Nguồn: Weibo/虽虽酱 |
Cương Thi Nông Gia Nhạc: Chương 23
Tác giả: Đả Cương Thi
Edit: Rindoll
Beta: Mèo Chè
_______________________
Có lẽ là may mắn, hoặc không may, dù sao nếu không nhờ tờ giấy kia của chú Lâm thì Khương nhị hoàng tử khó có thể đi hội đấu giá được. Cho nên, dù thái độ chú Lâm cực kỳ kiêu ngạo và thiếu đánh, Khương nhị hoàng tử tỏ vẻ - vì người nhà, vì huyền ngọc, cậu nhịn.
“Được rồi, chúng ta là người quang minh chính đại không nói vòng vèo. Tôi thấy anh có tờ…”
“A ——!”
Ngay lúc Khương Thi Bách đang muốn nói ra việc cần nhờ, thì bỗng có một tiếng hét chói tai vang lên, trực tiếp đánh gãy lời cậu định nói.
“Chết người! Chết người rồi!!”
Một nữ cảnh sát nhảy giật lên, chạy ra thật xa.
Khương Thi Bách nghe thấy chỉ biết trợn mắt không biết nói gì, trên đất đều là người chết, có người chết thì có gì đâu mà sợ hả trời?
Có lẽ đội trưởng cảnh sát tinh anh dẫn đội cũng cảm thấy la to như vậy không phù hợp với hình tượng cảnh sát, đang muốn quát bảo ngưng lại, thì thấy nữ cảnh sát kia chỉ vào ông lão vẫn nằm không cử động nói: “Ông lão này chết rồi! Thân thể ông ta đều lạnh ngắt!!”
Cô là người phụ trách đưa ông lão lên xe, nhưng vừa chạm vào ông lão thì ông ta chợt ngã thẳng xuống đất, cô không muốn trải nghiệm cảm giác kinh hoảng này lần thứ hai đâu.
Đội trưởng cảnh sát nghe vậy vẻ mặt trầm xuống, đi qua nhìn xem thế nào, sau đó xác nhận ông lão đã chết. Con quạ đen trong lồng mà ông cầm, lúc này cũng cứng ngắc không động, có lẽ đã chết.
Nhưng Khương Thi Bách biết, vào lúc này, cuối cùng quạ đen cũng thức tỉnh hoàn toàn rồi —— linh hồn nó đang lơ lửng ở phía trên thân thể đã chết của nó, có chút không rõ tình hình hiện tại.
Hai mắt con quạ không ngừng biến đổi giữa màu đỏ và đen.
Lâm Huyền cũng thấy linh hồn quạ đen. Anh nhìn trong chốc lát, rồi rút kiếm ra, chuẩn bị nếu có vấn đề thì đâm chết nó. Tuy hầu hết quạ đen đều tốt, nhưng vẫn có một số ít cực kỳ tà ác. Nếu con quạ này là ác, vậy trước khi nó hại người thì phải giết nó trước.
Khương Thi Bách nhìn động tác Lâm Huyền, chân mày khẽ nhíu lại, thật ra cậu biết rất rõ ý nghĩ của Lâm Huyền, nhưng nhìn quạ đen kia, cậu vẫn có chút không nỡ. Có lẽ vì lúc lên xe nó vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu chăng?
Thật ra quạ đen này có lẽ sắp hóa thành quạ tinh lương thiện, nhưng không biết tại sao lại bị ông lão bắt được, sau đó dùng năng lực của nó để làm việc ác, cho nên sau khi quạ đen chết, mới xảy ra tình huống đấu tranh bên bờ giữa thiện và ác. Nếu bây giờ có người độ cho nó, có lẽ nó sẽ trở thành một thiện linh.
Nghĩ đến đây, Khương nhị hoàng tử thở dài, được rồi, coi như quạ đen này gặp may, vừa khéo trong tay cậu có một vật có thể dùng cho nó.
Thế là, chú Lâm chuẩn bị giết chết con quạ thì thấy người bên cạnh moi móc gì đó trong tay áo, khóe miệng anh hơi giật giật, cậu làm trò trước mặt người thường như vậy, móc đồ trong tay áo thật sự không có vấn đề gì chứ? Tuy tôi biết rõ cậu có túi trữ vật cao cấp để ở trong tay áo hoặc trước ngực, dù cậu có móc ra khối vàng gạch từ trong lòng ngực tôi cũng sẽ không nhíu mày chút nào đâu, nhưng vấn đề là nếu những người khác thấy cậu móc ra một khối vàng gạch từ trong ống tay áo nhỏ xíu kia, cậu tính khả năng cậu không vào viện nghiên cứu là bao nhiêu?!
Lâm Huyền nghĩ như vậy, cảm thấy hơi mệt tim, hiếm lắm vạn năm anh mới có lòng tốt muốn nhắc nhở người này một chút, nhưng lúc định lên tiếng thì dừng lại.
Bởi vì Khương nhị hoàng tử không có lấy ra một khối vàng gạch từ trong tay áo, mà là một chiếc lông vũ màu vàng lớn cỡ ngón trỏ, chiếc lông vũ màu vàng bị một sợi chỉ đỏ quấn lại, tỏa ra sức mạnh vô cùng thuần khiết của Phật.
Lâm Huyền nhướn mày, lông vũ mà có Phật lực ư? Ha ha, chẳng lẽ là lông vũ của đại bàng Kim Sí? Đừng giỡn vậy chứ.
Khương Thi Bách trực tiếp ném chiếc lông vũ màu vàng đến hướng quạ đen, lúc này hai mắt quạ đen đã đỏ như máu, ngay khi nó muốn cắn nuốt linh hồn người sống, vừa khéo bị sợi lông vũ bao phủ, sau đó nó giãy giụa kịch liệt.
Nhưng cuối cùng, quạ đen không còn giãy giụa với lông vũ màu vàng nữa, chỉ có thể không cam lòng mà kêu vài tiếng, rồi nó vỗ cánh, bay đến trước mặt Khương Thi Bách.
Nhị hoàng tử gật đầu: “Từ nay về sau sẽ gọi mày là tiểu Hắc.”
Quạ đen dừng một chút, bất đắc dĩ đành phải gật đầu, đậu ở trên vai Khương Thi Bách.
“Tinh thần tốt đấy.” Lâm Huyền gật đầu với Khương Thi Bách, sau đó dừng một chút rồi nói: “Thật ra cho nó dùng Kim Vũ thì hơi tiếc, có thể dùng để thuần phục linh vật tốt hơn.”
Khương nhị hoàng tử nghe thế không thèm để ý mà xua tay: “Cho nó cũng không sao, dù sao cũng là…” nhặt được!
Khương Thi Bách đang nói thì đôi mắt chợt sáng ngời, rồi cười với Lâm Huyền, nụ cười trông rất đẹp, nhưng chú Lâm lại có cảm giác bản thân muốn nổi da gà.
“Anh thấy Kim Vũ rất tốt hở?”
Lâm Huyền suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu thừa nhận,:“Hỗn độn phật lực rất mạnh.”
Khương Thi Bách cười càng đẹp mắt hơn, thậm chí nụ cười kia còn khiến cho hai nữ cảnh sát đứng bên cạnh nhìn đến ngây người.
“Tôi cho anh một cọng, anh dẫn tôi đến hội đấu giá nhé?”
Khóe miệng Lâm Huyền giật một cái, xoay người qua chỗ khác: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Khương Thi Bách nheo hai mắt lại, đừng tưởng bổn hoàng tử không thấy ánh mắt lóe sáng và động lòng của anh nhé! Không sợ anh cảm thấy không đủ, chỉ sợ anh thờ ơ!
“Cho anh hai cọng.”
Lâm Huyền im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thật sự không có hội đấu giá gì hết.”
“Một lần ba cọng luôn! Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ…”
“Quên đi, thấy cậu chân thành như vậy, tôi sẽ dẫn cậu đi.”
Không đợi Khương nhị hoàng tử nói hết vốn liếng ra, Lâm kì ba không có tiết tháo đồng ý rồi.
Khương Thi Bách: “…” Cái bản mặt băng sơn vừa cao lãnh vừa thờ ơ của anh đâu?! Thay đổi nhanh như vậy anh có biết sẽ phá hư hình tượng nhiều thế nào không?!
“Xía…” Ngay khi Khương nhị hoàng tử còn muốn nói lời phun tào* Lâm Huyền, bên cạnh chợt vang lên âm thanh cẩn thận dò hỏi: “Hai vị, các người thương lượng xong chưa?”
(*) Phun tào: hành vi trào phúng, oán giận,...
Lẽ ra cảnh sát không nên kinh sợ như vậy, nhưng vấn đề là - từ lúc hai người vừa mới bắt đầu thần bí tám chuyện với nhau, một người không những rút kiếm mà còn âm trầm nhìn chăm chú phía trước, người còn lại thì móc đồ vật trong tay áo rồi ném đi, nhìn thế nào cũng thấy không giống người bình thường, hình ảnh phối hợp kiểu kì lạ này, dù là cảnh sát cũng tỏ vẻ - có chút không kiểm soát được hiện trường.
Lúc Khương Thi Bách nghe được giọng nói lạ thì lập tức biến thân thành tiên trong vòng một giây, quay mặt lộ ra mỉm cười xin lỗi, nhẹ giọng nói: “Ngại quá, tôi mãi nói chuyện với anh ta, quên mất mọi người còn ở đây.”
Nữ cảnh sát nói chuyện lúc nãy vừa kích động vừa cạn lời, kích động vì cô được đứng gần cảm nhận mỹ nam và soái ca cực phẩm, mỹ nam còn cười với cô nữa! Cạn lời là vì hai người này nói quái gì mới có thể hoàn toàn phớt lờ hơn mười mấy người cảnh sát chứ.
“Chúng tôi lên xe đây, làm phiền.” Khương Thi Bách cười.
Nữ cảnh sát vội gật đầu: “Không sao không sao, may mà có cậu gọi điện thoại báo nguy, chúng tôi vừa mới xác nhận, tài xế kia chính là tội phạm giết người liên hoàn, cuối cùng chúng tôi cũng bắt được hắn, tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi! Tuy người bạn của cậu giết người, nhưng chỉ cần anh ta nộp thanh kiếm lên, chắc sẽ không sao.”
Khương Thi Bách gật đầu. Mà Lâm Huyền đứng bên cạnh nhìn cậu và nữ cảnh sát trò chuyện với nhau thật vui vẻ, mặt không biểu cảm đi đến chen vào giữa hai người, ngăn cách họ ra, sau đó mặt lạnh nhướn mày nói với Khương nhị hoàng tử: “Mưa càng lúc càng lớn, cậu muốn bị ướt thành dạng gì đây? Muốn đi hội đấu giá, thì phải theo sát tôi, đi lạc tôi mặc kệ cậu, Hắc hoa.”
Nụ cười của Khương Thi Bách hơi cứng lại, nhìn thằng cha đi ở phía trước dường như đang khoe cái gì đó, trong lòng nhịn không được mà "ha hả" hai tiếng. Hắc hoa em gái anh! Nếu dùng hoa so sánh mà nói, ông đây chắc chắn là đóa tuyết liên mọc trên đỉnh Thiên Sơn! Bổn hoàng tử không thèm chấp nhất với anh!
Vì thế nhị hoàng tử cũng lên xe. Nữ cảnh sát bị bỏ lại hơi ngây người, sau đó giống như chợt phát hiện điều gì đó, bỗng kêu lên một tiếng ‘ghen tị’, rồi lên xe với vẻ mặt hưng phấn.
Nhờ có xe cảnh sát mở đường, tất nhiên thuận buồm xuôi gió. Khoảng hai tiếng rưỡi sau, họ tới đồn cảnh sát thành phố A.
Viết bảng tường trình một tiếng, lúc cảnh sát muốn tịch thu kiếm của Lâm Huyền thì suýt chút nữa bị chém chết, cảnh sát thành phố A nhận được mật lệnh của những người lãnh đạo, bảo thả người.
Trước khi đi, nếu không phải chú Lâm bị Khương nhị hoàng tử lôi kéo, thì có lẽ toàn bộ đồn cảnh sát đều bị chém sụp. Khiến những cảnh sát mỗi lần nghĩ đến mà sợ, luôn cảm thấy hàng này phỏng chừng ở trong Quốc Gia Long, lưỡi kiếm là một sự tồn tại đặc biệt.
Chờ đến khi Khương Thi Bách và Lâm Huyền đi đến đường cái thành phố A, đã là 7 giờ tối.
Khương nhị hoàng tử tỏ vẻ, cậu đói bụng, sau đó bắt đầu mò trong tay áo.
Cũng may chú Lâm tay mắt lanh lẹ kịp thời nắm cái tay kia lại, Lâm Huyền hơi cạn lời nhìn Khương Thi Bách: “Cậu là Doraemon hả? Cứ vậy mà lấy đồ ra có biết sẽ khiến cho người khác nghi ngờ không? Thật là, hắc hoa nhìn tiền không biết để ý trước sau, trước tiên chúng ta đi tìm một khách sạn để nghỉ, sau đó ra ngoài ăn cơm.”
Khương Thi Bách bị anh nắm tay, thoáng chốc không phản ứng kịp, dù là mấy ngàn năm trước, khi đó cũng không có ai dám nắm tay của cậu như vậy, nhưng bây giờ lại có một người dám nắm tay cậu, còn không bị cậu tránh thoát… Thật là, hơi có cảm giác kỳ diệu. Cơ mà, có thể đừng kéo cậu đi nhanh vậy được không?! Bước chân dài như vậy bộ muốn đầu thai sao?! Đi đường kiểu này không tiêu sái gì hết!!
“Đi chậm chút anh sẽ chết hả? Với lại Doraemon là gì? Tôi chưa bao giờ nghe nói tới?”
Lâm Huyền tạm dừng, mặt lạnh giọng nói cũng lạnh, trả lời: “Cậu không đi thì tôi có thể khiêng cậu đi.” Trực tiếp lơ luôn hai vấn đề sau.
Khương nhị hoàng tử: “… Bổn hoàng, bản nhân tôi từng được người nâng qua, chưa từng bị khiêng lần nào. Niệm tình anh vi phạm lần đầu, không thèm so đo với anh, lần sau kéo ra ngoài chém.”
Lâm Huyền: “…” Hàng này chắc chắn có chứng hoang tưởng.
“Tới khách sạn rồi, vào thôi.”
Kết quả Lâm Huyền phát hiện người anh đang kéo đứng bất động, anh đành quay đầu nhìn.
Chỉ thấy vẻ mặt Khương nhị hoàng tử ghét bỏ mà chỉ vào khách sạn nhỏ rồi lại chỉ khách sạn năm sao đối diện nói:
“Chỗ này không phải để người ở, đi chỗ kia.”
Chú Lâm chợt cảm thấy tay bản thân thật ngứa, cực kỳ muốn đánh người.
Hết chương 23
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: (Dịch bởi Mèo Chè)
Chú không hiểu sự thần kỳ của Doremon ~~
Chú cũng không hiểu nổi thói quen của Khương đại gia ~~
Không sao, còn chịu đựng được.
Khụ, thầm tiếc vì không xuất hiện tình huống khách sạn đã hết phòng, nếu không sẽ cho tình tiết kinh điển hai người một phòng vào! Nhưng mà, thời đại này, khách sạn còn có phòng tiêu chuẩn(*), đây là một thứ vô cùng có nhân tính.
(*) Phòng tiêu chuẩn là phòng hai giường.
Tui liều luôn, tui sẽ biến phòng tiêu chuẩn thành phòng giường đôi cho hai người ~~
____________________________
Rindoll: Há há há, hoàng tử chê khách sạn nhỏ, đòi khách sạn 5 sao (≧▽≦)
Chè: Còn tui thì lại thấy ai đấy bắt đầu rớt hình tượng, tự vả lại còn bốc mùi chua (→.→)
Tác giả: Đả Cương Thi
Edit: Rindoll
Beta: Mèo Chè
_______________________
Có lẽ là may mắn, hoặc không may, dù sao nếu không nhờ tờ giấy kia của chú Lâm thì Khương nhị hoàng tử khó có thể đi hội đấu giá được. Cho nên, dù thái độ chú Lâm cực kỳ kiêu ngạo và thiếu đánh, Khương nhị hoàng tử tỏ vẻ - vì người nhà, vì huyền ngọc, cậu nhịn.
“Được rồi, chúng ta là người quang minh chính đại không nói vòng vèo. Tôi thấy anh có tờ…”
“A ——!”
Ngay lúc Khương Thi Bách đang muốn nói ra việc cần nhờ, thì bỗng có một tiếng hét chói tai vang lên, trực tiếp đánh gãy lời cậu định nói.
“Chết người! Chết người rồi!!”
Một nữ cảnh sát nhảy giật lên, chạy ra thật xa.
Khương Thi Bách nghe thấy chỉ biết trợn mắt không biết nói gì, trên đất đều là người chết, có người chết thì có gì đâu mà sợ hả trời?
Có lẽ đội trưởng cảnh sát tinh anh dẫn đội cũng cảm thấy la to như vậy không phù hợp với hình tượng cảnh sát, đang muốn quát bảo ngưng lại, thì thấy nữ cảnh sát kia chỉ vào ông lão vẫn nằm không cử động nói: “Ông lão này chết rồi! Thân thể ông ta đều lạnh ngắt!!”
Cô là người phụ trách đưa ông lão lên xe, nhưng vừa chạm vào ông lão thì ông ta chợt ngã thẳng xuống đất, cô không muốn trải nghiệm cảm giác kinh hoảng này lần thứ hai đâu.
Đội trưởng cảnh sát nghe vậy vẻ mặt trầm xuống, đi qua nhìn xem thế nào, sau đó xác nhận ông lão đã chết. Con quạ đen trong lồng mà ông cầm, lúc này cũng cứng ngắc không động, có lẽ đã chết.
Nhưng Khương Thi Bách biết, vào lúc này, cuối cùng quạ đen cũng thức tỉnh hoàn toàn rồi —— linh hồn nó đang lơ lửng ở phía trên thân thể đã chết của nó, có chút không rõ tình hình hiện tại.
Hai mắt con quạ không ngừng biến đổi giữa màu đỏ và đen.
Lâm Huyền cũng thấy linh hồn quạ đen. Anh nhìn trong chốc lát, rồi rút kiếm ra, chuẩn bị nếu có vấn đề thì đâm chết nó. Tuy hầu hết quạ đen đều tốt, nhưng vẫn có một số ít cực kỳ tà ác. Nếu con quạ này là ác, vậy trước khi nó hại người thì phải giết nó trước.
Khương Thi Bách nhìn động tác Lâm Huyền, chân mày khẽ nhíu lại, thật ra cậu biết rất rõ ý nghĩ của Lâm Huyền, nhưng nhìn quạ đen kia, cậu vẫn có chút không nỡ. Có lẽ vì lúc lên xe nó vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu chăng?
Thật ra quạ đen này có lẽ sắp hóa thành quạ tinh lương thiện, nhưng không biết tại sao lại bị ông lão bắt được, sau đó dùng năng lực của nó để làm việc ác, cho nên sau khi quạ đen chết, mới xảy ra tình huống đấu tranh bên bờ giữa thiện và ác. Nếu bây giờ có người độ cho nó, có lẽ nó sẽ trở thành một thiện linh.
Nghĩ đến đây, Khương nhị hoàng tử thở dài, được rồi, coi như quạ đen này gặp may, vừa khéo trong tay cậu có một vật có thể dùng cho nó.
Thế là, chú Lâm chuẩn bị giết chết con quạ thì thấy người bên cạnh moi móc gì đó trong tay áo, khóe miệng anh hơi giật giật, cậu làm trò trước mặt người thường như vậy, móc đồ trong tay áo thật sự không có vấn đề gì chứ? Tuy tôi biết rõ cậu có túi trữ vật cao cấp để ở trong tay áo hoặc trước ngực, dù cậu có móc ra khối vàng gạch từ trong lòng ngực tôi cũng sẽ không nhíu mày chút nào đâu, nhưng vấn đề là nếu những người khác thấy cậu móc ra một khối vàng gạch từ trong ống tay áo nhỏ xíu kia, cậu tính khả năng cậu không vào viện nghiên cứu là bao nhiêu?!
Lâm Huyền nghĩ như vậy, cảm thấy hơi mệt tim, hiếm lắm vạn năm anh mới có lòng tốt muốn nhắc nhở người này một chút, nhưng lúc định lên tiếng thì dừng lại.
Bởi vì Khương nhị hoàng tử không có lấy ra một khối vàng gạch từ trong tay áo, mà là một chiếc lông vũ màu vàng lớn cỡ ngón trỏ, chiếc lông vũ màu vàng bị một sợi chỉ đỏ quấn lại, tỏa ra sức mạnh vô cùng thuần khiết của Phật.
Lâm Huyền nhướn mày, lông vũ mà có Phật lực ư? Ha ha, chẳng lẽ là lông vũ của đại bàng Kim Sí? Đừng giỡn vậy chứ.
Khương Thi Bách trực tiếp ném chiếc lông vũ màu vàng đến hướng quạ đen, lúc này hai mắt quạ đen đã đỏ như máu, ngay khi nó muốn cắn nuốt linh hồn người sống, vừa khéo bị sợi lông vũ bao phủ, sau đó nó giãy giụa kịch liệt.
Nhưng cuối cùng, quạ đen không còn giãy giụa với lông vũ màu vàng nữa, chỉ có thể không cam lòng mà kêu vài tiếng, rồi nó vỗ cánh, bay đến trước mặt Khương Thi Bách.
Nhị hoàng tử gật đầu: “Từ nay về sau sẽ gọi mày là tiểu Hắc.”
Quạ đen dừng một chút, bất đắc dĩ đành phải gật đầu, đậu ở trên vai Khương Thi Bách.
“Tinh thần tốt đấy.” Lâm Huyền gật đầu với Khương Thi Bách, sau đó dừng một chút rồi nói: “Thật ra cho nó dùng Kim Vũ thì hơi tiếc, có thể dùng để thuần phục linh vật tốt hơn.”
Khương nhị hoàng tử nghe thế không thèm để ý mà xua tay: “Cho nó cũng không sao, dù sao cũng là…” nhặt được!
Khương Thi Bách đang nói thì đôi mắt chợt sáng ngời, rồi cười với Lâm Huyền, nụ cười trông rất đẹp, nhưng chú Lâm lại có cảm giác bản thân muốn nổi da gà.
“Anh thấy Kim Vũ rất tốt hở?”
Lâm Huyền suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu thừa nhận,:“Hỗn độn phật lực rất mạnh.”
Khương Thi Bách cười càng đẹp mắt hơn, thậm chí nụ cười kia còn khiến cho hai nữ cảnh sát đứng bên cạnh nhìn đến ngây người.
“Tôi cho anh một cọng, anh dẫn tôi đến hội đấu giá nhé?”
Khóe miệng Lâm Huyền giật một cái, xoay người qua chỗ khác: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
Khương Thi Bách nheo hai mắt lại, đừng tưởng bổn hoàng tử không thấy ánh mắt lóe sáng và động lòng của anh nhé! Không sợ anh cảm thấy không đủ, chỉ sợ anh thờ ơ!
“Cho anh hai cọng.”
Lâm Huyền im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thật sự không có hội đấu giá gì hết.”
“Một lần ba cọng luôn! Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ…”
“Quên đi, thấy cậu chân thành như vậy, tôi sẽ dẫn cậu đi.”
Không đợi Khương nhị hoàng tử nói hết vốn liếng ra, Lâm kì ba không có tiết tháo đồng ý rồi.
Khương Thi Bách: “…” Cái bản mặt băng sơn vừa cao lãnh vừa thờ ơ của anh đâu?! Thay đổi nhanh như vậy anh có biết sẽ phá hư hình tượng nhiều thế nào không?!
“Xía…” Ngay khi Khương nhị hoàng tử còn muốn nói lời phun tào* Lâm Huyền, bên cạnh chợt vang lên âm thanh cẩn thận dò hỏi: “Hai vị, các người thương lượng xong chưa?”
(*) Phun tào: hành vi trào phúng, oán giận,...
Lẽ ra cảnh sát không nên kinh sợ như vậy, nhưng vấn đề là - từ lúc hai người vừa mới bắt đầu thần bí tám chuyện với nhau, một người không những rút kiếm mà còn âm trầm nhìn chăm chú phía trước, người còn lại thì móc đồ vật trong tay áo rồi ném đi, nhìn thế nào cũng thấy không giống người bình thường, hình ảnh phối hợp kiểu kì lạ này, dù là cảnh sát cũng tỏ vẻ - có chút không kiểm soát được hiện trường.
Lúc Khương Thi Bách nghe được giọng nói lạ thì lập tức biến thân thành tiên trong vòng một giây, quay mặt lộ ra mỉm cười xin lỗi, nhẹ giọng nói: “Ngại quá, tôi mãi nói chuyện với anh ta, quên mất mọi người còn ở đây.”
Nữ cảnh sát nói chuyện lúc nãy vừa kích động vừa cạn lời, kích động vì cô được đứng gần cảm nhận mỹ nam và soái ca cực phẩm, mỹ nam còn cười với cô nữa! Cạn lời là vì hai người này nói quái gì mới có thể hoàn toàn phớt lờ hơn mười mấy người cảnh sát chứ.
“Chúng tôi lên xe đây, làm phiền.” Khương Thi Bách cười.
Nữ cảnh sát vội gật đầu: “Không sao không sao, may mà có cậu gọi điện thoại báo nguy, chúng tôi vừa mới xác nhận, tài xế kia chính là tội phạm giết người liên hoàn, cuối cùng chúng tôi cũng bắt được hắn, tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi! Tuy người bạn của cậu giết người, nhưng chỉ cần anh ta nộp thanh kiếm lên, chắc sẽ không sao.”
Khương Thi Bách gật đầu. Mà Lâm Huyền đứng bên cạnh nhìn cậu và nữ cảnh sát trò chuyện với nhau thật vui vẻ, mặt không biểu cảm đi đến chen vào giữa hai người, ngăn cách họ ra, sau đó mặt lạnh nhướn mày nói với Khương nhị hoàng tử: “Mưa càng lúc càng lớn, cậu muốn bị ướt thành dạng gì đây? Muốn đi hội đấu giá, thì phải theo sát tôi, đi lạc tôi mặc kệ cậu, Hắc hoa.”
Nụ cười của Khương Thi Bách hơi cứng lại, nhìn thằng cha đi ở phía trước dường như đang khoe cái gì đó, trong lòng nhịn không được mà "ha hả" hai tiếng. Hắc hoa em gái anh! Nếu dùng hoa so sánh mà nói, ông đây chắc chắn là đóa tuyết liên mọc trên đỉnh Thiên Sơn! Bổn hoàng tử không thèm chấp nhất với anh!
Vì thế nhị hoàng tử cũng lên xe. Nữ cảnh sát bị bỏ lại hơi ngây người, sau đó giống như chợt phát hiện điều gì đó, bỗng kêu lên một tiếng ‘ghen tị’, rồi lên xe với vẻ mặt hưng phấn.
Nhờ có xe cảnh sát mở đường, tất nhiên thuận buồm xuôi gió. Khoảng hai tiếng rưỡi sau, họ tới đồn cảnh sát thành phố A.
Viết bảng tường trình một tiếng, lúc cảnh sát muốn tịch thu kiếm của Lâm Huyền thì suýt chút nữa bị chém chết, cảnh sát thành phố A nhận được mật lệnh của những người lãnh đạo, bảo thả người.
Trước khi đi, nếu không phải chú Lâm bị Khương nhị hoàng tử lôi kéo, thì có lẽ toàn bộ đồn cảnh sát đều bị chém sụp. Khiến những cảnh sát mỗi lần nghĩ đến mà sợ, luôn cảm thấy hàng này phỏng chừng ở trong Quốc Gia Long, lưỡi kiếm là một sự tồn tại đặc biệt.
Chờ đến khi Khương Thi Bách và Lâm Huyền đi đến đường cái thành phố A, đã là 7 giờ tối.
Khương nhị hoàng tử tỏ vẻ, cậu đói bụng, sau đó bắt đầu mò trong tay áo.
Cũng may chú Lâm tay mắt lanh lẹ kịp thời nắm cái tay kia lại, Lâm Huyền hơi cạn lời nhìn Khương Thi Bách: “Cậu là Doraemon hả? Cứ vậy mà lấy đồ ra có biết sẽ khiến cho người khác nghi ngờ không? Thật là, hắc hoa nhìn tiền không biết để ý trước sau, trước tiên chúng ta đi tìm một khách sạn để nghỉ, sau đó ra ngoài ăn cơm.”
Khương Thi Bách bị anh nắm tay, thoáng chốc không phản ứng kịp, dù là mấy ngàn năm trước, khi đó cũng không có ai dám nắm tay của cậu như vậy, nhưng bây giờ lại có một người dám nắm tay cậu, còn không bị cậu tránh thoát… Thật là, hơi có cảm giác kỳ diệu. Cơ mà, có thể đừng kéo cậu đi nhanh vậy được không?! Bước chân dài như vậy bộ muốn đầu thai sao?! Đi đường kiểu này không tiêu sái gì hết!!
“Đi chậm chút anh sẽ chết hả? Với lại Doraemon là gì? Tôi chưa bao giờ nghe nói tới?”
Lâm Huyền tạm dừng, mặt lạnh giọng nói cũng lạnh, trả lời: “Cậu không đi thì tôi có thể khiêng cậu đi.” Trực tiếp lơ luôn hai vấn đề sau.
Khương nhị hoàng tử: “… Bổn hoàng, bản nhân tôi từng được người nâng qua, chưa từng bị khiêng lần nào. Niệm tình anh vi phạm lần đầu, không thèm so đo với anh, lần sau kéo ra ngoài chém.”
Lâm Huyền: “…” Hàng này chắc chắn có chứng hoang tưởng.
“Tới khách sạn rồi, vào thôi.”
Kết quả Lâm Huyền phát hiện người anh đang kéo đứng bất động, anh đành quay đầu nhìn.
Chỉ thấy vẻ mặt Khương nhị hoàng tử ghét bỏ mà chỉ vào khách sạn nhỏ rồi lại chỉ khách sạn năm sao đối diện nói:
“Chỗ này không phải để người ở, đi chỗ kia.”
Chú Lâm chợt cảm thấy tay bản thân thật ngứa, cực kỳ muốn đánh người.
Hết chương 23
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: (Dịch bởi Mèo Chè)
Chú không hiểu sự thần kỳ của Doremon ~~
Chú cũng không hiểu nổi thói quen của Khương đại gia ~~
Không sao, còn chịu đựng được.
Khụ, thầm tiếc vì không xuất hiện tình huống khách sạn đã hết phòng, nếu không sẽ cho tình tiết kinh điển hai người một phòng vào! Nhưng mà, thời đại này, khách sạn còn có phòng tiêu chuẩn(*), đây là một thứ vô cùng có nhân tính.
(*) Phòng tiêu chuẩn là phòng hai giường.
Tui liều luôn, tui sẽ biến phòng tiêu chuẩn thành phòng giường đôi cho hai người ~~
____________________________
Rindoll: Há há há, hoàng tử chê khách sạn nhỏ, đòi khách sạn 5 sao (≧▽≦)
Chè: Còn tui thì lại thấy ai đấy bắt đầu rớt hình tượng, tự vả lại còn bốc mùi chua (→.→)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét