Cương Thi Nông Gia Nhạc: Chương 17
Tác giả: Đả Cương Thi
Edit: Rindoll
Beta: Mèo Chè
Kế hoạch làm một cái tháp truyền sóng cần phải có thời gian khá dài, nhưng mà có thể làm hệ thống điện ngay.
Vào ngày hôm sau, sau khi ném 100 ngàn tệ vào taobao, Khương nhị hoàng tử ở nông gia nhạc Tề thị chờ một nhóm người lái xe tải lớn lên núi.
Họ còn mang theo một chiếc xe tải chở đồ đạc, rõ ràng là để phục vụ cho cậu.
“Có phải là ngài Tề không? Chúng tôi đã chở những thứ ngài đặt đến rồi, nếu ngài thấy được thì có cần chúng tôi lắp đặt thiết bị ngay bây giờ luôn không?”
Khương Thi Bách từ trong biệt thự nhỏ đi ra, nhìn bảy, tám người công nhân cường tráng, vừa lòng gật đầu: “Các anh để đồ ở trên xe ba bánh đi, từ nơi này chạy đến đích còn khoảng một đoạn đường nữa, xe tải lớn không chạy vào được.”
Lúc này hai anh em họ Tề đã lên núi săn thú, thời tiết hôm nay rất tốt với lại đang là mùa thu, chờ buổi tối họ trở về, thu hoạch chắc chắn rất phong phú.
“Ồ, thì ra còn một đoạn đường nữa sao! Vậy được, ngài dẫn đường đi, chúng tôi sẽ chạy theo sau.” Một người đàn ông cao lớn trông giống như chủ thầu sờ đầu, vui tươi hớn hở mở miệng. Cậu trai này là khách hàng lớn, ông chủ đã dặn phải phục vụ cho tốt.
Khương Thi Bách cẩn thận nhìn người đối diện vài lần, cuối cùng ôn hòa mỉm cười trấn an: “Đi theo tôi!” Tuy tính cách những người này khác nhau, nhưng họ không hề có ác ý với cậu.
Tuy nhiên, ngoại trừ những suy nghĩ của nhóm công nhân muốn quy công* thì cuộc gặp gỡ này cũng vô cùng bình thường, với lại hôm nay nhị hoàng tử mặc một thân quần áo cũng có liên quan rất lớn —— Nhị hoàng tử không mặc trang phục hoàng tử vừa hoa lệ vừa tiên khí kia nữa, hôm nay cậu mặc chính là quần jean thường và áo sơ mi trắng.
(*Quy công: Muốn nhận hết công lao thuộc về mình.)
Dù Khương Thi Bách biết năm nay khiếu thẩm mỹ của mọi người đã trải qua sự thay đổi lớn, nhưng khi nhận được món quà là ‘một túi quần áo phổ biến thời nay’ từ anh em họ Tề, cậu không hề cười chút nào.
Ý trong ánh mắt của cậu muốn biểu đạt sự khinh bỉ đối với thưởng thức và chất lượng quần áo hiện đại.
Nhưng khiến nhị hoàng tử không hài lòng nhất là - chiếc quần bó quá sát, sau khi cậu mặc vào có giảm giác như không mặc vậy, càng khỏi phải nói áo thun cotton mỏng .
Quả thật không nỡ nhìn thẳng luôn.
Nhị hoàng tử không vừa ý với quần áo nơi này nên méo muốn soi gương, cậu sợ khi nhìn thấy bản thân trong gương thì sẽ nhịn không được mà đập nát gương mất. Cho nên sáng sớm cậu mặc bộ quần áo hiện đại rồi tỏa ra áp suất thấp đứng trên mái của ngôi biệt thự, nhìn không trung rồi tự lẩm bẩm, cũng không biết đang làm gì.
Dáng vẻ này trực tiếp khiến cho anh em họ Tề sợ hãi, nhưng Nhị hoàng tử tự nhận bản thân không phải là người sẽ giận chó đánh mèo, cho nên lúc tám công nhân đến, cậu vẫn mỉm cười lịch sự.
Vì nhị hoàng tử không soi gương nên không biết một cái mỉm cười này có lực sát thương lớn đến cỡ nào, chỉ một cái mỉm cười đã khiến cho mọi người cảm thấy như một cơn gió mùa xuân thổi tới, tám công nhân vốn than phiền đường dài nháy mắt không còn oán giận nữa, hơn nữa còn cố gắng làm bản thân trông có vẻ đáng tin cậy hơn.
Ối chà, ngài Tề đối diện đây sao mà nhìn lịch sự thế chứ? Mái tóc đen dài kia là... Chắc ngài ấy làm trong lĩnh vực nghệ thuật nhỉ? Úi zùi ui, dù là đàn ông, nhưng nhìn cũng vô cùng đẹp trai và hợp mắt quá đi! Thật là ngại khi nói chuyện lớn tiếng với cậu ấy như vậy, vừa nhìn thì biết đây là một người có lối sống tử tế và có văn hóa rồi!!!
“Mọi người vất vả rồi, tối nay ăn bữa cơm thật ngon ở nông gia nhạc Tề thị rồi đi nhé.” Khương Thi Bách lại nở nụ cười nhạt, nội dung trong lời nói khiến ánh mắt mấy người đàn ông cao lớn đều sáng lên, đề nghị này thật tốt, như vậy mới có sức để làm việc chớ!!
Nhưng mà, mấy anh giai này không biết chuyến đi hôm nay của bọn họ, chờ tới khi đến giờ cơm tối, chỉ sợ rằng không còn ai nhớ rõ.
Khương Thi Bách dẫn đường đưa mọi người tới Vương Mộ trong sơn cốc, thấy mấy công nhân lộ ra vẻ mặt khiếp sợ đối với nơi này cậu cũng không để ý, trực tiếp nói chuyện với mấy công nhân: “Bốn cái máy phát điện bằng sức gió đặt ở khe núi trước cửa ra vào, nơi này quanh năm đều có gió. Máy phát điện bằng năng lượng mặt trời đặt ở trên bờ hồ, vừa khéo có ánh nắng rọi đủ bốn hướng đông tây nam bắc, như vậy đủ rồi.”
Công nhân dẫn đầu tên Vương Ngũ nghe vậy thì nhanh chóng thu lại ánh mắt khiếp sợ, thành thật dặn dò hai người học việc lắp đặt máy phát điện sức gió. Còn dư lại năm người thì có hai người dừng trong chốc lát, sau đó lắc đầu đi lắp đặt máy phát điện năng lượng mặt trời ở phía đông. Chỉ có Lý Nghiệp Lập và hai công nhân hỗ trợ không di chuyển chút nào mà chỉ lo nhìn chằm chằm cửa vào của Vương Mộ.
“Ba vị này, nếu các người không muốn làm thì rời khỏi đây đi, nơi này không phải là chỗ để cho các người đứng ngây ngốc đâu.” Khương Thi Bách cũng không bất ngờ đối với phản ứng của mấy người này, nhưng không bất ngờ cũng không có nghĩa cậu sẽ không bất mãn, nếu bất cứ ai bị người khác nhìn chằm chằm vào nơi ở của bản thân, không những vậy họ còn lộ ra vẻ mặt muốn cướp sạch không chừa một mống thì đều sẽ khiến cho chủ nhà không vui, tất nhiên nhị hoàng tử cũng vậy.
Nhưng Lý Nghiệp Lập cứ như không nghe thấy lại còn chộp lấy cánh tay người bên cạnh nói: “Chỗ này chắc chắn là mộ địa lớn! Đến tận bây giờ vẫn chưa có người nào phát hiện ra mộ địa này! Nếu chúng ta đi vào tìm được đồ vật gì đó giá trị rồi nói với quốc gia về sự tồn tại của thứ này, vậy chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được một khoản tiền lớn!! Nhưng mà trước tiên tôi phải vào đó xem cái đã! Các người vào không? Tôi nhất định phải vào!!”
Lý Nghiệp Lập vừa nói xong thì bắt đầu tìm xung quanh xem có chiếc thuyền nào để đi đến giữa hồ không. Sau một lúc tìm thật lâu mà cũng không thấy, hắn dứt khoát cởi quần áo rồi trực tiếp nhảy xuống hồ nước định bơi tới cửa vào Vương Mộ.
Khương Thi Bách đứng ở bên hồ, nhìn kẻ tham lam ham muốn kia, cậu chậm rãi nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười cực kỳ mỉa mai.
“Người ấy mà, dù bao nhiêu năm trôi qua cũng không làm họ thay đổi được tính tham lam và ngu ngốc.”
Cậu giơ tay ra làm một cái thủ thế, hai công nhân hỗ trợ lập tức té xỉu trên mặt đất, mà Lý Nghiệp Lập thì đang điên cuồng bơi vào giữa hồ, nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại thì thấy ba người Vương Ngũ dần dần lộ ra vẻ mặt hoảng sợ —— Họ đã quan sát Lý Nghiệp Lập ít nhất cũng năm phút rồi, và thấy rõ ràng hắn đang liều mạng bơi hết công suất, vậy mà vị trí hắn bơi trong hồ nước vẫn không thay đổi!! Chuyện này thật giống như…
Vương Ngũ chợt lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói với hai người học việc đang sợ tới mức mặt mày trắng bệch: “Dù có nhìn thấy gì thì hãy xem như không thấy!! Làm tốt chuyện của mình, đừng gây chuyện!!”
Hai người học việc nhanh chóng gật đầu, tốc độ tay tăng nhanh hơn.
Cứ như vậy, vốn tới tám người nhưng bây giờ có ba người không có sức cử động, chỉ còn lại Vương Ngũ và bốn người công nhân nhận làm luôn công việc của ba người đã ngất kia. Đám người Vương Ngũ đến hồi 1 giờ chiều, khi họ lắp đặt xong máy phát điện thì đã chạng vạng 5 giờ.
Lúc này Lý Nghiệp Lập ngất xỉu trong hồ trôi nổi trên mặt nước giống như một xác chết, Vương Ngũ nhìn thấy mà rợn tóc gáy.
Ngay khi họ đang hồi hộp lo sợ chen chúc vào nhau không dám ngẩng đầu nhìn thanh niên văn nhã kia, thì Khương Thi Bách lại làm một thủ thế khác, Lý Nghiệp Lập trong hồ nổi lên, khoảng năm phút sau trôi dạt vào bờ.
“Các người đưa họ trở về đi, một số người có tâm thuật bất chính*, bữa cơm tối sẽ không có phần cho họ.”
(*) Tâm thuật bất chính: trong lòng mưu kế làm việc xấu/có ý nghĩ không tốt.
Nghe Khương Thi Bách nói vậy, đám người Vương Ngũ thở phào nhẹ nhõm, đừng nói bữa cơm tối, dù bắt họ trả tiền cho bữa cơm tối họ cũng sẽ trả, miễn sao có thể nhanh chóng rời khỏi nơi ma quái này và rời xa cái người nhìn có vẻ kỳ lạ này, vậy đã là được tổ tông phù hộ rồi!
Khương Thi Bách nhìn dáng vẻ hoảng loạn của mấy người kia rồi khẽ lắc đầu, dù sao chỉ cần họ vừa ra khỏi sơn cốc thì mọi chuyện hôm nay họ sẽ quên sạch không còn nhớ gì, vậy cậu lấy mạng của họ để làm gì? Với lại…
“Tôi là người tốt! Sao có thể giết người chứ?” Vẻ mặt Nhị hoàng tử như muốn nói "các người đều cố tình gây sự".
Đúng lúc này, một thân ảnh cường tráng như gấu xuất hiện ở trước cửa vào Vương Mộ, người nọ cười nhạo vẻ mặt giả làm người tốt của nhị hoàng tử một tiếng: “Ngươi mà là người tốt? Vậy ta chính là thánh nhân rồi!”
Khương Thi Bách giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn anh cả phá đám, trong lòng tức giận, bổn hoàng tử lăn lộn như vậy còn không phải vì các người sao!! Anh là đồ não tàn tham ăn!!
Tuy quá trình lắp đặt máy phát điện có chút nhạc đệm nhỏ, nhưng kết quả vẫn rất suôn sẻ. Một khi có điện thì tivi máy tính tủ lạnh bếp điện từ gì đó đều có thể đem vào Vương Mộ rồi.
Cho nên hơn mười ngày sau, nhị hoàng tử vui vẻ xài thêm 30 vạn dưới tâm trạng đau khổ của Tề Thanh, cậu mua đủ bộ đồ điện gia dụng đem vào trong Vương Mộ cho người nhà.
Tề Thanh và Tề Sơn bày tỏ - họ đã lười nghi ngờ rồi. Người này chắc chắn không phải người bình thường, có khi là sơn tinh yêu quái gì đó, cậu mua trước mua sau quá trời đồ vậy mà không có một món đồ nào cậu để lại ở nông gia nhạc, ấy thế mà đều đưa hết vào núi!
Tuy họ không biết những món đồ đó cậu để ở núi nào, nhưng việc này không ngăn cản họ biết được vài thứ: Đó chính là - ngoài họ ra thì thật sự không còn ai khác sống ở trên ngọn núi này.
Cho nên, mấy đồ vật kia, thật là càng nghĩ càng thấy sợ, không thể suy nghĩ sâu xa nữa.
Thời gian trôi qua cho đến ngày 20 tháng 9, vẫn còn năm ngày nữa mới bắt đầu đấu giá Huyền Ngọc ở thành phố A(*), Khương Thi Bách đứng giữa phòng Vương Mộ, nhìn người nhà đang tập trung cùng một chỗ, khóe miệng giật giật rồi thở dài. Tuy từ trước cậu đã nghĩ đến sẽ có một màn này, nhưng khi thật sự nhìn thấy, cậu vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.
(*) Thời gian chênh lệch so với chương trước vì một cái tính theo âm lịch, một cái tính theo dương lịch nha.
Chị hai và mẹ ngồi trước TV xem phim Hàn Quốc, nước mắt chảy đầm đìa còn thường la hét chói tai, anh cả thì ngồi ôm máy tính chơi game một mình, nhìn chuột máy tính trong tay hắn đã là cái thứ tám rồi, lúc trước không biết hắn chơi mần sao mà quăng nát hết bảy cái, ông cha và bà mỹ nhân thì đang xem… Bóng đá?
Khương Thi Bách trợn trắng mắt, thưởng thức của hai người này thật là, đó rõ ràng là trận đấu bóng đá cấp quốc gia.
(*) Bóng đá Trung Quốc... thật không dám khen ngợi, dân họ còn bất lực mà...
Chỉ trong một đêm, mọi người đều có việc để làm, chỉ có mình cậu là rảnh rỗi. Khương nhị hoàng tử cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, cậu khẽ hừ một tiếng, quyết định ngày mai phải đi thành phố A nhìn cho biết, cậu học tập đã hơn hai tháng, hiện tại cậu có thể đi ra khỏi nơi khỉ éo thèm ho cò éo thèm gáy này để tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài rồi.
À, lúc ở nhà của anh em họ Tề, cậu phát hiện tầm quan trọng của vàng bạc, cho nên trước khi đi phải mang theo một ít vàng bạc châu báu mới được!
Thế là, nhị hoàng tử lại đi vào trong kho để bảo vật, trải qua nhiều ngày tiêu xài như vậy, mười món bảo vật của Vương Mộ vẫn chưa bị lấy ra xài, thậm chí ngay cả một trong những món bảo bật nhỏ cũng không bị xê dịch chút nào, nhị hoàng tử khó tránh khỏi cảm thán một chút, nhà họ thật có tiền. Chỉ là không thể hiện ra mà thôi.
Đang lúc Khương Thi Bách đi vào kho bảo vật thì chợt nghe được tiếng sột soạt truyền đến từ phòng bồi táng bên cạnh, tuy tiếng động rất nhỏ, nhưng đối với Khương Thi Bách mà nói cũng đủ khiến cậu nghi ngờ rồi.
Khương nhị hoàng tử xoay người nhìn cánh cửa đen nhánh kia, nghe được âm thanh càng lúc càng lớn, cậu từ từ nhướng mày.
Gì vậy? Hình như có gì đó thú vị thì phải.
_________________
Hết chương 17
Chè: Lý Nghiệp Lập mà tui đọc thành Lý Lập Nghiệp, một hồi sau lại thành Lý Nghiệp Ngập, cô có bị nhầm như tui không Rin :)))
Rindoll: Nố nồ, tui căng não thí mồ, cũng không bị lẹo lưỡi giống cô 😄
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét