Beta: Tiểu Thụy
Chương 22: Du lịch riêng
“Đi chơi?” Debby bởi vì lời mời đường đột của Rebertine mà sửng sốt một chút, sau đó lại nghĩ tới chuyện nào đó liền lắc đầu, “Không không không, không cần.”
“Tại sao? Không phải ngươi đang rảnh sao?” Rebertine có chút thắc mắc.
“Ta…” Debby đối mặt với Rebertine, hắn phát hiện mình hiện tại không quá nguyện ý mượn cớ qua loa với Rebertine, vì vậy sau cùng chỉ cúi đầu nói, “Ngươi đi ăn mừng với bọn Larv đi, thực sự, ta không quá muốn đi.”
Câu trả lời của Debby khiến Rebertine ngẩn ra, sau đó mới phản ứng được có lẽ là Debby đã nghe được lúc nãy bọn Larv nói sau khi chấm dứt buổi biểu diễn sẽ đi chúc mừng một phen, Rebertine có chút buồn cười, tên nhóc này rốt cuộc đã tới sớm trước giờ diễn bao lâu.
Debby đang len lén đánh giá Rebertine chú ý tới ý cười trên mặt đối phương, hắn có chút nghi hoặc nhướng mày lên, câu trả lời của mình buồn cười lắm sao?
Rebertine vẫn quan sát Debby đương nhiên không bỏ sót nghi hoặc trong mắt Debby, hắn cười phẩy phẩy tay, “Nga, không, ta không phải muốn mời ngươi đi tham gia tiệc mừng của bọn họ, mà là muốn mời ngươi cùng ta, chỉ có hai người chúng ta, đi chơi, được không?”
“Hai người chúng ta?” Debby lập lại câu nói của Rebertine, dường như có chút không rõ.
“Đúng, chỉ hai chúng ta.” Rebertine gật đầu, “Ta và ngươi, hai người chúng ta, không cùng với bọn họ. Ta muốn đơn độc cùng ngươi ra ngoài chơi, được không?”
Debby thấy Rebertine đang chờ mình trả lời, không khỏi cắn môi, Debby thầm nghĩ, Rebertine có lẽ vĩnh viễn cũng không biết lời mời này đối với mình có bao nhiêu mê hoặc, cho tới bây giờ, chưa từng có ai mời mình ra ngoài chơi.
Rebertine chú ý tới đắn đo trên mặt Debby, nhưng hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Debby ra quyết định.
Sau cùng, Debby cắn môi ngước lên đôi mắt xanh thẳm, nhìn về phía Rebertine, “Chừng nào?”
Rebertine nở nụ cười, khóe miệng cong thật cong, “Bây giờ, nga, không, đợi chút nữa, ngươi về nhà chờ ta ta lập tức tới ngay.”
“Bây giờ?” Debby lại giật mình.
Rebertine gật đầu, “Đúng.”
Debby nhìn nhìn tia sáng chiết xạ trong nước, biểu tình có chút do dự, “Mặt trời sắp lặn rồi.”
Rebertine cười có chút thần bí, “Ta biết ngươi không quá thích nơi có nhiều nhân ngư, cho nên ta muốn lén lút dẫn ngươi đi tới một nơi không có ai, buổi tối mới không kinh động những nhân ngư khác nha.” Nói xong, lại giả vờ bày ra dáng vẻ đại lực sĩ, “Đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi tin tưởng ta không?”
Debby nhìn vào đôi mắt biết cười của Rebertine, một lát, khóe miệng cũng kéo ra một nụ cười, cố sức gật đầu, “Ừm.”
Vì vậy sau đó hai người liền chia nhau hành động.
.
Debby về đến nhà thì lại thấy tay chân luống cuống, lần đầu tiên được người khác rủ ra ngoài chơi, có phải mình cũng nên mang theo gì đó không? A, vừa nãy hẳn là nên hỏi Rebertine, không biết một lát Rebertine tới có chuẩn bị kịp hay không, vấn đề nhiều như rừng khiến Debby không thể bình tĩnh ngồi chờ Rebertine đến.
May mà, Rebertine cũng không để Debby chờ quá lâu, ngoài cửa nhà Debby liền truyền tới tiếng gõ cửa, Debby mang theo tâm tình hưng phấn khó nén đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa đúng là Rebertine đang mỉm cười vẫy đuôi, “Hi, Debby, chuẩn bị xong chưa?”
“Ừm.” Debby gật đầu, sau đó vội vàng hỏi thăm, “Cần ta chuẩn bị gì không? Xin lỗi, trước giờ ta không có đi ra ngoài chơi với người khác, nên ta không biết ra ngoài chơi có cần mang theo gì hay không, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt.”
Lời của Debby lọt vào tai Rebertine lại khiến hắn có một tia yêu thương, Rebertine mím môi cười cười, “Không cần, ta đã mang theo cả rồi.”
“Mang cả rồi?” Debby có chút hiếu kỳ nhìn thứ trong tay Rebertine, đó là một cái túi bện bằng hải tảo, bởi vì tia sáng mờ mờ, Debby không nhìn rõ đó là cái gì, vì vậy hiếu kỳ hỏi thăm, “Ngươi mang theo cái gì?”
Rebertine lại đeo vào nụ cười thần bí, “Lát nữa ngươi sẽ biết, nếu như ngươi đã chuẩn bị tốt vậy chúng ta đi thôi.”
“À.” Con mắt Debby sáng sáng lên gật đầu, theo Rebertine cùng bơi ra ngoài.
.
Hải dương vào đêm có vẻ phá lệ yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ chiết xạ vào trong biển, khiến xung quanh đều lộ ra màu lam sẫm thần bí.
Debby mi tâm châu lờ mờ bơi trong biển có chút trắc trở, giữa lúc Debby lao lực muốn đuổi kịp tốc độ của Rebertine, bàn tay bị nhẹ nhàng nắm lấy, đồng thời trên đầu truyền đến tiếng nói của Rebertine, “Theo ta, đừng khẩn trương.”
“Hm.” Debby cúi đầu nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng đang nắm tay mình, trong lòng cảm thấy mềm mại, thấp giọng đáp lại một tiếng.
Hải dương mờ tối yên lặng khiến Rebertine vô thức không nói chuyện với Debby, giống như sợ quấy rầy người kia, mà Debby cũng chỉ lẳng lặng để mặc Rebertine cầm lấy cổ tay mình theo hắn bơi tới phía trước, thường thường, đường nhìn của Debby luôn dừng lại tại nơi hai người giao nhau, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt, có một người, nguyện ý trong nửa đêm mờ mịt lẳng lặng nắm tay mình bơi trong biển, cảm giác này thật tốt, nó giống như một viên mi tâm châu khác, có nó, những lo âu thấp thỏm trong lòng đều như tan biến.
Bơi tới bơi tới, trong lòng Debby có một quyết định, cứ như vậy đi, cứ tiếp tục như vậy, đừng lo nghĩ về chuyện không hợp không xứng, mặc dù nghĩ mình không đủ tư cách, nhưng vẫn thật sự quá tham luyến phần tri kỷ ấm áp như ánh nắng kia, cứ giả vờ như cái gì cũng không biết để tiếp tục làm bạn với người ưu tú này. Nếu như một ngày nào đó Rebertine xa lánh mình, mình vẫn cứ vô tâm không biết mà tập trung hưởng thụ tình hữu nghị tốt đẹp này.
Qua một hồi lâu, Rebertine dẫn theo Debby trồi lên mặt biển, Rebertine lắc lắc nước đọng trên mái tóc, sau đó cười nói với Debby, “Tới rồi.”
“Hả?” Debby theo động tác của Rebertine cũng trồi lên ngoài khơi, hắn nhìn gương mặt cười của Rebertine, có chút thất thần.
“Ta nói,” Rebertine kéo Debby đồng dạng lộ nửa thân thể lên mặt biển, bơi tới một phương hướng, chậm rãi nói, “Chúng ta đã tới nơi ta muốn dẫn ngươi đi chơi.”
Đang nói, Rebertine đã kéo Debby tới bên một tảng đá ngầm ngoài khơi, Rebertine vỗ vỗ tảng đá có vẻ bằng phẳng, “Có thể ngồi lên không?”
Debby mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng vẫn gật đầu, mượn lực ở chiếc đuôi búng người nhảy lên trên tảng đá, mà Rebertine đã nhảy lên ngồi bên cạnh Debby.
Rebertine ngồi xong không đợi Debby chủ động hỏi, đã tự mình giải thích, “Kỳ thực ta chỉ muốn dẫn ngươi ra ngoài giải sầu, luôn ở dưới đáy biển thật khó chịu a. Ban ngày, sợ trên đất bằng có người, hơn nữa bị những nhân ngư khác thấy cũng không tốt lắm, cho nên mới chọn buổi tối.” Nói rồi Rebertine quay đầu nhìn về phía Debby, “Ngươi sẽ không nghĩ hành vi của ta tẻ ngắt chứ?”
Debby quay đầu thấy Rebertine hiếm khi thấp thỏm như thế này, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng lắc đầu, “Không đâu, ta chưa từng đi ra ngoài buổi tối, ta nghĩ rất thú vị.” Nói rồi Debby chỉ về phía ông trăng màu bạc, “Mặt trăng này thật to, đây là lần đầu tiên ta được thấy, trước đây chỉ được nghe papa và daddy nói thôi.” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, “Còn có sao sáng, sáng long lanh, lóe lên lóe lên, thật xinh đẹp.” Nói xong lại nhìn về phía Rebertine, “Những thứ này đều là lần đầu tiên ta được thấy, ta cảm thấy rất hài lòng, thực sự, cảm ơn ngươi, Rebertine.”
Rebertine nhìn vào cặp mắt sáng sủa đầy tinh thần của Debby, khóe miệng cong lên, còn có mái tóc vàng lòe ra ánh sáng mông lung dưới ánh trăng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, Debby như vậy, thật giống như thiên sứ.
Debby chú ý tới đường nhìn lẳng lặng chăm chăm vào mình của Rebertine, trên mặt hiện lên hai quả táo đỏ, hắn có chút mất tự nhiên ngoảnh mặt đi… Nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi ngâm trong nước biển, dùng nó vẩy lên từng đợt hoa sóng, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Bởi vì động tác của Debby mà hồi phục tinh thần, Rebertine nhất thời cũng đỏ mặt, trong lòng vì hành vi ngắm nhìn người khác mà còn ngẩn người của mình thật muốn cào tường, nét mặt lại cật lực tỏ ra bình tĩnh ho khan một tiếng, mau chóng đổi chủ đề, “A, không nhìn cái gì. Nếu ngươi thích, sau này chúng ta thường xuyên đi là được, ta nghĩ ánh trăng này rất xinh đẹp.”
“Thật không?” Nghe được còn có lần sau, Debby cũng hơi ngượng ngùng, đôi mắt sáng sáng nhìn về phía Rebertine.
Rebertine thấy dáng vẻ đầy hưng phấn trong mắt Debby, không nhịn được vươn tay xoa mái tóc vàng của hắn, “Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, chừng nào ngươi muốn đi thì cứ nói ta sẽ dẫn ngươi đi.”
“Ngươi thật tốt, Rebertine.” Debby nghe được câu trả lời của Rebertine, rất nghiêm túc mà nhìn đối phương nói.
“Hả, trước đây ta không tốt sao?” Rebertine cười tủm tỉm nói đùa với Debby.
“Trước đây… Trước đây ta không quen ngươi…” Debby hồi ức lại một lúc sau đó dùng đuôi vẫy lên bọt nước, lắc đầu cười nói.
Rebertine hiếu kỳ, “Vậy trước đây ngươi chưa gặp ta sao?”
“Đương nhiên đã gặp rồi.” Debby đáp.
Rebertine lại hỏi, “Trước đây ta như thế nào?”
Debby suy nghĩ một chút, đáp lại, “Ngươi trước đây, rất nhanh nha.”
“Nhanh?” Trên đầu Rebertine hiện lên một dấu chấm hỏi thật to.
“Ừ.” Debby gật đầu, “Trước đây ta luôn thấy ngươi vèo một cái đã bơi qua, rất nhanh!”
Ai u, tên nhóc Rebertine trước đây là một đứa cuồng tốc độ a, Rebertine ở trong lòng nói thầm một chút, lại hỏi tiếp, “Vậy ngươi không có ấn tượng nào khác đối với ta sao?”
Debby lần thứ hai nghiêm túc hồi tưởng, sau đó thành thật lắc đầu, “Không có, ta cũng không quen với ngươi nha.”
“Được rồi.” Rebertine nhún nhún vai, “Chúng ta đừng nhớ lại quá khứ nữa, phải nghĩ tới hiện tại và tương lai mới được, ta hiện tại tốt là đủ rồi.” Nói rồi Rebertine đảo tròng mắt, huých huých vai Debby, “Này, ta hiện tại thực sự đặc biệt tốt, dù ngươi muốn ông sao ông trăng ta cũng có thể lấy cho ngươi đó!”
“Hửm?!” Debby mở to hai mắt.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 23:
Đêm chuyện trò trong cảnh biển Sao trăng trên trời cũng có thể hái xuống được sao? Debby kinh ngạc.
Rebertine thấy con mắt cái miệng của Debby đều tròn xe thì trong lòng đắc chí, cười toe toét, “Ngươi chờ.”
Có lẽ do biểu tình của Rebertine quá mức tự tin, vì vậy Debby ngừng thở nhìn đăm đăm vào động tác của Rebertine.
Chỉ thấy Rebertine khom lưng, chậm rãi vốc lên một vốc nước biển, cẩn thận chuyển qua trước mặt Debby, cuối cùng cười lộ ra hàm răng trắng, “Đang đang đang! Trăng và sao tặng cho Debby tiên sinh đáng yêu!”
Debby cúi đầu nhìn, dù cho một người luôn ôn hòa ngượng ngùng như hắn, cũng nhịn không được mà giật giật khóe miệng —— Sao trăng thì có, đang ở trong vốc nước trên tay Rebertine kìa, nhưng mà, Debby nghĩ thế nào cũng thấy có cảm giác 囧 sét đánh 囧 lôi điện thế nhỉ?
“Thế nào? Ta nói không sai chứ?” Rebertine đương nhiên không bỏ qua biểu tình phiền muộn vạn năm khó gặp của Debby, nhịn cười tiếp tục chọc hắn, “Có thỏa mãn ngươi không?”
Debby ngước mắt nhìn gương mặt hăng hái bừng bừng của Rebertine, trời sinh thiện lương nên hắn không muốn đả kích nhiệt tình của Rebertine, vì vậy lộ ra một nụ cười thật to, dùng sức gật đầu, “Hm! Rebertine ngươi thật là lợi hại!”
Phản ứng này của Debby khiến cho Rebertine sửng sốt, sau đó hắn cúi đầu, vai run run giật giật. Debby không biết Rebertine bị cái gì, có chút lo lắng tiến lên hỏi, “Ngươi có khỏe không?”
“Ngô… hức hức… Ách, cũng được…” Rebertine cũng không ngẩng đầu, chỉ hàm hồ đáp.
“Ngươi thực sự ổn chứ?” Debby nghe được Rebertine trả lời thì càng thêm lo lắng, “Vừa nãy còn khỏe mà nha?”
“Ngô ha ha ha ha ha…” Rebertine rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu cười ra tiếng, “Bởi vì, bởi vì Debby ngươi quá dễ thương nha, ha ha ha ha ha ha…”
“Cái, cái gì?” Tiếng cười không hề cố kỵ của Rebertine trong đêm khuya thanh vắng phá lệ to rõ, Debby bị phản ứng của hắn làm cho ngây người.
“Ai ai, vừa nãy chỉ là đùa thôi.” Rebertine vừa cười vừa vỗ vai Debby, “Nhưng, ta nói Debby, ngươi thực sự quá dễ thương, đặc biệt đặc biệt dễ thương!” Rebertine chỉ cần nhớ đến nụ cười miễn cưỡng nặn ra vì sợ lòng tự trọng của mình bị tổn thương, nói ra cái câu như giáo viên tiểu học cổ vũ học sinh thì lại nghĩ Debby đáng yêu không chịu nổi, hiện tại quả thực muốn hảo hảo kéo Debby vào lòng dùng sức ôm thật chặt.
Thấy Rebertine cười đến run cả người, Debby vừa tức vừa thẹn, trên mặt đều đỏ ửng cả lên, nói cũng lắp bắp, “Ngươi, ngươi, sao ngươi như vậy a?!”
“Ai ai ai, thật có lỗi thật có lỗi.” Rebertine vẫn cười, nhưng lại vung tay nói với Debby, “Chỉ đùa chút thôi, đùa thôi a.”
“Ngươi, ngươi thực sự quá đáng ghét!” Debby thấy dáng vẻ không hề có thành ý của Rebertine, mặt càng đỏ hơn, nghẹn nửa ngày chỉ nói ra được một câu như thế, lại chọc cho Rebertine cười thêm một trận.
Sau đó Debby bị Rebertine chọc càng ác liệt, liền nhảy xuống biển trầm dưới nước không thèm cãi lý với Rebertine nữa.
Rebertine đùa giỡn làm quá, chỉ đành gãi gãi ót nhảy vào biển dỗ dành người ta, nửa ngày mới dỗ dành cho Debby hết giận.
Để chuộc tội, Rebertine lấy lòng mang thứ mà mình đem theo ra, “Thiếu chút nữa quên mất, còn có thứ tốt!”
“Hả? Là cái gì?” Debby thấy Rebertine từ trong nước biển đưa ra chiếc túi hải tảo, cũng nhớ tới, nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi thăm.
“Thứ tốt nha.” Rebertine cười thần bí, đem thứ trong túi đổ lên đá ngầm.
Debby thấy thứ đặt trên tảng đá thì sửng sốt, “Con hàu?”
“Phải nha.” Rebertine vừa nhanh nhẹn nạy mở hàu vừa đáp, “Đi ra chơi sao lại không mang theo vài món ăn, vậy thật không thú vị, hôm nay dạy ngươi một cách ăn mới.”
“Cái gì?” Debby vô thức hỏi một câu, sau đó lại nghĩ tới chuyện vừa nãy, cẩn thận hỏi một câu, “Ngươi không phải lại chọc ta đó chứ?”
“Được rồi, lẽ nào con người của ta trong mắt của ngươi lại kém cỏi như vậy sao?” Rebertine thấy Debby giống như một con thỏ, trong mắt tràn đầy cảnh giác giống như nếu có bất luận chuyện gì không ổn thì sẽ nhảy vào trong biển không thèm để ý tới mình nữa, vô lực.
Debby rất nghiêm túc nhìn Rebertine một hồi, sau đó lắc đầu rồi lại gật đầu, “Ta không thể xác định, ngươi biết, ta ngu ngốc, không biết rõ ngươi nói thật hay giả.”
“Ai, ta đây rốt cuộc là nhấc tảng đá đập vào ch…, ách, đuôi mình phải không?” Rebertine có cảm giác tự làm bậy không thể sống.
Debby hé miệng cười, không trả lời.
Rebertine mở con hàu bày ra một loạt trên tảng đá, sau đó giống như ảo thuật biến ra vài thứ trái cây giống quả trứng, dùng móng tay sắc bén của mình rạch một lỗ hổng trên đó rồi đem vắt chất lỏng của trái cây lên hàu, sau đó cầm một con đưa tới bên mép Debby, “Nếm thử.”
“Đó là cái gì?” Debby vô thức né ra phía sau một chút, con mắt chăm chú nhìn vào trái cây.
“Có thể gọi là quả chanh? Ta cũng không xác định, có điều nước cốt của nó rưới lên thịt hàu ăn cực ngon.” Rebertine vừa giải thích vừa đưa con hàu đến bên mép Debby, “Thật đó, nếm thử đi, vị ngon lắm.” (hàu tái chanh =.=)
Debby nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Rebertine, sau đó cũng không chống lại được nhiệt tình dâng trào trong mắt hắn, cẩn thận ăn con hàu mà Rebertine đưa đến, mang theo bất đắc dĩ mà nhai vài cái, Rebertine thỏa mãn nhìn Debby đầu tiên là nhíu mày, sau đó trong mắt lộ ra thần tình kinh hỉ. Thứ mình nhiệt tình đề cử được khẳng định, Rebertine lại đắc ý lên, “Hà, ta nói không sai chứ?”
“Ừm.” Debby không che giấu tình tự kinh hỉ của mình, cố sức gật đầu, “Ăn ngon thật, ngon hơn ăn hàu không, hm, mang theo một mùi vị rất tươi mát!” Nói xong Debby dùng ánh mắt sùng bái nhìn Rebertine, “Tới bây giờ ta chưa từng thấy những nhân ngư khác ăn như vậy, Rebertine, ngươi làm sao biết được?”
Tiếp nhận ánh mắt sùng bái từ Debby, vây trên chiếc đuôi đang ngâm trong biển của Rebertine len lén dựng thẳng lên, ý cười trên mặt muốn ngừng cũng không ngừng được, vung tay lên bắt đầu bịa chuyện, “Lúc trước có một lần ta ra khơi bơi lội giải sầu, nhặt được loại quả này rơi từ trên cây xuống nổi bập bềnh trong nước. Lúc đó đói bụng, liền bắt vài con hàu ăn, buồn chán mà, thử rưới nước cốt này vào xem mùi vị thế nào, sau đó, ta liền kinh ngạc…”
Rebertine nói toàn là bịa đặt, nhưng Debby lại nghe vô cùng nghiêm túc, cuối cùng còn loan loan mắt vỗ tay nói, “Đây đúng là thử nghiệm thú vị lại có hiệu quả.”
Rebertine hất mặt thật cao, “Bởi vì ta có tính hiếu kỳ ham học hỏi ”
Hai người ngâm trong nước biển lộ ra nửa thân trên dùng tay chống vào phiến đá vừa ăn hàu vừa trò chuyện thảnh thơi.
Đang ăn, Rebertine bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lên tiếng hỏi, “Nghe Larv và Ivor nói ngươi có bạn bè trên đất liền phải không?”
Vốn chỉ là một câu hỏi vô tâm, nhưng lại khiến sắc mặt của Debby tái nhợt, ngay cả con hàu đã nằm trên tay cũng quên đưa vào miệng, thần tình của hắn có chút thấp thỏm len lén nhìn Rebertine, nhỏ giọng hỏi thăm, “Ngươi cũng ghét chủng tộc trên đất liền sao?”
Rebertine nhún nhún vai lắc đầu, trên tay không ngừng rưới nước chanh lên thịt hàu, “Tồn tại là hợp lý, không ghét thì mới nguyện ý làm bạn của mình chứ.”
Debby nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Rebertine thấy thế liền nói, “Không bằng kể cho ta nghe về bạn của ngươi đi, bạn trên đất liền của ngươi ấy.”
“Được.” Debby rất vui vẻ vì Rebertine có thể tiếp thu việc mình có bạn bè trên đất liền, cũng rất vui vì Rebertine nguyện ý hiểu thêm về bọn họ —— Hiểu để làm bạn, chứ không phải ôm tâm tình hiếu kỳ chán ghét.
“Ta có hai người bạn, một người trên là Lance, một người tên Al, Lance trông rất đẹp, Al là một người rất rộng rãi…” Lần đầu tiên có nhân ngư hỏi về bạn bè của mình, Debby nhịn không được tinh tế nói vài chuyện.
Rebertine ngay từ đầu là ôm tâm tình muốn biết thêm về Debby cùng với những người những chuyện xung quanh Debby, nhưng sau khi nghe được thì đôi mày nhịn không được phải nhíu lại, Al kia, nghe có vẻ là một người không tồi, tính cách rộng rãi tùy tiện, đối xử với Debby rất không tồi. Nhưng Lance kia —— Rebertine dám cam đoan, nếu như thằng nhãi này xuất hiện trước mặt mình, hắn nhất định sẽ dùng chiếc đuôi cường tráng của mình vẩy nước biển ướt chết hắn, sau đó dùng đuôi hất hắn ra cho cá mập ăn, bởi vì, thật sự con mẹ nó quá đáng đánh!
Rebertine cho tới giờ không phải loại người ẩn nhẫn, cho dù sống trong xã hội nhìn quen thói đời nóng lạnh, cổ ngạo khí trong khung cũng thường khiến hắn chướng mắt những chuyện đáng khinh, không hề kiêng nể. Cho nên, khi Debby càng nói về sau, đôi mày của Rebertine càng nhíu chặt, chỉ có điều Debby hiếm khi tìm được mục tiêu tâm sự nên quá hưng phấn không phát hiện mà thôi.
Đến cuối cùng, Rebertine càng nghe càng khó chịu không thể nhịn nổi, trợn trắng mắt nói, “Ta nghĩ… Lance kia không phải thứ gì tốt.”
“Hả?” Debby nói đến cao hứng sửng chợt sốt một chút, nhất thời không phản ứng kịp.
“Ta nói, Lance kia không phải thứ gì tốt.” Rebertine chống mạnh tay nhảy lên ngồi trên đá ngầm, sau đó kéo Debby lên ngồi xuống bên cạnh mình, rồi mới tiếp tục nói, “Thành thật mà nói, ta nghĩ Al là thật sự xem ngươi như bạn bè, nhưng Lance,” Giọng điệu của Rebertine kèm theo khinh thường, “Xem hắn làm những chuyện này, mỗi chuyện không phải đều có mục đích sao? Ngươi đã gặp kẻ nào liên tục tìm các đòi đồ vật từ tay bạn mình không? Hôm nay san hô ngày mai ngọc trai, ngày mốt lại là tiêu sa, hắn là làm bạn hay làm đại gia vậy? Debby, không phải ta nói ngươi, ta nghĩ, làm bạn không phải chuyện gì xấu, nhưng, tìm bạn cũng phải chú ý nhận ra tốt xấu mới được…”
Debby lẳng lặng nghe Rebertine nói, sau đó cười cười, “Ta biết.”
Rebertine bị ngắt lời cũng sửng sốt một chút, “Ngươi biết cái gì?”
_____________________
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 24: Good night
“Ta biết Lance làm bạn với ta là có mục đích.” Debby nhìn về gương mặt nghi vấn của Rebertine, cười một chút, đáp, “Ta cũng biết ở trong mắt hắn chỉ có san hô, ngọc trai, tiêu sa. Nhưng ta nguyện ý.”
Sao lại không biết chứ, dù cho lúc đầu không biết, sau đó cũng sẽ dần dần phát hiện, nhưng vẫn cố tỏ ra không biết, bởi vì có khát cầu, bởi vì có hy vọng xa vời.
“Debby…” Rebertine thấy nụ cười tự giễu đọng trên gương mặt hơi cay đắng của Debby, bỗng nhiên không nói được gì.
Debby cũng không chờ Rebertine lên tiếng, chỉ tiếp tục nói, “Nhưng ta sẽ tịch mịch, ta lại sợ tịch mịch. Ta không có bạn, ta muốn có bạn, bạn bè chân chính, không phải ngoài mặt thì cười xoay lưng thì chế nhạo. Lance và Al… mặc kệ thế nào, bọn họ không để ý tới những khiếm khuyết của ta, cũng không cảm thấy ta có gì kỳ quái, trước mặt bọn họ, ta không cảm thấy bất kỳ gánh nặng gì, không cần sợ, không cần lo trước lo sau, như vậy là đủ rồi. San hô, ngọc trai hay tiêu sa, những thứ này đều có thể làm ra, ta nghĩ không thành vấn đề, ta ——”
Debby còn chưa dứt lời đã bị Rebertine ngăn lại, hắn bị Rebertine xiết chặt ôm trong lòng, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm trầm của Rebertine, “Không, từ nay về sau ngươi còn có ta, có ta ở bên cạnh, ngươi sẽ không tịch mịch nữa, thực sự, ta thề.”
Cái ôm quá đột ngột, đột ngột đến nỗi hồi lâu sau Debby vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng đợi khi hắn phục hồi tinh thần, khóe miệng nhợt nhạt cong lên, giơ hai tay cẩn thận vòng lên lưng Rebertine như ôm một món báu vật vô giá, “Ừm.. Ta biết, cảm ơn ngươi, Rebertine…”
Rebertine ôm Debby hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Được rồi, sau này ngươi chỉ cần nhớ kỹ bên cạnh ngươi còn có ta là được. Có bạn bè đương nhiên rất tốt, nhưng ta sẽ không để ngươi bị cái thứ tiêu tiền như rác đó lợi dụng.”
Sau khi giải hết tâm sự, mặt Debby lại trở nên đỏ rực, từ trong lòng Rebertine thoát ra, Debby nhịn không được mở miệng biện giải cho người bạn nhân phẩm có vấn đề kia, “Thật ra Lance cũng không tồi như ngươi nghĩ đâu, hắn chỉ là thích mấy thứ này thôi, những cái khác hắn chưa từng yêu cầu ta, cũng không có làm chuyện gì tổn thương tới ta.”
Rebertine tuyệt đối là một kẻ hai mặt, lúc đối với người ngoài thì ngang ngược chai lỳ, nhưng đối với báu vật trong lòng, đó tự nhiên là phải nhường nhịn. Bằng không theo cá tính của hắn, nếu như đây không phải Debby mà là người khác bị lợi dụng còn nói thay người ta, Rebertine đã sớm ném cho đối phương một cái khinh thường bảo đối phương xê ra cho xa —— Đây quả thực là khinh thường không muốn ở cùng một chỗ với kẻ ngốc.
Mà hiện tại, người này là Debby, đồng thời hắn còn đang làm vương bát đản chiếm tiện nghi, Rebertine mặc dù không thoải mái, nhưng còn không tiện phủ định, chỉ oán thầm trong lòng, ‘Ngươi cũng chỉ có những đặc sản dưới biển này cho hắn thôi, có hiểu không hả? Người ta rất biết đục khoát có hiểu không hả? Trên đất liền đã đủ thứ quý giá rồi, ngươi còn muốn cho cái gì nữa? Vảy cá rong biển ngươi muốn cho người ta còn chưa chắc thèm nữa là!’
Debby không chú ý tới thần sắc của Rebertine, tiếp tục nói, chỉ là lúc này biểu tình có chút lo lắng, “Lại nói, Al nói Lance đi tìm thánh địa, lúc đi cũng không nói với Al một tiếng, chỉ lặng lẽ rời đi, hơn nữa đã lâu như vậy còn chưa có tin tức, thực sự ta rất lo lắng cho hắn a…”
Rebertine tiếp tục thì thầm trong lòng, ‘Nửa đường gặp sư tử hổ báo xực luôn mới tốt, cừu non mặt dày dám lợi dụng bậy bạ!’
…
Cứ như thế, Debby nói bao lâu, Rebertine lại âm thầm thăm hỏi Lance bấy lâu, đến cuối cùng Rebertine không muốn tiếp tục nghe tên của Lance nữa, vì vậy lên tiếng ngắt lời, cầm lấy con hàu vừa bị mình đặt một bên đưa đến bên mép Debby, “Mau ăn đi, để lâu sẽ biến vị.”
“Ai, nga.” Debby quả nhiên ngừng miệng, ngoan ngoãn ăn con hàu Rebertine đưa qua.
Ăn no rồi, Rebertine bắt đầu giật dây Debby làm vài tiết mục thú vị, “Debby, hát một bài nghe chơi đi.”
“Hả? Hát?” Debby đang quan sát trái cây màu xanh kia, nghe được yêu cầu của Rebertine thì ngẩn ngơ.
“Đúng vậy.” Rebertine bắt đầu hưng phấn vì ý tưởng đột phát của mình, hắn chưa từng nghe Debby hát, nên biết, tiếng ca của nhân ngư có thể nói là âm thanh của tự nhiên, “Ta chưa từng nghe ngươi hát, hát thử chút nghe chơi đi.”
“Ta, ta hát không hay đâu.” Debby bắt đầu lắp bắp.
“Ai nói ngươi hát không hay?” Rebertine hỏi ngược.
“Những nhân ngư khác…” Giọng nói của Debby càng nhỏ, “Hơn nữa, ta cũng tự hiểu ta hát không hay.”
“Hờ, ngươi không biết, từ miệng một trăm nhân ngư thì có một trăm đáp án, cái nhìn của bản thân mỗi người đều không giống nhau, chuyện này không có tiêu chuẩn quyết định nào.” Rebertine nghe xong lại bất đầu ân cần âm thầm thăm hỏi những nhân ngư dám bắt nạt Debby, nhưng nét mặt lại nghiêm túc khuyên bảo, “Chúng ta phải tự tin với bản thân, đến, có áp lực gì đâu, hát đi, ta rất muốn nghe.”
Debby thấy ánh mắt trông mong của Rebertine, băn khoăn trong lòng nhất thời hóa thành một làn khói xanh tan biến, hắn nuốt vài ngụm nước bọt đuôi vô thức vung vẫy trong nước, “Vậy, ta sẽ hát vài câu nha.”
“Ừ, ta đang nghe.” Rebertine cố ý ngồi thẳng dậy, bày ra tư thế nghiêm túc lắng nghe.
Ở đây rất an tĩnh, ở đây chỉ có mình và Rebertine, hoàn cảnh như vậy khiến bất an nho nhỏ trong lòng Debby cũng dần tan đi, hắn thấy ánh mắt cổ vũ của Rebertine, mở miệng, thốt ra âm điệu đầu tiên. Khi thanh âm linh hoạt kỳ ảo kia theo tiếng sóng biển rì rầm vang lên, Rebertine lần đầu tiên lĩnh hội thấu triệt cái gì gọi là tiếng trời, tinh thuần, trong veo, như nước mát lướt qua yết hầu thấm vào ruột gan, lại như rượu đỏ thuần hậu khiến người ta mê say, phảng phất bị tinh linh dẫn theo rong chơi trong vườn hoa bao la, cho đến khi Debby hát xong âm cuối cùng, Rebertine thật lâu cũng chưa thể hoàn hồn.
“Có phải hát tệ lắm không?” Giọng nói ngượng ngùng của Debby khiến Rebertine sực tỉnh, hắn kinh ngạc nhìn thiếu niên ngượng ngùng mặt mày đỏ ửng ngồi bên cạnh mình, lần thứ hai ôm hắn vào lòng, “Debby, ngươi là một viên châu bảo, tuy nội liễm, nhưng khó nén quang hoa.”
“Reb, Rebertine…” Cái ôm bất thình lình của Rebertine cùng lời nói kích động của hắn khiến tim Debby đập như nổi trống, hắn chỉ kịp gọi ra cái tên thì liền bị cắt đứt, “Debby, là sao băng!”
Debby bị Rebertine nắm vai xoay hướng ra biển rộng, theo hướng chỉ của Rebertine nhìn lại, Debby phát hiện bầu trời vốn lấp lánh đầy ánh sao không biết từ bao giờ có từng đường sáng lướt qua, khiến người ta nhìn đến hoa mắt mê thần. Rebertine hưng phần huých huých vai Debby, “Mau cầu nguyện, rất linh.” Nói rồi tự mình đi đầu chắp hai tay nhắm mắt lại trong miệng lẩm bẩm.
Debby cũng vô thức làm theo, lúc đầu trong đầu còn luống cuống không biết nên cầu nguyện cái gì mới tốt, sau đó chậm rãi yên tĩnh, những ước muốn giấu sâu trong lòng cũng bắt đầu tràn ra.
Đợi khi Debby cầu nguyện xong mở mắt ra, mới phát hiện không biết Rebertine đã cười tủm tỉm nhìn mình bao lâu. Debby nhìn đến trợn tròn cả mắt, Rebertine cười nói, “Woa nga, trông có vẻ ngươi ước rất nhiều, đợi ngươi thật lâu.”
“A…” Mặt Debby không hiểu vì sao lại mang theo chút hồng hồng, hắn khẽ cúi đầu, “Không thể ước quá nhiều sao?”
“Theo lý thuyết thì chỉ có thể ước một điều.” Rebertine thấy Debby bởi vì câu nói của mình mà thay đổi sắc mặt, vội nói nhanh hơn, “Nhưng đó là chỉ nhằm vào một viên sao băng a, hiện tại có nhiều sao sa như vậy, ngươi muốn ước nhiều hay ít, cũng không có sao.”
Tâm tình vừa căng thẳng của Debby theo lời giải thích của Rebertine lại buông lỏng, hắn thở phào một cái, vỗ vỗ ngực nói, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Điều ước gì làm ngươi căng thẳng vậy a, nói nghe chút đi?” Rebertine hèn mọn tiến tới hỏi.
“Điều ước không thể nói, nói ra không linh.” Tuy Debby là một bé trạch nam, nhưng lại không ngốc, thẳng thắn đáp. “Được rồi, được rồi, không hỏi là được.” Rebertine thấy thu hoạch vô vọng, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói một câu, “Điều ước cũng phải tự mình nỗ lực mới có thể nhanh chóng thực hiện a.”
“Ừm…” Debby nghe câu nói của Rebertine, cân nhắc một hồi, sau đó dùng sức gật đầu, “Ta nhất định sẽ nỗ lực!”
“Biết rồi biết rồi.” Rebertine vỗ vỗ Debby, thấy mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, lên tiếng, “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Debby nhìn lên, cũng đã khuya, mặc dù có chút lưu luyến, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu theo Rebertine cùng nhau bơi xuống biển sâu.
Lúc trở về Rebertine vẫn nắm tay Debby như trước, vẻ mặt của Debby so với lúc đi luôn do dự thì lúc này lại có phần kiên định và thanh thản.
Đưa Debby đến cửa nhà, Rebertine thấy Debby có chút ủ rũ, căn dặn, “Hôm nay chơi hơi trễ, ngày mai không cần dậy sớm, ngủ nhiều thêm chút.”
“Ừ, ngươi cũng vậy.” Debby áp chế cơn ngáp, gật đầu, ngẫm lại còn nói thêm, “Hôm nay chơi rất vui, cảm ơn ngươi, Rebertine.”
Rebertine thấy Debby cố nén buồn ngủ khóe mắt cũng sũng nước, toàn bộ đều là hình dáng bé con buồn ngủ tới mơ hồ, trong lòng mềm nhũn, cong miệng cười cười, vươn tay lau đi nước mắt trong suốt, cúi đầu hôn lên trán đối phương một cái, “Ngủ ngon.” Nói xong không chờ Debby phản ứng, liền xoay người rời đi.
Debby vẫn duy trì tư thế giơ tay ngáp, nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn rời đi của Rebertine, ngây người. .
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 25: Món ăn thơm ở nhà người khác
Làm người ai cũng có tính mê biểu diễn, nhân ngư có một nửa gien là người cũng không ngoại lệ, kịch mà Larv và Ivor bọn họ biểu diễn khiến cho các nhân ngư vô cùng hứng thú —— Cũng có thể nói như vậy, cuộc sống bắt cá nhàm chán mỗi ngày khiến bọn họ khi thấy được bất luận chuyện mới mẻ nào cũng bảo trì thái độ hăng hái bừng bừng.
Đối với tiếng vọng nhiệt liệt trong giới nhân ngư, mỗi ngày Larv và Ivor bận rộn tới nỗi đuôi không chạm đất, Rebertine thì lại vô cùng bình tĩnh, đồng thời hắn còn rất nhiệt tình mà cung cấp những câu chuyện mới, đôi khi hứng thú lên là hắn lại kể, Larv hoặc Ivor ghi lại.
Có cốt truyện mới, tất nhiên có vai diễn mới cần nhân ngư sắm vai, vì vậy đoàn kịch cứ theo đó mà tiếp tục. Nhiều nhân ngư nên chuyện dùng nhà của Rebertine làm sân luyện tập là không đủ, vì vậy mọi người tìm một mảnh đất trống bố trí làm thành phòng luyện tập, mỗi ngày khi các nhân ngư làm xong chuyện thuộc bổn phận của mình thì lại vui vẻ chạy tới phòng luyện tập này —— Ai được trao vai thì phải đi luyện tập, không được trao vai thì ở một bên ngồi xem, để tích lũy kinh nghiệm cho mình.
Mặc dù từ đầu tới đuôi Rebertine đều từ chối khéo mọi vai diễn, nhưng dù sao chuyện này cũng là do hắn mở đầu, cảm nhận của đại đa số nhân ngư đối với hắn cũng đã thay đổi —— Rebertine rốt cuộc không chỉ là một tên nhóc hư hỏng vô công rồi nghề lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, thỉnh thoảng hắn cũng biết làm vài chuyện tốt lành.
Khi nghe được Larv và Ivor kể lại những đánh giá này, Rebertine chỉ nhún vai cười cười, mình sống cho mình, chẳng phải dựa vào đánh giá của người khác để sống, mình bơi thân mình, cứ để người khác vẫy đuôi đi đi.
Ai cũng có việc cần hoàn thành, nhìn như Rebertine là người nhàn nhất, nhưng thực sự không phải vậy, Rebertine hiện tại cảm thấy có chút phiền muộn, nguyên nhân phiền muộn cũng rất rõ ràng —— Vì Debby.
Nói ra cũng mất mặt, trước kia Rebertine không gặp ít người xinh như hoa, khi tặng cho Debby một cái hôn chúc ngủ ngon thì tỏ ra rất trấn định, bóng lưng rời khỏi thì vô cùng tiêu sái, nhưng chỉ có Rebertine tự mình biết khi bơi tới ngã quẹo khuất sau phiến đá ngầm thì không cân bằng không vững, bơi xiêu xiêu vẹo vẹo, vì sao? Khẩn trương a, kích động a, bởi vì nụ hôn chúc ngủ ngon này hắn đã tính kế từ lúc dẫn theo Debby về nhà, mặc dù cuối cùng hành động thành công, nhưng Rebertine vẫn phát hiện mình kỳ thực khẩn trương tới nỗi cái đuôi cũng run nhè nhẹ.
Sau đó Rebertine nằm trên giường tự khinh bỉ mình lần thứ một vạn lẻ một lần, nhưng cuối cùng vẫn tìm được lý do giải vây —— Debby quá trong sáng, trong sáng tới nỗi khi lưu lại trên trán hắn một nụ hôn ngủ ngon không hề mang theo chút *** nào cũng cảm thấy giống như đang bắt nạt hắn.
Càng làm cho Rebertine khóc không ra nước mắt chính là, chỉ một nụ hôn phớt này, một nụ hôn mà mình không dám nhìn đối phương phải cấp tốc rời đi, cư nhiên khiến ‘tiểu Rebertine’ ngày hôm sau ló đầu ra khỏi vẩy cá bên dưới, đi tới thế giới này lâu như vậy, lần đầu tiên Rebertine phải dùng tay giải quyết.
Đối với Debby, Rebertine cũng có chút ý nghĩ bất định, Debby rốt cuộc có thích mình không? đôi khi thấy Debby đỏ mặt trộm ngắm mình khiến trong lòng Rebertine sung sướng nghĩ đối phương khẳng định có ý với mình, nhưng đôi khi nghe Debby bla bla nói về những người bạn tri kỷ của mình tốt như thế nào, trong lòng Rebertine hơi hơi ủ dột. Rốt cuộc là xem mình như đối tượng yêu thầm, hay là thuần túy xem như bạn tốt? Nên biết Debby không có bằng hữu nhân ngư, đột nhiên có một, biểu hiện nhiệt tình một chút ỷ lại một chút thân cận một chút đều có thể lý giải. Lỡ như mình hiểu sai tất cả vậy chẳng phải quá khó xử hay sao? Lùi lại một vạn bước mà nói, dù mình da mặt dày không sợ mất mặt, Debby không có ý với mình, mà mình lại đi thông báo, vậy sẽ khiến Debby lá gan nhỏ hơn con thỏ chui vào trong vỏ ốc không dám ló đầu ra, vậy không phải quá thiệt thòi hay sao?
Hơn nữa sau khi Rebertine hôn nụ hôn chúc ngủ ngon kia, thái độ của Debby đối với hắn vẫn không có chút nào thay đổi, nên làm gì thì làm gì, rốt cuộc là sao đây a?
Vì vậy, Rebertine luôn luôn tự tin tự sướng cũng bắt đầu giống như một tên nhóc con vừa gặp mối tình đầu cả ngày bứt rứt băn khoăn khổ tâm đầy bụng.
Thống khổ chính là, cho dù quấn quýt đến nông nỗi này, Rebertine còn phải ngày ngày tìm Debby để thắt chặt tình cảm, thường xuyên tìm Debby ra ngoài giải sầu thỉnh thoảng mang Debby đến nơi không ai chú ý để xem các nhân ngư khác tập luyện, mỗi lần đều là băn khoăn lại vui sướng, rất sợ mình vừa lui ra sau, Debby đã bỏ đi, càng thêm cái được không bù nổi cái mất.
Khi Rebertine âm thầm quấn quýt nghẹn tới mức nội thương, gặp lại người mình tuyệt đối không muốn gặp, hắn nghĩ mình sắp phát cuồng.
“Có chuyện gì sao?” Rebertine thấy nhân ngư ở trước mặt mình đang nhẹ nhàng vẫy đuôi, cố gắng làm cho mình không thốt ra câu nào bậy bạ.
Thái độ vô cùng lãnh đạm và xa cách của Rebertine khiến Dean run sợ một chút, hắn ngẩng đầu mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Rebertine, vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Rebertine thấy Dean trầm mặc không nói, trong lòng lại phát điên, mợ nó a, ngươi đến đây chơi trò nhìn nhau với ông à? Nhưng đối tượng ca muốn nhìn không phải ngươi a, fk!
Hung hăng nôn mửa trong lòng một phen, Rebertine cứng nhắc nặn ra một nụ cười, “Dean?”
“Hả? Cái gì?” Dean còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn về phía Rebertine.
“Ta nói.” Rebertine nhịn xuống xúc động muốn rít gào, gằn từng chữ, “Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Ờ… Là như vậy…” Dean bởi vì lời nói của Rebertine mà lấy lại tinh thần, cười cười nói với Rebertine, “Kỳ thực, ngày hôm nay tới tìm ngươi là vì có vài việc.”
“Ừ, ngươi nói đi.” Rebertine gật đầu.
“Lần trước lúc Larv và Ivor bọn họ biểu diễn ta cũng xem, thực sự rất thú vị.” Dean vẫn giữ thái độ không nhanh không chậm như trước, “Hiện tại nghe nói bọn họ còn đang tập luyện cốt truyện mới, thoạt nhìn rất thú vị, cho nên, ta cũng muốn tham gia, có thể chứ?”
Nghe rõ ý đồ mà Dean tìm đến, Rebertine khách khí cười cười, “Ngươi muốn tham dự đương nhiên rất tốt, nhưng chuyện này không phải ta quản lý a, không bằng ngươi đi tìm Larv và Ivor đi, nếu như bọn họ nghĩ ngươi hợp thì sẽ cho ngươi thêm vào.”
“Nhưng, những nhân ngư kia đều nói đoàn kịch kỳ thực đều do ngươi vận hành.” Đối với lời từ chối từ Rebertine, Dean không hề buông tha, “Hay là ngươi nghĩ kỳ thực ta không đủ tư cách?”
“Không không không.” Rebertine đối với Dean đang mất kiên nhẫn trước mặt có chút đau đầu, “Ta không nghĩ như vậy, thành thật mà nói, ta đối với ai thích hợp sắm vai gì cũng không rành, xử lý việc này là Larv, cho nên ta mới bảo ngươi đi tìm hắn, cũng không phải ta nghĩ ngươi không đủ tư cách, thật sự. Hơn nữa, ta cũng không vận hành đoàn kịch, ta thỉnh thoảng tới đó là để hỗ trợ thôi. Ta nghĩ nhân ngư nói với ngươi chuyện này có lẽ là hiểu lầm.”
“Những câu chuyện này không phải ngươi viết sao?” Dean mở miệng hỏi.
“Ách… Là, ừ thì phải.” Rebertine giải thích, “Chỉ bất quá là nhờ trước đây rong chơi nên nghe được mà thôi.”
“Vậy ngươi thấy có vai diễn thích hợp nào dành cho ta trong những câu chuyện này không?” Dean không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi.
Rebertine bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Dean, trong mắt hiện lên một tia mất kiên nhẫn, giọng điệu lại nhạt hơn một chút, “Ta chỉ phụ trách kể chuyện, tập luyện và phân vai đều do Larv, cho nên, nếu ngươi hứng thú với việc biểu diễn, không bằng đi tìm Larv, ta nghĩ, nếu có vai thích hợp với ngươi, hắn sẽ nói cho ngươi.”
Đã nói tới nước này, Dean luôn được người khác nâng niu cũng không tiện tiếp tục nói gì nữa, hắn không kéo dài chủ đề này với Rebertine, mà đổi chủ đề khác, “Reb, vì sao bây giờ ngươi lại lãnh đạm với ta như thế?”
“Hả?” Rebertine cho rằng mình nghe lầm.
“Ngươi trước đây đối với ta, không phải như thế.” Biểu tình của Dean có chút thụ thương, “Chẳng lẽ là vì ta cự tuyệt ngươi, nên ngươi…”
“Đương nhiên không phải.” Rebertine lúc này quả thực không biết nên khóc hay nên cười, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
“Thật sự là ta suy nghĩ nhiều sao?” Dean cắn môi, “Nhưng biểu tình và giọng điệu của ngươi, đều nói cho ta biết ngươi quá khác so với trước đây. Lẽ nào chúng ta hiện tại ngay cả bạn bè cũng không thể làm hay sao? Cũng không phải ái tình mới có thể thiên trường địa cửu, hữu nghị cũng có thể, không phải sao?”
Đối mặt với Dean đã tự rơi vào trong tình tự của bản thân, Rebertine trầm mặc.
Dean thấy Rebertine không nói lời nào, biểu tình càng thêm đáng thương, “Ta không thể làm bạn lữ với ngươi, nhưng ta thực sự không muốn mất đi người bạn như ngươi, thực sự, Rebertine…” Nói rồi tiến lên muốn nắm tay Rebertine, nhưng bị Rebertine né tránh.
Rebertine phản ứng như vậy khiến Dean sửng sốt, một giây sau, Rebertine kinh ngạc phát hiện trong mắt Dean cư nhiên ứa ra nước mắt, “Ngươi ghét ta như vậy sao? Cho nên ngay cả những hồi ức quá khứ ngươi cũng quên sao?”
Rebertine thấy Dean đã bị Quỳnh Dao nhập xác, quả thực như bị sét đánh, hắn không muốn tiếp tục nấn ná với nhân ngư giống cái luôn huyễn tưởng thế giới quay quanh mình này nữa, vì vậy đứng thẳng người rất nghiêm túc nói, “Dean, ngươi biết, ta không nhớ rõ chuyện quá khứ. Đồng thời, chuyện quá khứ đã qua rồi, chúng ta cần là tương lai, mà ta bây giờ, muốn bắt đầu cuộc sống mới. Điều này không liên quan tới bất kỳ ai, đây chỉ là quyết định của bản thân ta, ta muốn trải qua cuộc sống yên ổn mới của mình…”
Dean há mồm lại muốn nói gì đó, lúc này Debby vừa từ bên kia vội vội vàng vàng bơi tới, người chưa tới thanh âm đã tới trước, “Rebertine, ngươi ở đây thật tốt quá!”
Rebertine thấy Debby xuất hiện thì trong mắt hiện lên một tia vui mừng, vội bơi tới đón Debby, “Chuyện gì vậy? Sao lại sốt ruột như vậy?”
Đợi khi Debby bơi tới gần mới phát hiện sự tồn tại của Dean, nhất thời ý cười trên mặt bị thu lại, liếc nhìn Rebertine rồi có chút bứt rứt nói, “Ngươi đang có việc sao?”
“Không không không.” Rebertine nhìn thoáng qua Dean đang đứng một bên, lắc đầu nói, “Không có gì, ngươi sốt ruột như vậy là tìm ta có việc sao?”
“Ừ.” Debby nhìn nhìn Dean biểu tình không được đẹp cho lắm ở bên kia, suy nghĩ một chút rồi quyết tâm mở miệng, “Là có vài việc quan trọng muốn tìm ngươi.”
Rebertine thấy Debby không nói tỉ mỉ, hiểu rằng có lẽ không tiện để Dean nghe, vì vậy vỗ vỗ vai Debby, “Ngươi chờ ta một chút.” Nói xong lại bơi tới trước mặt Dean, “Hiện giờ ta có chút việc, trước tiên cứ như vậy. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, có thể tìm Larv thử xem. Hẹn gặp lại.”
Không đợi Dean trả lời, Rebertine liền mang theo Debby biểu tình rõ ràng có chút lo lắng đi khỏi đường nhìn của Dean.
Dean đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng Rebertine thân mật dắt Debby rời đi, cắn chặt môi.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 26: Thề trước hải thần
Khi bơi tới nơi mà Dean không thấy, Rebertine lúc này mới lên tiếng hỏi Debby, “Tìm ta có việc gấp sao?”
Debby một mực yên lặng bơi lúc này mới lấy lại tinh thần, vỗ trán, “Nha, đúng đúng, đi mau đi mau.” Nói rồi kéo Rebertine vội vã bơi tới một phương hướng.
Rebertine thấy trên mặt Debby hiện lên nét lo lắng, cũng không nói nhiều, đảo khách thành chủ kéo Debby tăng tốc.
Đợi khi bơi tới nơi Debby nói, Rebertine thấy cảnh tượng trước mắt thì có chút ngốc lăng, “Đây, đây là chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không biết nha.” Debby kéo tay Rebertine tiến lên, dùng tay giật mớ tảo rối bòng bong, “Ta đang ở nhà, sau đó thấy mấy con cá heo bơi qua bơi lại bên ngoài còn kêu đau đớn, nên liền đến xem chúng nó, sau đó phát hiện cái này…” Nói rồi Debby dùng ánh mắt trông mong nhìn Rebertine, “Ta không lấy ra được, ngươi có cách nào không?”
Rebertine nhìn chú cá heo không may bị hảo tảo quấn rối một nùi không chui ra được kia, lại nhìn xung quanh một chút, cần dùng hàm răng xé rách tảo ở bên hông cứu cá heo, tiến lên nói, “Ta thử xem.”
Giống như trên đất bằng, cây cỏ trong biển cũng chia ra rất nhiều loại, có loại kéo nhẹ là đứt, có loại thì dai nhách, càng giãy dụa càng quấn chặt. Xem ra chú cá heo không may này đã đụng phải loại sau, cũng không biết có phải do lúc vui chơi với đồng bạn thì bị đống hải tảo này quấn lấy hay không.
Cá heo bị quấn chặt thấy Rebertine bơi tới bên mình, mở cái miệng dài dài ai ai kêu hai tiếng, giống như đang cầu cứu.
Đối với loại động vật thiên tính hữu nghị này, Rebertine vươn tay vỗ cái miệng của nó, “Đừng lo, đừng lo, để ta xem.”
Lời nói của Rebertine như có ma lực, cá heo vốn còn nôn nóng bất an thực sự an tĩnh lại, dùng con mắt tròn xoe nhìn theo động tác của hắn.
Hải tảo quấn như một nùi len sợi, muốn tìm đầu mối là một việc hết sức khó khăn, Rebertine tìm một hồi vẫn không được, thẳng thắn chỉ huy đám cá heo ở bên —— Không như lúc đầu cắn xe lung tung không kết cấu, mà là dựa theo yêu cầu của Rebertine dọc theo một hướng chậm rãi từng chút một cắn đứt hải tảo.
Không biết chú cá heo này đã bị quấn bao lâu, cũng không biết đàn cá heo này đã lung tung cầu cứu bao lâu, chờ khi Rebertine thấy một nùi hải tảo bị cắn đứt dồn một đống ở đó thì ==lll Nhiều như vậy, buộc bánh chưng cũng thừa.
Cá heo được khôi phục tự do có vẻ hưng phấn không gì sánh được, thân thiết vây quanh Rebertine vòng vài vòng, còn dùng cái miệng thân thiết cọ cọ hai người.
Cá heo có tiếng là thiên sứ thân mật, sự mất kiên nhẫn khi gặp Dean của Rebertine hôm nay đã tiêu tan sau khi gặp đám cá heo ngây thơ hoạt bát này, Rebertine cười vỗ vỗ đầu chú cá heo không may, “Sau này đừng chạy bừa khắp nơi.”
“Phải nha, trong biển cũng có nơi nguy hiểm.” Debby cũng sờ sờ mồm cá heo căn dặn, “Lần sau không chắc sẽ có vận may tốt như vậy đâu đó.”
Lời này của Debby là thật, đàn cá heo này lúc trước Rebertine mang hắn ra ngoài chơi đã làm quen, cho nên khi cá heo nhỏ gặp nguy hiểm đám cá heo khoanh tay bỏ cuộc kia mới có thể tìm tới Debby hỗ trợ, nếu như không phải Debby gọi Rebertine tới, vậy chú cá heo này không chừng sẽ vĩnh viễn ngủ say trong biển.
Cá heo nhỏ hình như nghe hiểu được lời Debby và Rebertine nói, dùng vây đuôi vỗ vỗ đuôi hai người, sau đó lại khoái trá mà lượn một vòng.
Rebertine và Debby thấy dáng vẻ đẹp đẽ dí dỏm của cá heo thì cùng nhau bật cười.
Cùng đàn cá heo chơi đùa một hồi, sau đó con cá heo lớn đầu đàn bắt đầu dẫn dắt nhóm bạn của mình rời đi, cá heo nhỏ lưu luyến vây quanh Debby hồi lâu mới chậm chạp đi theo bạn mình.
Debby nhìn theo đàn cá heo bơi đi, phất phất tay, “Nè, sau này nhớ tới tìm ta chơi a!”
Cá heo nhỏ đáp lại bằng cách thở ra một cái bong bóng nước, việc này làm cho Rebertine ở một bên nhìn thấy bật cười.
Cho đến khi đàn cá heo bơi đi mất, Debby mới thu lại tầm mắt, nhìn Rebertine bên cạnh, “Cảm ơn ngươi, Rebertine.”
Rebertine thấy Debby nghiêm túc nói lời cảm ơn với mình, nổi lên tâm tư trêu ghẹo hắn, “Chỉ một tiếng cảm ơn là đủ rồi sao?”
“Hả?” Debby sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác hỏi thăm, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Rebertine phát hiện khi mình nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Debby thì nhịn không được mà muốn ôm chầm lấy, nhưng rõ ràng hiện tại không có lập trường này, vì vậy nửa đùa nửa thật nói, “Không bằng hôn ta một cái đi?”
Oanh! Mặt của Debby nhất thời còn đỏ hơn cả san hô đỏ.
Thấy mặt Debby đỏ lừ hầu như muốn tích huyết, Rebertine bắt đầu hối hận nghĩ mình đã đùa hơi quá, vì vậy gãi gãi đầu pha trò, “Ta chỉ đùa thôi, chỉ đùa thôi, đừng xem là thật.”
Nghe được Rebertine nói vậy, Debby dừng một chút, sau đó cúi đầu nga một tiếng, chính hắn cũng không rõ tại sao khi nghe câu đó thì trong lòng lại có cảm giác mất mác.
Đàn cá heo đi, Rebertine cũng lười tiếp tục đối mặt với một đống hải tảo, vì vậy mang theo Debby bơi về khu vực của nhân ngư.
Trên đường Rebertine dùng khóe mắt lén nhìn Debby, vài lần muốn nói lại thôi, hầu như lần nào cũng muốn mở miệng hỏi hắn có vấn đề gì thì hãy cứ hỏi mình, nhưng nói đến bên mép lại nuốt xuống, bởi vì Rebertine luôn luôn hy vọng Debby chủ động một chút, lại càng chủ động một chút.
Lúc này, Debby không khiến Rebertine thất vọng, hít thở sâu vài lần, hắn rốt cuộc lên tiếng, lắp bắp hỏi thăm, “Rebertine… De, Dean sao lại tới tìm ngươi thế?”
Vấn đề của Debby khiến trong lòng Rebertine mừng thầm một trận, đặc biệt phối hợp với biểu tình ‘ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi’ nhưng trong mắt lại lộ ra một tia khó ở, khiến hắn không thể không khuếch tán tư duy nghĩ Debby quả nhiên vẫn để ý tới mình. Hắn đối với việc giữa mình và vị ‘tiền nhiệm’ kia quả nhiên vẫn không thoải mái đúng không?
Nghĩ như thế trên mặt Rebertine nhịn không được treo lên nụ cười, “Là Dean muốn gia nhập đoàn kịch, cho nên tới hỏi ta.”
Đôi khi, không đâm thủng tầng cửa sổ giấy thì nguy hại luôn luôn thật lớn, ví dụ như hiện tại Rebertine bởi vì được Debby lưu ý mà mừng thầm, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Debby thì biến thành Rebertine bởi vì Dean tới tìm mình mà vui vẻ, điều này làm cho tâm tình của Debby càng thêm ảm đạm.
Debby thấp giọng hỏi một câu, “Ngươi muốn cho hắn thêm vào sao?”
Rebertine không muốn để Debby nhìn thấy nụ cười ngu ngốc của mình, khụ một tiếng rồi tỏ ra trầm tĩnh nói, “Ta cũng không quản lý chuyện này a, nên đã bảo hắn tới tìm Larv và Ivor rồi.”
“Ai thèm để ý tại sao hắn tới tìm ngươi.” Debby nghe xong cúi đầu nói thầm một câu.
“Hả? Ngươi nói cái gì?” Rebertine nhất thời không nghe rõ Debby nói, lên tiếng hỏi.
Debby lắc đầu, “Không nói gì hết, chúng ta mau đi thôi, ta còn một đoạn tiêu sa chưa dệt xong.”
Rebertine nhìn Debby đã bơi lên trước mình, lặng lẽ cười ngây ngô hai tiếng, cũng đuổi theo.
.
Đưa Debby về nhà, Rebertine suy nghĩ một chút rồi đi tới chỗ đoàn kịch luyện tập.
Chậm rãi bơi tới nơi đó, Larv và Ivor thấy Rebertine đến thì ném cho nhau một cái liếc nhìn cổ quái, sau đó mới bơi đến đấm nhẹ một cái lên vai Rebertine, “Nè, bạn hiền, sao ngươi lại tới đây?”
Rebertine thị lực tuyệt hảo đương nhiên không bỏ lỡ ánh mắt trao đổi của hai người kia, cười xấu xa nói, “Các ngươi ở trước mặt ta mắt đi mày lại làm cái gì? Có chuyện xấu gạt ta phải không?”
“Đương nhiên không có.” Ivor liền lắc đuôi phủ nhận, “Làm gì có chuyện xấu nào gạt nổi ngươi.”
Larv thì bày ra biểu tình nghiêm túc, “Vừa lúc ta đã làm xong chuyện ở đây, có thể đến nhà ngươi ngồi một lúc không?”
“Úc, đương nhiên.” Dáng vẻ nghiêm túc của Larv khiến Rebertine nhịn không được thu hồi tâm tư vui đùa vừa rồi, “Hoan nghênh đến cực điểm.”
“Vậy đi thôi.” Larv không cho Rebertine có cơ hội nói nhiều liền kéo hắn bơi về nhà hắn, Ivor sửng sốt một chút cũng đi theo.
.
“Được rồi, nhóc, ngươi làm sao vậy?” Đưa Larv và Ivor đến nhà, Rebertine khoanh tay hỏi Larv.
“Anh em, không phải ta làm sao, mà là ngươi làm sao vậy.” Larv đánh giá Rebertine hồi lâu mới lên tiếng, “Lẽ nào ngươi đối với Dean đã phục hồi tình cũ?”
“Hả?” Rebertine cho rằng mình nghe lầm.
“Ngươi bây giờ lại không quên được Dean sao?” Larv không để ý tới biểu tình khiếp sợ của Rebertine, tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là không.” Rebertine không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận, hắn cau mày bơi tới bên cạnh Larv, khoát tay lên vai hắn, hít sâu một hơi hỏi, “Bạn hiền, là chuyện gì đã dẫn ngươi tới suy đoán kinh khủng này?”
“Ngày hôm nay Dean tới.” Người nói là Ivor, “Hắn nói muốn gia nhập đoàn kịch của chúng ta, đồng thời bảo là đã nói với ngươi.”
“Chỉ bằng lời này mà các ngươi bảo ta lưu luyến không quên hắn sao?” Rebertine làm ra biểu tình muốn té xỉu.
Ivor có chút do dự, “Nhưng lúc hắn nói về ngươi thì giọng điệu rất thân mật, ngươi biết đó, lúc trước, ngươi luôn luôn không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của hắn.”
“Được rồi được rồi.” Rebertine giơ tay lên bày ra tư thế đầu hàng, “Đó là trước đây thôi, không phải bây giờ. Ta bây giờ tuyệt đối không có chút tâm tư nào đối với hắn, ta có thể thề với hải thần.” Nói rồi Rebertine lại bổ sung một câu, “Tấm lòng của ta đối với Debby cũng có thể thề với hải thần.”
Ivor thấy Rebertine thề son thề sắt, có chút nghi hoặc, “Vậy tại sao hắn nhắc tới ngươi?”
Rebertine lúc này cũng có chút phiền chán, “Đơn giản nghĩ có người quen thì dễ làm việc thôi, với tính cách quen thói chúng tinh phủng nguyệt của hắn, sợ rằng đã muốn làm nhân vật chính, nên mới lôi ta ra nói, các ngươi đại khái cũng bận tâm về ta.”
“Chúng ta có cần cho hắn vào hay không?” Ivor nhíu mày.
Rebertine xoay người nhìn về phía Larv, “Đừng suy xét về ta, các ngươi nên quyết định thế nào thì cứ làm, quá lưu ý trái lại không tốt, khiến người khác có chủ đề để nói. Cứ xem hắn như người bình thường, người khác yêu cầu thêm vào đoàn kịch cần khảo sát thế nào, thì cứ khảo sát hắn thế đó.”
Larv thấy Rebertine vẻ mặt bình tĩnh, hơn nửa ngày rốt cuộc cũng thở ra một hơi, “Được rồi, ta biết rồi.”
Rebertine cười tiến lên vỗ vai Larv và Ivor, “Các bạn hiền, ta biết các ngươi không muốn để ta thành đứa ngốc, ta đều hiểu. Ta sẽ không rơi vào một cái hố hai lần.”
Larv cười cười, “Ta biết.”
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiều Thụy
Chương 27: Cái gì?
Dean vào đoàn kịch, đồng thời hòa nhập rất vui vẻ.
Kết quả như vậy có người mừng có người sầu, lúc Rebertine biết tin này chỉ giật nhẹ khóe miệng, cười cười nhún nhún vai, nên làm gì thì cứ làm, mặc dù sâu trong nội tâm hắn không quá muốn để cuộc sống của Dean giao tập với của mình, nhưng đó không phải đoàn kịch của một mình hắn, huống hồ, cho phép Dean vào đoàn kịch là các thành viên cùng ra quyết định.
Để tránh những phiền phức không tất yếu, Rebertine bắt đầu tận lực giảm số lần đến đoàn kịch của mình, muốn nói chuyện phiếm tán dóc với hai anh em tốt Ivor và Larv cũng không nhất định phải đến đoàn kịch.
Bất quá nếu là tận lực không đi, vậy có tình huống nhất định phải đi, ví vụ như lúc bị nhắc nhở tới đưa kịch bản.
Rebertine lắc lắc lư lư bơi tới đoàn kịch nhìn vào trong liếc mắt quan sát, phát hiện không thấy Dean thì vội vàng gọi Larv đi ra giao kịch bản cho hắn, sau đó xoay người rời đi, Larv thấy thì cười trêu, “Ngươi hiện tại giống như có một trăm con cá mập đuổi theo vậy.”
Đối với lời chế nhạo của bạn tốt, Rebertine không thèm ngoảnh đầu lại mà phẩy tay rồi tăng tốc.
Larv nhún vai, cười xoay người bơi vào trong đoàn kịch, nhưng vừa xoay người, hắn liền phát hiện có người ở cách đó không xa đang nhìn lại đây, “Dean?”
Dean đứng nơi đó nhìn theo hướng Rebertine rời khỏi, biểu tình có chút đắng chát, “Hắn hiện tại muốn quyết liệt với ta tới tình trạng này sao?”
Larv thu lại nụ cười trên mặt, thản nhiên nói, “Chờ tộc trưởng trở về sẽ cử hành nghi thức cho ngươi và Colin, ta nghĩ Rebertine làm không hề sai.” Nói xong cũng không chờ Dean trả lời, trực tiếp bơi vào trong.
Dean đứng mím mím môi một hồi, cũng tiến vào.
.
Rebertine hoàn toàn không biết có đoạn nhạc đêm này, sau khi giao kịch bản xong thì bơi tới nhà Debby, bởi vì Rebertine muốn tìm Debby nói chuyện —— Hắn phát hiện tâm trạng của Debby dạo này không ổn.
Thỉnh thoảng thất thần thỉnh thoảng nhíu mày, còn có vài lần Rebertine phát hiện Debby xuất thần nhìn mình —— Rebertine còn chưa tự kỷ tới mức nghĩ rằng mình quá đẹp trai nên Debby mới nhìn tới ngây ngẩn, thần tình như vậy rõ ràng là trong lòng có chuyện, nhưng khiến Rebertine phiền não nhất là lúc hắn hỏi Debby thì chỉ nhận được cái lắc đầu.
Rebertine đã lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không bằng biến hóa, hắn bị hớ, ngay trên cửa nhà Debby hắn phát hiện có lời nhắn, là lưu cho hắn.
Rebertine, hãy đến quần thể san hô Franz, ta ở đó chờ ngươi.
Debby
Rebertine đọc nội dung trên lời nhắn, nở nụ cười một chút, tuy tên nhóc kia hiện giờ hình như có chuyện gì đó băn khoăn, nhưng nhiều ngày tiếp xúc cuối cùng cũng khiến hắn không hề nhát gan mẫn cảm như vậy, có thể chủ động hẹn mình coi như một mở đầu tốt đẹp, càng nghĩ nụ cười trên mặt Rebertine càng lớn, hắn nắm chặt mẫu giấy ghi tin nhắn trong tay bơi tới quần san hô Franz, chiếc đuôi thỉnh thoảng lắc lư tiết lộ tâm tình cực kỳ tốt của hắn.
.
Quần thể san hô Franz là một nơi xinh đẹp, nơi đó có từng cụm san hô màu sắc tiên diễm mỹ lẹ và những con cá xinh xắn lanh lợi, san hô lưu động trong nước biển còn có thể nhẹ nhàng lắc lư, giống như lá cây lắc lư trên đất bằng, khiến người ta nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
Được Debby hẹn gặp tại một nơi xinh đẹp như vậy, Rebertine gặp gió bất động cũng không thể nào khống chế tư duy của mình cứ tưởng tượng tới —— Chẳng lẽ Debby muốn thổ lộ tâm sự thanh xuân của hắn với mình? Trong tâm sự nhỏ này có thể nào một diễn viên khác là mình không?
Nếu như Larv và Ivor ở đây, bọn họ sẽ nói cho Rebertine biết, nụ cười hiện tại của hắn ngu ngốc tới cỡ nào.
Tốc độ Rebertine bơi tới quần thể san hô Franz không tính là chậm, nhưng hắn không nhìn thấy hình bóng của Debby, điều này làm cho tim Rebertine nghẹn lại, là chờ mình quá lâu nên đã đến nơi khác rồi sao?
Không đợi Rebertine xoay người tìm, sau lưng hắn đã vang lên một giọng nói, “Rebertine, ngươi đã đến rồi à?”
Giọng nói hoàn toàn khác hẳn với Debby khiến Rebertine khựng lại một chút, sau đó xoay người, nhìn về phía người đến, Rebertine nhướng mi lên, “Là ngươi?”
.
“Hi, Al, đã lâu không gặp rồi.” Debby nhảy lên mặt biển, quen thuộc ngồi xuống tảng đá to, cười tủm tỉm chào hỏi người bạn đất liền đứng chờ bên cạnh.
“Úc… Đúng là lâu lắm rồi.” Người con trai có mái tóc vàng đậm màu hơn Debby vươn tay vỗ vai Debby, lộ ra một nụ cười xán lạn gật đầu nói, “Ngươi biết đó, mỗi lần đến thời tiết này thôn trấn luôn khá bận rộn, ta phải về nhà hỗ trợ. Có điều, ta vừa làm việc xong đã tới tìm ngươi này, thế nào, dạo này có khỏe không?”
“Ừm, rất không tồi.” Debby gật đầu, trên mặt là nụ cười khiến người ta thích như thường ngày, “Ta tưởng ngươi còn bận rộn một thời gian, không ngờ hôm nay ngươi lại thổi ốc biển tìm ta.”
Al ngồi xống tảng đá mà Debby ngồi, nhún nhún vai, “Còn chưa xong xuôi, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút, ngươi biết đó, công tác liên tục đối với ta mà nói là một loại dằn vặt.”
Debby bị dáng vẻ trợn mắt đá lông nheo của Al chọc cười, Al thấy Debby bật cười, hắn cũng cười theo.
Hai người chụm đầu cười một hồi mới dừng lại, Debby hỏi Al, “Dạo này trong trấn các ngươi có chuyện gì mới mẻ không?”
Al lắc đầu, “Tất cả đều không có gì thay đổi,” Nói rồi dừng một chút, “Ngay cả Lance còn chưa trở về.”
Nghe Al nhắc tới Lance, ý cười trên mặt Debby cũng dần nhạt xuống, hắn vươn tay vỗ lên cánh tay Al, “Hắn nhất định sẽ mau chóng trở lại thôi, bởi vì có những người bạn là chúng ta lo lắng cho hắn.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Al nghe được Debby an ủi, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Ta nghĩ hắn nhất định sẽ tìm được thánh địa sau đó bình an trở về, ta mỗi ngày đều cầu khẩn như vậy.”
Debby cũng hé miệng cười, “Ta cũng cầu với hải thần nữa.”
“Cảm ơn ngươi, Debby.” Lời nói của Debby khiến Al lộ ra vẻ mặt cảm động, “Lance sẽ cảm động vì có người bạn như ngươi.”
“Chúng ta đều là bạn tốt của Lance nha.” Debby lúc lắc cái đuôi tẩm trong nước cười tủm tỉm đáp.
“Ừ, chúng ta đều là bạn tốt của Lance.” Al dùng sức gật đầu, sau đó nhìn nhìn Debby, nghiêng đầu nói, “Debby, ngươi hình như có chút là lạ.”
“Hả?” Câu nói không đầu không đuôi của Al khiến Debby rất nghi hoặc, “Cái gì?”
Al lại đánh giá Debby từ trên xuống dưới một phen, nói rất khẳng định, “Đúng, ngươi hình như có chỗ nào đó là lạ.”
“Là lạ? Lạ chỗ nào?” Bị Al đánh giá, Debby cũng nhịn không được cúi đầu kiểm tra mình, nhưng không phát hiện gì cả.
“Thì là…” Al suy tư một trận, sau đó vỗ tay một cái, “Đúng, cảm giác, cảm giác tạo ra không giống, càng thêm sáng sủa vui vẻ một ít.” Nói rồi Al huých huých vai Debby, cười gian hỏi, “Nè, cưng, có phải gặp chuyện tốt gì rồi không?”
“Chuyện tốt?” Debby mờ mịt nhíu mày, sau đó lại không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
“Woa, thật sự gặp được chuyện tốt gì rồi à?” Phản ứng của Debby khiến Al kêu ra tiếng, “Có chuyện vui phải chia sẻ cho bạn bè a, mau nói mau nói, lẽ nào Debby nhỏ bé của chúng ta đã gặt hái được ái tình rồi sao?”
Câu nói cuối cùng của Al khiến Debby như bị kim chích vào mông tõm một cái nhảy vào trong biển, nửa ngày mới ló đầu ra lắp bắp nói, “Cái, cái gì ái tình a, Al ngươi đừng nói bậy.”
Al hưng phấn nhổm lên bất chấp hình tượng, ngồi bò trên đá tảng mắt đối mắt với Debby, “Hì, chúng ta là bạn tốt không có gì giấu diếm nhau, ta rất hiểu ngươi, nhìn phản ứng của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời nói dối của ngươi sao!”
Nước biển lạnh vẫn chưa hạ nhiệt độ cho gương mặt nóng bừng của Debby, mặt hắn vẫn nóng như trước, nhưng nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Al, những lời phủ nhận trong miệng lại không thốt ra được, chỉ lẩm bẩm nói, “Ta, ta cũng không biết…”
Al không bỏ lỡ một tia u sầu trong mắt Debby, biểu tình cũng nghiêm túc lên, “Thế nào, gặp phải vấn đề rồi sao? Nói đi, ta sẽ tư vấn cho ngươi.”
“Ngươi?” Debby lần đầu tiên nghi vấn người bạn tốt của mình, bởi vì hắn nghĩ, người bạn này của hắn thực sự không quá giống cái loại phân tích tình cảm chuyên nghiệp.
“Ta thì sao? Ta cũng có kinh nghiệm đó được chưa?” Hoài nghi của Debby khiến quả tim Al đập thình thịch, “Tại phương diện tình cảm, ta biết nhiều hơn ngươi, ngẫm lại Rupert đi.”
Rupert là bạn lữ của Al, Al vừa đưa ví dụ này ra, Debby ngẫm lại thấy hình như cũng phải, vì vậy gật đầu, lần nữa ngồi lên tảng đá, “Được rồi, thành thật mà nói, kỳ thực trong lòng ta cũng rất loạn…”
“Ừm, ngươi nói đi, ta phân tích giúp ngươi.” Al lập tức bày ra tư thế của tri tâm ca ca.
Có thể là do tình cảm của Al và Rupert khiến Debby nghĩ đối phương có thể dựa dẫm, có thể là do mấy ngày nay phiền não và băn khoăn khiến Debby rất muốn tìm một người để kể lể, sau cùng Debby lên tiếng kể về chuyện giữa hắn và Rebertine.
Từ buổi gặp nhau lúc ban đầu không tính mỹ hảo thậm chí là mạo hiểm, đến sau đó quen biết, lại đến lúc lén ở chung trong phòng giam, Rebertine chủ động tiếp xúc với Debby, rõ rệt hay âm thầm quan tâm săn sóc cho Debby.
Debby kể cho Al nghe về Rebertine, một người tri kỷ dẫn dắt hắn dần dần dung nhập vào vòng xã hội, dẫn dắt bạn bè của hắn tiếp nhận mình, một Rebertine mang theo hắn ngao du chơi đùa trong biển rộng, một người kể cho hắn nghe những chuyện thú vị hay kỳ lạ mà hắn biết, còn có ngày đó dưới ánh trăng sáng tỏ và những ngôi sao băng khiến Debby ghi khắc cả đời.
Phiền não về tình cảm khiến Debby không hề bảo lưu lại một chút nào đối với Al, hắn kể ra những chuyện ngọt ngào vui vẻ trước đây, cũng kể về nỗi phiền não lớn nhất của mình —— Dean.
Đúng vậy, Dean là phiền não lớn nhất hiện giờ của Debby, hắn không muốn Rebertine tiếp xúc quá gần với Dean, thậm chí hai người chỉ nói chuyện một hồi cũng khiến Debby thấy khó chịu —— Debby cực ghét bản thân mình như vậy, hắn nghĩ bản thân mình khi tràn ngập lòng đố kỵ thì rất xấu xí.
Debby không đưa ra yêu cầu bắt Rebertine làm bất cứ chuyện gì, nhưng hắn cũng không thể khống chế sự khó chịu trong lòng mình, cùng với, một tia bất an.
Thỉnh thoảng, Debby nghĩ Dean là viên minh châu đẹp nhất, mà mình, thì là một hạt cát nhỏ bé dưới đáy biển mà không ai thèm chú ý, hay một hòn đá xám xịt, đứng chung một chỗ với Dean, sẽ chỉ khiến Debby cảm thấy tự ti muốn lui bước.
Debby thậm chí cảm kích Al đã gọi mình lên mặt biển, quá nhiều tâm sự đọng lại trong lòng, Debby nghĩ nếu không tìm nơi nào đó để nói thì hắn sắp điên rồi.
Al lẳng lặng nghe Debby kể hết, sau đó hắn rất khẳng định nói với Debby đang mang vẻ mặt thất bại và bất an, “Rất hiển nhiên, Rebertine thích ngươi, mà ngươi, cũng thích hắn.”
“Không không, ta nghĩ Rebertine không có thích ta, hắn chỉ xem ta như bạn thôi.” Kết luận của Al khiến Debby lắc đầu như trống bỏi, phủ nhận xong Debby gục đầu xuống, “Ngươi là bạn ta, không nên lừa dối ta, có thể ta thật sự có chút thiện cảm với Rebertine, nhưng, ta nghĩ, Rebertine không phải người ôm loại tình cảm đó với ta như ngươi nghĩ.”
Al cũng không vội vàng bênh vực quan điểm của mình, chỉ không nhanh không chậm nói, “Ta chỉ dựa theo chuyện ngươi kể mà đoán ra thôi, ngươi xem, Rebertine cũng không xun xoe như vậy với nhân ngư giống cái khác không phải sao? Cho dù hắn đã từng thích Dean kia, tuy ngươi không quá thích bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận Rebertine không hề quá thân mật với hắn không phải sao? Từ lời kể của ngươi, mặc kệ trước đây Rebertine thế nào, chí ít hiện tại thái độ xử sự của hắn không phải là diễn xuất của một tên hoa hoa công tử. Hắn chịu vì ngươi, một nhân ngư giống cái làm nhiều như vậy, ngươi còn hoài nghi hắn cái gì nữa? Thậm chí ta nghĩ, có lẽ bây giờ hắn đang khổ não, hắn đã biểu hiện rõ ràng thế kia, vì sao ngươi vẫn cứ thờ ơ như vậy!”
Theo lời của Al, tâm tình Debby thoáng trấn định một chút, hắn hiện tại đã vứt bỏ hoài nghi Al không đáng dựa dẫm ban nãy, hoàn toàn xem hắn như ngọn đèn sáng chỉ đường cho mình, “Nếu như ngươi nói là thật, vậy, ta nên làm gì bây giờ?”
“Đáp lại hắn chứ sao, không cần biểu lộ gì hết, nhưng ít nhất phải đáp lại hắn.” Al nói như đinh đóng cột, vung tay lên, “Biểu lộ thái độ của ngươi trong vài sự việc, nói cho hắn biết cảm nhận của ngươi. Tin tưởng ta, hắn sẽ không vì thế mà phản cảm, trái lại sẽ thấy mừng rơn!” Al đè vai Debby, “Cưng à, ngươi phải chủ động một chút, hạnh phúc sẽ không ở tại chỗ chờ ngươi, nó cần ngươi phải nỗ lực, nếu như ngươi thích Rebertine, thì đừng để hắn mù quáng mò mẫm. Thật đó, ngươi có thể đợi hắn biểu lộ với ngươi, nhưng trước đó, ngươi phải cho hắn một ít cổ vũ, ngươi phải để hắn cảm thấy được kỳ thực tâm ý của các ngươi là như nhau…”
.
“Dũng cảm một chút… Ta nên vì tương lai của mình, vì hạnh phúc của mình dũng cảm một chút…” Tạm biệt nhà tư vấn tình cảm, Debby không ngừng lập đi lập lại những lời nhắc nhở của Al, cấp tốc bơi về địa phương của nhân ngư.
Al không phải ma thuật sư, hắn không cách nào khiến một con thỏ nhát gan bỗng nhiên biến thành một con cọp kinh sợ tứ phương, nhưng ít nhất, hắn giúp Debby kiên định tâm tình vốn còn đang hoang mang chui rúc.
Yêu, là hai bên, một bên lạnh lùng một bên nhiệt tình thì vĩnh viễn không thể hái được đóa hoa nhỏ gọi là ái tình, đây là đạo lý mà ngày hôm nay Debby đã minh bạch.
Debby nhỏ bé nhát gan, mẫn cảm, ngượng ngùng trở về lãnh địa nhân ngư, sau khi tự hỏi một hồi, xoay người bơi đến nhà Rebertine —— Hắn đương nhiên không bỏ lỡ ánh mắt lo lắng nhìn về phía mình của Rebertine mấy ngày nay, hắn quyết định trực tiếp nói chuyện với Rebertine, ít nhất, đừng khiến Rebertine lại loay hoay trong sương mù.
Bơi tới nhà Rebertine tốn không nhiều thời gian, nhưng Debby kinh ngạc phát hiện nhà Rebertine hôm nay vô cùng náo nhiệt, có nhiều nhân ngư đang tụ tập bên trong.
Không đợi Debby phản ứng kịp, Larv đã từ bên trong bơi ra, thấy được Debby cách đó không xa thì sửng sốt, ngẩn ra một hồi rồi bơi đến, “Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta, ta đến tìm Rebertine.” Debby đối mặt với Larv đã không còn khẩn trương như lúc đầu, hắn nghiêng người nhìn vào nhà Rebertine, hỏi, “Sao hôm nay náo nhiệt như vậy, các ngươi đang dàn dựng kịch sao?”
“Không…” Larv nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy?” Debby dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Larv.
Nhìn ánh mắt tinh thuần của Debby, Larv bỗng nhiên nghĩ há mồm là một chuyện gian nan, qua hồi lâu, Larv mới hít một hơi thật sâu, nói ra một câu khiến Debby cảm thấy trời đất đảo lộn, “Rebertine, bị thương, rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?” Debby vô thức thốt lên.
.
.
Rebertine thấy con mắt cái miệng của Debby đều tròn xe thì trong lòng đắc chí, cười toe toét, “Ngươi chờ.”
Có lẽ do biểu tình của Rebertine quá mức tự tin, vì vậy Debby ngừng thở nhìn đăm đăm vào động tác của Rebertine.
Chỉ thấy Rebertine khom lưng, chậm rãi vốc lên một vốc nước biển, cẩn thận chuyển qua trước mặt Debby, cuối cùng cười lộ ra hàm răng trắng, “Đang đang đang! Trăng và sao tặng cho Debby tiên sinh đáng yêu!”
Debby cúi đầu nhìn, dù cho một người luôn ôn hòa ngượng ngùng như hắn, cũng nhịn không được mà giật giật khóe miệng —— Sao trăng thì có, đang ở trong vốc nước trên tay Rebertine kìa, nhưng mà, Debby nghĩ thế nào cũng thấy có cảm giác 囧 sét đánh 囧 lôi điện thế nhỉ?
“Thế nào? Ta nói không sai chứ?” Rebertine đương nhiên không bỏ qua biểu tình phiền muộn vạn năm khó gặp của Debby, nhịn cười tiếp tục chọc hắn, “Có thỏa mãn ngươi không?”
Debby ngước mắt nhìn gương mặt hăng hái bừng bừng của Rebertine, trời sinh thiện lương nên hắn không muốn đả kích nhiệt tình của Rebertine, vì vậy lộ ra một nụ cười thật to, dùng sức gật đầu, “Hm! Rebertine ngươi thật là lợi hại!”
Phản ứng này của Debby khiến cho Rebertine sửng sốt, sau đó hắn cúi đầu, vai run run giật giật. Debby không biết Rebertine bị cái gì, có chút lo lắng tiến lên hỏi, “Ngươi có khỏe không?”
“Ngô… hức hức… Ách, cũng được…” Rebertine cũng không ngẩng đầu, chỉ hàm hồ đáp.
“Ngươi thực sự ổn chứ?” Debby nghe được Rebertine trả lời thì càng thêm lo lắng, “Vừa nãy còn khỏe mà nha?”
“Ngô ha ha ha ha ha…” Rebertine rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu cười ra tiếng, “Bởi vì, bởi vì Debby ngươi quá dễ thương nha, ha ha ha ha ha ha…”
“Cái, cái gì?” Tiếng cười không hề cố kỵ của Rebertine trong đêm khuya thanh vắng phá lệ to rõ, Debby bị phản ứng của hắn làm cho ngây người.
“Ai ai, vừa nãy chỉ là đùa thôi.” Rebertine vừa cười vừa vỗ vai Debby, “Nhưng, ta nói Debby, ngươi thực sự quá dễ thương, đặc biệt đặc biệt dễ thương!” Rebertine chỉ cần nhớ đến nụ cười miễn cưỡng nặn ra vì sợ lòng tự trọng của mình bị tổn thương, nói ra cái câu như giáo viên tiểu học cổ vũ học sinh thì lại nghĩ Debby đáng yêu không chịu nổi, hiện tại quả thực muốn hảo hảo kéo Debby vào lòng dùng sức ôm thật chặt.
Thấy Rebertine cười đến run cả người, Debby vừa tức vừa thẹn, trên mặt đều đỏ ửng cả lên, nói cũng lắp bắp, “Ngươi, ngươi, sao ngươi như vậy a?!”
“Ai ai ai, thật có lỗi thật có lỗi.” Rebertine vẫn cười, nhưng lại vung tay nói với Debby, “Chỉ đùa chút thôi, đùa thôi a.”
“Ngươi, ngươi thực sự quá đáng ghét!” Debby thấy dáng vẻ không hề có thành ý của Rebertine, mặt càng đỏ hơn, nghẹn nửa ngày chỉ nói ra được một câu như thế, lại chọc cho Rebertine cười thêm một trận.
Sau đó Debby bị Rebertine chọc càng ác liệt, liền nhảy xuống biển trầm dưới nước không thèm cãi lý với Rebertine nữa.
Rebertine đùa giỡn làm quá, chỉ đành gãi gãi ót nhảy vào biển dỗ dành người ta, nửa ngày mới dỗ dành cho Debby hết giận.
Để chuộc tội, Rebertine lấy lòng mang thứ mà mình đem theo ra, “Thiếu chút nữa quên mất, còn có thứ tốt!”
“Hả? Là cái gì?” Debby thấy Rebertine từ trong nước biển đưa ra chiếc túi hải tảo, cũng nhớ tới, nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi thăm.
“Thứ tốt nha.” Rebertine cười thần bí, đem thứ trong túi đổ lên đá ngầm.
Debby thấy thứ đặt trên tảng đá thì sửng sốt, “Con hàu?”
“Phải nha.” Rebertine vừa nhanh nhẹn nạy mở hàu vừa đáp, “Đi ra chơi sao lại không mang theo vài món ăn, vậy thật không thú vị, hôm nay dạy ngươi một cách ăn mới.”
“Cái gì?” Debby vô thức hỏi một câu, sau đó lại nghĩ tới chuyện vừa nãy, cẩn thận hỏi một câu, “Ngươi không phải lại chọc ta đó chứ?”
“Được rồi, lẽ nào con người của ta trong mắt của ngươi lại kém cỏi như vậy sao?” Rebertine thấy Debby giống như một con thỏ, trong mắt tràn đầy cảnh giác giống như nếu có bất luận chuyện gì không ổn thì sẽ nhảy vào trong biển không thèm để ý tới mình nữa, vô lực.
Debby rất nghiêm túc nhìn Rebertine một hồi, sau đó lắc đầu rồi lại gật đầu, “Ta không thể xác định, ngươi biết, ta ngu ngốc, không biết rõ ngươi nói thật hay giả.”
“Ai, ta đây rốt cuộc là nhấc tảng đá đập vào ch…, ách, đuôi mình phải không?” Rebertine có cảm giác tự làm bậy không thể sống.
Debby hé miệng cười, không trả lời.
Rebertine mở con hàu bày ra một loạt trên tảng đá, sau đó giống như ảo thuật biến ra vài thứ trái cây giống quả trứng, dùng móng tay sắc bén của mình rạch một lỗ hổng trên đó rồi đem vắt chất lỏng của trái cây lên hàu, sau đó cầm một con đưa tới bên mép Debby, “Nếm thử.”
“Đó là cái gì?” Debby vô thức né ra phía sau một chút, con mắt chăm chú nhìn vào trái cây.
“Có thể gọi là quả chanh? Ta cũng không xác định, có điều nước cốt của nó rưới lên thịt hàu ăn cực ngon.” Rebertine vừa giải thích vừa đưa con hàu đến bên mép Debby, “Thật đó, nếm thử đi, vị ngon lắm.” (hàu tái chanh =.=)
Debby nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Rebertine, sau đó cũng không chống lại được nhiệt tình dâng trào trong mắt hắn, cẩn thận ăn con hàu mà Rebertine đưa đến, mang theo bất đắc dĩ mà nhai vài cái, Rebertine thỏa mãn nhìn Debby đầu tiên là nhíu mày, sau đó trong mắt lộ ra thần tình kinh hỉ. Thứ mình nhiệt tình đề cử được khẳng định, Rebertine lại đắc ý lên, “Hà, ta nói không sai chứ?”
“Ừm.” Debby không che giấu tình tự kinh hỉ của mình, cố sức gật đầu, “Ăn ngon thật, ngon hơn ăn hàu không, hm, mang theo một mùi vị rất tươi mát!” Nói xong Debby dùng ánh mắt sùng bái nhìn Rebertine, “Tới bây giờ ta chưa từng thấy những nhân ngư khác ăn như vậy, Rebertine, ngươi làm sao biết được?”
Tiếp nhận ánh mắt sùng bái từ Debby, vây trên chiếc đuôi đang ngâm trong biển của Rebertine len lén dựng thẳng lên, ý cười trên mặt muốn ngừng cũng không ngừng được, vung tay lên bắt đầu bịa chuyện, “Lúc trước có một lần ta ra khơi bơi lội giải sầu, nhặt được loại quả này rơi từ trên cây xuống nổi bập bềnh trong nước. Lúc đó đói bụng, liền bắt vài con hàu ăn, buồn chán mà, thử rưới nước cốt này vào xem mùi vị thế nào, sau đó, ta liền kinh ngạc…”
Rebertine nói toàn là bịa đặt, nhưng Debby lại nghe vô cùng nghiêm túc, cuối cùng còn loan loan mắt vỗ tay nói, “Đây đúng là thử nghiệm thú vị lại có hiệu quả.”
Rebertine hất mặt thật cao, “Bởi vì ta có tính hiếu kỳ ham học hỏi ”
Hai người ngâm trong nước biển lộ ra nửa thân trên dùng tay chống vào phiến đá vừa ăn hàu vừa trò chuyện thảnh thơi.
Đang ăn, Rebertine bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lên tiếng hỏi, “Nghe Larv và Ivor nói ngươi có bạn bè trên đất liền phải không?”
Vốn chỉ là một câu hỏi vô tâm, nhưng lại khiến sắc mặt của Debby tái nhợt, ngay cả con hàu đã nằm trên tay cũng quên đưa vào miệng, thần tình của hắn có chút thấp thỏm len lén nhìn Rebertine, nhỏ giọng hỏi thăm, “Ngươi cũng ghét chủng tộc trên đất liền sao?”
Rebertine nhún nhún vai lắc đầu, trên tay không ngừng rưới nước chanh lên thịt hàu, “Tồn tại là hợp lý, không ghét thì mới nguyện ý làm bạn của mình chứ.”
Debby nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Rebertine thấy thế liền nói, “Không bằng kể cho ta nghe về bạn của ngươi đi, bạn trên đất liền của ngươi ấy.”
“Được.” Debby rất vui vẻ vì Rebertine có thể tiếp thu việc mình có bạn bè trên đất liền, cũng rất vui vì Rebertine nguyện ý hiểu thêm về bọn họ —— Hiểu để làm bạn, chứ không phải ôm tâm tình hiếu kỳ chán ghét.
“Ta có hai người bạn, một người trên là Lance, một người tên Al, Lance trông rất đẹp, Al là một người rất rộng rãi…” Lần đầu tiên có nhân ngư hỏi về bạn bè của mình, Debby nhịn không được tinh tế nói vài chuyện.
Rebertine ngay từ đầu là ôm tâm tình muốn biết thêm về Debby cùng với những người những chuyện xung quanh Debby, nhưng sau khi nghe được thì đôi mày nhịn không được phải nhíu lại, Al kia, nghe có vẻ là một người không tồi, tính cách rộng rãi tùy tiện, đối xử với Debby rất không tồi. Nhưng Lance kia —— Rebertine dám cam đoan, nếu như thằng nhãi này xuất hiện trước mặt mình, hắn nhất định sẽ dùng chiếc đuôi cường tráng của mình vẩy nước biển ướt chết hắn, sau đó dùng đuôi hất hắn ra cho cá mập ăn, bởi vì, thật sự con mẹ nó quá đáng đánh!
Rebertine cho tới giờ không phải loại người ẩn nhẫn, cho dù sống trong xã hội nhìn quen thói đời nóng lạnh, cổ ngạo khí trong khung cũng thường khiến hắn chướng mắt những chuyện đáng khinh, không hề kiêng nể. Cho nên, khi Debby càng nói về sau, đôi mày của Rebertine càng nhíu chặt, chỉ có điều Debby hiếm khi tìm được mục tiêu tâm sự nên quá hưng phấn không phát hiện mà thôi.
Đến cuối cùng, Rebertine càng nghe càng khó chịu không thể nhịn nổi, trợn trắng mắt nói, “Ta nghĩ… Lance kia không phải thứ gì tốt.”
“Hả?” Debby nói đến cao hứng sửng chợt sốt một chút, nhất thời không phản ứng kịp.
“Ta nói, Lance kia không phải thứ gì tốt.” Rebertine chống mạnh tay nhảy lên ngồi trên đá ngầm, sau đó kéo Debby lên ngồi xuống bên cạnh mình, rồi mới tiếp tục nói, “Thành thật mà nói, ta nghĩ Al là thật sự xem ngươi như bạn bè, nhưng Lance,” Giọng điệu của Rebertine kèm theo khinh thường, “Xem hắn làm những chuyện này, mỗi chuyện không phải đều có mục đích sao? Ngươi đã gặp kẻ nào liên tục tìm các đòi đồ vật từ tay bạn mình không? Hôm nay san hô ngày mai ngọc trai, ngày mốt lại là tiêu sa, hắn là làm bạn hay làm đại gia vậy? Debby, không phải ta nói ngươi, ta nghĩ, làm bạn không phải chuyện gì xấu, nhưng, tìm bạn cũng phải chú ý nhận ra tốt xấu mới được…”
Debby lẳng lặng nghe Rebertine nói, sau đó cười cười, “Ta biết.”
Rebertine bị ngắt lời cũng sửng sốt một chút, “Ngươi biết cái gì?”
_____________________
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 24: Good night
“Ta biết Lance làm bạn với ta là có mục đích.” Debby nhìn về gương mặt nghi vấn của Rebertine, cười một chút, đáp, “Ta cũng biết ở trong mắt hắn chỉ có san hô, ngọc trai, tiêu sa. Nhưng ta nguyện ý.”
Sao lại không biết chứ, dù cho lúc đầu không biết, sau đó cũng sẽ dần dần phát hiện, nhưng vẫn cố tỏ ra không biết, bởi vì có khát cầu, bởi vì có hy vọng xa vời.
“Debby…” Rebertine thấy nụ cười tự giễu đọng trên gương mặt hơi cay đắng của Debby, bỗng nhiên không nói được gì.
Debby cũng không chờ Rebertine lên tiếng, chỉ tiếp tục nói, “Nhưng ta sẽ tịch mịch, ta lại sợ tịch mịch. Ta không có bạn, ta muốn có bạn, bạn bè chân chính, không phải ngoài mặt thì cười xoay lưng thì chế nhạo. Lance và Al… mặc kệ thế nào, bọn họ không để ý tới những khiếm khuyết của ta, cũng không cảm thấy ta có gì kỳ quái, trước mặt bọn họ, ta không cảm thấy bất kỳ gánh nặng gì, không cần sợ, không cần lo trước lo sau, như vậy là đủ rồi. San hô, ngọc trai hay tiêu sa, những thứ này đều có thể làm ra, ta nghĩ không thành vấn đề, ta ——”
Debby còn chưa dứt lời đã bị Rebertine ngăn lại, hắn bị Rebertine xiết chặt ôm trong lòng, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm trầm của Rebertine, “Không, từ nay về sau ngươi còn có ta, có ta ở bên cạnh, ngươi sẽ không tịch mịch nữa, thực sự, ta thề.”
Cái ôm quá đột ngột, đột ngột đến nỗi hồi lâu sau Debby vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng đợi khi hắn phục hồi tinh thần, khóe miệng nhợt nhạt cong lên, giơ hai tay cẩn thận vòng lên lưng Rebertine như ôm một món báu vật vô giá, “Ừm.. Ta biết, cảm ơn ngươi, Rebertine…”
Rebertine ôm Debby hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Được rồi, sau này ngươi chỉ cần nhớ kỹ bên cạnh ngươi còn có ta là được. Có bạn bè đương nhiên rất tốt, nhưng ta sẽ không để ngươi bị cái thứ tiêu tiền như rác đó lợi dụng.”
Sau khi giải hết tâm sự, mặt Debby lại trở nên đỏ rực, từ trong lòng Rebertine thoát ra, Debby nhịn không được mở miệng biện giải cho người bạn nhân phẩm có vấn đề kia, “Thật ra Lance cũng không tồi như ngươi nghĩ đâu, hắn chỉ là thích mấy thứ này thôi, những cái khác hắn chưa từng yêu cầu ta, cũng không có làm chuyện gì tổn thương tới ta.”
Rebertine tuyệt đối là một kẻ hai mặt, lúc đối với người ngoài thì ngang ngược chai lỳ, nhưng đối với báu vật trong lòng, đó tự nhiên là phải nhường nhịn. Bằng không theo cá tính của hắn, nếu như đây không phải Debby mà là người khác bị lợi dụng còn nói thay người ta, Rebertine đã sớm ném cho đối phương một cái khinh thường bảo đối phương xê ra cho xa —— Đây quả thực là khinh thường không muốn ở cùng một chỗ với kẻ ngốc.
Mà hiện tại, người này là Debby, đồng thời hắn còn đang làm vương bát đản chiếm tiện nghi, Rebertine mặc dù không thoải mái, nhưng còn không tiện phủ định, chỉ oán thầm trong lòng, ‘Ngươi cũng chỉ có những đặc sản dưới biển này cho hắn thôi, có hiểu không hả? Người ta rất biết đục khoát có hiểu không hả? Trên đất liền đã đủ thứ quý giá rồi, ngươi còn muốn cho cái gì nữa? Vảy cá rong biển ngươi muốn cho người ta còn chưa chắc thèm nữa là!’
Debby không chú ý tới thần sắc của Rebertine, tiếp tục nói, chỉ là lúc này biểu tình có chút lo lắng, “Lại nói, Al nói Lance đi tìm thánh địa, lúc đi cũng không nói với Al một tiếng, chỉ lặng lẽ rời đi, hơn nữa đã lâu như vậy còn chưa có tin tức, thực sự ta rất lo lắng cho hắn a…”
Rebertine tiếp tục thì thầm trong lòng, ‘Nửa đường gặp sư tử hổ báo xực luôn mới tốt, cừu non mặt dày dám lợi dụng bậy bạ!’
…
Cứ như thế, Debby nói bao lâu, Rebertine lại âm thầm thăm hỏi Lance bấy lâu, đến cuối cùng Rebertine không muốn tiếp tục nghe tên của Lance nữa, vì vậy lên tiếng ngắt lời, cầm lấy con hàu vừa bị mình đặt một bên đưa đến bên mép Debby, “Mau ăn đi, để lâu sẽ biến vị.”
“Ai, nga.” Debby quả nhiên ngừng miệng, ngoan ngoãn ăn con hàu Rebertine đưa qua.
Ăn no rồi, Rebertine bắt đầu giật dây Debby làm vài tiết mục thú vị, “Debby, hát một bài nghe chơi đi.”
“Hả? Hát?” Debby đang quan sát trái cây màu xanh kia, nghe được yêu cầu của Rebertine thì ngẩn ngơ.
“Đúng vậy.” Rebertine bắt đầu hưng phấn vì ý tưởng đột phát của mình, hắn chưa từng nghe Debby hát, nên biết, tiếng ca của nhân ngư có thể nói là âm thanh của tự nhiên, “Ta chưa từng nghe ngươi hát, hát thử chút nghe chơi đi.”
“Ta, ta hát không hay đâu.” Debby bắt đầu lắp bắp.
“Ai nói ngươi hát không hay?” Rebertine hỏi ngược.
“Những nhân ngư khác…” Giọng nói của Debby càng nhỏ, “Hơn nữa, ta cũng tự hiểu ta hát không hay.”
“Hờ, ngươi không biết, từ miệng một trăm nhân ngư thì có một trăm đáp án, cái nhìn của bản thân mỗi người đều không giống nhau, chuyện này không có tiêu chuẩn quyết định nào.” Rebertine nghe xong lại bất đầu ân cần âm thầm thăm hỏi những nhân ngư dám bắt nạt Debby, nhưng nét mặt lại nghiêm túc khuyên bảo, “Chúng ta phải tự tin với bản thân, đến, có áp lực gì đâu, hát đi, ta rất muốn nghe.”
Debby thấy ánh mắt trông mong của Rebertine, băn khoăn trong lòng nhất thời hóa thành một làn khói xanh tan biến, hắn nuốt vài ngụm nước bọt đuôi vô thức vung vẫy trong nước, “Vậy, ta sẽ hát vài câu nha.”
“Ừ, ta đang nghe.” Rebertine cố ý ngồi thẳng dậy, bày ra tư thế nghiêm túc lắng nghe.
Ở đây rất an tĩnh, ở đây chỉ có mình và Rebertine, hoàn cảnh như vậy khiến bất an nho nhỏ trong lòng Debby cũng dần tan đi, hắn thấy ánh mắt cổ vũ của Rebertine, mở miệng, thốt ra âm điệu đầu tiên. Khi thanh âm linh hoạt kỳ ảo kia theo tiếng sóng biển rì rầm vang lên, Rebertine lần đầu tiên lĩnh hội thấu triệt cái gì gọi là tiếng trời, tinh thuần, trong veo, như nước mát lướt qua yết hầu thấm vào ruột gan, lại như rượu đỏ thuần hậu khiến người ta mê say, phảng phất bị tinh linh dẫn theo rong chơi trong vườn hoa bao la, cho đến khi Debby hát xong âm cuối cùng, Rebertine thật lâu cũng chưa thể hoàn hồn.
“Có phải hát tệ lắm không?” Giọng nói ngượng ngùng của Debby khiến Rebertine sực tỉnh, hắn kinh ngạc nhìn thiếu niên ngượng ngùng mặt mày đỏ ửng ngồi bên cạnh mình, lần thứ hai ôm hắn vào lòng, “Debby, ngươi là một viên châu bảo, tuy nội liễm, nhưng khó nén quang hoa.”
“Reb, Rebertine…” Cái ôm bất thình lình của Rebertine cùng lời nói kích động của hắn khiến tim Debby đập như nổi trống, hắn chỉ kịp gọi ra cái tên thì liền bị cắt đứt, “Debby, là sao băng!”
Debby bị Rebertine nắm vai xoay hướng ra biển rộng, theo hướng chỉ của Rebertine nhìn lại, Debby phát hiện bầu trời vốn lấp lánh đầy ánh sao không biết từ bao giờ có từng đường sáng lướt qua, khiến người ta nhìn đến hoa mắt mê thần. Rebertine hưng phần huých huých vai Debby, “Mau cầu nguyện, rất linh.” Nói rồi tự mình đi đầu chắp hai tay nhắm mắt lại trong miệng lẩm bẩm.
Debby cũng vô thức làm theo, lúc đầu trong đầu còn luống cuống không biết nên cầu nguyện cái gì mới tốt, sau đó chậm rãi yên tĩnh, những ước muốn giấu sâu trong lòng cũng bắt đầu tràn ra.
Đợi khi Debby cầu nguyện xong mở mắt ra, mới phát hiện không biết Rebertine đã cười tủm tỉm nhìn mình bao lâu. Debby nhìn đến trợn tròn cả mắt, Rebertine cười nói, “Woa nga, trông có vẻ ngươi ước rất nhiều, đợi ngươi thật lâu.”
“A…” Mặt Debby không hiểu vì sao lại mang theo chút hồng hồng, hắn khẽ cúi đầu, “Không thể ước quá nhiều sao?”
“Theo lý thuyết thì chỉ có thể ước một điều.” Rebertine thấy Debby bởi vì câu nói của mình mà thay đổi sắc mặt, vội nói nhanh hơn, “Nhưng đó là chỉ nhằm vào một viên sao băng a, hiện tại có nhiều sao sa như vậy, ngươi muốn ước nhiều hay ít, cũng không có sao.”
Tâm tình vừa căng thẳng của Debby theo lời giải thích của Rebertine lại buông lỏng, hắn thở phào một cái, vỗ vỗ ngực nói, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Điều ước gì làm ngươi căng thẳng vậy a, nói nghe chút đi?” Rebertine hèn mọn tiến tới hỏi.
“Điều ước không thể nói, nói ra không linh.” Tuy Debby là một bé trạch nam, nhưng lại không ngốc, thẳng thắn đáp. “Được rồi, được rồi, không hỏi là được.” Rebertine thấy thu hoạch vô vọng, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói một câu, “Điều ước cũng phải tự mình nỗ lực mới có thể nhanh chóng thực hiện a.”
“Ừm…” Debby nghe câu nói của Rebertine, cân nhắc một hồi, sau đó dùng sức gật đầu, “Ta nhất định sẽ nỗ lực!”
“Biết rồi biết rồi.” Rebertine vỗ vỗ Debby, thấy mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, lên tiếng, “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Debby nhìn lên, cũng đã khuya, mặc dù có chút lưu luyến, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu theo Rebertine cùng nhau bơi xuống biển sâu.
Lúc trở về Rebertine vẫn nắm tay Debby như trước, vẻ mặt của Debby so với lúc đi luôn do dự thì lúc này lại có phần kiên định và thanh thản.
Đưa Debby đến cửa nhà, Rebertine thấy Debby có chút ủ rũ, căn dặn, “Hôm nay chơi hơi trễ, ngày mai không cần dậy sớm, ngủ nhiều thêm chút.”
“Ừ, ngươi cũng vậy.” Debby áp chế cơn ngáp, gật đầu, ngẫm lại còn nói thêm, “Hôm nay chơi rất vui, cảm ơn ngươi, Rebertine.”
Rebertine thấy Debby cố nén buồn ngủ khóe mắt cũng sũng nước, toàn bộ đều là hình dáng bé con buồn ngủ tới mơ hồ, trong lòng mềm nhũn, cong miệng cười cười, vươn tay lau đi nước mắt trong suốt, cúi đầu hôn lên trán đối phương một cái, “Ngủ ngon.” Nói xong không chờ Debby phản ứng, liền xoay người rời đi.
Debby vẫn duy trì tư thế giơ tay ngáp, nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn rời đi của Rebertine, ngây người. .
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 25: Món ăn thơm ở nhà người khác
Làm người ai cũng có tính mê biểu diễn, nhân ngư có một nửa gien là người cũng không ngoại lệ, kịch mà Larv và Ivor bọn họ biểu diễn khiến cho các nhân ngư vô cùng hứng thú —— Cũng có thể nói như vậy, cuộc sống bắt cá nhàm chán mỗi ngày khiến bọn họ khi thấy được bất luận chuyện mới mẻ nào cũng bảo trì thái độ hăng hái bừng bừng.
Đối với tiếng vọng nhiệt liệt trong giới nhân ngư, mỗi ngày Larv và Ivor bận rộn tới nỗi đuôi không chạm đất, Rebertine thì lại vô cùng bình tĩnh, đồng thời hắn còn rất nhiệt tình mà cung cấp những câu chuyện mới, đôi khi hứng thú lên là hắn lại kể, Larv hoặc Ivor ghi lại.
Có cốt truyện mới, tất nhiên có vai diễn mới cần nhân ngư sắm vai, vì vậy đoàn kịch cứ theo đó mà tiếp tục. Nhiều nhân ngư nên chuyện dùng nhà của Rebertine làm sân luyện tập là không đủ, vì vậy mọi người tìm một mảnh đất trống bố trí làm thành phòng luyện tập, mỗi ngày khi các nhân ngư làm xong chuyện thuộc bổn phận của mình thì lại vui vẻ chạy tới phòng luyện tập này —— Ai được trao vai thì phải đi luyện tập, không được trao vai thì ở một bên ngồi xem, để tích lũy kinh nghiệm cho mình.
Mặc dù từ đầu tới đuôi Rebertine đều từ chối khéo mọi vai diễn, nhưng dù sao chuyện này cũng là do hắn mở đầu, cảm nhận của đại đa số nhân ngư đối với hắn cũng đã thay đổi —— Rebertine rốt cuộc không chỉ là một tên nhóc hư hỏng vô công rồi nghề lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, thỉnh thoảng hắn cũng biết làm vài chuyện tốt lành.
Khi nghe được Larv và Ivor kể lại những đánh giá này, Rebertine chỉ nhún vai cười cười, mình sống cho mình, chẳng phải dựa vào đánh giá của người khác để sống, mình bơi thân mình, cứ để người khác vẫy đuôi đi đi.
Ai cũng có việc cần hoàn thành, nhìn như Rebertine là người nhàn nhất, nhưng thực sự không phải vậy, Rebertine hiện tại cảm thấy có chút phiền muộn, nguyên nhân phiền muộn cũng rất rõ ràng —— Vì Debby.
Nói ra cũng mất mặt, trước kia Rebertine không gặp ít người xinh như hoa, khi tặng cho Debby một cái hôn chúc ngủ ngon thì tỏ ra rất trấn định, bóng lưng rời khỏi thì vô cùng tiêu sái, nhưng chỉ có Rebertine tự mình biết khi bơi tới ngã quẹo khuất sau phiến đá ngầm thì không cân bằng không vững, bơi xiêu xiêu vẹo vẹo, vì sao? Khẩn trương a, kích động a, bởi vì nụ hôn chúc ngủ ngon này hắn đã tính kế từ lúc dẫn theo Debby về nhà, mặc dù cuối cùng hành động thành công, nhưng Rebertine vẫn phát hiện mình kỳ thực khẩn trương tới nỗi cái đuôi cũng run nhè nhẹ.
Sau đó Rebertine nằm trên giường tự khinh bỉ mình lần thứ một vạn lẻ một lần, nhưng cuối cùng vẫn tìm được lý do giải vây —— Debby quá trong sáng, trong sáng tới nỗi khi lưu lại trên trán hắn một nụ hôn ngủ ngon không hề mang theo chút *** nào cũng cảm thấy giống như đang bắt nạt hắn.
Càng làm cho Rebertine khóc không ra nước mắt chính là, chỉ một nụ hôn phớt này, một nụ hôn mà mình không dám nhìn đối phương phải cấp tốc rời đi, cư nhiên khiến ‘tiểu Rebertine’ ngày hôm sau ló đầu ra khỏi vẩy cá bên dưới, đi tới thế giới này lâu như vậy, lần đầu tiên Rebertine phải dùng tay giải quyết.
Đối với Debby, Rebertine cũng có chút ý nghĩ bất định, Debby rốt cuộc có thích mình không? đôi khi thấy Debby đỏ mặt trộm ngắm mình khiến trong lòng Rebertine sung sướng nghĩ đối phương khẳng định có ý với mình, nhưng đôi khi nghe Debby bla bla nói về những người bạn tri kỷ của mình tốt như thế nào, trong lòng Rebertine hơi hơi ủ dột. Rốt cuộc là xem mình như đối tượng yêu thầm, hay là thuần túy xem như bạn tốt? Nên biết Debby không có bằng hữu nhân ngư, đột nhiên có một, biểu hiện nhiệt tình một chút ỷ lại một chút thân cận một chút đều có thể lý giải. Lỡ như mình hiểu sai tất cả vậy chẳng phải quá khó xử hay sao? Lùi lại một vạn bước mà nói, dù mình da mặt dày không sợ mất mặt, Debby không có ý với mình, mà mình lại đi thông báo, vậy sẽ khiến Debby lá gan nhỏ hơn con thỏ chui vào trong vỏ ốc không dám ló đầu ra, vậy không phải quá thiệt thòi hay sao?
Hơn nữa sau khi Rebertine hôn nụ hôn chúc ngủ ngon kia, thái độ của Debby đối với hắn vẫn không có chút nào thay đổi, nên làm gì thì làm gì, rốt cuộc là sao đây a?
Vì vậy, Rebertine luôn luôn tự tin tự sướng cũng bắt đầu giống như một tên nhóc con vừa gặp mối tình đầu cả ngày bứt rứt băn khoăn khổ tâm đầy bụng.
Thống khổ chính là, cho dù quấn quýt đến nông nỗi này, Rebertine còn phải ngày ngày tìm Debby để thắt chặt tình cảm, thường xuyên tìm Debby ra ngoài giải sầu thỉnh thoảng mang Debby đến nơi không ai chú ý để xem các nhân ngư khác tập luyện, mỗi lần đều là băn khoăn lại vui sướng, rất sợ mình vừa lui ra sau, Debby đã bỏ đi, càng thêm cái được không bù nổi cái mất.
Khi Rebertine âm thầm quấn quýt nghẹn tới mức nội thương, gặp lại người mình tuyệt đối không muốn gặp, hắn nghĩ mình sắp phát cuồng.
“Có chuyện gì sao?” Rebertine thấy nhân ngư ở trước mặt mình đang nhẹ nhàng vẫy đuôi, cố gắng làm cho mình không thốt ra câu nào bậy bạ.
Thái độ vô cùng lãnh đạm và xa cách của Rebertine khiến Dean run sợ một chút, hắn ngẩng đầu mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Rebertine, vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Rebertine thấy Dean trầm mặc không nói, trong lòng lại phát điên, mợ nó a, ngươi đến đây chơi trò nhìn nhau với ông à? Nhưng đối tượng ca muốn nhìn không phải ngươi a, fk!
Hung hăng nôn mửa trong lòng một phen, Rebertine cứng nhắc nặn ra một nụ cười, “Dean?”
“Hả? Cái gì?” Dean còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn về phía Rebertine.
“Ta nói.” Rebertine nhịn xuống xúc động muốn rít gào, gằn từng chữ, “Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Ờ… Là như vậy…” Dean bởi vì lời nói của Rebertine mà lấy lại tinh thần, cười cười nói với Rebertine, “Kỳ thực, ngày hôm nay tới tìm ngươi là vì có vài việc.”
“Ừ, ngươi nói đi.” Rebertine gật đầu.
“Lần trước lúc Larv và Ivor bọn họ biểu diễn ta cũng xem, thực sự rất thú vị.” Dean vẫn giữ thái độ không nhanh không chậm như trước, “Hiện tại nghe nói bọn họ còn đang tập luyện cốt truyện mới, thoạt nhìn rất thú vị, cho nên, ta cũng muốn tham gia, có thể chứ?”
Nghe rõ ý đồ mà Dean tìm đến, Rebertine khách khí cười cười, “Ngươi muốn tham dự đương nhiên rất tốt, nhưng chuyện này không phải ta quản lý a, không bằng ngươi đi tìm Larv và Ivor đi, nếu như bọn họ nghĩ ngươi hợp thì sẽ cho ngươi thêm vào.”
“Nhưng, những nhân ngư kia đều nói đoàn kịch kỳ thực đều do ngươi vận hành.” Đối với lời từ chối từ Rebertine, Dean không hề buông tha, “Hay là ngươi nghĩ kỳ thực ta không đủ tư cách?”
“Không không không.” Rebertine đối với Dean đang mất kiên nhẫn trước mặt có chút đau đầu, “Ta không nghĩ như vậy, thành thật mà nói, ta đối với ai thích hợp sắm vai gì cũng không rành, xử lý việc này là Larv, cho nên ta mới bảo ngươi đi tìm hắn, cũng không phải ta nghĩ ngươi không đủ tư cách, thật sự. Hơn nữa, ta cũng không vận hành đoàn kịch, ta thỉnh thoảng tới đó là để hỗ trợ thôi. Ta nghĩ nhân ngư nói với ngươi chuyện này có lẽ là hiểu lầm.”
“Những câu chuyện này không phải ngươi viết sao?” Dean mở miệng hỏi.
“Ách… Là, ừ thì phải.” Rebertine giải thích, “Chỉ bất quá là nhờ trước đây rong chơi nên nghe được mà thôi.”
“Vậy ngươi thấy có vai diễn thích hợp nào dành cho ta trong những câu chuyện này không?” Dean không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi.
Rebertine bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của Dean, trong mắt hiện lên một tia mất kiên nhẫn, giọng điệu lại nhạt hơn một chút, “Ta chỉ phụ trách kể chuyện, tập luyện và phân vai đều do Larv, cho nên, nếu ngươi hứng thú với việc biểu diễn, không bằng đi tìm Larv, ta nghĩ, nếu có vai thích hợp với ngươi, hắn sẽ nói cho ngươi.”
Đã nói tới nước này, Dean luôn được người khác nâng niu cũng không tiện tiếp tục nói gì nữa, hắn không kéo dài chủ đề này với Rebertine, mà đổi chủ đề khác, “Reb, vì sao bây giờ ngươi lại lãnh đạm với ta như thế?”
“Hả?” Rebertine cho rằng mình nghe lầm.
“Ngươi trước đây đối với ta, không phải như thế.” Biểu tình của Dean có chút thụ thương, “Chẳng lẽ là vì ta cự tuyệt ngươi, nên ngươi…”
“Đương nhiên không phải.” Rebertine lúc này quả thực không biết nên khóc hay nên cười, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
“Thật sự là ta suy nghĩ nhiều sao?” Dean cắn môi, “Nhưng biểu tình và giọng điệu của ngươi, đều nói cho ta biết ngươi quá khác so với trước đây. Lẽ nào chúng ta hiện tại ngay cả bạn bè cũng không thể làm hay sao? Cũng không phải ái tình mới có thể thiên trường địa cửu, hữu nghị cũng có thể, không phải sao?”
Đối mặt với Dean đã tự rơi vào trong tình tự của bản thân, Rebertine trầm mặc.
Dean thấy Rebertine không nói lời nào, biểu tình càng thêm đáng thương, “Ta không thể làm bạn lữ với ngươi, nhưng ta thực sự không muốn mất đi người bạn như ngươi, thực sự, Rebertine…” Nói rồi tiến lên muốn nắm tay Rebertine, nhưng bị Rebertine né tránh.
Rebertine phản ứng như vậy khiến Dean sửng sốt, một giây sau, Rebertine kinh ngạc phát hiện trong mắt Dean cư nhiên ứa ra nước mắt, “Ngươi ghét ta như vậy sao? Cho nên ngay cả những hồi ức quá khứ ngươi cũng quên sao?”
Rebertine thấy Dean đã bị Quỳnh Dao nhập xác, quả thực như bị sét đánh, hắn không muốn tiếp tục nấn ná với nhân ngư giống cái luôn huyễn tưởng thế giới quay quanh mình này nữa, vì vậy đứng thẳng người rất nghiêm túc nói, “Dean, ngươi biết, ta không nhớ rõ chuyện quá khứ. Đồng thời, chuyện quá khứ đã qua rồi, chúng ta cần là tương lai, mà ta bây giờ, muốn bắt đầu cuộc sống mới. Điều này không liên quan tới bất kỳ ai, đây chỉ là quyết định của bản thân ta, ta muốn trải qua cuộc sống yên ổn mới của mình…”
Dean há mồm lại muốn nói gì đó, lúc này Debby vừa từ bên kia vội vội vàng vàng bơi tới, người chưa tới thanh âm đã tới trước, “Rebertine, ngươi ở đây thật tốt quá!”
Rebertine thấy Debby xuất hiện thì trong mắt hiện lên một tia vui mừng, vội bơi tới đón Debby, “Chuyện gì vậy? Sao lại sốt ruột như vậy?”
Đợi khi Debby bơi tới gần mới phát hiện sự tồn tại của Dean, nhất thời ý cười trên mặt bị thu lại, liếc nhìn Rebertine rồi có chút bứt rứt nói, “Ngươi đang có việc sao?”
“Không không không.” Rebertine nhìn thoáng qua Dean đang đứng một bên, lắc đầu nói, “Không có gì, ngươi sốt ruột như vậy là tìm ta có việc sao?”
“Ừ.” Debby nhìn nhìn Dean biểu tình không được đẹp cho lắm ở bên kia, suy nghĩ một chút rồi quyết tâm mở miệng, “Là có vài việc quan trọng muốn tìm ngươi.”
Rebertine thấy Debby không nói tỉ mỉ, hiểu rằng có lẽ không tiện để Dean nghe, vì vậy vỗ vỗ vai Debby, “Ngươi chờ ta một chút.” Nói xong lại bơi tới trước mặt Dean, “Hiện giờ ta có chút việc, trước tiên cứ như vậy. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, có thể tìm Larv thử xem. Hẹn gặp lại.”
Không đợi Dean trả lời, Rebertine liền mang theo Debby biểu tình rõ ràng có chút lo lắng đi khỏi đường nhìn của Dean.
Dean đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng Rebertine thân mật dắt Debby rời đi, cắn chặt môi.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 26: Thề trước hải thần
Khi bơi tới nơi mà Dean không thấy, Rebertine lúc này mới lên tiếng hỏi Debby, “Tìm ta có việc gấp sao?”
Debby một mực yên lặng bơi lúc này mới lấy lại tinh thần, vỗ trán, “Nha, đúng đúng, đi mau đi mau.” Nói rồi kéo Rebertine vội vã bơi tới một phương hướng.
Rebertine thấy trên mặt Debby hiện lên nét lo lắng, cũng không nói nhiều, đảo khách thành chủ kéo Debby tăng tốc.
Đợi khi bơi tới nơi Debby nói, Rebertine thấy cảnh tượng trước mắt thì có chút ngốc lăng, “Đây, đây là chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không biết nha.” Debby kéo tay Rebertine tiến lên, dùng tay giật mớ tảo rối bòng bong, “Ta đang ở nhà, sau đó thấy mấy con cá heo bơi qua bơi lại bên ngoài còn kêu đau đớn, nên liền đến xem chúng nó, sau đó phát hiện cái này…” Nói rồi Debby dùng ánh mắt trông mong nhìn Rebertine, “Ta không lấy ra được, ngươi có cách nào không?”
Rebertine nhìn chú cá heo không may bị hảo tảo quấn rối một nùi không chui ra được kia, lại nhìn xung quanh một chút, cần dùng hàm răng xé rách tảo ở bên hông cứu cá heo, tiến lên nói, “Ta thử xem.”
Giống như trên đất bằng, cây cỏ trong biển cũng chia ra rất nhiều loại, có loại kéo nhẹ là đứt, có loại thì dai nhách, càng giãy dụa càng quấn chặt. Xem ra chú cá heo không may này đã đụng phải loại sau, cũng không biết có phải do lúc vui chơi với đồng bạn thì bị đống hải tảo này quấn lấy hay không.
Cá heo bị quấn chặt thấy Rebertine bơi tới bên mình, mở cái miệng dài dài ai ai kêu hai tiếng, giống như đang cầu cứu.
Đối với loại động vật thiên tính hữu nghị này, Rebertine vươn tay vỗ cái miệng của nó, “Đừng lo, đừng lo, để ta xem.”
Lời nói của Rebertine như có ma lực, cá heo vốn còn nôn nóng bất an thực sự an tĩnh lại, dùng con mắt tròn xoe nhìn theo động tác của hắn.
Hải tảo quấn như một nùi len sợi, muốn tìm đầu mối là một việc hết sức khó khăn, Rebertine tìm một hồi vẫn không được, thẳng thắn chỉ huy đám cá heo ở bên —— Không như lúc đầu cắn xe lung tung không kết cấu, mà là dựa theo yêu cầu của Rebertine dọc theo một hướng chậm rãi từng chút một cắn đứt hải tảo.
Không biết chú cá heo này đã bị quấn bao lâu, cũng không biết đàn cá heo này đã lung tung cầu cứu bao lâu, chờ khi Rebertine thấy một nùi hải tảo bị cắn đứt dồn một đống ở đó thì ==lll Nhiều như vậy, buộc bánh chưng cũng thừa.
Cá heo được khôi phục tự do có vẻ hưng phấn không gì sánh được, thân thiết vây quanh Rebertine vòng vài vòng, còn dùng cái miệng thân thiết cọ cọ hai người.
Cá heo có tiếng là thiên sứ thân mật, sự mất kiên nhẫn khi gặp Dean của Rebertine hôm nay đã tiêu tan sau khi gặp đám cá heo ngây thơ hoạt bát này, Rebertine cười vỗ vỗ đầu chú cá heo không may, “Sau này đừng chạy bừa khắp nơi.”
“Phải nha, trong biển cũng có nơi nguy hiểm.” Debby cũng sờ sờ mồm cá heo căn dặn, “Lần sau không chắc sẽ có vận may tốt như vậy đâu đó.”
Lời này của Debby là thật, đàn cá heo này lúc trước Rebertine mang hắn ra ngoài chơi đã làm quen, cho nên khi cá heo nhỏ gặp nguy hiểm đám cá heo khoanh tay bỏ cuộc kia mới có thể tìm tới Debby hỗ trợ, nếu như không phải Debby gọi Rebertine tới, vậy chú cá heo này không chừng sẽ vĩnh viễn ngủ say trong biển.
Cá heo nhỏ hình như nghe hiểu được lời Debby và Rebertine nói, dùng vây đuôi vỗ vỗ đuôi hai người, sau đó lại khoái trá mà lượn một vòng.
Rebertine và Debby thấy dáng vẻ đẹp đẽ dí dỏm của cá heo thì cùng nhau bật cười.
Cùng đàn cá heo chơi đùa một hồi, sau đó con cá heo lớn đầu đàn bắt đầu dẫn dắt nhóm bạn của mình rời đi, cá heo nhỏ lưu luyến vây quanh Debby hồi lâu mới chậm chạp đi theo bạn mình.
Debby nhìn theo đàn cá heo bơi đi, phất phất tay, “Nè, sau này nhớ tới tìm ta chơi a!”
Cá heo nhỏ đáp lại bằng cách thở ra một cái bong bóng nước, việc này làm cho Rebertine ở một bên nhìn thấy bật cười.
Cho đến khi đàn cá heo bơi đi mất, Debby mới thu lại tầm mắt, nhìn Rebertine bên cạnh, “Cảm ơn ngươi, Rebertine.”
Rebertine thấy Debby nghiêm túc nói lời cảm ơn với mình, nổi lên tâm tư trêu ghẹo hắn, “Chỉ một tiếng cảm ơn là đủ rồi sao?”
“Hả?” Debby sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác hỏi thăm, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Rebertine phát hiện khi mình nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Debby thì nhịn không được mà muốn ôm chầm lấy, nhưng rõ ràng hiện tại không có lập trường này, vì vậy nửa đùa nửa thật nói, “Không bằng hôn ta một cái đi?”
Oanh! Mặt của Debby nhất thời còn đỏ hơn cả san hô đỏ.
Thấy mặt Debby đỏ lừ hầu như muốn tích huyết, Rebertine bắt đầu hối hận nghĩ mình đã đùa hơi quá, vì vậy gãi gãi đầu pha trò, “Ta chỉ đùa thôi, chỉ đùa thôi, đừng xem là thật.”
Nghe được Rebertine nói vậy, Debby dừng một chút, sau đó cúi đầu nga một tiếng, chính hắn cũng không rõ tại sao khi nghe câu đó thì trong lòng lại có cảm giác mất mác.
Đàn cá heo đi, Rebertine cũng lười tiếp tục đối mặt với một đống hải tảo, vì vậy mang theo Debby bơi về khu vực của nhân ngư.
Trên đường Rebertine dùng khóe mắt lén nhìn Debby, vài lần muốn nói lại thôi, hầu như lần nào cũng muốn mở miệng hỏi hắn có vấn đề gì thì hãy cứ hỏi mình, nhưng nói đến bên mép lại nuốt xuống, bởi vì Rebertine luôn luôn hy vọng Debby chủ động một chút, lại càng chủ động một chút.
Lúc này, Debby không khiến Rebertine thất vọng, hít thở sâu vài lần, hắn rốt cuộc lên tiếng, lắp bắp hỏi thăm, “Rebertine… De, Dean sao lại tới tìm ngươi thế?”
Vấn đề của Debby khiến trong lòng Rebertine mừng thầm một trận, đặc biệt phối hợp với biểu tình ‘ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi’ nhưng trong mắt lại lộ ra một tia khó ở, khiến hắn không thể không khuếch tán tư duy nghĩ Debby quả nhiên vẫn để ý tới mình. Hắn đối với việc giữa mình và vị ‘tiền nhiệm’ kia quả nhiên vẫn không thoải mái đúng không?
Nghĩ như thế trên mặt Rebertine nhịn không được treo lên nụ cười, “Là Dean muốn gia nhập đoàn kịch, cho nên tới hỏi ta.”
Đôi khi, không đâm thủng tầng cửa sổ giấy thì nguy hại luôn luôn thật lớn, ví dụ như hiện tại Rebertine bởi vì được Debby lưu ý mà mừng thầm, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Debby thì biến thành Rebertine bởi vì Dean tới tìm mình mà vui vẻ, điều này làm cho tâm tình của Debby càng thêm ảm đạm.
Debby thấp giọng hỏi một câu, “Ngươi muốn cho hắn thêm vào sao?”
Rebertine không muốn để Debby nhìn thấy nụ cười ngu ngốc của mình, khụ một tiếng rồi tỏ ra trầm tĩnh nói, “Ta cũng không quản lý chuyện này a, nên đã bảo hắn tới tìm Larv và Ivor rồi.”
“Ai thèm để ý tại sao hắn tới tìm ngươi.” Debby nghe xong cúi đầu nói thầm một câu.
“Hả? Ngươi nói cái gì?” Rebertine nhất thời không nghe rõ Debby nói, lên tiếng hỏi.
Debby lắc đầu, “Không nói gì hết, chúng ta mau đi thôi, ta còn một đoạn tiêu sa chưa dệt xong.”
Rebertine nhìn Debby đã bơi lên trước mình, lặng lẽ cười ngây ngô hai tiếng, cũng đuổi theo.
.
Đưa Debby về nhà, Rebertine suy nghĩ một chút rồi đi tới chỗ đoàn kịch luyện tập.
Chậm rãi bơi tới nơi đó, Larv và Ivor thấy Rebertine đến thì ném cho nhau một cái liếc nhìn cổ quái, sau đó mới bơi đến đấm nhẹ một cái lên vai Rebertine, “Nè, bạn hiền, sao ngươi lại tới đây?”
Rebertine thị lực tuyệt hảo đương nhiên không bỏ lỡ ánh mắt trao đổi của hai người kia, cười xấu xa nói, “Các ngươi ở trước mặt ta mắt đi mày lại làm cái gì? Có chuyện xấu gạt ta phải không?”
“Đương nhiên không có.” Ivor liền lắc đuôi phủ nhận, “Làm gì có chuyện xấu nào gạt nổi ngươi.”
Larv thì bày ra biểu tình nghiêm túc, “Vừa lúc ta đã làm xong chuyện ở đây, có thể đến nhà ngươi ngồi một lúc không?”
“Úc, đương nhiên.” Dáng vẻ nghiêm túc của Larv khiến Rebertine nhịn không được thu hồi tâm tư vui đùa vừa rồi, “Hoan nghênh đến cực điểm.”
“Vậy đi thôi.” Larv không cho Rebertine có cơ hội nói nhiều liền kéo hắn bơi về nhà hắn, Ivor sửng sốt một chút cũng đi theo.
.
“Được rồi, nhóc, ngươi làm sao vậy?” Đưa Larv và Ivor đến nhà, Rebertine khoanh tay hỏi Larv.
“Anh em, không phải ta làm sao, mà là ngươi làm sao vậy.” Larv đánh giá Rebertine hồi lâu mới lên tiếng, “Lẽ nào ngươi đối với Dean đã phục hồi tình cũ?”
“Hả?” Rebertine cho rằng mình nghe lầm.
“Ngươi bây giờ lại không quên được Dean sao?” Larv không để ý tới biểu tình khiếp sợ của Rebertine, tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là không.” Rebertine không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận, hắn cau mày bơi tới bên cạnh Larv, khoát tay lên vai hắn, hít sâu một hơi hỏi, “Bạn hiền, là chuyện gì đã dẫn ngươi tới suy đoán kinh khủng này?”
“Ngày hôm nay Dean tới.” Người nói là Ivor, “Hắn nói muốn gia nhập đoàn kịch của chúng ta, đồng thời bảo là đã nói với ngươi.”
“Chỉ bằng lời này mà các ngươi bảo ta lưu luyến không quên hắn sao?” Rebertine làm ra biểu tình muốn té xỉu.
Ivor có chút do dự, “Nhưng lúc hắn nói về ngươi thì giọng điệu rất thân mật, ngươi biết đó, lúc trước, ngươi luôn luôn không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của hắn.”
“Được rồi được rồi.” Rebertine giơ tay lên bày ra tư thế đầu hàng, “Đó là trước đây thôi, không phải bây giờ. Ta bây giờ tuyệt đối không có chút tâm tư nào đối với hắn, ta có thể thề với hải thần.” Nói rồi Rebertine lại bổ sung một câu, “Tấm lòng của ta đối với Debby cũng có thể thề với hải thần.”
Ivor thấy Rebertine thề son thề sắt, có chút nghi hoặc, “Vậy tại sao hắn nhắc tới ngươi?”
Rebertine lúc này cũng có chút phiền chán, “Đơn giản nghĩ có người quen thì dễ làm việc thôi, với tính cách quen thói chúng tinh phủng nguyệt của hắn, sợ rằng đã muốn làm nhân vật chính, nên mới lôi ta ra nói, các ngươi đại khái cũng bận tâm về ta.”
“Chúng ta có cần cho hắn vào hay không?” Ivor nhíu mày.
Rebertine xoay người nhìn về phía Larv, “Đừng suy xét về ta, các ngươi nên quyết định thế nào thì cứ làm, quá lưu ý trái lại không tốt, khiến người khác có chủ đề để nói. Cứ xem hắn như người bình thường, người khác yêu cầu thêm vào đoàn kịch cần khảo sát thế nào, thì cứ khảo sát hắn thế đó.”
Larv thấy Rebertine vẻ mặt bình tĩnh, hơn nửa ngày rốt cuộc cũng thở ra một hơi, “Được rồi, ta biết rồi.”
Rebertine cười tiến lên vỗ vai Larv và Ivor, “Các bạn hiền, ta biết các ngươi không muốn để ta thành đứa ngốc, ta đều hiểu. Ta sẽ không rơi vào một cái hố hai lần.”
Larv cười cười, “Ta biết.”
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiều Thụy
Chương 27: Cái gì?
Dean vào đoàn kịch, đồng thời hòa nhập rất vui vẻ.
Kết quả như vậy có người mừng có người sầu, lúc Rebertine biết tin này chỉ giật nhẹ khóe miệng, cười cười nhún nhún vai, nên làm gì thì cứ làm, mặc dù sâu trong nội tâm hắn không quá muốn để cuộc sống của Dean giao tập với của mình, nhưng đó không phải đoàn kịch của một mình hắn, huống hồ, cho phép Dean vào đoàn kịch là các thành viên cùng ra quyết định.
Để tránh những phiền phức không tất yếu, Rebertine bắt đầu tận lực giảm số lần đến đoàn kịch của mình, muốn nói chuyện phiếm tán dóc với hai anh em tốt Ivor và Larv cũng không nhất định phải đến đoàn kịch.
Bất quá nếu là tận lực không đi, vậy có tình huống nhất định phải đi, ví vụ như lúc bị nhắc nhở tới đưa kịch bản.
Rebertine lắc lắc lư lư bơi tới đoàn kịch nhìn vào trong liếc mắt quan sát, phát hiện không thấy Dean thì vội vàng gọi Larv đi ra giao kịch bản cho hắn, sau đó xoay người rời đi, Larv thấy thì cười trêu, “Ngươi hiện tại giống như có một trăm con cá mập đuổi theo vậy.”
Đối với lời chế nhạo của bạn tốt, Rebertine không thèm ngoảnh đầu lại mà phẩy tay rồi tăng tốc.
Larv nhún vai, cười xoay người bơi vào trong đoàn kịch, nhưng vừa xoay người, hắn liền phát hiện có người ở cách đó không xa đang nhìn lại đây, “Dean?”
Dean đứng nơi đó nhìn theo hướng Rebertine rời khỏi, biểu tình có chút đắng chát, “Hắn hiện tại muốn quyết liệt với ta tới tình trạng này sao?”
Larv thu lại nụ cười trên mặt, thản nhiên nói, “Chờ tộc trưởng trở về sẽ cử hành nghi thức cho ngươi và Colin, ta nghĩ Rebertine làm không hề sai.” Nói xong cũng không chờ Dean trả lời, trực tiếp bơi vào trong.
Dean đứng mím mím môi một hồi, cũng tiến vào.
.
Rebertine hoàn toàn không biết có đoạn nhạc đêm này, sau khi giao kịch bản xong thì bơi tới nhà Debby, bởi vì Rebertine muốn tìm Debby nói chuyện —— Hắn phát hiện tâm trạng của Debby dạo này không ổn.
Thỉnh thoảng thất thần thỉnh thoảng nhíu mày, còn có vài lần Rebertine phát hiện Debby xuất thần nhìn mình —— Rebertine còn chưa tự kỷ tới mức nghĩ rằng mình quá đẹp trai nên Debby mới nhìn tới ngây ngẩn, thần tình như vậy rõ ràng là trong lòng có chuyện, nhưng khiến Rebertine phiền não nhất là lúc hắn hỏi Debby thì chỉ nhận được cái lắc đầu.
Rebertine đã lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng kế hoạch vĩnh viễn không bằng biến hóa, hắn bị hớ, ngay trên cửa nhà Debby hắn phát hiện có lời nhắn, là lưu cho hắn.
Rebertine, hãy đến quần thể san hô Franz, ta ở đó chờ ngươi.
Debby
Rebertine đọc nội dung trên lời nhắn, nở nụ cười một chút, tuy tên nhóc kia hiện giờ hình như có chuyện gì đó băn khoăn, nhưng nhiều ngày tiếp xúc cuối cùng cũng khiến hắn không hề nhát gan mẫn cảm như vậy, có thể chủ động hẹn mình coi như một mở đầu tốt đẹp, càng nghĩ nụ cười trên mặt Rebertine càng lớn, hắn nắm chặt mẫu giấy ghi tin nhắn trong tay bơi tới quần san hô Franz, chiếc đuôi thỉnh thoảng lắc lư tiết lộ tâm tình cực kỳ tốt của hắn.
.
Quần thể san hô Franz là một nơi xinh đẹp, nơi đó có từng cụm san hô màu sắc tiên diễm mỹ lẹ và những con cá xinh xắn lanh lợi, san hô lưu động trong nước biển còn có thể nhẹ nhàng lắc lư, giống như lá cây lắc lư trên đất bằng, khiến người ta nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
Được Debby hẹn gặp tại một nơi xinh đẹp như vậy, Rebertine gặp gió bất động cũng không thể nào khống chế tư duy của mình cứ tưởng tượng tới —— Chẳng lẽ Debby muốn thổ lộ tâm sự thanh xuân của hắn với mình? Trong tâm sự nhỏ này có thể nào một diễn viên khác là mình không?
Nếu như Larv và Ivor ở đây, bọn họ sẽ nói cho Rebertine biết, nụ cười hiện tại của hắn ngu ngốc tới cỡ nào.
Tốc độ Rebertine bơi tới quần thể san hô Franz không tính là chậm, nhưng hắn không nhìn thấy hình bóng của Debby, điều này làm cho tim Rebertine nghẹn lại, là chờ mình quá lâu nên đã đến nơi khác rồi sao?
Không đợi Rebertine xoay người tìm, sau lưng hắn đã vang lên một giọng nói, “Rebertine, ngươi đã đến rồi à?”
Giọng nói hoàn toàn khác hẳn với Debby khiến Rebertine khựng lại một chút, sau đó xoay người, nhìn về phía người đến, Rebertine nhướng mi lên, “Là ngươi?”
.
“Hi, Al, đã lâu không gặp rồi.” Debby nhảy lên mặt biển, quen thuộc ngồi xuống tảng đá to, cười tủm tỉm chào hỏi người bạn đất liền đứng chờ bên cạnh.
“Úc… Đúng là lâu lắm rồi.” Người con trai có mái tóc vàng đậm màu hơn Debby vươn tay vỗ vai Debby, lộ ra một nụ cười xán lạn gật đầu nói, “Ngươi biết đó, mỗi lần đến thời tiết này thôn trấn luôn khá bận rộn, ta phải về nhà hỗ trợ. Có điều, ta vừa làm việc xong đã tới tìm ngươi này, thế nào, dạo này có khỏe không?”
“Ừm, rất không tồi.” Debby gật đầu, trên mặt là nụ cười khiến người ta thích như thường ngày, “Ta tưởng ngươi còn bận rộn một thời gian, không ngờ hôm nay ngươi lại thổi ốc biển tìm ta.”
Al ngồi xống tảng đá mà Debby ngồi, nhún nhún vai, “Còn chưa xong xuôi, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút, ngươi biết đó, công tác liên tục đối với ta mà nói là một loại dằn vặt.”
Debby bị dáng vẻ trợn mắt đá lông nheo của Al chọc cười, Al thấy Debby bật cười, hắn cũng cười theo.
Hai người chụm đầu cười một hồi mới dừng lại, Debby hỏi Al, “Dạo này trong trấn các ngươi có chuyện gì mới mẻ không?”
Al lắc đầu, “Tất cả đều không có gì thay đổi,” Nói rồi dừng một chút, “Ngay cả Lance còn chưa trở về.”
Nghe Al nhắc tới Lance, ý cười trên mặt Debby cũng dần nhạt xuống, hắn vươn tay vỗ lên cánh tay Al, “Hắn nhất định sẽ mau chóng trở lại thôi, bởi vì có những người bạn là chúng ta lo lắng cho hắn.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Al nghe được Debby an ủi, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Ta nghĩ hắn nhất định sẽ tìm được thánh địa sau đó bình an trở về, ta mỗi ngày đều cầu khẩn như vậy.”
Debby cũng hé miệng cười, “Ta cũng cầu với hải thần nữa.”
“Cảm ơn ngươi, Debby.” Lời nói của Debby khiến Al lộ ra vẻ mặt cảm động, “Lance sẽ cảm động vì có người bạn như ngươi.”
“Chúng ta đều là bạn tốt của Lance nha.” Debby lúc lắc cái đuôi tẩm trong nước cười tủm tỉm đáp.
“Ừ, chúng ta đều là bạn tốt của Lance.” Al dùng sức gật đầu, sau đó nhìn nhìn Debby, nghiêng đầu nói, “Debby, ngươi hình như có chút là lạ.”
“Hả?” Câu nói không đầu không đuôi của Al khiến Debby rất nghi hoặc, “Cái gì?”
Al lại đánh giá Debby từ trên xuống dưới một phen, nói rất khẳng định, “Đúng, ngươi hình như có chỗ nào đó là lạ.”
“Là lạ? Lạ chỗ nào?” Bị Al đánh giá, Debby cũng nhịn không được cúi đầu kiểm tra mình, nhưng không phát hiện gì cả.
“Thì là…” Al suy tư một trận, sau đó vỗ tay một cái, “Đúng, cảm giác, cảm giác tạo ra không giống, càng thêm sáng sủa vui vẻ một ít.” Nói rồi Al huých huých vai Debby, cười gian hỏi, “Nè, cưng, có phải gặp chuyện tốt gì rồi không?”
“Chuyện tốt?” Debby mờ mịt nhíu mày, sau đó lại không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
“Woa, thật sự gặp được chuyện tốt gì rồi à?” Phản ứng của Debby khiến Al kêu ra tiếng, “Có chuyện vui phải chia sẻ cho bạn bè a, mau nói mau nói, lẽ nào Debby nhỏ bé của chúng ta đã gặt hái được ái tình rồi sao?”
Câu nói cuối cùng của Al khiến Debby như bị kim chích vào mông tõm một cái nhảy vào trong biển, nửa ngày mới ló đầu ra lắp bắp nói, “Cái, cái gì ái tình a, Al ngươi đừng nói bậy.”
Al hưng phấn nhổm lên bất chấp hình tượng, ngồi bò trên đá tảng mắt đối mắt với Debby, “Hì, chúng ta là bạn tốt không có gì giấu diếm nhau, ta rất hiểu ngươi, nhìn phản ứng của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời nói dối của ngươi sao!”
Nước biển lạnh vẫn chưa hạ nhiệt độ cho gương mặt nóng bừng của Debby, mặt hắn vẫn nóng như trước, nhưng nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Al, những lời phủ nhận trong miệng lại không thốt ra được, chỉ lẩm bẩm nói, “Ta, ta cũng không biết…”
Al không bỏ lỡ một tia u sầu trong mắt Debby, biểu tình cũng nghiêm túc lên, “Thế nào, gặp phải vấn đề rồi sao? Nói đi, ta sẽ tư vấn cho ngươi.”
“Ngươi?” Debby lần đầu tiên nghi vấn người bạn tốt của mình, bởi vì hắn nghĩ, người bạn này của hắn thực sự không quá giống cái loại phân tích tình cảm chuyên nghiệp.
“Ta thì sao? Ta cũng có kinh nghiệm đó được chưa?” Hoài nghi của Debby khiến quả tim Al đập thình thịch, “Tại phương diện tình cảm, ta biết nhiều hơn ngươi, ngẫm lại Rupert đi.”
Rupert là bạn lữ của Al, Al vừa đưa ví dụ này ra, Debby ngẫm lại thấy hình như cũng phải, vì vậy gật đầu, lần nữa ngồi lên tảng đá, “Được rồi, thành thật mà nói, kỳ thực trong lòng ta cũng rất loạn…”
“Ừm, ngươi nói đi, ta phân tích giúp ngươi.” Al lập tức bày ra tư thế của tri tâm ca ca.
Có thể là do tình cảm của Al và Rupert khiến Debby nghĩ đối phương có thể dựa dẫm, có thể là do mấy ngày nay phiền não và băn khoăn khiến Debby rất muốn tìm một người để kể lể, sau cùng Debby lên tiếng kể về chuyện giữa hắn và Rebertine.
Từ buổi gặp nhau lúc ban đầu không tính mỹ hảo thậm chí là mạo hiểm, đến sau đó quen biết, lại đến lúc lén ở chung trong phòng giam, Rebertine chủ động tiếp xúc với Debby, rõ rệt hay âm thầm quan tâm săn sóc cho Debby.
Debby kể cho Al nghe về Rebertine, một người tri kỷ dẫn dắt hắn dần dần dung nhập vào vòng xã hội, dẫn dắt bạn bè của hắn tiếp nhận mình, một Rebertine mang theo hắn ngao du chơi đùa trong biển rộng, một người kể cho hắn nghe những chuyện thú vị hay kỳ lạ mà hắn biết, còn có ngày đó dưới ánh trăng sáng tỏ và những ngôi sao băng khiến Debby ghi khắc cả đời.
Phiền não về tình cảm khiến Debby không hề bảo lưu lại một chút nào đối với Al, hắn kể ra những chuyện ngọt ngào vui vẻ trước đây, cũng kể về nỗi phiền não lớn nhất của mình —— Dean.
Đúng vậy, Dean là phiền não lớn nhất hiện giờ của Debby, hắn không muốn Rebertine tiếp xúc quá gần với Dean, thậm chí hai người chỉ nói chuyện một hồi cũng khiến Debby thấy khó chịu —— Debby cực ghét bản thân mình như vậy, hắn nghĩ bản thân mình khi tràn ngập lòng đố kỵ thì rất xấu xí.
Debby không đưa ra yêu cầu bắt Rebertine làm bất cứ chuyện gì, nhưng hắn cũng không thể khống chế sự khó chịu trong lòng mình, cùng với, một tia bất an.
Thỉnh thoảng, Debby nghĩ Dean là viên minh châu đẹp nhất, mà mình, thì là một hạt cát nhỏ bé dưới đáy biển mà không ai thèm chú ý, hay một hòn đá xám xịt, đứng chung một chỗ với Dean, sẽ chỉ khiến Debby cảm thấy tự ti muốn lui bước.
Debby thậm chí cảm kích Al đã gọi mình lên mặt biển, quá nhiều tâm sự đọng lại trong lòng, Debby nghĩ nếu không tìm nơi nào đó để nói thì hắn sắp điên rồi.
Al lẳng lặng nghe Debby kể hết, sau đó hắn rất khẳng định nói với Debby đang mang vẻ mặt thất bại và bất an, “Rất hiển nhiên, Rebertine thích ngươi, mà ngươi, cũng thích hắn.”
“Không không, ta nghĩ Rebertine không có thích ta, hắn chỉ xem ta như bạn thôi.” Kết luận của Al khiến Debby lắc đầu như trống bỏi, phủ nhận xong Debby gục đầu xuống, “Ngươi là bạn ta, không nên lừa dối ta, có thể ta thật sự có chút thiện cảm với Rebertine, nhưng, ta nghĩ, Rebertine không phải người ôm loại tình cảm đó với ta như ngươi nghĩ.”
Al cũng không vội vàng bênh vực quan điểm của mình, chỉ không nhanh không chậm nói, “Ta chỉ dựa theo chuyện ngươi kể mà đoán ra thôi, ngươi xem, Rebertine cũng không xun xoe như vậy với nhân ngư giống cái khác không phải sao? Cho dù hắn đã từng thích Dean kia, tuy ngươi không quá thích bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận Rebertine không hề quá thân mật với hắn không phải sao? Từ lời kể của ngươi, mặc kệ trước đây Rebertine thế nào, chí ít hiện tại thái độ xử sự của hắn không phải là diễn xuất của một tên hoa hoa công tử. Hắn chịu vì ngươi, một nhân ngư giống cái làm nhiều như vậy, ngươi còn hoài nghi hắn cái gì nữa? Thậm chí ta nghĩ, có lẽ bây giờ hắn đang khổ não, hắn đã biểu hiện rõ ràng thế kia, vì sao ngươi vẫn cứ thờ ơ như vậy!”
Theo lời của Al, tâm tình Debby thoáng trấn định một chút, hắn hiện tại đã vứt bỏ hoài nghi Al không đáng dựa dẫm ban nãy, hoàn toàn xem hắn như ngọn đèn sáng chỉ đường cho mình, “Nếu như ngươi nói là thật, vậy, ta nên làm gì bây giờ?”
“Đáp lại hắn chứ sao, không cần biểu lộ gì hết, nhưng ít nhất phải đáp lại hắn.” Al nói như đinh đóng cột, vung tay lên, “Biểu lộ thái độ của ngươi trong vài sự việc, nói cho hắn biết cảm nhận của ngươi. Tin tưởng ta, hắn sẽ không vì thế mà phản cảm, trái lại sẽ thấy mừng rơn!” Al đè vai Debby, “Cưng à, ngươi phải chủ động một chút, hạnh phúc sẽ không ở tại chỗ chờ ngươi, nó cần ngươi phải nỗ lực, nếu như ngươi thích Rebertine, thì đừng để hắn mù quáng mò mẫm. Thật đó, ngươi có thể đợi hắn biểu lộ với ngươi, nhưng trước đó, ngươi phải cho hắn một ít cổ vũ, ngươi phải để hắn cảm thấy được kỳ thực tâm ý của các ngươi là như nhau…”
.
“Dũng cảm một chút… Ta nên vì tương lai của mình, vì hạnh phúc của mình dũng cảm một chút…” Tạm biệt nhà tư vấn tình cảm, Debby không ngừng lập đi lập lại những lời nhắc nhở của Al, cấp tốc bơi về địa phương của nhân ngư.
Al không phải ma thuật sư, hắn không cách nào khiến một con thỏ nhát gan bỗng nhiên biến thành một con cọp kinh sợ tứ phương, nhưng ít nhất, hắn giúp Debby kiên định tâm tình vốn còn đang hoang mang chui rúc.
Yêu, là hai bên, một bên lạnh lùng một bên nhiệt tình thì vĩnh viễn không thể hái được đóa hoa nhỏ gọi là ái tình, đây là đạo lý mà ngày hôm nay Debby đã minh bạch.
Debby nhỏ bé nhát gan, mẫn cảm, ngượng ngùng trở về lãnh địa nhân ngư, sau khi tự hỏi một hồi, xoay người bơi đến nhà Rebertine —— Hắn đương nhiên không bỏ lỡ ánh mắt lo lắng nhìn về phía mình của Rebertine mấy ngày nay, hắn quyết định trực tiếp nói chuyện với Rebertine, ít nhất, đừng khiến Rebertine lại loay hoay trong sương mù.
Bơi tới nhà Rebertine tốn không nhiều thời gian, nhưng Debby kinh ngạc phát hiện nhà Rebertine hôm nay vô cùng náo nhiệt, có nhiều nhân ngư đang tụ tập bên trong.
Không đợi Debby phản ứng kịp, Larv đã từ bên trong bơi ra, thấy được Debby cách đó không xa thì sửng sốt, ngẩn ra một hồi rồi bơi đến, “Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta, ta đến tìm Rebertine.” Debby đối mặt với Larv đã không còn khẩn trương như lúc đầu, hắn nghiêng người nhìn vào nhà Rebertine, hỏi, “Sao hôm nay náo nhiệt như vậy, các ngươi đang dàn dựng kịch sao?”
“Không…” Larv nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy?” Debby dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Larv.
Nhìn ánh mắt tinh thuần của Debby, Larv bỗng nhiên nghĩ há mồm là một chuyện gian nan, qua hồi lâu, Larv mới hít một hơi thật sâu, nói ra một câu khiến Debby cảm thấy trời đất đảo lộn, “Rebertine, bị thương, rất nghiêm trọng.”
“Cái gì?” Debby vô thức thốt lên.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét