Edit: Tiểu Lạc
Chương 37: Cuộc sống mới của bạn bè
_____________________________
Ngày hôm nay, các nhân ngư đang tụ tập tại một quảng trường náo nhiệt, bởi vì có một đôi nhân ngư sẽ cử hành nghi thức.
“Ta nguyện thề với hải thần, bất cứ lúc nào cũng yêu ngươi quý trọng ngươi tôn kính ngươi, dắt tay ngươi đi suốt cuộc đời.”
“Ta cũng nguyện thề với hải thần, bất cứ lúc nào cũng yêu ngươi quý trọng ngươi tôn kính ngươi, dắt tay ngươi đi suốt cuộc đời.”
“Hải thần đã nghe được lời tuyên thệ của các ngươi, cũng dành cho các ngươi chúc phúc lớn nhất, hy vọng các ngươi cả đời hạnh phúc mỹ mãn.”
“Woa! Hay quá!”
“Chúc mừng!”
Rebertine nắm tay Debby đứng ở một vị trí hơi xa nhìn các nhân ngư hoan hô cười đùa, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
Debby nhìn Colin và Dean sau khi kết thúc nghi lễ thì trao cho nhau một nụ hôn môi, bỗng nhiên nhớ tới lúc mình và Rebertine thân mật, mặt vô thức nổi lên mảng đỏ, hắn len lén liếc nhìn Rebertine đang nắm tay mình, trong đầu bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ, “Lúc mình và Rebertine kết làm bạn lữ cũng náo nhiệt như thế này chứ?” Nhưng trong nháy mắt suy nghĩ này bị một nghi vấn thay thế, “Vì sao đến bây giờ Rebertine vẫn không hề nhắc tới chuyện này? Là nghĩ thời gian còn quá sớm à? Hay là… Rebertine căn bản không nghĩ tới chuyện này?” Nghĩ nghĩ, tầng đỏ ửng trên mặt Debby phai nhạt, đôi mày lại khẽ nhíu.
Lúc này Rebertine cũng không chú ý tới biểu tình của nhân ngư giống cái bên cạnh, hắn chỉ ôm tâm tính xem náo nhiệt cười tủm tỉm nhìn các nhân ngư ở trung tâm quảng trường hớn hở chúc mừng
Giống như xã hội loài người, mọi người đối với việc trêu ghẹo đôi tân nhân luôn ôm tâm tính làm không biết mệt, ví dụ như hiện tại bọn họ lại nhao nhao yêu cầu Colin hôn Dean thêm một cái.
Sau khi kết thúc buổi lễ các nhân ngư đẩy Colin và Dean đến cùng một chỗ, sau đó cùng ồn ào yêu cầu, Dean bị đẩy vào lòng Colin nghe tiếng ồn ào xung quanh vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ, mà Colin cũng không còn phong độ như ngày xưa, chỉ cười khúc khích bảo vệ Dean trong lòng tránh để hắn bị các nhân ngư làm bị thương.
Khi Colin không thể át đi tiếng hô của quần chúng mà cúi đầu tìm đến đôi môi Dean áp lên, Dean cũng chỉ đành vô thức ôm cổ Colin, sau đó cảm nhận đầu lưỡi xâm nhập vào miệng mình, lúc ngẩng ra sau thì ánh mắt lại nhác thấy Rebertine đang đứng ở phía xa xa, đồng thời thấy được giống cái nhân ngư nho nhỏ đứng bên cạnh hắn.
Có một thoáng trong nháy mắt, lực chú ý của Dean không hề đặt trên nụ hôn sâu nhiệt tình của Colin, mà trong lòng bỗng nhiên toát ra ý nghĩ, quyết định ngày hôm nay của mình có thật sự chính xác không? Nhưng giây tiếp theo, Rebertine khi chạm tới ánh mắt của Dean rồi vô tình quay đầu đi khiến Dean nhắm mắt lại, hai cánh tay ôm cổ Colin xiết lại, nếu đã chọn con đường ngày hôm nay, vậy tuyệt đối không hối hận!
Mà Colin khi cảm nhận được động tác của Dean thì ái ý càng thêm nồng đậm, đồng thời hôn còn sâu hơn nữa.
Mà các nhân ngư ồn ào xung quanh thấy một màn nhiệt tình như lửa này thì càng kêu lớn hơn, các trưởng bối thấy các thanh niên quây thành một cụm cũng hiếm khi không lên tiếng trách cứ, chỉ cười tủm tỉm mà nhìn.
Tham gia hôn lễ của Colin và Dean cũng bất quá xuất phát từ lễ độ, sau khi bọn họ cử hành nghi thức xong Rebertine trưng cầu ý kiến của Debby rồi bỏ đi.
Hai người chậm rãi bơi trở về, Rebertine lên tiếng, “Mấy ngày nay ta nghĩ nên tu sửa nhà cửa một chút.”
“Hả?” Debby lúc này đã không còn bối rối với vấn đề tạm thời chưa có đáp án kia, tâm tình đã thoải mái hơn, dời lực chú ý đến lời nói của Rebertine, “Đang bình thường sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện tu sửa nhà cửa?”
Biểu tình của Rebertine chính trực không gì sánh được, “Phong cách của căn nhà đó thật sự không hợp với sở thích của ta, ta đã sớm muốn thay đổi, hiện tại vừa lúc thừa dịp các nhân ngư lớn tuổi đều đã trở về, chuyện trong tộc không cần người trẻ lo lắng thì nhờ Larv và Ivor cùng đến giúp một tay.”
Debby nghe xong thì không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu, “Vậy cũng phải, nhà ở cần phải thoải mái mới được.” Nói xong lại hỏi, “Vậy ngươi tạm sống ở đâu?”
Rebertine thấy Debby quan tâm, thì tính tình quái ác lại phát tác, cúi đầu thổi vào tai Debby, “Không bằng… cho ta ở lại nhà ngươi đi?”
“Hả?” Debby bị đáp án này làm cho cả kinh nửa ngày không nói gì, nhưng tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều.
Rebertine thấy Debby ngơ ngác thì nhịn không được phì cười ra tiếng, giơ tay quẹt mũi đối phương, vô cùng thân thiết nói, “Đứa ngốc, chọc ngươi thôi, ta ở nhà trong nhà Ivor.”
Câu nói quanh co này khiến Debby vừa thẹn vừa mất mác, nhưng nét mặt còn phải bày ra vẻ tức giận, “Ta, ta cũng không nói sẽ cho ngươi ở lại nhà ta!”
“Cho nên, ta biết ngươi sẽ không cho ta ở lại nhà ngươi, ta mới đến nhà Ivor.” Rebertine đùa mãi hóa nghiện.
“Ta, ta, ta cũng không nói không…” Debby vô thức muốn phủ nhận, nhưng nói được phân nửa thì xấu hổ, vì vậy khựng lại.
Dáng vẻ khó xử của Debby chọc cho Rebertine buồn cười, vui vẻ ôm bụng liên tục dùng vây đuôi vỗ lên mặt đất, tung lên một làn cát.
Debby thấy lại bị Rebertine trêu chọc, vừa thẹn vừa bực, trực tiếp xoay người tăng tốc, không thèm cãi lý với tên hỗn đãn đó.
Rebertine nhìn theo bóng lưng tức giận của Debby, lại bật cười một hồi mới đuổi theo.
.
Rebertine vừa vội vàng tu sửa nhà cửa, vừa bớt chút thời gian gặp mặt người anh em đồng cảnh ngộ là Trình Trì.
Kỳ thực, lúc trước Rebertine nghĩ cảnh ngộ của mình đã đủ khổ, nhưng sau khi gặp được Trình Trì mới biết được cái gì là núi cao còn núi cao hơn, tình cảnh thê thảm của Trình Trì đủ để Rebertine thấy cuộc sống hiện tại của mình là thiên đường.
Cho nên, khi Trình Trì kể cho Rebertine nghe dự định sau này của mình, Rebertine đương nhiên giơ hai tay tán thành, “Nếu như sau này ngươi cố gắng sống, ta cũng nghĩ ngươi nên phân rõ giới hạn với Claude.”
Trình Trì ngồi trên đá ngầm gật đầu, “Ta nghĩ như vậy cho nên mới dọn khỏi nhà Lance, ta muốn trải qua cuộc sống của mình.”
“Anh em, ngươi nghĩ như vậy là được rồi. Tự mình ra tay mới có thể cơm no áo ấm.” Rebertine vỗ vai Trình Trì, sau đó lấy ra một cái túi do Debby dùng tiêu sa may thành đưa cho Trình Trì, “Anh em không có gì giúp đỡ ngươi, ngươi lấy mấy thứ này đi, tốt xấu cũng có thể dùng lúc khẩn cấp.”
Trình Trì mở túi nhìn vào, phát hiện đó là một túi kim tệ vàng óng ánh, sửng sốt một chút liền đẩy lại cho Rebertine, “Không được, sao ta lấy tiền của ngươi được, ngươi cầm về đi!”
Rebertine không cho cự tuyệt đẩy túi lại cho Trình Trì, “Cho ngươi mượn thôi! Ngươi bắt đầu cuộc sống mới thì không cần tiền à? Còn có làm kẹo làm bánh, không có tiền ngươi kiếm đâu ra nguyên liệu? Không lẽ ngươi là ảo thuật gia có thể hư không biến ra! Chúng ta đã lưu lạc đến nơi này chỉ có ta thân với ngươi nhất, vậy cần phải hỗ trợ lẫn nhau. Lúc này ngươi còn bày đặt khách khí gì với ta nữa, nếu ngươi không nhận không phải khinh thường ta sao?” Thấy Trình Trì há mồm còn muốn nói gì, Rebertine giơ tay ngăn lại, “Hơn nữa, tiền này không phải ta đưa không cho ngươi, là cho mượn, sau này ngươi phải trả lại ta! Ta biết ngươi không phải loại người thích ăn trắng của người khác.”
Thấy thái độ của Rebertine kiên quyết như thế, lại thêm lúc này trên người thật sự không có tiền, đúng là nửa bước khó đi, Trình Trì cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, “Được, vậy giờ ta mượn, ta sẽ mau chóng trả lại cho ngươi.”
Rebertine bày ra bộ dáng chịu không nổi cái kiểu thề son thề sắt của Trình Trì, “Biết rồi biết rồi, ngươi cũng không phải loại người hạn hẹp vì mấy đồng kim tệ đã lẩn trốn!”
Có thể do năm nay là một năm thuận lợi, bên này kế hoạch tu sửa nhà cửa của Rebertine tiến thành xuôi gió xuôi nước, bên kia cuộc sống trên đất liền của Trình Trì cũng rất nhanh đã được cải tiến, dọn sang nhà mới, việc buôn bán bánh kẹo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khi Rebertine gặp lại người bạn khác loài, trên mặt đối phương đã không còn do dự và bất an như trước, mà là đầy kiên định là tin tưởng về cuộc sống tương lai.
Nghe được Trình Trì miêu tả về căn nhà mới của hắn, Rebertine vừa ước ao vừa vui vẻ thay bạn bè, huýt sáo một tiếng, “Chà chà, anh em, chỉ mới đảo mắt đây thôi mà ngươi đã sống cuộc sống tư bản rồi, thật là trâu quá đi!”
Trình Trì đã không còn gánh nặng về kế sinh nhai, rõ ràng rất hăng hái, nói nhảm với Rebertine, “Ta đây chính là từ ngân hàng nhà ngươi rút được một khoản tiền mới mua được nhà ở, ta hiện tại là một kẻ nợ, lão gia ngài hạ chút lãi suất có được không?”
Rebertine diễn kịch nên nghiện, “Hừ hừ, vậy mau mau hối lộ ra đi.”
Trình Trì nhịn cười đưa ra thứ mà mình mang đến cho Rebertine, “Lão gia ngài nếm thử xem, có hợp khẩu vị hay không?”
Rebertine tiếp nhận thì phát hiện Trình Trì đưa là bánh kẹo, ánh mắt sáng lên, giơ tay lấy một cái đưa vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống sau đó lộ ra vẻ mặt cảm động không thôi.
Điều này làm cho Trình Trì bên cạnh giật mình, “Ta làm ngon như vậy sao?”
“Ôi, anh em, đừng nói nữa, anh đây đã rất lâu không nếm được mùi vị Trung Hoa chính gốc rồi, cảm động muốn chảy nước mắt luôn!” Rebertine mặc dù nói khoa trương, nhưng là lời thật lòng, đừng nói mùi vị Trung Hoa chính gốc, dù chỉ là một món ăn bình thường thì từ khi Rebertine biến thành nhân ngư đã không còn được ăn, trong lòng có loại cảm xúc chua xót.
Trình Trì thấy Rebertine mang dáng vẻ chua xót lại cảm động, cũng thấy hắn đúng là sống không dễ, vì vậy hào phóng nói, “Hiện tại không phải có ta hay sao, chỉ cần ngươi muốn ăn, cứ nói một tiếng là được!”
“Ôi, anh em, ngươi là anh em tốt của ta!” Rebertine nhất thời ôm chầm lấy Trình Trì, “Đừng nói gì nữa, nước mắt đang trào dâng ”
Debby ngồi bên cạnh thấy Rebertine và Trình Trì náo loạn như vậy cũng mím môi cười, hắn nghĩ Rebertine gặp Trình Trì còn có vẻ vui hơn khi ở với Larv và Ivor nữa.
Hai người phá điên một trận cuối cùng mới bình thường trở lại, Rebertine nhiệt tình đưa cho Debby nếm thử kẹo và bánh của Trình Trì.
Mà Debby sau khi ăn thử cũng có vẻ rất kinh ngạc, “Ăn ngon lắm, A Trì ngươi thật lợi hại!”
Trình Trị bị ánh mắt sùng bái của Debby làm cho xấu hổ, “Không mà, còn có nhiều người làm ngon hơn ta!”
“Hà, khiêm tốn cái gì.” Rebertine hào phóng khoát tay lên vai Debby, “Ngon thật mà, nhất là cư dân biển cả chúng ta ngày nào cũng ăn mấy thứ nhạt nhẽo vô vị, đây càng là món ngon hiếm có. Nếu như những nhân ngư khác nếm thử, khẳng định cũng kinh ngạc không thôi!” Nói rồi ánh mắt Rebertine sáng lên, vỗ tay một cái, “Đúng rồi, ta có thể giúp ngươi đem nguồn tiêu thụ kẹo mở rộng đến đáy biển, chắc chắn có thể giúp ngươi kiếm đầy bồn đấy bát, thế nào?”
“Có được không?” Trình Trì nghe Rebertine nói như thế, cũng có chút động tâm, nhưng vẫn còn hơi do dự.
Rebertine vung tay lên, “Chuyện này thì đừng lo, đi về ta nghiên cứu cho ngươi! Việc khác không được, chứ việc buôn bán, đó là sở trường của ta!”
Rebertine đã nói đến nước này, Trình Trình cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, ba người lại nói chuyện một hồi mới tạm biệt nhau.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 38: Đặc biệt bình thẩm
Tộc trưởng và các tộc nhân trở về, cùng với hôn lễ của Colin và Dean khiến các nhân ngư náo nhiệt một trận, sau đó cuộc sống lại lần nữa trở về quỹ đạo, mọi người nếu không bắt cá thì những lúc nhàn hạ đều đem sự quan tâm đặt lên đoàn kịch. Những người lớn tuổi và tộc trưởng cùng các nhân ngư tham gia Bộ ngư triều trở về trở thành những người hâm mộ mới của đoàn kịch.
Hôm nay tại quảng trường nơi đoàn kịch diễn xuất hầu như tụ tập toàn bộ nhân ngư, bởi vì hôm nay sắp sửa trình diễn vở kịch mới, mà Debby cũng được mới tới tham dự.
Lúc Debby nhận được lời mời của Rebertine cũng không muốn đến, bởi vì hắn không thích đến những nơi có nhiều người, nhưng sau đó Larv bơi tới nói, “Ngày mai là buỗi diễn kịch mới, Debby ngươi nhất định phải tới nha.”
Debby còn chưa kịp há mồm từ chối thì Ivor cũng tiếp lời, “Đúng vậy, kịch bản này là của ta và Larv với Rebertine nhà ngươi cùng nhau sáng tác, ngươi nhất định phải tới xem, để cổ vũ chúng ta!”
Rebertine cũng ở một bên cổ động, “Bạn bè đã nói vậy, ngươi làm thế nào cũng phải chừa cho tí mặt mũi chứ!”
Debby thấy ánh mắt tha thiết của ba nhân ngư, lời từ chối cũng không tiện ra khỏi miệng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Ivor vui vẻ liên tục nói sẽ giữ cho Debby một vị trí tốt nhất.
Hiện tại Debby đang an vị tại vị trí có tầm nhìn tốt nhất mà Ivor chừa cho đợi vở kịch bắt đầu, mà ngồi bên cạnh hắn là những nhân ngư thường ngày cũng có thể trò chuyện dăm ba câu, điều này đã giúp giảm bớt cảm giác khẩn trương của Debby.
Đợi một hồi không lâu, vở kịch mới bắt đầu.
Lúc đầu mọi người dưới đài còn trò chuyện xì xầm, nhưng đợi khi vở kịch đi vào tình tiết chính, những nhân ngư đến xem cũng chìm đắm trong câu chuyện mà lặng im, ngay cả Debby cũng xem rất nhập tâm.
Đây là một câu chuyện đơn giản, không có tình tiết kinh tâm động phách, cũng không có tình cảnh cẩu huyết sinh ly tử biệt bổng đả uyên ương, chỉ kể lại quá trình của một đôi nhân ngư hiểu nhanh yêu nhau. Tuy bình thản, nhưng các diễn viên đã biểu hiện sự ngây ngô và ngọt ngào giữa đôi tình lữ một cách nhẹ nhàng ăn khớp, khiến những nhân ngư đang ngồi dưới đài khi nhìn thấy những tình cảnh bình thường nhưng quen thuộc thì khóe miệng đều lộ ra ý cười —— chẳng bao lâu trước, bọn họ cũng như thế này, đây đó ngượng ngùng đối diện, cổ vũ tăng thêm dũng khí cho nhau để nắm tay nhau, một nụ hôn nhẹ khiến trái tim kích động như muốn nhảy ra…
Hay là có lúc khắc khẩu, hoặc có lúc hiểu lầm, nhưng những tranh chấp như thế cũng giúp đây đó càng thêm thấu hiểu bao dung.
Một câu chuyện đơn giản như vậy nhưng đã dấy lên cho các nhân ngư vô hạn hồi ức, khi kết thúc thì toàn trường đều lặng thinh, hồi lâu mới vang lên tiếng vỗ tay vang rền như sấm, nhân ngư dưới đài lúc đối diện nhau đều thấy được những hoài niệm và ngọt ngào thời son trẻ.
Đây là một vở diễn thành công, bởi vì nó chạm vào ký ức ngây ngô mà ngọt ngào sâu trong nội tâm mọi người, khi Larv và Ivor dẫn đầu các diễn viên đến trước sân khấu cảm ơn, tiếng vỗ tay bên dưới khiến hai người lần đầu tiên tham gia viết kịch bản càng vui vẻ đến mức thấy răng không thấy mắt.
Đợi khi tiếng vỗ tay nhiệt tình của khán giả thoáng giảm bớt, Larv mới lên tiếng, “Thật sự, thật sự vô cùng cám ơn mọi người đã đến xem buổi biểu diễn hôm nay của chúng ta, thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên ta và Ivor nhận nhiệm vụ viết kịch bản, sự khẩn trương và hồi hộp trong đó thật sự rất khó để các vị đang ngồi đây cảm nhận sâu sắc được. Nhưng có một việc có thể biểu hiện sự khẩn trương của ta.” Nói đến đây Larv dừng một chút, thấy các nhân ngư dưới đài đều bị gợi ra lòng hiếu kỳ bèn nói tiếp, “Đó chính là, một lát tan cuộc ai có hứng thú thì cứ tới hậu trường mà nhìn, có một chỗ bị ta dùng vây đuôi vỗ ra một cái hố nhỏ…”
Larv thốt ra lời này hiện trường lập tức vang lên một trận cười giòn giã, mà Ivor một bên cũng không bỏ mất cơ hội lên tiếng, “Ặc, bạn hiền, hèn gì tự nhiên mắt ta hơi ngứa, ta tưởng mấy ngày nay quá tập trung dựng kịch bản dùng mắt quá độ, thì ra là tại ngươi vung cát vào mắt ta…”
Lời nói của Ivor khiến cho bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, các nhân ngư nhao nhao huýt sáo.
Ivor rất thỏa mãn đối với bầu không khí này, hắn giơ tay kêu gọi an tĩnh, sau đó mới lên tiếng, “Đương nhiên, ta phải nói, mặc dù là ta và Ivor sáng tác câu chuyện này, nhưng ta phải cảm ơn người bạn tốt nhất —— Rebertine, nếu như không phải nhờ Rebertine giúp đỡ chỉ đạo hai ta, chúng ta không thể viết ra hoàn hảo được. Cho nên ta muốn mời Rebertine ra đây để tỏ lòng biết ơn của mình.” Nói xong Ivor quay sang hậu đài kêu gọi, “Reb, Reb, ngươi ở đâu?”
Đáng tiếc sau vài lần kêu gọi cũng không có người đáp lại, Ivor có chút bất đắc dĩ nhún vai, “Được rồi, có thể là sau khi trở về sau mấy ngày bị cấm đoán hắn bắt đầu điệu thấp, ta sẽ âm thầm cám ơn với hắn, ví dụ như cho hắn ăn bong bóng cá.”
Động tác xòe tay nhún vai của Ivor lại khiến cho các nhân ngư cười một trận.
Larv chộp đúng thời cơ nói tiếp, “Vì đây là lần sáng tác đầu tiên của ta và Ivor, đồng thời may mắn chiếm được sự hoan nghênh của các tộc nhân, điều này thực sự khiến ta và Ivor đặc biệt cảm động. Để cảm tạ mọi người luôn cổ vũ và chi trì chúng ta, đoàn kịch chúng ta quyết định tặng cho mỗi khán giả xem buổi diễn hôm nay một món quà nhỏ.”
Nói xong Larv đưa mắt ra hiệu cho các diễn viên bên cạnh, các nhân ngư đó sau khi nhận được ánh mắt kia thì cười gật đầu từ hậu đài khiêng ra một bao đồ lớn, bắt đầu chia cho các khán giả dưới đài.
Đây là món quà nhỏ đầu tiên mà các nhân ngư nhận được sau vở diễn, điều này làm cho bọn họ tân kỳ không thôi, lúc cầm trong tay món quà trang sức làm bằng sao biển và trân châu, tuy không quý giá nhưng rất tinh xảo, vừa nhìn thì biết rất dụng tâm.
Ivor thấy trong tay mỗi người đều cầm một món, cười mở miệng nói to, “Các bạn hiền, có thỏa mãn với món quà các ngươi nhận được không?”
“Đương nhiên! Các ngươi là giỏi nhất!” Các nhân ngư giơ lên món quà trong tay mình bắt đầu hoan hô ầm ĩ, điều này cũng không phải vì món quà, mà là vì lòng cảm ơn và sự khiêm tốn của Ivor.
Ivor mang biểu tình như trút được gánh nặng cười nói, “À, vậy thì tốt quá, ý này là ta đưa ra đó, nên biết, lúc bạn bè vừa mới phát quà, ta cũng thiếu chút nữa dùng đuôi đập ra một cái hố!”
Các nhân ngư lại cười văng, ngay cả tộc trường bị lôi kéo đi xem diễn cũng hiếm khi lộ ra một nhoẻn miệng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Được các nhân ngư cổ động, Ivor đương nhiên sẽ không ngừng cuộc vui, hắn tiếp tục thổi nhiệt vào bầu không khí nóng hổi này, “Đương nhiên, còn có một sự kinh hỉ ngay sau đây, xin chư vị nhìn vào món quà trong tay mình.” Thấy tất cả mọi người mang theo hiếu kỳ cúi đầu nhìn món quà trong tay, Ivor mới nói tiếp, “Nhìn chỗ sao biển và trân châu kết hợp có ai phát hiện gì không?”
Rất nhanh, có nhân ngư giơ tay lên, “Ta phát hiện một đoạn tiêu sa ngắn.”
“Ta nữa.”
“Ta nữa ta nữa.”
Ngay sau đó có vài cánh tay lẻ tẻ giơ lên, nhưng cũng có nhiều nhân ngư không nhận được.
Đối với ánh mắt nghi vấn của mọi người, Ivor cười nghịch ngợm, “Phải rồi, đây là kinh hỉ của ngày hôm nay, chúng ta tùy ý phát cho những khán giả may mắn của ngày hôm nay, mời bọn họ làm bình thẩm đoàn đặc biệt cho chúng ta, để bọn họ bình chọn cho người biểu diễn tốt nhất trong đoàn kịch chúng ta!” Thấy có vài nhân ngư muốn nói gì đó, Ivor lại nhanh chóng lên tiếng, “Món quà vừa nãy mọi người hãy cất vào túi đi.”
Lời vừa thốt ra, các nhân ngư chuẩn bị đưa ra dị nghị cũng không có gì nói nữa, chỉ ảo não vì vận may của không tốt, mà những nhân ngư rút trúng thì vui vẻ rạo rực.
Lúc này Larv tiến lên nói, “Như vậy, xin mời tất cả những nhân ngư rút trúng lên đài, ta phát chứng nhận bình phẩm cho các vị.”
Dưới ánh mắt ước ao đố kị của những nhân ngư rút không trúng, những nhân ngư rút trúng ai ai cũng tươi cười toe toét lên đài, chỉ ngoại trừ một người —— Debby.
Debby hiện tại thật sự rất khẩn trương, hắn rất muốn trao đổi món quà nhỏ của mình với nhân ngư bên cạnh, bởi vì hắn chẳng muốn lên làm bình thẩm chút nào. Nhưng không đợi Debby có bất luận động tác gì, hắn đã bị nhân ngư trong đoàn kịch đang đứng dưới đài kéo lên, đi nhận chứng nhận bình thẩm.
Lần đầu tiên đứng trước nhiều nhân ngư như vậy, Debby cảm thấy ngay cả đong đưa cái đuôi như thế nào hắn cũng không biết, hắn muốn tìm Rebertine để bảo dẫn mình đi, nhưng quét mắt một vòng lại không phát hiện hình bóng Rebertine, bất đắc dĩ Debby chỉ đành dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Larv cách đó không xa, lên tiếng gọi, “Larv…”
Nhưng không biết có phải do tiếng gọi của Debby quá nhỏ hay không, Larv không hề quay đầu mà nhìn về một phía khác cười tủm tỉm phất tay, sau đó một thành viên trong đoàn kịch mang theo một ít tiêu sa lên đài, Larv cầm tiêu sa nói với các nhân ngư trên đài, “Kế tiếp, chúng ta còn phải chọn ra chủ bình thẩm và phân công bình thẩm, ý kiến của chủ bình thẩm chiếm một tỉ trọng riêng.”
Lời này vừa ra, lại dẫn tới những nhân ngư trên đài xao động một trận, Larv thì lại thong dong ung dung, đầu tiên hắn quay đầu cười với các khán giả dưới đài, “Các bạn thân mến, đừng nghĩ mọi người sẽ không có cơ hội tham gia, các bình thẩm trên đài chỉ để tham khảo ý kiến, mà phiếu bầu của các ngươi đối với chúng ta cũng rất quan trọng, bởi vì kết quả sau cùng bầu chọn người biểu diễn tốt nhất là do ý kiến quần chúng tổng hợp lại…”
Larv bla bla giảng giải quy tắc, mà nếu Trình Trì ở chỗ này, chín phần chín sẽ nghĩ sao quy tắt này nghe quen tai thế —— đâu khác gì buổi bầu chọn minh tinh mới. Đương nhiên, người đưa ra phương pháp này không ai xa lạ.
Những điều này không cần nói, chỉ nói về các nhân ngư nơi đây lúc nghe xong Larv nói ra quy tắc thì lại trỗi lên hứng thú, dù sao cũng có tư cách quyết định ngôi vị biểu diễn tốt nhất, điều này có thể kích thích sự tích cực của các nhân ngư.
Larv sau khi nói xong thì lại bảo người bịt kín mắt của các nhân ngư trên đài —— chọn ra chủ bình thẩm, cần phải rút thăm quyết định.
Các nhân ngư trên đài đều bị tiêu sa che kín mắt rồi nhờ vào những nhân ngư khác đỡ bọn họ đi chọn vỏ sò chứa chứng nhận bình thẩm trong vỏ sò mà các thành viên đoàn kịch đang cầm phía sau bọn họ, sau đó lần lượt cởi tiêu sa rồi đứng trước mặt thành viên đoàn kịch lấy ra vỏ sò mở ra xem kết quả sau cùng.
Khi Debby bị tiêu sa lành lạnh che mắt, độ khẩn trương của hắn quả thực đã đạt tới đỉnh điểm, tay hắn hơi run kéo áo của Oz, run giọng hỏi, “Ta, ta có thể nhường cơ hội này cho người khác được không?”
Oz thấy Debby khẩn trương tới nỗi cứng đờ cả người, vỗ vỗ vai hắn an ủi, “Đừng khẩn trương, nên biết, ngươi là người may mắn mà tất cả nhân ngư ước ao.”
Debby cảm thấy cái đuôi của mình muốn nhũn ra, mình căn bản không muốn làm người may mắn như thế này!
Càng khẩn trương Debby lại càng nói không nên lời, đến cuối cùng, chỉ có thể ngây ngốc theo hướng dẫn của Oz chọn vị trí trước mặt một thành viên đoàn kịch phía sau mình.
Toàn bộ quá trình, từ chọn lựa cho tới lúc cởi tiêu sa xuống đầu óc Debby đều kêu loạn, căn bản không chú ý tới tiếng kinh hô của mọi người hoặc những phản ứng khác.
Khi tiêu sa của Debby bị cởi ra, có chút không quen với tia sáng đột nhiên tăng cường mà híp mắt lại, sau đó mới nhìn thấy nhân ngư đứng trước mặt mình, sau đó —— ngây người.
Bên khóe miệng Rebertine mang theo một nét cười dịu dàng nhìn nhân ngư bé nhỏ trước mặt khẩn trương cởi xuống tiêu sa, sau đó lại không kịp thích ứng mà híp mắt, cuối cùng khi nhìn thấy mình thì trở nên ngốc lăng.
Còn những nhân ngư bên dưới thì không hẹn mà cùng an tĩnh lại, bọn họ nhìn Rebertine mang ý cười không đổi giơ lên vỏ sò trong tay, sau đó chậm rãi mở ra, cuối cùng dịu dàng thâm tình hỏi nhân ngư bé trước mặt mình, “Debby, ngươi nguyện ý kết làm bạn lữ với ta không?”
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 39: Yes I do
“Debby, ngươi nguyện ý kết làm bạn lữ với ta chứ?”
Một câu nói ngắn, nhưng trong khoảnh khắc này khiến Debby cảm thấy toàn bộ thế giới đều trống rỗng, cũng không nghe được những thanh âm khác.
Nhân ngư anh tuấn khôi ngô trước mắt đang dịu dàng nhìn mình, hỏi mình, không ai khác, mà là mình, nhân ngư tên Debby.
Sau một khoảng lặng trống rỗng, nảy ra trong lòng Debby không phải cảm xúc mừng như điên, mà là chua xót và bùi ngùi không nói nên lời, cảm xúc không thể ức chế khiến Rebertine thấy được nhân ngư nhỏ bé trước mắt mình trào nước mắt.
Nhìn Debby lặng lẽ khóc, Rebertine run lên một cái, sau đó khóe miệng cong lên, cầm vò sò trong tay đưa cho Oz đứng một bên rồi vẫy nhẹ chiếc đuôi bơi tới gần Debby thêm một chút, giơ tay ôm lấy mặt Debby để đường nhìn của mình đối diện với cặp mắt đẫm lệ của Debby, dịu dàng nhưng kiên định nói, “Ta biết ta không ưu tú như vậy, chỉ là một nhân ngư giống đực bình thường thôi, có thể trước đây còn khiến các tộc nhân đau đầu vì sự thô lỗ của mình. Trước đây, ta cũng nghĩ ta sẽ cứ lơ mơ như vậy mà sống qua một đời, cho tới khi gặp ngươi. Nếu cuộc đời là một chuyến lữ hành, vậy ngươi là phong cảnh đẹp nhất khiến ta muốn vĩnh viễn ngừng lại. Sống đến bây giờ, ta đã gặp được rất nhiều sự kiện, có vui, có phẫn nộ, có đau thương, có hạnh phúc, nhiều rất nhiều. Nhưng, gặp được ngươi, quen biết ngươi, là chuyện tuyệt nhất trong đời ta. Ta không biết nên làm thế nào dùng ngôn ngữ để kể ra những may mắn, kích động, hạnh phúc khi được hải thần đặc biệt hậu đãi như vậy, ta chỉ muốn hiện tại, trước mặt các tộc nhân, dùng tấm lòng chân thành tha thiết nhất của mình nói ra thỉnh cầu của ta lúc này —— Debby thân ái, xin ngươi kết làm bạn lữ của ta.” Dứt lời Rebertine từ trong vỏ sò mà Oz đang cầm lấy ra một chiếc nhẫn, uốn lượn cái đuôi bày ra tư thế quỳ ngẩng đầu nhìn về phía Debby đang không ngừng khóc, khóe miệng mang theo một nụ cười dịu dàng chờ Debby trả lời.
Có thể do phương thức cầu hôn của Rebertine quá mức ngoài dự liệu của các nhân ngư, cho nên toàn hiện trường ngoại trừ tiếng khóc thút thít nho nhỏ của Debby thì đều lặng thinh.
“Đồng ý hắn đi!” Đột nhiên trong đàn nhân ngư phát ra một tiếng la.
Phảng phất như bật tung chốt cửa, thanh âm từ trong cả bầy nhân ngư bạo phát ra.
“Đồng ý hắn đi, Debby!”
“Khẩn cầu thâm tình như vậy đáng giá để ngươi đồng ý hắn đó!”
“Đồng ý Rebertine đi!”
Tiếng động rầm rộ vang lên làm cho cả quảng trường đều ầm ĩ, mà Rebertine vẫn duy trì tư thế thỉnh cầu ban đầu, không nhúc nhìn nhân ngư bé nhỏ trước mắt.
Trong sự chờ mong và cổ động của mọi người, Debby giơ tay quẹt đi nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười tươi sáng với Rebertine đang quỳ gối trước mặt mình, cố sức gật đầu.
Động tác lặng lẽ như vậy lại khiến nhân ngư toàn trường đều hoan hô ồ lên, mà Rebertine chờ khi Debby gật đầu thì lộ ra một nụ cười thật tươi đồng thời đem cái nhẫn đeo vào ngón áp út của Debby, cuối cùng cầm tay Debby đứng lên cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, “Ta nghĩ, những ký ức tốt đẹp hơn trong tương lai cũng nhờ ngươi mới có.” Dứt lời Rebertine ôm chặt lấy nhân ngư nhỏ trước mặt, áp miệng vào bên tai Debby, giọng nói cũng có chút kích động, “Thân ái, cảm ơn ngươi, thật sự cảm ơn, ta yêu ngươi.”
Nghe thanh âm mang theo chút run rẩy bên tai, nhìn các nhân ngư dưới đài, Debby khó khăn nén lại nước mắt đang chảy ra, hắn chăm chú ôm ngược lại Rebertine, “Không, hẳn là ta nên cám ơn ngươi, cảm ơn ngươi chăm sóc ta, cảm ơn ngươi dành cho ta nhiều như vậy, cũng cảm ơn ngươi —— yêu ta.”
Cảm nhận được nước mắt Debby rơi trên đầu vai, Rebertine hé miệng cười cười, lấy tay vỗ nhẹ lưng Debby để trấn an.
Nhìn hai nhân ngư lẳng lặng ôm nhau trên đài, các nhân ngư dưới đài cảm thấy lúc này quanh quẩn bên Rebertine và Debby là một hơi thở hạnh phúc, các nhân ngư nhìn nhau cười, sau đó cực kỳ tri kỷ mà xoay người rời đi, lưu lại nơi này cho đôi tình nhân sắp kết làm làm bạn lữ.
Các nhân ngư tán đi tốp năm tốp ba ngữ khí hưng phấn thảo luận việc cầu hôn mới mẻ lại tràn đầy lãng mạn của Rebertine, Oz có chút ước ao lên tiếng, “Ta thật sự, thật sự không ngờ lại có nhân ngư giống đực lãng mạn như vậy, Bibi đúng là hạnh phúc muốn chết!”
Ivor thấy vẻ mặt của Oz, vội lên tiếng, “Ta cũng rất lãng mạn đó!”
Oz tức giận liếc xéo Ivor, “Tràng cảnh lãng mạn như vậy là gặp được nhưng cầu không được có biết hay không, huống chi ngươi làm một việc y hệt như vậy thì chả có tí ý tưởng mới mẻ nào hết!”
Ivor nghẹn lời…
Mà một nhân ngư khác thì vỗ tay nói, “Lại nói, các ngươi có cảm thấy tình tiết trong vở kịch mới lúc nãy rất giống Rebertine và Debby không?” Nói xong lại nhìn về phía Larv và Ivor, “Câu chuyện này không phải nói Rebertine cũng tham dự trong đó sao? Đây đều là hắn bày ra đúng không?”
Larv cười gật đầu rồi lại lắc đầu, “Câu chuyện này ta với Ivor là chủ bút, Reb cũng thêm một ít tình tiết vào, về chuyện cầu hôn thì thật ra chúng ta chỉ biết như các ngươi, cái khác ngay cả chúng ta Reb cũng không nói.”
Larv vừa thốt ra lời này, một vài nhân ngư giống cái liền lộ ra biểu tình hướng tới, “Debby là người đầu tiên nhận được nhẫn cầu hôn, trong kịch không phải cũng nhắc tới sao, ngón áp út là hợp với trái tim, đeo vào thì đại biểu cho việc tâm đầu ý hợp…”
Một nhân ngư khác tiếp lời, “Đúng vậy đúng vậy, còn có lời cầu hôn thâm tình của Rebertine nữa kìa, ta thật sự ước ao được như Debby!”
Líu líu, thì thào thì thào, các nhân ngư giống cái chưa kết hôn nhiệt liệt thảo luận các chi tiết vụ cầu hôn ban nãy, mà các nhân ngư giống đực một bên lắng nghe bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước thật nhấp nhô —— Có tấm gương sáng của Rebertine phía trước, đường cầu hôn của bọn họ rốt cuộc đã trở nên gian nan vạn phần, còn nghĩ thì ra chỉ vài câu dỗ ngon dỗ ngọt như thế đã có thể dụ dỗ vợ về nhà, phải động não!
Nghĩ tới đây, các nhân ngư giống đực bỗng nhiên đối với cái tên Rebertine đã dụ được Debby về nhà sinh ra vô hạn oán niệm.
Hoa khai hai đóa mỗi đóa một cành, mặc kệ các giống đực chưa kết hôn oán niệm thế nào, bên này, trong mắt Rebertine chỉ tràn đầy hình bóng của nhân ngư nhỏ!
Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, Debby mới từ trong lòng Rebertine tránh ra, có chút ngượng ngùng dụi dụi mắt, nhìn lướt qua xung quanh, xấu hổ, “Mọi người đâu hết rồi?”
Rebertine thấy mắt mũi Debby đều hồng hồng, cười chọc hắn, “Chắc là thấy chúng ta ôm nhau, xấu hổ quá nên đi cả rồi!”
Oanh! Debby lúc này mới phản ứng được mình cư nhiên lại ôm Rebertine ở trước mắt bao người, nhất thời gương mặt đỏ bừng, giống như muốn hôn mê.
Rebertine đối với việc này thì rất hùng hồn, “Chúng ta không lâu nữa sẽ kết làm bạn lữ, ôm một cái có gì phải sợ, hợp lý hợp pháp chứ có sao đâu nào.”
Debby vẫn cảm thấy mắc cỡ không thôi, “Nhưng, nhưng, nhưng nhiều nhân ngư thấy như vậy.”
Rebertine giơ tay lau khô nước mắt trên gương mặt mèo của Debby, nắm tay hắn chậm rãi bơi tới trước, “Chuyện này có quan hệ gì đâu, chúng ta là khó kìm lòng thôi mà.” Nói xong Rebertine quay đầu lộ ra một nụ cười xấu xa, “Này, ngày hôm nay ngươi đã đồng ý lời cầu hôn của ta trước mặt bao nhiêu tộc nhân, vậy không bao giờ được đổi ý nữa, ta có một đám người làm chứng.”
Không biết vì sao Rebertine lại đột nhiên nói ra lời này, gương mặt khó khăn lắm mới giảm nhiệt được của Debby lại nóng lên, gục đầu, nhỏ giọng nói một câu, “Ta sẽ không hối hận.”
Mặc dù giọng nói khẽ thật khẽ, nhưng Rebertine vẫn nghe được rõ ràng, ý cười trên mặt càng thêm sâu.
Hiểu rõ đạo lý thấy tốt thì thu, Rebertine không tiếp tục đùa giỡn với người yêu nhát gan của mình, nói chuyện khác, “Ngươi thấy, chúng ta cử hành nghi thức lúc nào thì tốt?”
Mặc dù Rebertine đã nắm được tâm tư của Debby, nhưng dối với Debby ngày hôm nay hoàn toàn bị vây trong tình tự vừa kích động vừa thẹn mà nói, bất luận một câu nói nào của Rebertine cũng khiến Debby xấu hổ không gì sánh được, nghe được Rebertine thương lượng với mình chuyện cử hành hôn lễ, Debby lại xấu hổ, “Ngươi, ngươi quyết định thì tốt rồi.”
Rebertine chú ý tới dáng vẻ co rụt của Debby, lặng lẽ nhếch miệng cười, cứ giả vờ như không thấy được gì, nghiêm trang mở miệng nói, “Chúng ta cần chuẩn bị những thứ để chiêu đãi các nhân ngư, điều này cần một khoảng thời gian, còn phải sắp xếp một chút.” Nói đến đây Rebertine dừng lại, quay đầu hỏi Debby đang cúi gục đầu thật thấp, “Lại nói, Bibi, chờ chúng ta cử hành nghi thức xong, ngươi muốn ở đâu? Nhà ta? Hay nhà ngươi?”
“Hả?” Debby ngẩng đầu nhìn về phía Rebertine, biểu tình có chút nghi hoặc.
“Chờ chúng ta kết làm bạn lữ rồi, cũng không thể mỗi người một nơi, chúng ta phải sống cùng nhau.” Rebertine giải thích rồi hỏi, “Ngươi muốn ở lại nhà ngươi hay dọn tới nhà ta?”
Hiển nhiên, Debby bị Rebertine dẫn dắt tiến vào chủ đề khác tạm thời quên xấu hổ, rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó vành tai hơi đỏ lên nhỏ giọng nói, “Hay là, ta dọn qua nhà ngươi đi.”
Câu trả lời của Debby làm cho Rebertine nhíu mày, nhưng thấy vệt đỏ từ vành tai lan sang toàn bộ gương mặt của Debby, khiến hắn phúc hậu không đi hỏi vì sao Debby lại lựa chọn điều này —— Dù sao sau này sống với nhau cũng có thể hỏi ra được.
Rebertine gật đầu biểu thị tán thành, “Vậy dọn đi.” Cuối cùng lại thêm một câu, “Ta tính toán thời gian cần thiết để chúng ta chuẩn bị các thứ, hay là định tại mười ngày sau cử hành nghi thức đi, được không?”
Debby hoàn toàn tiến vào trạng thái vợ hiền đương nhiên đồng ý vô điều kiện.
Sau khi quyết định hai việc chủ yếu, Rebertine kéo Debby bơi về một phía khác, “Chúng ta đi báo với tộc trưởng một tiếng.”
“Gì? Phải đi gặp tộc trưởng sao?” Rebertine còn chưa bơi tới đã bị Debby kéo lại.
Rebertine quay đầu lại nhìn Debby đang kinh ngạc, “Đúng vậy, nếu chúng ta đã định ngày rồi thì đương nhiên phải nói với tộc trưởng một tiếng.”
Nhưng biểu tình lúc này của Debby có chút do dự, hắn vô thức vẫy vẫy đuôi, sau đó dùng hai mắt ướt sũng nhìn về phía Rebertine, “Hay là, ngươi đi tìm tộc trưởng đi, ta ở đây chờ ngươi.”
“Tại sao?” Rebertine không rõ sao Debby lại có phản ứng như thế, “Đây là chuyện của hai chúng ta, hẳn là nên cùng đi.”
Debby thấy Rebertine có vẻ rất đương nhiên, trên mặt có chút khó xử, hơn nửa ngày mới ậm ừ lên tiếng, “Ta, ta vừa thấy tộc trưởng thì lại khẩn trương.”
Biểu tình nhăn mặt nhíu mày của Debby nói rõ hắn sợ hãi vị tộc trưởng uy nghiêm kia đến mức nào, quả thật tựa như học sinh nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm.
Rebertine bị biểu tình này của Debby chọc cười, xoay người vuốt mặt Debby để biểu tình nhăn nhó kia phẳng trở lại, dỗ dành nói, “Những nhân ngư khác khi chọn bạn lữ đều đến báo thời gian cử hành nghi thức cho tộc trưởng. Đây là một việc vui, tộc trưởng khẳng định sẽ không nghiêm túc như bình thường, thật đó.”
“Những nhân ngư khác đều là cùng đi sao?” Debby hiển nhiên bị những lời này của Rebertine đả động, ngẩng đầu hỏi.
Rebertine nắm tay Debby gật đầu, “Đương nhiên.”
Debby lại suy xét một hồi, sau đó dùng sức gật đầu một cái, “Vậy được rồi, ta đi với ngươi.”
Rebertine thấy Debby bày ra dáng vẻ anh dũng hy sinh, nhịn cười tới quặn cả ruột, nhưng biểu tình trên mặt còn phải vô cùng chính trực, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Debby lúc này chủ động nắm tay Rebertine ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đầu bơi đi, mà Rebertine bị Debby kéo tay cũng bởi vì nhịn cười mà biểu tình trở nên vô cùng cổ quái bơi theo.
.
“Mười ngày sau?” Tộc trưởng nhìn Debby mang biểu tình khẩn trương và Rebertine đang đứng trước mặt mình, lên tiếng hỏi.
Rebertine ở một góc độ tộc trưởng không nhìn thấy nhéo tay Debby trấn an, sau đó cười gật đầu, “Đúng vậy, ta và Debby đã quyết định sẽ cử hành nghi thức vào mười ngày sau.”
Debby nhìn tộc trưởng rõ ràng đã nhu hòa hơn ngày thường, cố gắng lấy dũng khí nói, “Ta và Rebertine hy vọng ngài có thể chủ trì nghi thức của chúng ta.”
Thấy Debby nói xong lại rụt lui ra sau lưng Rebertine, Chase cười thật tươi, “Đương nhiên, ta nhất định sẽ đi chủ trì nghi thức cho các ngươi, ta rất vinh hạnh có thể nhận được lời mời của các ngươi.”
Nụ cười của Chase khiến cảm giác khẩn trương của Debby phai nhạt bớt, hắn lộ ra một nụ cười ngại ngùng, “Ngài có thể đồng ý là vinh hạnh của ta và Rebertine.”
Chase nhìn nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên gương mặt nhân ngư nhỏ bé nhát gan, lại nhìn sang Rebertine đang nhìn Debby với cặp mắt tràn đầy yêu thương, trong lòng rất vui mừng.
Rời khỏi nhà Chase, tâm trạng của Debby so với ban nãy vui hơn rất nhiều, hắn kéo tay Rebertine vừa bơi đi vừa nói chuyện, “Ôi, vừa nãy ta khẩn trương muốn chết, không ngờ tộc trưởng cũng không nghiêm túc như ta nghĩ.”
Rebertine thấy Debby như một đứa trẻ vừa bơi vừa lắc lư cái đuôi, cười rất dung túng, “Đương nhiên, thấy những nhân ngư trẻ chúng ta tìm được hạnh phúc thuộc về mình, tộc trưởng vui vẻ còn không kịp, sao lại nghiêm túc cho được.”
Tâm trạng của Debby sau khi được Rebertine cầu hôn đã lắng xuống, lúc này đã hưng phấn trở lại, hắn cười tủm tỉm gật đầu hỏi Rebertine, “Ta dọn nhà, giờ ta phải tới nhà ngươi trước thời hạn để sắp xếp à?”
Rebertine cười ôm vai Debby bơi tới trước, “Không phải nhà ta, là nhà chúng ta, ta sẽ dọn đồ đạc của ngươi tới, đến lúc đó ngươi trực tiếp tới là được rồi.”
Debby nghiêng đầu nói, “Không cần ta tới hỗ trợ sao?”
Rebertine lắc đầu, “Ta đã thu dọn xong hết, lúc trước không phải ta nói ta đang sửa sang nhà cửa sao, hiện giờ đã sắp xong cả rồi.” Nói rồi Rebertine lộ ra một nụ cười thần bí, “Đến lúc đó cho ngươi một kinh hỉ!”
“Kinh hỉ?” Con mắt Debby sáng lên một chút.
“Đúng, kinh hỉ.” Rebertine thấy biểu tình hiếu kỳ như con cún con của Debby thì nhịn không được giơ tay ngắt mũi hắn một cái, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Debby lộ ra vẻ mặt hướng tới, “Woa woa… thật chờ mong.”
Rebertine chỉ cười không nói, vẻ mặt rất tự tin.
Đưa Debby về nhà, Rebertine đợi một hồi mới rời khỏi.
Debby trở về nhà thì ngơ ngác đứng giữa nhà một hồi lâu, mới giơ tay nhìn lên chiếc nhẫn trong suốt xanh biếc như màu mắt mình, hít thở thật sâu thật dài, nhỏ giọng nói, “Papa, daddy, con cũng muốn có một gia đình hoàn chỉnh của riêng mình.”
Nói xong, trên mặt Debby lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nhưng hạnh phúc, chỉ là con mắt hơi phiếm đỏ.
.
Edit: Tiểu Lạc
Chương 40: Hạnh phúc bắt đầu
Cùng một địa điểm, cùng một người chủ trì nghi thức, nhưng tiêu điểm ngày hôm nay đổi thành Rebertine và Debby.
Hai nhân ngư đứng đối mặt nhau, hai tay nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, mỗi chữ mỗi câu đều thốt ra lời thề nguyện chân thành tha thiết nhất.
“Ta, Rebertine, ngày hôm nay kết làm bạn lữ với Debby, đồng thời nguyện thề với hải thần, trong cuộc sống sau này vẫn luôn yêu thương, quý trọng, tôn kính với bạn lữ mình, cầm tay suốt đời, quyết chí thề không thay đổi.”
“Ta, Debby, ngày hôm nay kết làm bạn lữ với Rebertine, đồng thời nguyện thề với hải thần, trong cuộc sống sau này vẫn luôn yêu thương, quý trọng, tôn kính với bạn lữ mình, cầm tay suốt đời, quyết chí thề không thay đổi.”
Khi Rebertine và Debby nói ra xong lời thề, Chase luôn mang theo nụ cười hòa ái chắp tay nói, “Hải thần đã nghe lời tuyên thệ của các ngươi, cũng dành cho các ngươi chúc phúc lớn nhất, hy vọng trong cuộc sống sau này các ngươi sẽ kính nhau yêu nhau, suốt đời hạnh phúc mỹ mãn.” Nói xong Chase nhìn thoáng qua các nhân ngư mang theo chúc phúc xung quanh, vừa cười vừa nói, “Ta tuyên bố, Rebertine và Debby ngày hôm nay chính thức kết làm bạn lữ.”
Tiếng nói của Chase vừa dứt, các nhân ngư xung quanh đều hoan hô ầm lên, không hẹn mà cùng đem cánh hoa biển tung lên trên Rebertine và Debby.
Trong một ngày hạnh phúc không cần ém nhẹn như vậy, Rebertine không thèm lưu ý mà tỏ rõ ngày hôm nay tâm tình của hắn rất tốt —— Nụ cười bởi vì quá mức vui sướng mà hơi ngốc nghếch của hắn vẫn không hề biến mất.
Ivor và Larv là bạn tốt của Rebertine đương nhiên ồn ào nhất, Ivor ở một bên dùng vây đuôi vỗ mặt đất lớn tiếng nói, “Hôn một cái, hôn một cái!”
Dưới lời kêu gọi của Ivor, mọi người cũng cùng nhau hô lên, “Hôn một cái, Rebertine và Debby hôn một cái!”
Đến cuối cùng, thanh âm trở nên thống nhất, Rebertine có chút bất đắc dĩ khi nghe tiếng hô của quần chúng xung quanh, dùng ánh mắt xin ý kiến nhìn về phía Debby, “Làm sao bây giờ?”
Larv thấy thế thì ồn ào nói, “Reb, ngươi là một nhân ngư giống đực, vừa kết làm bạn lữ với Debby thì liền trở nên nghe lời vợ hay sao? Lấy ra chút khí phách coi!”
Những nhân ngư giống đực khác nghe xong thì ngươi một câu ta một lời mà nhao nhao lên.
Debby lần đầu tiên bị các nhân ngư vây quanh ồn ào như vậy, hai vành tai đỏ như muốn tích máu, hắn liều chết cúi đầu, không dám nhìn Rebertine.
“Tới đi, Reb, làm đàn ông đi, ngươi không thể để Debby chủ động được!” Đột nhiên trong đám nhân ngư vang lên tiếng nói, đồng thời nhận được sự tán thành của đa số mọi người.
Rebertine cười rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không làm mất hứng mọi người, trong tiếng ồn ào của các nhân ngư xung quanh hắn giơ tay nâng cằm Debby lên, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bạn lữ của mình, chậm rãi đem môi áp lên đôi môi của nhân ngư nhỏ tuy khẩn trương nhưng trong mắt tràn đầy tin cậy kia.
Từ cái chạm khẽ lúc ban đầu, cho tới lúc nhịn không được dùng môi mình miêu tả đôi môi đối phương, sau đó lại đến đầu lưỡi trơn ướt dò hỏi vào trong đôi môi mời gọi khẽ nhếch của đối phương, cùng đầu lưỡi hơi né tránh của đối phương quấn quýt lấy nhau, trao đổi nước bọt của nhau…
Từ một nụ hôn nhợt nhạt tới lúc nồng nhiệt, các nhân ngư càng lúc càng hăng say, đợi khi Rebertine dùng cánh tay cường tráng hữu lực ôm lấy Debby với hai gò má ửng đỏ, mắt phiếm hơi nước, hô hấp gấp gáp tựa vào ngực hắn, tiếng hoan hô của các nhân ngư hầu như muốn vang lên tận ngoài khơi.
Debby không ngờ có một ngày hắn sẽ làm ra hành động này trước mặt mọi người, cho nên khi hắn nép vào trong lòng Rebertine, sự ngượng ngùng và khẩn trương trong nội tâm làm cho gương mặt hắn đỏ bừng lên, nhịp tim trong tiếng ồn ào của các nhân ngư cứ như càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng Debby giống như một con đà điểu nhỏ chôn trong lòng Rebertine, không bao giờ ngẩng đầu lên nữa.
Rebertine nhìn Debby vùi trong lòng mình như muốn biến mất, nụ cười rất là dịu dàng, hắn giơ tay làm ra động tác im lặng với các nhân ngư xung quanh, “Được rồi, các bạn thân mến, hôn môi các ngươi cũng coi rồi, chuyện càng thêm thân mật nên là ký ức riêng thuộc về ta và Debby, cho nên, cho chúng ta không gian riêng đi.” Thấy có vài nhân ngư cười gian muốn nói gì đó, Rebertine vội nói tiếp, “Để cảm ơn mọi người hôm nay tới tham gia hôn lễ của ta và Debby, ta đã chuẩn nhiều món ngon và những món quà nhỏ cho mọi người, mời mọi người đi theo ta.”
Nói xong cũng không cho những thanh niên nhân ngư tinh lực dư thừa kia cơ hội để dằn vặt mình nữa, nắm tay Debby dẫn mọi người bơi về phía nhà mình.
Chính chủ đã đi, những nhân ngư kia cũng không còn đối tượng để quấy phá, chỉ đành cười mắng vài tiếng rồi cũng đi theo.
Larv và Ivor thấy nụ cười giảo hoạt lúc xoay người của Rebertine, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, ‘Không phải bọn họ không có trò để hành hạ, mà là Rebertine quá giảo hoạt’.
.
“Woa, mùi gì vậy, thơm quá?” Khi các nhân ngư theo Rebertine và Debby đến nhà bọn họ, có một nhân ngư vô ý hít một hơi sâu rồi lớn tiếng nói.
Sau đó, những nhân ngư còn lại cũng hít hít mũi, cuối cùng đều phát hiện trong nhà Rebertine tràn ngập đầy mùi thơm phưng phức chưa từng ngửi thấy.
Rebertine chú ý tới phản ứng của các nhân ngư, bật cười một tiếng rồi giơ tay chỉ, “Là mùi món ăn ta chuẩn bị cho mọi người.”
Theo hướng ngón tay Rebertine chỉ, các nhân ngư phát hiện trong đống thịt cá tươi mới, đám bong bóng cá và những chén nước được sắp xếp chỉnh tề, còn đặt vài vật thể chất cao xôm xốp hình tròn vài những thứ trong suốt cứng cứng đủ cho người ta chảy nước bọt.
Các nhân ngư bị dẫn ra lòng hiếu kỳ và sâu tham ăn trong bụng không hẹn mà cùng bơi tới, đều đánh giá món ăn mà trước giờ chưa từng thấy, nhân ngư có tính tình nóng nảy vội quay đầu hỏi Rebertine, “Đây là cái gì?”
Rebertine kéo Debby tiến lên chỉ vào thứ kia giới thiệu, “Đây là bánh ngọt xốp, cũng có thể dùng làm điểm tâm, những vật trong suốt này là kẹo, hương vị không tồi.” Nói rồi lại chỉ nước trà bên cạnh, “Đối với ta mà nói, ăn một miếng bánh ngọt lại nhấp một miếng trà Debby làm, đúng là hưởng thụ vô cùng.”
Dáng vẻ khoa trương của Rebertine làm cho các nhân ngư xung quanh cười ra tiếng, bất quá nếu chủ nhân đã nhiệt tình đề cử như vậy, các nhân ngư vốn đã ôm lòng hiếu kỳ vô cùng với những món ăn này cũng tốp năm tốp ba cầm bánh và kẹo lên ăn lại bưng trà uống.
Rebertine thấy mọi người khen bánh kẹo không dứt miệng thì trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn cầm một phần đưa tới cho Debby, “Từ sớm bận rộn tới bây giờ, đã đói chưa? Mau ăn chút lót dạ.”
Nếu đã kết làm bạn lữ, vậy sự quan tâm của Rebertine trong mắt mọi người cũng là bình thường, Debby cũng không giống như lúc trước bởi vì ngại có người phát hiện mà lo sợ, mặc dù còn hơi ngượng ngùng, nhưng Debby vẫn thuận theo tiếp nhận bánh và trà, sau đó nhỏ giọng nói, “Ngươi cũng ăn chút lót dạ đi.”
Rebertine cười cười nhéo tay Debby, “Biết rồi, ngươi đi tâm sự với bọn Oz đi, ta đi nói chuyện với Larv và Ivor một chút.”
Debby ngoan ngoãn gật đầu, bưng thức ăn đi tìm Oz bên kia.
“Ê, bạn hiền, sung sướng ghê chưa?” Nhìn thấy Rebertine bơi tới, Ivor trợn mắt huých vào nhân ngư đắc ý nhất hôm nay là Rebertine một cái.
Rebertine gằn giọng một tiếng, nghiêm trang nói, “Đợi chừng nào ngươi cử hành nghi thức, ngươi sẽ cảm giác được ta hiện giờ sung sướng đến thế nào.”
Vừa nhắc tới hôn sự của mình, Ivor luôn tùy tiện cũng hơi xấu hổ, “Đang yên lành tự nhiên nhắc tới ta làm chi, đến lúc đó ta cử hành hôn lễ khẳng định sẽ không cười ngu như ngươi.”
Lần này vạch mặt Ivor không phải Rebertine mà là Larv, hắn dùng biểu tình bí hiểm nói, “Anh em, đừng nói quá dứt khoát thế, bằng không sau này hối hận cho coi.”
Ivor vừa nghe, gắng gượng nói, “Ta sẽ không, đến lúc đó cứ xem đi!”
Rebertine thấy Ivor thề son thề sắt, cười xấu xa nói, “Không biết nhân ngư giống đực chỉ cần nói tới chuyện hôn lễ đã cười ngu làm cho người ta giận sôi là ai vậy kìa.”
Larv cũng tiếp lời, “Thì đó, thì đó, không biết là ai vậy ta.”
“Ê! Các ngươi, các ngươi!” Ivor đối mặt với đòn liên thủ công kích của Larv và Rebertine cũng chỉ đành chịu thua, hắn oán giận trừng mắt liếc Larv, “Bạn thân mến, ngươi thật đúng là không biết suy nghĩ, đã bảo hôm nay cùng nhau chọc ghẹo tên Reb mà!”
Larv nhún nhún vai, “Ta chỉ là đột nhiên ngộ ra theo người hành động thì không có triển vọng, tuy ngươi đối với các loại thức ăn thức uống thì nhận xét không tồi.”
Ivor oán hận, “Vốn ta cũng rất ngầu có được hay không!”
Rebertine bất đắc dĩ, “Các ngươi thảo luận kế hoạch chỉnh người trước mặt đương sự thật sự không có vấn đề chứ?”
Larv và Ivor dừng nói chuyện, nhìn sang Rebertine đang 囧 bên cạnh, nhìn nhau một chút, sau đó không hẹn mà cùng cười phá lên.
Các nhân ngư tới tham gia nghi lễ trước khi đi ăn tiệc chiêu đã chuẩn bị sẵn lộ trình chơi đùa, sau khi ăn uống no đủ cũng rất tri kỷ không ở lì tới tối, mà khi thời gian đã tới đều tạm biệt rời khỏi, trả lại không gian cho đôi bạn lữ tân hôn.
Rebertine học theo cách chiêu đãi tiệc cưới mà trước khi mình xuyên qua đã biết được, mang theo Debby đứng ở cửa đem cái túi nhỏ bằng tiêu sa có chứa kẹo và bánh ngọt phân phát cho khách khứa đang rời đi, cuối cùng cảm ơn bọn họ tới chúc phúc.
Đi cuối cùng là Larv và Ivor, hai người đá lông nheo nói mấy câu trêu chọc mà lúc trước học được từ Rebertine cuối cùng bị đuổi đánh mới hỉ hả vọt đi.
Rebertine nhìn Ivor đã bơi thật xa còn cố quay đầu lại rống một tiếng ‘Anh em, phải nắm chắc cơ hội!’, từ trong lỗ mũi phì ra một hơi.
Nhưng Debby bên cạnh thấy dáng vẻ bị đè nén của Rebertine thì cười ra tiếng.
Rebertine quay đầu nhìn về phía ái nhân của mình, “Thấy ta bị bắt nạt ngươi vui lắm hả?”
Debby nhịn cười nhìn Rebertine, phất phất tay nói, “Không có.” Nói xong xoay người bơi về phòng, “Chúng ta nên mau chóng thu dọn nhà cửa một chút.”
Rebertine thấy Debby đào tẩu, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng bơi theo.
Lúc trước Rebertine đã suy xét tới tình huống sau khi các vị khách bơi đi sẽ phải đối mặt với một đống hỗn độn, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị, vì thế lúc này dọn dẹp cũng không tốn nhiều sức, chưa tới một lúc đã dọn dẹp xong.
Debby nhìn căn nhà mới sau khi mình thu dọn một lần nữa đã trở nên sạch sẽ thì có cảm giác thành tựu, “Rốt cuộc cũng thu dọn xong.”
Rebertine đem tạp vật đi ném trở về thấy Debby đứng ở giữa phòng khách quan sát xung quanh, cười tiến lên quẹt đi bụi trên mũi hắn, “Đúng vậy, nhà cửa đã quét tước sạch sẽ, cho nên hiện tại cũng nên thu dọn cho ngươi thôi.” Nói rồi chỉ sang một hướng, “Phòng tắm ở đàng kia.”
(… = = sống dưới nước mà còn tắm là sao? Để tui đi hỏi tác giả ==)
Debby nhìn thoáng qua phương hướng Rebertine chỉ, sau đó quay đầu hỏi, “Ngươi không tắm sao?”
Rebertine sửng sốt một chút, sau đó cười rất là mờ ám, “Ngươi đang mời ta tắm chung hả?”
“Không phải!” Trong nháy mắt, Debby liền phát hiện mình nói sai rồi, mà câu nói mang theo sự mờ ám của Rebertine càng làm cho hắn xù lông nhím, vội vã phủ nhận rồi bỏ lại một câu ta đi tắm sau đó bơi cái vèo.
Rebertine thấy Debby hối hả hoảng loạn như bị cá mập đuổi theo, cười ha hả rồi lắc đầu bơi về phía bên kia.
.
Lúc này tâm tư của Debby không thể ức chế mà liếc về phía nào đó, càng không muốn thì suy nghĩ càng lộn xộn, nghĩ một hồi mặt Debby lại giống như quả táo chín đỏ, nghĩ nghĩ, vậy đuôi vô thức cuộn lên, nghĩ nghĩ, Debby lại muốn trốn luôn trong phòng không ra.
Nhưng một giây sau đó, bên ngoài lại truyền tới tiếng nói của Rebertine, “Bibi, ngươi còn chưa tắm xong hả?”
“Gì? Sắp, sắp rồi!” Debby bị giọng nói của Rebertine làm cho giật mình, suýt chút nữa đập đầu vào tảng đá, lắp bắp lên tiếng rồi nghĩ Rebertine cũng mệt mỏi cả ngày cũng cần tẩy rửa nghỉ ngơi, vì vậy ném đi suy nghĩ làm cho mình đỏ mặt kia sang một bên, động tác càng nhanh hơn.
Nhìn Debby lại xuất hiện trước mặt mình nhưng gương mặt hồng như vừa tắm hơi, Rebertine nhướng mi, “Sao mà lâu thế?”
Debby tưởng Rebertine vội tắm, vì vậy biểu tình có chút ấp úng, “A, thật có lỗi, hơi lâu chút.” Nói rồi nghiêng người nhường đường cho Rebertine, “Ngươi tắm đi.”
Nhưng thân thể hơi nghiêng được phân nửa đã bị Rebertine kéo lại, “Không cần, ta tắm xong rồi.”
“Hả?” Debby ngây người một chút.
Rebertine phát hiện mình vừa thấy dáng vẻ ngơ ngác của Debby đã muốn đi nhéo mặt hắn, vì vậy, hắn làm theo điều con tim mách bảo, “Đúng, tắm xong rồi.” Nói rồi Rebertine bật cười, “Ta đâu nói trong nhà chỉ một phòng tắm.”
Nghe được lời giải thích của Rebertine, Debby nghĩ mình lại bị Rebertine trêu cợt, vì vậy gục đầu lầm bầm, “Vậy ngươi còn hối ta.”
Rebertine nhìn mái tóc mềm mại của nhân ngư nhỏ trước mắt, vươn tay nâng mặt Debby lên, “Bởi vì, ta có một kinh hỉ muốn cho ngươi xem.”
“Kinh hỉ?” Nghe câu đó, con mắt Debby lại sáng lên.
“Rất nhanh ngươi sẽ biết.” Rebertine giơ lên một mảnh tiêu sa trong tay mình, sau đó vòng qua bịt kín mắt Debby, cuối cùng kéo tay Debby bơi tới phía trước, “Đi theo ta.”
Debby ngoan ngoãn để mặc cho Rebertine nắm tay mình, không chút hoài nghi lại tràn đầy chờ mong theo sát hắn bơi đi.
Vòng hai vòng, Debby cảm giác được Rebertine đã ngừng lại, đồng thời bơi tới sau lưng mình, lập tức bên tai run rẩy vì cảm nhận được hơi nóng, “Tới rồi.”
Debby giơ tay sờ sờ phía trước, nhưng không đụng tới gì cả, lòng hiếu kỳ đã dâng lên rất cao, hắn sờ soạng kéo tay Rebertine, “Ta có thể cởi ra không?”
Rebertine cười khẽ một tiếng, “Đương nhiên, Bibi của ta.”
Mặc dù xưng hô hầu như là nỉ non làm cho tim Debby đập như nổi trống, nhưng lòng hiếu kỳ lúc này lại chiếm thượng phong, hắn tự tay cởi xuống tiêu sa che trước mắt, sau đó chậm rãi mở mắt, tất cả trước mắt làm cho hắn ngây người…
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét