Trang


Chinta

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2020

Chương 2: Tương Phùng

• Đam mỹ: Lộ Trình Minh Giới
• Tác giả: Thiên Thiên
.
.
Chương 2: Tương Phùng
.
.

Tiểu Hồ và Hắc Lang lon ton chạy phía sau Cửu Anh hỏi thăm đủ chuyện: ''Cửu ca! Kim thân trước đây của huynh là gì thế?''

A Cửu nhìn qua chỗ khác: ''Là một con mãng xà bình thường thôi! Không đáng nhắc đến.''

Tiểu Hồ nghiêng đầu hỏi: ''Tại sao huynh lợi hại như thế mà bấy lâu nay không ra mặt lại ẩn mình sống cuộc sống bình thường ở Vu Sơn vậy?''

Cửu Anh không quan tâm nói: ''Việc gì phải hiện hình chứ, ta thấy cuộc sống hiện tại rất tốt! Chả việc gì phải chuốc lấy phiền phức.''

Tiểu Hồ vẫn không bỏ qua hỏi cho đến cùng: ''A Cửu ca! Sau này huynh có dự định gì không? Theo muôi thấy, huynh mạnh như thế thì nên đến Ma giới tham gia Phong Ma Hội để chống lại đàn áp của thiên chúng.''

Cửu Anh nhướng mày nhìn Tiểu Hồ: ''Phong Ma Hội? Đàn áp? Sao lại thế? Chả phải Nhân giới, Ma giới và Thiên giới nước sông không phạm nước giếng sao?''

Hắc Lang tặc lưỡi một tiếng: ''Hiện giờ Ma giới không còn là thế giới của 1000 năm trước đâu, bây giờ U Linh Thành có tận 9 tầng và 18 Cung.''

Cửu Anh hơi bất ngờ: ''Cái gì? 9 tầng? 18 Cung? Sao lại thế? Trước đây chỉ có một Bích Tà Cung bao quát cả U Linh Thành mà.''

Tiểu Hồ giải đáp nghi vấn cho Cửu Anh: ''Trước khi phụ mẫu muội bị bắt giam ở U Linh Thành thì đã từng kể, lúc họ còn rất nhỏ Bích Tà Cung đã tự phong ấn theo chủ nhân của nó và phân chia làm 9 tầng khác nhau, mỗi tầng là 2 Cung chủ của Thiên giới phái xuống để trấn giữ trông coi, Thiên đế ra lệnh phong tỏa canh giữ nghiêm ngặt toàn bộ Bích Tà Cung, ngay cả muỗi cũng không bay vào đó được.''

Cửu Anh nói: ''Đã giám sát rồi còn phong tỏa tẩm cung của Ma Vương đời trước làm gì? Lão già Đế Thích Thiên đang nghĩ gì trong đầu thế nhỉ?''

Tiểu Hồ: ''Đế Thích Thiên đã theo Như Lai tĩnh tâm rồi! Thiên Đế hiện tại là Đế Tuấn.''

''Đế Tuấn? Đó là ai thế?" - Cửu Anh có chút ấn tượng khi Tiểu Hồ nhắc đến tên này, trong kí ức của y không có Đế Tuấn, nhưng không hiểu sao y cảm thấy cái tên đó có gì đó hơi quen thuộc. Tất cả mọi chuyện trước đây y đều nhớ, nhưng chỉ có Đế Tuấn là không.

Tiểu Hồ chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, hỏi: ''Cửu ca! Huynh biết ngài ấy à? ''

Cửu Anh lắc đầu: ''Không! Ta làm gì có diễm phúc quen biết tên Thiên Đế đấy! Chỉ là thấy quen thuộc nhưng lại không thể nào nhớ ra được thôi! Vậy còn Phong Ma Hội thì sao?''

Tiểu Hồ đáp: ''Đó là hội bí mật do các Yêu vương hùng mạnh lập ra để chờ thời cơ chống lại Thiên đế lấy lại tự do.''

''Thời cơ gì? Người đứng đầu bọn họ là ai?'' - Cửu Anh vừa hỏi vừa đi đến con suối gần đó uống một ngụm nước.

Từ nãy đến giờ Hắc Lang đều khoanh tay nghe hai người nói chuyện, nghe Cửu Anh hỏi thế hắn thay Tiểu Hồ trả lời: ''Nghe nói hiện tại vẫn chưa có người đứng đầu! Nhưng họ đang tìm ma huyết của Vạn Yêu Vương, sau khi tìm được họ sẽ phá bỏ phong ấn vào Bích Tà Cung để ngồi lên ghế Ma Tôn, như thế có thể đứng đầu Ma Giới hiệu lệnh quần hùng.''

''Phụt!'' - Cửu Anh phun ra ngụm nước vừa uống vào.

Cửu Anh lau miệng rồi nổi điên lên: ''Kẻ nào đồn đại dùng máu của Ma Tôn đời trước là có thể phá phong ấn Bích Tà Cung vậy? Rốt cuộc là tên dở hơi nào thế!''

Tiểu Hồ không hiểu tại sao Cửu Anh lại nổi điên, nàng chen vào nói: ''Do Cửu ca không biết thôi! Ma tôn đời trước là thần thú thượng cổ, điểu thần có chín cái đầu của mãng xà, máu của ông ấy không những có thể cải tử hoàn sinh mà còn có thể luyện thành Cửu chuyển kim đan. Uống vào lập tức thăng tiên!''

Cửu Anh "Há" một miếng: ''Cái gì? Ai nói thế?''

Hắc Lang nhíu mày: ''Là do chính miệng Tam Thanh lão tổ nói mà! Sai thế nào được?''

''À, ờ '' - Y miễn cưỡng trả lời, ba lão già Thiên giới này dám chơi ta à? Máu của lão tử tốt như thế sao bản thân ta cũng không biết chớ!''.

Tiểu Hồ hỏi: ''Thế Cửu ca đến Ma Giới không?''

Cửu Anh lảo đảo đi về phía trước: ''Đi chứ! Đợi lão tử về thu xếp đồ đạc!'' - Y thầm nguyền rủa trong đầu. Khốn nạn thật! Để ta đến Ma giới xem kẻ nào dám đồn thổi vụ Bích Tà Cung.

''Các ngươi chuẩn bị đi, sáng sớm mai gặp nhau ở chân núi.'' Cửu Anh dặn dò hai người phía sau rồi huýt gió vừa đi vừa nhảy chân sáo không có chút gì gọi là lo lắng. Y đi sâu vào rừng, dừng chân ở chỗ một gốc thụ to lớn và cung kính bái lạy.

''Đa tạ đại lão đã cưu mang bổn vương trong thời gian ta tụ nguyên thần trùng sinh, chuyến đi này không biết có ngày tái ngộ hay không, mong đại lão một đời an nhiên.''

Một làn gió nhẹ thổi đến, những bông hoa nhỏ bay lơ lững từ trên cây đại thụ to lớn và chậm rãi rơi xuống mặt cỏ. Bất chợt, có một tiếng nói vang lên từ những tầng lá cây: "Đại vương quá khách sáo rồi, lão vốn chỉ là một cây cổ thụ già nua sắp vu tận*, nhờ ma huyết của ngài năm đó rơi từ Thiên giới xuống nhân gian đã giúp lão có chút linh khí, nay lão báo đáp ngài là lẽ dĩ nhiên, ngài không cần cảm tạ lão đâu.''

(*) Vu tận: Chết

Cửu Anh mỉm cười khoát tay: "Đại lão có thể cự tuyệt ta nhưng lại không làm thế, bấy nhiêu đó đủ để lão tử cảm kích rồi, tiễn quân ngàn dặm cũng chia tay, bổn vương đi đây.''

Đại lão lo lắng khuyên ngăn: ''Đại Vương! Ngài trọng sinh không dễ, có những việc đã xảy ra thì không nên cố chấp nữa, nếu ngài có thể buông bỏ thì sẽ thấy nhân thế còn rất nhiều chuyện vui đáng để cho ngài tận hưởng.''

Nói xong thân cây đại thụ già rung mình chuyển động, những cây cối xung quanh cũng đồng loạt trút phần lớn những chiếc lá, hoa trên cây rơi xuống bay ngợp trời tiễn hắn. Cửu Anh khẽ mỉm cười nhớ về chuyện trước kia khi còn là hỗn thế Ma Vương đứng ở đỉnh cao của Ma giới, thuộc hạ của hắn nhiều không kể siết, tầng tầng lớp lớp yêu quái xin theo dưới trướng, hắn chỉ để ý và liếc nhìn những yêu quái cấp cao có thể làm việc cho hắn chứ những mộc tinh hay hoa yêu thậm chí nhìn thôi Cửu Anh cũng chưa từng. Đúng là hoạn nạn biết chân tình.

Đi hết cánh rừng này là không thể quay về cuộc sống vô ưu mấy trăm năm nay, đằng xa là bóng dáng tiểu Hồ và Hắc Lang đang vẫy tay tạm biệt đại thụ già. Cửu Anh quay mặt nhìn lại Vu Sơn lần cuối thay cho lời chào từ biệt, kể từ giờ phút này, hắn chọn rời đi có nghĩa là quyết định lại dấn thân vào thế sự của Tam giới một lần nữa.

Cửu Anh lắc đầu thầm trách bản thân rất có thể sẽ hối hận vì quyết định lần này, nhưng làm sao có thể ở lại Vu Sơn để tận hưởng mỹ cảnh nhân gian trong khi ma chúng của hắn đang chịu nổi khổ tán tận, những yêu linh ấy đã từng là lý do khiến hắn rời bỏ  thế giới hồng hoang để đến đây.

Sau hơn hai canh giờ im lặng, Hắc Lang lên tiếng: "Huynh không vui sao Cửu ca? Mặt huynh khó coi vậy?''

''Làm gì có, ta đang nghĩ xem liệu có ai nhận ra ta không, với lại hình như đã gần 1000 năm rồi ta chưa về Ma giới... Nên bây giờ ta không biết nó nằm ở hướng nào đây!''

Tiểu Hồ kinh ngạc: ''Không phải chứ! Thế mà huynh cứ đi như biết rồi ấy, suốt dọc đường chẳng thèm hỏi đường ai cả.''

Cửu Anh nói: ''Hai ngươi chỉ biết trách ta! Nhìn xem quanh đây làm gì có nhà dân mà hỏi đường! Ta nghĩ hay là để bọn thiên chúng bắt rồi tống giam chúng ta đến đó có phải nhanh hơn không?''

Hắc Lang trợn trắng mắt: ''Vạn lần không được! Phàm là yêu ma bình thường thì đều bị thiên chúng bắt làm sủng vật để hành hạ, chỉ những yêu quái thần thông khó thu phục kinh động đến kim cang và các thần tướng thì mới bị áp giải đến U Linh Thành.''

Cửu Anh nhìn con đường phía: ''Có chuyện như thế sao? Nhìn kìa! Các ngươi xem phía trước có phải là thành trì không? Chúng ta đến hỏi thăm đi.''

Tiểu Hồ hoảng sợ níu chặt tay áo Cửu Anh: ''Không được đâu cửu ca! Huynh mất trí rồi sao?! Bị phát hiện là yêu quái thì sẽ kinh động đến đạo sĩ trong đấy, không chừng họ gọi cả thiên chúng xuống bắt chúng ta.''

Cửu Anh không sao cả lắc đầu: ''Muội lo xa rồi! Vài ba tên tiểu tốt lão tử chỉ cần xử lý trong một cái chớp mắt.''

Hắc Lang không đồng ý: ''Không phải huynh nói phép thuật của huynh chưa phục hồi à? Huynh lỗ mãn như thế sớm muộn gì cũng gây đại họa. Chúng ta đang ở địa phận của Nhân giới, mà Nhân giới thì tôn sùng Thiên giới...''

Cửu Anh tặc lưỡi một tiếng: ''Thôi được rồi! Ta không sát sinh là được chứ gì! Nhưng nếu ta không vào thành hỏi thì hai huynh muội ngươi có biết đường đi không? Hay lại lạc sang tận Tây Thiên.''

Tiểu Hồ lo lắng nói: ''Nhưng yêu khí của muội và Hắc Lang huynh không che giấu được như huynh! Làm sao bây giờ?!''

Cửu Anh: ''Muội chỉ là tiểu yêu mới tu luyện nên trên người muội đầy yêu khí, đến phép phòng thân cơ bản còn không biết thì đi sao giấu được, thôi được rồi coi như là ta giúp hai ngươi.' - Cửu Anh cắn đầu ngón một chút rồi ra hiệu hai huynh muội Tiểu Hồ hút một ít máu của hắn.

Tiểu Hổ nhìn chằm chằm máu trên ngón tay Cửu Anh, ngẩng đầu khó hiểu hỏi Cửu Anh: "Bảo bọn ta hút máu của huynh sao? Nhưng máu của huynh có gì đặc biệt đâu?''

''Ừ không có gì đặc biệt, tới khi thấy nó đặc biệt thì đừng xin thêm, mà có xin cũng không cho đâu. Nhanh lên nếu không ta đổi ý đấy. Nhanh hút đi.'' - Hắn đưa tay ra trước mặt hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ: ''...''

Tiểu Hồ và Hắc Lang nghi ngờ lời của Cửu Anh, nhưng thấy thái độ của hắn như thế họ đành phải nghe theo.

Sau khi hút được một ít máu của Cửu Anh thì cơ thể quả thật có biến đổi, giọt máu nuốt vào đến đâu thì linh lực cuồn cuộn ngấm sâu vào đến đó, thấm qua từng mạch máu của họ, nguồn sinh lực này vượt xa ngoài khả năng tu luyện của hai tiểu yêu, Hắc Lang đưa tay tụ khí, một ngọn lửa đen bùng cháy bay lơ lửng trên bàn tay hắn, như không tin vào mắt mình hắn reo lên:

''Là hắc ám chi hỏa! Tiểu Hồ muội xem này, ta tụ được hắc ám chi hỏa rồi!! Trước đây ta còn không thể tụ nổi điền khí chứ nói gì đến hắc ám chi hỏa.''

Còn Tiểu Hồ đang vui vẻ vuốt cái đuôi thứ tư của mình: ''Cứ tưởng 200 năm nữa muội mới tu được tứ vĩ chứ, không ngờ chỉ một ít máu của A Cửu ca lại thần kì đến như thế... chẳng lẽ huynh chính là Ma Tôn?''

Cửu anh vội gạt đi: ''Nếu ta là Ma Tôn thì cần gì phải đi chung với hai đứa đại ngốc như hai ngươi đến Ma giới.'' - Ngay cả hắn cũng không biết tại sao bản thân lại muốn đi  cùng chúng, có lẽ hắn độc hành quá lâu nên phát hiện hành sự một mình quả thật rất đáng thương.

Tiểu Hồ thở dài một hơi: ''Cũng phải! Ma Tôn đã không còn trên cõi đời này nữa nên chúng yêu mới phải khổ sở thế này!''

Hắc Lang: ''Mấy trăm nắm trước gia gia của đệ dẫn cả tộc tiến đến Viễn Quang Kỳ Sơn để tham gia đại chiến trong trận Tam giới, kết quả Ma Tôn vong mạng khiến cả tộc của đệ cũng bị diệt, chỉ còn lại lão bà bà và nữ tử ở lại.''

Cửu Anh nghe thế thì càng hận bản thân năm đó quá tình cảm nên đã hại biết bao nhiêu ma chúng chôn xác dưới Ma Vực cùng hắn. Nhưng chuyện đã lỡ rồi, dù có hối hận cũng không thể quay lại ngày đại chiến đó... 

Cửu Anh xua tay ý bảo dừng câu chuyện tại đây: ''Được rồi! Các ngươi đã có được một ít linh lực đủ để nâng pháp thuật của bản thân lên một cảnh giới khác, giờ thì giấu yêu khí rồi vào thành thôi.''

Hắc Lang: ''Phải vào thành thật sao?''

Tiểu Hồ giơ tay chỉ tấm bảng gỗ dài có khắc chữ trên cao: ''Hai huynh xem kìa, chỗ này gọi là Phiến Hoa Thành, nghe đâu là thành trì phồn hoa nhất vùng Giang Tây nằm gần núi Hoàng Yên Sơn, Hoàng Yên Sơn là nơi có Yên Vũ Đài, một nơi chuyên bồi dưỡng và đào tạo các tinh hoa của nhân giới, tương lai sẽ nghịch chuyển phi tiên.''

''Như thế hẳn là thiên chúng hay lui tới! Cẩn thận vẫn hơn.'' - Một ít ma khí phóng ra từ giữa ấn đường Cửu Anh và xoay vòng tụ lại một bên mặt hóa thành một chiếc mặt nạ sắt.

Họ rảo bước qua những con đường tấp nập huyên náo, cuối cùng dừng chân ở một quán trọ đông đúc. Tiểu Hồ gọi rất nhiều sơn hào hải vị, dường như rất lâu rồi mới có cơ hội ngồi thư giản và ăn ở một quán trọ của nhân giới với nhiều đồ ngon thế này. Tên tiểu nhị bưng thức ăn ra cứ nhìn chằm chằm Cửu Anh khiến hắn cảm thấy khó chịu nhưng rồi cũng quên bẵng đi khi nhìn thấy mâm đồ ăn tiểu nhị mang ra.

Cửu Anh kéo nhẹ tay áo của Tiểu Hồ nói: ''Này! Muội có tiền không đấy? Chỗ này không rẻ đâu!''

Hắc Lang vừa ăn đùi gà vừa nhìn Cửu Anh: ''Không phải huynh trả sao? Bọn ta chẳng có xu nào đâu!''

Cửu Anh đơ mặt: ''Hai ngươi... Hai ngươi đang đùa ta đúng không? Ta ở trong rừng mấy trăm năm nay thì đào đâu ra tiền? Ta tưởng các ngươi có mới gọi nhiều món như thế chứ!''

Tiểu Hồ vô số tội hỏi: ''Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?''

Cửu Anh bóp trán bó tay: ''Muội hỏi ta sao? Giờ hỏi ta làm gì? Trước khi gọi đồ ăn sao muội không hỏi trước!?'' Hắn khổ quá mà! Đáng lẽ hồ ly thì phải thông minh lanh lợi chứ? Đằng này tiểu Hồ chỉ lanh lợi nhưng không thông minh xíu nào!! Thật mệt tâm! Hắn muốn bỏ con giữa chợ aaaaaaaaa!!!


                                   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...