Xuyên việt chi thâm hải nhân ngư: Chương 13 + 14 + 15
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
_____________________
Chương 13: Hỏi
Đốc – đốc – đốc
Cửa nhà Debby lại một lần nữa bị gõ vang, nhưng lúc này không để khách thăm hụt, không bao lâu Debby đã ra mở cửa, biểu tình có chút xấu hổ nhìn về phía người đến, "Rebertine..."
Rebertine huýt sáo một tiếng, "Rất tốt, lúc này không để ta bị sập cửa vào mặt."
Mặt Debby bởi lời nói của Rebertine mà càng thêm đỏ, nghiêng người nói, "Vào đi."
Rebertine cũng không khách sáo, gật đầu liền theo Debby vào nhà.
Debby châm cho Rebertine một cốc nước rồi mới ngước mắt nhìn hắn, "Không phải nói hôm nay sẽ cùng Lavr và Ivor đi bắt cá sao?"
Rebertine uống một ngụm nước khoát khoát tay, "Lavr có việc nên không đi." Nói rồi cầm lấy thứ mà mình đặt một bên giơ lên cười tủm tỉm, "Dù sao cũng không có gì làm, cho nên làm cho ngươi một món đồ chơi."
Nghe nói có đồ chơi, Debby cũng không kéo dài sự mất tự nhiên từ lúc nói chuyện với Rebertine lần trước cho tới nay, ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn về phía Rebertine, "Gì vậy?"
"Là cái này nha." Rebertine lắc lắc thứ đó, "Biết đây là cái gì không?"
Debby thành thật lắc đầu, "Không biết, đây là cái gì nha?"
"Ngô, đây là cờ nhảy." Rebertine đảo mắt khắp nơi, rồi đặt thứ đó lên bàn đá trong nhà Debby, "Nhìn thích không?"
Debby tiến tới tỉ mỉ quan sát cái dĩa dùng san hô mài thành, sau đó quay đầu hỏi Rebertine, "Sao trông có vẻ giống sao biển vậy?" Sau đó lại chỉ chỉ nơi được điêu khắc và những lỗ nhỏ, "Cái này dùng để làm gì?"
Rebertine kiên trì giải thích cho Debby, "Ở đây, dùng để đặt hạt châu, ở đây, là dùng để chơi trò chơi."
"Hạt châu? Hạt châu gì?" Thoạt nhìn Debby rất hứng thú đối với vật này.
"Nga, đúng, ta thiếu chút nữa quên mất." Rebertine nhờ có Debby nhắc mới nhớ tới cái túi nhỏ mang theo, "Là hạt châu này này, tìm được ở nhà, tiện thể dùng chơi cờ nhảy." Nói rồi Rebertine đem thứ trong túi đặt ở mé bên trong sát mép bàn cờ, "Lúc chơi có thể chọn màu mình thích a."
Debby nhìn những hạt châu trong suốt đủ màu được đổ vào trong mà sửng sốt một chút, lập tức xua tay nói, "Không không không, cái này quá trân quý, ta không thể nhận."
"Sao lại không thể nhận a, không phải là hạt châu sao?" Rebertine nhiệt tình không ngờ lại bị Debby từ chối, lông mi lại nhướng lên.
"Đương nhiên không thể nhận." Debby nhìn Rebertine rất nghiêm túc đáp, "Những hạt châu này thu nhặt không dễ a, sao ta có thể nhận."
"Những hạt châu này thì sao?" Rebertine nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Debby mà nghĩ có phải mình đã đưa ra một túi hột xoàn hay không —— Thứ này là lúc trước Rebertine này kiểm tra gia sản của Rebertine trước để lại, rồi tiện tay lấy đi còn tưởng rằng không có gì quý giá, nếu như thật sự không thích hợp như lời Debby nói, vậy không phải là luyến tiếc, mà là lo lắng đến tâm trạng người khác, ví dụ như còn chưa tính là bạn đặc biệt thân mà lại bỗng nhiên đưa một chuỗi dây chuyền cho ngươi vậy ngươi cũng không thể nhận a.
Debby nhẹ nhàng chạm vào hạt châu nhỏ nhắn trong suốt kia, giải thích, "Hạt châu như vậy chỉ có trai ngọc có màu mới sinh ra được, mà trai ngọc màu ở nơi chúng ta không có, chỉ có trên đường Bộ Ngư Triều mới có thể gặp phải, nhiều như vậy, e là góp nhặt rất lâu, ta cũng có một chút..." Nói tới đây Debby không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt có chút bi thương, "Những thứ này hẳn là papa ngươi bắt được, nên bảo tồn cho tốt."
Nghe Debby giải thích như thế, Rebertine cũng sửng sốt, Rebertine là một tên lưu manh, nhưng như thế không có nghĩa là từ tảng đá sinh ra, hắn cũng có papa và daddy, nhưng song thân của hắn trên đường Bộ Ngư Triều vì bảo hộ tộc nhân của mình mà hy sinh, đây cũng là lý do tại sao Rebertine cà phơ cà phất thô bỉ như vậy nhưng tộc trưởng vẫn nhiều lần khoan dung, đứa trẻ không cha luôn luôn nên được chăm sóc nhiều hơn, huống chi là hậu đại của những người vì tộc nhân mà chết, vậy càng nên quan tâm.
Tiện thể nói luôn Rebertine cũng nghĩ tới song thân của Debby cũng ra đi mãi mãi trên đường Bộ Ngư Triều, nói chung đó là một cuộc tai nạn, là vết thương mà mọi người trong bộ tộc không thể nào nhắc cũng không thể nào quên. Nhớ lại chuyện như vậy, sắc mặt Rebertine cũng có chút khó coi, "Ta, ta đã quên..."
Debby nhìn sắc mặt thoáng chút khó coi của Rebertine, cũng nhớ tới chuyện Rebertine mất trí nhớ, hắn không ngờ Rebertine lại vì lời của mình mà khổ sở, vì vậy đem túi chứa hạt châu đưa lại cho Rebertine cười nói, "Không sao, lấy lại là được." Nói xong lại thay vào biểu tình nghịch ngợm, "Thứ này quá quý giá, ta cầm cũng sợ làm mất, bất quá thứ ngươi làm ra rất thú vị, ta có vài hạt châu làm từ đá mài, ngươi dạy ta chơi có được không?"
Rebertine nhìn Debby mặt mày loan loan, đương nhiên cảm nhận được tấm lòng tri kỷ của Debby, vì vậy nhận lại cái túi nhỏ của mình cong môi lên, "Tốt."
.
Chờ đến khi chơi vài bàn cờ, Rebertine rốt cuộc tiến thêm một bước lý giải về cuộc sống của Debby, Debby đối với cờ nhảy có lòng nhiệt tình rất lớn nói rõ cuộc sống của hắn khô khan và buồn chán cỡ nào, cho đến khi Rebertine nhìn thấy thời gian đã không còn sớm muốn rời đi, Debby còn có chút lưu luyến, lần đầu tiên mời Rebertine, "Nếu như ngươi rảnh rỗi, nhớ tới tìm ta chơi cờ nhảy, được không?"
Rebertine nhìn vào cặp mắt trong vắt mang theo chút mong ước của ai kia, tự nhiên là gật đầu đồng ý, "Đương nhiên, ta cũng thích chơi cờ nhảy, lại nói, ngươi học rất nhanh, ta cũng sắp không thắng được ngươi rồi."
Debby bởi vì lời khích lệ của Rebertine mà mặt hơi đỏ lên, "Không có nha, có vài chỗ nếu ngươi không nhắc nhở ta cũng không phản ứng kịp."
Mặc dù dáng vẻ xấu hổ tới đỏ mặt của Debby rất dễ thương, nhưng Rebertine nhớ tới lời hẹn với Lavr và Ivor nên phải chuẩn bị rời khỏi, "Quen tay hay việc mà, chơi thêm vài bàn ngươi khẳng định sẽ lợi hại hơn ta. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, ta đi trước, nếu ngày mai có thời gian ta sẽ tới tìm ngươi chơi tiếp."
"Ừm." Debby con mắt sáng rực mà gật đầu, "Ta chờ ngươi."
Tuy rằng biết Debby nói chờ là chờ hắn tới chơi cờ, nhưng khi Rebertine nhìn thấy hình dạng của Debby khi hứa chờ mình, trong lòng nhịn không được mà tê dại một chút, cười khúc khích phất tay với Debby, "Đừng chờ ta, ngươi làm việc của ngươi đi, ta có thời gian sẽ tới. Đi trước đây, trở về đi."
"Biết rồi, đi đường cẩn thận." Debby đứng ở cửa cũng phất tay chào Rebertine, cho tới khi Rebertine đã khuất dạng mới xoay người về nhà mình.
Bơi tới bên bàn đá, Debby cẩn thận nâng lên bàn cờ Rebertine chế tác bằng san hô, lại sờ sờ cái hộp nhỏ đặt thạch châu mà mình với Rebertine cùng nhau tìm ra, trên mặt mỉm cười ngọt ngào.
.
Rebertine tâm tình rất tốt bơi về nhà mình, khi sắp tới cửa nhà thì nghe một tiếng ồm ồm vang lên như động đất gọi giật lại, "Ê! Ê! Ê! Bạn hiền, ngươi bảo chúng ta tới tìm ngươi còn ngươi thì mất tăm, có phải hơi quá đáng không?"
Rebertine ngước mắt nhìn lại, phát hiện Lavr và Ivor giống như hai gã thần giữ cửa mỗi người dựa vào một bên cửa nhà mình, đang nháy mắt như máy nhìn mình.
Rebertine giơ tay đầu hàng, "Được rồi, ta về trễ một chút, nhưng làm ơn đừng có dùng ánh mắt nhìn con mồi nhìn ta được không, lá gan ta rất nhỏ."
"Hứ, đủ rồi chưa." Lúc này Ivor xua tay lườm Rebertine, chậm chạp bơi tới bên cạnh Rebertine dùng một loại ánh mắt soi mói vòng quanh hắn mấy vòng còn nháy mắt liên hồi, "Xem ra anh em Rebertine tốt của bọn này đã chuẩn bị cùng nhân ngư nhỏ bé của hắn kết làm bạn lữ rồi?"
"Ai u, ngươi nói cái gì đó!" Rebertine bị ngữ điệu bát quái của Ivor làm cho nổi da gà, giơ tay đẩy hắn ra xa, hô lên.
Ivor thuận thế lui về sau dựa lên chỗ bên cạnh Lavr dùng vai huých hắn, "Anh em, ta nghĩ ta nói không sai, ngươi thấy sao?"
Hôm nay Lavr và Ivor là chiến sĩ trên cùng mặt trận, hắn cũng cười kỳ quái, "Đương nhiên, anh em, chúng ta luôn ăn ý phát hiện ra một chuyện giống nhau, cho nên ta nghĩ, Reb, ngươi không nên giấu diếm thành thật khai ra đi."
"Khai ra? Ta khai ra cái gì nha!" Rebertine bị Lavr và Ivor nhìn đăm đăm, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, rướn cổ họng hét lên.
"Thì khai ra sự tích ái tình của ngươi với Debby nha." Lavr lên tiếng đầu tiên.
Ivor nói tiếp, "Cùng với chuyện khi nào các ngươi cử hành nghi thức kết làm bạn lữ nha, ta với Lavr sẽ tặng quà khủng cho các ngươi."
Rebertine nhìn Lavr và Ivor một bộ nhất định phải nói, nhịn không được giơ tay đầu hàng, "Được rồi được rồi, chúng ta vào nhà nói đi được không?"
Lavr và Ivor nhìn nhau cười, gật đầu, rất có dáng đại gia.
.
"Nè, các anh em, ta muốn nói, tin tức không có căn cứ như vậy là không đúng." Vào nhà, Rebertine lập tức nghiêm chỉnh thanh minh.
"Chúng ta tin được sao?" Lavr cười xấu xa hỏi Rebertine.
Ivor cũng nói, "Vậy Rebertine tiên sinh, ngài có thể giải thích vì sao cứ hai ba ngày ngài lại vọt tới nhà của Debby không?"
"Ta ——" Rebertine bị Ivor hỏi nghẹn lời, sau đó lại có chút nhụt chí cúi đầu lầm bầm, "Người ta vì cứu ta mà bị thương nghiêm trọng như vậy, ta đi thăm hắn không được sao?"
"Đương nhiên có thể." Lavr gật đầu vươn tay lên khoác vai Rebertine, "Nhưng vết thương của Debby không phải lành rồi sao, bây giờ chẳng lẽ còn cần ngươi thường xuyên đi tìm hắn sao?"
"Đúng a, hắn vì ngươi bị thương ngươi đi hỏi thăm hắn ta với Lavr không có ý kiến, nhưng ngươi hiện tại đang làm gì?" Ivor luôn hỉ hả tùy tiện cũng hiếm khi nghiêm túc tiến lên khoác vai Rebertine, "Ngươi chẳng lẽ không biết sao, hiện tại những nhân ngư kia đều nói ngươi là đến cấm địa đầu óc bị chấn thương nên mới có thể tiếp cận Debby, hoặc là bị Dean từ chối mới tới cưa cẩm Debby, ngươi chẳng lẽ không biết ánh mắt của những nhân ngư đó nhìn ngươi kỳ quái tới cỡ nào sao?"
Rebertine trước đó còn có chút chột dạ và hỗn loạn nghe được Ivor nói như vậy trong lòng dâng lên một cơn giận dữ, hắn lắc người hất ra cánh tay của Ivor và Lavr khoác trên vai mình, trừng mắt nói, "Debby làm gì mà các ngươi không tôn trọng hắn? Những khiếm khuyết của hắn, cái gì mi tâm châu cái gì màng tay cái gì không thể rơi lệ thành châu, những thứ này với các ngươi," Rebertine lại giơ tay chỉ ra ngoài, "cùng với những nhân ngư kia có liên quan gì? Cản trở các ngươi bắt cá hay cản trở các ngươi ăn cái gì? Tại sao các ngươi cứ nhắm vào hắn?"
Rebertine đột nhiên bạo phát khiến Ivor và Lavr đều ngây ngẩn, một lúc lâu sau Lavr mới tiến lên muốn kéo Rebertine, "Anh em..." Nhưng lại bị Rebertine tránh khỏi.
Ivor thì lại vẻ mặt mờ mịt, nhỏ giọng lầm bầm, "Nhưng lúc trước ngươi cũng đối xử với Debby như thế nha."
Rebertine không chút suy nghĩ phản bác, "Ta hiện tại thấy ta trước kia đã sai rồi, không muốn tiếp tục như vậy nữa, ta hiện tại muốn sửa sai được không?" Nỏi rồi Rebertine thở ra một hơi, tiến lên khoác vai Lavr và Ivor, ngữ khí nghiêm túc mà nói, "Lavr, Ivor, các ngươi cũng đừng nhằm vào Debby được không? Debby thật sự rất thiện lương tốt bụng, hắn đáng được đối xử tốt chứ không phải chịu đựng liếc xéo và châm chọc. Nếu như chúng ta còn là bạn tốt, là anh em, vậy đừng làm nữa, được không?"
Lavr thấy Rebertine nghiêm túc, trầm mặc một lát lên tiếng hỏi, "Lẽ nào, ngươi thực sự thích Debby rồi sao?"
Chương 14: Quyết định
"Ta mới ——" Rebertine vô thức nghểnh cổ định phản bác, nhưng khi nhìn thấy biểu tình nghiêm túc đến quá trớn của Lavr, thì chẳng nói được một câu nào, cuối cùng ủ rũ cúi gục đầu xuống.
Ivor một bên đương nhiên không để thoát phản ứng này, hắn sửng sốt ba giây sau đó kêu lên, "Nga, hải thần ta ơi, Reb, anh em, ngươi thực sự thích Debby rồi?"
Rebertine ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ivor vẻ mặt kinh ngạc, rầu rĩ nói, "Thích Debby thì sao? Ngươi muốn tuyệt giao với ta sao?"
... Ivor bị câu nửa thừa nhận của Rebertine làm cho nghẹn họng, hắn lắp bắp nói, "Thích, thích thì thích đại đi, ta tại sao lại tuyệt, tuyệt giao với ngươi?" Nói đến đây Ivor lại lo lắng, "Đúng, thích ai là chuyện của ngươi, cái đó không liên quan gì với chúng ta a!"
Rebertine nhìn Ivor càng nói càng khẳng định, biểu tình vẫn có chút hoài nghi, "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đương nhiên, xạo ngươi làm gì!" Ivor không chút nghĩ ngợi đã gật đầu thừa nhận, nhưng sau khi nói xong lại bơi tới bên cạnh Rebertine, một lần nữa khoác vai hắn, "Nhưng mà nói thật, bạn hiền, ngươi là thực sự thích Debby sao? Không phải bởi vì bị Dean bỏ mà nhất thời xúc động sao?"
"Nói thật, ta cũng không biết." Rebertine suy nghĩ một hồi rồi biểu tình có chút mê mang đáp, nói xong lại nghĩ lời này sẽ khiến Ivor hiểu lầm, lại giải thích thêm, "Ý ta là, ta cũng không biết tình cảm của ta đối với Debby là như thế nào nữa, nhưng ta có thể khẳng định là, chuyện này không có liên quan tí nào tới Dean cả, ta thề đó. Các ngươi biết, ta đã không còn nhớ rất nhiều chuyện xưa, trong đó bao quát cả vị Dean tiên sinh này, hiện tại hắn đối với ta mà nói là một nhân ngư xa lạ."
Ivor há há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói, nhưng Lavr lại bơi tới vỗ vai Rebertine, "Bạn hiền, nói thật, ta nghĩ chuyện này ngươi cần thời gian để lặng yên suy nghĩ một chút, thật sự. Đây không đơn giản là vì ngươi, còn có Debby, ngươi biết đó, tin đồn đôi khi cũng là một loại thương tổn."
Lời nói thành khẩn của Lavr khiến Rebertine có chút cảm động, hắn đưa tay khoát lên đầu vai Lavr, cố sức gật đầu, "Đúng vậy, ta biết, ta sẽ cẩn thận suy xét."
Lavr cười cười, "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ thế nào bạn bè luôn ở bên ngươi."
Ivor một bên cũng vội vã giơ tay nói, "Ta cũng vậy, ta cũng vậy."
Rebertine cười vòng tay ôm lấy cả hai, "Đương nhiên, ta biết mà, cảm ơn các ngươi, bạn tốt của ta!"
Sau khi Lavr và Ivor đi khỏi, căn nhà náo nhiệt của Rebertine trở nên an tĩnh, Rebertine không đói bụng bơi vài vòng quanh nhà rồi lại nằm lên giường, hắn khoác tay lên trán kinh ngơ ngẩn nhìn trần nhà xuất thần, trong đầu hiện lên hình dạng của Debby —— Ngũ quan nhu hòa, hai mắt trong vắt, tính cách dịu dàng thậm chí nhát gan, cùng với hai mạt ửng đỏ hiện lên mỗi khi xấu hổ đều hiện lên trong đầu Rebertine thật rõ ràng, mà cho tới lúc này, Rebertine mới phát hiện ấn tượng về Debby trong đầu mình khắc sâu như thế.
Debby nhát gan, Debby vui vẻ, Debby trốn tránh, Debby đau lòng, Debby tự ti, Debby hưng phấn, nhiều loại biểu tình nhất nhất lướt qua trong đầu Rebertine, thì ra một nhân ngư nhát gan trong miệng của mọi người cũng có tình cảm phong phú thế này, hắn không phải không có, chỉ là người khác không phát hiện, chỉ là hắn không biểu hiện ra trước mặt người khác, nhưng những điều này lại để mình phát hiện được, hơn nữa hiện tại mới hiểu được, bất luận hỉ nộ ái ố, chỉ cần là khuôn mặt đó, nhân ngư đó, như vậy trong lòng mình sẽ thoải mái vui vẻ, như vậy là thích sao?
Giây lát, trong lòng Rebertine giống như mây đen tan đi lộ ra tia sáng, dần dần ánh sáng càng nhiều, càng lúc càng nhiều, cuối cùng chiếu rọi toàn bộ đáy lòng của hắn, đúng, như vậy là thích rồi. Ái tình có nhất kiến chung tình đương nhiên cũng có lâu ngày sinh tình, mà Rebertine nghĩ, mình đại khái là trong những lần gặp gỡ bình thường đó bất tri bất giác bị Debby khuấy động tiếng lòng, mà hiện tại mới hậu tri hậu giác phát hiện thôi.
Phát hiện ra một nhân ngư nhỏ gầy mà mẫn cảm đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng mình, không có hắn thì nhớ hắn, gặp được hắn thì muốn thấy hắn cười, nếu hắn không vui, trong lòng không chỉ lo lắng, còn phải nghĩ cách để dỗ dành cho đối phương vui vẻ. Hôm nay ngoảnh đầu nhìn lại, đối đãi với một người như thế không phải chính là vì thích đối phương sao?
Rebertine nghĩ thông suốt thì trên mặt lộ ra một nụ cười thật to, lấy cánh tay che khuất cặp mắt, trong miệng thì thào nói, "Thích a..."
.
Ngày hôm sau Lavr và Ivor như cũ tìm đến Rebertine.
Lavr luôn tâm tư *** tế ánh mắt sắc bén khi thấy Rebertine chìm trong trạng thái tuyệt nhiên không giống hôm qua thì trong lòng cũng bừng sáng, mở miệng hỏi bạn tốt của mình, "Quyết định rồi hả?"
Mặc dù Lavr không nói rõ ràng, nhưng Rebertine biết hắn hỏi cái gì, lộ ra một nụ cười tươi dùng sức gật đầu, "Ừ, quyết định rồi."
Nói xong Lavr và Rebertine nhìn nhau một chút không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Ivor một bên xem bọn hắn quanh co mà đầu bốc đầy khói, "Ê, các ngươi đang nói gì vậy?"
Rebertine cười tiến lên ôm cổ Ivor nói, "Bạn hiền, ta hiện tại trịnh trọng chính thức thông báo cho ngươi, từ hôm nay trở đi ta sẽ chính thức theo đuổi Debby, mà ngươi với Lavr là hai đứa bạn tốt nhất anh em thân nhất của ta, đương nhiên phải nỗ lực khuyến khích ta, ngươi có ý kiến gì không?"
Có bài học ngày hôm qua, Ivor đã có tâm lý chuẩn bị đối với quyết định này của Rebertine vẫn chưa biểu hiện ra nhiều kinh ngạc đồng thời cũng không hề phản đối, hắn nhẹ nhàng tiếp nhận chuyện này đồng thời làm ra biểu tình woa nga, sau đó hì hì nói, "Là giống như trước kia theo đuổi Dean hả?"
Rebertine nghe xong thì nghiêm túc lắc đầu, "Đương nhiên không phải, như vậy sẽ dọa Debby sợ, phải biết, hắn không phải Dean tiên sinh mê hoặc vạn nhân ngư, thân kinh bách chiến."
Câu trả lời của Rebertine khiến Ivor và Larv và cả hắn đều cùng nhau cười lên ha hả.
Cười mãi tới một lúc sau, Ivor lên tiếng, "Nhưng mà nói thật, bạn hiền, ngươi chuẩn bị theo đuổi Debby như thế nào? Nên biết, hắn... nhát gan như vậy."
Ivor nguyên bản muốn dùng từ là lạ để hình dung Debby, nhưng nghĩ tới yêu cầu của Rebertine hôm qua và hiện tại hắn đã muốn theo đuổi Debby, cho nên vẫn thay từ khác, đồng thời, hôm qua Ivor trở về cũng đã thận trọng suy nghĩ, Debby cũng không làm gì hại tới mình, hà tất thương tổn một nhân ngư vô tội như vậy? Mặc dù hiện tại thỉnh thoảng còn có thể thốt ra vài lời không đúng lắm, nhưng Ivor nghĩ mình sẽ chậm rãi sửa được.
Nghe được vấn đề của Ivor, Rebertine thật ra rất tự tin, "Có thể Debby không nhát gan như các ngươi tưởng tượng? Lẽ nào các ngươi chưa từng nghĩ tính cách mà hắn biểu hiện ra đối với các ngươi, thậm chí những nhân ngư khác vốn không phải tính cách vốn có của hắn, chỉ bất quá là do hoàn cảnh bức bách?"
Lavr nghe hiểu, nhưng Ivor thì có chút không rõ, "Là sao?"
Rebertine nhìn Ivor rất nghiêm túc mà nói, "Hắn sở dĩ nhát gan, là vì những nhân ngư khác chỉ trỏ khiếm khuyết của hắn khiến hắn bị tổn thương, hắn muốn tránh khỏi những lời đả thương hắn và những nhân ngư khác, để cho bọn họ nhìn không thấy hắn tự nhiên cũng không nói gì hắn. Thậm chí, Debby còn có một loại suy nghĩ tự lừa dối mình, hắn tránh khỏi những nhân ngư châm chọc hắn, như vậy dù bọn họ bàn luận gì về hắn, hắn cũng có thể cho rằng mình không nghe không thấy, có thể cho rằng không có ai nói về khiếm khuyết của hắn. Cho nên, hắn mới tách khỏi mọi người. Bạn hiền, ta đã thấy Debby mỉm cười, ta dám nói, đó là nụ cười đẹp nhất ta từng thấy, nhưng bởi vì những thương tổn kia, cho nên Debby chỉ có thể giấu đi nụ cười của hắn vào nơi sâu nhất trong đáy lòng."
Rebertine nói khiến Ivor hiểu ra bạn của mình đối với chuyện bất hạnh của Debby là đau lòng tới cỡ nào, Ivor nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó nhìn Rebertine, "Ách, được rồi, bạn hiền, có chút chuyện phải nói ngay bây giờ. Ta biết, ta cũng từng là 'Những nhân ngư khác' trong miệng ngươi ——"
"Không, Ivor, ta không có ý này, nếu như ngươi nói như vậy, ta cũng từng là một trong số đó ——" Rebertine cắt lời Ivor, nhưng chưa nói hai câu đã bị Ivor cắt lời.
Ivor khoát khoát tay, "Ta biết ta biết, nhưng xin nghe ta nói hết được không?" Thấy Rebertine ngừng lại, Ivor mới tiếp tục nói, "Ta biết, ta cũng vậy, ngươi cũng vậy, Lavr cũng vậy. Nhưng từ ngày hôm qua sau khi chúng ta nói chuyện, ta và Lavr trở về suy nghĩ tới vấn đề của Debby, ta phải thừa nhận." Ivor nói đến đây biểu tình có chút áy náy, "Chúng ta thương tổn Debby, mặc kệ là cố ý hay vô ý. Ta thấy rất có lỗi. Nếu có cơ hội, ta muốn biểu thị những áy náy của mình với Debby, mặc kệ là hắn nhận hay không. Bởi vì ta nghĩ, ta đã từng thương tổn hắn vượt trên cả tưởng tượng của ta, ta cũng đã nghĩ nếu như ta lâm vào trạng huống như hắn, người khác nói với ta như vậy, ta đại khái vĩnh viễn sẽ không tha thứ." Ivor có chút luống cuống, "Được rồi, được rồi, ý ta là, ta thực sự rất có lỗi, đối với Debby, đối với hành vi của ta, thực sự. Ta không biết nên bù đắp thế nào, nhưng ta có thể đảm bảo, sau này ta sẽ không như vậy nữa. Debby là một nhân ngư thiện lương, ta biết. Không chỉ vì ngươi thích hắn theo đuổi hắn, mà là qua những tiếp xúc gần đây, chỉ là chút ít, ta cũng biết hắn rất tốt, ta nghĩ nếu như sau này thân nhau rồi, Debby khẳng định sẽ tốt hơn tưởng tượng của ta rất nhiều. Ta quả thật không dám nghĩ tới những ta lúc trước đã từng làm hắn tổn thương."
Lavr một bên nhìn Ivor càng lúc càng ảo não, cũng bỏ thêm một câu, "Ta cũng vậy."
Rebertine nhìn Lavr và Ivor biểu tình hối hận, hắn thật không ngờ Lavr và Ivor lại dụng tâm mà thức tỉnh hành vi của mình như vậy, Rebertine luôn nghĩ mặt phiến diện của con người không phải dễ thay đổi như vậy, hắn cũng đã chuẩn bị khả năng Ivor và Lavr không tiếp thu Debby, nhưng hắn không nghĩ tới, ách, các bạn của hắn đã khiến hắn rất kinh hỉ.
Rebertine cười vỗ vỗ vai Lavr và Ivor, "Được rồi, các anh em, đừng ủ rũ như vậy nữa, Debby là một nhân ngư thiện lương. Ta nghĩ, so với lời xin lỗi của các ngươi, hắn càng muốn nhận được tình hữu nghị chân thành hơn. Cho nên, vì tình yêu của ta, vì nụ cười của Debby, các bạn hiền, các ngươi nguyện ý làm quen với một người bạn tốt thiện lương ôn hòa chứ?"
Lavr và Ivor nguyên bản tâm tình đang xuống dốc nhìn nụ cười sáng lạn của Rebertine và đôi mắt cổ vũ của hắn, hai người nhìn nhau một chút, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười thật lớn, "Đương nhiên, đó là vinh hạnh của chúng ta."
Chương 15: Gặp nạn
"Nè, bạn hiền, dạo này cùng Debby thế nào?" Ivor cùng Lôi Bá Đinh và Lavr đang nhàn nhã bơi trong biển, hắn lúc lắc cái đuôi hỏi Lôi Bá Đinh bên cạnh.
"Anh em." Lôi Bá Đinh hiển nhiên có chút bất đắc dĩ, "Đừng có ngày nào cũng hỏi cùng một vấn đề như vậy được không?"
"Người ta chỉ tò mò." Ivor biểu tình ngu ngơ, "Thấy ngươi lúc trước theo đuổi Dean thì rầm rộ như vậy, hiện tại thì lại không có chút động tĩnh, quả thật khiến ta hoài nghi chuyện ngươi lúc trước nói muốn theo đuổi Debby là ta nằm mơ thấy."
Lôi Bá Đinh phất phất tay, "Debby với Dean là hai giống cái nhân ngư khác nhau a, hơn nữa, ta hiện tại nghĩ, thích là chuyện của hai người, hà tất để cho tất cả mọi người đều biết, giống như diễn kịch."
"Diễn kịch? Đó là cái gì?" Lavr nghe được từ ngữ mới mẻ, mở miệng hỏi.
"Ách, diễn kịch chính là những người trên đất liền, nghĩ ra câu chuyện sau đó họ sắm vai nhân vật trong câu chuyện đó để biểu diễn." Lôi Bá Đinh thuận miệng giải thích.
"Nga, như vậy, nghe có vẻ rất thú vị." Lavr có vẻ rất hứng thú, nhưng hắn đối với chuyện vì sao Lôi Bá Đinh biết mà mình lại không biết thì cũng không có hứng thú hỏi, bởi vì Lôi Bá Đinh cho tới giờ luôn thích du đãng khắp nơi, từ chỗ nào nghe được thì cũng không có gì lạ, chỉ hỏi tiếp, "Nhân ngư chúng ta đây có thể diễn không?"
"Đương nhiên, thứ này cũng không quy định ai có thể diễn ai không thể diễn." Lôi Bá Đinh gật đầu, sau đó thuận miệng nói một câu, "Nếu ngươi muốn diễn thì cũng có thể diễn."
"Ngô..." Lavr giơ ngón tay chống cằm, "Ngươi nói cái này có vẻ không tồi."
"Ngươi nói thật?" Lôi Bá Đinh sửng sốt một chút, không ngờ Lavr lại thực sự cảm thấy hứng thú với chuyện này.
"Sao lại không?" Lavr kỳ quái liếc nhìn Lôi Bá Đinh, "Đôi khi ta thấy rất buồn chán, diễn kịch mà ngươi nói nghe có vẻ rất thú vị, diễn nhân vật hoàn toàn khác bản thân mình, điều này không phải rất thú vị sao?"
"Đương nhiên." Lôi Bá Đinh nhớ tới lúc học đại học cũng bị kéo đi tập kịch bản, cảm giác khi tập trung vào đó thật đúng là khá tốt, vì vậy gật đầu phụ họa nói, "Ta cũng thấy không tồi, vậy ngươi định biểu diễn câu chuyện gì?"
"Không bằng... Diễn câu chuyện về hải thần được không?" Ivor cũng dần dần bị cuộc nói chuyện của hai người hấp dẫn, đưa ra ý kiến.
"Hải thần? Hải thần có chuyện gì?" Lôi Bá Đinh hỏi.
"Nga, bó tay, bạn hiền, ngươi ngay cả câu chuyện về hải thần cũng không biết sao? Nếu như bị tộc trưởng biết thì ngươi chờ bị phạt đi!" Ivor mở to hai mắt nhìn, phảng phất như nghe được chuyện gì bất khả tư nghị.
"Nè, anh em." Lôi Bá Đinh cười mỉa mai tiến lên khoác vai Ivor, "Ngươi biết đó, ta mất trí nhớ mà, nếu như không biết cũng dễ hiểu, đúng không?"
Rõ ràng Lôi Bá Đinh chỉ giải thích như vậy nhưng Ivor vẫn cảm thấy nụ cười của Lôi Bá Đinh thật quái dị, hắn run run một chút khoát khoát tay, "Đương nhiên, đương nhiên, ta biết, ngươi chẳng nhớ gì cả, ta biết." Nói xong rồi kéo Lôi Bá Đinh thì thầm kể lại câu chuyện về hải thần cho hắn nghe.
Lôi Bá Đinh sau khi nghe xong thì nhíu mày, vì sao câu chuyện này lại quen thuộc như thế? Toàn bộ hình tượng cao to của hải thần và trí tuệ của ngài hoàn toàn có thể tìm được trên người của Tần hoàng Hán võ Đường tông Tống tổ, quả thật na ná nhau. Xem ra, đối với chuyện ca tụng nhân vật vĩ đại như vậy, dù thời gian không gian khác nhau thì chuyện này cũng không khác.
Ivor rất tập trung giảng giải, mà Lavr hiển nhiên bị câu lên hứng thú, huých Lôi Bá Đinh, "Nè, ngươi nghĩ bố trí cái này thành kịch thì thế nào?"
"Không tồi thì không tồi." Lôi Bá Đinh không đồng ý cũng không phản đối, "Nhưng ai sẽ diễn vai thần thánh cao thượng như vậy?"
"Cái này..." Lúc này Lavr và Ivor mới phát hiện vấn đề.
Đúng vậy, ai dám sắm vai thần thánh như vậy? Mọi người sùng bái hải thần, ai dám nói mình giống hải thần? Đó quả thực là khinh nhờn đối với ngài!
Lôi Bá Đinh thấy dáng vẻ của Lavr có chút chán nản, tiến lên vỗ vai hắn kéo hắn tiếp tục bơi tới phía trước, "Có điều, không diễn hải thần, chúng ta có thể diễn cái khác được mà."
"Diễn cái gì?" Tâm tình hơi ủ rũ của Lavr bởi vì lời của Lôi Bá Đinh mà khôi phục một chút.
"Hm... ví dụ như diễn đứa con của biển, hay là Hamlet." Lôi Bá Đinh thuận miệng lấy vài ví dụ.
"Đứa con của biển? Cái này nghe có vẻ không tồi, chuyện nói về cái gì?" Lavr đối với câu chuyện thứ nhất có hứng thú.
Lôi Bá Đinh thấy Ivor cũng mang vẻ mặt hứng thú liền bắt đầu giảng giải, "Nói về, trước đây có một nhân ngư hắn ngay từ đầu đã sinh hoạt trong biển... bla bla bla..." Nói xong lời cuối cùng, Lôi Bá Đinh dùng câu kết của đa số truyện cổ tích nói, "Cuối cùng, bọn họ được sống hạnh phúc bên nhau."
Lôi Bá Đinh kể lại chính là phiên bản cải biên, từ nàng tiên cá biến thành đứa con của biển, vị hoàng tử kia vẫn yêu người khác như bản cũ, nhưng nhân ngư thiếu niên cũng không biến thành bọt biển, bởi vì một vị tướng quân yêu cậu, đồng thời vì cậu mà chịu tan cả gia tài bạc triệu tìm được một vị dị sĩ tài ba để giúp thiếu niên có thể một lần nữa mở miệng nói chuyện —— Sửa chữa như vậy cũng không phải Lôi Bá Đinh có tâm hồn thiếu nữ, mà là vì đối với Lavr và Ivor tới giờ vẫn còn đơn thuần chưa hề bị lừa gạt mà nói, không cần kể cho bọn họ một câu chuyện bi kịch như vậy, điều đó chỉ khiến địch ý của bọn họ với loài người nặng thêm, vẫn là hồn nhiên một chút thì tốt hơn.
Câu chuyện cẩu huyết mà lại khúc chiết như vậy rõ ràng hấp dẫn Lavr và Ivor luôn sống cuộc sống nhàm chán ngoại trừ bắt cá thì không có việc gì làm, thêm vào đó cái lưỡi của Lôi Bá Đinh rất dẻo, cho nên hai nhân ngư đều nghe rất chăm chú cũng rất mê li, đợi khi phần cuối kết thúc hồi lâu Lavr mới vẫy đuôi nói, "Đây đúng là một câu chuyện đẹp."
"Đúng vậy, vị tướng quân kia thật sự dám vì nhân ngư mà hy sinh lớn như vậy thực sự là quá cảm động mà." Ivor cũng tiếp lời, ngẫm lại hắn lại thêm một câu, "Nhưng ta thấy hoàng tử kia quá đáng ghét."
"Hắn cũng không biết nhân ngư đó là người cứu mình mà." Lôi Bá Đinh cười cười, "Vậy các ngươi nghĩ diễn câu chuyện này có thú vị không?"
"Đương nhiên." Ivor không chút do dự gật đầu, "Ta dám cam đoan, những nhân ngư khác khẳng định sẽ thích!"
"Đúng!" Lavr luôn chững chạc hơn Ivor cũng sung sức, "Chúng ta có thể tìm thêm vài nhân ngư cùng nhau diễn, vừa thú vị vừa có thể giết thời gian, ngươi nói thế nào?"
Hiếm khi tìm được chuyện để bạn bè hứng thú, Lôi Bá Đinh đương nhiên tán thành vô điều kiện, "Đương nhiên, ta có thể cung cấp cốt truyện và chi tiêu."
Có việc muốn làm, Lavr cũng không lôi kéo Lôi Bá Đinh và Ivor bơi lung tung nữa, vừa xoay người bơi về khu bảo hộ nhân ngư vừa cùng Lôi Bá Đinh thảo luận kịch bản.
Mặc dù Lôi Bá Đinh không được đào tạo chính quy, nhưng làm một người hiện đại đã từng sống trong thời điểm tin tức tràn lan, dùng kinh nghiệm có được khi xem TV và điện ảnh để ứng phó Lavr thì không thành vấn đề.
"Vai khác nhau đương nhiên phải chọn nhân ngư khác nhau để sắm vai, vai diễn phải hợp với nhân ngư. Ví dụ như làm tướng quân thì phải uy vũ, không thể tìm một nhân ngư yếu ớt sắm vai, đúng không?" Lôi Bá Đinh giải thích cho Lavr.
"Ừ, ngươi nói cũng đúng, về phương diện phân vai quả thật phải ngẫm lại." Lavr nghe rất chăm chú.
Mà Ivor bên cạnh mặc dù rất thích thú với chuyện này, nhưng hắn nghĩ mình cũng không có ý kiến gì cần thiết, cho nên vẫn luôn thành thành thật thật nghe hai người bọn họ thảo luận, cũng nhờ vậy, khi nguy hiểm tới gần thì phản ứng đầu tiên của Ivor là kéo Lôi Bá Đinh và Lavr lại, "A, coi chừng!"
Nguyên bản hai người đang nói chuyện bị Ivor kéo một cái suýt nữa tông vào nhau, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, Lôi Bá Đinh thoáng thấy một cái bóng đen bơi tới phía mình và Lavr thì lập tức đẩy Lavr ra, còn mình thì cấp tốc bơi tới bên kia, vừa bơi vừa quát, "Phân tán ra, đừng tụ một chỗ!"
Lôi Bá Đinh không dám thở lấy hơi mà cố sức bơi một đoạn dài, dần dần cảm thấy có chút đuối sức, hắn cố ý bơi theo đường chữ Z, sau đó tuyệt vọng nhận ra con cá lớn kia vẫn đuổi theo sau mình không tha, nếu như chậm một chút, Lôi Bá Đinh dám khẳng định cái miệng đầy răng nhọn của nó sẽ gặm một mảng lớn lên cái đuôi mình.
Nhưng biết rõ tốc độ cực hạn của thân thể này, Lôi Bá Đinh cũng hiểu cứ dẫn con cá kia theo không phải là cách, đợi khi mình đã không còn sức bơi thì chỉ có nước chui vào bụng cá làm thức ăn, nhất định không thể tiếp tục như vậy.
Thông thường dưới tình huống khẩn cấp, đầu óc người ta đều đặc biệt dùng tốt, Lôi Bá Đinh cũng không ngoại lệ, khi hắn chạm tới thứ mà mình thuận tay cầm theo trước khi ra khỏi nhà, hắn nảy ra một quyết định.
Dốc sức bơi một đoạn, sau đó bơi theo hình chữ Z, Lôi Bá Đinh dùng phương pháp đó dẫn cá bơi vòng quanh, vì muốn tìm đúng chỗ đưa nó đi gặp hải thần.
Nghìn vạn lần không nên nghĩ loài cá không có đại não, kỳ thực chúng nó cũng rất thông minh, cá lớn nhìn thấu ý đồ của Lôi Bá Đinh, nó bắt đầu thay đổi kế hoạch, vừa thấy Lôi Bá Đinh có ý định chuyển hướng thì liền tăng tốc tiến lên, mấy lần Lôi Bá Đinh suýt nữa bị cắn trúng.
"Ta sát, cứ tiếp tục như vậy không giết mày thì gặp diêm vương chính là ông đây!" Lôi Bá Đinh lần thứ hai vì tránh hàm răng nhọn của cá lớn mà nhịn không được bật ra câu thô bỉ.
Lôi Bá Đinh cũng muốn dùng thứ trong tay đâm cho đối phương thấu tim, nhưng đối phương là một con cá, không phải con người, cho nên tỷ lệ chết khi trực diện tiến lên liều mạng lớn hơn tỷ lệ lập tức bị cắn chết.
Chậm rãi cảm nhận được thể lực tiêu hao, Lôi Bá Đinh nhìn con cá lớn theo đuổi không bỏ mà trong lòng nao nao.
"Nè, cưng ơi, ngươi đang làm gì vậy, ta còn ở đây mà! Nhìn ta, đừng đuổi theo hắn nữa!" Ngay khi Lôi Bá Đinh tuyệt vọng bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói, giọng nói này đủ để Lôi Bá Đinh thả lỏng tâm thần.
Sau khi tiếng nói truyền tới, Lôi Bá Đinh liếc mắt phát hiện con cá lớn nọ cư nhiên quay đầu đi đuổi theo một hướng khác.
Lôi Bá Đinh quay đầu nhìn lại, phát hiện nó đang bơi về hướng Ivor, mà Lavr thì nhân cơ hội bơi tới bên cạnh Lôi Bá Đinh, "Lôi, ngươi có sao không?"
Lôi Bá Đinh nhe răng với Lavr, "Cũng tạm, sao các ngươi lại tới đây?"
"Ngươi còn ở chỗ này, sao chúng ta có thể bỏ đi được." Lavr nói rất đương nhiên.
Lôi Bá Đinh biết tình huống hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm, cho nên đối với lựa chọn của Ivor và Lavr, hắn vô cùng cảm kích, nhìn Ivor lợi dụng tính linh hoạt của nhân ngư dây dưa một chỗ với cá lớn, Lôi Bá Đinh lên tiếng nói, "Như vậy không được, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng." Nói xong nhìn Lavr, "Nghe này, ta có một chủ ý, nhưng cần ngươi hỗ trợ."
"Ừ, ngươi nói đi." Lavr không hỏi nhiều, chỉ là gật đầu.
Lôi Bá Đinh nói một mạch, sau đó hỏi, "Biết rõ chưa?"
Nhưng hiển nhiên, chủ ý của Lôi Bá Đinh khiến Lavr do dự, "Nhưng... Lôi, có phải quá mạo hiểm hay không?"
"Không có thời gian cân nhắc nữa đâu." Lôi Bá Đinh vung tay lên, "Xem ra con cá này không ăn no chúng ta sẽ không rời đi, còn tiếp tục như vậy chúng ta khẳng định thiệt thòi lớn. Cho nên, đừng do dự, tin tưởng ta. Ivor chống không lâu được đâu."
Lavr quay đầu nhìn Ivor đang chật vật, rốt cuộc hạ quyết tâm, "Được."
Lôi Bá Đinh thấy Lavr gật đầu đồng ý, lộ ra một nụ cười, vỗ vỗ vai hắn bơi tới một hướng khác, mà Lavr cũng cắn răng bơi về phía cá lớn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét