Trang


Chinta

Thứ Ba, 21 tháng 11, 2017

XVCTHNN: Chương 28 + 29 + 30 + 31

XVCTHNN: Chương 28 + 29 + 30 + 31 
____________________________________Bên Vns có nhiều người khá là… vô duyên =”= người ta nói không đúng thì nên đính chính, nhưng đính chính thì cũng phải biết lựa lời mà nói, gì mà ra rả như chửi vào mặt người ta, biết được một vài thông tin hơn người thì tốt lắm sao, đã vậy còn có cái thói không thích truyện gì là ra rả chê bai để khuyến khích người khác khỏi đọc, cái gì mà “mình chỉ nói lên suy nghĩ của mình, ai muốn đọc thì cứ đọc thôi”. Thử nghĩ, khi thấy một bộ truyện có vẻ hay, nhưng chưa kịp đọc mà lại thấy một bài chửi rủa dài dằng dặc, phê phán đủ mọi nhân vật, người ta đương nhiên sẽ có cái nhìn phiến diện, tiềm thức sẽ nghĩ nó không hay, làm gì cũng nên biết lựa lời mà nói, đừng trút mọi sự khó chịu của mình vào người khác. Một câu thôi: bất lịch sự!

Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy


Chương 28: Một giọt lệ


Debby không biết mình đã được Larv dẫn vào nhà Rebertine như thế nào, thậm chí đối mặt với một phòng đầy nhân ngư trong lòng hắn cũng không có nửa điểm bất an, bởi vì giờ này phút này, toàn bộ tâm thần của Debby đều tập trung trên người nhân ngư giống đực đang nhắm chặt hai mắt kia —— Đó là Rebertine, sắc mặt tái nhợt, vết thương đầy người, hơi thở thoi thóp.

Larv dẫn Debby vào, thấy rõ khoảnh khắc khi Debby nhìn thấy Rebertine thì sắc mặt trở nên trắng bệch, không khỏi vô thức cong khóe miệng.

Sự xuất hiện của Debby đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của những nhân ngư bên trong, thấy nhân ngư giống cái có chút khiếm khuyết hiếm kia xuất hiện trước đám đông, mỗi người mang thần thái khác nhau, nhưng còn Ivor khi thấy Debby bơi tới, nghẹn ngào chào hỏi, “Debby, ngươi đã đến rồi, Rebertine hắn…”

“Rebertine thế nào rồi?” Debby không chờ Ivor nói xong, xoay người nhìn thẳng vào mắt Ivor.

“Rất nghiêm trọng…” Ivor nói ra thì con ngươi lại đỏ lên, hắn cúi thấp đầu xuống, “Vết thương rất nhiều cũng rất sâu, ngươi biết đó, cá mập chưa bao giờ hiền lành.”

“Nước bọt của nhân ngư không phải có thể giúp vết thương khép lại sao?” Debby nhẹ giọng hỏi.

“Vết thương của Rebertine quá sâu, thực sự quá sâu…” Câu trả lời của Ivor có chút thất vọng.

Debby nghe xong không nói gì nữa, xoay người kinh ngạc nhìn Rebertine hồi lâu, sau đó không nói lời nào mà xoay người rời đi, ngay cả Ivor ở phía sau gọi với theo ầm ĩ cũng mắt điếc tai ngơ.

Debby chạy ra khỏi nhà Rebertine quay lại nhà mình, chưa kịp lấy hơi đã lục tung khắp nhà tìm hồi lâu, sau đó ôm một đống đồ lớn chạy tới một nơi.

.

“Rầm rầm rầm!” Đi tới trước căn nhà nhỏ âm u, Debby dùng khí lực lớn nhất của mình gõ mạnh lên cánh cửa xám xịt, liên tục không ngừng.

“Nè nè nè, nhẹ chút, nhẹ chút!” Hiển nhiên, chủ nhân gian nhà đối với phương thức gọi cửa của Debby rất không hài lòng, hắn nổi giận đùng đùng mở bật cửa ra phất tay quát, “Không lẽ bây giờ nhân ngư ngay cả hai chữ giáo dục cũng không biết viết thế nào à?”

Nhưng trả lời đối phương không phải lời xin lỗi của Debby, mà là trong lòng bị nhét một đống đồ mà Debby mang tới, chủ nhân nhà ở còn chưa kịp phản ứng thì hai tay hắn đã bị Debby dùng sức nắm, “Những thứ này đều cho ngươi, cho ngươi cả đó, ngươi có thứ gì có thể giúp trị vết thương thì mau cho ta, làm ơn, nếu như những thứ này không đủ, ta, ta, ta còn có thể tiếp tục dệt, sau này tiêu sa ta dệt được đều cho ngươi, cầu ngươi cho ta thứ gì trị vết thương đi!” Debby nói rất khẩn cấp, nhưng khiến người ta không thể bỏ qua sự run rẩy trong thanh âm của hắn.

Chủ nhân gian nhà cúi đầu nhìn những thứ trong lòng mình, mở miệng nói, “Woa, đúng là tiêu sa không tồi, còn có kim tệ và ngọc trai nữa.”

Nghe được đối phương trả lời, gánh nặng trong lòng Debby liền được mở ra, nhưng còn chưa chờ hắn lộ ra nụ cười hoàn chỉnh, câu nói của đối phương khiến hắn như rơi vào khe nứt, “Nhưng ta không còn thứ gì giúp trị thương nữa rồi.”

“Cái gì?” Debby cười được phân nửa thì nụ cười cứng lại trên mặt, có vẻ vô cùng khó coi.

“Là thế này, ta không còn thứ gì có thể trị thương nữa.” Đối phương nhún vai, thờ ơ đáp.

“Sao lại không còn?” Debby lần đầu tiên nói chuyện to tiếng như vậy, “Rõ ràng lần trước ngươi đã trao đổi với Rebertine, sao ngươi lại không có?” Nói rồi Debby nghĩ tới một khả năng, bơi tiến lên một lần nữa nắm chặt tay đối phương, “Là không hài lòng với những thứ này? Ngươi không thích sao? Vậy ngươi thích cái gì? Ngươi nói cho ta biết, chỉ cần nói, vô luận thế nào ta cũng làm ra cho ngươi, cho nên, làm ơn cho ta thuốc trị thương đi được không?”

“Úc, ngươi cũng biết Rebertine hả, đúng là ta đã cho hắn cái kia, nhưng chỉ có một thôi, hiểu không, cưng?” Thấy Debby tâm tình kích động, chủ gian nhà rõ ràng có chút không quá thích ứng, hắn giãy khỏi bàn tay của của Debby, lui về sau một bước, “Thành thật mà nói, ta rất hứng thú với những gì ngươi mang đến, nhưng, ta có đạo đức của nhân ngư, cũng không lừa gạt người khác!”

“Sao ngươi lại không có?” Debby lại rống lên một câu, sau đó câu này giống như rút hết toàn bộ sức lực của hắn khiến hắn vô lực tựa lên đá ngầm, thấp giọng nỉ non, “Ngươi không phải Nathaniel có tất cả mọi thứ trong biển sao? Tại sao lại không có… tại sao lại…”

Nathaniel thấy Debby thất hồn lạc phách, bĩu môi, “Mặc dù ta phi thường tán thành sự đánh giá của ngươi dành cho đống sưu tập của ta, nhưng thật sự ta không có, cho nên, đi đi, ta không muốn một nhân ngư giống cái nhu nhược quanh quẩn nơi này của ta rồi rước lấy lời dè bĩu của kẻ khác.” Nói xong cũng không thèm để ý tới phản ứng của Debby, xoay người đi vào phòng, đóng sầm cửa lại không chút lưu tình, chỉ để lại Debby ngơ ngác tựa trên đá ngầm, có vẻ tuyệt vọng và bất lực.

.

Khi những nhân ngư đến thăm Rebertine lục tục rời đi, sau cùng trong phòng chỉ còn Larv và Ivor, hai người thấy Rebertine vẫn hôn mê bất tỉnh thì liếc nhìn nhau, nhịn không được thở dài một hơi.

“Rõ ràng lúc giao kịch bản cho chúng ta vẫn khỏe, tại sao mới đảo mắt đã biến thành như vậy?” Trong giọng nói của Ivor có đau lòng, có tự trách, có nghi hoặc, “Reb hắn rốt cuộc đã đi đâu, tại sao lại gặp chuyện bất hạnh này?”

“Ta cũng không biết.” Larv lần thứ hai nhìn thoáng qua Rebertine không hề có dấu hiệu thức tỉnh, lại thở dài một hơi, “Có thể, chúng ta nên thấy may mắn vì có đàn cá heo cứu hắn, bằng không, chúng ta có lẽ sẽ vĩnh viễn mất đi người bạn này…”

“Hắn ——” Ivor há mồm còn định nói gì đó, thế nhưng sự xuất hiện của Debby thất hồn lạc phách trước cửa khiến hắn đem lời định nói nuốt xuống, mắt mở to nhìn Debby bơi tới gần, “Debby, ngươi làm sao vậy?”

Debby giống như không nghe thấy câu hỏi của Ivor, chỉ bơi tới bên cạnh Rebertine, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, trong mắt ứa ra nước mắt.

Ivor thấy Debby như thay đổi thành một người khác thì nhíu nhíu mày, sau đó định lên tiếng, nhưng lại bị Larv giơ tay ngăn lại, hắn phẩy phẩy tay ý bảo Ivor không nên nói gì nữa, sau đó quay đầu nói với Debby, “Ngươi có thể giúp chúng ta chăm sóc Rebertine một lúc không? Ta và Ivor cần về nhà một chuyến.”

Debby không hề dời mắt khỏi Rebertine, cũng không trả lời Larv, chỉ trầm mặc ngồi như thế.

Larv cũng không nóng nảy, lẳng lặng đứng một bên.

Qua một hồi lâu, Debby mới giống như từ trong mộng tỉnh lại, quay đầu mờ mịt nhìn về phía Larv, “Ừm, ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn.”

Debby như vậy khiến Larv hơi cau mày, nhưng hắn vẫn cười hiền lành với Debby, “Tốt lắm, ta và Ivor đi trước, chúng ta sẽ không đi quá lâu, phiền ngươi rồi.”

“Ừm.” Debby lại gật đầu, sau đó xoay người nhìn Rebertine không nói gì với Larv nữa.

Larv thấy vậy cũng không nhiều lời, kéo Ivor bơi ra cửa.

Hai người lẳng lặng bơi hồi lâu, Ivor từ lúc Larv ra hiệu đã không hé răng lúc này lên tiếng, “Debby như vậy ngươi còn yên tâm giao Reb cho hắn chăm sóc sao?”

Trên mặt Larv không có biểu tình gì, “Ta nghĩ, Debby cần thời gian ở bên Reb, mà Reb có lẽ cũng hy vọng được đơn độc với Debby.”

“Nhưng Debby hiện tại như người mất hồn, hắn có thể chăm sóc tốt cho Reb sao?” Ivor hiển nhiên không quá tán thành cách làm của Larv, “Lúc đầu không nói một lời đã bỏ đi, sau đó lại mang theo một đống lớn trở lại, ta không rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì, hắn cho tới giờ luôn rụt rè sợ hãi như thế, có thể giúp đỡ gì cho Reb?!”

“Chúng ta lưu lại ở đó thì làm được gì?” Larv quay đầu nhìn về phía Ivor, trong giọng nói mang theo chút mất kiên nhẫn, “Chúng ta có thể làm gì cho Reb thì đều đã làm, hiện tại điều chúng ta phải làm là đợi, đợi hắn tỉnh lại, đợi vết thương của hắn khép lại, còn cái khác, ngươi có thể làm gì?”

Lời nói của Larv khiến Ivor á khẩu không trả lời được, một lát hắn mới có chút phiền não mà dùng đuôi dốc sức quật lên mặt đất, khiến cho một đống cát tung lên.

Thấy Ivor bởi vì bạn tri kỷ bị thương mà phiền táo không thôi, Larv hít sâu một hơi, “Ta biết ngay từ đầu ngươi đã không tán thành việc Reb theo đuổi Debby, ngươi nghĩ Debby không xứng với Reb, thành thật mà nói, ngay từ đầu ta cũng nghĩ như thế, thậm chí ta thấy Reb nỗ lực như vậy mà Debby lại không đáp lại một chút nào, thật đúng là không đáng. Nhưng, ngày hôm nay ta biết, Debby không phải vô cảm như chúng ta tưởng, hắn vì sao lại thất hồn lạc phách như vậy, vì sao trong mắt lại thẫn thờ như vậy, đơn giản là do Rebertine bị thương. Hắn quan tâm Reb hơn ta với ngươi rất nhiều. Khi biết Reb bị thương, đả kích tinh thần của hắn không thua gì ta với ngươi.” Nói rồi Larv nắm vai Ivor, “Biết hắn tại sao mang theo một đống đồ trở về không? Ta biết, bởi vì hắn đi tìm Nathaniel.”

“Cái gì?” Lời nói của Larv khiến Ivor mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

“Phải, hắn đi tìm Nathaniel.” Larv buông tay tiếp tục bơi tới phía trước, chậm rãi nói, “Đương nhiên, lúc hắn quay đầu bỏ đi không nói một lời ta sợ hắn gặp chuyện không may, nên đi theo sau, ta thấy hắn lục tung khắp nhà tìm kiếm những thứ có giá trị, rồi không chút do dự đi tới nhà của Nathaniel quái dị mà ngay cả chúng ta cũng lảng xa. Ta thấy hắn khẩn cầu Nathaniel đổi cho hắn loại thuốc có thể trị vết thương, ta cũng thấy hắn tuyệt vọng khi bị Nathaniel từ chối. Hắn không hề khiếp nhược như chúng ta tưởng tượng, thực sự, hắn cũng muốn được làm gì đó cho Reb.”

“Larv, ta…” Lời nói của Larv khiến Ivor cúi đầu, lúc này đây, hắn ngược lại không biết nên nói thế nào, hắn không hề có ý giận chó đánh mèo Debby, hắn kỳ thực cũng không phải có ý kiến gì với Debby như Larv từng có, chỉ là thấy bạn thân vết thương đầy mình, đầu óc rối loạn…

“Ta biết, ta biết cả.” Larv vỗ vỗ vai Ivor, trong mắt mang theo thấu hiểu, là thông cảm, “Chúng ta đều là vì Reb.”

.

Bên kia, trong nhà Rebertine.

Debby không nói lời nào nhìn Rebertine đang nhắm chặt hai mắt rất lâu, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt góc cạnh phân minh của Rebertine, nhẹ giọng nói, “Thì ra, ta thực sự rất vô dụng.”

Dứt lời, một giọt nước mắt trong suốt rơi lên người Rebertine.

.

.

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

Chương 29: Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường

“Ngươi tốt với ta như vậy, nhưng khi ngươi gặp chuyện, ta chẳng làm được gì cho ngươi cả. Mười ngón linh hoạt thì thế nào, tiêu sa dệt tốt thì thế nào, ta dùng toàn bộ tiêu sa dệt được cũng không thể đổi thứ thuốc giúp ngươi chữa thương, ta không biết nên làm gì nữa, thực sự không biết.” Debby vừa nói nước mắt vừa lăn xuống, hắn khóc thút thít kéo tay Rebertine, nhẹ nhàng nắm lấy, “Nhưng ta van ngươi, đừng chết được không? Ta còn có nhiều chuyện chưa nói với ngươi, rất nhiều rất nhiều điều chưa nói với ngươi, làm ơn tỉnh lại, mau mau tỉnh lại…”

Nương theo lời khẩn cầu nước mắt của Debby tràn ra, nhưng nhân ngư kia vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, thấy tri kỷ đã từng sáng sủa vui tươi biến thành thế này, Debby cảm thấy tim mình giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, vừa đau, lại hụt hẫng.

Lần đầu tiên an tĩnh lâu dài nhìn nhân ngư nằm trên giường, Debby mới bừng tỉnh nhớ tới, trong gần hai mươi năm nay, ngoại trừ papa daddy dành cho mình sự quan tâm bảo vệ, những vui sướng kia dĩ nhiên đều đến từ Rebertine.

Lần đầu tiên ngồi xuống hồi tưởng những đoạn hồi ức ngắn, Debby mới phát hiện người này đã chiếm lấy vị trí lớn và nặng như vậy trong lòng mình.

Bởi vì nhớ tới, biết, hiểu rõ, tỉnh ngộ, cho nên, dù Debby nhát gan khiếp nhược, cũng muốn nắm chặt lấy hạnh phúc không dễ tìm thấy của mình.

Lúc Rebertine tỉnh lại thì ý thức còn có chút mơ màng, nhưng cảm nhận trực tiếp nhất của hắn là khắp người đều đau, cho nên hắn nương theo bản năng rên một tiếng, sau đó liền mông mông lung lung thấy người nằm úp sấp trên cạnh mình hình như giật mình ngồi dậy, sau đó to đã lớn tiếng nói gì đó, cuối cùng tay mình bị nắm chặt.

Như chiếc máy vi tính vừa khởi động, thần trí của Rebertine mất một lúc mới hoàn toàn thanh minh, mà đường nhìn cũng từ từ rõ ràng, hắn thấy được người ngồi trước mắt mình là Debby, khi ánh mắt tập trung lên mặt Debby, Rebertine cau mày lại, “Làm sao vậy?” Nói ra tiếng mới phát hiện giọng mình cực kỳ khàn, cổ họng nóng rát như bị bỏng cảm.

Debby không bỏ lỡ động tác nói xong thì cau mày nuốt nước miếng của Rebertine, vô thức xoay người đi tìm một ly nước tới, khẽ nâng đầu Rebertine lên cho hắn uống nước, đợi khi Rebertine đã thoải mái hơn mới đặt ly sang một bên, há mồm cười nói, “Ngươi, ngươi tỉnh rồi.” Theo lời nói còn có nước mắt rơi xuống.

Nước lạnh có vị hơi ngọt lướt qua yết hầu rát bỏng, Rebertine thở phào một hơi thật dài, hắn ngước mắt thấy trên hàng mi của Debby còn đọng giọt nước, lần thứ hai lên tiếng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?” Hai con mắt sưng vù khiến Rebertine đau lòng.

“Ta? Ta tốt a.” Debby lắc đầu, bắt đầu vội vã hỏi Rebertine, “Còn ngươi? Ngươi có khó chịu chỗ nào không? Đau không?”

“Vừa nãy hơi đau, bây giờ đỡ rồi.” Rebertine vừa nói vừa cúi người kiểm tra thương thế của mình, nhìn một hồi Rebertine cười cười, “Xem ra nhẹ hơn tưởng tượng của ta, còn tưởng sẽ thê thảm lắm chứ.” Tỉnh, nhớ tới hồi ức trước khi hôn mê, nhưng vết thương trên người không như tưởng tượng của Rebertine, xem ra phải cảm ơn đàn cá heo đã tới nhanh.

Rebertine cảm khái xong mới phát hiện Debby đang kinh ngạc nhìn thân thể mình mà đờ ra, tuy Rebertine da mặt dày nhưng khi bị người trong lòng nhìn chòng chọc vào thân thể cũng sẽ thấy hơi đỏ mặt, cho nên hắn nửa đùa nửa thật lấy tay che ngực, mở miệng nói, “Ngô… mặc dù ta biết dáng người ta rất đẹp, nhưng ánh mắt nóng rực của ngươi sẽ khiến ta ngượng ngùng đó…”

“Hả?” Debby ngơ ngác ngẩng đầu, khi chú ý tới ý cười bỡn cợt trong mắt Rebertine, bỗng nhiên phản ứng được, mặt oanh một cái trở nên đỏ bừng, liên tục xua tay nói, “Ta, ta, không, ta không có…”

“Được rồi được rồi, ta biết, ta biết cả mà.” Rebertine khôi hài thành nghiện, bày ra biểu tình ‘ta hiểu mà’ chặn họng Debby, chuyển chủ đề, “Tại sao chỉ có mình ngươi ở đây, Larv và Ivor đâu? Ta bị thương sao không thấy bọn họ tới thăm ta. Đúng là không nghĩa khí!”

“Không phải.” Debby nghe Rebertine nói vậy, cũng không để ý tới sự xấu hổ của mình, giải thích cho hai nhân ngư kia, “Ngày hôm qua bọn họ ở đây rất lâu, sau đó có việc mới rời đi, ngày hôm nay bọn họ khẳng định sẽ tới.”

“Vậy ngươi ở đây với ta cả đêm sao?” Hai con mắt của Debby sưng vù như quả đào, Rebertine không quên những tiếng nức nở nho nhỏ lúc nãy của Debby, đôi mày nhíu lại, “Ngươi không phải cả đêm không ngủ chứ?” Nói rồi vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Debby, “Còn khóc nữa? Khóc lâu chưa? Nhìn mắt ngươi sưng vù lên rồi kia.”

Debby khi tới lui thân cận với Rebertine luôn có vẻ ngượng ngùng không gì sánh được, nhưng trải qua một ngày mạo hiểm, thể nghiệm được nỗi vui mừng khi mất mà có lại, Debby lần đầu tiên lớn mật, không rụt lui mà giơ hai tay nắm lấy bàn tay của Rebertine, giọng nói mang theo chút run rẩy, “Ta tưởng, ta tưởng ngươi sẽ không tỉnh lại nữa, ta sợ, thực sự rất sợ.”

Nhìn vào cặp mắt sợ hãi mê man của Debby, Rebertine cũng bất chấp sự vui vẻ khi Debby chủ động đụng chạm, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, trở tay nhẹ nhàng nắm tay Debby, “Sợ cái gì, chỉ là bị thương thôi mà, ta không phải đã tỉnh rồi sao, thương tích cũng không quá nghiêm trọng.”

Mặc dù Rebertine nói hời hợt như vậy, nhưng Debby đã thấy vết thương dữ tợn của Rebertine ngày hôm qua, hiểu rõ mọi việc không nhẹ nhàng như lời Rebertine nói, hắn không nói gì, chỉ chăm chú nắm tay Rebertine, phảng phất chỉ có dùng sức như vậy, mới thiết thực cảm nhận được nhân ngư trước mắt là thật sự tồn tại, không phải trong mơ.

Đi qua đôi bàn tay nắm chặt, Rebertine phảng phất cũng cảm nhận được bất an trong lòng Debby, cho nên hắn cũng không nói gì, chỉ yên lặng để cho Debby nắm tay mình.

Hai người cứ lẳng lặng một hồi lâu như thế, Debby mới hơi chút bình tĩnh, ngẩng đầu hỏi Rebertine, “Ngươi tại sao… tại sao lại đến quần thể san hô Franz một mình?”

Rebertine không trả lời vấn đề của Debby, mà hỏi chuyện khác, “Ngày hôm qua ai mang ta về đây?”

Debby không biết tại sao Rebertine lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng vẫn thành thật đáp, “Là cá heo.”

“Cá heo?” Rebertine nhướng mi một cái, trong mắt có chút kinh ngạc.

“Ừ.” Debby gật đầu, “Có nhân ngư phát hiện cá heo liên tục kêu to bên ngoài, bơi tới thì phát hiện trong miệng chúng nó ngậm vảy của ngươi, sau đó theo chúng nó bơi đi thì phát hiện ngươi cả người đầy máu nằm trong quần thể san hô, vài con cá heo đang canh giữ bên cạnh.”

“Lần trước cứu tên nhóc kia một lần, lần này chúng nó báo ơn rồi.” Rebertine cười cười nói.

“Ngươi…” Debby suy nghĩ một chút vẫn hỏi lại vấn đề kia một lần nữa, “Tại sao ngươi lại đến quần thể san hô Franz một mình?”

“Chán, bơi vòng vòng chơi.” Rebertine giải thích, “Ta cũng không ngờ lại gặp cá mập.”

Câu trả lời như vậy cũng không khiến Debby nghi ngờ, hắn chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói, “Sau này đừng đi tới những nơi nguy hiểm nữa.”

Rebertine gật đầu, “Biết rồi.”

“Ngươi có đói không? Ta đi lấy vài con cá đến.” Debby ngẩng đầu hỏi.

“Không đói lắm.” Rebertine lắc đầu, “Ngươi trò chuyện với ta thì được.”

Debby vừa định gật đầu, ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói kinh hỉ, “Reb, ngươi tỉnh rồi?”

Rebertine và Debby đồng thời quay đầu lại nhìn ra cửa, thấy Larv và Ivor kinh hỉ đứng ngốc ở đó, nhất là Ivor, kích động tới nỗi cái đuôi không ngừng quét lên mặt đất.

Rebertine cười rộ lên, “Thế nào, không tin?”

“Đương nhiên không phải!” Ivor bơi vèo tới, nhìn Rebertine từ trên xuống dưới, bởi vì quá mức vui vẻ, nên nói chuyện cũng lắp bắp, “Ngươi tỉnh lại, thật, thật là tốt quá!”

Larv cùng theo đến quan sát Rebertine một hồi rồi trêu ghẹo, “Thật không ngờ, năng lực phục hồi của ngươi vượt quá sức tưởng tượng của bọn ta.”

Cũng chỉ có Larv mới có tâm tình nói đùa với Rebertine, hắn thật không muốn tiếp tục trải nghiệm một lần cảm giác sợ hãi khi ngày hôm nay thấy Rebertine cả người đầy máu bị đưa về nhà.

Vui sướng phát ra từ nội tâm Larv và Ivor khiến trong lòng Rebertine cảm động, hắn cũng cười hì hì nói đùa với hai người, “Ta là lực sĩ kim cang.”

“Kim cái gì cang?” Ivor nhất thời không nghe rõ, nhưng giây tiếp theo lực chú ý của hắn bị vết thương trên người Rebertine hấp dẫn, “Hải thần ta ơi, Reb, ngươi thực sự quá thần kỳ, vết thương hôm qua sâu như vậy hôm nay đã bớt đi nhiều!”

Tiếng kinh hô của Ivor hấp dẫn mọi người, Larv nhìn kỹ một hồi rồi trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, “Được rồi, bạn hiền, ta phải nói, năng lực phục hồi của ngươi đúng là quá mạnh mẽ, vượt trên tất cả chúng ta, ngươi đúng là kỳ tích!”

“Thật sao?” Biểu tình của Rebertine có chút nghi hoặc, cùng với Ivor nhìn vết thương của mình một lúc, nhún nhún vai nói, “Ta còn tưởng ta chỉ bị thương nhẹ thôi chứ.”

Miệng thì nói vậy, nhưng Larv và Ivor cũng không giống giả vờ kinh ngạc, khiến trong lòng Rebertine có chút mê man, lẽ nào thân thể này thật sự có siêu năng lực hơn người? Ví dụ như năng lực siêu cấp chữa trị hay gì đó.

Thời gian để Rebertine xuất thần cũng không quá dài, bởi vì giọng nói to của Ivor lại vang lên, “Vết thương nhẹ? Ngươi thực sự không biết khi chúng ta thấy ngươi ta quả thật muốn ngất luôn, thở thoi thóp nằm trong quần thể san hô, lúc đó ta hầu như, hầu như tưởng ngươi đi đời rồi!” Nói đến đây, trong đầu Ivor lại hiện lên hình ảnh mà cả đời này hắn không muốn nhớ lại, điều này làm cho giọng nói của hắn nghẹn ngào.

“Thực sự, Reb, lần này ngươi dọa hỏng chúng ta rồi.” Larv đi tới bên cạnh Rebertine đặt tay lên vai hắn, ngữ khí cũng có chút nghĩ mà sợ, “Lúc đó ta hầu như thiếu chút nữa quên cách vẫy đuôi luôn, tình cảnh này đúng là ác mộng.”

Lời nói của hai người bạn tốt làm cho Rebertine có chút hổ thẹn, tại sao lại không cẩn thận như thế? Bởi vì mình không cẩn thận mới khiến bạn bè bên cạnh gặp đả kích như vậy.

Rebertine giả vờ tỏ ra thoải mái cười cười, “Được rồi, trước đây ta từng nghe một câu châm ngôn thế này, Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, nói không chừng sau này sẽ gặp chuyện tốt đó.” Nói rồi Rebertine nhìn về phía Debby từ khi bọn Larv đến thì im lặng không lên tiếng, “Đúng không, Debby?”

(một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:’làm sao biết đó không phải là cái phúc?’. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)

“Ừ? Hả?” Debby chìm đắm trong suy nghĩ của mình bởi vì nghe Rebertine gọi mà phục hồi tinh thần, biểu tình có chút mờ mịt nhìn về phía mọi người.

“Mất ngựa? Ngựa là cái gì? Một loại hải mã sao?” Ivor có chút mờ mịt.

“Ai, đó chỉ là một cách nói ví von, ý là nếu như gặp chuyện xấu, cũng không chắc nó hoàn toàn xấu, nói không chừng chuyện tốt sẽ đến ngay sau đó.” Rebertine thấy hình dạng tò mò của Ivor, nghĩ nói ba xạo cũng giải thích không rõ, vì vậy liền giải thích qua loa một hồi rồi đổi chủ đề, “Debby, ngươi mệt lắm phải không? Ta thấy vẻ mặt ngươi không tốt lắm, đêm qua không ngủ phải không?”

Lời nói của Rebertine khiến ánh mắt của Larv và Ivor đều tập trung lại trên người Debby, Larv nhìn đôi mắt thâm quầng của Debby, biểu tình có chút vi diệu, ẩn ý mà liếc nhìn sang Rebertine vẻ mặt quan tâm, rồi nói với Debby, “Hôm qua canh giữ ở đây cả đêm, không hảo hảo nghỉ ngơi làm sao tinh thần tốt cho được. Bây giờ ta và Ivor ở đây, Debby hay là ngươi về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”

“Đúng vậy, không hảo hảo nghỉ ngơi tinh thần sẽ rất tệ nha.” Ivor cũng lên tiếng, “Hôm qua ngươi canh giữ cả đêm, thật sự vất vả cho ngươi rồi.”

Nguyên bản dựa theo tính cách của Debby, hắn sẽ kiên trì lưu lại cùng Rebertine, nhưng hiện tại trong lòng hắn có việc, vì vậy liền gật đầu, sau đó cười cười nói với Rebertine, “Lát nữa ta quay lại thăm ngươi.”

Rebertine phất tay, căn dặn, “Biết rồi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta ở đây có Ivor và Larv, đừng lo.”

“Ừ, ta đi đây.” Debby gật đầu, sau khi tạm biệt Ivor và Larv thì liền cau mày rời khỏi nhà Rebertine.

Rebertine dõi theo bóng lưng của Debby, nhíu mày, “Sao ta thấy hình như Debby có tâm sự?”

Ivor đỉnh đạc khoát tay, “Ta thấy là quá mệt mỏi thôi, cả đêm không ngủ, xem mắt hắn sưng vù như vậy, sau khi chúng ta đi khẳng định đã khóc nức nở.” Nói đến đây, Ivor gian tà bơi tới trước mặt Rebertine, “Xem ra, ngươi cũng không phải tương tư đơn phương nha.”

Larv thấy Ivor không đứng đắn hỉ hỉ hả hả với Rebertine, tiến lên vỗ hắn một cái, “Reb còn đang bị thương, ngươi còn hồ đồ chung với hắn. Không phải ngươi nói đi chuẩn bị bong bóng cá tươi mới cho hắn tẩm bổ sao?”

“Nga, đúng đúng đúng.” Nhờ Larv nhắc nhở, Ivor cũng nhớ lại, vô cùng lo lắng xoay người, “Reb, ngươi chắc là đói lắm rồi phải không, ta đi bắt cá cho ngươi ăn!”

Không đợi Rebertine giơ tay ngăn cản, Ivor liền nhanh như chớp bơi vụt đi.

“Sao mà tính tình nóng nảy thế…” Rebertine có chút dở khóc dở cười, lại quay đầu nhìn Larv, nói đùa, “Ivor đã đi bắt cá cho ta, Larv thân ái ngươi cho ta cái gì tẩm bổ vậy?”

Larv cười cười không nhanh không chậm bơi tới bên Rebertine ngồi xuống, “Ta ở đây với ngươi.”

“Được rồi, Ivor cống hiến vật chất an ủi, ngươi cống hiến tinh thần an ủi đi.” Rebertine nói đùa với Larv, nhưng nói xong lại phát hiện Larv thản nhiên nhìn mình, Larv không nói không cười như vậy khiến Rebertine có chút không thích ứng, “Làm sao vậy, Larv?”

“Chúng ta nói chuyện đi.” Larv lên tiếng.

“Nói gì?” Rebertine có chút nghi hoặc.

“Nói tại sao đang êm đẹp ngươi lại tới quần thể san hô Franz, nói tại sao ngươi lại bị thương.” Thấy Rebertine há mồm muốn nói gì đó, Larv phất tay giành trước, “Đừng dùng những lời qua mặt Debby để gạt ta, ta biết đó không phải là thật.” Nói rồi Larv giơ lên thứ trong tay mình, “Thứ này nhặt được tại quần thể san hô.”

Rebertine nhìn thấy thứ trong tay Larv, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại có chút bất đắc dĩ cười cười, “Bạn của ta, vì sao ngươi luôn cẩn thận như thế?”

Bên này đang tiến hành ‘vạch trần chân tướng’, bên kia Debby thần tình hoảng hốt bơi về nhà, ngồi trên ghế đá một hồi lâu, Debby bỗng nhiên giơ tay sờ mặt mình, đôi mày nhíu chặt, trong mắt lộ ra thần tình nghi hoặc và khó hiểu, còn mang theo một chút không xác định mơ hồ.

Nhưng qua một hồi lâu, ánh mắt Debby trở nên kiên định, hắn hít sâu một hơi, sau đó giơ tay lên…

.

.

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

Chương 30: Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường 2

“Là Colin.” Rebertine nhìn mảnh giấy nhắn tin trong tay Larv, nói ra đáp án.

“Colin?” Hiển nhiên, Larv đối với đáp án này có chút kinh ngạc, hắn lần thứ hai cúi đầu nhìn mảnh giấy trong tay, giọng điệu có chút vi diệu, “Ta tưởng…” Nói được một nửa thì khựng lại, Larv lắc đầu, cười khổ một chút, “Ta phải nói, đáp án này thực sự ngoài dự liệu của ta.” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía Rebertine, “Hắn tại sao lại tìm ngươi?”

Rebertine thấy biểu tình của Larv biến hóa, nhún nhún vai, “Ngươi nghĩ còn có thể vì sao?”

“Vì Dean?” Larv thốt ra đáp án chắc chắn.

Rebertine cười một cái thật khẽ.

Larv thấy phản ứng của Rebertine, thở ra một hơi thật dài, có chút cảm khái lắc đầu, “Có thể, lúc trước chúng ta không nên cho Dean tham gia vào đoàn kịch.”

Rebertine hé miệng cười một cái, “Điều không nên nhất là ta không nên quen với Dean, lúc đầu không nên động lòng với hắn mới đúng.”

Larv nghe lời nói châm chọc của Rebertine, nhịn không được bật cười, “Được rồi, ta phải nói, mắt nhìn người của ngươi bây giờ tốt hơn hồi trước.”

Rebertine vừa nghe Larv thầm nhắc tới Debby, nụ cười lập tức tươi hẳn lên, “Đương nhiên, ta sẽ không té ngã một chỗ hai lần, bạn hiền, ta dám cam đoan, lần này ta đã quyết định một chuyện chính xác nhất cả đời.”

Nói xong Rebertine ngẫm lại rồi cười hỏi Larv, “Ngươi nhặt được giấy nhắn tin, sao không đi tìm Debby trước?”

“Có khoảnh khắc ta đã định chất vấn, chất vấn có phải hắn hẹn ngươi đến Franz rồi để ngươi gặp nguy hiểm tự mình bỏ chạy hay không.” Larv trả lời rất thẳng thắn thành khẩn, “Nhưng trên đường từ Franz trở về, ta lại bình tĩnh hơn, ta nghĩ, Debby không phải nhân ngư như vậy. Nếu như trước đây, có lẽ ta sẽ không khẳng định được, nhưng mấy ngày nay, ta có thể khẳng định, Debby không phải nhân ngư như vậy. Hắn có thể đôi khi sẽ rất nhát gan, có thể nội hướng, nhưng hắn tuyệt đối không làm ra hành vi đáng phỉ nhổ này. Có thể, hắn mạnh mẽ, dũng cảm hơn so với rất nhiều nhân ngư khác.”

Lời nói của Larv khiến Rebertine cảm động, “U, bạn hiền của ta, bạn thân ái của ta, ta thực sự, thực sự không ngờ ngươi lại đánh giá Debby cao như vậy.”

“Ê, cưng, không phải chỉ có mình ngươi tinh mắt có được hay không?” Larv thấy dáng vẻ trợn mang phồng má của Rebertine, vốn định đấm hắn, nhưng thấy Rebertine đầy mình thương tích lại ngừng tay, chỉ liếc xéo một cái, sau đó tiếp tục nói, “Chính bởi vì thế, cho nên ta mới chờ ngươi tỉnh lại, chờ ngươi nói ra chân tướng. Đây cũng là vì sao ta muốn đẩy Ivor đi nơi khác để đơn độc nói chuyện, ngươi biết đó, Ivor nóng nảy, nếu như hắn biết, không biết sẽ thế nào.”

“Đương nhiên, đương nhiên, ta biết.” Rebertine phẩy phẩy tay, “Cho nên, chuyện này chỉ mình ngươi biết là được, đừng nói cho Ivor, ta không muốn làm lớn chuyện này.”

Hiển nhiên, Larv đối với câu nói cuối cùng của Rebertine có chút dị nghị, “Ngươi muốn bỏ qua dễ như vậy?”

“Nếu không thì làm sao bây giờ?” Rebertine cười khẽ một tiếng, “Đi tìm hắn? Sau đó đánh hắn một trận? Hắn chịu thừa nhận sao? Ai cũng biết ta có bất hòa với hắn, đến lúc đó hắn nói ta vu khống hắn ai có thể chứng minh ta là trong sạch? Chứng cứ đâu? Tờ giấy này ấy hả? Vậy chỉ có thể khiến Debby gặp phiền phức mà thôi.” Thấy Larv há mồm muốn nói, Rebertine phất tay, chặn lời hắn, “Đương nhiên, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng. Lần này là hắn đuối lý, hắn rất chột dạ, chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ cho hắn biết hắn đã phạm vào một sai lầm lớn.”

Larv thấy Rebertine cũng không có vẻ quá phẫn nộ, nhún nhún vai, “Được rồi, ngươi biết đó, ta vĩnh viễn bên phe ngươi. Nếu như ngày nào đó ngươi muốn đập hắn, đừng quên kêu ta.”

“Đương nhiên.” Rebertine cười vỗ vai Larv, “Một ngày nào đó ta sẽ cho Colin biết vì sao quần thể san hô Franz lại đỏ lè như vậy.”

.

Không thể không nói, Ivor là một tay bắt cá tài ba, ngày đó, Rebertine lần đầu tiên được ăn bong bóng cá tới đã ghiền ứ cả bụng, ăn uống no đủ Larv và Ivor ngồi chơi với Rebertine một hồi mới rời đi.

Lúc Debby tới, Rebertine đang chán muốn chết đếm vây đuôi xem có bao nhiêu cái.

Debby thấy dáng vẻ thất thần lẩm bẩm một mình của Rebertine thì sửng sốt một chút, “Rebertine, ngươi đang làm gì đó?”

“Hả?” Rebertine nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, nhưng khi vừa thấy gương mặt của Debby, Rebertine đùng một cái thay đổi sắc mặt, “Mặt ngươi bị sao vậy?”

“Mặt ta?” Debby vô thức sờ sờ mặt mình, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, biểu tình có chút mất tự nhiên đáp, “Ở nhà không cẩn thận đụng vào tường.”

“Vậy có đau không?” Rebertine nhìn cái mũi đỏ rực của Debby, nghĩ đến cảm giác đau đớn khi mũi bị đập vào, cảm thấy tê tái, “Ngươi làm gì mà lại đụng vào tường?”

Debby nhẹ nhàng sờ mũi, có chút xấu hổ cười cười, “Nhất thời không chú ý, xoay người thì đụng phải.”

“Đó là nhà ngươi, tại sao ngay cả nhà mình còn không biết nhìn đường.” Rebertine có chút đau lòng nhìn cái mũi của Debby, định giơ tay chạm vào nhưng lại sợ dọa Debby giật mình, chỉ đành lầm bầm, bỗng nhiên Rebertine nghĩ tới một khả năng, lên tiếng hỏi, “Là do hôm qua thức đêm mệt mỏi sao? Cho nên mới mơ mơ màng màng đụng vào tường?”

“Ai? A… phải.” Debby sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

Nghe câu trả lời khẳng định, Rebertine nóng nảy, “Đã mệt như vậy, tại sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, tại sao lại chạy tới đây?”

Debby dùng vây đuôi nhẹ nhàng vỗ lên mặt đất, nhỏ giọng đáp, “Ta ngủ, sau đó tỉnh lại thì ngủ không được nữa, nên đến thăm ngươi.” Nói xong Debby cầm một thứ giống như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Rebertine, “Ta mang đến một thứ tốt.”

“Hả? Vỏ sò?” Rebertine theo lời của Debby cúi đầu nhìn.

“Không không, không phải vỏ sò, là bên trong vỏ sò.” Trên mặt Debby mang theo chút ngịch ngợm.

Thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Debby, Rebertine cũng nhịn không được cong khóe miệng lên, “Là cái gì?”

Debby nghiêng đầu, “Ngươi đoán đi?”

Rebertine giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, “Úc, Debby tiên sinh thông minh và cực kỳ thông minh của ta, vấn đề của ngài thật là khó quá đi, ta đoán không ra.”

Debby bị tiếng nói cố ý gằn cho thô của Rebertine chọc cười khanh khách, hắn tự mình mở vỏ sò trên tay ra, giọng nói mang theo một tia kiêu ngạo, “Là cái này!”

Rebertine đầy chờ mong tiến lên nhìn, phát hiện bên trong chứa đầy dịch thể màu lam sẫm, sửng sốt một chút, sau đó có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Debby, “Đây là cái gì?”

“Cái này nha, cái này là thuốc xúc tiến vết thương khép lại nha!” Debby chỉ chỉ thứ trong vỏ sò đáp.

“Thuốc?” Rebertine lại nhìn một hồi, sau đó hỏi, “Là lần trước ta đưa cho ngươi? Nhưng màu sắc hình như không giống.”

“Bởi vì không phải cùng một thứ.” Debby rất đương nhiên mà đáp.

“Nga.” Rebertine gật đầu, “Ngươi tìm được ở đâu?”

“Là ta ——” Debby há mồm đáp, nhưng nói đến phân nửa lại ngập ngừng, “Là ta lấy từ chỗ Nathaniel.”

“Nathaniel?!” Rebertine giật mình, “Ngươi một mình đi tìm Nathaniel?”

“Ừ.” Debby gật đầu, bơi tới bên cạnh Rebertine ngồi xuống, cúi đầu vuốt ve vỏ sò đã khép lại trong tay, “Ta cũng chỉ làm như vậy cho ngươi, những cái khác ta đều không làm được, ta cũng muốn giúp vết thương của ngươi mau chóng khép lại.” Nói xong, Debby ngẩng đầu nhìn về phía Rebertine, dùng ngữ khí rất khẳng định nói, “Thuốc này thật sự rất hữu dụng nga, ngươi thoa lên khẳng định sẽ khỏi rất nhanh.”

Rebertine thấy dáng vẻ chắc chắn của Debby, nhịn không được giơ tay nhéo má hắn, “Đúng vậy, ở nơi Nathaniel đúng là có vài thứ tốt.”

“Ừa.” Debby dùng sức gật đầu, sau đó nhìn Rebertine, “Bây giờ ta thoa chút cho ngươi ha?”

Rebertine nhìn ánh mắt như con cún con của Debby, bật cười, gật đầu, “Tốt.”

Debby nhất thời tươi cười toe toét, cúi đầu định mở vỏ sò.

Nhưng không đợi ngón tay hắn chạm vào thuốc, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ, tiếng gõ cửa đột ngột khiến hai nhân ngư trong phòng đều sửng sốt, Debby nhìn về phía Rebertine, “Là Larv và Ivor sao?”

Biểu tình của Rebertine cũng rất mờ mịt, “Ta cũng không biết, Larv và Ivor vừa đi không bao lâu a.”

Tiếng gõ ngoài cửa tiếp tục vang lên, Debby lặng đi một chút rồi đặt vỏ sò sang bên cạnh, đứng dậy vừa bơi đi vừa nói, “Ta đi xem.”

Rebertine gật đầu, sau đó nhìn Debby bơi tới cửa, nhìn hắn mở cửa, sau đó ngoài cửa vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Debby.

“Làm sao vậy, Debby?” Rebertine bị tiếng kêu đột ngột này làm cho hoảng sợ, trong lòng quýnh lên định ngồi dậy bơi tới xem tình hình, nhưng không đợi hắn chạm đất, thì có một nhân ngư dơ bẩn bơi đến, Rebertine nhìn về phía người tới, sửng sốt một chút, “Nathaniel?”

Nathaniel đột nhiên xuất hiện tại nhà Rebertine nhìn thấy hắn bị thương thê thảm thì hừ một tiếng, “Ta thật sự quá hối hận vì quyết định ngu xuẩn là đến thăm ngươi!”

“Hả?” Rebertine hoàn toàn không biết cơn tức này của Nathaniel là từ đâu mà đến, hơn nữa hắn hiện tại cũng không rảnh để ý vì sao Nathaniel mất hứng, chỉ sốt ruột nhìn về phía Debby ngoài cửa, “Debby, Debby, ngươi có sao không?”

Chưa bao lâu, Debby cũng chậm rãi bơi đến, hắn muốn nói rồi lại thôi, liếc sang Nathaniel, sau đó bơi tới bên cạnh Rebertine, “Ta không sao.”

“Nga…” Rebertine nửa tin nửa ngờ lên tiếng, ngẫm lại rồi lo lắng nhìn sang Nathaniel bản mặt thối đần đang đứng kia, lại lên tiếng hỏi, “Vừa nãy, không sao chứ?”

Debby gục đầu, lắc đầu, “Không có.”

Động tác của Rebertine hiển nhiên chọc giận Nathaniel, “Uy, tiểu tử thối, ánh mắt đó của ngươi là sao hả? Ngươi nghĩ ta khi dễ nhân ngư giống cái choai choai này à? Ta cũng chẳng đụng chạm gì hắn, vừa mới mở cửa tự nhiên hắn thét lên, tai ta cũng muốn điếc rồi đây!” Càng nói Nathaniel càng tức giận, hắn bơi vụt tới trước mặt Debby, “Ngươi hét cái gì?”

Debby bị động tác thình lình của Nathaniel làm cho hoảng sợ, rụt người về phía sau, Rebertine cũng vô thức vươn tay bảo vệ Debby, “Ê, Nathaniel, cái này chắc là có hiểu lầm đó. Debby tưởng là bạn ta, không ngờ lại là người chưa bao giờ ra khỏi cửa là ngươi, hắn chỉ bị dọa thôi.”

“Bị dọa?” Nathaniel giơ tay chỉ mình, “Lẽ nào bản mặt ta là mặt cá mập à? Kinh khủng như vậy à?” Nói rồi lại phóng lửa đạn vào Debby, “Ngươi cũng không phải lần đầu tiên gặp ta, ngươi dám cầm một đống đồ tới nhà ta đổi thuốc trị thương, tại sao bây giờ lá gan nhỏ như vậy?”

Nghe câu nói cuối cùng của Nathaniel, trong lòng Rebertine thấy ngọt lịm, liếc nhìn Debby trốn sau tay mình, sau đó nói với Nathaniel, “Hì, bạn hiền, lá gan Debby luôn nhỏ xíu, ngươi thông cảm chút đi. Ngươi là vì ta bị thương nên mới tới thăm sao?”

“Đương nhiên là không!” Cái đuôi của Nathaniel nặng nề quật lên mặt đất, cả tiếng phủ nhận.

“Hả?” Rebertine bị phản ứng thật lớn của Nathaniel làm cho ngây người một lúc, “Vừa nãy không phải ngươi nói đến thăm ta sao?”

“Ta nói hả? Ngươi nghe lầm rồi đó!” Nathaniel rất nhanh phản bác lại, sau đó dừng một chút, biểu tình trở nên hơi mất tự nhiên, “Ta chỉ bất quá, bất quá đến coi ngươi chết chưa. Tuy ngươi cũng không biết nhìn người, nhưng tốt xấu cũng đỡ hơn mấy tên nhân ngư ngu xuẩn kia một chút. Mặc dù ta không quá tình nguyện, nhưng ta vẫn hi vọng bảo bối trong lòng ta được sử dụng bởi một kẻ biết thưởng thức chút chút như ngươi.” Nói xong Nathaniel ngẩng đầu lên, “Ở một nơi bình thường thế này, trước khi có một nhân ngư nhìn xa trông rộng, trí tuệ minh mẫn xuất hiện, ta chỉ có thể miễn cưỡng tiếp thu sự tồn tại của ngươi. Bất quá bây giờ thoạt nhìn cũng đỡ, ngươi tốt hơn trong tưởng tượng của ta một chút, chưa làm cơm trưa cho cá mập…”

Rebertine nhịn cười nghe Nathaniel nói ra một câu khẩu thị tâm phi như thế, ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, đối với sự tán thưởng của ngươi, ta biểu thị rất vinh hạnh.”

Câu trả lời của Rebertine khiếp Nathaniel nghẹn một chút, sau đó hắn cúi đầu lấy từ trong chiếc túi dơ bẩn đen thui không nhìn ra chất liệu, móc ra một cái vỏ sò tròn tròn, ném vào tay Rebertine, có chút ghét bỏ liếc nhìn Debby, cả tiếng nói, “Bởi lần trước ngươi đã đổi thứ thuốc trị thương duy nhất của ta, nên hôm trước nhân ngư giống cái mảnh mai nhát gan đụng một cái là hét chói tai của nhà ngươi tay không mà về, đó đương nhiên cũng không phải ý định ban đầu của ta. Đây là ngư châu lấy từ trong cơ thể cá mập, có lợi cho việc hồi phục thân thể, coi như cảm kích vì ngươi đã có mắt thưởng thức với đống đồ sưu tầm của ta, chúc ngươi sớm ngày khang phục!” Nói xong Nathaniel không quay đầu lại bơi thật nhanh ra khỏi nhà Rebertine.

Rebertine nhìn Nathaniel đi như gió, lại nhìn hai vỏ sò trong tay mình, tạm thời không có tâm tình đánh giá bất luận điều gì về nhân ngư kỳ quái không được tự nhiên kia.

Rebertine quay đầu nhìn về phía Debby, phát hiện khuôn mặt Debby trở nên trắng bệch, “Debby, ngươi có gì muốn nói với ta không?”

Debby nhìn về phía Rebertine đang mang biểu tình bình tĩnh, há há mồm, nhưng không nói gì.

Rebertine chỉ chỉ hai vỏ sò, lại lần nữa nhìn về phía Debby, “Cái này, ở đâu ra?” Giọng nói tuy không lên xuống, nhưng ý định ban đầu của Rebertine cũng không phải muốn chỉ trích Debby hay giận dỗi với hắn, Rebertine chỉ muốn biết vì sao Debby gạt mình mà thôi, cho nên hắn vươn tay muốn kéo Debby ngồi đến bên cạnh mình để nói chuyện, nhưng tay vừa chạm vào đuôi của Debby, Debby liền run lên như điện giật, miệng còn phát ra tiếng hút không khí đau đớn, cả khuôn mặt đều nhíu lại.

“Làm sao vậy?” Phản ứng của Debby làm cho Rebertine sửng sốt.

“Không, không có gì.” Debby lắc đầu, lùi ra sau muốn trốn.

Phản ứng rõ ràng không ổn của Debby làm cho Rebertine nhíu mày, hắn nhanh tay kéo tay Debby, kéo hắn tới trước mặt mình, “Ngươi trốn cái gì? Ta đâu thể ăn ngươi được?”

Vất vả đem Debby kéo đến trước mặt mình ngồi xuống, Rebertine không cho hắn phản kháng mà kiểm tra nơi đã khiến Debby đau đớn, sau đó, đôi mày nhíu chặt, “Đây rốt cuộc là thế nào?” Ngữ khí so với lúc nãy nghiêm khắc hơn ba phần.

“Không, không cẩn thận tróc ra.” Debby còn muốn trốn ra sau, nhưng Rebertine dù bị thương thì sức lực vẫn mạnh hơn hắn, bị giữ chặt không thể nhúc nhích.

“Lại không cẩn thận?” Trên mặt Rebertine không còn biểu tình hỉ hả vừa rồi nữa, “Không cẩn thận thế nào mà làm tróc cả miếng vảy ra? Ngươi nói ta nghe một chút đi? Còn tróc cả sáu mảnh, ở những vị trí bất đồng, làm sao tróc ra được?” Ngữ khí đã nghiêm khắc bảy phần.

“Ta…” Debby cho tới giờ chưa từng thấy Rebertine hung dữ với mình, trong lòng vừa ủy khuất vừa sợ, trong mắt nhất thời ứa nước mắt, phảng phất tiếp đó sẽ lăn tròn xuống.

“Đừng nói dối, nếu không ta cả đời không để ý tới ngươi.” Rebertine cũng không biết vì sao mình lại tức giận, vừa nhìn thấy vết thương lỗ chỗ trên đuôi Debby, hắn liền cảm thấy muốn nổi điên.

Debby kinh ngạc nhìn Rebertine một hồi lâu, sau cùng một giọt nước mắt từ viền mắt lăn xuống, Debby nghẹn ngào thút thít đáp, “Để lấy nước mắt.”

“Nước mắt?” Đáp án này ngoài dự liệu của Rebertine, làm cho hắn sửng sốt một chập.

“Chính là vì nước mắt.” Ủy khuất trong lòng Debby không thể nén được, khóc ra tiếng, “Nước mắt ta có thể trị thương, thật đó, trước đây ta không biết, nhưng ngày hôm qua ta phát hiện vết thương ở những nơi nước mắt ta chảy xuống đã khá hơn. Ta ngay từ đầu không tin, về nhà ta cũng thử, phát hiện là thật. Nhưng ta khóc không được, nên, nên…” Nói rồi Debby giơ tay lên đưa tới trước mặt Rebertine, “Ngươi xem, vết cắt này dùng nước mắt ta lau lên thì lành rồi.”

Rebertine nhìn vết tích trên cánh tay trắng nõn, nghe Debby thút thít giải thích, càng nghe trong lòng lại càng nhói lên, hắn nhếch miệng, tiến lên ôm lấy mặt Debby, cúi xuống hôn lên nơi nước mắt lăn xuống, cuối cùng đặt trán kề trán Debby, nhẹ giọng nỉ non, “Sao ngươi lại ngốc như vậy, sao mà ngốc như vậy chứ?”

Debby bị nụ hôn bất ngờ của Rebertine làm cho giật mình đến quên cả khóc, khi nghe Rebertine nói, Debby dẩu dẩu miệng, “Ta không ngốc, ta chỉ muốn ngươi mau khỏe thôi.”

Ngữ khí có chút ủy khuất lại có chút kiên trì, hơn nữa giọt nước mắt còn đọng trên mi, Debby như vậy quả thật giống như một chú cún nhỏ bị ủy khuất nhưng vẫn muốn theo bên cạnh chủ nhân, Rebertine lúc này thầm nghĩ muốn ôm chặt nhân ngư nhỏ bé yếu ớt khóc thút thít này ấn vào trong xương thịt, “Thật có lỗi, Debby, thật có lỗi…”

Debby nghe Rebertine nói nhỏ bên tai mình, hắn hít hít mũi nhỏ giọng nói, “Ta không có ý lừa ngươi…”

“Ta biết.” Rebertine thấy viền mắt mình hơi nóng lên, mũi hơi xót, hắn hít sâu một hơi, kéo Debby rời khỏi lòng mình, sau đó nắm vai Debby, nhìn thẳng vào cặp mắt xanh thẳm còn ngấn nước, cố gắng nở một nụ cười, “Debby, ta có nói với ngươi câu này chưa?”

Debby thấy Rebertine thái độ trịnh trọng, ngơ ngác hỏi thăm, “Cái gì?”

“Ta thích ngươi, Debby.” Rebertine nhìn ngân ngư tinh thuần trước mắt, nói rõ từng tiếng.

Rebertine thấy Debby bởi vì lời nói của mình mà giật mình, qua thật lâu sau, nước mắt thật vất vã ngưng rơi lại tràn đầy viền mắt, nhưng khóe miệng Debby cong lên, con mắt cũng loan loan, “Rebertine, ta cũng thích ngươi.”

Nương theo câu nói đó là hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy ra, bất đồng với trước đó chính là, nước mắt trước đó mang theo ủy khuất, còn nước mắt lúc này mang theo hạnh phúc.

Rebertine nhìn nụ cười xán lạn như hoa mùa hè của Debby, cũng lặng lẽ nở nụ cười, cúi người xuống, một lần nữa nhẹ nhàng kéo nhân ngư trước mắt ôm gọn vào lòng.

Edit: Tiểu Lạc

Beta: Tiểu Thụy

Chương 31: Thẳng thắn thành khẩn

Nhìn Debby thuận theo ngả vào trong lòng mình, Rebertine vô cùng thỏa mãn, ‘Xem ra, câu Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường này thật đúng là ứng nghiệm đối với mình, có giá trị!’

Khi Rebertine vừa đưa tay định đặt lên vai Debby há mồm định nói vài lời thân mật, một giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến sự ngọt ngào trong nhà vèo cái mất sạch, “Reb, ngươi đã khỏe chút nào chưa?”

Debby giống như bị điện giật mà nảy ra khỏi ngực Rebertine, gương mặt đỏ bừng nhìn về phía thanh âm phát ra.

Khó khăn lắm mới được ôm mỹ nhân, bầu không khí cũng đang tốt đẹp, nhưng lại bị phá hủy, vẻ mặt Rebertine cũng không đẹp cho lắm, cau mày nhìn ra cửa.

Dean đứng ngoài cửa nhìn thấy Debby mặt mày đỏ bừng rồi lại nhìn sang Rebertine thấy trong mắt hắn thể hiện rõ sự không kiên nhẫn, sửng sốt một chút, sau đó có chút xấu hổ nói, “Ta, có phải ta quấy rầy các ngươi không?”

Trước đây Rebertine khách khí với Dean là vì mình là kẻ tới sau, không rõ ràng đối với những việc chủ nhân trước đây của thân thể này làm ra, cho nên dùng bất biến ứng vạn biến, nhưng sau khi suýt bước qua ranh giới sự sống và cái chết ngày hôm nay, đối mặt với nguồn gốc gây ra xui xẻo mất máu này, Rebertine thực sự rất khó biểu hiện ra thái độ bình thản.

Rebertine liếc nhìn sang Dean, không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ hỏi, “Ngươi tìm ta có việc gì?” Hỏi xong mới phát hiện Dean đang nhìn sang phía Debby, vì vậy nhấn giọng gọi tên đối phương lần nữa, “Dean?”

Tiếng gọi của Rebertine khiến Dean thu lại ánh mắt đang đánh giá Debby, hắn quay đầu nhìn về phía Rebertine, khóe miệng mang theo một nụ cười nhợt nhạt bơi tới, “Hôm qua đã định đến thăm ngươi, nhưng ở nhà ngươi tụ tập quá nhiều nhân ngư, ta lưu lại cũng không làm gì được, mà còn quấy rầy ngươi dưỡng thương, cho nên hôm nay mới đến thăm ngươi, vết thương đỡ hơn chưa?”

Rebertine nhận được ánh mắt thân thiết của Dean, trong lòng chỉ cảm thấy chán ngấy, hắn qua loa gật đầu, “Khá hơn hôm qua.” Nói rồi Rebertine dừng một chút, nhìn thoáng qua Debby đang đảo mắt nhìn đất, tiếp tục lên tiếng, “Larv và Ivor với Debby chăm sóc ta rất tốt, cũng nhờ có bọn họ.”

Lời nói của Rebertine khiến Dean lại dời ánh mắt tới Debby, hắn nhìn nhân ngư nhỏ bé yếu ớt trước mắt, trên mặt treo lên một nụ cười xa cách, “Vất vả cho ngươi rồi, Debby.”

Rebertine nghe giọng điệu quen thuộc như vậy nhịn không được nhíu mày lại, há mồm muốn nói gì đó, nhưng Debby đã ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong vắt nhìn lại Dean, hùng hồn nói, “Đây là ta phải làm thôi.”

Phản ứng của Debby khiến Dean sửng sốt một chút, mà Rebertine thì sau khi ngẩn ra một hồi lại quay sang Debby lộ ra nụ cười tán thưởng, sau đó khi quay đầu nhìn Dean thì lại thay đổi biểu tình khác, “Dean, rất cảm ơn ngươi tới thăm ta, nhưng hiện tại tuy vết thương của ta tốt hơn hôm qua một chút, nhưng tinh thần vẫn chưa tốt lắm, hiện giờ, ta hơi mệt mỏi rồi, nếu như không có việc gì cần thiết, ngươi nên về trước đi.”

Lệnh đuổi khách không cứng không mềm như thế khiến nét mặt Dean khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã hồi phục như thường, phảng phất chuyện gì cũng không có mà tự cười cười, “Vậy được rồi, bị thương nặng như vậy nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lần sau ta lại đến thăm ngươi.” Nói xong Dean nhìn về phía Debby, “Debby ngươi cũng chuẩn bị đi chưa? Không bằng chúng ta cùng đi?”

Không đợi Debby phản ứng, Rebertine đã mở miệng trước, “Không cần, Dean, ngươi đi trước đi, Debby còn phải lưu lại một hồi, chờ Larv và Ivor tới Debby mới về.” Nói xong Rebertine lộ ra một nụ cười khách sáo, “Ta như bây giờ, luôn cần có người bên cạnh chăm sóc.”

“Đúng vậy, ngài Dean, ngài đi trước đi.” Debby nhìn ra tia sáng bên ngoài, rất nghiêm túc nói, “Thời gian đã không còn sớm, lát nữa mặt trời lặn sẽ không dễ đi.”

Dean thấy Rebertine và Debby kẻ xướng người họa, ý cười trên mặt vẫn không đổi, hắn gật đầu, “Vậy được rồi, ta đi trước.” Nói xong Dean bơi tới nhẹ nhàng ôm Rebertine một cái, “Reb, hảo hảo chăm sóc bản thân, biết ngươi bị thương ta thật sự rất đau lòng.” Nói xong Dean liền lui ra sau gật đầu với Debby rồi xoay người rời khỏi nhà Rebertine.

Rebertine nhìn theo bóng lưng của Dean, trong lòng chửi má nó một trận, nhưng nét mặt còn phải giả vờ tỉnh bơ nhìn sang Debby, “Debby, ta hơi khát nước, có thể lấy cho ta chút nước không?’

“Nga.” Debby biểu tình trầm tĩnh, khi nghe tới yêu cầu của Rebertine thì gật đầu xoay người đi vào rót nước.

Hiện tại tâm tình của Rebertine có chút bất an, bởi vì biểu hiện của Debby quá trấn tĩnh, giống như cái ôm thân mật của Dean căn bản không hề xảy ra, điều này làm cho Rebertine có chút không xác định.

Debby ngồi một bên nhìn Rebertine nâng cốc không yên lòng mà uống nước, khi lần thứ sáu phát hiện đường nhìn của Rebertine bắn sang mình, Debby nhịn không được, “Sao ngươi nhìn ta hoài vậy?”

“Hả?” Rebertine không ngờ lại bị Debby bắt gặp, nhất thời có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút rồi đặt cái cốc sang một bên, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Đừng ngồi xa như vậy, ngồi gần chút đi.”

“Ta ngồi đây được rồi, ngồi sát sợ sẽ đụng tới vết thương của ngươi.” Lý do từ chối của Debby rất hợp lý.

Rebertine hiểu ra vấn đề này cần phải sớm giải quyết thì tốt hơn, vì vậy tròng mắt đảo vài cái, sau đó giơ ngón tay đến gần mặt Debby, “Trên mặt ngươi dính gì kìa? Sao đen đen?”

“Hửm?” Debby vô thức theo hướng ngón tay Rebertine chỉ sờ mặt mình, “Cái gì? Có gì à?” Trái sờ sờ phải chùi chùi, Debby cúi đầu nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, có chút không xác định mà hỏi Rebertine, “Còn nữa không? Sao ta sờ không thấy?”

“Đương nhiên còn, ngươi căn bản chưa lau sạch.” Rebertine làm như thật vẫn chỉ vào, “Là chỗ đó đó, ngay đó.” Giọng điệu càng lúc càng gấp, sau đó trực tiếp duỗi tay tới, “Ngươi không lau tới, qua đây, ta giúp ngươi lau.”

“Nga.” Debby bởi vì giọng điệu gấp gáp của Rebertine mà ngoan ngoãn bơi tới trước mặt hắn, cúi đầu, để Rebertine giúp mình lau mặt.

Rebertine thừa dịp Debby cúi đầu thì trong mắt lóe lên một ánh cười, sau giơ tay không nặng không nhẹ quẹt một cái trên mặt Debby, nghiêm trang nói, “Được rồi.”

“Hm…” Debby ngước nhìn tay Rebertine, “Cái gì vậy?”

Rebertine nhún nhún vai, “Không biết ngươi dính bụi ở đâu nữa, giờ đã lau sạch rồi.” Thấy còn mắt Debby còn nhìn chằm chằm vào ngón tay đã lau mặt mình, Rebertine bắt đầu nói lảng sang chuyện khác, “Cái mũi của ngươi là không cẩn thận nên đụng vào à?”

“Hả?” Biểu tình của Debby trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên, lắp bắp đáp, “Phải, phải nha…”

“Thật à?” Rebertine nhướng mi, “Đừng gạt ta.”

Debby cúi đầu trầm mặc.

“Là vì nước mắt phải không?” Rebertine thở dài một hơi, hỏi, “Cũng là vì thu gom nước mắt phải không?”

Lời nói của Rebertine khiến Debby bỗng nhiên ngẩng đầu, “Sao ngươi biết?” Nói xong lại phản ứng được là mình làm lộ, cắn cắn môi lại cúi đầu không lên tiếng.

Rebertine nhìn cái mũi hồng hồng của Debby, trong lòng dâng lên một nỗi yêu thương, vươn tay nâng mặt Debby lên, rướn người cúi đầu nhẹ nhàng hôn vài cái lên mũi nhỏ xinh của Debby, sau đó kéo Debby vào trong lòng mình, “Ngươi đúng là một đứa ngốc.”

Nghĩ ngay cả việc này mà Rebertine cũng biết thì cũng chả còn gì giấu diếm, Debby bắt đầu đã phóng lao thì theo lao, tựa vào lòng Rebertine không có khí thế gì mà phản bác, “Ta mới không ngốc, nhéo một cái thì chảy thật nhiều nước mắt rồi.” Nói xong dừng một chút, sau đó a một tiếng kêu lên rồi ngồi bật dậy.”

Rebertine bị Debby làm cho giật bắn, hoảng sợ, “Làm sao vậy?”

Biểu tình lúc này của Debby vừa ảo não vừa đáng tiếc, “Mới vừa khóc, quên hứng rồi, tiếc quá đi thôi…”

Rebertine nhìn Debby ngồi trước mặt mình tiếc nuối lầm bầm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên khóc hay nên cười thì tốt, khúc khích bật cười vài cái rồi lại kéo Debby vào trong lòng, “Ngươi đó…” Lúc nói ánh mắt dời tới vết thương trên đuôi Debby, giọng nói mang theo vài phần đau lòng, “Nhéo mũi là được rồi, sao còn phải giật vảy nữa?”

“Sợ nhéo mũi nhiều ngươi sẽ phát hiện…” Debby thành thành thật thật đáp, trong giọng nói có chút cảm giác tiếc hận nho nhỏ bị Rebertine phát hiện, “Ngươi xem, nếu như vừa nãy ngươi không đụng phải, làm sao ngươi phát hiện vảy của ta bị rơi?”

Rebertine giơ tay muốn chạm vào vết thương khiến hắn thấy gai mắt lại đau lòng kia, nhưng chung quy chỉ cầm tay Debby, “Có đau không? Sao ngươi lại xuống tay được chứ?”

“Không đau.” Debby lắc đầu, chú ý tới sự thương tiếc trong mắt Rebertine, Debby lần đầu tiên trong thời gian Rebertine thanh tỉnh chủ động vươn tay sờ mặt hắn, “Nhìn thì hơi ghê người một chút, kỳ thực cũng chẳng sao, chờ qua một thời gian mọc cái vảy mới ra là được rồi, thật mà.”

Rebertine thấy Debby nghiêm túc an ủi mình, mũi hơi xót, sao lại không đau cho cam? Vảy của nhân ngư như da của con người, nếu người bị lột da thì làm sao không đau đớn đến tận xương? Rebertine bỗng nhiên nghĩ, kỳ thực ông trời đối xử với mình cũng không tính phũ phàng, để mình gặp được một người nguyện ý nỗ lực vì mình như thế. Nhổ vảy lấy nước mắt, sự cho đi này, những quan tâm và bảo vệ trước đây của Rebertine ngày hôm nay lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Rebertine kéo tay Debby đưa lên môi hôn nhẹ, khẽ thở dài, “Hải thần ưu ái ta cỡ nào mới cho ta gặp được người tốt như ngươi vậy?”

Mỗi động tác thân mật của Rebertine đều khiến Debby đỏ mặt như san hô trong quần thể Franz, hắn cúi đầu giọng nhỏ như muỗi, “Ta không tốt như ngươi tưởng đâu.”

“Đó là vì tự ngươi không biết mình tốt đến cỡ nào.” Rebertine hiện tại tuy trực tiếp nói ra lời buồn nôn như thế, nhưng thấy mặt Debby càng lúc càng đỏ, đỏ tới như muốn nổ tung, thì vẫn phúc hậu đổi đề tài, chọc hắn, “Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá xấu hổ, phải xuất ra khí thế vừa mới chống lại Dean mới phải.”

Rebertine vừa thốt ra lời này, Debby lại im lặng.

Rebertine làm bộ không nhìn thấy cái miệng nhẹ nhàng mếu mếu của Debby đang nép trong lòng mình, tiếp tục chọc ghẹo, “Ghen à?” Rebertine không hề bỏ sót biểu tình thay đổi của Debby khi Dean ôm mình.

Debby vẫn trầm mặc, nhưng lúc này trầm mặc không duy trì bao lâu, Debby cúi đầu chơi đùa với ngón tay mình rầu rĩ nói, “Ta không thích Dean ôm ngươi.”

Rebertine nghe được câu trả lời của Debby, toét miệng cười, thống khoái nói, “Sau này không cho hắn ôm, ta thấy hắn thì tránh xa một chút.”

Câu trả lời thẳng thắng lưu loát của Rebertine làm cho Debby khựng lại một chút, sau đó len lén ngẩng đầu đánh giá biểu tình của Rebertine, một lát sau mới hơi do dự mà hỏi thăm, “Ngươi không cảm thấy ta như vậy rất hẹp hỏi ích kỷ sao?”

Rebertine cười tủm tỉm lắc đầu, “Đương nhiên không, ta thật sự rất cao hứng vì ngươi coi trọng, quan tâm ta như vậy.”

Biểu tình của Debby có chút mờ mịt.

Rebertine nghĩ hiện tại là thời cơ tốt để huấn luyện tư tưởng cho Debby, hắn đẩy Debby từ trong lòng mình ra ấn hắn ngồi xuống, sau đó mới mở miệng, “Hiện tại chúng ta đều hiểu rõ tâm ý của nhau, đúng không?”

Debby nghe xong mặc dù mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu lên tiếng, “Ừm.”

Rebertine tiếp tục nói, “Quan hệ hiện giờ của chúng ta càng sâu hơn bạn bè một chút, càng thêm thân mật hơn trước đây, nói như vậy, có phải cũng nên thẳng thẳn bày tỏ suy nghĩ của mình với đối phương mà không phải che che giấu giấu đúng không?”

Debby ngẫm lại, gật đầu, “Ừm.”

Rebertine cổ vũ mà vỗ vỗ tay Debby, “Bởi vì quan hệ của chúng ta đã thân mật như thế, cho nên trước mặt ta, Bibi ngươi có thể biểu thị mình thích cái gì, không thích cái gì, không cần bận tâm điều gì cả. Ta thích ngươi, thích toàn bộ về ngươi, điểm nào không dễ thương thì ta vẫn thích, cho nên đừng lo sẽ có điều gì khiến ta không hài lòng. Mà ta cũng sẽ thẳng thắn nói ra suy nghĩ chân thật nhất của ta. Có thể quan điểm của chúng ta sẽ không giống, có thể có chuyện của ta mà ngươi không thích, cũng có một số việc của ngươi mà ta không thích, nhưng chỉ có nói ra, chúng ta mới có thể thích ứng với nhau, như vậy chúng ta mới có thể đi xa hơn, thậm chí cùng nhau vượt qua một đời, đúng không?”

Một đoạn thật dài, Debby nghe rất nghiêm túc, cái ‘thích’ trong lời Rebertine nói, tiếng gọi Bibi thân thiết, còn có mong đợi về cuộc đời mai sau, đều khiến Debby rung động không thôi. Mà niềm bao dung trong lời cổ vũ mà Rebertine lộ ra, càng làm cho Debby cảm động và ấm áp, hắn dùng cặp mắt xanh thẳm như màu đại dương nhìn thẳng vào Rebertine, cố sức gật đầu, “Ừm.”

Rebertine biết đây là lời mà Debby thốt ra từ sâu thẳm trong lòng, vì vậy lộ ra một nụ cười thật tươi, “Cho nên, sau này Bibi sẽ thấy rất nhiều khuyết điểm của ta, lúc đó Bibi không được ghét bỏ ta đó.”

Câu vui đùa này của Rebertine khiến Debby mím môi cười rộ lên, ngẫm lại Rebertine trước đây, Debby lên tiếng, “Kỳ thực, ngươi hiện nay với ngươi trước đây rất khác nhau nha…”

Lời nói vô tâm này của Debby khiến Rebertine rùng mình một cái, trải qua vài lần cân nhắc, ý cười trên mặt Rebertine nhạt đi, rất nghiêm túc nhìn về phía Debby, “Bibi, có một chuyện ta muốn nói cho ngươi ngay bây giờ.”

.

.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...