đau đớn kịch liệt, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi.

Hà Duy vội đỡ lấy hắn, sự lạnh lẽo trong tay khiến lòng cậu run lên, ngay sau đó, mùi máu gay mũi cũng ập vào mặt.

“Đây là sao?” Hà Duy nắm chặt tay Lê Viêm, lớn tiếng hỏi.

Lê Viêm từ từ nhắm nghiền mắt, cố nén đau nhức, âm thanh cơ hồ phát ra từ kẽ răng: “Đừng… sợ, ta không sao.”

Dáng vẻ như này mà không sao cái gì!

Bốn phía không có ai, trời đã khuya, Hà Duy quả quyết tế ra Kết Linh Tiên Y, nhanh chóng dẫn vào thật nhiều huyết linh để trấn an Lê Viêm, dè đâu huyết linh dồi dào dũng mãnh tràn vào không hề có tác dụng xoa dịu, mà như khiến cơn đau thêm trầm trọng!

Hà Duy trơ mắt nhìn hắn chịu tội, chỉ thấy lòng nóng như lửa đốt. Cậu cố bình ổn tinh thần giữa lúc bối rối, cấp tốc phóng thuật trị liệu trung cấp, không ngờ kỹ năng xưa nay luôn hữu ích lại trực tiếp nhắc nhở cậu: “Tình trạng của mục tiêu xâm lăng không ổn, không thể sử dụng kỹ năng.”

Rốt… rốt cuộc làm sao vậy!

Mọi chiêu đều vô dụng, biện pháp gì cũng không có, trong đầu Hà Duy nảy ra một ý niệm.

Sư tôn, có thể đi tìm sư tôn mà!


Chắc chắn sư tôn có cách!

CHƯƠNG 94

Hà Duy cũng luống cuống, cậu chưa từng thấy Lê Viêm như vậy bao giờ, quả thực không cách nào tưởng tượng hắn đang chịu đựng đau đớn khủng khiếp nhường nào.

Tạm thời không đợi thêm được nữa, Hà Duy vội vội vàng vàng muốn đi tìm sư tôn ngay.

Nhưng tay cậu thoáng cái bị Lê Viêm nắm chặt, Hà Duy giật mình, vội trấn an hắn: “Lê Viêm, ta không đi đâu hết, ngươi yên tâm, không sao cả!”

Đang nói thì thấy nam tử tóc đỏ trước người đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ thẫm như có dòng nước đang xoáy tròn cực nhanh, sắc màu đậm dần và có xu hướng hóa đen, ngay sau đó, một âm thanh trầm khàn vang lên: “Em nói ta là ai?”

Trong nháy mắt ấy, Hà Duy tưởng cậu thấy được Lăng Vân Dực, nhưng… làm sao có thể!

“Lê… ngươi…” Chỉ hai chữ ngắn ngủi, song Hà Duy chẳng thể thốt nên lời.

Cả người cứng ngắc, nhưng đầu óc lại đang vận chuyển cấp tốc. Một khắc sau, Hà Duy cũng quyết định xong, cậu lập tức về bên Lăng Vân Dực.

Y như cậu nghĩ.

Bên Lăng Vân Dực cũng gặp vấn đề.

Bọn họ ở cùng một tòa thành, cùng một tẩm điện, nhưng tuyệt nhiên không cùng tọa độ.

Hà Duy cuống quýt xuống giường đỡ Lăng Vân Dực: “Lăng…” Thấy mắt nam tử tóc đen biến đỏ, tim Hà Duy nhảy dựng, không dám gọi tên nữa, “Ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái! Mau cho ta biết đi!”

Lăng Vân Dực ngửa đầu, dung mạo vẫn tuấn tú như cũ, môi mỏng mím thành đường thẳng, chỉ riêng đôi mắt không còn đen thẳm mà nhiễm sắc đỏ, trở nên cuồng ngạo phóng túng.

Đây rốt cuộc là ai? Hà Duy bồn chồn chẳng yên.

Cậu cẩn thận đỡ Lăng Vân Dực, cũng triệu hồi Kết Linh Tiên Y và dùng thuật trị liệu, kết quả nhận được không khác gì.

Vô tác dụng, tất cả đều vô tác dụng.

Họ đang thừa nhận thống khổ cực lớn, mà cậu thì bất lực!

Ý niệm bị áp chế trước đó lại dâng lên, cậu phải đi tìm sư tôn.

Cơ mà vẫn không đi được, Lăng Vân Dực cố sức nắm tay cậu, hắn đang gánh chịu đớn đau mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng giờ phút này, mọi đau đớn đều không sánh kịp ký ức đang dũng mãnh tràn vô não.

Rối loạn, lộn xộn tựa những đoạn ngắn không theo thứ tự, song cảnh tượng hiện lên lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, khuấy trộn máu thịt thành một đống bùn nhão.

Lăng Vân Dực quên cả hít thở, hắn cố gắng ngẩng đầu, đôi mắt khôi phục vẻ ám trầm, chỉ còn quầng sáng đỏ bao quanh đồng tử.

“Là hắn.” Giọng nói như bật ra từ cổ họng, tối nghĩa, khó hiểu, nhưng không cho phép người xem nhẹ.

Hà Duy nhìn hắn ra nông nỗi này mà đau lòng không thôi, cậu nhanh chóng đỡ lấy hắn, đáp: “Lăng Vân Dực, đừng nói nữa, trước tiên ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ trở về ngay, rất nhanh thôi.”

Cơ mà, Lăng Vân Dực nào cho cậu cơ hội: “Là hắn sát hại cha mẹ ta, diệt cả tông môn nhà ta, hết thảy đều do hắn đứng sau thao túng!”

Một câu khiến tim Hà Duy ngừng đập, bất kể thế nào cũng không ngờ Lăng Vân Dực… Lăng Vân Dực sẽ biết.

Hắn vậy mà biết hung phạm sau màn là ai, nhưng biết bằng cách nào?

Đầu óc Hà Duy rối loạn vô cùng, song vẫn cố duy trì nét mặt và tìm cách che đậy: “Ngươi… ngươi đang nói gì thế?”

Tuy toàn thân Lăng Vân Dực đau muốn vỡ tung, nhưng ý chí mạnh mẽ cũng được kích phát, hắn cắn răng nhịn đau, nhìn Hà Duy chằm chằm.

“Hắn là sư tôn của em, em là đệ tử thân truyền độc nhất của hắn!”

Hà Duy rất muốn bình tĩnh, ngặt nỗi chuyện tới quá đột ngột, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại vẫn lúng túng, căn bản không nói được gì.

Lăng Vân Dực nhìn cậu, bỗng cười khẽ một tiếng: “Em biết hết, biết tất cả!”

Dứt lời, hắn đứng bật dậy, ngón tay thon dài đặt lên cổ cậu, đột nhiên dồn lực.

Cảm giác khó thở mãnh liệt ập tới, đầu óc Hà Duy thoắt cái trống rỗng, nhưng cậu không thể phản kháng.

Lăng Vân Dực nhìn cậu bằng ánh mắt u ám, song nơi sâu nhất lại có một ngọn lửa, chính là điềm náo điên cuồng đang cận kề, thuốc nổ sắp nổ tung, đồng thời cũng là chút kiềm chế cuối cùng còn sót lại.

“Nói cho ta biết, tại sao lại ở bên cạnh ta?”

Hà Duy há miệng, khổ cái cổ họng bị khóa cứng nên chẳng thể phát ra tiếng. Có điều, cậu biết mình không trốn tránh được nữa, vào thời khắc này, tuyệt đối không thể để lộ một chút né tránh nào.

Cậu nhìn hắn, dẫu mắt bị hơi nước bao phủ, cậu vẫn gắng sức nhìn hắn.

Lăng Vân Dực hơi thả lỏng tay, cho phép cậu giãi bày.

Cổ họng được thả ra, cơn đau ngứa truyền đến, Hà Duy không nhịn được ho khan vài tiếng, tiếp theo quyết đoán tiến lên ôm chặt Lăng Vân Dực: “Thật xin lỗi!”

Ba chữ này không khiến Lăng Vân Dực buông lỏng, chỉ khiến thân thể hắn càng thêm căng cứng, hắn quay đầu, giọng càng lạnh hơn: “Em đang thừa nhận sao?”

Hà Duy ngây ngẩn, nhưng ngay lập tức lắc đầu: “Hãy nghe ta nói! Lăng Vân Dực! Ta cũng không biết… không, ta biết…” Cậu có chút khẩn trương và kinh hoảng, thành ra bắt đầu nói năng lộn xộn.

Không… tỉnh lại đi! Nhất định phải tỉnh táo, Hà Duy liên tục tự nhủ.

Cậu phải giải thích rõ ràng, vô luận Lăng Vân Dực tin hay không, cậu cũng phải nói rõ.

Hà Duy hít một hơi thật sâu, ngước đầu, cổ họng vẫn hơi khàn, môi khẽ run, nhưng giọng kiên định lạ thường: “Hồi trước ta cũng không biết kế hoạch của sư tôn, lúc ta bái hắn làm sư thì Liên Thiền Tông đã bị hủy diệt, ta không có khả năng biết được!” Lên tiếng rồi, câu kế cũng trôi chảy hơn, “Đến khi biết được thì ta đã là đệ tử thân truyền của hắn, song song đó, ta cũng đang ở bên ngươi. Lăng Vân Dực, ta không hề muốn gạt ngươi, nhưng ta không biết nên nói thế nào với ngươi, ta sợ mình giải thích không rõ, sợ ngươi không tin, cũng sợ…”Tới đây, Hà Duy lại chẳng nói được nữa, cậu dừng một lát mới thấp giọng bảo: “Nhưng ta có thể cam đoan một điều, ta chưa bao giờ muốn tổn thương ngươi, chưa bao giờ phản bội ngươi, chỉ cần ngươi muốn…”

Hà Duy lẳng lặng quan sát Lăng Vân Dực, giờ đây cậu rốt cuộc cũng thổ lộ lời chôn sâu dưới đáy lòng: “… Chỉ cần ngươi muốn, ta tình nguyện ở bên ngươi mãi mãi!”

Cậu nói xong, chung quanh lâm vào tĩnh lặng quỷ dị.

Lăng Vân Dực ngẩng đầu nhìn cậu, cơ thể hắn run nhẹ vì đau, song đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh: “Em cùng Lê Viêm định hôn khế, em cùng hắn trao đổi máu, thậm chí cả hai còn…”

Lăng Vân Dực cười cười, chẳng qua nụ cười ấy quá mức nhợt nhạt, mong manh như lớp băng sắp tan rã, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ biến mất ngay.

Hà Duy ngơ ngác, cậu không hiểu sao Lăng Vân Dực biết cả việc này.

Lăng Vân Dực dịch tới gần cậu, nâng ngón tay trắng nõn vuốt ve cổ cậu, âm thanh lạnh buốt như hơi thở đến từ ngục tù vô biên, tối tăm, tê cóng, đâm thẳng vào đáy lòng khiến người ta chẳng thể hô hấp.

“Ta biết rất nhiều, em vì cứu hắn mà xả thân chắn trước người hắn, vì giúp hắn hồi phục sức mạnh mà không tiếc xông vào vùng đất Cực Hàn, vì giúp hắn áp chế tà linh mà hy sinh toàn bộ tu vi… Vì hắn, em có thể mặc kệ sống chết hết lần này tới lần khác…”

Lăng Vân Dực thì thầm, bỗng nhiên áp sát cậu, hơi thở quét lên cổ Hà Duy, bình tĩnh ngắm làn da trắng nõn kia, dục vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng, rồi hắn chợt cong môi, phô bày nụ cười hết sức tà khí, “Hắn rất thích máu em, ngon lắm à? Ta nếm thử được không?”

Tim Hà Duy giật thót, rụt lui theo bản năng, nhưng thân thể vừa động đã bị Lăng Vân Dực cố định eo, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ cậu, cắn mạnh xuống.

Đau đớn kịch liệt tập kích, ngay tiếp theo là cảm giác bị hút khó lòng bỏ lơ, người Hà Duy đang run rẩy, nhưng lại không thốt được câu nào.

Bởi cùng lúc đó tại một chỗ khác, Lê Viêm cũng tỉnh lại.

Nam tử tóc đỏ ngạo nghễ diễm lệ, đồng tử đỏ rực như nhuốm máu tươi đậm đặc, mà nốt ruồi kia tôn lên vẻ quyến rũ của hắn. Bấy giờ hắn đang ngăn chặn cơn đau giằng xé đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, ấy mà không cản nổi đau đớn xuất phát từ nội tâm.

Hắn ôm lấy Hà Duy, nhìn cậu chòng chọc, môi mỏng hé mở, nói khẽ: “Hóa ra em thích hắn!”

Giờ khắc này, trí óc Hà Duy rối loạn hoàn toàn.

Lê Viêm quen thói ngỗ ngược, cả đời chưa từng cúi đầu trước ai, cũng chưa bao giờ để mình chịu khổ, nhưng giờ hắn đã biết thế nào là đau đớn thấu tim gan và nỗi khổ bị phản bội, ngày trước mừng vui bao nhiêu, hiện tại tuyệt vọng bấy nhiêu.

Cảm xúc như thủy triều dũng mãnh tràn lên khiến hắn triệt để đánh mất lý trí.

Hắn thích cậu ngần nào, thì bây giờ muốn giết cậu ngần ấy!

Cái gì mà bạn đời trọn đời trọn kiếp? Đúng là nực cười đến cực điểm.

Ánh mắt Lê Viêm chậm rãi tụ lại, trong một thoáng nhìn thấy Hà Duy, trong lòng nảy sinh ý nghĩ vô cùng khủng bố.

Hút khô máu cậu, biến cậu thành búp bê, như vậy cậu sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.

Không có suy nghĩ, không có ý thức, chỉ nghe lời hắn, chân chính thuận theo, chân chính ỷ lại, không lừa gạt, càng không phản bội!

Tốt đẹp làm sao… vậy còn chờ gì nữa?

Lê Viêm nhêch miệng, sâu trong đồng tử đỏ thẫm là một màu hắc ám, sự cố chấp ấy chả khác gì Lăng Vân Dực.

Hắn cắn rách cổ Hà Duy, máu tươi ngọt ngào trào ra không làm hắn lý trí thêm chút nào, ngược lại càng thêm rồ dại.

Hà Duy không thể động đậy, nỗi tuyệt vọng ùa lên từ đáy lòng hoàn toàn nuốt chửng cậu, cậu chẳng biết phản ứng thế nào.

Mãi đến khi người đang ôm chặt cậu thả lỏng tay, ngã xuống đất hôn mê.

Gió lạnh thấu xương thổi đến, xuyên qua cổ áo như muốn thâm nhập huyết quản cùng máu, rồi bao vây toàn thân.

Hà Duy giật mình tỉnh táo lại.

Cậu vội vàng xem xét tình huống một chút, quả quyết về bên Tống Đoan Nghi.

Gần như vừa tỉnh lại, Hà Duy đã hoảng hốt nắm chặt tay Tống Đoan Nghi: “Sư tôn, sư tôn nhất định có thể cứu họ!”

Tống Đoan Nghi đang ở ngay cạnh bên, bèn thuận thế ôm chặt cậu, trầm giọng hỏi: “Làm sao? Đừng nóng, từ từ nói.”

Chính Hà Duy cũng chưa phát hiện trên mặt mình đã sớm nhòe nhoẹt nước mắt, giọng khàn khàn nhưng khá mạch lạc, cậu tức tốc kể hết mọi việc phát sinh.

Tống Đoan Nghi nghe xong, cả người cứng đờ, đôi mắt nhạt màu cũng bộc phát ánh sáng cực mạnh.

Giây sau, hắn siết chặt bả vai Hà Duy: “Ngươi nói thật sao?”

Hà Duy hơi nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, nhưng lúc này hơi đâu để ý nhiều, chỉ gật đầu.

Tống Đoan Nghi thoáng giương khóe miệng, đoạn bảo Hà Duy: “Đi tìm Trúc Uyên!”

Hà Duy chợt ngẩng đầu nhìn hắn.

“Bảo Trúc Uyên đến thành Vong Tiên luôn đi.”

“Như vậy có thể giúp Lăng Vân Dực với Lê Viêm thoát khỏi đau đớn à?”

“Đương nhiên,” Tống Đoan Nghi lấy lại trấn định, trong mắt tràn đầy ôn hòa, “Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?”

Hà Duy đối diện hắn, lặng thinh hồi lâu mới thong thả đáp: “Nếu đã thế, sư tôn có thể cho ta biết, vì sao ngài muốn gợi ý cho Trúc Uyên đi diệt Liên Thiền Tông? Vì sao mở cánh cửa Hắc Sát để Lê Viêm đi hủy thân xác của Lăng Vân Dực, vì sao sắp xếp Lâm Tuyên tiếp cận Lăng Vân Dực…”


—–

CHƯƠNG 95

Mấy vấn đề này luôn đè ép ngực Hà Duy, như bình thường đánh chết cậu cũng không dám hỏi, nhưng bây giờ đời nào để ý được lắm vậy.

Tuy rằng việc Lăng Vân Dực và Lê Viêm đồng thời gặp chuyện không may khiến Hà Duy hoang mang, nhưng cũng tiếp thêm dũng khí cho cậu. Cậu quyết không chùn bước nữa mà dũng cảm xông pha lên trước.

Cậu biết sư tôn có biện pháp, cũng biết hắn có âm mưu. Ngày thường cậu sẽ không hỏi, nhưng thời điểm này không thể tiếp tục mạo hiểm, nhất định phải biết tất cả!

Thế nên, cậu quyết định hỏi rõ.

Thành thật mà nói, hỏi chi tiết như vậy thực sự quá liều lĩnh. Khoảnh khắc nghe xong câu hỏi, ý định dâng lên trong lòng Tống Đoan Nghi tuyệt đối là giết người diệt khẩu.

Kế hoạch của hắn không có khả năng chẳng ai biết, song hắn luôn làm việc cẩn thận, có để lộ cũng chỉ lộ chút đỉnh, điều những kẻ tham dự biết chỉ là một miếng nhỏ trong bức hình ghép to lớn, chắc chắn không người nào biết cặn kẽ.

Nhưng, Hà Duy biết.

Tống Đoan Nghi đột nhiên nheo mắt, Hà Duy vẫn can đảm nhìn thẳng vào hắn.

“Sư tôn, hãy cho ta biết lý do ngài hận Lăng Vân Dực tới vậy!”

Hà Duy không biết nên tin tưởng một người luôn trăm phương ngàn kế muốn tổn thương Lăng Vân Dực thế nào, nhưng cậu biết chỉ sư tôn có cách cứu họ, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cậu mới nói ra hết, hy vọng Tống Đoan Nghi cho cậu biết, bởi dù là lời nói dối, cậu cũng có thể dựa vào đó để cân nhắc phán đoán, kiệt lực hạ mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất.

Tống Đoan Nghi nhìn cậu, giấu đi cảm xúc trong mắt, một lần nữa khôi phục dáng điệu vân đạm phong khinh: “Ta không biết ngươi nghe ai…”

“Trúc Uyên!” Hà Duy dứt khoát chặt đứt lời lấy lệ hắn sắp nói, tặng hắn một đáp án, “Là Trúc Uyên tiền bối cho ta biết, đương nhiên ta cũng biết một ít từ Lê Viêm, sau đó còn gặp Lâm Tuyên… Nhiều đoạn ngắn hợp lại, dù ta không mấy thông minh, nhưng vẫn có thể suy xét cẩn thận mọi chuyện!”

Cậu nói xong, trong mắt Tống Đoan Nghi thoáng hiện tia sáng tỏ, hắn cười cười: “Không, ngươi rất thông minh.”

Hà Duy trực tiếp ngó lơ lời khen ôn hòa ấy, kiên quyết nhìn Tống Đoan Nghi không tha.

Tống Đoan Nghi thoáng ngập ngừng, nhẹ giọng nói: “Đích xác đều là ta làm, nhưng ta không hận hắn.”

Hà Duy mở miệng hỏi ngay: “Ngài hủy diệt hết thảy của hắn, thế mà bảo không hận?”

“Hà Duy, rất nhiều chuyện nào phải một hai câu có thể giải thích rõ, song ta phải cho ngươi biết điều này, ta không hận bất cứ ai trong số họ, thậm chí… trên đời không ai quan tâm họ hơn ta.”

Lúc Tống Đoan Nghi nói câu này, trên mặt hắn biểu lộ một chút tâm tình khó nói. Hà Duy nhìn thấy hết, trong đầu bỗng ong lên, có thứ gì đó phá đất ngoi lên, cậu liều mạng túm lấy cái đuôi nhỏ kia, định lôi toàn bộ chân tướng ra. Cơ mà, cái đuôi quá khổng lồ, dẫu mọi mũi tên đều chĩa hướng đó, Hà Duy vẫn có chút không tin nổi.

Tuy nhiên, cậu không thể lùi bước, mà phải đối mặt.

Hà Duy chợt ngẩng đầu nhìn thẳng Tống Đoan Nghi: “Các ngươi có quan hệ gì với… Thiên Tôn?”

Câu hỏi vừa thốt ra, Tống Đoan Nghi đột ngột tiếp cận cậu, ngón tay trắng nõn khóa chặt cổ họng cậu, chàng trai thoát trần tựa thần tiên lần đầu tỏa ra sát khí khiến người ta khiếp sợ.

Đó là sự phẫn nộ khi bị chạm trúng điểm mấu chốt, bị vạch trần bí mật, bị nhìn thấu tâm tư!

Hà Duy chẳng hề sợ sệt, một mực đối diện hắn: “Thiên Tôn chính là sư tôn, sư tôn chính là chủ nhân thành Vong Tiên!”

Ngón tay thon dài siết chặt, cảm giác khó thở kéo tới, trước mắt Hà Duy bắt đầu choáng váng, song cậu không thể chịu thua, nhất định phải kiên trì.

Tống Đoan Nghi tức giận chứng tỏ cậu đoán đúng hướng!

Hà Duy điềm tĩnh nhìn hắn, mắt không chớp, cũng không e ngại sống chết, giờ khắc này trong mắt cậu chỉ có sự cố chấp đáng sợ.

Tống Đoan Nghi quan sát cậu, cảm nhận hơi ấm dưới tay, mạch đang đập và máu đang chảy, hắn chỉ cần gia tăng chút lực thì sẽ dẹp yên ngay.

Nhưng về sau sẽ không gặp lại người này nữa.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, đau đớn kịch liệt đã điên cuồng ập tới, cơn đau không chỉ bắt nguồn từ đáy lòng, càng như… đến từ chính linh hồn.

Dẫu phẫn nộ, dẫu oán hận, dẫu thất vọng… vẫn chẳng nỡ buông tay.

Vong tình tuyệt nghĩa, hắn cứ ngỡ bọn họ đã sớm làm được, nhưng sự thật chỉ là… chưa gặp đúng người mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tống Đoan Nghi chậm rãi thả lỏng tay, ôm lấy Hà Duy…

Không nhìn thẳng cậu, giọng hắn cũng bình tĩnh hơn.

“Có một số việc ta đã quên phải thổ lộ thế nào, vì vậy ta cũng không biết, ta chỉ có thể cho ngươi biết rằng ta là người duy nhất không hại bọn họ.”

Hà Duy im lặng, cậu đang chờ Tống Đoan Nghi nói tiếp.

Tống Đoan Nghi thở dài khe khẽ, nhắc tới một chuyện khác: “Lăng Vân Dực cũng chẳng phải con của Lăng Trường Đình.”

Tin tức quá chấn động, cả người Hà Duy dại ra.

Tống Đoan Nghi tiếp lời: “Ngươi quen thuộc với Lê Viêm và Trúc Uyên như thế chắc cũng biết vài chuyện, bọn họ đã sống rất lâu, lâu đến mức ngươi không tưởng tượng nổi. Một người có chết vẫn sẽ sống lại, còn người kia từ trước tới nay chẳng biết tử vong là gì, không cách nào nói ai may mắn hơn. Lê Viêm sẽ chết, nhưng cái giá để sống lại là nỗi thống khổ thà rằng chết trăm ngàn lần cũng không muốn đối mặt. Trúc Uyên sẽ không chết, nhưng sống không chốn về, cũng chẳng mưu cầu điều gì, hưởng không một thân sức mạnh lại chưa từng có mục tiêu sinh tồn, chỉ riêng nỗi cô độc vĩnh hằng cũng đủ khiến người ta phát điên.”Hà Duy cũng đoán được đại khái, song chưa bao giờ nghĩ kỹ, nay nghe Tống Đoan Nghi lần lượt nhắc đến, cậu chỉ cảm thấy cả ***g ngực chấn động, vô số nỗi niềm chua xót cũng tràn lên, phủ kín toàn bộ lục phủ ngũ tạng.

“Lăng Vân Dực rất may mắn, hắn cũng sẽ không tử vong, nhưng sẽ luân hồi, cứ cách ngàn năm lại lần nữa làm người. Tuy không có cha mẹ ruột, song đã mất ký ức nên dù kiếp nào cũng chông gai, chí ít vẫn không cần chịu đựng quá trình tôi luyện vô điểm dừng…”

“Nhưng ta rất khổ sở.” Tống Đoan Nghi đột nhiên ôm chặt Hà Duy, khí lực lớn tới độ hận không thể tạc cậu vào thân thể, “Ta gánh tất thảy ký ức của hắn, hắn luân hồi, nhưng trải nghiệm cả đời lại để ta kế thừa. Hắn chưa phút nào được vui sướng, thân mang hung kiếm, lưng đeo nguyền rủa, mỗi kiếp đều ngập tràn bóng tối, chỉ có máu tanh và phản bội, tuyệt vọng và cô đơn. Hắn quên sạch mọi thứ, còn ta phải tiếp nhận hết!”

Hà Duy chưa bao giờ ngờ sẽ thành ra thế này!

Cơ mà… vì sao chứ?

Hà Duy không dám cử động, chỉ lên tiếng: “Nếu đã thế, sao sư tôn lại…”

“Muốn Lăng Vân Dực càng thêm đau khổ?” Tống Đoan Nghi vùi mặt vào tóc cậu, cất giọng rầu rĩ, “Bởi ta chịu đủ rồi! Ta muốn kết thúc tất cả!”

“Ta tìm được Lăng Vân Dực ngay lúc hắn mới luân hồi, song khi ấy ta đang chịu kiếp nạn nên không có cách tự mình nuôi nấng hắn, bèn giao hắn cho bạn cũ, cũng chính là Lăng Trường Đình. Vốn tưởng dựa vào quan hệ giữa ta và Lăng gia, họ chắc chắn sẽ đối xử tử tế với hắn, nhưng kết quả thì sao? Lăng Vân Dực thiên tư trác tuyệt, tu vi ngày một tiến bộ, khiến người nhà họ Lăng kiêng kỵ đến mức muốn trừ khử hắn cho rảnh tay! Nếu không nhờ ta ra tay ngăn cản, e rằng Lăng Vân Dực đã luân hồi tiếp rồi!”

Dù thế nào cũng chưa từng nghĩ tới khả năng ấy, Hà Duy cảm thấy hơi khó tin.

Tống Đoan Nghi cười khẽ một tiếng: “Đến nước này, ta triệt để cắt đứt mọi nhung nhớ, đã vậy thì cần gì chờ đợi nữa? Ta dẫn dắt Trúc Uyên diệt Liên Thiền Tông, khiến Lê Viêm hủy thân xác hắn, ta muốn Lăng Vân Dực vứt bỏ tất thảy mong ngóng, muốn hắn sa đọa thành ma! Chỉ như thế mới hoàn toàn thức tỉnh Hung Kiếm Huyết Tàn, chỉ như thế hắn mới đạt được sức mạnh chân chính, cũng chỉ có hắn chấm dứt được chuyện này!”

Tống Đoan Nghi cơ hồ nghẹn ngào thốt ra từ cuối cùng.

Hà Duy hoàn toàn ngây ngẩn, phút chốc quá nhiều tin tức xông tới, cậu chẳng biết nên lý giải kiểu gì, thậm chí vì vậy mà bắt đầu nảy sinh thêm nhiều suy nghĩ.

Sư tôn với Lăng Vân Dực… không, là bốn người họ, rốt cuộc có quan hệ gì?

Vì sao… đến cùng là vì cái gì…

Nam tử tóc bạc mắt đen bất thình lình xuất hiện trong đầu cậu.

Cảnh tượng khiến Hà Duy suốt đời khó quên.

Cung điện mây mù, khí thế khoáng đạt, hào hùng chấn thiên, tất cả đều không lu mờ được bóng hình thon dài kia.

Trường bào đen huyền, vai rộng eo thon, tóc dài chạm eo tựa những vì sao trải dài, mà dung mạo anh tuấn càng như băng giá trên núi cao, như trăng lạnh giữa trời đêm, lạnh lùng, hoàn mỹ, phong thái tao nhã trong từng động tác giơ tay nhấc chân đều khiến người cam nguyện cúi đầu.

Linh thủy…

Cơn đau sắc bén tập kích, Hà Duy bất giác nhíu mày, chợt hoàn hồn.

Tống Đoan Nghi đã bình tĩnh lại, hắn nhìn Hà Duy, đồng tử nhạt màu trong veo như băng tuyết mới tan.

“Ta sẽ không hại hắn, Hà Duy, ta mong ngươi có thể giúp ta.”

Hà Duy lặng im hồi lâu mới đáp: “Cần ta làm gì?”

“Dẫn Trúc Uyên đến thành Vong Tiên, rồi lập tức tới gặp ta.”

Hà Duy hỏi vấn đề cuối: “Trúc Uyên đến thành Vong Tiên cũng sẽ có được trí nhớ của Lăng Vân Dực và Lê Viêm sao?”

Tống Đoan Nghi nhìn cậu, gật đầu: “Phải.”

“Nếu không thì thế nào.” Hà Duy gần như mặt không đổi sắc nhìn hắn.

Tống Đoan Nghi bỗng nở nụ cười, diện mạo vốn đã lộng lẫy tột độ, trước kia mỉm cười đã là hoa đào vạn dặm tựa sương mù, giờ đây càng mỹ lệ như hoa quỳnh khuynh thế trọn đêm dài, xinh đẹp vô ngần, mà lại mang theo quyết tuyệt khó tả.

Tim Hà Duy đột nhiên co chặt, rồi cậu nhận được câu trả lời.

“Yên tâm, chẳng ai chết được, đơn giản là tiếp tục đến khi… tất cả chúng ta phát điên mới thôi.”

Đáp án này như cây kim đâm vào lòng Hà Duy, sắc mặt cậu thoắt cái trắng bệch, đoạn cậu nhắm mắt, thì thào: “Ta hiểu rồi.”

Tống Đoan Nghi lại ôm cậu, hạ một nụ hôn lên trán cậu: “Hà Duy, gặp được ngươi thật tốt.”

Thân thể Hà Duy cương cứng, tiếp theo lại cúi đầu đáp một câu.

Tống Đoan Nghi nghe xong, mắt lập tức sáng rỡ.

Hà Duy hít sâu một hơi, đi tới chỗ Trúc Uyên.

Nam tử áo đen bình thản nhìn cậu: “Xem ra ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện.”

Hà Duy mệt chết được, nhưng giờ chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, cậu quyết đoán ngẩng đầu: “Tiền bối, xin ngươi theo ta đến thành Vong Tiên một chuyến.”

—–


Giời đất ơi, còn 6c nữa thôi, sắp hoàn rồi *mừng rớt nước mắt* TUT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...