Trang


Chinta

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2018

Chương 4: Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo


Chương 4:  Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo

Tác giả: Thủy Sâm Sâm


Edit: Rindoll
_______________
.
.
.

Mạc Vân Thịnh định duỗi chân ra, thì bị nhấc lên khỏi mặt đất.

Bác sĩ nhìn chằm chằm cục bông bị Tước gia che chở trong lòng bàn tay, mỗi lần hắn giơ tay ra nhưng đều bị chặn lại, không nhịn được mà giật giật khóe miệng. “Tước gia...”

“Cứ vậy đi.” Vuốt nhẹ sống lưng của cục bông, Lạc Hàn Diễn thu ánh mắt. Ngón cái vuốt nhẹ dọc theo xương sườn, xương cốt đều mềm, chỉ cần hơi dùng sức thì sẽ bóp nát.

Tứ chi phân biệt từ khe hở các ngón tay nhô ra, Mạc Vân Thịnh giãy giụa không thoát được, cái đuôi lắc qua lắc lại, vỗ vào cánh tay Lạc Hàn Diễn phát ra tiếng "Bộp" rồi kêu lên: “Grừu...”

“Sao nó lại kêu như vậy? Sắp chết ư?” Đầu ngón tay Lạc Hàn Diễn đè lưng nhỏ cong lên của mèo con.

Ai sắp chết? Cậu đang khó chịu đấy nhá! Mạc Vân Thịnh rất muốn cắn người đàn ông vài cái.

Bác sĩ tìm hòm thuốc, nói: “Chắc đang khó chịu. Tước gia, ngài nâng mông của nó lên chút, tôi phải đo nhiệt độ thân thể cho bảo bối nhỏ.”

Bạo cúc?!

Mạc Vân Thịnh xù lông bật dậy, đạp dữ dội, hung ác nhe răng, miệng phát ra tiếng "Khè khè" uy hiếp.

Sen đâu mau tới cứu giá!

Mạc Vân Thịnh càng nghĩ càng sợ hãi, giơ móng vuốt, vung vẩy khắp nơi.

“Nó sao vậy?” Lạc Hàn Diễn không dám dùng sức, cẩn thận đè cục bông nhỏ đang nóng nảy, hàng mi buông xuống che lại vẻ mặt không thể đoán trước.

Bác sĩ cũng bị hù giật mình, nói: “Này là... Bị siết đau sao? Hay Tước gia thả lỏng sức thử xem?”

Mạc Vân Thịnh phát hiện lực giam cầm biến mất, bản tính hung ác vẫn còn, cậu “Méo méoo” một tiếng giơ vuốt nhào lên cào trầy khuôn mặt tuấn tú của bác sĩ. Đối phương bị đau la lên rồi bỏ chạy mất bóng, ẩn giấu công và danh*.

(*) Ẩn giấu công và danh Từ ngữ thường dùng trên internet trung quốc, nguyên văn là "Thân và tên ẩn sâu" . Mục đích ban đầu không phải để bộc lộ tài năng và sự nổi tiếng của một người. Ý nghĩa mở rộng chủ yếu được sử dụng để mô tả những người thật sự tuyệt vời, những người đã làm những điều tốt, nhưng những điều lớn lao bị che giấu và không được biết đến. {Nguồn hiểu biết - baike.baidu } Rindoll: tội nghiệp bác sĩ, trị bệnh cho ẻm mà còn bị cào nát mặt~~~)

Bác sĩ bụm mặt, gặp tai bay vạ gió nhưng lại không thể nổi giận, trong lòng tức anh ách: Tại sao hắn lại xui xẻo như vậy. Hắn chỉ muốn kiểm tra nhiệt độ thân thể cho meo meo thôi mà, bị hủy dung mịa nó rồi thật khốn kiếp! Tước gia có trả tiền thuốc men và tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho hắn không nhỉ?

Lốc xoáy trong mắt Lạc Hàn Diễn sâu không lường được, anh lạnh nhạt liếc quản gia và bác sĩ, vuốt bộ lông mượt mà của mèo nhỏ, nói: “Thật hoạt bát.”

Quản gia hùa theo: “Đúng là hoạt bát.” Năng lực Tước gia rất mạnh, sẽ không bị cào trầy, hơi hung dữ chút cũng không sao.

“Đây chính là khỏe mạnh, không cần kiểm tra nữa.” Âm thanh từ tính của Lạc Hàn Diễn vang lên, sờ sờ mèo nhỏ sau khi nghe thấy câu này lập tức thả lỏng thân thể trong lòng bàn tay, ý cười gần như không thể nhìn thấy chợt lóe rồi biến mất.

“Ngoan.”

Mạc Tiểu Thịnh nằm bám trên bàn tay Lạc Hàn Diễn, nghe được từ ngữ quen thuộc, đuôi nhỏ theo bản năng hơi lúc lắc hai cái, lát sau mới phản ứng lại, người này không phải con sen chuyên dùng của cậu. Cậu túm cái đuôi, bối rối hỏi: “Hệ thống, có phải anh ta thật sự muốn nuôi tui không?”

Hệ thống nói: “Muốn nuôi cậu hay không thì tui cũng không rõ lắm. Nhưng khi cậu vẫy đuôi, giá trị hòa bình của Boss tăng lên 2 điểm.”

“2 điểm?!” Mạc Tiểu Thịnh có chút ngốc.

Hệ thống trầm mặc hai giây, nói: “Phương pháp trị liệu bằng sủng vật quả nhiên rất hiểu quả.”

Mạc Vân Thịnh kiêu ngạo vùng lên: “Điều đó chứng tỏ tui rất được hoan nghênh. Ba ba và con sen đều thích tui.” Con sen còn nhường giường cho cậu nữa ý.

Hệ thống bị nghẹn: “... Được được được, cậu đẹp coi như cậu nói đúng.”

Lạc Hàn Diễn không có ác ý cũng chưa hắc hóa. Mạc Vân Thịnh phát hiện sinh mạng không gặp nguy hiểm, gan cậu lập tức phình to, không kiềm được lộ thói kiêu căng ra. Bị đặt trong tủ quần áo ngược lại không vui, ghét bỏ đi vòng qua chén cá nhỏ, hướng về phía nam nhân “Meoo meoo”.

Cậu muốn cố gắng xoát độ hảo cảm và giá trị hòa bình của Boss.

“Không ngủ?” Lạc Hàn Diễn nhíu mày. Nhỏ yếu như vậy, không ăn không ngủ vậy sao lớn lên được.

Hay là, nó đang sợ?

Lạc Hàn Diễn thong thả xòe tay ra, phát hiện mèo nhỏ không hề né tránh, ngược lại còn tiến lại gần. Anh nheo hai mắt, mở lòng bàn tay, mong đợi chuyện kế tiếp. Mèo nhỏ bám vào bàn tay anh leo lên, sau đó mượn cánh tay, nhảy lên giường.

Chân mày Lạc Hàn Diễn hơi nhướng lên một chút, cảm thấy thật thú vị. Bé con công khai giẫm đạp vài cái ở trên chăn của anh, giống như tuần tra lãnh địa lắc lư trong chốc lát. Nhảy vào giữa hai cái gối đầu, toàn thân mèo chui vào, không tới một giây, đầu nhỏ lông xù lại từ khe hở giữa gối chui ra.

“Meo.”

Bé con quá nhỏ, tiếng kêu non nớt. Đầu quả tim Lạc Hàn Diễn xẹt qua tia một vết rung động.

Bị sinh vật khác chạm vào giường đệm, anh chẳng những không ghét bỏ, ngược lại trong lòng còn tràn đầy sung sướng. Màu sắc đồng tử Lạc Hàn Diễn thâm trầm, ngón tay chạm nhẹ vào trán mèo con, vô cùng ôn nhu nói: “Muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ đi.”

Đây là lần đầu tiên anh để cho vật sống chiếm cứ căn phòng và giường đệm của anh, Lạc Hàn Diễn muốn thử nghiệm thêm, không biết bản thân có thể chịu đựng được đến mức nào.

Giằng co cả đêm, trời cũng gần sáng. Mạc Vân Thịnh nằm trên giường lớn hồi lâu, ngẩng đầu, đôi mắt mèo nhìn người đàn ông, thầm nói: Tư thế ngủ của Boss thật ngay ngắn, giống như cố ý nằm thẳng y hệt thi thể.

Xung quanh đều là hơi thở vô cùng xa lạ, trước khi ngủ không có con sen xoa bụng và gãi cằm, Mạc Vân Thịnh giơ móng vuốt liếm một ngụm.

Thật nhớ mát xa của con sen.

Hồi tối này không ăn gì, giờ đói bụng rồi. Cậu cắn móng vuốt, càng nhớ cá cơm nhỏ do con sen làm.

Mạc Vân Thịnh sờ bụng, giả bộ nằm úp sấp lén nhìn người đàn ông, thấy hô hấp của anh phát ra vững vàng rõ ràng là đã ngủ say. Lúc này cậu mới im lặng đứng lên, cẩn thận từng li từng tí di chuyển đến mép giường, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi nhanh chóng chui dưới giường. Cậu ngẩng đầu nghiêng tai lắng nghe động tĩnh vài giây, sau đó đi ra, chạy dọc theo bức tường đến cạnh cửa.

Mạc Vân Thịnh đẩy cánh cửa vẫn không bị phát hiện, cậu quay đầu nhìn người nằm trên giường, rồi yên tâm nhảy ra khỏi phòng, bước bốn cái chân ngắn nhỏ xíu chạy đến phòng bếp. Cậu có thói quen lén ăn khuya từ xưa rồi, con sen căn bản không giấu được thứ gì, đều bị cậu lén lúc quét sạch.

Động tác mèo con cực nhẹ, lại có đệm thịt lót làm giảm xóc, người bình thường vốn không phát hiện được có mèo ăn trộm ban đêm. Lạc Hàn Diễn là đại Boss, nghe đến rõ ràng, chờ nhóc con chạy xa, anh mới đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt không hề buồn ngủ chút nào, dưới phụ trợ của ánh trăng, có vẻ càng thêm sâu thẳm không rõ.

Hệ thống nhìn Mạc Tiểu Thịnh thoát dây cương, suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng im lặng không nói.

Boss phát hiện sơ hở mà vẫn nhịn không bắt quả tang, dường như cố ý dung túng. Vậy nên, chuyện bị Boss phát hiện không cần nói cho Mạc Tiểu Thịnh biết.

Có lẽ sẽ xuất hiện hiệu quả bất ngờ

Mạc Vân Thịnh chạy một hơi đến phòng bếp, mắt nhìn chằm chằm tủ bảo quản đồ tươi. Nhẹ nhàng nhảy lên kệ bếp, cách tấm kính nhìn đồ ăn dự trữ ở bên trong, đối mặt với đủ loại cá không biết tên, nước dãi tuôn ra. Tuy không ngửi được mùi, nhưng nhìn hình dạng có vẻ đều thật ngon. Đặc biệt là cá mập lớn dài ba thước, dường như cực kỳ ngon miệng.

Hệ thống nói: “Ánh mắt khá đấy, đây là cá mập lửa dưới biển sâu, tinh thú cấp 5.”

“Vậy tui khoét một miếng ăn thử trước.” Mạc Vân Thịnh liếm miệng, cá sống cắt lát ăn cũng rất ngon.

“Thịt tinh thú có chứa chất tàn bạo, sẽ gây hại cho cơ thể, phải làm nóng để loại bỏ.” Hệ thống phổ cập khoa học.

“Tui chưa luyện ra chân hỏa.” Tầm mắt Mạc Vân Thịnh nhìn về phía lò bếp tiên tiến của tinh tế, lại nhìn chân nhỏ lông xù của bản thân, cuối cùng đau lòng đổi 10 phút để biến thân.

Mạc Vân Thịnh không quen ở trạng thái hình người cho lắm, cậu hơi lảo đảo, vụng về đào một miếng thịt lớn nhanh chóng để lên bếp nướng chín. Sau khi nướng xong cậu thổi nguội rồi mới cắn một ngụm.

“Oa!” Chất thịt rất ngon, năng lượng dồi dào. Mùi vị nguyên thủy đậm đà ngon tuyệt, không biết đầu bếp tinh tế làm thế nào mà có thể nấu nguyên liệu cao cấp thành dở ẹc như vậy.

Mạc Vân Thịnh ngồi xổm phía sau bếp, cầm thịt cá ăn uống thỏa thích, còn thường xuyên dựng lỗ tai chú ý tiếng động xung quanh.

Ở cuối chỗ rẽ cầu thang, một bóng người cao ngất chợt lóe rồi biến mất.

Hệ thống nhìn rõ toàn bộ, liếc nhìn Mạc Tiểu Thịnh khù khờ, cảm khái không thôi.

Tự cho là ăn no nê không bị ai phát hiện, Mạc Vân Thịnh vỗ cái bụng tròn trịa, nhảy tưng tưng hủy diệt dấu vết, sau đó lặng im không một tiếng động mò đường trở lại. Về tới phòng ngủ, nhảy lên giường lớn, nhìn tư thế ngủ không hề thay đổi của người đàn ông, cậu ôm gối đầu ngáp một cái, thỏa mãn liếm móng vuốt, mắt mèo nhắm lại.

Chỉ vài phút đã ngủ say.

Mạc Tiểu Thịnh đang trong giấc mộng, cảm giác được vuốt ve, cậu thoải mái duỗi thân thể, miệng không tự giác phát ra tiếng ngáy. Bên tai dường như vang một tiếng cười khẽ trầm thấp.

Sen ơi, ngày mai muốn ăn cá kho!

Mạc Vân Thịnh mơ hồ "meoo" một tiếng, lại ngủ say như chết.

Giá trị hòa bình tăng thêm chút rồi. Hệ thống xem toàn bộ quá trình im lặng nhìn vẻ mặt hiền lành của Boss.

Hôm sau, Mạc Vân Thịnh tỉnh dậy là do bị mùi thơm nồng nàn thu hút. Từ từ mở hai mắt ra, xuất hiện trước mắt là cá khô thơm giòn mà cậu vẫn luôn nhớ thương! So với món ăn bùng nổ do đầu bếp làm hôm qua, cá khô nhỏ của ngày hôm nay có thể nói là hoàn hảo, còn có mùi sữa bò ngọt ngào! Hôm nay cho đầu bếp một điểm khen ngợi. Mạc Vân Thịnh nuốt nước bọt "ừng ực" , mắt mèo không kiềm được hài lòng nheo lại.

Quản gia vuốt cằm. Không ngờ người có tính sạch sẽ nghiêm trọng như Tước gia lại có thể vì bé con mà chịu đựng khói dầu, ra vào phòng bếp.

Lúc này, Lạc Hàn Diễn đang ở trong phòng sách nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, trong màn hình nhóc mèo ăn uống cực kỳ vui vẻ, thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra tiếng lúng búng. Đầu ngón tay của anh nhẹ chọt vào phần lưng cong cong, sau đó chuyển sang màn hình khác, trong màn hình bỗng hiện phòng bếp mờ tối.

Không gian yên tĩnh bất ngờ xuất hiện một con mèo nhỏ, bám sát vào tủ bảo quản đồ tươi thèm đến nhỏ dãi hồi lâu.

Lạc Hàn Diễn mặt không biểu cảm, như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau đó tất cả đều tụ lại, ánh mắt sáng rực nhìn mèo trong màn hình biến thành người sống.

Nhìn chằm chằm thiếu niên tinh xảo vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, đồng tử Lạc Hàn Diễn chợt co lại, đôi mắt tối tăm không thể diễn đạt. Anh nhấn nút tạm dừng với một ánh mắt sâu thẳm. Dừng lại ở hình ảnh thiếu niên đang phồng hai má, đồng tử mèo cảnh giác nhìn xung quanh, hai tay không lớn đang cầm thịt cá, vô cùng lanh lợi.

...

Sau khi ăn uống no bụng, vẻ mặt Mạc Vân Thịnh nghiêm túc, trước tiên nên làm tăng giá trị hòa bình của Boss, hay là trước tiên phải phơi nắng liếm lông ta?

Hệ thống nhắc nhở: “... Phó quan tới kìa.”

Mạc Vân Thịnh đã chìa móng vuốt rục rịch, nghe tiếng nhắc nhở lập tức bật dậy, chạy ra ngoài. Đúng lúc gặp ngay phó quan đang tiến vào phòng sách để báo cáo, cậu vội nhảy qua một bên chui vào khe cửa. Vì sợ kẹp trúng cái đuôi, cậu cố gắng rút đuôi quá mạnh nên không kịp chỉnh lại tư thế, thế là ngã lăn lông lốc mấy vòng, vừa khéo nằm trên mũi giày của phó quan .

Phó quan ngớ ra.

Mặt Lạc Hàn Diễn không cảm xúc, nhặt cục bông lên xoa trong lòng bàn tay, động tác tự nhiên và nhanh chóng: “Báo cáo.”

Bị ánh mắt lạnh nhạt của Tước gia liếc qua, phó quan nảy sinh sợ hãi, suýt tông cửa mà chạy. Thầm nghĩ: Tước gia có tính sạch sẽ như vậy, bị lông mèo đụng trúng, chắc chắn đã không nhịn nổi. Nhưng khiến phó quan kinh sợ hơn là, Tước gia xoa nắn vài cái, cũng không hề ghét bỏ mà bóp nát vật nhỏ.

“Tước, Tước gia?” Phó quan trợn mắt há hốc mồm, tính sạch sẽ đâu rồi?

Phó quan lờ mờ phát hiện ánh mắt Tước gia u ám. Thái độ hắn vội nghiêm chỉnh, nói: “Tước gia, thuộc hạ đã phái mười ba tiểu đội đến rừng Lạc tìm kiếm rồi, vẫn chưa phát hiện tung tích phu nhân. Thuộc hạ suy đoán, có lẽ phu nhân đã bỏ trốn, cần phát lệnh truy nã không ạ?"

Trong lòng Mạc Vân Thịnh cảm thấy lo lắng! Thật muốn dùng mặt của phó quan để mài móng vuốt.

_____________________
Hết chương 4

Rindoll: Hê lô các bạn xem truyện. Tình hình dạo gần đây covid đang căng, gần bên nhà tui có F0 dạo trước đi chợ, nhà tui ở chợ, nên cũng bị vạ lây, giờ chợ đang bị giãn cách theo chỉ thị 16, tui thì tuy covid chợ không cho bán buôn nhưng dù tui vẫn rất bận, dậy sớm quét nhà, rửa chén, nấu cơm, làm đồ ăn, giặt đồ, còn phải thường xuyên rửa nhà, rồi còn bị kiu đi test 3 lần 7 lượt, làm xong mấy việc này tui rất đuối luôn nên không còn sức ngồi edit luôn ấy, 1 tuần chỉ edit được 1 - 2 chương, có khi buồn ngủ mà edit sạn không, thời gian đăng truyện cũng rất lâu, nên mong mọi người thông cảm cho tui nhé. T w T ♥

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...