Edit: Tiểu Lạc
Chương 32: Ta không phải Rebertine
“Ta không phải Rebertine.” Rebertine thấy Debby dùng vẻ mặt hiếu kỳ nhìn mình, hít sâu vài lần mới nói ra bí mật chôn sâu nhất trong lòng mình.
“Cái gì?”Debby nghĩ mình không hiểu quá rõ ý của Rebertine.
“Ý ta là, ta không phải Rebertine.” Rebertine gằn từng chữ, “Ta và Rebertine trước kia không phải là một…”
Rebertine chậm rãi kể ra chân tướng cho Debby, gặp chuyện không may như thế nào, đi tới thế giới này như thế nào, sinh hoạt ở nơi này như thế nào, Rebertine nhìn chằm chằm vào gương mặt của Debby, hắn phát hiện bắt đầu từ khi mình kể ra chuyện này, Debby đã thu lại nụ cười trên mặt, cuối cùng biến thành một gương mặt ngơ ngác. Debby phản ứng như vậy khiến trong lòng Rebertine trống rỗng, liệu mình kể ra chuyện này có chính xác hay không?
Kể ra chuyện này vào ngày hôm nay cũng không phải quyết định lúc Rebertine nhất thời xúc động. Nhiều ngày nay ở bên nhau thêm vào đó là những chuyện đã xảy ra, khiến Rebertine đã nhận định Debby chính là người mà mình muốn dắt tay đi suốt quãng đời còn lại, nếu đã nhận định, Rebertine cũng không muốn giấu diếm bất cứ điều gì với Debby, cũng giống như lời vừa nãy đã nói với Debby, sẽ thẳng thắn thành khẩn với nhau. Huống chi, sau này còn cùng chung sống bên nhau, có rất nhiều thói quen sinh hoạt khác với nhân ngư mà Rebertine sẽ vô thức làm lộ, so với việc để đến lúc đó Debby âm thầm nghi ngờ, không bằng hiện tại nói rõ.
Chuyện là thế này, điều đầu tiên mà kế hoạch vạch ra là chọn đúng thời cơ, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm, rất nhiều tình huống ngoài ý muốn sẽ khiến người ta cảm thấy trong lòng bất an, giống như phản ứng hiện tại của Debby khiến Rebertine dao động vì quyết định của mình.
“… Mọi chuyện là như thế, ta cũng không phải Rebertine thật sự.” Rebertine dùng câu nói đơn giản này để kết luận lại những việc không tưởng tượng nổi đã trải qua, sau đó hắn an tĩnh chờ đợi đáp án của Debby.
Ngay từ đầu Debby còn nhìn Rebertine, đến sau đó, ánh mắt Debby liền dời đi, đường nhìn hướng về một điểm hư vô.
Lần đầu tiên, Rebertine cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, mỗi giây trôi qua đều là cực hình, mình quả nhiên đã quá xúc động rồi đúng không? Debby sẽ nghĩ như thế nào? Một kẻ ngoại tộc? Một gã quái vật?
Rebertine thường ngày luôn trầm ổn lần đầu tiên biểu hiện ra một nét bất an và hoảng loạn trên mặt.
Qua một đoạn thời gian trầm mặc khá lâu, Debby ngước mắt nhìn về phía Rebertine, mà Rebertine khi chạm vào ánh mắt của Debby thì vô thức ngồi ngay ngắn lên, “Bibi?”
“Sau này ngươi có rời đi không?” Debby cau mày hỏi ra vấn đề này.
“?” Rebertine sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác lắc đầu, “Lần này bị thương nghiêm trọng như vậy mà không có gì thay đổi, hẳn là sẽ không xuất hiện thêm chuyện xấu nữa đâu.”
“Nga… Vậy là tốt rồi.” Động tác thở dài của Debby đã vượt ngoài dự liệu của Rebertine, đôi mày đang cau lại cũng giãn ra.
“Bibi…” Rebertine bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình hoang mang không rõ, vì sao Debby lại phản ứng như thế?
“Cái gì?” Biểu tình của Debby khôi phục lại dáng vẻ bình thường cứ như vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi…” Rebertine cảm thấy mình không biết nên nói thế nào, chần chờ một lát mới hỏi, “Ngươi không cảm thấy ta rất quái lạ sao? Rất không bình thường sao?”
Debby suy nghĩ một chút, vây đuôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt đất, ánh mắt trong vắt tập trung trên mặt Rebertine, rất nghiêm túc đáp, “Ta biết ta ngốc nghếch, có rất nhiều chuyện không làm tốt được như những nhân ngư giống cái khác. Nhưng, ta biết người ta thích là ai, ngươi luôn khen ta tốt, kỳ thực ta còn ích kỷ hơn ngươi tưởng rất nhiều. Khi ta nghe được ngươi sẽ không rời khỏi, ta thấy rất vui, thực sự rất vui.” Nói rồi Debby hiếm khi có hành động nghịch ngợm, đưa tay đến trước mặt Rebertine lắc lắc, “Ngươi kỳ quái thì ta cũng rất kỳ quái nha, những nhân ngư khác đều có màng còn ta không có, tác dụng của nước mắt rất kỳ quái, như vậy không phải rất hợp để ở bên nhau sao ”
Thấy thái độ của Debby bình tĩnh như vậy, tâm trạng đang căng thẳng của Rebertine cũng được thả lỏng, sau đó cũng cười rộ lên theo, kéo tay Debby nắm thật gọn, “Hải thần ơi, hồi nãy ta sợ ngươi sẽ lưu ý, ta cũng không biết ngươi hỏi ta có rời đi không là thế nào.”
Đây là lần đầu tiên Debby thấy Rebertine tỏ ra yếu kém trước mặt mình như thế, mà sự yếu kém này xuất phát từ mối quan tâm về mình, hắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Thì ra Rebertine cũng có chuyện để sợ.”
“Ta đương nhiên có chuyện để sợ rồi.” Rebertine nhẹ nhàng vuốt ngón tay Debby, “Nhưng chỉ cần ngươi ở bên ta, ta sẽ không sợ gì cả.”
Tình cảm của Rebertine khiến cho gương mặt Debby nhuộm một tầng đỏ ửng, “Chuyện này, Larv và Ivor có biết không?”
Rebertine lắc đầu, “Không biết.”
Debby nghe xong thì dùng cặp mắt trong veo nhìn Rebertine, “Cho nên chỉ có mình ta biết thôi sao?”
“Đúng.” Rebertine thấy dáng vẻ hưng phấn đó của Debby thì muốn bật cười, vốn định giơ tay nhéo mũi hắn, nhưng nghĩ đến tình trạng của cái mũi thê thảm kia thì lại đổi hướng chuyển thành sờ sờ gương mặt tinh tế, “Đây là bí mật mà vĩnh viễn chỉ có mình ngươi biết.”
“Woa, điều này nghe thật không tồi.” Debby cười rất đắc ý giống như đã kiếm được một món hời, hắn dùng ngón tay chọt chọt Rebertine, “Ta sẽ bảo mật cho ngươi, thật sự.”
“Ngô, đương nhiên, Bibi là đối tượng bảo mật tốt nhất.” Rebertine thấy Debby cười thì cũng cười theo, Debby đã tiếp nhận chuyện này còn tốt hơn cả những gì hắn tưởng, điều này đối với Rebertine mà nói là một tin tức cực kỳ vui vẻ.
Về phần Larv và Ivor, Rebertine đương nhiên cũng xem bọn họ như bạn của mình, nhưng chuyện này cũng không phải đơn giản như thế, hắn còn không muốn mất đi hai người bạn tốt này, cũng không muốn gây ra phiền phức, cho nên hiện tại hắn sẽ không nói, sau này cũng sẽ không.
“Cảm giác hai chân bước đi là thế nào nhỉ?” Debby cắt đứt phút xuất thần của Rebertine.
“Hử?” Rebertine còn chưa kịp phản ứng được.
“Ta nói, cảm giác hai cái chân gầy gầy bước đi là như thế nào?” Debby có vẻ rất hứng thú.
Rebertine thấy Debby lộ ra ánh mắt tò mò như con cún con, nhịn không được giơ tay sờ đầu hắn, “Ngươi không phải có bạn bè trên đất liền sao? Không hỏi bọn họ à?”
Debby lắc đầu, “Thấy không tiện.”
Rebertine cười cười, suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Bởi vì mỗi ngày đều dùng hai chân bước đi, cho nên cũng không có cảm giác gì, cũng giống như chúng ta dùng đuôi bơi thôi.”
“Như vậy à…” Debby có chút thất vọng về đáp án này, hắn cúi đầu nhìn chiếc đuôi của mình, “Bất quá ta thấy tốc độ bước đi của Lance và Al hơi chậm, không nhanh bằng ta bơi.”
Nụ cười của Rebertine càng tươi hơn, “Đó là vì bọn họ dùng tốc độ bình thường để đi, nếu như chạy đi thì cũng nhanh lắm.” Ngẫm lại Rebertine lại thêm một câu, “Nhưng tóm lại, tốc độ của nhân ngư nhanh hơn chút.”
“Ta đã nói mà.” Câu trả lời của Rebertine khiến Debby hơi hơi đắc ý, “Ta thấy tốc độ của ta nhanh hơn Lance và Al một chút.”
Có câu mào đầu này, vấn đề của Debby dần dần phát tán, bắt đầu hào hứng hỏi Rebertine về cuộc sống trước kia, có phải cũng giống bọn Lance ngày ngày dạo chơi, mỗi ngày ăn cái gì, lúc rảnh rỗi thì làm cái gì vân vân…
Nghe được Rebertine kể lúc rảnh rỗi sẽ hát hò, ánh mắt Debby sáng rực lên, “Các ngươi cũng thích hát à? Chắc là rất nhiều người hát rất êm tai nhỉ?”
Rebertine nhớ tới một lần cùng đám bạn tới KTV gào rú thê thảm, biểu tình rất là vi diệu, “Đại khái, là thiên tính của những người thích âm nhạc nhỉ? Bạn bè của ta đa phần đều thích hát hò.”
Câu trả lời của Rebertine hiển nhiên đã mở ra một thế giới mới cho Debby, vẻ mặt của hắn có chút cảm khái, “Ta còn tưởng người trên đất liền không thích hát, thật không ngờ.” Nói rồi lại nhìn về phía Rebertine, “Chắc ngươi đã gặp được rất nhiều người hát hay phải không?”
“Trước đây cũng thấy có rất nhiều người hát rất hay, nhưng từ khi nghe được một người hát thì ta liền cảm thấy những giọng hát cứ tưởng như tiếng trời trước đây đúng là đã vũ nhục hai chữ tiếng trời này.” Rebertine đáp rất nghiêm túc.
“Woa, thật sao? Là ai vậy?” Câu trả lời của Rebertine làm cho Debby trừng to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc tán thán hỏi thăm.
Rebertine láo liên nhìn khắp nơi, “Xa tận chân trời ”
Debby sửng sốt ba giây, rồi mặt đỏ ửng lên, trừng mắt liếc Rebertine mà không có chút khí thế gì, “Sao lại chọc ta!”
Rebertine có vẻ rất oan uổng, “Ta nói thật mà, dám thề với hải thần đấy.”
Đáng tiếc, lần này Debby cho rằng Rebertine đang dối gạt mình, làm gì khoa trương như hắn nói chứ, nhưng, Debby nghĩ, vì sao bây giờ chỉ cần Rebertine nói ra một câu là trong lòng mình lại thấy ngọt nhỉ? Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Đến lúc này, Rebertine mới lĩnh ngộ ra được lời mà các bác sĩ thường nói trên báo chí hay trên TV, ảnh tưởng của tinh thần đối với thân thể rất lớn, cũng như hắn bây giờ, có người mình thích ở bên, hắn liền cảm thấy những vết thương này quả thực là có thể khép lại theo tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Đương nhiên, nước mắt thần kỳ của Debby cũng không phải vô ích, mỗi khi thấy Debby cầm dung dịch màu lam nhạt trong vỏ sò để thoa lên vết thương của mình, Rebertine luôn nhịn không được cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa, cái này gọi là gì? Có lẽ là hải thần đóng một cánh cửa đối với Debby, nhưng lại mở ra một cánh cửa khác cho hắn.
Thỉnh thoảng Rebertine thấy Debby ra ra vào vào trong nhà mình, trong lòng sẽ có chút cảm khái, Debby luôn nghĩ bản thân là một nhân ngư quái dị khiếm khuyết, cũng vì vậy mà tự ti nội hướng, nhưng trong mắt Rebertine, điều này kỳ thực là hải thần thiên vị Debby, ngài dành cho Debby bảo vật hữu dụng hơn hết thảy mọi người, hai tay không có màng có thể dệt tiêu sa càng thêm linh hoạt, nước mắt chảy ra có thể khép lại tất cả vết thương, về phần mi tâm châu xám xịt —— Rebertine đắc ý, có mình làm đèn chiếu sáng cho Debby, cần thứ đồ chơi đó làm cái gì?
Mặc kệ là người hay nhân ngư, luôn luôn thích trông mặt mà bắt hình dong, nhưng bề ngoài hào nhoáng có thể tạo ra tác dụng bổ ích gì? Rebertine kiên định nghĩ, nếu như những nhân ngư giống cái chỉ có cái vỏ ngoài kia là xe kiểu Nhật, vậy Debby nhà hắn là xe kiểu Đức, kiên cố lại điệu thấp. Bình thường trông không quá bắt mắt, nhưng khi đã dùng mới biết cái gì gọi là khí phách.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 33: Thành kiến nực cười
Dạo này đề tài nói chuyện của các nhân ngư không còn vòng vo quanh đoàn kịch nữa, bởi vì đã có đề tài mới cho bọn họ thảo luận, những đề tài mới này có liên quan đến một nhân ngư, đó chính là —— Rebertine.
Ví dụ như năng lực khôi phục không giống những nhân ngư bình thường của Rebertine, ví dụ như quan hệ giữa Debby vốn chỉ thích trong nhà không lộ mặt cùng với Rebertine có chút ái muội, ví dụ như cái tên Nathaniel tưởng chừng như kẹo kéo tham lam tới nỗi toàn bộ nhân ngư đều giận sôi gan không ngờ lại đến thăm Rebertine đồng thời tặng quà cho hắn!
Qua đó có thể thấy được, ba sự kiện này đã sắp hàng theo trình độ chấn động tăng dần, điều đó cũng phản ảnh, địa vị “siêu nhiên” như “thần” của Nathaniel trong lòng mọi người là không thể lay động.
Đối với ba việc mới mẻ này, mọi người thảo luận với khí thế ngút trời, trong đó có hai sự kiện khiến bọn họ có hứng thú đậm nhất.
Tốc độ phục hồi của Rebertine nhanh có thể nói hắn là thiên phú dị bẩm, nhưng Debby nhát gan khiếp nhược kia cư nhiên lại hẹn hò với Rebertine thậm chí đã đến nông nỗi ra vào có đôi thì khiến mọi người rất kinh ngạc, ý kiến nhất trí của mọi người là, Debby khẳng định có phép thuật gì đó mà mọi nhân ngư khác không biết và đã dùng nó lên người Rebertine, như vậy mới có thể khiến Rebertine ôn nhu săn sóc mình, hoặc là Debby không biết dùng chuyện gì vô đạo đức để quấn quýt lấy Rebertine, bằng không, một nhân ngư anh tuấn cường tránh như Rebertine sao lại coi trọng giống cái Debby nhỏ gầy lại khiếm khuyết như thế được? Sự xuất hiện của kết luận này, khiến Debby thỉnh thoảng mới xuất hiện trước mặt mọi người nhận được vài ánh mắt soi mói lại mang theo vài phần kiêng kỵ và chán ghét.
Nhưng so với hai chuyện này thì chuyện cuối cùng mới là trùng kích lớn nhất với các nhân ngư.
Nathaniel là ai? Hắn là nhân ngư kinh khủng, lôi thôi, keo kiệt, tham lam, quái dị nhất. Sự lôi thôi bừa bãi của Nathaniel thì mọi người đều biết, sự tham lam của hắn đã được xác minh bằng việc những nhân ngư trước đó không hề biết được chân tướng tới chỗ hắn đổi đồ rồi ấm ức đi truyền bá, sự keo kiệt của hắn càng khiến các nhân ngư khinh bỉ, hắn chưa bao giờ miễn phí tặng cho bất kỳ ai một thứ gì, dù chỉ là một miếng nước vô ích. Thậm chí lúc hắn còn trẻ có nhân ngư mời hắn đi tham dự tiệc sinh nhật của bảo bảo nhà mình, hắn cư nhiên chỉ tặng mỗi một cây tảo biển làm quà sinh nhật!
Các loại ác danh này khiến mỗi khi các nhân ngư nhắc tới tên của Nathaniel, đôi mày luôn vô thức nhíu lại, đồng thời rất nhanh kết thúc chủ đề đó.
Nhưng một nhân ngư tiếng xấu lan xa như thế, dĩ nhiên lại đến thăm Rebertine, thậm chí còn tặng đối phương một vỏ sò chứa ngư châu quý báu!
Điều này đúng là đột phá tầm nhìn của mọi nhân ngư, cũng khiến Rebertine nhận được ánh mắt ngưỡng vọng của mọi người.
Đối với những chủ đề lấy mình làm trung tâm này, lúc Rebertine nghe Larv và Ivor kể lại, chỉ cười xì một tiếng, bình luận, “Đây là vì quá an nhàn no nê không có gì làm, mỗi ngày thả một con cá mập theo sau xem bọn họ còn có tâm tình bàn tán hóng hớt nữa không!”
Đối với việc này, Larv và Ivor rất đồng tình.
Thương tích của Rebertine dần dần lành lại, sinh hoạt cũng đã phục hồi như bình thường, hắn vẫn như trước nên bắt cá thì bắt cá, nên hẹn hò với Debby thì hẹn hò với Debby, về phần những lời nhàn thoại của các nhân ngư khác, Rebertine xem như bọn họ đang đánh rắm.
Nhưng đôi khi chúng ta nghĩ đối phương đang đánh rắm, thì đối phương lại không nghĩ như thế, thậm chí có đôi khi sẽ mượn cớ đang quan tâm ngươi để tìm cách chứng thực, ví dụ như hiện tại.
“Rebertine, nghe nói ngươi đang hẹn hò với Debby, có thật không vậy?”
Khi Rebertine nghe được vấn đề này, khóe miệng vô thức giật một cái —— Hắn không nên quá an nhàn chán đời mà tới đưa cái tờ kịch bản chó má này.
“Đúng vậy, ta đang hẹn hò với Debby.” Rebertine sửa lại biểu tình rồi quay đầu lại nhìn về nhân ngư giống cái vừa mới đưa ra vấn đề ở sau lưng.
Suy đoán sau khi được chứng thực thì sẽ là một kết quả từ lượng biến thành chất, ví dụ như câu trả lời khẳng định như đinh đóng cột của Rebertine làm cho các nhân ngư trong đoàn kịch kinh hô một trận.
Tiếng kêu khẽ này khiến Rebertine nhíu mày, “Thì thế nào?”
“Debby căn bản là một ngoại tộc, sao ngươi lại đi yêu thương hắn.” Một nhân ngư lanh mồm lanh miệng lên tiếng.
Đánh giá không chút che giấu về Debby này khiến Rebertine vô thức xiết chặt nắm tay, nhưng biểu tình mà hắn biểu hiện ra vẫn rất bình tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nhân ngư kia, mở miệng nói, “Ta thật tiếc cho ngươi vì quan điểm tồi tệ này, nhưng có câu này ta muốn nói, ta không tán thành quan điểm của ngươi, nhưng ta bảo vệ quyền lợi được phát biểu quan điểm của ngươi. Ngươi có thể nghĩ Debby rất… đặc thù, nhưng, trong lòng ta Debby rất ưu tú, trong lòng ta hắn là một nhân ngư giống cái vô cùng ưu tú thiện lương, có thể theo đuổi được Debby, điều này khiến ta thấy rất vinh hạnh, cũng rất kiêu ngạo.”
“Hắn nhát gan khiếp nhược còn có khiếm khuyết, vậy mà còn có thể cho là ưu tú à?” Có một nhân ngư khinh thường lầu bầu.
“Ngươi có hiểu Debby không? Ngươi có qua lại với hắn không? Ngươi có thân với hắn không? Ngươi có nói được với hắn hơn một trăm câu chưa?” Rebertine quay phắt lại trừng nhân ngư kia, giọng điệu rất gắt gỏng, “Nếu như không có, ngươi có tư cách gì nói hắn nhát gan khiếp nhược? Hắn có vài điểm khá đặc thù, nhưng có làm gì hại tới ngươi hả? Ảnh hưởng việc ngươi ăn cá bơi lội hả? Nếu đúng như vậy, lẽ nào ngươi sống dựa vào Debby à? Nếu như không phải, tại sao ngươi lại nói lời tổn thương người khác?”
Một đoạn nói chuyện của Rebertine làm cho phòng tập luyện của đoàn kịch yên tĩnh lại, mọi người ngỡ ngàng nhìn về phía Rebertine.
Rebertine hít sâu một hơi nhìn quanh một vòng, sau đó trầm giọng lên tiếng, “Debby như thế nào, ta rõ ràng hơn các ngươi nhiều, càng thấu hiểu hơn các ngươi. Ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi dùng lời nói đả thương như vậy đánh giá Debby, hắn rốt cuộc đã làm gì sai? Sống nghiêm túc nỗ lực không khắc khẩu với các ngươi là sai? Tính cách của mỗi nhân ngư chúng ta đều không giống nhau, có người hoạt bát rộng rãi, có người yên tĩnh nội hướng, những điều này đều là trời sinh, không dễ dàng sửa lại. Nhưng tại sao đặt trên người Debby thì lại thành bia ngắm để mọi người công kích? Những điểm đặc thù này của Debby không phải Debby muốn, là trời sinh đã vậy, hắn có cách nào thay đổi không? Mời các ngươi suy nghĩ một chút, nếu các ngươi là Debby, hãy nhớ tới những gì các ngươi đã từng làm, những đánh giá hiện tại về Debby, sau đó sờ vào tim mình, có thấy đuối lý không? Ta tin câu nói này, hải thần đóng lại một cánh cửa của ngươi, sẽ mở ra một cánh cửa khác. Có thể trong mắt các ngươi Debby không hề ưu tú nhưng ta rõ ràng hắn ưu tú như thế nào, hơn hẳn các ngươi.” Nói xong câu đó Rebertine không thèm quay đầu lại đã rời khỏi phòng tập luyện, lưu lại một căn phòng vắng lặng, có vài nhân ngư len lén cúi đầu.
Mà Dean thì len len rời khỏi từ cửa bên.
.
“Reb, chúng ta trò chuyện đi.” Rebertine mặt trầm như nước vừa bơi tới góc khuất sau tảng đá ngầm đã bị kéo lại.
Rebertine khựng lại, xoay người trong mắt tràn đầy mất kiên nhẫn nhìn về phía người kia, “Lời nên nói ta đã nói xong, ta không nghĩ giữa chúng ta có gì cần nói.”
Người kia bởi vì lời nói không chút kiên nhẫn của Rebertine mà cảm thấy thụ thương, “Đừng như vậy mà Reb, đừng đem lửa giận dành cho người khác phát tiết lên ta.”
Rebertine nhìn Dean rũ mắt đứng trước mặt mình, hít sâu một hơi, “Được rồi, ngươi muốn nói gì?”
Dean ngẩng đầu lên nhìn vào cặp mắt không chút cảm tình của Rebertine, hé miệng nói, “Ngươi và Debby… thật sự là vì thích nên mới bên nhau sao?”
Nghe được vấn đề này, Rebertine quả thực muốn cười to ba tiếng, sau đó đem câu “liên quan khỉ gì ngươi” ném vào mặt đối phương rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng Dean lại hiểu lầm sự trầm mặc của Rebertine, hắn dịu giọng nói, “Reb, kỳ thực điều ta không muốn thấy nhất chính là ngươi như bây giờ, không nên vì nhất thời hờn dỗi mà làm chuyện sẽ khiến bản thân hối hận được không? Tuy chúng ta không thể, nhưng ngươi ——”
“Ngừng!” Dean vừa tràng giang đại hải mở đầu đã bị Rebertine ngắt lời, bởi vì Rebertine nghĩ đôi khi lưu tình nể mặt gì gì đó chính là một cách tự tìm phiền não vô nghĩa nhất, hắn nghĩ ngày hôm nay cần phải nói rõ với Dean, để đối phương ngừng lại phán đoán hoang đường của mình —— Lẽ nào Rebertine tiền nhiệm đã yêu Dean nhiệt liệt tới nỗi khiến đối phương không phân biệt rõ trọng lượng của mình rồi sao?
“Vì sao ngươi luôn nghĩ ta làm cái gì cũng là vì ngươi mà không phải vì bản thân ta muốn? Ta là một nhân ngư trưởng thành không phải một đứa bé, không có khả năng ấu trĩ tới nỗi dùng tình cảm đi trả thù ai cả. Ta ở bên Debby là vì ta muốn ở bên hắn, muốn trải qua cả đời với hắn, điều đó không có bất luận quan hệ với ai cả, ta nói thật. Cho nên, đừng tiếp tục nghĩ rằng ta là vì ngươi mới chọn Debby, đây là sự sỉ nhục đối với Debby, mà ta, không hy vọng cũng không muốn Debby nhận được loại sỉ nhục thế này.” Rebertine gằn từng chữ.
“Nhưng đến bây giờ, ngươi chẳng chịu nói một câu giải thích nào cả.” Dean lên tiếng.
Rebertine cười lắc đầu, “Ta không phải nhân vật công chúng gì, có cần đem chuyện ta thích ai yêu ai cũng phải kể cho toàn bộ hải dương không? Ta thích Debby, yêu Debby, không cần chứng minh với người khác, chỉ cần Debby cảm nhận tình cảm của ta là được. Chuyện khoe khoang ân ái gì đó, không phải điều ta thích. Ta biết, các ngươi đều nghĩ Debby không xứng với ta, là hắn quấn quýt lấy ta. Nhưng nếu như khư khư nói ai không xứng với ai, đó là ta không xứng với Debby, nếu như khư khư nói ai quấn quýt lấy ai, đó là ta quấn quýt lấy Debby, là ta động tâm với hắn trước, là ta theo đuổi hắn trước. Ta rất may mắn, có thể thấy được điểm ưu tú của Debby trước tất cả mọi người, đồng thời đã theo đuổi được hắn, điều này là chuyện đáng để tự hào nhất của ta.”
Nói xong đoạn này, thấy Dean đứng trước mặt mình không lên tiếng, Rebertine cười cười, “Ta hiện giờ, rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc, bởi vì có Debby ở bên. Ta sẽ cố gắng hết sức để khiến Debby cũng vui sướng, cũng hạnh phúc. Hy vọng ngươi cũng hạnh phúc, Dean.”
Nói xong Rebertine liền xoay người rời đi.
Sau khi bơi một khoảng xa, Rebertine lại ngừng lại, bởi vì phía trước cách hắn không xa, có một nhân ngư khác đang chờ đợi, nhân ngư đó hai mắt hồng hồng nhìn Rebertine.
Rebertine nhìn nhân ngư đó ba giây, sau đó giang rộng hai tay, “Đến, vợ, cho anh ôm cái coi.”
Nhân ngư đó dẩu dẩu miệng, giống như một viên đạn vọt vào trong lòng Rebertine, ôm chặt lấy Rebertine, qua một hồi lâu trong lòng Rebertine truyền đến một giọng nói khe khẽ nghẹt giọng mũi, “Cảm ơn ngươi, Reb.”
Rebertine nghe xong thì cười càng tươi hơn, cúi đầu thơm lên tóc nhân ngư trong lòng kia một cái, “Vợ anh đương nhiên anh phải thương rồi.”
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 34: Việc lập gia đình đơn giản là gặp đúng đối tượng
Cơn bão nổi của Rebertine đã giúp cuộc sống của hắn và Debby khôi phục bình lặng, hoặc có thể nói là có vẻ bình lặng. Những người đó không chỉ trỏ trước mặt cả hai, cũng không tùy tiện mở miệng hạ thấp Debby. Chỉ là thái độ của bọn họ đối với Rebertine và Debby có chút bất hòa, có thể là do ngày đó chỉ trích làm cho bọn họ bị sượng mặt.
Về việc này, Rebertine cũng chả thèm để ý, chỉ cần đừng nói gì bậy bạ trước mặt hắn và Debby, còn lại, hắn không thèm xen vào, cũng không muốn để ý.
Về phần Debby, phảng phất không hề biết đến những chuyện này, mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó, chỉ có Rebertine nhớ rõ cái ngày Debby viền mắt hồng hồng ôm chầm lấy hắn. Rebertine nhìn thấy dáng vẻ khờ khạo hùng hổ của Debby, trong lòng thấy rất vui vẻ —— Vợ mình là một nhân ngư đại trí giả ngu!
Mà Larv và Ivor đương nhiên là kiên định đứng bên bạn tốt rồi, thái độ của họ với Rebertine vẫn như thường ngày, với họ mà nói, chỉ cần bạn tốt của họ khỏe mạnh vui vẻ là đủ, cái khác không quan trọng lắm.
“Lại nói, bộ ngư triều cũng sắp kết thúc rồi, tộc trưởng bọn họ cũng sắp về, Reb, ngươi có dự tính gì không?” Hôm nay không có gì làm, Larv và Ivor đến nhà Rebertine nói chuyện phiếm, ba nhân ngư xì xào một hồi rồi Larv lên tiếng hỏi.
“Dự tính gì cơ?” Rebertine có chút không hiểu ý của Larv.
“Thì là ngươi chuẩn bị chừng nào mới làm nghi thức với Debby a!” Ivor giải thích.
“Hả?” Biểu tình của Rebertine đã hơi dại ra, “Làm nghi thức?”
“Đương nhiên, quan hệ giữa ngươi và Debby đã xác định rồi, đương nhiên phải cử hành nghi thức rồi.” Ivor gật đầu khẳng định, sau đó thấy dáng vẻ mơ hồ của Rebertine, Ivor bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “Lẽ nào ngươi chỉ muốn đùa vui với Debby mà thôi?”
“Phi phi phi, ngươi nói bậy gì đó!” Rebertine phản ứng rất kịch liệt, “Ta đối với Debby đương nhiên là nghiêm túc!”
“Vậy sao trông ngươi có vẻ như chưa từng suy xét đến chuyện này?” Ivor bị phản ứng của Rebertine làm cho kinh ngạc, lầm bầm.
Rebertine nghĩ sóng điện não của hắn và Ivor lúc này không nằm cùng một tần suất, “Cũng chưa nói vừa xác lập quan hệ là phải cử hành nghi thức mà? Ý ta là, điều này không phải cần tôn trọng quyền tự do quyết định sao? Giống như Colin và Dean kìa, bọn họ sau khi xác lập quan hệ rồi cũng đâu có lập tức cử hành nghi thức đâu?”
Lúc này tới phiên Larv lên tiếng, “Đó là vì bọn họ phải đợi tộc trưởng và những trưởng bối khác kết thúc bộ ngư triều trở về, không bao lâu nữa bọn họ sẽ cử hành nghi thức.” Nói đến đây Larv nghĩ người bạn này của mình về một vài phương diện nào đó đúng là thần kinh thô, “Ý ta và Ivor là, ngươi với Debby nếu đã xác định quan hệ, vậy hãy bắt đầu suy xét chuyện nghi thức đi, có vài chuyện cần chuẩn bị sớm một chút.”
“Ví dụ?” Lúc hỏi ra câu này trong đầu Rebertine đột nhiên nhảy ra vài thứ, đồ cưới? Phòng tân hôn?
“Nhà ở của ngươi đó, không cần sửa sang lại sao? Hiện tại ngươi ở một mình đương nhiên không thành vấn đề, nhưng sau này Debby sẽ ở cùng với ngươi nha.” Larv bắt đầu giảng giải, “Còn phải dự trữ một ít thịt cá, đến lúc đó các ngươi làm nghi thức là phải mời một vài nhân ngư đến dự lễ, lẽ nào ngươi chuẩn bị để bọn họ đói bụng đi về…”
“Nhưng, ta nghĩ chuyện này vẫn cần thận trọng hơn.” Rebertine chờ khi Larv nói xong đang uống nước thì chần chờ lên tiếng.
“Thận trọng cái gì?” Lúc này đến phiên Ivor nghĩ tư duy của Rebertine không thể đạt được ý kiến chung với bọn họ, “Ngươi đi gặp Debby đưa ra thỉnh cầu, nếu như Debby đồng ý thì các ngươi hãy bắt đầu chuẩn bị.”
“Ta là nói chuyện đưa ra thỉnh cầu về phía Debby kìa, chuyện này phải thận trọng, phải chuẩn bị kỹ càng mới được.” Rebertine nghĩ xã hội hiện đại có những nghi thức cầu hôn từ bình thường tới văn nghệ, bèn lên tiếng.
“Vậy ngươi muốn chuẩn bị thế nào?” Larv nghĩ hình như mình đã chạm tới suy nghĩ của Rebertine, bình tĩnh hỏi.
Rebertine vô thức dùng vây đuôi quét qua mặt đất, vươn tay đếm, “Cần mời một đoàn thân hữu làm chứng nhân, còn có những thứ dùng khi cầu hôn, ta nghĩ bầu không khí và hoàn cảnh lúc đó rất quan trọng bla bla bla bla…” Tuy lúc Rebertine làm người thì kiến thức rất rộng rãi, nhưng chuyện kết hôn, đây là lần đầu tiên Rebertine đối mặt, hắn cũng không biết rốt cuộc nên làm những gì, đối với câu hỏi của Larv, vô thức đem quá trình cầu hôn đơn giản mà mình từng thấy từng nghe kể ra.
Đợi khi Rebertine nói xong, bỗng nhiên phát hiện trong nhà đặc biệt an tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại, Larv và Ivor đều dùng một loại ánh mắt rất dị dạng nhìn mình, cho tới khi Rebertine cảm thấy có chút tê dại, “Sao vậy?”
Qua hồi lâu, Ivor tiến lên cố sức vỗ lên vai Rebertine một cái, “Woa chậc, bạn thân mến, ta còn tưởng ngươi thực sự không để trong lòng, không ngờ ngươi lại nghĩ ra nhiều chuyện tuyệt vời như thế, nếu ngươi làm toàn bộ kế hoạch này thì các nhân ngư giống cái sẽ đố kỵ Debby chết mết!”
Larv bên cạnh trong mắt cũng mang theo ý cười, “Ồ ồ, Reb, thật không nhìn ra nha, ta nghĩ, Debby thực sự là một nhân ngư giống cái hạnh phúc.”
Lời nói được tán thành, Rebertine hiếm khi cười ngây ngô một lúc, “Như vậy được không?”
“Đương nhiên được, sao lại không được? Được đến không thể nào được hơn được nữa.” Ivor gật đầu thật mạnh, nói xong lại gian xảo cười hề hề tiến đến bên cạnh Rebertine, “Nhưng mà bạn thân mến, thương lượng với ngươi một tí, lưu lại vài chuyện hay ho cho anh em đi, ta dám khẳng định, chờ khi ngươi cầu hôn Debby thành công, yêu cầu của những nhân ngư giống cái kia sẽ cao lên, đến lúc đó muốn cầu hôn thành công sẽ không đơn giản như vậy. Làm những anh em thân thiết nhất của ngươi, ngươi phải suy xét một chút cho ta và Larv.”
Larv cũng ở một bên phụ hoa, “Đúng vậy, Reb, ngươi đã khai sáng thời đại cầu hôn mới.”
Bị nhiễm lấy bầu không khí nơi này, Rebertine cũng dần dần hòa nhập vào hoàn cảnh, khí phách vạn phần phất tay nói, “Đương nhiên, cầu hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, ta dùng một chiêu là được, còn lại tùy các ngươi chọn!”
Ba nhân ngư lại hỉ hả một trận, Larv lúc này mới vỗ vai Rebertine nói, “Cho nên, ngươi đã quyết định hay chưa?”
Rebertine muốn cùng Debby đi theo lối thuận theo tự nhiên nước chảy thành sống, vì vậy gật đầu, “Đương nhiên, chờ ta chuẩn bị tốt rồi sẽ cầu hôn với Debby.”
Larv gật đầu định nói gì đó, thì Ivor bên cạnh chợt nhớ tới một việc, bèn lên tiếng, “Dean và Colin cũng sẽ cử hành nghi thức sau khi tộc trưởng trở về, vậy không phải các ngươi trùng nhau hay sao?”
Ivor vừa thốt ra lời này, bầu không khí trong phòng đột nhiên lặng đi một chút, Larv không nói gì mà nhìn về phía Rebertine, Rebertine khẽ nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói, “Cứ để bọn họ cử hành nghi thức trước đi, ta và Debby qua một thời gian nữa rồi tính, chờ bọn họ xong xuôi rồi chúng ta lại làm, ta cũng không muốn xuất hiện một sự cố nào cả!”
Larv và Ivor đều gật đầu tán thành, “Đúng đúng đúng, làm sau thì tốt hơn, hai nhân ngư đó thật đúng là cứ cù cưa dây dưa.”
Rebertine nghĩ đến chuyện không vui mấy ngày nay và phản ứng tự kỷ đến phát bực của Dean, trong lòng nôn nao gật đầu phụ họa.
Larv và Ivor lại thương lượng với Rebertine một lúc lâu rồi mới rời khỏi, đợi khi trong phòng chỉ còn một mình, Rebertine bỗng nhiên có chút cảm khái, rốt cuộc, mình cũng phải kết hôn rồi.
Rebertine vẫy đuôi bơi qua bơi lại trong phòng, nghĩ đến tình cảnh sau này sẽ sinh hoạt cùng với Debby, trên mặt lộ ra một nụ cười, trước đây vốn chưa từng quyết định sẽ trải qua một đời với ai. Vốn dĩ, Rebertine luôn một lòng tin rằng hôn nhân là mồ chôn ái tình, cho nên đối với ái tình hắn chỉ dùng quan điểm tận hưởng lạc thú trước mắt để trải qua, nếu như khi đó có người nói với hắn rằng hắn sẽ kết hôn, đồng thời còn rất mong chờ, Rebertine khẳng định sẽ khinh bỉ dội cho đối phương một chậu nước lạnh, nhưng hiện giờ —— Từ trong đáy lòng Rebertine nghĩ, chuyện này làm cho mình chờ mong, đơn giản là vì đã gặp được người ghép đôi trong cuộc đời mình.
Suy nghĩ này dần dần lan tỏa, cũng không biết Debby muốn ở lại nhà cũ hay là dọn tới nhà mình, nếu như sống chung với mình ở đây, vậy cần phải tu sửa nhà cửa. Lúc cầu hôn Debby cũng không biết nhân ngư nhỏ bé này sẽ có phản ứng như thế nào? Kinh ngạc? Kích động? Rơi lệ? Haizz, rốt cuộc nên chọn cách cầu hôn nào đây? Cao điệu? Điệu thấp? Phải chuẩn bị một tín vật đính ước…
Rebertine vừa nghĩ vừa bơi vòng vòng trong phòng suy tính, thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện vui còn tự biên tự diễn cười khúc khích, nếu như lúc này có nhân ngư nào không hiểu tình hình bơi ngang qua nhà Rebertine, khẳng định sẽ bị làm cho nổi da gà hết cả lên —— Nga, đúng, nhân ngư không thể nổi da gà, chỉ là mỗi mảnh vảy đều run lên.
Hoang tưởng một hồi lâu, Rebertine rốt cuộc cũng khôi phục lại từ trong trạng thái động kinh, hắn hiện tại không hiểu sao lại rất nhớ Debby, vì vậy hắn không chút do dự phóng ra ngoài, bơi tới nhà Debby.
Khi Rebertine kích động bơi tới nhà Debby, cánh cửa đóng chặt làm cho Rebertine bị sốc, nhưng một lời nhắn giấu tại một nơi kín đáo chỉ rõ phương hướng mà Debby có mặt —— Debby dùng chữ hán mà Rebertine dạy cho mình nhắn nhủ rằng hắn đi thăm bạn bè trên đất liền.
Rebertine cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người bơi ra ngoài khơi.
Rebertine vẫn nghĩ nước mắt của Debby ngoại trừ khép lại vết thương thì khẳng định còn công dụng khác, bởi vì sau khi vết thương của hắn lành rồi, thì tốc độ bơi trong biển cũng nhanh hơn nhiều, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Rebertine mà thôi, nước mắt của Debby chỉ là nước mắt mà thôi, cũng không phải thuốc tiên.
Rebertine bơi hết tốc độ tới vùng biển nông, với thị lực tuyệt đỉnh, từ đằng xa hắn đã thấy Bibi nhà mình đang nói nói cười cười rất vui vẻ với hai nhân loại.
Al thì Rebertine biết, còn người kia, Rebertine nhớ đến nội dung trong mẩu tin nhắn mà Debby nhắc tới, nghĩ, có lẽ là Lance đáng ghét kia.
Debby nhẹ dạ, nhưng Rebertine thì lại không muốn để người mình thích bị kẻ khác bắt nạt, vì vậy với một cơn tức giận nho nhỏ, Rebertine đảo mắt một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, tăng tốc bơi đến chỗ Debby, sau đó chờ khi sắp đến gần bọn họ thì bỗng nhiên từ dưới biển trồi lên, đồng thời cố sức quẫy mạnh đuôi lên mặt biển, làm cho sóng nước văng tung tóe, khiến ba người đang ngồi trên đá ngầm ướt sũng.
Rebertine nổi lên mặt biển nhìn thấy Lance luống cuống tay chân chật vật không chịu nổi mà vuốt nước đọng trên người, trong lòng lúc này mới thoáng thoải mái một chút, trên mặt mang theo một tia cười nhạo.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 35: Tam trạng bất an
Debby đương nhiên chú ý tới suy nghĩ nhỏ nhặt của Rebertine, có chút không tán thành nhưng lại dùng giọng điệu cũng không quá nghiêm khắc lên tiếng, “Reb, bọn họ là bạn của ta.”
Rebertine thấy ánh mắt không tán thành mang theo chút thỉnh cầu của Debby, trong lòng đắc ý một trận, dùng đuôi vỗ vỗ mặt nước, nhún nhún vai, “Biết rồi, biết rồi.” Nói xong lại dời ánh mắt về phía Lance mới vừa bị mình vờ như cố ý mà vẫy nước lên người lần nữa, và Al bên cạnh không may bị vạ lây, “Bibi, sao ngươi không giới thiệu bạn bè cho ta?”
“Úc, đương nhiên đương nhiên.” Debby gật đầu chỉ vào Lance đang phủi nước trên người và Al, nói, “Đây là Lance, vừa từ thánh địa trở về, đây là Al, họ là bạn tốt trên đất liền của ta.” Nói xong lại chỉ về phía Rebertine, “Đây là Rebertine, là của ta, ta,” Debby dừng một chút rồi mới tựa như đã quyết định chuyện gì, lên tiếng, “Là bạn lữ của ta.” Vừa dứt lời, gương mặt Debby đã đỏ ửng.
Mà Rebertine bên cạnh khi nghe Debby giới thiệu về mình, tâm tình nhất thời tốt lên, ngay cả ánh mắt nhìn Lance tuy chẳng phải khách sáo, nhưng, cũng chỉ gần như khinh bỉ mà thôi, tính cách bao che khuyết điểm của Rebertine từ trước tới giờ đều khá rõ ràng, hắn bơi tới nắm tay Lance đang nhìn xem trên người mình có còn chỗ nào dính nước hay không, bóp xiết thật chặt, “Thì ra ngươi chính là Lance mà Bibi vẫn thường nói là vô cùng ‘săn sóc’ hắn, đúng là hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Bị bàn tay to hữu lực của Rebertine nắm chặt, mặt Lance vô thức biến sắc một chút, nhưng ngoài dự liệu của Rebertine là vị Lance tiên sinh có vẻ vô cùng hư vinh tham lam lại xấu tính này dĩ nhiên không hề trở mặt, mà biểu tình hơi xấu hổ lại có chút bất đắc dĩ bắt tay lại với mình, giọng điệu rất bình thản, “Thật vui khi được gặp ngươi.”
Rebertine từ trước tới nay yêu ghét phân minh mặc dù kinh ngạc vì phản ứng của Lance, nhưng chỉ cần nhớ tới việc tên khốn này dám lừa gạt Debby, trong lòng hắn lại thấy chán ghét, vì vậy thừa dịp Debby không chú ý mắng ra một câu tiếng Trung, “Ngu kinh!”
Nhưng chuyện làm cho Rebertine ngoài ý muốn đã xảy ra, Lance mà vốn hắn nghĩ nghe không hiểu mình nói gì đã khựng cả người lại, sau đó lại kích động, dùng ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào Rebertine, thốt ra một câu cũng làm cho hắn cứng đờ, “Mao Trạch Đông.”
Lúc này Rebertine nghĩ chỉ có một từ để hình dung tâm tình của mình —— như bị sét đánh, trong lòng càng dậy sóng, nhưng nét mặt vẫn duy trì trấn định nhìn về phía Lance, rồi thốt ra một cái tên, “Chu Ân Lai?”
Sau đó, Rebertine thấy trên mặt Lance kia dần dần rộ lên một nụ cười, nụ cười kia ngày càng đậm, đến cuối cùng, Rebertine nghe được một câu như tiếng trời, “Nước cộng hòa Trung Hoa dân quốc? Ta ở tỉnh J, còn ngươi?”
Rebertine lúc này quả thật muốn nhảy lên bờ ôm lấy Lance, “Ta ở thành phố B.”
Tiếng nói vừa dứt, hai người nhìn nhau cười, mà sự chán ghét khinh thị vừa rồi còn cuồn cuộn trong lòng Rebertine biến thành thân cận, đồng hương ơi! Muốn ứa nước mắt!
Giữa lúc Rebertine kích động muốn nói gì đó với Lance, tay hắn đã bị Debby không biết từ lúc nào đã từ trên đá ngầm trượt vào trong nước kéo lại, theo đó là giọng nói có chút bất an của Debby, “Reb…”
Mặc dù trong lòng kích động, nhưng địa vị của Debby trong lòng Rebertine vẫn là nhất, hắn kiềm chế tâm tình nhìn về phía Debby, “Sao vậy?” Sau đó chú ý tới đôi mày khẽ cau lại và khóe miệng hơi mím của Debby, bỗng nhiên hiểu được, hắn nắm tay Debby, lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Ta có chuyện muốn nói riêng với Lance, có thể chứ?”
Debby nhìn vào cặp mắt dịu dàng của Rebertine, lại nhìn Lance mang nét cười bên khóe miệng đang đợi bên cạnh, sau đó nghĩ về cuộc đối thoại không đầu không đuôi vừa rồi của Rebertine và Lance, trong lòng mang máng hiểu ra gì đó, hắn gật đầu, “Ừ.”
Đối với sự nhu thuận của Debby, Rebertine luôn thấy vừa thương lại vừa đau, hắn thừa dịp Debby không chú ý cúi xuống trộm hôn lên khóe miệng Debby một cái, “Nói xong chúng ta trở về nha, ta chưng bong bóng cá cho ngươi.”
Bị động tác thân mật của Rebertine khiến cho ửng đỏ cả mặt, lại bị Lance và Al ở bên nhìn thấy, Debby cố gắng không ngoảnh lại, dẫn theo Al đi tới khối đá ngầm bên kia.
Debby cố ý kéo Al tới một nơi cách Rebertine và Lance một khoảng mới dừng lại, sau đó dùng tay áp lấy gương mặt hơi nóng lên của mình, thở ra một hơi thật dài.
Al bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ vừa thẹn vừa mừng của Debby, vừa cười vừa nói, “Xem ra, bây giờ ngươi với Rebertine ngọt ngào cứ như đường bị bão hòa ấy!”
“A…” Bị Al đem chuyện vừa rồi ra nói đùa, nhiệt độ trên mặt Debby không thể giảm xuống, mà lại có xu thế tăng lên, Debby chưa từng bị người khác trêu đùa như thế phất tay nói ra một câu không hề có sức thuyết phục, “Không phải như ngươi nghĩ đâu, thật đó…”
“Ờ, rõ ràng ta tận mắt thấy Rebertine hôn ngươi mà, sao lại nhìn nhầm được nhỉ?!” Al khoa trương cất cao giọng, sau đó lại huých vai Debby đang ngồi sóng vai bên cạnh, “Hơn nữa, làm một người ở bên hóng hớt, ta thấy ánh mắt mà Rebertine nhìn ngươi, hoàn toàn là vì yêu muốn chết đi được!”
“Al…” Debby bị lời nói của Al làm cho mắc cỡ đến muốn bừng cháy, vì vậy dùng ánh mắt cầu xin nhìn về người bạn quá mức rộng rãi của mình.
Al thấy Debby hầu như mắc cỡ đến mức muốn trốn vào trong biển, xì một cái cười ra tiếng, phất phất tay nói, “Được rồi được rồi, không nói nữa.” Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Rebertine và Lance vừa gặp đã thân thiết kia, biểu tình có chút nghi hoặc, “Nhưng mà, sao hai người kia lại có vẻ quen thuộc thế nhỉ? Còn nữa vì sao lúc nãy bọn họ nói cái gì ta nghe không hiểu? Này, Debby, ngươi có hiểu được không?”
Trong lòng Debby đã suy đoán ra bảy tám phần, theo ánh mắt của Al nhìn về phía hai người đang trò chuyện rất vui vẻ kia, cảm giác thân cận giữa hai người đó khiến Debby khựng lại một chút, sau đó thu lại ánh mắt giải vây cho Rebertine, “Trước đây Reb đã nghe ta kể chuyện về ngươi và Lance, hắn cũng rất hứng thú với việc Lance đến thánh địa, cho nên muốn hỏi một chút.”
Tính cách của Al cũng như Ivor, đều là loại tùy tiện, nghe được Debby nói ra câu giải thích sứt mẻ đó cũng không hoài nghi, chỉ gật đầu, sau đó tiếc nuối nói, “Ta cũng rất hứng thú về thánh địa, nhưng Rebertine có lẽ sẽ thất vọng, Lance không nhớ gì cả.” Nói rồi Al lại hưng phấn lên, “Bất quá ta nghĩ thánh địa thực sự rất thần kỳ, ngươi xem Lance kìa, có phải hơi khác với trước đây hay không? Da dẻ mịn màng, hơn nữa ngũ quan cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Thành thật mà nói, tuy Lance là bạn tốt của ta, nhưng đôi khi ta thấy khí chất mà hắn phát ra có chút hung hăng, nhu hòa như bây giờ thì tốt hơn nhiều, ngươi thấy sao, Debby?”
Debby không yên lòng mà nghe Al nói hết, ánh mắt luôn vô thức dời đến nơi của Rebertine và Lance, đợi khi Al hỏi thì Debby mới gật đầu cho có lệ, “Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.”
Al nhận được đồng ý thì càng hăng say, lại kể lể, “Phải đó, Lance như vậy ta nghĩ người trong trấn cũng sẽ dần dần thay đổi cái nhìn về hắn…”
Debby lần thứ hai đem ánh mắt dời đến bên Rebertine, trong lòng càng không ngừng suy nghĩ bọn họ đang nói cái gì, vì sao nói lâu như thế, lẽ nào bọn họ quen nhau? Còn nữa Rebertine hắn có phải sẽ…
Giữa lúc Debby đang miên man suy nghĩ bất an, tay hắn bị một bàn tay ẩm ướt to lớn nắm lấy, “Bibi, chúng ta trở về thôi?”
Debby phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện Rebertine và Lance đã đi tới bên này, thấy Rebertine nổi trên mặt biển tâm tình tốt cười tủm tỉm, Debby có chút ngây người.
“Làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì?” Rebertine thấy Debby không nói chuyện, vì vậy cười vươn tay quơ quơ trước mặt hắn.
“Không, không có gì.” Nhìn vào cặp mắt cười của Rebertine, Debby lắc đầu, sau đó trượt xuống tảng đá ngầm, “Chúng ta đi thôi.”
Rebertine thấy Debby không chào tạm biệt Lance và Al mà đã không yên lòng muốn lặn vào trong nước, nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ xoay người phất tay với Lance và Al, “Ta và Debby đi trước, lần sau gặp lại!”
Al và Lance đều đứng trên đá ngầm gật đầu phất tay nói câu tạm biệt.
Bơi trong biển một hồi lâu, Rebertine phát hiện Debby vẫn vùi đầu bơi tới không hề để ý xung quanh, không có ý muốn nói chuyện với mình, điều này làm cho Rebertine ngừng bơi, kéo Debby lại.
Debby bị kéo, nhất thời còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn Rebertine, “Ngươi làm sao vậy?”
Rebertine thấy trong lòng Debby rõ ràng có tâm sự, bèn lắc đầu, “Không phải ta làm sao mà là ngươi làm sao? Tại sao nãy tới giờ cứ tỏ ra tâm sự nặng nề như thế?”
“Hả? Đâu có, ta không có.” Debby vô thức lắc đầu phủ nhận, sau đó nói lảng sang chuyện khác, “À thì, Lance hắn thế nào, vừa nãy lúc tạm biệt hình như không quá thích hợp.”
Rebertine không thể không nói, kỹ thuật nói lảng của vợ mình quá kém, nhưng hắn đột nhiên nhắc tới Lance cũng giúp trong lòng Rebertine hiểu ra vài phần, hắn bơi tới kéo tay Debby nói, “Bibi, lần sau đừng gọi là Lance, gọi Trình Trì đi.”
“Hả? Vì sao?” Debby không quá hiểu rõ.
Rebertine cười cười, vừa kéo Debby bơi xuống lòng biển sâu vừa nói, “Chúng ta về nhà trước, từ từ sẽ kể cho ngươi.” Nói đến đây, Rebertine quay đầu lại nhìn Debby, xoa xoa tay hắn, “Còn có việc, sẽ nói luôn với ngươi một lượt.”
Lời nói ám chỉ đó làm cho Debby chột dạ một rận, hắn cảm thấy những suy nghĩ của mình đều bị Rebertine nhìn thấu, hắn cúi đầu ừ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Rebertine thấy biểu hiện của Debby có chút mất tự nhiên, cười cười, cũng không nói gì, chỉ kéo hắn bơi xuống biển sâu.
.
“Lance đã không phải Lance, hắn là Trình Trì.” Đợi khi Rebertine dẫn Debby về tới nhà Debby, hai nhân ngư ngồi xuống rồi Rebertine mới thốt ra câu nói đầu tiên như thế.
Debby chỉ nhát gan nhưng không hề ngu ngốc, đã hiểu ra ý của Rebertine ngay lập tức, “Ngươi nói là, Lance cũng thay đổi linh hồn giống như ngươi?”
Rebertine gật đầu rồi lại lắc đầu, “Phải cũng không phải.”
“?” Biểu tình của Debby rất hoang mang.
Rebertine giải thích, “Trình Trì không như ta, hắn không có hoán đổn linh hồn, mà là từ linh hồn đến thể xác đều là bản thân hắn, không có chút liên quan nào với Lance. Nga, nếu nằng nặc nói là có quan hệ, vậy đại khái là hắn rất giống Lance. Đương nhiên, chỉ là bề ngoài mà thôi, về tính cách thì Trình Trì tốt hơn Lance kia rất nhiều…”
Rebertine đem chuyện mà Trình Trì đã trải qua khi đến thế giới này cho Debby nghe, sau đó lại nói thêm một câu cảm thán làm chốt cuối, “Thật là không ngờ, ở đây cũng gặp được đồng hương!”
Debby nghe ra sự vui vẻ và bùi ngùi trong giọng nói của Rebertine, trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến cảnh Rebertine và Lance trò chuyện vui vẻ trên tảng đá ngầm, trong lòng bỗng nhiên thấy rầu rĩ.
“Ngươi làm sao vậy?” Rebertine thấy sắc mặt Debby dần ảm đạm, có chút đau lòng, vươn tay xoa mặt Debby nhẹ giọng hỏi.
“Reb…” Debby ấn lại bàn tay đang xoa mặt mình của Rebertine, nhìn vào cặp mắt quan tâm của hắn, có chút do dự bất an hỏi thăm, “Ngươi, ngươi thực sự sẽ không rời đi nữa chứ?”
Rebertine không phải không nhận thấy sự bất an của Debby, nhưng hắn cũng không ngờ Debby lại thẳng thắn thành khẩn hỏi ra, nhất thời có chút lặng đi, nhưng rất nhanh Rebertine đã nhoẻn môi lộ ra một nụ cười trấn an dành cho Debby, tiến lên kéo Debby ôm gọn vào lòng, vuốt mái tóc vàng mềm mại áp vào bên tai hắn nói, “Đương nhiên, ta sẽ không rời đi nữa, ta sẽ luôn luôn ở bên ngươi.”
Nghe thanh âm từ tốn và thuần hậu của Rebertine, cảm nhận được sự xoa dịu nhẹ nhàng, Debby cảm thấy tâm trạng bất an của mình đã dần dần thả lỏng, hắn kề sát vào Rebertine, lên tiếng, “Ừm.”
Rebertine ôm Debby, nhẹ nhàng lắc lư như dỗ dành trẻ con, trong lòng xác định một việc —— Debby cô đơn quá nhiều năm chịu quá nhiều ủy khuất càng thiếu khuyết cảm giác an toàn hơn mình vẫn tưởng.
Nhận ra điều này giúp trong lòng Rebertine hạ một quyết định —— Phải nhanh chóng cho Debby một hứa hẹn, để hắn hoàn toàn yên tâm.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 36: Nhờ ‘nhà nước’ chứng thực
Khi cửa nhà bị gõ Debby đang ngồi dệt tiêu sa, mà khi hắn mở cửa thì nhân ngư bên ngoài nhảy ra làm cho hắn sửng sốt một chút, “Reb?”
Rebertine thấy dáng vẻ hơi trợn tròn mắt của Debby thì bật cười, “Sao lại tỏ ra giật mình như thế? Chưa từng thấy ta à?”
“A, không phải, không phải.” Debby phục hồi tinh thần lại liên tục xua tay, một bên nghiêng người nhường đường vào cho Rebertine một bên giải thích, “Ta thấy ngươi dạo này bận rộn, không ngờ lúc này ngươi lại tới.”
Lời này của Debby rất đúng, từ lần trước sau khi gặp được Trình Trì Rebertine bỗng nhiên trở nên bận bù đầu bù cổ, thường nằm trong trạng thái thần long kiến thủ bất kiến vĩ, Debby cũng đã nhiều ngày không ở bên Rebertine.
Mỗi lần Rebertine xuất hiện thì cũng chỉ vội vã đưa vài cái bong bóng cá thả ở đó rồi rời khỏi, thật hiếm khi mới ngồi xuống tâm sự với Debby thì cũng nửa chừng đã ngủ gà ngủ gật.
Đối với sự khác thường của Rebertine, Debby không phải không nghi ngờ, nhưng vấn đề này chưa kịp đào sâu vào thì đã bị Rebertine mơ hồ đẩy đi nên Debby cũng không tiếp tục hỏi lại —— Dù sao, Rebertine không phải tồn tại phụ thuộc vào Debby, hắn cũng có tự do của riêng mình.
Rebertine bơi phía trước nghe được lời giải thích của Debby thì dừng một chút, biểu tình thoáng có nét mất tự nhiên, sau đó mới cười xoay người nói, “Ngày hôm nay không giống nha!”
“Hả? Cái gì không giống?” Biểu tình của Debby có chút nghi hoặc.
“Vừa nãy tộc trưởng đã dẫn theo các tộc nhân trở về!” Rebertine làm ra biểu tình khoa trương cao giọng nói.
“Thật sao?” Debby nghe được câu trả lời của Rebertine thì ánh mắt cũng sáng lên một chút.
Rebertine có vẻ rất sốt sắng, “Đương nhiên, ta có thể dùng chiêu này để lừa ngươi sao, thật sự đã trở về, ngươi không nghe thấy bên ngoài rất náo nhiệt sao?”
Debby có vẻ hơi kích động, “Thảo nào ta nghe thấy xa xa có tiếng ầm ĩ.”
“Đúng vậy.” Rebertine gật đầu phụ họa, sau đó tiến lên kéo tay Debby, “Chúng ta cũng cùng đi xem đi, nghe nói tộc trưởng bọn họ mang về nhiều thứ rất tân kỳ!”
Bộ ngư triều không chỉ đơn giản là đánh bắt cá tế cho hải thần, còn phải thừa dịp này giao lưu đôi chút với những nhân ngư ở hải vực khác, cho nên thông thường nhân ngư ở bất đồng hải vực thường trao đổi một ít đặc sản riêng của bộ lạc.
Debby nghe được ý kiến của Rebertine thì trong nháy mắt có chút động tâm, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, “Không cần, ta ở lại trong nhà thôi.”
Rebertine cũng không bỏ qua sự biến hóa trong biểu tình của Debby, bèn hỏi, “Tại sao không đi, ta thấy rất thú vị.”
Debby cười cười, “Ta không quá thích những nơi náo nhiệt…”
Rebertine nghe câu nói không hoàn chỉnh đó của Debby, hiểu ra là Debby không có thói quen xuất hiện ở những nơi nhân ngư tụ tập, vốn ý hắn cũng chỉ là muốn cho Debby tiếp xúc nhiều hơn với các nhân ngư để rèn luyện lòng can đảm, nhưng cũng không hề muốn gượng ép, Rebertine suy nghĩ một chút rồi nhún vai, “Được rồi, nếu ngươi không muốn đi vậy không đi nữa, hôm nay vừa lúc ta không có gì làm, chúng ta cùng nhau ở đây một hồi.”
Đề nghị này khiến ý cười trên mặt Debby thật nồng, hắn gật đầu, “Ta đi lấy cốc nước cho ngươi.”
“Ừ.” Rebertine gật đầu đồng ý.
Debby nhìn Rebertine đang uống nước, một lát mới nói, “Dạo này không nghỉ ngơi đầy đủ sao, ta thấy ngươi hơi uể oải đó!”
Rebertine vô thức gật đầu, “Thật không? Rất rõ ràng à?”
Debby gật đầu, “Ừa, sắc mặt không tốt lắm.” Nói xong bơi tới bên cạnh Rebertine ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nhẹ nhàng kéo tay Rebertine nói, “Tuy không biết ngươi bận rộn việc gì, nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi nha.”
Rebertine bưng cốc nước nhìn chằm chằm gương mặt nhu hòa mang theo một chút ửng đỏ của Debby, trở tay nắm thật chặt lấy tay hắn, hỏi, “Ngươi không hiếu kỳ ta đang làm gì sao?”
Debby vô thức dùng vây đuôi vỗ nhẹ lên mặt đất, lắc đầu, “Ngươi cũng có chuyện ngươi muốn làm, hơn nữa, ngươi cũng cần có không gian riêng mà.”
Nhìn vào cặp mắt mang theo ý cười nhu hòa của Debby, Rebertine nghĩ Debby chính là nhân ngư hiểu chuyện đến mức khiến cho người ta hận không thể động tâm thêm thêm thêm được nữa, hắn vươn tay sờ sờ mặt Debby, nhẹ giọng nói, “Rất nhanh, rất nhanh ta sẽ làm xong, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Lời nói của Rebertine khiến khóe miệng Debby nhếch lên, “Woa, nghe có vẻ rất đáng để chờ mong!”
Rebertine tiến tới hôn khẽ lên khóe miệng Debby, “Đương nhiên.”
Cái chạm vô cùng thân thiết như vậy khiến Debby cúi thấp đầu xuống, nhưng vành tai đỏ bừng tiết lộ tâm tình lúc này của hắn.
Ý cười trên mặt Rebertine càng thâm, há mồm định nói gì đó, nhưng lại bị tiếng gõ ngoài cửa cắt ngang, “Debby, Rebertine có ở nơi này không?”
Tiếng gọi ngoài cửa khiến Rebertine nhướng mày, hắn vỗ tay Debby rồi đứng dậy bơi đi mở cửa, “Ivor, tìm ta có chuyện gì?”
Ivor đứng ngoài cửa thấy Rebertine thì có chút đắc ý, “Ta đã nói với Larv là nếu không thấy ngươi ở nhà thì nhất định ở chỗ Debby mà, quả nhiên ta nói không sai.”
“Úc, được rồi, bạn thân mến, ngươi đúng là quá mức thấu hiểu ta mà. Vậy có thể nói cho biết ngươi vội vã tìm ta để làm gì chưa?” Rebertine hỏi.
Ivor cũng không kéo dài mà nói thẳng ý đồ tìm đến, “Tộc trưởng tìm ngươi đó!”
“Tìm ta?” Rebertine sửng sốt một chút, “Tìm ta làm cái chi?”
Ivor nhún nhún vai, “Sao ta biết, chỉ biết tộc trưởng tìm ngươi, bảo chúng ta thấy ngươi thì gọi ngươi tới chỗ hắn.” Thấy Rebertine há mồm định nói gì đó, Ivor đã giành trước, “Đừng nói lát nữa tới, tộc trưởng bảo, gặp ngươi thì gọi ngươi tới ngay.”
Rebertine vốn còn định ở bên Debby lâu thêm chút nữa nghe nói như vậy cũng chỉ đành thôi, “Được rồi, để ta nói một tiếng với Debby.” Nói xong quay đầu lại định vào phòng trong tìm Debby, nhưng lại phát hiện không biết từ lúc nào Debby đã bơi ra ngoài phòng khách.
“Có chuyện gì quan trọng à?” Đối với giống cái nhân ngư ngay cả mặt tộc trưởng cũng đã năm bảy năm không gặp là Debby, đi gặp tộc trưởng là một chuyện khiến cho hắn lo nghĩ bất an.
Rebertine tiến lên vỗ vai Debby, “Hẳn là không có gì đâu, ta dạo này rất thành thật, ta sẽ quay về ngay.”
Ivor bên cạnh thấy Debby khẩn trương cũng an ủi, “Đừng lo Debby, trước đây Rebertine luôn bị tộc trưởng lôi về nhà dạy dỗ vì gây rắc rối, hắn đã quen rồi!”
“Ê, tên kia, có cần bôi nhọ ta thế không hả!” Rebertine bị anh em tốt vạch trần chuyện xấu trước mặt người khác, hiển nhiên thấy hơi mất mặt.
Mà Debby thì bị câu nói chêm chọc cười của Ivor làm cho thả lỏng không ít, “Vậy ngươi đi với Ivor đi, ta còn một đoạn tiêu sa chưa dệt xong!”
“Ừ, lát nữa ta sẽ tới tìm ngươi.” Rebertine cũng không nói thêm gì nữa, căn dặn một hồi rồi cùng Ivor rời khỏi nhà Debby.
.
Lúc đến nhà tộc trưởng thì tộc trưởng đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, bôn ba đường dài khiến ông lão tuổi đã qua nửa trăm này uể oải không chịu nổi.
Rebertine không biết có chuyện gì khiến ông lão uể oải mệt nhọc này vừa mới về nhà đã vội vã muốn gặp mình, nhưng hắn vẫn thành thành thật thật bơi tới trước mặt tộc trưởng Chase nhỏ giọng hỏi, “Xin chào, Chase tiên sinh, nghe Ivor nói ngài tìm ta?”
Giọng nói của Rebertine gọi Chase mở mắt, nhìn thanh niên nhân ngư đứng trước mặt mình, Chase từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, cho tới khi Rebertine bị nhìn tới nỗi không biết đuôi nên vẫy bên nào mới thu hồi ánh mắt, gật đầu chỉ vào chiếc ghế đá bên cạnh, “Ừ, ngồi đi.”
Rebertine nói một tiếng cảm tạ rồi ngồi xuống ở vị trí Chase chỉ.
“Biết vì sao ta tìm ngươi không?” Chase nhìn Rebertine.
Rebertine suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Không biết, Chase tiên sinh.” Nói xong lại thêm một câu, “Dạo này ta rất thành thật, không gây họa.”
Chase vốn mang biểu tình nghiêm túc nghe được câu cuối cùng của Rebertine thì đường cong trên mặt trở nên nhu hòa một chút, khóe miệng cũng mang theo một nụ cười mỉm, “Thì ra ngươi còn biết trước đây ngươi hay gây rắc rối à.”
Rebertine âm thầm đau khổ vì tên Rebertine tiền nhiệm kia, giơ tay đầu hàng, “Ta nghĩ, làm một nhân ngư giống đực tinh lực dư thừa tuổi trẻ, luôn có một thời gian hồ đồ ngây ngô.”
Lời nói của Rebertine khiến ý cười bên khóe miệng Chase càng rộng hơn, “Cho nên, ý ngươi là thời gian hồ đồ ngây ngô của ngươi đã trôi qua rồi?”
Rebertine nghiêm túc gật đầu, “Ta nghĩ hẳn là như vậy, Chase tiên sinh.”
“Được rồi.” Chase gật đầu, “Theo ta hiện tại biết được, ta nghĩ ngươi thật sự đã tốt hơn trước đây rất nhiều, ví dụ như đoàn kịch mà ngươi và bọn Larv Ivor cùng xây dựng rất thú vị, hơn nữa thoạt nhìn còn rất được các tộc nhân hoan nghênh.” Thấy Rebertine vì lời nói của mình mà khó nén vẻ tự đắc, Chase lại uyển chuyển nói, “Nhưng, cá tính hấp tấp bộp chộp của ngươi bao giờ mới sửa được? Nghe nói ngươi gặp phải cá mập ở quần thể san hô Franz suýt nữa mất mạng?”
“Ặc…” Rebertine không biết tại sao tộc trưởng lại kéo tới chuyện này, xòe tay, “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta cũng đâu có muốn.”
Chase thấy Rebertine nhướng mày trợn mắt thì thở dài một hơi, “Reb, ngươi đã không còn nhỏ, đừng làm những chuyện khiến cho người ta không yên lòng được không? Ta đã đến nơi papa và daddy ngươi an nghỉ vấn an bọn họ, ta nói với bọn họ ngươi hiện giờ rất tốt, cho nên, đừng làm papa và daddy ngươi lo lắng được không?”
Hả? Sao đột nhiên tình cảm thắm thiết thế? Rebertine thấy mình thật sự không quá hiểu tộc trưởng tiên sinh muốn nói gì, lẽ nào lớn tuổi nên mới thế? Mặc kệ thế nào, nếu chase đã nhắc tới hai vị song thân mất sớm của Rebertine, hắn cũng chỉ đành dùng biểu tình đoan chính, nghiêm túc đáp, “Đúng vậy, ta biết, Chase tiên sinh, ta hiện tại đã không còn hồ đồ như vậy, ngày nào ta cũng nghiêm túc sống ổn.”
Chase gật đầu, chậm rãi nói, “Ta còn biết, ngươi hiện tại đang nói yêu đương với Debby, ta rất vui khi nghe tin này. Nhưng có vài điều bây giờ phải nói với ngươi, Debby là một nhân ngư giống cái rất ưu tú, có thể hắn không hoạt bát rộng rãi như những giống cái khác, có thể hắn có chút bất đồng nho nhỏ. Nhưng, Debby là nhân ngư có tâm hồn tốt đẹp và đôi tay linh xảo rất trong bộ tộc chúng ta. Hắn đáng được quan tâm đối đãi. Ta hy vọng ngươi có thể dõng dạc nói như thế trước mặt những nhân ngư khác, nhận định sự ưu tú của hắn, quý trọng sự ưu tú của hắn. Chăm sóc bảo vệ Debby, không nên xem tình cảm như trò đùa, hiểu chưa?”
Nói đến chuyện Debby, Rebertine trịnh trọng gật đầu, ngữ khí rất kiên định, “Ta cho tới giờ đều dùng cảm tình và thái độ thật sự đối mặt với tình cảm giữa ta và Debby, tiên sinh, xin yên tâm, sự quý trọng của ta đối với Debby cũng như đối với sinh mệnh của mình, ta sẽ cố gắng hết sức khiến hắn thấy hạnh phúc vui sướng…”
Cuộc nói chuyện cũng không duy trì lâu, Chase căn dặn xong thì thả cho hắn đi.
Nhìn theo bóng lưng bơi đi của Rebertine, Chase lộ ra một nụ cười vui mừng.
Chase làm một tộc trưởng không chỉ cần phụ trách cuộc sống hằng ngày của bộ lạc, càng phải chú ý tới cuộc sống của các thanh niên mất đi song thân, mà từ khi song thân của Rebertine trong lúc Bộ ngư triều gặp nạn Rebertine giống như thay đổi một người, trở nên cà phơ cà phất nơi nơi gây chuyện thị phi, điều này làm cho Chase đau đầu không thôi.
Nhưng có lẽ ứng với một câu nói, phản ngịch giúp người trưởng thành, mà trải qua một lần chết đi sống lại cũng sẽ giúp người ta trở nên thành thục, từ sau lần gặp nạn tại cấm địa, Chase phát hiện Rebertine dần dần rút đi tính cách táo bạo mãng chàng, trở nên trầm ổn. Mà lần này sau khi Bộ ngư triều trở về, nghe người khác đánh giá về Rebertine trong khoảng thời gian này, lại trải qua một cuộc trò chuyện, Chase rốt cuộc có thể khẳng định, thanh niên luôn khiến mình đau đầu rốt cuộc cũng trở nên thành thục.
“Này, bạn thân mến, con của các ngươi hiện giờ rất tốt, thật sự rất tốt, các ngươi có thể yên tâm.” Ánh mắt mang chút mệt mỏi của Chase chuyển sang một vật trang trí trên bàn, nỉ non nói ra một câu như thế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mà Rebertine trên đường đến nhà Debby thì khó nén tâm trạng vui vẻ, mình và Debby coi như đã được chính thức cho phép, mặc dù mình không quan tâm, nhưng Debby quan tâm, hôm nay tộc trưởng gật đầu, xem đám nhân ngư nhiều chuyện kia còn nói gì được nữa!
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét