Tác giả: Đống Đỉnh Ô Long
Edit: Chinta Rinmochin.
.
.
Tuyệt đối không nên nghi ngờ năng lực hành động của Rebertine, đặc biệt là khi hắn đang kiên định muốn tìm kiếm một người như vậy, ví dụ như hiện tại, trong lòng tức giận, ngọn lửa nhỏ đang xẹt xẹt như muốn thiêu đốt, Rebertine tiên sinh liền xách đuôi cá nhỏ mở ra của Debby chắn ở khúc quanh của đá ngầm.
Tuyệt đối không nên nghi ngờ năng lực hành động của Rebertine, đặc biệt là khi hắn đang kiên định muốn tìm kiếm một người như vậy, ví dụ như hiện tại, trong lòng tức giận, ngọn lửa nhỏ đang xẹt xẹt như muốn thiêu đốt, Rebertine tiên sinh liền xách đuôi cá nhỏ mở ra của Debby chắn ở khúc quanh của đá ngầm.
Đáng thương Debby không biết Rebertine xuất hiện từ chỗ nào làm cho cậu sợ tới mức nói cũng không hoàn chỉnh, “Reber, Rebertine……”
Rebertine nhướng mày, trên mặt treo lên nụ cười giả, “Thật tốt, Debby tiên sinh, ngài vẫn chưa quên tên của ta.”
Đây là lần đầu Debby thấy vẻ mặt của Rebertine như vậy, điều này làm cho sắc mặt của cậu hơi trắng bệch, cậu cúi thấp đầu xuống, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Rebertine, ngài có chuyện gì sao?”
Rebertine nghe xưng hô phía sau của Debby thì suýt nữa cắn nát hàm răng của mình —— thật tốt, từ Rebertine thăng cấp thành ngài Rebertine, hắn vốn đã quên lúc nãy chính hắn là người đã bảo đối phương gọi là tiên sinh.
Tuy chỉ có như vậy nhưng trong nháy mắt Rebertine như muốn cos mã rít gào một phen, nhưng khi thấy gò má hơi trắng bệch của Debby, Rebertine mới bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu nói, “Đi nhà ngươi hay là nhà ta?” (Cos mã rít gáo: là cosplay con ngựa đang muốn gào thét ấy = w =)
“Sao cơ?” Biểu cảm của Debby có chút mờ mịt.
“Là đi nhà của ngươi ngồi hay là nhà của ta ngồi?” Rebertine không nhanh không chậm giải thích nói, “Ta nghĩ chúng ta có thể cần nói chuyện một chút, vì sao nhiều ngày trôi qua như vậy ngươi cứ phải cố chấp mà trốn tránh ta như vậy.”
“Ta không ——” Debby theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng khi chống lại đôi mắt cười như không cười của Rebertine, lời trong miệng lại nói không thành lời, có chút ỉu xìu mà rũ đầu xuống, “Đi nhà ta đi.” Nói xong liền dẫn đầu xoay người bơi đi, mà Rebertine thì thu liễm biểu tình trên mặt, nhấp nhấp miệng cũng bơi theo.
Ở cái nơi mà bọn họ gặp nhau khoảng cách từ nhà Debby cũng không tính là xa, cho nên đoạn đường này trầm mặc cũng không duy trì lâu lắm.
Debby mang theo Rebertine trở lại nhà của mình, hắn đem chính mình bắt tới cá phóng hảo, sau đó rũ mắt hỏi, “Muốn uống nước không?”
Rebertine nhìn Debby vô luận như thế nào cũng không nhìn về phía mình, trực tiếp tiến vào chủ đề chính, “Hiện tại nguyên nhân mà trốn tránh không muốn gặp ta là gì?”
Hiển nhiên, Rebertine nói thẳng làm Debby có một ít hoảng loạn, nhưng một lát sau Debby vẫn giữ vững bình tĩnh như cũ, cậu theo bản năng mà sờ sờ miệng vết thương đã khép lại của mình, nhẹ giọng đáp, “Thương thế của ta nhờ ngài nên đã tốt lên rồi, cho nên ngài cũng không cần lại đến.”
Rebertine bị lời nói của Debby làm cho hoàn toàn tức giận lên, bỗng nhiên bơi lên nắm bả vai của Debby khiến cho cậu cùng chính mình đối diện, “Thương thế của ngươi tốt, cho nên ta không cần lại đến, ở trong lòng ngươi, ta là cái gì? Một người bởi vì là ân nhân cứu mạng trong lòng thấy áy náy cho nên mới muốn bổ cứu người? Một người chốc lát đem ân nhân cứu mạng của mình khi bị thương khỏi hẳn liền vỗ vỗ đuôi cá xoay người rời đi không bao giờ gặp lại không lui tới nữa?”
Rebertine đột nhiên bùng nổ tức giận nhưng lại không dám bộc phát làm cho một người nhát gan như Debby sợ hãi, vẻ mặt của cậu có chút chua xót, “Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi choáng váng nhiều như vậy tốn nhiều thời gian tìm dược, cũng là vì muốn cho ta mau khỏi để cho ta rời đi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Rebertine trừng đôi mắt lớn tiếng phủ nhận, “Đúng, ngươi đúng là ân nhân cứu mạng của ta, nhưng mà hiện tại ngươi càng là bằng hữu của ta, bất luận là ân nhân cứu mạng hay là bằng hữu, muốn cho miệng vết thương của ngươi mau khép lại cũng là sai sao?”
“Bằng hữu?” Debby lẩm bẩm niệm cái này từ.
“Đúng vậy, bằng hữu.” Rebertine hít sâu một hơi, buông lỏng nắm tay ở trên đầu vai Debby, ngữ khí chậm lại, “Ta đem ngươi xem như là bằng hữu của ta, ta nghĩ rằng mình đã trở thành bằng hữu của ngươi, ta cho rằng chúng ta đã là bằng hữu. Cho nên chúng ta mới có thể cùng nhau tán phiếm nói giỡn, cho nên mới muốn vì ngươi tìm kiếm phương pháp càng tốt để thúc đẩy cho miệng vết thương mau khép lại, cho nên mới phải ở phòng tạm giam đang mong đợi đang chờ ngươi đến. Nhưng mà hiện tại, là ta đã nghĩ sai rồi sao?”
Nhìn ánh mắt sáng rực của Rebertine không giống như giả bộ, nhưng mà trong lòng Debby lại tràn ra một tia cay đắng, cậu có chút tự giễu mà cười cười, “Cùng một nhân ngư như ta làm bằng hữu là ý gì chứ? Ta là một nhân ngư kỳ quái.”
“Ngươi kỳ quái như thế nào?” Rebertine nghe ra trong giọng nói của Debby có mất mát và tự ti, nhíu mày.
Debby giương mắt nhìn về phía Rebertine khí thế mười phần, qua một hồi lâu mới mở miệng nói, “Ta không kỳ quái sao? Ấn đường châu của ta thực ảm đạm, nước mắt của ta không thể hóa thành trân châu, thậm chí, thậm chí trên tay của ta ngay vả màng cũng không có, ta như vậy, thật là một nhân ngư giống cái đủ tư cách sao?”
Mỗi lần nói một chút, sắc mặt Debby liền tái nhợt một phần, bởi vì lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên Debby tự chính miệng mình nói ra những khuyết tật đó. Những ngày đó, cậu đương nhiên cũng biết mình có những khuyết tật đó, chính là cậu làm bộ như chưa bao giờ biết, không thèm nghĩ không thèm nghe không đi nhắc đến tự mình lừa gạt chính mình cho là những điều đó không tồn tại, cậu và người khác không có gì khác biệt, chẳng qua là có chút không thường đi ra ngoài thôi. Nhưng mà hôm nay như thế nào lại lựa chọn nói ra? Chẳng lẽ là bởi vì nghe được đối thoại ở phòng tạm giam khi Lạp Phu Nhĩ và Rebertine sao? Hoặc là ở đó gõ cửa lâu quá mà không thấy Rebertine ra, sau đó cuối cùng bởi vì nhịn không được mà đuổi theo ra, nhìn thấy hắn cùng nhân ngư tộc tay chạm tay nói chuyện với nhau, là trong nháy mắt đó sao? Tự Debby cũng không biết. Nhưng mà cậu biết, cậu hiện tại chỉ là muốn nói ra gì đó, cấp cho Rebertine đáp án, đổi lại là làm cho mình hết hy vọng, ngươi là một nhân ngư kỳ quái như vậy, sao lại có thể vọng tưởng cùng nhân ngư khác làm bằng hữu? Thời gian hơn mười ngày này xem như làm là một hồi mộng đẹp đi, hiện tại nên từ trong mộng tỉnh lại.
Rebertine nghe đến mấy cái lời nói này, phản ứng của hắn sẽ là dạng nào? Debby không biết, cũng không dám mở miệng nói xong câu cuối cùng, nhắm lại hai mắt, bởi vì cậu không muốn nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt Rebertine.
Nhưng mà, qua hồi lâu, trong nhà vẫn là một mảnh yên tĩnh, phảng phất giống như ngoại trừ Debby thì không còn ai khác ở đây. Là đi rồi sao? Trong lòng Debby có chút lạnh cả người, cậu chậm rãi mở mắt, chính là không ngờ tới phát hiện Rebertine vẫn còn lẳng lặng đứng ở trước mặt mình, trong mắt cũng không có sự chán ghét, mà là một loại vừa bực mình vừa buồn cười, lại trộn lẫn một chút thần sắc bất đắc dĩ, bất đắc dĩ? Không đợi Debby suy nghĩ minh bạch, Rebertine mở miệng, “Này thì có gì đâu?”
“Cái gì?” Debby có chút ngây ngốc, cậu không rõ Rebertine nói lời này là có ý gì.
Rebertine nhìn Debby trước mắt có chút ngây ngốc mà nhìn mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, sắc mặt cậu tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, nắm chặt hai đấm, sau đó lông mi kia lại run rẩy mà mở ra hai mắt, cuối cùng trong mắt kia không chút nào che dấu được giật mình. Nho nhỏ như thế này, nhân ngư tiêm gầy, cậu nói ra những lời đó như con dao nhỏ tự đâm thương tổn chính mình, rốt cuộc là vì để cho chính bản thân mình hết hi vọng để rời đi phải không?
Rebertine lại lần nữa tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy hai bờ vai của Debby, “Ta nói, cho dù ngươi có những khuyết tật đó, vậy thì thế nào? Cái đó thực sự quan trọng sao?”
“Đương, đương nhiên quan trọng.” Debby chống lại hai mắt sáng ngời lại bình tĩnh của Rebertine, theo bản năng lắp bắp phản bác nói.
“Quan trọng ở đâu?” Rebertine hỏi lại một câu, sau đó không chờ Debby trả lời lại nói tiếp, “Không có những thứ này, ngươi không phải vẫn là một nhân ngư như cũ khỏe mạnh mà tồn tại sao? Ngươi sẽ bởi vì những thứ đó mà không có cách nào sinh hoạt không có cách nào sinh tồn được sao? Sống được đến bây giờ xem ra, ta cảm thấy không có gì lớn hết. Ấn đường châu sáng như vậy để làm gì, lại không cần hạ giếng khai thác mỏ, không thể rơi lệ biến thành trân châu thì thế nào, muốn nhiều hạt châu như vậy để chơi cờ sao? Không có màng tay thì như thế nào, ngươi không phải có bàn tay có thể làm ra nhiều việc mà ngay người khác cũng đều không thể làm được, có thể dệt ra tiêu sa* mà những người cá khác đều phải khen ngợi là tốt nhất sao? So sánh như vậy xem ra, ngươi không phải so với mấy nhân ngư khác càng muốn ưu tú hơn sao?” (Tiêu sa: Tơ lạu sợi bông.)
Debby không biết vì cái gì, nghe Rebertine từng câu phản bác, trong tâm mình lại đập bang bang nhảy dựng lên, nhưng mà những vết thương đó vắt ngang trong lòng mười mấy năm làm cậu trong lúc nhất thời không thể nào quên, cậu cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Có người cá chảy ra nước mắt còn sẽ biến thành trân châu đen đâu, ta ngay cả hạt châu bình thường cũng đều biến không được.”
Rebertine nghe vậy cười nhạo một tiếng, “Không chừng hắn ăn nhiều con mực nên mới như vậy.”
Ha?! Rebertine này tự nhiên trả lời không đâu, làm cho Debby vẻ mặt nguyên bản còn đang đau khổ thương tâm lập tức xì cười ra tiếng, “Nói bậy.”
Rebertine nhưng thật ra thực đúng lý hợp tình nói, “Ngươi làm sao biết hắn không ăn nhiều con mực? Ngươi nhìn thấy hắn một ngày ăn ba bữa cơm là gì không?”
“Ta ——” Debby bị Revertine nói như vậy nghẹn một hơi, nhất thời lảo đảo có chút nghẹn lời.
Mà Rebertine nhìn biểu tình Debby từ nhiều mây chuyển thành trong sáng, liền rèn sắt khi còn nóng, “Cho nên, ta cảm thấy, mặc kệ là ấn đường châu hoặc là cái gì khác cũng tốt, chỉ cần trái tim ngươi còn khỏe mạnh, chỉ cần tai mắt mũi miệng ngươi đều khỏe mạnh, đây đã là một chuyện may mắn nhất rồi, cần gì phải để ý tới cái khác? Quay đầu lại nhìn xem, không có những cái đó, ngươi như cũ vẫn sống thực tốt, thậm chí, ngươi bởi vì không có những cái đó, cho nên ngươi mới nỗ lực tự mình có được cường đại nội tâm thiện lương, có được tính cách cứng cỏi. Chỉ bằng nhiêu đó, ngươi cũng đã là một nhân ngư phi thường ưu tú xuất sắc rồi, đã mạnh mẽ hơn những người cá khác rất nhiều rất nhiều. Ta cũng không bằng ngươi, không bằng ngươi vẫn luôn nỗ lực đối với sinh hoạt vĩnh viễn tràn ngập hy vọng tích cực hướng về phía trước, không bằng ngươi khi gặp phải nguy hiểm thì bày ra dũng khí thật lớn. Ngươi như vậy, ngươi thật sự cảm thấy mình rất kém cỏi sao?”
Rebertine nói, giống như vì Debby mở ra một cánh cửa thế giới mới, thả nhiều màu sức sống bừng bừng, không còn là u ám và chua xót. Chính là Debby lại có chút mê mang, đó là mình sao? Mình thật sự giống như lời Rebertine nói ưu tú như vậy sao? Trước kia bản thân mình để ý nhất là những cái đó, thật sự mình không có thua kém như chính mình nghĩ sao? Cậu vô pháp đưa ra kết luận, nhưng mà khi nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Rebertine, trong lòng Debby cảm thấy có một chỗ nào đó khẽ run lên một chút, mang theo một chút tê dại một chút ngọt.
_______________
Hết chương 12
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon, mộng đẹp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét