Xuyên việt chi thâm hải nhân ngư - [XUYÊN VIỆT CHI THÂM HẢI NHÂN NGƯ]
CHƯƠNG 16
Hôm nay sinh nhật ta, ăn cá bổ não nga ^^
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 16: Lạnh thấu tim
Ivor không biết Rebertine đã nói gì với Lavr, hắn chỉ biết là Lavr bắt đầu cùng với mình hấp dẫn lực chú ý của con cá, mỗi khi mình sắp gượng không nổi thì Lavr sẽ xông tới chọc cho cá lớn tức giận, để nó buông tha Ivor quay đầu tấn công Lavr. Mà chính bởi vì vậy, Ivor mới có cơ hội thở lấy hơi.
Dần dần, Ivor phát hiện Lavr cũng không phải chọc giận con cá một cách không có quy luật, mà là chậm rãi dẫn nó tới một phương hướng. Liên hệ đến việc không thấy Rebertine, cặp mắt Ivor bỗng nhiên sáng ngời, tuy rằng không biết kế hoạch chính xác, nhưng hắn có thể đoán được Rebertine và Lavr đã thương lượng điều gì. Vì vậy hắn hít thật sâu vẫy cái đuôi đã mỏi nhừ của mình, lại tiếp tục đuổi theo hướng mà Lavr bơi đi, cùng hắn thay phiên chọc cho cá lớn tức giận.
Đây cũng không phải chuyện dễ dàng, Ivor và Lavr không dám tùy tiện nghỉ xả hơi, đặc biệt khi Lavr thấy được bãi đá ngầm phía trước, mặc dù trong mắt hiện lên một tia vui mừng những vẫn không dám thư giãn, hắn không quay đầu lại nhưng lại hô một tiếng với Ivor cách đó không xa, “Dẫn nó tới bãi đá ngầm, ngươi theo sát ta!” Nói xong liền tăng tốc bơi đến bãi đá.
Đá ngầm chồng chất giống như một ngọn núi trên đất bằng sừng sững nơi đó, không giống núi xanh kéo dài, cây rừng rậm rạp xanh mướt, bãi đá ngầm chồng chất này tại biển sâu có vẻ thâm trầm u ám.
Nhưng u ám như vậy đối với nhân ngư giống đực thị lực tuyệt hảo mà nói không đáng kể là bao, nghe được Lavr nói Ivor vẫy đuôi cũng hăng hái bơi ào vào trong bãi đá, mà con cá lớn nọ tự nhiên là không chịu buông tha mà đuổi theo vào.
Đôi khi những đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời nhưng tại một tình huống nào đó sẽ bày ra ưu thế của mình, ví dụ như hiện giờ, khi những giống đực nhân ngư khác nghe theo papa và daddy của bọn họ ngoan ngoãn sống trong vòng bảo hộ, Lavr, Ivor và Rebertine ba người đã sớm dò tìm những kích thích mới mẻ to nhỏ khắp nơi trong vùng đáy biển này rồi, đương nhiên cũng bao quát bãi đá ngầm này.
Lavr và Ivor đi vào liền bơi vào trong những cái hang mà mình đã cực kỳ quen thuộc, tuy rằng con cá lớn kia vẫn đuổi theo sát phía sau không bỏ, nhưng rốt cuộc nó cũng không dễ dàng như Ivor và Ivor đã quen thuộc hoàn cảnh.
Quẹo quanh co vài vòng, Lavr và Ivor bỗng nhiên song song nghe được phía sau có một tiếng phập vang lên, sau đó là tiếng rầm rầm, trong lòng cả kinh, nhưng vẫn bơi đi một khoảng rồi mới quay lại nhìn, vừa nhìn thì con mắt bọn họ đều trợn tròn —— Con cá nọ bị kẹt trong hang nhỏ của bãi đá, toàn bộ thân thể đang giãy dụa kịch liệt, nhưng càng giãy dụa kịch liệt thì càng không thể nào trốn thoát, mà từ những vết máu tươm ra trên thân đã quyết định hạ tràng của nó rồi.
Lavr và Ivor cứ ngơ ngác như vậy nhìn con cá lớn giãy dụa cho tới khi không còn nhúc nhích, đợi khi Rebertine cười tủm tỉm từ một nơi gần đó ló ra mới phục hồi tinh thần tiến lên, “Reb, ngươi không sao chứ?” “Không bị thương chứ Reb?”
“Không sao, đừng lo lắng.” Rebertine khoát khoát tay, xoay người đem con cá lớn bị đâm xuyên tim kia túm ra, “Đúng là chán sống, dám dòm ngó tới ta!”
Ivor thấy Rebertine thì hoàn toàn hiểu ra kế hoạch của Rebertine và Lavr, trong mắt đều là sùng bái.
Nhưng Lavr thì còn chưa bị thắng lợi làm cho đại não tê liệt, “Chúng ta mau chóng về trước đã, bằng không mùi máu tươi của con cá này sẽ đưa tới những loại cá hung mãnh khác, như vậy có thể phiền phức.”
Thốt ra lời này, Rebertine cùng Ivor đều biết Lavr nói không sai, đều gật đầu, không nói thêm nữa, ba người đồng lòng đem con cá lớn này về nhà Rebertine.
.
“Đây là con cá lớn nhất mà ta bắt được đó!” Vất vả về tới nhà Rebertine, Ivor nhìn con cá lớn bị ném xuống mà cảm thán.
Lavr có chút kinh hồn chưa bình tĩnh nổi, “Đây cũng là tình huống mạo hiểm đầu tiên ta gặp được đó.”
Rebertine tuy rằng cũng có chút nghĩ mà sợ, nhưng máu liều trong xương vẫn khiến hắn hưng phấn chút chút, “Các ngươi thực sự không biết, vừa nãy lúc ta đâm thủng nó, ta thấy tim mình nhảy thịch thịch.”
Nghe được Rebertine nói vây, Ivor tiến lên vỗ vai Rebertine, “Anh em tốt, nếu không có ngươi hôm nay chúng ta đều bị con cá này xé nát cả rồi.”
Lavr cũng gật đầu theo, “Đúng vậy, nếu không có ngươi, ta và Ivor không biết hôm nay sẽ thế nào nữa.”
Rebertine lắc đầu xua tay, “Đừng có nói vậy, nếu không phải có Lavr và Ivor các ngươi quay lại hấp dẫn lực chú ý của con cá này, ta chắc là sớm bị nó ăn tươi rồi. Sau đó nếu các ngươi không phối hợp với ta, ta cũng không thể giết chết con cá này. Đối với ta, các ngươi mới là người cứu ta, còn con cá này, đây là kết quả mà chúng ta cùng nhau hợp tác. Vậy thì lần thắng lợi này thuộc về ba người chúng ta, đúng không?”
Ivor và Lavr thấy Rebertine biểu tình thành khẩn cảm kích, không hẹn mà cùng cười rộ lên, ba bàn tay giao lại cùng nhau, đồng thanh nói, “Đương nhiên, chúng ta là anh em tốt mà!”
Ivor bơi vài vòng quanh con cá, sau đó hiếu kỳ mà chọt chọt cái thứ gì đó ghim trên thân cá, nửa tin nửa ngờ nửa kinh thán mà quay đầu hỏi Rebertine, “Đây hình như là… hàm trên của cá kiếm, lớn như vậy, sao ngươi tìm ra được?”
Rebertine thuận miệng đáp, “Từ chỗ Nathaniel lấy ra đó.”
“Nathaniel?!” Lavr có chút giật mình, “Ngươi tới tìm hắn hồi nào nữa?”
Rebertine nhún nhún vai, “Lần trước lấy thuốc mỡ cho Debby thì thấy chỗ đó có rất nhiều thứ thú vị, sau đó thấy thuốc mỡ hữu dụng, tính đi xem một chút, tìm ra hàm trên của cá kiếm. Hôm nay dùng thử một lần, quả nhiên là một thứ vũ khí a.” Nói rồi Rebertine còn bảo với Ivor Lavr, “Các ngươi nếu thấy thú vị thì có thể tới tìm hắn a, tuy rằng hơi quái dị một chút, nhưng chỗ đó không hề ít thứ tốt.”
Ivor nghe xong thì lộ ra biểu tình làm ơn tha cho em, “Thôi đi, Nathaniel kỳ quái như vậy chỉ có ngươi mới dám tới gần.”
Lavr cũng tán thành.
Rebertine thấy hai người không có hứng thú với chuyện này nên không tiếp tục nói nữa, chỉ chỉ con cá lớn trên mặt đất, “Chúng ta chia con cá này làm vài phần, thời gian cũng không còn sớm, lát nữa về nhà trễ daddy các ngươi sẽ lo lắng.”
Quần thể hợp tác bắt cá sau đó chia thịt là truyền thống của bộ tộc nhân ngư, Lavr và Ivor cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu cùng Rebertine chia cá.
Rebertine đối với chuyện chia thịt cũng không lành nghề lắm, vì vậy nhiệm vụ này giao cho Lavr, Lavr cũng không chối từ, cầm lấy công cụ chia thịt ở nhà Rebertine bắt đầu thao tác, lúc phân chia Lavr đem bong bóng cá và bụng cá cho Rebertine trước.
Rebertine có chút khó hiểu, “Lavr, ngươi làm vậy là sao?”
Lavr cười cười, “Mặc dù là ba người chúng ta hợp tác giết chết con cá này, nhưng ngươi là người ra quyết định, ngươi nên có những thứ này.”
Rebertine nghe xong thì thấy không được tự nhiên, “Không cần, cả ba chúng ta đều có phần mà, cần chi chia ra ai nhiều ai ít, trong chuyện này, thiếu ai trong chúng ta cũng đều không thể thành công, cho nên chúng ta vẫn quan trọng như nhau thôi, chia đều đi.”
Rebertine vừa nói xong thì Ivor liền hỉ hả khoác vai hắn, “Ngươi không cần khách sáo, cho ngươi ngươi cứ lấy đi, chúng ta cũng không phải cho không a, thịt cá ta và Lavr sẽ lấy nhiều hơn. Con cá lớn như vậy thì hiếm lắm, thịt cá khẳng định vừa chắc vừa ngon.”
Rebertine chối từ vài lần Ivor và Lavr vẫn đẩy trở lại cho hắn, sau đó Rebertine thấy tiếp tục giằng co như thế chính là làm cao, vì vậy không tiếp tục nữa mà ngoan ngoãn nhận lấy phần được chia.
Chia xong thịt cá, Lavr và Ivor đều phải về nhà, trước khi đi Lavr còn đá lông nheo với Rebertine, “Nè, bong bóng cá ngươi có thể đưa cho Debby một ít nha, đây là thứ tốt, để hắn bồi bổ, hắn thật đúng là gầy tới tội nghiệp luôn đó.”
Ivor cũng chen vào, “Đúng đó, ta nghĩ đưa mấy thứ chỉ có vẻ ngoài thì không hay bằng cái này, hạt châu gì đó không thể ăn, có ích lợi gì nha. Debby thấy những cái này khẳng định sẽ cảm động, hắn cảm động sẽ có hảo cảm với ngươi, có hảo cảm với ngươi ngươi theo đuổi hắn không phải sẽ dễ dàng hơn sao!”
Rebertine nhìn nhìn Lavr và Ivor càng nói càng hăng say, có chút dở khóc dở cười, “Biết rồi, biết rồi, các ngươi mau đi về nhà đi.”
“Được rồi, ta và Ivor về ngay.” Lavr khoát khoát tay, ngẫm lại còn nói thêm, “Bất quá sau chuyện ngày hôm nay, sắp tới ta cũng không muốn đi dạo nữa, nếu không, ngày mai ngươi có thời gian thì ta sẽ tới tìm ngươi bàn về chuyện diễn kịch a?”
Rebertine hảo sảng mà gật đầu, “Được, các ngươi ngày mai trực tiếp tới là được.”
Hẹn được rồi Lavr và Ivor lúc này mới vẫy đuôi bơi đi.
Rebertine quay về nhà, nhìn bong bóng cá được chia, suy nghĩ một lúc liền bỏ vào cái túi bện bằng hải tảo mang theo bơi tới nhà Debby.
.
Không bao lâu, cửa nhà Debby đã bị gõ vang, Rebertine đợi khi Debby vừa mở rộng cửa, lập tức giơ lên cái túi hải tảo tới trước mặt Debby, “Đăng đăng đăng, hôm nay có tiệc lớn rồi!”
Vừa mở cửa không thấy người lại thấy một cái túi cực lớn, Debby bị giọng nói của Rebertine làm cho phụt cười, vươn tay đẩy cánh tay đang cầm túi của Rebertine xuống, “Cái gì nha.”
Rebertine vui sướng cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi trong tay mình, giải thích, “Thứ tốt nha, ngươi chắc chắn sẽ thích.” Nói xong ngẩng đầu đợi được xem phản ứng hiếu kỳ của Debby, nhưng nghênh đón Rebertine không phải là khuôn mặt tươi cười mang theo ngượng ngùng của Debby, mà là hàng mi che phủ đôi mắt đỏ, điều này làm cho Rebertine sửng sốt một chút, “Debby, ngươi làm sao vậy?”
Debby nhìn Rebertine trước mắt, trong mắt tràn đầy lo lắng, “Reb, là ngươi làm sao vậy mới đúng?”
CHƯƠNG 17
Dòng chữ chết tiệt = =lll nhưng con mèo béo thật… nhìn thèm quá ứa nước miếng
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 17: Lời mời của Rebertine
“Ta? Ta thì sao?” Rebertine có chút mơ hồ.
Debby vẫn lo lắng, chỉ chỉ vài cái trước mặt Rebertine, “Ở đây, ở đây, còn có ở đây, Rebertine, ngươi đã đi đâu vậy?”
Theo hướng ngón tay Debby chỉ, Rebertine lúc này mới phát hiện nửa thân trên của mình rõ ràng có thêm một vài nơi xây xát, thậm chí vảy trên đuôi cũng bị mất vài miếng, không cần soi gương Rebertine cũng biết mình hiện tại trông chật vật cỡ nào, điều này khiến cho hắn có chút muốn đập đầu —— Vừa nãy quá mức hưng phấn cho nên quên mất chuyện này.
Rebertine không quên Debby đang đứng trước mặt hắn, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi cười cười với Debby, “Hay là, ngươi có thể cho ta vào nhà rồi nói chuyện sau không?”
Nụ cười của Rebertine cũng không giúp Debby thả lỏng hơn, hắn chỉ nghiêng người để Rebertine đi vào, “Đương nhiên, mời vào.”
Bơi vào trong nhà Debby, Rebertine thân thiết nói với Debby, “Ta đi bắt cá.”
Debby gật đầu, “Vậy à… Sao ngươi bắt cá lại trở thành như thế này?”
Rebertine lần này không trả lời, chỉ mở chiếc túi được bện bằng hải tảo, “Đây là chiến lợi phẩm của ta.”
Debby nhìn thoáng qua bong bóng cá và thịt bụng cá, con mắt đột nhiên trợn to, sau đó phát ra một tiếng than sợ hãi, “Hải thần ta a…” Hắn bỗng bơi tới trước mặt Rebertine, “Ngươi, ngươi rốt cuộc bắt cá ở đâu? Ngươi lại tới biển cấm sao? Ngươi đi một mình? Con cá này quá to, quá nguy hiểm, sao ngươi lại một mình bơi tới đó? Ngươi có còn bị thương chỗ nào nữa không? Hải thần ta a, ta thực sự, thực sự…”
Rebertine thấy Debby nói năng lộn xộn trong lòng còn mơ hồ cảm thấy mừng thầm, hắn tiến lên nắm hai vai Debby, “Nè, Debby, hãy nghe ta nói, nghe ta nói được không?” Đợi khi Debby thoáng trấn tĩnh, Rebertine mới nói tiếp, “Ta không đi bắt cá một mình, ta cũng không có tới biển cấm, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, ngoài ý muốn…”
Kể lại một hồi, Rebertine thậm chí giấu đi thời khắc chấn động kia, nói tới câu cuối cùng Rebertine lộ ra biểu tình nhẹ nhõm, “Cho nên, chuyện là như thế đó, ta bây giờ không phải bình an xuất hiện trước mặt ngươi sao?”
Debby luôn ngượng ngùng lúc này không chú ý tới tia ái muội khi Rebertine nói xong lời này, đôi mày nhíu chặt của hắn vẫn chưa thả lỏng bao nhiêu, chỉ là im lặng xoay người đi tới kệ chứa cầm một vật bơi tới trước mặt Rebertine, “Ngồi xuống đi.”
Rebertine thấy vỏ sò quen thuộc trong tay Debby, sửng sốt một chút, “Debby…”
“Ngồi đi.” Debby nhắc lại.
Rebertine rốt cuộc phát hiện tâm tình của Debby không ổn, hắn không nói nữa, chỉ ngoan ngoãn bơi tới nơi Debby chỉ mà ngồi xuống, sau đó nhìn Debby trầm mặc mở vỏ sò, lại dùng ngón tay quệt một ít dung dịch thoa lên vết thương trên lưng mà mình không thể với tới.
Một lần, hai lần, ba lần, trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Rebertine và Debby, bầu không khí yên lặng tới quá mức này khiến Rebertine không thích ứng được, hắn há há miệng, rốt cuộc thấp giọng gọi, “Debby?”
Qua một hồi, phía sau Rebertine mới truyền tới một giọng nói bình tĩnh, “Hm?”
“Ngươi có phải đang giận không?” Rebertine cẩn thận hỏi ra nghi vấn của bản thân.
Lúc này câu trả lời khá lâu mới vang lên, nhưng âm điệu vẫn bình lặng như trước, “Không có, ta không giận.”
Debby trả lời như vậy khiến Rebertine không cách nào tiếp tục hỏi nữa, hắn đành phải hạ hạ vai, “Được rồi.” Sau đó cũng trầm mặc.
Phản ứng của Rebertine khiến cho bàn tay đang thoa thuốc của Debby dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục công việc đang dở dang, chỉ là, cái miệng của Debby đã mếu mếu.
Debby không biết nên nói thế nào với Rebertine, đúng, mình tức giận, vô cùng tức giận, tức giận vì sao lúc hắn gặp chuyện nguy hiểm như vậy mà còn dám mạo hiểm, vì sao không trở về vòng bảo hộ của nhân ngư cầu cứu mà lại cùng Lavr Ivor một mình giải quyết. Rebertine chỉ đơn giản kể lại thời khắc nguy hiểm đó, nhưng Debby biết Rebertine vẫn che giấu ít nhiều. Rebertine như vậy khiến hắn rất tức giận. Nhưng, nghĩ tới đây, trong mắt Debby hiện lên một tia buồn bã, mình có cái gì, có thân phận lập trường gì để giận Rebertine cơ chứ?
Càng nghĩ, ánh mắt của Debby càng u ám, hắn trầm mặc mà xử lý nốt vết thương cuối cùng trên lưng Rebertine, sau đó nhẹ nhàng khép vỏ sò lại, “Được rồi.”
“Hả? Được rồi? Nga.” Vừa nãy giao đấu với cá lớn một phen khiến thể lực của Rebertine tiêu hao rất nhiều, mà động tác thoa thuốc của Debby lại dịu dàng như thế, hầu như khiến Rebertine muốn ngáp ngủ, đợi khi Debby đứng dậy rời khỏi phòng đi cất vỏ sò Rebertine mới chậm nửa nhịp mà phản ứng lại, “Cảm ơn ngươi, Debby.”
Debby nhìn thoáng qua Rebertine đang cười xán lạn, trong lòng có chút rầu rĩ, lấy tay chỉ chỉ vật đặt trên đất, “Những thứ này đều là ngươi mạo hiểm nguy hiểm có được, đừng cho ta, mang về đi.”
“Sao vậy, ngươi không thích cái này?” Rebertine thấy biểu tình lãnh đạm của Debby, mở miệng hỏi.
“Nó quá quý giá.” Debby nhìn Rebertine nghiêm túc nói.
“Thôi mà, cái gì mà quý với chả quý, không phải đều để ăn sao!” Rebertine không biết Debby rốt cuộc bị cái gì, nhưng hắn vô thức nhân nhượng, trấn an Debby, “Ta và Lavr với Ivor bắt được cá lớn, điều này khiến ta rất vui mừng, bởi vì đây là chứng minh tốt nhất cho năng lực của chúng ta. Mà phần vui mừng này, ta hy vọng chia sẻ với bạn bè, Ivor, Lavr, còn có ngươi. Ta muốn chia sẻ vui mừng với ngươi, chia sẻ chiến lợi phẩm với ngươi, cái này có gì sai sao?”
Nhìn vào cặp mắt chân thành tha thiết của Rebertine, Debby không nói lên được câu cự tuyệt nào, “Không… Ta, ta chỉ là…”
Rebertine tiến lên vỗ vỗ vai Debby, “Thực sự, ta biết ngươi là đang quan tâm ta, lo lắng ta, ta biết tất cả. Nếu như vị trí của ngươi và ta trao đổi cho nhau, ta cũng sẽ lo lắng cho ngươi. Ta cam đoan với ngươi, lần sau, ta sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không làm ra bất luận hành vi lỗ mãng nào, được không?”
Hứa hẹn như vậy khiến Debby nhất thời quên cả nói, cùng lúc hắn biết Rebertine không cần bảo đảm cái gì với hắn, cùng lúc hắn lại không thể phủ nhận khi nghe được những lời này trong lòng mình đã thư thái rất nhiều, sau cùng Debby chỉ cúi đầu, “Ta ăn một mình không hết nhiều như vậy, ngươi mang một ít trở về đi.”
Thái độ mềm đi của Debby đánh dấu cho kết thúc của câu chuyện, Rebertine âm thầm thở dài một hơi, gật đầu, “Được rồi, ta mang một ít trở lại vậy.” Nói rồi Rebertine lại nhớ tới chuyện trước đó đã bàn với Lavr và Ivor, vì vậy bảo với Debby, “Đúng rồi, Lavr và Ivor chuẩn bị tập một ít tuồng kịch, ngươi muốn đến xem không?”
“Kịch? Đó là cái gì?” Debby nhất thời còn chưa kịp thích ứng với tần suất đổi chủ đề nhanh như chớp của Rebertine, biểu tình có chút mờ mịt.
“Kịch chính là bla bla…” Rebertine giải thích một hồi, sau đó đầy mong chờ mà nhìn Debby, “Ngày mai ngươi không có gì làm thì đến nha, rất thú vị.”
Nghe Rebertine giản đơn giải thích, Debby có chút động lòng, nhưng nghĩ đến Ivor và Lavr không quá thân quen với mình, lại có chút do dự, “Chuyện đó…”
Rebertine thấy Debby muốn từ chối, lại mở miệng nói, “Ngươi đến đó có thể giúp chúng ta pha một ít trà hải điềm diệp uống mà, nói thật, lần trước ta mang về từ nơi này một ít, nhưng làm thế nào cũng không ra được hương vị giống của ngươi pha, Lavr và Ivor đều nói ta nổ. Thế nào, ngày mai tới chứng minh sự trong sạch của ta đi, Debby tiên sinh?”
Hình dạng lém lỉnh đá lông nheo của Rebertine chọc cười Debby, hắn mang theo nụ cười khe khẽ gật đầu, “Được rồi, ngày mai ta làm xong chuyện sẽ tới.”
Rebertine khoa trương mà làm ra dáng vẻ kinh hỉ, “Woa nga, vậy thật quá tuyệt vời, ta dám nói, Lavr và Ivor sẽ mê trà hải điềm diệp như ta thôi.”
Gương mặt của Debby vì lời của Rebertine mà trở nên ửng đỏ, “Thật ra cũng không có gì…” Để che giấu sự xấu hổ của mình, Debby dời đi chủ đề, “Ngươi và Lavr bọn họ dàn dựng kịch chỉ là vì để tự mình xem thôi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Rebertine lắc đầu, “Trước tiên tập luyện, luyện xong thì diễn cho mọi người xem nha, cùng nhau tham dự mới vui mà!”
“Woa…” Debby tưởng tượng một chút về dáng vẻ của các nhân ngư khi tụ tập cùng nhau xem bọn Lavr trình diễn, trên mặt nhịn không được hiện ra nét kinh thán, “Vậy khẳng định sẽ có rất nhiều nhân ngư tới xem.”
“Đương nhiên.” Rebertine đắc ý ngẩng cao đầu, “Chúng ta phải dẫn đầu phong trào trong thế giới nhân ngư!” Nói xong lại huých vai Debby, “Cho nên ngươi làm hậu cần của chúng ta được không a?”
“Hậu cần, đó là làm gi?” Nghe được mình cũng có thể tham dự Debby hơi chút hưng phấn, nhưng sau đó lại có chút khẩn trương, “Ta cũng phải lên đài biểu diễn sao?”
“Không không không.” Rebertine biết được Debby nhát gan liền lắc đầu nói, “Ngươi chỉ cần phụ trách cung ứng trà nước, sau đó lúc chúng ta dàn dựng kịch thì giúp chúng ta chỉ ra điểm không ổn là được, đây là nhiệm vụ quan trọng hạng nhất.”
Vừa nghe được nhiệm vụ quan trọng, Debby lại khẩn trương, “Ta, nếu ta làm hỏng thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu, ta tuyệt đối tin tưởng ngươi.” Rebertine tiêm thuốc bổ tim cho Debby, “Ngươi cũng phải tự tin về bản thân a, mặc dù rất quan trọng, nhưng đỡ hơn dệt tiêu sa. Ngươi có thể dệt tiêu sa tốt như vậy, chuyện cỏn con kia thì tính gì chứ, ta nhìn trúng ngươi rồi.”
“Được, được rồi.” Debby không lĩnh ngộ ra hàm ý trong câu hài hước cuối cùng của Rebertine, chỉ là nuốt khan một ngụm nước bọt rồi sau đó thận trọng gật đầu, “Ta nhất định sẽ nghiêm túc làm tốt.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Debby, Rebertine nhịn cười gật đầu, “Ừ, nói vậy là chắc ăn rồi nhé.”
Debby lại trịnh trọng gật đầu thêm cái nữa.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 18: Tặng
“Nè, bạn hiền à, thế nào rồi, hôm qua đem đồ tới Debby có cảm động lệ nóng doanh tròng không a?” Sáng sớm hôm nay, Ivor đã chạy ào tới nhà Rebertine hỏi thăm bát quái.
Rebertine nhìn bản mặt hí hửng trước mắt, biểu tình có chút chán chường, “Cuộc sống hàng ngày của ngươi có thể có ý nghĩa hơn chút nữa không?”
“Sao vậy?” Ivor biểu tình rất chính trực, “Ta nghĩ quan tâm bạn bè cũng là một chuyện cực ý nghĩa a.”
Rebertine giơ tay đầu hàng, “Nhưng vấn đề là ngày nào ngươi cũng quan tâm như vậy khiến ta thấy áp lực quá nha, giống như ngày nào ta cũng không làm việc mà chỉ chăm chăm theo đuổi Debby vậy đó.”
“Được rồi, được rồi.” Ivor phất phất tay, “Biết rồi, lần sau không hỏi nữa.”
“Không hỏi cái gì?” Rebertine vừa định há mồm, Lavr liền đẩy cánh cửa khép hờ bơi vào.
“Bảo Ivor đừng ngày nào cũng hỏi tiến triển chuyện ta và Debby nữa.” Rebertine trả lời một câu, sau đó tiến lên vỗ vai Lavr, “Sao ngươi tới sớm vậy?”
Lavr làm ra biểu tình bất đắc dĩ, “Bởi vì ngày hôm qua mang cá về nhà, daddy ta cho rằng ta lén đi biển cấm, lải nhải cả tối, sáng sớm nay thức dậy lại tiếp tục lải nhải, ta không chịu nổi nên chuồn ra.”
“Vậy à…” Rebertine không cảm thấy ngoài ý muốn, vì daddy của Lavr cũng rất giống loại đàn ông nói năng nhỏ nhẹ nhưng hay cằn nhằn trong xã hội, hắn cười cười, quay đầu hỏi Ivor, “Còn ngươi? Ngươi cũng bị lải nhải nên chạy đi sao?”
Ivor khoát khoát tay, “Không phải, ta chỉ là thức dậy sớm, buồn chán nên tới chơi.”
Rebertine trò chuyện với hai người một hồi mới vỗ tay nói, “Nè, nhìn ta nè, bây giờ ta có một việc muốn nói với các ngươi.”
Thấy lực chú ý của Ivor và Lavr đều tập trung trên người mình Rebertine mới nói tiếp, “Lát nữa Debby cũng tới, cho nên, lúc đó nên làm gì nói gì, các ngươi hiểu chứ hả?”
“Debby cũng tới?” Lavr sửng sốt một chút, sau đó mở miệng hỏi, “Hắn cũng tới dàn dựng kịch bản sao?”
“Không không không.” Rebertine lắc đầu, “Ta chỉ nghĩ hắn một mình ru rú ở nhà cũng rất buồn chán, cho nên gọi hắn đến xem. Các ngươi không ngại chứ?”
“Úc, đương nhiên, đương nhiên không ngại.” Ivor nói tiếp, “Ta chỉ sợ Debby không quen ở cùng với chúng ta.”
“Ta nghĩ, chắc là không đâu.” Rebertine đáp, “Có ta đây, đến lúc đó nếu như gặp chuyện xấu hổ các ngươi xem ám chỉ của ta là được.”
“Được rồi, ta không thành vấn đề.” Ivor nhún nhún vai, biểu thị đồng ý, mà Lavr cũng biểu đạt có cùng ý kiến.
Rebertine thấy hai người đồng ý cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lấy đại cương kịch bản ngày hôm qua đã viết xong đưa cho hai người xem, mà còn mình thì chuẩn bị ra ngoài nghênh đón Debby —— Xem ra Debby sắp tới rồi.
Ivor chờ Rebertine bơi ra một khoảng xa rồi mới huých Lavr đang nghiêm túc cầm xấp giấy biển làm từ thực vật trong biển, “Nè, ngươi nói Reb lần này có phải đặc biệt nghiêm túc không a?”
Lavr biết Ivor muốn nói gì, đầu không nâng, chỉ gật một cái, “Ta nghĩ, còn nghiêm túc hơn cả lúc cưa cẩm Dean nữa. Có thể, hắn bảo Debby đến xem chúng ta dàn dựng kịch không chỉ vì sợ Debby buồn chán, mà còn vì muốn Debby dung nhập vào bầy đàn nữa. Ta nghĩ qua các hành vi của Reb, hắn đại khái là thật lòng, thật sự động lòng với Debby rồi.” Nói rồi Lavr ngẩng đầu nhìn về phía Ivor, “Ngươi nghĩ Reb và Debby cùng một chỗ có tốt không?”
Ivor suy nghĩ một chút, đáp, “Kỳ thực ta cũng không thể khẳng định, ngươi xem trước đây Reb theo đuổi Dean thì rầm rộ thế nào, cao điệu thế nào. Nhưng còn bây giờ, có lúc ta còn hoài nghi Reb muốn theo đuổi Debby chắc là ta nằm mơ, bởi vì hoàn toàn không thấy hắn có động tác đặc biệt nào. Nhưng đôi khi ta lại nghĩ Reb như vậy thì tốt hơn, kiên định điệu thấp, không khoa trương như trước. Ta nghĩ sự quan tâm của hắn với Debby mới là chân chân chính chính muốn theo đuổi một giống cái, muốn nghiêm túc cùng sinh hoạt.” Nói đến đây, biểu tình luôn cười tủm tỉm của Ivor nghiêm túc lên, “Nếu như bởi vì Debby nên Reb mới trở nên như vậy, ta nguyện ý ủng hộ hắn theo đuổi Debby, thậm chí sau này bọn họ kết làm bạn lữ ta cũng vĩnh viễn ủng hộ bọn họ.”
Thấy Ivor nghiêm túc như vậy, Lavr bật cười, “Đương nhiên, ta cũng vậy, ai bảo Reb là anh em tốt của chúng ta, chúng ta đương nhiên vĩnh viễn đứng bên hắn.”
Lavr nói xong, Ivor cũng cười theo.
Hoa nở hai đóa trên cùng một nhánh, bên này Lavr và Ivor đang thảo luận chuyện Rebertine và Debby, bên kia Rebertine đã chờ được Debby đang từ từ bơi đến bên này.
Rebertine thấy Debby có vẻ thật cao hứng, “Ta đã nói ngươi sẽ tới ngay mà, xem, không phải đã gặp được ta rồi sao.”
Nghe ý của Rebertine, Debby cũng hiểu được Rebertine là cố ý ra đón mình, vì vậy trên mặt nổi lên một nụ cười nhẹ, “Ta làm việc xong thì tới ngay, không muộn chứ?”
“Không muộn, cũng không phải chuyện lớn lao gì.” Rebertine vừa dẫn Debby bơi tới nhà mình vừa nói, “Chỉ có điều sợ ngươi ở nhà quá buồn chán, cho nên rủ ngươi tới xem, Lavr và Ivor nghe nói ngươi sẽ tới nên rất vui.”
“Thật sao?” Đây là lần đầu tiên Debby nghe có người nói hoan nghênh mình, có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng trong mắt lại có chút vui sướng nho nhỏ.
“Đương nhiên rồi.” Biểu tình của Rebertine chính trực không gì sánh được, “Cho nên chúng ta phải nhanh lên một chút, bọn họ còn ở nhà đợi chúng ta kìa.”
“Được.” Debby ngoan ngoãn gật đầu, đang chuẩn bị cùng Rebertine tăng tốc bơi nhanh tới nhà Rebertine, nhưng giây tiếp theo lại dừng lại, “Ờ, chờ một chút.”
“Hả? Chuyện gì vậy?” Rebertine bị Debby gọi lại dùng ánh mắt dấu chấm hỏi nhìn đối phương.
“Cái này…” Debby có chút xấu hổ mà đem một thứ đưa cho Rebertine, “Cái này tặng cho ngươi.”
“Đây là…” Rebertine tiếp nhận thứ Debby đưa qua, nhìn thoáng một lần rồi kinh ngạc, “Đây không phải tiêu sa sao? Sao đột nhiên lại tặng cái này cho ta?”
“Đây là túi cá ta may, trước đây ngươi mỗi lần bắt cá đều dùng hải tảo bọc lại, kỳ thực không tốt lắm. Trước đây ngươi tặng nhiều cá cho ta, ta cũng không có gì đáp lễ cho ngươi, nên làm tặng ngươi cái này.” Rebertine không biết đoạn nói chuyện này có gì đặc biệt, chỉ thấy cái tai Debby đỏ lên, con mắt cũng đảo khắp nơi mà không nhìn hắn.
Túi cá, kỳ thực là một thứ cần thiết của mỗi giống đực nhân ngư, bởi vì cá bắt được nếu không dùng vật nào đó để chứa, mùi tanh của máu cá sẽ cực dễ đưa tới những loài cái hung mãnh khác. Mà tiêu sa dai bền hơi lạnh mang thuộc tính thủy chắc chắn là tài liệu chế tác túi cá tốt nhất. Túi cá của mỗi giống đực nhân ngư đều là bạn lữ của bọn họ chế tác thành, mà giống đực nhân ngư chưa có bạn lữ thì lại do daddy bọn họ chế tác. Dựa theo lẽ thường, Rebertine hẳn là cũng có, nhưng hắn lật tung khắp nhà lên cũng tìm không thấy, bất quá hắn cũng không khăng khăng với thứ này, nghĩ bắt cá xong bơi nhanh chuồn đi là được, cho nên cứ kéo dài như thế, không ngờ hôm nay Debby tặng hắn một cái.
Thành phẩm tiêu sa cũng chia ba bảy loại, mà của Debby đương nhiên là loại tốt nhất, Rebertine biết tiêu sa dệt không dễ, giống cái nhân ngư dệt một tháng cũng bất quá được một thước tiêu sa, hắn cúi đầu nhìn túi cá trong suốt lại mang theo lam quang, mềm mại nhẹ nhàng tinh xảo trong tay, có chút do dự, “Cái này, quá quý giá…”
“Hôm qua ngươi tặng ta bong bóng cá và bụng cá cũng rất quý giá a.” Debby vốn không được tự nhiên nghe được Rebertine nói vậy thì nóng nảy, “Ngươi tặng bong bóng cá và bụng cá cho ta bắt ta phải nhận, ta tặng túi cá cho ngươi sao ngươi lại ngại quý?”
Rebertine thấy gương mặt của Debby hơi ửng đỏ, có chút kinh ngạc, bởi vì hắn nghĩ bong bóng cá bụng cá và tiêu sa là hai loại khác nhau, giống như hắn có thể nhận lời mời của người khác tới nhà hàng ăn uống một trận, nhưng nếu như đối phương tặng cho mình một chiếc Porche thì đánh chết hắn cũng không nhận.
Rebertine thấy hình như chỉ cần mình từ chối một lần Debby sẽ giận, sắp xếp ngôn ngữ một lúc rồi nói, “Không không không, ý ta là, tiêu sa dệt không dễ, sao ta có thể ——”
Rebertine còn chưa dứt lời, lại bị Debby ngăn lại, “Hôm qua ngươi bắt cá cũng không dễ nha! Ngươi, có phải ngươi không thích túi cá ta may?”
Nghe được Debby hỏi như vậy, Rebertine có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, lúc này hắn mới phát hiện đôi mắt xanh thẳm của Debby cư nhiên hơi phiếm đỏ, đuôi cũng cứng còng, hiển nhiên là bị đả kích, điều này làm cho Rebertine nóng vội, “Không phải, đương nhiên không phải. Tại vì nó tốt quá, cho nên ta mới sợ quý. Thật ra ta đặc biệt đặc biệt thích chiếc túi cá này, thiệt đó, nhưng mà ——”
Ngày hôm nay Debby hình như đặc biệt thích cướp lời của Rebertine, một người luôn nhỏ gan như hắn cũng làm ra động tác khí phách, hắn bơi lên trước rút chiếc túi cá trong tay Rebertine ấn vào lòng hắn, sau đó hào hùng vạn trượng nói, “Thích thì giữ đi, đừng có dông dài!” Nói xong cũng không để ý tới Rebertine, trực tiếp bơi tới nhà đối phương.
Rebertine nhìn bóng lưng hào hùng khí phách hiên ngang của Debby, lại nhìn nhìn chiếc túi cá trong lòng, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười, lắc đầu, cũng đuổi theo.
Chờ khi Rebertine cùng mình sóng vai mà bơi, Debby len lén đánh giá giống đực nhân ngư khóe miệng mang cười ở bên cạnh mình, hắn cảm thấy quả tim của mình đập rất nhanh. Có điều hắn sẽ không nói cho nhân ngư bên cạnh này đâu, mình đã dồn hết dũng khí mới dám lấy chiếc túi cá đã làm từ lâu tặng cho đối phương, vừa nãy cố tỏ ra hào sảng mà ấn vào lòng đối phương rồi quay đầu rời đi, trong lòng hắn có biết bao lo sợ, sợ đối phương sẽ đuổi theo trả túi cá lại cho mình.
Bất quá, những điều không quan trọng, hắn nhận, vậy thì tốt, hắn nói đặc biệt đặc biệt thích, vậy cũng tốt —— Nghĩ nghĩ, khóe miệng Debby cũng cong lên.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 19: Công tác chuẩn bị buổi ban đầu
Khi Rebertine dẫn Debby đến nhà mình, Ivor đang tựa vào cửa dòm ra ngoài, thấy Rebertine và Debby thì mắt sáng lên, chờ hai người bơi tới trước mặt mới chế nhạo, “Ta còn tưởng ngươi tới nhà Debby đón hắn chứ!”
“Nói bậy bạ gì đó!” Rebertine liếc trắng Ivor, “Gặp trên đường thôi, Lavr đâu?”
Ivor bĩu môi, “Nha, không phải đang ở trong đọc truyện ngươi viết sao.” Nói xong lại nghiêng đầu chào hỏi Debby ở sau lưng Rebertine, “Hi, Debby, tối qua ngủ ngon không?”
“Hi, hi, Ivor, ta ngủ rất ngon, còn ngươi?” Debby ít khi giao lưu với nhân ngư khác thấy Ivor thì vẫn không thể khống chế mà khẩn trương lên, hắn vô thức trốn sau lưng Rebertine, rồi mới nhỏ giọng chào hỏi Ivor.
Ivor thấy dáng vẻ nhát gan của Debby thì cũng không thấy lạ, vẫn giữ nụ cười xán lạn như thường, “Ta cũng ngủ ngon lắm nha.” Nói xong hướng Debby làm động tác mời, “Vào đi.”
Debby khẽ cúi đầu, gật gật, “Được.” Nói xong lại ngước mắt nhìn Rebertine.
Rebertine quay đầu nhìn thấy ánh mắt dựa dẫm của Debby, loan loan khóe miệng, trấn an vỗ vỗ cánh tay của hắn, “Đi thôi, vào nhà.”
Lúc này Debby mới lên tiếng rồi theo Rebertine vào nhà, mà Ivor ở phía sau còn không quên nhăn mặt với Rebertine đang nháy mắt ra hiệu cho mình, sau khi bị Rebertine dùng động tác cứa cổ uy hiếp mới ở yên.
Đi vào nhà, Lavr đã đứng lên mỉm cười nghênh đón ba người, Debby có chút nao núng, Lavr tiến lên chào hỏi, “Hi, Debby, đúng là đã lâu không gặp ngươi, dạo này có khỏe không?”
“Ừm, cũng, cũng được.” Debby có chút không quen thích ứng với thái độ nhiệt tình của đối phương, lại vô thức nhìn sang Rebertine, cho đến khi gặp được ánh mắt cổ vũ của đối phương mới quay đầu cười trả lời Lavr, đồng thời lễ phép hỏi một câu, “Còn ngươi thì sao?”
Lavr nhún nhún vai, cười đáp, “Tuy cuộc sống vẫn bình thường, bất quá ta nghĩ cũng không tệ lắm.” Trò chuyện đôi câu Lavr lại nói về vấn đề mới, “Nghe Reb nói ngươi biết pha nước uống rất ngon, trước đây hắn cũng thử pha cho chúng ta, có điều ta nghĩ…” Nói rồi Lavr làm ra biểu tình chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, “Đó thật sự không phải ký ức tốt đẹp.”
Hình dạng thống khổ khi nhớ lại hồi ức bi thảm của Lavr khiến Debby trở nên thả lòng, khóe miệng hắn mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói, “Chắc là Rebertine làm sai phương pháp.”
Lavr thuận thế tiếp lời, “Nghe Reb nói hôm nay ngươi sẽ làm nước hải điềm diệp chính tông cho chúng ta, có thật không vậy?”
“Nga đương nhiên, ta còn mang đến này.” Debby lúc này giống như học sinh tiểu học trước mặt thầy giáo luống ca luống cuống chỉ cho Lavr thấy hải điềm diệp mà mình mang đến.
“Vậy thật là tốt quá.” Lavr không phải không chú ý tới dáng vẻ khẩn trương quá độ của Debby, nhưng làm bạn tốt của Rebertine, hắn và Ivor vẫn tri kỷ giả vờ không nhận thấy được, vẫn tỏ ra rất kinh hỉ, “Vậy là được rồi, ta với Ivor đều đang muốn thử đây! Debby ngươi dệt tiêu sa đẹp như vậy, chắc là nước ngươi pha ra cũng rất ngon.”
Hiển nhiên, sự khích lệ của Lavr khiến Debby có chút kích động lại càng thêm ngượng ngùng, hắn hơi hoảng loạn quay đầu nhìn về phía Rebertine, “Nước để chỗ nào? Ta đi pha cho các ngươi uống.”
“Ở ngay phía trước đó, quẹo trái là tới.” Rebertine chỉ chỉ phía trước, sau đó lại hỏi một câu, “Ta dẫn ngươi đi?”
“Không, không cần.” Debby khoát khoát tay, “Ta có thể làm tốt.” Nói xong liền cười cười với Lavr và Ivor rồi mang theo đồ đạc đi vào bếp.
Đợi khi bóng lưng của Debby biến mất trước mắt ba người, Rebertine mới bơi tới trước mặt Lavr, nửa đùa nửa nghiêm túc nói, “Nè, bạn hiền, đừng nhiệt tình như vậy.”
“Cái gì?” Lavr biểu tình như bị đả kích, “Anh em ngươi không sao chứ, ta chỉ tỏ ra thiện ý với người ta thôi, vậy mà còn bị đánh ghen hả?!”
“Úc úc úc, ái tình khiến người ta trở nên mù quáng a.” Ivor bên cạnh cũng xáp tới, “Rebertine hôm nay đã trở nên mù quáng, hồi nãy hắn mới uy hiếp ta!”
Lavr nghe được lời chứng của Ivor, chỉ đành bất đắc dĩ, “Đây mới là khởi đầu thôi mà đã vậy rồi, úc, Reb, ngươi xong đời rồi!”
Rebertine đối với biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của hai đứa bạn, ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, “Ta nghĩ Ivor nói đúng, ái tình khiến cho người ta mù quáng.”
Không ngờ Rebertine lại thẳng thắn chấp nhận như vậy, Lavr và Ivor nhìn nhau, bọn họ có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra đồng nhất một ý, “Hải thần a, cứu chúng ta đi!”
Đương nhiên, trêu chọc chỉ bất quá là một đoạn nhạc đệm, cuối cùng Lavr kéo Rebertine và Ivor thảo luận về kịch bản mà hắn hứng thú.
“Ta nghĩ, nếu như chúng ta diễn kịch bản này, nhất định sẽ nổi bật!” Lavr nói tới chuyện mà mình hứng thú, con mắt phóng ra hào quang rực rỡ.
Ivor cũng nói ra cái nhìn của mình, “Có thể thêm vào tiếng ca của nhân ngư trong kịch bản này không?”
Rebertine hỏi, “Như vậy, chỉ có hai người các ngươi diễn hết các vai trong kịch bản này sao?”
“Ách ——” Lavr nghẹn một chút, cuối cùng mới gian nan lên tiếng hỏi, “Đương nhiên, không phải rồi.”
Rebertine xòe tay, “Cho nên, chúng ta cần thêm nhiều nhân ngư tham gia.” Nói rồi hắn nhìn về phía Lavr và Ivor, “Các ngươi có đề cử ai không?”
Trầm mặc một hồi, Lavr là người đầu tiên nêu ra lựa chọn, “Barnaby?”
Ivor cũng nói một cái tên, “Merven?”
Rebertine lại lo lắng mà lên tiếng, “Chúng ta cần một nhân ngư giống cái.”
Ivor liếc nhìn Rebertine, sau đó ánh mắt dời tới trên người Debby đang bưng nước trà bơi vào trong phòng, ánh mắt sáng lên, “Ở đây không phải có sẵn rồi sao?”
Debby hoàn toàn không biết gì đột nhiên bị giọng nói của Ivor làm cho hoảng sợ, biểu tình mờ mịt, “Cái gì?”
Ivor đứng dậy bơi tới bên cạnh Debby, “Nè, Debby, thêm vào đoàn kịch của chúng ta đi, chúng ta có thể dâng cho những nhân ngư khác một buổi diễn đặc sắc, thế nào?”
Thấy biểu tình cuồng nhiệt của Ivor, Debby vô thức vẫy đuôi lùi xuống phía sau, “Không, nga, không, cảm ơn Ivor, ta không, không muốn…”
Debby càng nói càng lắp bắp, càng cà lăm không nói rõ được, lúc này Rebertine bơi tới bên cạnh Debby vươn tay khoát lên vai hắn, “Đương nhiên không được.”
“Tại sao?” Ivor không rõ.
Rebertine tỏ ra rất đương nhiên, “Debby đã được ta mời làm hậu cần cho chúng ta rồi.”
“Hậu cận? Đó là cái gì?” Ivor vẫn không rõ.
“Hậu cần là phụ trách chuyện hàng ngày trong lúc chúng ta tập luyện, ví dụ như quản lý đạo cụ, hoặc là lúc chúng ta luyện tập chỉ ra điểm không tốt.” Rebertine giải thích, “Đây là công tác quan trọng nhất, cho nên Debby sẽ không tham gia dàn dựng kịch.”
“Nga, được rồi, nếu như vậy, chúng ta có thể suy xét chọn những người khác.” Bởi vì Rebertine nói chắc ăn như vậy, Ivor chỉ đành buông tay đồng ý.
Nhưng còn Lavr, dùng ánh mắt hấp háy bí hiểm đảo một vòng lên cái tay mờ ám của Rebertine, sau đó cũng cười không nói.
Mà Debby chìm đắm trong vui sướng khi không phải lẩn trốn ánh mắt của mọi người – đó đúng là chuyện đáng sợ như muốn đòi mạng của hắn, căn bản không hề chú ý đến động tác trên tay của Rebertine hình như hơi thân mật một tí so với quan hệ hiện tại của bọn họ.
“Hay là, gọi Oz đi!” Ivor nghĩ đến những nhân ngư giống cái mà mình biết, vỗ tay nói.
“Oz?” Trong óc Rebertine hiện lên giống cái nhân ngư có gương mặt búp bê tròn tròn mắt tròn tròn mũi tròn tròn mang theo chút trẻ con, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, dùng ánh mắt ẩn ý nhìn Ivor, kéo dài trường âm, “Oz?”
Ivor bị Rebertine nhìn đến mất tự nhiên, “Oz, Oz không tốt sao chứ?”
“Úc, không, kỳ thực ngẫm lại Oz rất phù hợp với hình tượng giống cái nhân ngư đơn thuần.” Lavr cười tủm tỉm bơi tới, khoát tay lên vai Ivor, “Nói vậy, không bằng để ngươi diễn vị tướng quân kia đi ha?”
Đám bạn đã hiểu rõ tất cả lại cười trêu chọc khiến cho Ivor vốn thần kinh thô cũng đỏ bừng cả mặt, “Nếu, nếu như các ngươi không ngại…”
“Úc, bạn hiền, ngươi quá không khách khí rồi!” Rebertine chịu không nổi mà nện cho Ivor một quyền, kêu lên, “Nếu như Lavr và Debby không ngại, vậy ngươi sắm vai tướng quân đi.”
Lavr bật cười nói tiếp, “Ta đương nhiên không ngại.”
Debby vốn định hỏi Oz là ai, nhưng thấy ánh mắt trông mong của Ivor cũng vội gật đầu, “Ta cũng không ngại.”
Ivor thấy toàn bộ phiếu đều đã bầu, vừa định nhếch miệng cười, Rebertine liền độc ác dội cho một gáo nước lạnh, “Ngươi xác định Oz chịu tới diễn với chúng ta sao?”
“Đương nhiên, Oz cũng tỏ ra rất hứng thú.” Ivor không chút suy nghĩ đã vỗ ngực đáp.
“Nga?” Rebertine vừa nghe đã nhướng mày, cười xấu xa tiến đến trước mặt Ivor, “Xem ra, trước khi tới đây, ngươi còn đến chỗ khác a…”
Lavr cũng khà khà cười quái dị tiến tới, “Reb nè có câu bây giờ có thể dùng đó, thẳng thắn thì khoan hồng chống cự thì nghiêm trị a…”
Ivor thấy hai tên bạn không có ý tốt mà tới gần mình, ngay từ đầu còn cố ngểnh cổ cãi, “Cái gì, cái gì mà khoan hồng nghiêm trị chứ… A, đừng tới đây, ta nói, ta nói được chưa…”
Debby đứng một bên thấy ba nhân ngư nháo thành một đoàn, cũng bật cười theo.
Vì vậy, bởi vì vài nhân ngư có ý đồ riêng lấy việc công làm việc tư đề cử, hai vai diễn trong buổi biểu diễn đầu tiên của giới nhân như đã được định ra.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 20: Xào nấu tên tuổi lộn xộn
“Phù thủy, ta có chuyện muốn thỉnh cầu ngươi giúp đỡ.” Một giống cái nhân ngư khuôn mặt hồn nhiên đi tới trước mặt một phù thủy nhân ngư khẩn trương nói.
“Úc, hoàng tử bé của ta, ngươi muốn nhờ ta giúp đỡ cái gì?” Phù thủy nhân ngư nói rất nhiệt tình, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút âm trầm.
Nhân ngư nhỏ bé khẩn trương nắm chặt hai tay, hồi lâu mới quyết tâm lên tiếng, “Ta muốn có đôi chân, ta muốn đi bằng hai chân trên đất bằng.”
“Woa nga, yêu cầu này…” Biểu hiện của phù thủy lại không kinh ngạc như giọng điệu của hắn, thoạt nhìn thậm chí có cảm giác không nhanh không chậm.
“Ta có thể trả bất cứ giá nào, giá nào cũng có thể.” Nhân ngư nhỏ sợ phù thủy không đồng ý thỉnh cầu của mình, cấp thiết bơi tiến lên nắm tay phù thủy, gấp gáp nói.
“Giá nào cũng có thể sao?” Phù thủy nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, sau đó vỗ vỗ tay nhân ngư nhỏ, dùng giọng nói cực kỳ mê hoặc nói, “Ngươi nên biết, hai chân của loài người cũng trân quý như chiếc đuôi của chúng ta, cho nên nếu ngươi muốn nhận được thứ trân quý như thế, tất nhiên cần dùng một thứ trân quý tương tự để trao đổi.”
“Ta nguyện ý.” Nhân ngư nhỏ trả lời rất kiên định.
Phù thủy nhận được đáp án này thì trên mặt lộ ra một nụ cười không mấy thiện ý, “Như vậy, ngươi hãy lấy giọng nói của mình ra trao đổi đi!”
“Giọng nói… của ta?” Lời của phù thủy khiến cho nhân như nhỏ giật mình.
“Thế nào? Ngươi do dự? Hối hận rồi sao?” Phù thủy như cười như không mà hỏi thăm.
“Không, ta không có hối hận.” Nhân ngư nhỏ tự hỏi một hồi, lần thứ hai ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên định nhìn phù thủy, “Vậy thì hãy trao đổi đi.”
“Tốt, thành giao.” Trên mặt phù thủy lộ ra nụ cười thỏa mãn.
.
“Romeo, ngươi là đồ ngốc, ngươi đúng là đồ ngốc, tại sao ngươi không nói cho hoàng tử biết ngươi mới là người cứu hắn?” Một nhân ngư khác trồi lên mặt nước, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gọi lại nhân ngư nhỏ đã đổi giọng nói lấy đôi chân.
Nhưng nhân ngư nhỏ mất đi giọng nói chỉ thống khổ lắc đầu, hai tay bấu lấy đá ngầm dưới chân.
Nhân ngư ngoài khơi thoạt nhìn như đã giận sôi lên rồi, hắn nắm lấy tay nhân ngư nhỏ, “Ngươi sẽ chết đó, ngươi thực sự sẽ chết đó, nếu như không có con người thật tình nói ‘Ta yêu ngươi’ với ngươi, vào khoảnh khắc mặt trời mọc lên, ngươi sẽ biến thành bọt biển ngươi hiểu chưa?”
Romeo vẫn thống khổ lắc đầu, viết xuống lòng bàn tay của nhân ngư kia vài chữ, ‘Vương tử là thật lòng yêu người kia, ta không muốn chen vào giữa họ.”
“Ngươi đúng là điên rồi!” Nhân ngư trong biển oán giận phẩy lên mặt nước một cái, sau đó khẽ cắn môi lấy ra một cái vỏ ốc, “Còn có một cách, lấy dung dịch trong vỏ ốc này đổ vào ly rượu của hoàng tử, sau khi hắn uống thì giọng nói của ngươi sẽ trở lại, cái đuôi của ngươi cũng sẽ trở lại, sau đó chúng ta lại quay về tộc đàn của mình, được không?”
‘Đây là cái gì?’ Trong mắt nhân ngư nhỏ Romeo tràn đầy nghi hoặc hoa tay múa chân hỏi nhân ngư trong biển.
Nhân ngư kia do dự một chút vừa định há mồm, Romeo lại viết xuống lòng bàn tay hắn, ‘Đừng gạt ta, làm ơn nói thật cho ta biết’.
Nhân ngư kia nhìn vào cặp mắt trong veo của Romeo, nhắm chặt mắt một lúc lâu, gằn từng chữ, “Đây là độc dược, ta đổi nó từ chỗ phù thủy.”
Romeo vốn định tiếp nhận vỏ ốc nghe được lời của nhân ngư nói thì như bị điện giật mà rụt tay lại, đầu lắc như trống bỏi, tâm tình rất kích động, lại viết ngoáy vài chữ lên lòng bàn tay nhân ngư, ‘Không không không, ta không muốn thương tổn hoàng tử, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương hắn, tuyệt đối không!’
Mà nhân ngư kia càng kích động hơn Romeo, hắn nắm tay Romeo hô to, “Vậy ngươi làm sao bây giờ? Cứ như vậy biến thành bọt biển sao? Ngươi không thể tổn thương người kia, ta càng không thể để bạn tốt của ta biến thành bọt biển!”
‘Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi, bạn của ta, không cần thêm nữa, ta đã quyết định rồi, ta sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi, bạn của ta.’ Romeo vội vã để lại một câu như thế rồi rời khỏi người bạn của hắn mà không hề quay đầu lại, bạn của Romeo dõi theo bóng lưng của hắn, khóe mắt xẹt qua một giọt lệ, cuối cùng biến thành một hạt châu êm dịu lấp lánh chìm vào trong nước biển mất tăm.
.
Trước khi mặt trời mọc lên, nhân ngư nhỏ Romeo len lén nhìn thoáng qua gương mặt say ngủ của hoàng tử rồi một mình đi tới phiến đá ngầm bên tòa thành, muốn ngắm nhìn thế giới mỹ lệ một lần cuối.
Dần dần, nơi chân trời ló ra ánh mặt trời chói mắt, nhân ngư nhỏ nhìn thoáng qua nhân ngư ngoài khơi xa với ánh mắt bi thương đang nhìn mình, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười rồi nhắm hai mắt lại, hắn chờ đợi thời khắc được đến làm bạn với hải thần.
Thế nhưng, đau đớn trong dự đoán cũng không xuất hiện, nhân ngư nhỏ Romeo rơi vào trong một vòng tay ấm áp, bên tai hắn truyền đến một thanh âm thuần hậu, “Romeo, ta yêu ngươi.”
“Khi ngươi ngẩn người dõi theo bóng lưng của hoàng tử mà thương tâm, ngươi không hề phát hiện phía sau còn có một người cũng đang chăm chú dõi theo ngươi, cũng không phát hiện có một người đau lòng vì ngươi, muốn cùng ngươi đi hết quãng đường đời còn lại. Dáng vẻ hài lòng, dáng vẻ ngượng ngùng, dáng vẻ bi thương, dáng vẻ khó xử của ngươi, vô luận thế nào, đều khiến ta yêu như si như cuồng. Ta yêu ngươi, toàn tâm toàn ý yêu ngươi, Romeo.” Nam nhân kia dùng cặp mắt thâm thúy thâm tình nghiêm túc nói lên mỗi câu mỗi chữ.
Romeo biết hắn, hắn là tướng quân bên cạnh hoàng tử, hắn cao to, trầm ổn, mặc dù không có nụ cười rực rỡ như nắng của hoàng tử, nhưng hắn mang đến cho người khác cảm giác an toàn tuyệt đối.
Đối mặt với câu tỏ tình của một nam nhân ưu tú như vậy, Romeo thoáng chốc khẩn trương lên, luống cuống khoa tay múa chân, ‘Nga, không, tướng quân các hạ, ta…”
“Ngươi đang hoài nghi cảm tình của ta đối với ngươi ư?” Tướng quân Hamlet nhìn thẳng vào hai mắt Romeo.
Romeo có chút khó xử nhìn Hamlet, không hề nhúc nhích.
Hamlet nắm hai vai Romeo, “Ta đã nói ta yêu ngươi, ngươi sẽ không biến thành bọt biển, không phải sao? Như vậy còn chưa thể chứng minh tình yêu của ta với ngươi sao?”
“Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?” Nói ra lời này chính là nhân ngư vừa bơi tới vốn đang âm thầm nấp một bên.
“Xin lỗi, ta không phải cố ý.” Hamlet không hề kinh ngạc khi nhân ngư kia đột nhiên xuất hiện.
“Ta tin tưởng ngươi yêu Romeo, nhưng ngươi thật sự yêu sâu đậm như lời ngươi nói sao?” Nhân ngư không chút nào lùi bước nhìn chằm chằm nam nhân có khí chất cường đại trước mắt.
“Đúng vậy, ta nguyện ý dùng bất luận phương pháp nào chứng minh ta thật lòng.” Hamlet kiên định nói.
Nhân ngư yên lặng nhìn Hamlet một hồi, gật đầu nói, “Được, vậy ngươi uống cái này đi.” Nhân ngư lại đưa vỏ ốc kia ra, “Uống nó, giọng nói của Romeo có thể trở lại, mà ngươi, mất đi giọng nói của bản thân, ngươi nguyện ý không?”
“Ta nguyện ý.” Hamlet không chút do dự tiếp nhận vỏ ốc.
Mà Romeo lại nức nở tiến lên muốn cướp vỏ ốc, lại bị Hamlet ngăn lại, hắn ôm mặt Romeo, “Thân ái Romeo của ta, ngươi thiện lương mê người như vậy, ta nghĩ giọng nói của ngươi cũng là tiếng trời đẹp nhất trên đời này, ta không thể để giọng nói êm tai như vậy biến mất khỏi thế giới. Ta yêu ngươi, cho nên ta nguyện ý nỗ lực tất cả vì ngươi.”
Trở lời Hamlet là cái lắc đầu kịch liệt của Romeo và giọt nước mắt trong suốt lăn trên má.
.
“Có độc, tự nhiên sẽ có thuốc giải, nếu người kia thật lòng và chịu trả bằng tất cả vàng bạc châu báu, tại sao ta không tiện thể thuận nước giong thuyền chứ?” Phù thủy dưới đáy biển thưởng thức đá quý chói mắt và kim tệ rực rỡ, cười tủm tỉm nói.
.
Trên bờ, Romeo và Hamlet ôm nhau một chỗ, bọn họ kể ra những lời ân ái sâu nhất trong lòng.
“Hamlet, ta yêu ngươi, vĩnh viễn.”
“Romeo, ta yêu ngươi, vĩnh viễn.”
Kết thúc.
(Shakespeare mà đội mồ sống lại chắc bóp chết tác giả quá, không hiểu sao chuyện vừa sến vừa buồn mà lúc edit cứ cười mãi thôi =)))
“U nga, đây đúng là… một câu chuyện cảm động.” Một nhân ngư nhìn hai người ôm nhau kia, lau nước mắt cảm động nói.
“Romeo thiện lương biết bao, Hamlet thâm tình biết bao.” Một nhân ngư khác phụ họa.
“Ta muốn khóc mấy lần rồi!”
“Ta cũng vậy…”
“Nhưng ta nghĩ Hamlet có thể tìm nhân ngư tốt hơn để diễn nha, Ivor hình như không đủ thành thục.”
“Các ngươi không cảm thấy, phù thủy kia rất giống Nathaniel sao?”
Khi bọn Lavr dẫn đầu những nhân ngư tham gia biểu diễn đi ra phía trước chào cảm ơn, tổng đạo diễn của kịch bản sến chảy nước này – Rebertine đang ngồi ở dưới lắng nghe cảm thụ sau buổi diễn của những nhân ngư dưới đài.
Tốt rồi, tuy rằng dàn cảnh hơi đơn điệu, ví dụ như cái gọi là tòa thành bất quá chỉ là một đống đá ngầm lớn, mặc dù có vài diễn viên ngoại hình không quá tương xứng, ví dụ như tướng quân uy vũ Hamlet trên bản mặt mang theo ba phần lưu manh do Ivor sắm vai, mặc dù đạo cụ sơ sài, ví dụ như một đống vàng bạc châu báu bất quá chỉ dùng loại ngọc trai không quá tốt cộng thêm vài ba mai kim tệ thay thế, ví dụ như khi Romeo đi tìm phù thủy đổi lấy độc dược phải nhổ xuống vảy cá ở đuôi – cái thứ được dùng rong biển cắt thành hình vảy cá dán lên đuôi.
Nga, còn có tên nhân vật do hắn bịa ra, đây hoàn toàn do thú vui ác liệt của Rebertine phát tác mà thôi, dù sau các nhân ngư cũng không biết.
Nhưng Rebertine cho rằng, tổng thể là rất thành công, ngươi xem các nhân ngư vây quanh diễn viên nhiệt liệt thảo luận thì biết, Rebertine lần đầu tiên kiêm chức đạo diễn, nhận được thành công viên mãn.
Bất quá, nếu nói có điều gì đáng tiếc, thì tiếc nuối duy nhất của Rebertine là Debby không đến hiện trường xem tận mắt những vất vả cần cù mà bọn họ cùng nhau làm nên —— Debby còn chưa chuẩn bị tốt để xuất hiện trong đông đảo nhân ngư, cùng những nhân ngư diễn viên ở chung đã là dũng khí lớn nhất mà hiện nay hắn gom được.
Rebertine hiểu Debby, cho nên mặc dù trong lòng tiếc nuối, nhưng vẫn không cưỡng cầu, Rebertine quyết định một lát nữa sẽ tìm Debby tâm sự, kể cho hắn nghe phản ứng về bộ kịch này ngày hôm nay.
Rebertine vừa định xoay người, đã bị bọn Lavr cao giọng gọi lại, “Các bạn ơi, tuy rằng chúng ta diễn xuất phi thường đặc sắc, nhưng câu chuyện này nhờ có sự chỉ đạo của Rebertine mới có thể ra mắt với mọi người, cho nên, mời bạn tốt Rebertine ra đây nói vài câu đê!”
Nhất thời, đông đảo ánh mắt nhân ngư đều tập trung lên người Rebertine, trong những ánh mắt đó có kinh ngạc, cũng có bất khả tư nghị, có vài nhân ngư trưởng bối trong mắt tràn ra sự vui mừng vì đứa trẻ hư hỏng rốt cuộc cũng bắt đầu làm vài chuyện đứng đắn.
Rebertine thấy mình trở thành tiêu điểm chú mục, cũng không ngượng nghịu, nhe răng cười bơi tới phía trước, một tay khoác vai Lavr một tay khoác vai Ivor, “Úc, được rồi, thật ra ta cũng không quá quen bị nhiều người nhìn như vậy, làm ta xấu hổ quá.”
Lời nói tương phản với biểu tình tự nhiên của Rebertine khiến cho những nhân ngư ở đây cười vang, Rebertine cũng cười theo rồi nói tiếp, “Có điều, ta muốn nói, thành công của vở kịch này là thành quả nỗ lực của tất cả chúng ta, cũng vô cùng cám ơn tất cả mọi người đã đến xem, cảm ơn Lavr, Ivor, Oz, Merven, Barnaby… Nhờ diễn xuất tinh tế của bọn họ, cũng cảm ơn các nhân ngư trong đoàn tuy hôm nay không có mặt trước đài nhưng đã nỗ lực rất nhiều, cám ơn các ngươi, tất cả khẳng định và khích lệ của mọi người, đều đáng giá cho sự cộng hưởng của chúng ta, cảm ơn…”
Rebertine tuôn ra một tràng ‘Cảm ơn CCTV cảm ơn MTV cảm ơn công ty của ta và cảm ơn nhân viên công tác của ta’ rồi nói bừa hai câu sau đó xuống sân đài, để bọn Lavr Ivor và những nhân ngư hứng thú với chuyện này nói chuyện phiếm, hắn chuẩn bị đi tìm Debby.
Nhưng còn chưa bơi ra hai cái, Rebertine lần thứ hai bị gọi lại, “Nè, Reb.”
Rebertine quay đầu nhìn người phía sau, khóe miệng mất kiên nhẫn giật giật.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 21: Đến từ lời mời của Rebertine
Khi đối phương bơi tới gần mình, Rebertine treo lên nụ cười công thức hóa, “Chào, Dean.”
Có lẽ không ngờ người từng ái mộ mình cuồng nhiệt bây giờ lại trở nên lãnh đạm như thế, ý cười nơi khóe miệng Dean hơi khựng một chút, sau đó mới tỏ ra tự nhiên nói với Rebertine rằng, “Đúng là không ngờ ngươi còn có tài năng về mặt này a, vở kịch này xem hay lắm, cũng rất thú vị.”
“Cảm ơn.” Rebertine lễ phép cười cười, “Cũng nhờ rảnh rỗi buồn chán nên làm bừa thôi.”
Thấy Dean há mồm còn muốn nói gì đó, Rebertine giành mở miệng trước, “Nếu như không có chuyện gì, ta đi trước, bây giờ ta còn có chuyện muốn làm.”
“Ách?” Dean sửng sốt một chút, sau đó miễn cưỡng cười cười, “Được, vở kịch ngày hôm nay xem hay lắm.”
“Cảm ơn.” Rebertine liên tục biểu đạt lòng biết ơn của mình rồi hướng Dean chào một cái mới xoay người vọt đi, Dean ở lại tại chỗ nhìn theo bóng lưng có chút khẩn cấp của Rebertine, vô thức xiết chặt nắm tay.
.
“Ơi, Debby, là ta, Rebertine, ngươi có nhà không?” Từ nơi diễn kịch tới nhà Debby, Rebertine lấp ló ngoài cửa gõ liên hồi, nhưng vẫn không thấy ai đi ra mở cửa, điều này làm cho Rebertine hơi bỡ ngỡ, trước đó Debby luôn mãi nói sẽ không đi xem diễn, nhưng bây giờ lại không có nhà, vậy hắn đi đâu rồi?
Lại đợi một hồi, trong nhà vẫn không động tĩnh, Rebertine bất đắc dĩ đành xoay người rời đi, nhưng còn chưa bơi đi xa, thì thấy ở đằng xa Debby đang bơi về nhà.
Rebertine vui vẻ, tăng tốc bơi tới trước mặt Debby, “Debby, ngươi đi đâu vậy?”
“Hả?” Debby đang bơi thì bị Rebertine xuất hiện trước mặt làm cho giật mình, rụt lui một chút rồi mới hơi ngơ ngác nhìn về phía Rebertine.
“Ngươi làm sao vậy? Nghĩ cái gì mà xuất thần như thế?” Rebertine thấy Debby ngơ ngác, mất kiên nhẫn vươn tay xoa lên mái tóc mềm mại của đối phương.
“A, là Rebertine a.” Debby lúc này mới hậu tri hậu giác hồi phục tinh thần, hắn ngước mắt nhìn nhân ngư giống đực đang cười thật tươi trước mắt, khóe miệng vô thức cong lên, “Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Rebertine nghiêng người nhường đường cho Debby theo mình bơi về nhà hắn, sau đó mới lên tiếng, “Cũng không có gì đặc biệt quan trọng, chỉ tới nói cho ngươi biết diễn xuất hôm nay rất thành công, tất cả mọi người rất thích. Bọn Ivor và Lavr thấy mình được các nhân ngư cổ động, kích động đến nỗi nói không ra lời.”
Vốn Rebertine cho rằng Debby sẽ vì lời của mình mà hưng phấn, đồng thời sẽ khẩn cấp hỏi mình về tình cảnh ở hiện trường, nhưng sau cùng, Rebertine chỉ nhận được một câu trả lời lãnh đạm của Debby, “Thật không? Vậy tốt a.”
Debby hoang mang như vậy khiến Rebertine nhíu mày, đợi khi vào trong nhà Debby, Rebertine quay đầu dừng trước mặt hắn, biểu tình nghiêm túc hỏi thăm, “Debby, ngươi làm sao vậy, sao lại mất hồn mất vía thế kia? Ngươi vừa đi đâu?”
“Hả?” Debby lại thất thần như ban nãy, lắc đầu, “Ta không sao cả, ta rất khỏe, vừa nghĩ ở nhà rất buồn chán, nên đi ra ngoài dạo vài vòng.”
“Thật không?” Rebertine lại cảm thấy Debby chỉ trả lời cho có lệ.
“Đương nhiên.” Debby gật đầu, kéo ra một nụ cười, “Chuyện này có gì cần lừa ngươi chứ.”
Rebertine yên lặng nhìn Debby hồi lâu, cuối cùng quyết định không hề tiếp tục chuyện này, mà nói sang chuyện khác, “Ngày mai ngươi có rảnh không?”
“Không có gì đặc biệt cần làm, sao vậy?” Debby suy nghĩ một chút lắc đầu hỏi.
Rebertine vỗ vỗ vai Debby, vừa cười vừa nói, “Bởi vì hôm nay còn có vài nhân ngư bởi vì bận việc mà chưa xem diễn, cho nên bọn Lavr và Ivor quyết định ngày mai diễn thêm một lần, ngày mai ngươi có muốn đi xem không?”
Debby không suy xét mà đã lắc đầu cự tuyệt, “Vẫn thôi đi.”
“Lavr và Ivor đều rất mong ngươi tới, tốt xấu gì ngươi cũng là người tham gia xây dựng, thực sự không tới sao?” Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng Rebertine vẫn hy vọng Debby có thể gom đủ dũng khí tới xem vở kịch này một cái, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Debby dung nhập vào đàn nhân ngư, đồng hợp tác làm ra tác phẩm. Lavr và Ivor cũng rất muốn mời Debby đến xem bọn họ diễn xuất, tập luyện và chính thức lên đài hoàn toàn không giống nhau, thậm chí ngay cả Oz mặt tròn tròn cũng muốn Debby tới xem.
Nghĩ tới đây, Rebertine nắm vai Debby, dịu dàng khuyên nhủ, “Nếu như ngươi không thích nơi có nhiều người náo nhiệt, ta sẽ tìm một chỗ yên lặng không có ai để ngươi ở đó xem có được không? Ngươi cũng là một thành viên trong chúng ta, ngươi nên vui sướng chia sẻ thành công cùng chúng ta, được không?”
Nhìn vào cặp mắt chờ đợi của Rebertine, biểu tình của Debby xuất hiện một tia dao động, hắn cúi đầu một hồi lâu mới nhỏ giọng nói, “Cho ta, cho ta suy nghĩ một chút.”
“Đương nhiên, mặc dù ta và bọn Ivor đều muốn ngươi tới, nhưng chúng ta tôn trọng ý kiến của ngươi.” Rebertine nghe xong cũng không tiếp tục khuyên nữa, chỉ nhẹ nhàng buông tay vỗ vỗ vai Debby, “Bọn họ quyết định ngày mai sẽ diễn buổi chiều, cho nên, nếu như ngươi muốn tới, sau buổi trưa hãy tới tìm ta, ta sẽ tìm cho ngươi một nơi có góc nhìn thật tốt lại yên tĩnh.”
Nghe lời nói tràn đầy tự tin của Rebertine, trên mặt Debby nở một nụ cười, khe khẽ gật đầu, “Được.”
Thấy rốt cuộc Debby cũng đồng ý phân nửa, Rebertine vô cùng vui vẻ, nhưng hắn cũng không ở lại lâu, cùng Debby trò chuyện về phản ứng của khán giả tại hiện trường còn có trò cười mà bọn Ivor và Lavr vô ý gây ra rồi rời đi, ngày hôm nay hắn khá bận rộn.
Debby đứng ở cửa nhìn theo đến khi bóng lưng của Rebertine biến mất mới thu lại nụ cười trên mặt quay vào nhà.
Debby trở lại nhà mình cũng không đi dệt tiêu sa, mà là lấy ra vỏ sò Rebertine từng tặng hắn để trị thương, ngồi một bên ngẩn người nhìn nó.
Nếu như lúc này Rebertine có ở đây, sẽ phát hiện vỏ sò bề ngoài hơi thô sần bình thường bây giờ đã trở nên trơn láng, mà khiến nó thay đổi xúc cảm trơn láng như vậy chỉ có thể do thường xuyên được lấy ra vuốt ve.
Debby cũng không biết từ khi nào mình đã có thói quen này, dù sao chỉ cần trong lòng phiền muộn mất hứng, hắn luôn luôn lấy vỏ sò này ra xem, sờ sờ, thật giống như những tâm tình không tốt kia sẽ lặng lẽ trôi đi. Debby phải thừa nhận vỏ sò bình thường này đối với mình mà nói, có ý nghĩa thật đặc biệt, đây là thứ đầu tiên ngoại trừ vật của papa và daddy, mang đến cho mình cảm nhận về một tia ấm áp nhỏ nhoi.
Debby nhớ tới lời mời vừa rồi của Rebertine, trên mặt phiếm ra một tia khổ sở, hắn không nói cho Rebertine, thật ra ngày hôm nay hắn cũng đến xem diễn, trốn ở một góc không ai nhìn thấy quan khán vở kịch có mình tham gia xây dựng này. Ngạc nhiên cảm động của các nhân ngư, không chỉ Rebertine thấy được, mình cũng thấy được.
Tiêu sa dùng để giả làm sóng trên mặt biển, rong biển giả làm vảy cá, đều là do Debby chế tạo ra, thấy các nhân ngư ca ngợi sóng giả của mình, thấy các nhân ngư cười vang khi thấy rong biển mình cắt, Debby trốn một góc kích động đến đỏ mặt, tán thưởng và ý cười trong mắt các nhân ngư, lần đầu tiên, là bởi vì mình! Cho nên sau màn chào cảm ơn, Debby mới lần đầu tiên quên đi dị sắc trong mắt những nhân ngư khi nhìn mình mà đi tìm Rebertine, muốn nói cho hắn trong lòng mình có biết bao kích động và hài lòng.
Nhưng, tràng cảnh tiếp theo hắn thấy khiến hắn ngừng chiếc đuôi đang lắc lư bơi tới trước, đồng thời thuận thế giấu mình trong những phiến đá ngầm —— Hắn thấy Dean được nhân ngư giống đực hoan nghênh nhất tìm đến Rebertine nói chuyện, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười, thoạt nhìn như trò chuyện rất vui vẻ.
Debby cũng không biết vì sao, hắn cảm thấy khuôn mặt cười của hai người bọn họ khiến cho mình lóa mắt, hắn thậm chí không kịp suy nghĩ mà lén lút xoay người bơi đi, những kích động muốn chia sẻ với Rebertine đều bị hai gương mặt cười đó nén chặt dưới đáy lòng.
Debby trong lòng không vui vòng vo vài vòng ở một nơi trống trải không người, cho đến khi trong ngực không còn luống cuống như ban nãy mới xoay người về nhà, còn chưa tới cửa, hắn đã gặp phải Rebertine.
Debby nhìn vỏ sò lẳng lặng nằm trên tay, thở dài một hơi, mình có phải nên quên đi tất cả hay không? Rebertine là người bạn dưới biển của mình, cũng là người bạn duy nhất dưới đáy biển. Nhưng, Rebertine cũng không chỉ có mình mình là bạn, hắn còn có Lavr, còn có Ivor, còn có, Dean —— Một nhân ngư giống cái mỗi lần gặp mặt đều dâng lên vô hạn tự ti như mình, thậm chí ngay cả dũng khí đứng chung một chỗ với Dean cũng không có.
Trong lòng Debby bỗng dâng lên một cơn hoài nghi thật sâu —— Mình thực sự thích hợp cùng Rebertine, bọn Lavr làm bạn sao? Mình thực sự xứng với tình hữu nghị như vậy sao?
.
Bởi vì có được thành công ngày hôm qua, cho nên hôm nay hầu như tất cả nhân ngư có ở nhà đều tụ tập tới sân rộng thường dùng cho tộc trưởng tuyên bố chuyện chung bắt đầu xem buổi biểu diễn của bọn Lavr.
Rebertine ở gần đó nhìn một mảnh mênh mông đầy nhân ngư, trong đầu bỗng nhiên toát ra một câu —— Chiêng trống ầm ĩ, tiếng pháo vang rền, cờ đỏ phấp phới, biển người đông nghịt —— theo giọng người miền Đông Bắc. (hình như là một thể loại kịch = =ll)
Tràng diện này cũng chứng minh cuộc sống của các nhân ngư là buồn chán cỡ nào, bởi vì không chỉ riêng những người ngày hôm qua chưa được xem tới xem, mà dù cho ngày hôm qua đã xem một lần, có vài nhân ngư nhiệt tình cũng tới xem và bàn tán với bạn bè mình, người xung quanh cũng sung sướng nghe ngóng.
Đương nhiên, buổi biểu diễn hôm nay cũng đạt được thành công không thể nghi ngờ, lúc này Rebertine không theo bọn Lavr lên chào cám ơn, chỉ căn dặn vài câu rồi bơi đi một hướng khác, đồng thời thành công chặn đường tên nhóc đang tính chuồn lẹ kia, “Debby.”
“A, Rebertine.” Debby vốn định chuồn đi thấy Rebertine đột nhiên xuất hiện thì càng hoảng sợ.
Nguyên bản Rebertine bởi vì buổi trưa không đợi được Debby mà hơi chút thất vọng, nhưng vừa nãy nhìn quanh bốn phía tinh mắt nhìn thấy Debby đang trốn sau quần đá ngầm xem bọn Lavr biểu diễn, điều này khiến cho trong lòng Rebertine mọc lên một cơn vui sướng, cho nên lúc này biểu diễn vừa kết thúc đã phóng đi.
Đối với Debby mẫn cảm hay xấu hổ, Rebertine cũng không hỏi ‘Tại sao không đi tìm ta mà lại tới một mình’ hay gì đó, vấn đề này sẽ khiến Debby cảm thấy khó xử, hắn trực tiếp cười tủm tỉm hỏi, “Chuẩn bị về nhà?”
“Ừ, đúng vậy.” Debby vốn tưởng Rebertine sẽ hỏi mình tại sao không đi tìm hắn, ai ngờ Rebertine lại hỏi vấn đề này, vì vậy ngơ ngác gật đầu.
Rebertine vừa cười vừa hỏi, “Vậy sau khi về nhà có làm gì không?”
Debby thành thành thật thật lắc đầu một cái, “Không có.”
Rebertine vẫn cười tủm tỉm, “Vậy, ta có thể mời ngươi cùng ta ra ngoài chơi không?”
___________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét