Trang


Chinta

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2022

Cương Thi Nông Gia Nhạc - 43

Cương Thi Nông Gia Nhạc - 43
Tác giả: Đả Cương Thi
Edit: Rindoll
Beta: Mèo Chè
_______________________

Tuy nói trên thế giới này, Ám giới và Minh giới là hai sự tồn tại khác nhau, nhưng vì ở cùng một thế giới, tuy khác nhau, nhưng lại dựa vào nhau mà tồn tại.

Rất nhiều người thường đều cho rằng, có thể tu tiên thành đại đạo, hoặc trường sinh bất lão là một điều tốt đẹp, nắm giữ sức mạnh to lớn, muốn làm gì thì làm đó.

Nhưng thực tế, nếu có người thật sự dám nói lời này với đám người tu chân, bảo đảm đám người tu chân sẽ phun nước bọt vào mặt người đó.

Tu luyện trường sinh bất lão, không khác gì đoạt giải thưởng 500 vạn, với lại trong 5000 năm, có bao nhiêu người thật sự tu tiên thành công, trường sinh bất lão? Họ cũng chỉ là thông qua thuật pháp và cố gắng làm bản thân có thể sống lâu thêm một ít mà thôi. Sức mạnh to lớn có lẽ có, nhưng muốn làm gì thì làm chỉ là điều xa vời, Thiên Đạo giống như một thanh đao treo lơ lững trên đầu họ, mấy người dám làm xằng làm bậy thử xem? Không giáng xuống một tia sét đánh chết cũng sẽ khiến nghiệp chướng quấn thân và mấy người sẽ không chết yên ổn được.

Hơn nữa đa số việc tu hành đều đòi hỏi phải thanh tâm quả dục, hoặc trái tim lạnh lùng cắt đứt mọi quan hệ tình cảm, có lúc các tu giả hơi hâm mộ người bình thường, tuy tuổi thọ họ không dài, sức mạnh cũng không lớn, nhưng họ tràn đầy sức sống.

Cho nên nói, thật ra tu giả và người thường đều ăn trong chén nghĩ trong nồi, luôn cảm thấy bữa ăn của người khác thơm ngon hơn. Thật ra mỗi người đều có thế mạnh riêng.

(*) Ăn trong chén nghĩ trong nồi: tục ngữ Trung Quốc, thường dùng để chỉ những người đã kết hôn (đặc biệt là đàn ông) đã có vợ và đang có ý với những phụ nữ khác xung quanh họ...vv Còn lại là chỉ thứ họ đã có sẵn mà lại nghĩ đến một thứ gì đó của người khác.

Nói đến mỗi người có thế mạnh riêng, chờ nhóm 7 thanh niên thì thà thì thầm ôm khát khao đi lên phòng ngủ trên lầu, ông chủ dứt khoát bày một tầng ngăn cách âm thanh dưới lầu, sau đó trợn trắng mắt với đám người môn phái Côn Luân.

“Chẳng phải mấy người nói không tìm được vị trí cụ thể ư? Sao bây giờ người thường biết luôn rồi, thật là sỉ nhục Tu Chân Giới.”

Nhị sư huynh nội môn dẫn dầu phái Côn Luân nghe vậy hơi câm nín, hắn đâu phải là người phụ trách tìm vị trí, mắc mớ gì người này lại sỉ nhục hắn? Hơn nữa, với sự tồn tại kỳ lạ như con người, đừng nói đột nhiên tìm ra vị trí huyệt mộ, dù một ngày nào đó bỗng giác ngộ tu hành hoặc nhập ma cũng không phải là chuyện không thể.

Đối với con người mà nói có gì mà không thể? Ban đầu họ vốn cũng là người thường đấy thôi.

Nhưng người của phái Côn Luân không nói không có nghĩa những người khác có thể nhịn được, Vương Bân nhà họ Vương tỏ ra không vui sau khi nghe nói thế: “Mọi việc đều đã định số, sao có thể thảo luận xằng bậy như vậy? Vả lại có phải động phủ đại năng hay không còn chưa chắc, thỉnh ông chủ nói chuyện cẩn thận.”

Ông chủ nhìn thoáng qua Vương Bân, xác định bản thân không đánh lại người này, hắn "hừ" một tiếng không nói. Dù sao những môn phái nhỏ và tán tu đều thế đơn lực mỏng, không so với môn phái lớn được.
 
Bầu không khí hơi đông lại trong thoáng chốc.

Khương nhị hoàng tử cảm thấy bản thân là người mới đến không thích hợp nói chuyện, cho nên ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần. Chú Lâm cũng giống vậy, anh khẽ nhíu mày nói: “Tìm người khác trộm đồ đi. Tôi rất bận.”

Đám người tu chân trong khách sạn lập tức cảm thấy sống lưng chợt lạnh, đậu má quên mất còn có một vị sát tinh không thể trêu vào ở đây! Tranh cái gì mà tranh? Làm chính sự quan trọng hơn!

Thế là đám người tu chân nhìn trái nhìn phải, xem ai là người thích hợp làm việc này, kết quả vừa có một người xung phong đứng lên, thì nghe giọng điệu lười biếng của Lam Giang Thụ: “Ái chà, chờ mấy người nghĩ hổng chừng lúc thức dậy hoa hiên vàng* đã lạnh~ Quả nhiên chỉ có Tiểu Bạch của tôi đáng tin hơn.

(*) Hoa hiên vàng: Tên khoa học là Hemerocallis citrina, còn gọi là Hoàng hoa thái hay Kim châm là một loài thực vật có hoa trong họ Thích diệp thụ. [Tìm hiểu thêm tại Vi.wikipedia]

Lúc này Khương Thi Bách không nhắm mắt dưỡng thần nữa, bởi vì cậu cảm thấy có thứ gì đó dụi qua dụi lại ở cẳng chân cậu, đến khi nhìn thấy thứ đó hóa ra là một cái đuôi rắn màu trắng, khóe miệng cậu giật mạnh, sau đó phản xạ có điều kiện bấm thủ quyết.

Xìiiii ——!!

Con rắn lớn vốn đang quấn trên ba lô đột nhiên uốn éo dữ dội, Lam Giang Thụ thấy thế ánh mắt trở nên nghiêm khắc, “Kẻ nào dám ăn hiếp Tiểu Bạch của tôi?!”

Sau đó Lam Giang Thụ nghe hai giọng nói đều vang lên.

“Tôi.”

“Tôi.”

Lam Giang Thụ trừng mắt qua, Khương Thi Bách mặt không biểu cảm nói: “Đuôi con rắn này dụi vào chân tôi, tôi ghét rắn nhất.”

Tiểu Bạch nghe vậy vô cùng tủi thân mà nằm sấp xuống. Tui thấy chân của mỹ nhân đây thật đẹp và nõn nà, dụi chút cũng đâu làm mất miếng thịt nào đâu hu hu!

Khóe miệng Lam Giang Thụ giật một cái, Tiểu Bạch nhà hắn khá thích quấn người đẹp, trước kia người đẹp bị Tiểu Bạch dọa đến mức không dám đánh lại, nhưng lần này thì… Tốt rồi, đá trúng thanh sắt.

Nhưng Lam Giang Thụ làm mặt dữ với chú Lâm: “Tiểu Khương thì không tính! Tiểu Bạch nhà tao không có dụi mày, kiếm khí kia của mày là thế nào?!”

Mặt Lâm Huyền hờ hững: “Tao cũng ghét rắn.”

Lam Giang Thụ: “…” Một ngày nào đó ông đây sẽ ném mày vào động Vạn Xà để tụi nó quật thoải mái!

“Khụ, cái kia, vẫn nên nhìn trong ba lô có gì hay không đi!” Nhị sư huynh Tô Vũ phái Côn Luân giảng hòa. Nếu hai người này lại đánh nhau thì người thường khó mà chen ngang.

Thế là đồ đạc trong ba lô nhanh chóng bị đổ ngược ra ngoài.

Đa số toàn là đồ ăn, sau đó là một ít đồ dùng cần thiết khi đi du lịch, ví tiền, quần áo, một cái laptop và một tấm bản đồ được gấp lại.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bản đồ.

Nhưng khi bản vẽ bị mở ra, mọi người đều im lặng.

“Đờ phắc, đồ chơi gì đây? Sao lại dài như vậy? Bản đồ bảo tàng cũng không quái lạ thế này!!” Một tu giả rống lên.

“Đúng thật là kỳ dị, mấy tuyến đường này để làm gì? Còn có số nữa? Nhưng nhìn tới nhìn lui cái chỗ được đánh dấu màu đỏ kia có lẽ là đi được nhỉ? Các khu vực xung quanh là ở đâu?”

Đám người tu chân thảo luận hồi lâu, tập thể tỏ ra tức giận. Khương nhị hoàng tử nhìn bản vẽ, sau đó vuốt cằm nói: “Có lẽ đây là bản đồ địa lý đường đồng mức*.”

(*) Đường đồng mức: Còn gọi là đường bình độ hay đường đẳng cao là đường thể hiện trên bản đồ địa hình quỹ tích của các điểm trên mặt đất tự nhiên tùy theo tỷ lệ của bản đồ so với địa hình thực tế, mà khoảng cao đều có thể là 1 m, 5 m, 10 m, (bản đồ tỷ lệ càng lớn, càng chi tiết, thì khoảng cao đều càng nhỏ) [Xem thêm chi tiết tại Vi.wikipedia]

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Khương Thi Bách.

Nhị hoàng tử ho nhẹ một tiếng: “Tôi đã xem qua, nhưng không có nghiên cứu cụ thể.”

“Ái chà nếu đã xem qua thì tốt rồi, không học thì chỉ cần hiểu là được! Mau nói cho chúng tôi biết bản đồ này vẽ cái gì đi? Còn loạn hơn cả đạo phù* nữa!”

(*) Đạo phù: Bùa của Đạo gia.

Khương Thi Bách giật khóe miệng, cái gì mà không học chỉ cần hiểu là được? Không học có thể hiểu được chắc? Không sợ cậu nhìn nhầm à?! Tuy đúng là cậu xem hiểu bản vẽ này, nhưng cũng không định gánh vác trách nhiệm lớn như vậy.

Thế là Khương nhị hoàng tử lắc đầu với vẻ mặt rất vô tội: “Tôi đã nói là chưa học, cũng xem không hiểu. Vậy nên, nếu xem không hiểu, ngày mai mọi người đi theo đám người đó chẳng phải là được rồi sao? Dù sao ngày mai họ cũng đi mà.”

Mấy người tu chân nghe vậy vẻ mặt đều tối sầm, biết trước và đi theo bộ giống nhau chắc? Có thể nắm bắt cơ hội trước nói không chừng có thể lấy được nhiều bảo vật hơn! Một tên tu chân có râu muốn quát vài câu vào mặt Khương Thi Bách để cậu xem lại lần nữa, nhưng ngay lúc hắn vừa há miệng, đột nhiên bị một ánh mắt sắc bén lạnh giá đến cực điểm ghim chặt tại chỗ, không phát ra được chút âm thanh.

“Nếu vậy thì ngủ đi.” Lâm Huyền lạnh nhạt nói, thu ánh mắt lại, túm Khương Hắc Hoa lên lầu. Nhiều người như vậy thật là phiền chết, cực kỳ muốn dùng bọn họ để tế kiếm.

Lam Giang Thụ chậm một nhịp không nắm tay Khương Thi Bách lại được, trên mặt hơi tiếc nuối, nhưng khi nhìn cái đuôi thê thảm của Tiểu Bạch nhà hắn, ờm, hắn vẫn nên đi ngủ thì hơn. Mai còn phải cướp bảo vật nữa.

Chờ ba người một người nối tiếp một người lên lầu, mấy người tu chân còn sót lại mới phản ứng, sau đó hai mặt nhìn nhau hồi lâu, rồi quay về vị trí với vẻ mặt sợ hãi.

Emma, vừa rồi có phải đại sát tinh nhà họ Lâm kỳ quái kéo thanh niên đi ngủ không?! Đây không phải ảo giác của họ chứ?! Thật là đáng sợ! Một người ngày thường gặp mặt bọn họ thì làm lơ, nói chuyện chỉ dùng "hừ", một lời không hợp sẽ giơ chân đá, nhìn không vừa mắt thì dùng kiếm chém, đại ma đầu máu lạnh vô tình cố tình gây sự lại kéo người khác ngủ cùng á?!

“… Tôi lại tin vào tình yêu rồi.” Một đệ tử phái Thái Bạch tự lẩm bẩm.

Mọi người: “…” Đây không phải tình yêu, đây là bị ai đó hạ cổ đúng không?!

Một đêm trôi qua nhanh chóng, đối với người tu chân mà nói cũng chỉ là thời gian để đả tọa.

Sáng hôm sau 4 nam 3 nữ vội ra phòng khách, ăn sơ qua bữa sáng, tâm trạng có chút hưng phấn đi ra ngoài. Đại Chính hoàn toàn không nhận ra ba lô của mình bị di chuyển, còn đang nghĩ tới việc giàu nhanh sau một đêm.

Đợi đến khi họ ra ngoài, đám người tu chân vốn đang ẩn nấp xuất hiện đồng loạt, sau đó có người đi theo có người tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Tất nhiên, nhắm mắt dưỡng thần chiếm đa số.

Đặt lá bùa theo dõi ở trên người họ chẳng phải là được rồi sao, theo dõi trực tiếp ở đâu sẽ có ích?

Cho nên nói, giữa người tu chân cũng có phân chia chỉ số thông minh cao thấp.

Khoảng 3 tiếng khi đám người Đại Chính đi, gần giữa trưa, một ông lão râu trắng đột nhiên mở mắt. Những người khác đều nhìn ông.

“Là bùa bị chạm vào, bảy người kia bị linh thuật tấn công.”

Mọi người nghe vậy ánh mắt sáng lên, bảy người thường không thể nào bị người tu chân tấn công, vậy tấn công họ, tám trên mười hoặc chín là cấm chế động phủ của đại năng!!

Vì thế dẫn đầu là ông lão râu trắng, đám người tu chân trong khách sạn bắt đầu lần lượt từng người một bay ra ngoài, nhanh chóng biến mất không thấy.

Mà lúc này, Khương nhị hoàng tử và chú Lâm tất nhiên cũng đi theo, nhưng nếu nhìn kỹ, sắc mặt chú Lâm không tốt lắm.

Lam Giang Thụ phát hiện vấn đề này, vui sướng khi người gặp họa tiến lên nói: “Ấy chà chà, đêm qua mày ngủ không đủ hử? Đừng nói là dục vọng không được thỏa mãn nhá! Há há há, mịa nó chứ! Mày đừng có hở một tí là rút kiếm được không?!”

Lam Giang Thụ đương nhiên không biết bản thân một lời chọt trúng trọng tâm, đêm qua đúng là Khương Hắc Hoa và chú Lâm cùng chung chăn gối, nhưng vấn đề là, cho dù lần thứ hai cùng chung chăn gối, không bị Hắc Hoa tắm gội kích thích, chú Lâm nhìn khuôn mặt như ngọc nằm bên cạnh, tóc đen như lụa, anh vẫn không ngủ được.

Thật muốn giết người.

Khương nhị hoàng tử nhìn hai người phía trước lại lao vào đánh nhau mà lắc đầu, chuyện này không liên quan tới cậu xíu nào.

Ngay khi sắp đi tới mục tiêu, trong lòng Khương Thi Bách bỗng dâng lên dự cảm cực kỳ nguy hiểm, bước chân lập tức ngừng tiến lên phía trước, dừng một chút rồi vội lao về phía sau. Cùng có phản ứng giống cậu còn có Lâm Huyền và Lam Giang Thụ đánh nhau cả đường, hai người gần như một trước một sau thay đổi vẻ mặt, rồi sau đó bay nhanh về phía sau.

Khi ba người vội lùi về sau trăm mét, mặt biển vốn tĩnh lặng đột nhiên dâng lên một cơn sóng lớn ngập trời, Khương Thi Bách nhìn lốc xoáy cao tận vài trăm mét lật úp chiếc du thuyền nhỏ chỉ trong nháy mắt, 7 - 8 người tu chân ở gần du thuyền cũng bị thổi bay!

Chỉ là vẫn chưa kết thúc.

Sau khi lốc xoáy thật lớn tuôn ra, một luồng ánh sáng xanh từ trong lốc xoáy lan rộng ra ngoài, tuy Khương Thi Bách và Lâm Huyền, Lam Giang Thụ đều thấy ánh sáng xanh kia, nhưng vẫn chậm một bước, bị ánh sáng xanh phủ lên.

Nếu lúc này có người từ trên cao nhìn xuống, sẽ thấy ánh sáng xanh bao phủ cả vùng biển, bầu trời âm u mờ tối, mây đen giăng đầy, dưới mây đen là một lốc xoáy to lớn cao vài trăm mét tàn sát bừa bãi trên biển, với sự điên cuồng của lốc xoáy, xung quanh biển xuất hiện hơn trăm lốc xoáy lớn nhỏ, liếc mắt nhìn lại, nơi ánh sáng xanh bao phủ, giống như địa ngục tối tăm và điên cuồng.

Điều kỳ lạ là, bên ngoài phạm vi ánh sáng xanh bao phủ, vùng biển này có vẻ tĩnh lặng không gợn sóng, ngay cả bầu trời, cũng xanh như gột rửa, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

“Chậc! Trận pháp Kinh Tiên Hải Long Vương!” Khương Thi Bách nhíu mày, nhìn vô số lốc xoáy mà lẩm bẩm, “Sau ngàn năm gặp lại, nó vẫn có thể tung hoành như xưa.”

Trong khi Khương Thi Bách đang tự lẩm bẩm, có khá nhiều người dần tụ tập tại chỗ họ đứng, trong đó trưởng lão dẫn đầu phái Cửu Hoa nhìn lốc xoáy với vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Trận pháp Kinh Tiên Hải Long! Chúng ta gặp phiền phức rồi!”
_____________
Xong chương 43
________________________
Tác giả có lời muốn nói: -0- phiên ngoại… orz, che mặt nằm xuống, tui sai rồi… Hơn nữa tui béo = = quả nhiên Thiên Đạo bảo tui phải gõ chữ thật tốt T-T.

Ngày mai nhất định tui sẽ viết phiên ngoại QAQ!
_________________
Rindoll: Tuy qua tết rồi nhưng tui vẫn muốn chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, tài lộc đầy nhà, vạn sự như ý nhé =3=~~~

Sau đây là lý do lý trấu vì tui ra chương trễ. Chuyện là cả nhà tui bị dính covid á mọi người, sau khi nhà tui hết covid thì lại tới cô cậu anh em họ của tui bị dính, tụi tui ở chung dãy nhà nên cứ thế bị cách ly dài dài, mà trong những ngày cách ly đó thì máy tính nhà tui nó bị hư!!! 

Sau khi mọi người đều khỏe thì tui có gọi thợ đến sửa, sửa xong thì tới anh thợ kia bị dính =)). Sau đó tui đang edit giữa chừng thì hay tin bà 5 của mình mất, bà 5 này là em của bà ngoại tui. Kế đó nhà tui phải làm tang sự, tang sự xong thì còn khoảng 2 tuần là tết, mà trong 2 tuần đó tui quay như chong chóng @@ Bán buôn, dọn dẹp trong lẫn ngoài, làm hàng để ra chợ bán, sau đó là tới tết mịa nó luôn. Mùng 1-2-3 thì tui toàn ngủ, mệt như tró! Mùng 4 - 5 - 6 và sau này tui có thời gian edit lại rồi (chắc vậy T w T). Mé nó tết chả biết mùi vị đi chơi là gì lun á!!!

Cuối cùng, cảm ơn mọi người vẫn luôn theo dõi những bộ truyện trong Nhà Của Bông, cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ và cổ vũ tụi tui. cảm ơn nhiều lắm ^ w ^ ♥

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...