Chương 11: Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo.
Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Dịch và Chỉnh sửa: Rindoll
_______________
.
.
.
“Hệ thống, tui đổi thêm một giờ nữa!” Cậu tính toán chốc lát rồi nhịn đau nói.
Hệ thống công chính nghiêm minh: “Khoảng cách đổi hai lần quá ngắn, cần ba mươi giây để làm lạnh thời gian.”
Mạc Vân Thịnh: “#¥%! @#” Đừng nói ba mươi giây, một giây thôi cậu cũng muốn điên rồi á!
Hệ thống: “Còn mười lăm giây.”
“!!!!” Cuối cùng Mạc Vân Thịnh không có tinh lực để ý phó quan bị bắt mang đi, cậu ôm đầu vội xông vào phòng tắm.
Lần trước cậu biến thân, đau gần chết luôn.
Cậu chạy nhanh như bay, nhưng không so được với cánh tay như sắt của Lạc Hàn Diễn, Boss chỉ cần giơ tay thì đã bắt gọn được cổ tay mảnh khảnh của cậu, tay thiếu niên sắp chạm đến cửa phòng tắm thì bị ôm ngược trở về trong lòng ngực dày rộng ấm áp.
Mạc Vân Thịnh khóc không ra nước mắt, giơ tay Nhĩ Khang* về hướng phòng tắm.
(*) Tay nhĩ khang:
Giờ thì… Làm sao bây giờ.
“Tước gia, em muốn đi WC nha, meo meo meo! Mau thả tui ra!” Trong lúc Mạc Vân Thịnh nôn nóng, chợt lỡ miệng dùng hai loại ngôn ngữ thông dụng.
Lạc Hàn Diễn nhìn Mạc Vân Thịnh chằm chằm, cuối cùng cũng buông tay.
Mạc Vân Thịnh giống như một cơn lốc xoáy chạy vọt vào phòng tắm, cậu khóa mạnh cánh cửa ngay một giây cuối cùng biến thân. Cơn đau nhói nhẹ thấm từ trái tim đến toàn thân, cậu khụy gối ngồi ở trong góc, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra và cậu biến thành một con mèo tròn vo.
Lần đầu tiên biến thân đau đến tận đáy lòng, giống như bị khoét miếng thịt. Lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn chút.
Mạc Vân Thịnh cuộn tròn ở trong góc bồn tắm, cậu im lặng đếm số, móng vuốt ôm cái đuôi khều tới khều lui. “27, 28, 29…”
Ngay một giây cuối cùng, trên người cậu lại phát ra luồng ánh sáng trắng mờ nhạt lần nữa, cậu thành công tăng thêm một giờ để biến thành người. Mạc Vân Thịnh thầm thở phào, nhìn vào gương, hơi ngạc nhiên vuốt ve khuôn mặt.
Cái cảm giác trơn trượt bóng loáng này…
Cậu sờ mu bàn tay, vẻ mặt vi diệu. Vì tình huống lần trước đặc biệt nên cậu không có thời gian chú ý bản thân khi ở hình dáng con người. Bây giờ mới cẩn thận nhìn kỹ, liếm móng vuốt không được, còn cảm thấy toàn thân lạnh ngắc. Thật không quen gì hết. Cậu rối rắm vài giây, sửa vẻ mặt lại, sau đó bước ra phòng tắm.
Lạc Hàn Diễn vẫn luôn im lặng chờ đợi, thấy thiếu niên đi ra, đồng tử đen nhánh từ từ di chuyển, vẻ mặt cao thâm khó đoán.
Ánh mắt của Boss cực kỳ có cảm giác áp bức, Mạc Vân Thịnh nảy ra chút hoảng loạn không cách nào che giấu. Dường như bị ô đồng* bình tĩnh nhìn thấu hết tất cả, cậu cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, theo bản năng ưỡn ngực để tỏ vẻ mạnh mẽ hơn chút.
(*) Ô Đồng: mắt quạ/ mắt quạ còn có nghĩa là đôi mắt nhìn thấy được những chuyện từ xa và còn nhiều nghĩa khác lắm...
Một tia cực ý cười cực nhỏ chợt lóe rồi biến mất, Lạc Hàn Diễn đưa tay ra, nói: “Lại đây.”
Mạc Vân Thịnh phát hiện thái độ và hơi thở của Boss dịu xuống. Cậu hồi hộp đi qua: “Tước gia.”
Thật đáng yêu, Lạc Hàn Diễn chợt nảy ra ý nghĩ đùa giỡn.
“Sợ cái gì?”
Mạc Vân Thịnh: “Em…” Chẳng lẽ cậu phải nói huỵch toẹt ra là muốn cọ lông sao? Mấy ngày gần đây đã dưỡng thành thói quen đáng sợ rồi.
Lạc Hàn Diễn cảm thấy thật thú vị, nhìn thế này có vẻ linh động hơn hình dạng mèo con. Anh sờ đầu thiếu niên, có thể nói, anh vuốt lông mèo vuốt đến độ yêu thích luôn rồi.
Sau khi Mạc Vân Thịnh dụi qua dụi lại, ba giây sau toàn thân chợt cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.
Cậu vậy mà quên mất một chuyện.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau, bầu không khí vừa ngọt ngào vừa lúng túng.
Lạc Hàn Diễn như không có việc gì nắm tay Mạc Vân Thịnh, nói: “Kết thúc rồi.”
Cho nên? Mạc Vân Thịnh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.
Lạc Hàn Diễn: “Trước tiên đi nghỉ ngơi đã.”
Mạc Vân Thịnh rút tay về nói: “Tước gia, chẳng lẽ ngài không nghi ngờ em sao?”
“Nghi ngờ gì?” Lạc Hàn Diễn nhìn cậu, kéo người đang muốn tự do bay lượn trở lại lần nữa.
“Em…”
Mạc Vân Thịnh vò đầu bứt tai, ánh mắt mờ mịt đảo qua đảo lại. Trong vòng một tiếng, làm cách hợp lý nào để xoát độ hảo cảm rồi toàn thân rút lui đây?
Ánh mắt Lạc Hàn Diễn tối sầm lại, kéo người bước nhanh đến phòng ngủ chính.
Đi vào phòng ngủ chính, Mạc Vân Thịnh ngược lại thả lỏng xuống, trong không gian tràn ngập hơi thở quen thuộc, mèo con mới cảm thấy an toàn.
“Tước gia, nơi này…” Vẻ mặt Mạc Vân Thịnh rất chi là cẩn thận, lúc này cậu rất muốn biến thành nguyên hình, bắt quả bóng lông nhảy lên giường rồi lăn lộn mấy cái.
Lạc Hàn Diễn: “Từ nay về sau em sẽ ở cùng anh.”
Mạc Vân Thịnh kinh ngạc đến ngây người. Cậu còn chưa tìm được lý do để kim thiền thoát xác* mà, sao quyết định bất ngờ vậy!
(*) Kim thiền thoát xác: Lặng lẽ bỏ trốn.
Cậu nhìn về hướng cánh cửa rồi bối rối, nếu sự thật bị phơi bày thì sẽ bị tổn thất rất lớn, vẫn là chạy trốn để khỏi khiến phản ứng dây chuyền đổi lớn. Nhưng mà, cậu chưa kịp sắp xếp rõ ràng, Lạc Hàn Diễn đã chặt đứt đường lui của cậu. Thân ảnh cao lớn có tính xâm lược mười phần, đôi mắt màu đen vốn lạnh đến thấu xương giờ càng sâu không thấy đáy, Boss chỉ tiến lên trước một bước, dồn ép Mạc Tiểu Miêu suýt nữa xù lông. Không giống như cảm giác khi làm cục bông, lúc này Boss rất nguy hiểm. Lông tơ Mạc Vân Thịnh dựng đứng, chỉ có thể từ từ lui lại phía sau, tránh uy áp hùng mạnh của giống đực.
Bộ anh là sư tử hả! Làm gì mà ép sát thế chứ!
Lạc Hàn Diễn tiến gần đến từng bước, cho đến khi thiếu niên không thể lui được nữa phải dựa sát trên cánh cửa.
“Em, không muốn hửm?” Giọng nói của Boss trầm thấp và từ tính, miệng lại cố tình kề sát ngay vành tai thiếu niên, ý vị vừa thành thục vừa gợi cảm.
Mạc Vân Thịnh: “Tước gia là đại anh hùng, em không xứng…”
Lạc Hàn Diễn nâng cằm thiếu niên, ép cậu ngẩng đầu lên, hơi thở anh thấp xuống, nói: “Chúng ta có hôn ước.” Cánh tay anh chống lên cửa rồi nói tiếp, “Tôi là người đàn ông của em.” Lúc đang nói, Lạc Hàn Diễn chỉ cách Mạc Vân Thịnh vài centimet, hơi thở hòa quyện vào nhau, bầu không khí cực kỳ mập mờ.
Toàn thân Mạc Vân Thịnh cứng ngắc.
“Hệ thống, cánh tay tôi có phải bị đông cứng rồi không? Anh ta muốn đùa giỡn lưu manh với tôi hả?”
Hệ thống bình tĩnh đáp: “Theo dữ liệu cho thấy, Boss muốn "làm" cậu á.”
“!!!!” Mạc Vân Thịnh: Đậu xanh rau má nhà anh, này là tiết tấu muốn mạnh mẽ cường bạo "ưm ưm" cậu đây mà.
Hệ thống: “Cậu là vợ anh ta, chồng chạm vào vợ là chuyện rất bình thường. Đúng rồi, cậu có cần dùng vật phẩm tình thú tiểu bao* không?”
(*) Tiểu bao = bao cao su nhỏ đó~ > w <~ *đỏ mặt*
Mạc Vân Thịnh bị ép não bổ, rồi não nứt mịa nó luôn. Mau buông tui ra, tui là chú mèo đẹp trai mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không làm vợ của đàn ông đâu!
Sau đó, cậu hoàn toàn ngu luôn, cái thứ ấm áp ngoài miệng cậu là, là gì thế?
Mạc Vân Thịnh xù lông, toàn thân cứng ngắc, mắt mèo trong vắt tròn xoe trừng lớn, đồng tử đen nhánh như thạch lập tức co lại thành mảnh hẹp.
Meo meo meo!!
Cậu theo bản năng nhảy ngược ra sau, đụng trúng cánh cửa chẳng những không thể thoát, ngược lại giống như viên đạn bị dội ngược lại nhào vào lồng ngực ôm ấp yêu thương.
“Meo, ô ô… Ưm……”
Khi thiếu niên hé mở đôi môi phát ra tiếng uy hiếp, người đàn ông càng nhiệt tình nghênh đón nụ hôn của vợ yêu. Không hề lướt qua hay ngừng lại, đầu lưỡi anh chui vào khoang miệng thiếu niên càn quét qua lại, mút lấy đầu lưỡi có gai ngược, ma xát răng nanh có chút bén nhọn. Anh cầm tay nhỏ đang vung vẫy rồi vuốt ve chậm rãi, tay khác vuốt nhẹ cằm nhỏ của thiếu niên, để làm cậu thả lỏng.
Thân hình Boss cao ngất, tràn ngập sức mạnh. So với mèo con thì anh mạnh mẽ rất nhiều, Mạc Vân Thịnh giãy giụa quá trời nhưng dễ dàng bị trấn áp. Cậu gần như không có năng lực phản kháng, bị đè ở trên cửa nhận cái hôn nóng bỏng từ Boss. Tê dại từ đầu lưỡi đến thẳng đại não, ngọn lửa từ đôi môi xâm nhập vào cơ thể hai người. Mạc Vân Thịnh cảm thấy bản thân giống một chiếc thuyền nhỏ, trôi nổi giữa đại dương bao la. Cậu chưa từng tiếp xúc với ngọn lửa nóng bỏng như vậy, cậu chỉ thấy da đầu tê dại, tứ chi mềm nhũn. Cả người đều hít thở không thông đến mệt lả.
Cứu, cứu mạng!
Có lẽ Lạc Hàn Diễn phát hiện cậu sắp tắt thở, anh rút lưỡi lại, trước khi tách ra mút cánh môi sưng đỏ một chút.
Hai người đều thở hổn hển, không giống với ánh mắt sâu thẳm tràn ngập thế tiến công của Lạc Hàn Diễn, Mạc Vân Thịnh tưởng bản thân sắp tan biến mất tiêu rồi. Trên mặt nóng đến khó chịu, hơi thở cũng không đều đặn, cậu dựa sát trên cánh cửa và bám cánh tay Lạc Hàn Diễn phòng khi ngã xuống.
Cậu ngốc lăng sững sờ ngước nhìn Boss. Có vẻ như bị dọa choáng váng rồi.
Đôi má thiếu niên đỏ hồng, ánh mắt sương mù mông lung, nhìn như say khướt, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa thẹn thùng cực kỳ khiến người yêu thích. Lạc Hàn Diễn nhìn mèo con mềm mại đáng yêu như vậy, ánh mắt anh tối sầm lại, sâu trong đồng tử hiện vẻ khát vọng càng đậm hơn, từ từ tạo thành một mảnh sương mù đen tối.
“Nghỉ ngơi đi.” Lạc Hàn Diễn bế ngang vị hôn thê chân như nhũn ra rồi bước đến bên giường.
Giường…
Bạo cúc???
Mạc Vân Thịnh từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, cậu bật dậy. Lần này cậu vùng vẫy hết công suất, ngay cả Boss cũng không thể làm gì được.
Hai tay Lạc Hàn Diễn mở rộng, trực tiếp áp chế cậu từ trên xuống dưới: “Muốn rời khỏi sao?”
“Cho anh lý do.”
Tuy lúc này Lạc Hàn Diễn rất muốn đem người nuốt vào bụng, nhưng anh không muốn dọa cậu bỏ chạy.
Mạc Vân Thịnh vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, lắp bắp nói: “Em, em có độc!”
Lạc Hàn Diễn: “…”
Sau đó, mặt Tước gia lập tức đóng băng, anh kéo cậu lên: “Đi.”
Mạc Vân Thịnh bị kéo thật muốn tức giận.
“Làm gì hả?”
“Giải độc.” Ánh mắt Lạc Hàn Diễn tối sầm lại, thân thể mèo con không có vấn đề, nhưng không có nghĩa khi hóa hình sẽ không có vấn đề.
Mạc Vân Thịnh khóc không ra nước mắt, nói: “Tước gia, chờ một chút.”
Bị chiếm tiện nghi còn chưa kịp phát hỏa, giờ là lúc phải lo lắng những vấn đề khác sao?!
“Em không thể chết.” Lạc Hàn Diễn nhìn cậu.
Mạc Vân Thịnh cắn môi, cắn mu bàn tay, cuối cùng quyết định: “Tước gia, ngài nghe em nói, em không sao hết á. Sau khi trúng độc thân thể em xảy ra biến dị.” Cậu hít sâu một hơi, nói tiếp: “Có năng lực kỳ quái.”
Ánh mắt Lạc Hàn Diễn chợt lóe, giả bộ như không biết, hỏi: “Năng lực của em là gì?”
“Biến thành con vật nhỏ.” Mạc Vân Thịnh nói xong thì thấy thật hối hận, cơ mà vẫn nói tiếp: “Chính là thân thể bị nhiễm trùng, anh mà tới gần em sẽ bị trúng độc chết. Ngài là anh hùng, là trụ cột của nhân dân. Đế Quốc cần ngài. Mà em, em sẽ xin bệ hạ hủy bỏ…”
Mạc Vân Thịnh chưa nói hết thì lại bị hôn lần nữa.
Lần này, động tác Lạc Hàn Diễn rất thô lỗ, thậm chí có thể nói là gặm cắn, Mạc Tiểu Miêu bị cắn mấy cái nhịn không được rên lên.
Lạc Hàn Diễn gặm nửa ngày rồi nhìn xuống từ trên cao, nói: “Độc không có tác dụng với anh.”
Mới vừa rồi, Lạc Hàn Diễn rất kích động. Vì mèo con của anh thẳng thắn nói ra mật thân phận với anh, ngoài ra, anh không muốn nghe lời kế tiếp của mèo con.
Tuyệt đối không, cho phép!
Mạc Vân Thịnh không còn lời nào để nói. Có nên nói thật không hổ là Boss không? Bách độc bất xâm gì đó thật đáng ghét.
“Không cần nghĩ nhiều.” Lạc Hàn Diễn ôm khuôn mặt mèo con, đầu ngón tay vuốt cánh nhẹ lên cánh môi sưng đỏ, anh nói khẽ: “Ngoan ngoãn chờ đến ngày cử hành hôn lễ.”
Mạc Vân Thịnh tức giận: “Em là bị biến dị á, sau này không chắc có thể duy trì hình dạng con người.”
Lạc Hàn Diễn chỉ vào Tước phủ ngũ thải tân phân*, nói: “Vì em mà tồn tại.”
(*) Ngũ thải tân phân: Màu sắc đa dạng, cảnh tượng rực rỡ lé mắt (Móa, mắc cười chết > w <).
Mạc Vân Thịnh nhìn theo ngón tay Lạc Hàn Diễn chỉ, đó là khu vui chơi Boss đã dựng lên cho mèo ta. Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi kia, mơ hồ nảy ra cảm giác không ổn, dựa theo khuynh hướng này, giá trị hòa bình còn chưa xoát mãn cấp, thì cậu đã bị ép kết hôn mịa nó rồi! Còn về việc sau khi kết hôn sẽ xảy ra chuyện gì, cậu không có dũng khí để tự hỏi.
Mạc Vân Thịnh cụp mắt xuống.
“Lạc Tiểu Miêu, dù hình dạng người hay dạng thú, em chỉ thuộc về nơi này.” Thuộc về anh.
Tiếng nói Lạc Hàn Diễn khàn khàn, ánh mắt sâu sắc.
Mạc Vân Thịnh từ từ đảo mắt nhìn lên, sau đó trừng lớn hai mắt, lắp bắp nói: “Anh, Anh…” Đã biết từ trước rồi sao??
Lạc Hàn Diễn không giải thích, chỉ ôn nhu xoa tóc thiếu niên, tư thế vuốt mèo cực kỳ đúng tiêu chuẩn.
“Mệt không, ngủ đi.”
Mạc Vân Thịnh hoảng hốt nằm thẳng cẳng trên giường, gào thét kêu gọi hệ thống.
“Boss biết rồi hả? Từ khi nào vậy?”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Cậu không nên ăn vụng.”
Mạc Vân Thịnh kinh ngạc: “Bị lộ nhanh vậy sao?!” Cậu còn nghĩ bản thân ngụy trang cẩn thận lắm rồi á.
Hệ thống cũng không trừ năng lượng! Đây có phải là đang đùa cậu không?
Hệ thống phát hiện có người oán thầm, nói: “Lúc đó cậu không có biến thân ở trước mặt anh ta, Boss tự đoán nên không tính.”
Một người một hệ thống đang giao lưu với nhau, cả người Mạc Vân Thịnh chợt phát ra một luồng ánh sáng trắng, rút lại thành một cục nhỏ. Bên cạnh - Đồng tử Lạc Hàn Diễn hơi co lại.
Hệ thống đúng lúc lên tiếng: “Bị phát hiện biến thân, trừ 10 năng lượng của kí chủ!”
Mạc Vân Thịnh: “…” Hệ thống, cậu thật hùng*
(*) Hùng: Là gấu. Ngày xưa bảo nằm chiêm bao thấy con gấu thì đẻ con trai, cho nên chúc mừng người sinh con trai gọi là mộng hùng hữu triệu 夢熊有兆 (có điềm mộng gấu). Ở đây theo nội dung truyện có nghĩa là: Chuyện vốn không sao nhưng nếu nói ra chuyện liền có sao ngay. Hệ thống vừa nói không bị trừ năng lượng tệ xong thì bạn Thịnh liền bị trừ năng lượng tệ.
Về phần Lạc Hàn Diễn nhìn trực tiếp ở trước mặt, Mạc Vân Thịnh không biết phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Boss.
.
.
.
Hết chương 11
_________________
Tác giả có lời muốn nói: Muốn tìm em trai mới cho Đản Đản, nhưng giữa đường lại có chút không vui.
Tóm lại, còn cần phải xem duyên phận a. Em trai mèo của tui aaaa.
_____________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét