Edit: Tiểu Lạc
Chương 41: Đêm
_______________________
Lúc này đã tối, phòng ngủ được trang trí lai hoàn toàn khác lạ đang được thắp sáng bằng những ngọn nến bằng mỡ cá, những đầu nến tròn cháy leo lắt, ánh nến thỉnh thoảng lắc lư khiến cả căn phòng đều mang cảm giác mông lung, nhưng những điều này không phải nguyên nhân khiến Debby trở nên kinh ngạc, khiến hắn kinh ngạc chính là một thứ khác —— Những viên ngọc nhỏ tản ra ánh sáng rực rỡ đang được treo trên đỉnh phòng cứ như những ngôi sao đang mọc trên bầu trời.
“Đây là… đây là…” Ngơ ngẩn hồi lâu Debby mới tìm lại được thanh âm của mình, hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó chậm rãi bơi tới vươn tay nâng lên một ngôi sao trong số đó, trong mắt tràn đầy sự ngỡ ngàng nhìn về phía Rebertine đang ở bên kia, “Đây là…”
Rebertine thấy dáng vẻ muốn nói cũng nói không nên lời của Debby, cong môi cười, bơi tới phía sau Debby vươn tay kéo hắn vào lòng, vươn tay hái xuống một ngôi sao để vào trong tay Debby, sau đó áp vào tai hắn cười khẽ nhẹ giọng nói, “Nhớ lúc trước ta nói muốn hái sao tặng cho ngươi không? Bây giờ, có tính là ta đã thực hiện lời hứa rồi không? Tinh tú trong căn phòng này đều là sự kinh hỉ mà ta tặng cho ngươi, thích không?”
Debby nghe lời giải thích của Rebertine thì chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn ngôi sao trong tay mình, chậm rãi gật đầu, nghẹn ngào nói, “Thích.”
Rebertine nghe thấy giọng nói của Debby không thích hợp, bèn buông vòng tay đang ôm Debby rồi bơi tới trước mặt hắn, lúc này mới phát hiện vợ mình tuy trên mặt tươi cười, nhưng giọt nước mắt trong suốt đã trào ra khỏi khóe mi.
Rebertine phì cười một tiếng, vươn tay lau đi nước mắt của Debby, “Đang an ổn, sao tự nhiên lại khóc? Còn vừa khóc vừa cười, giống như con mèo nhỏ đi tiểu vậy à.”
Nghe nửa câu sau, Debby trong mắt còn chứa nước mắt ngẩng đầu liếc Rebertine, vừa luống cuống vừa giận dữ, “Ngươi nói cái gì!”
Rebertine có vẻ rất vô tội, “Ta không nói sai mà, ngươi xem ngươi đang bình thường tự nhiên lại khóc, mà trên mặt lại còn cười.” Nói rồi lại bày ra phản ứng vừa mới hiểu được, “Cưng à, ngươi đây là vui quá mà khóc đúng không? Trong lòng cảm động muốn chết luôn hử?”
Mặc dù trong lòng đúng như Rebertine nói, nhưng thoáng cái từ trong cảm động phục hồi tinh thần, Debby mạnh miệng nói, “Không có đâu.”
“Thật sự không có?” Rebertine nhướng mi hỏi.
Debby biểu tình không đổi, “Không có.”
“Được rồi.” Rebertine nhún nhún vai, thở dài một hơi, “Làm ta mất nhiều công sức mới đánh bóng được, việc này còn vất vả hơn cả sửa chữa nhà cửa nữa, nhìn đi, móng tay ta đã mòn cả rồi này, ai ngờ vẫn không thể làm cho ngươi vui vẻ, sớm biết vậy không làm…”
“Không mà, ta rất thích!” Debby tâm tư đơn thuần vừa thấy đôi bàn tay mang theo những vết thương nho nhỏ của Rebertine, lập tức ném suy nghĩ kiên trì giữ vững lập trường lên tới chín tầng mây, kéo tay Rebertine qua, đau lòng mà nhìn, “Rất đau sao?” Không đợi Rebertine trả lời, lại tiếp tục nói, “Vừa nãy ta đùa với ngươi thôi, thật đó, ta không hề ghét nó, đây là món quá tốt nhất mà ta từng được nhận.”
“Thật không?” Rebertine vẫn mang biểu tình không tin.
“Thật mà thật mà.” Debby thề son thề sắt.
Rebertine nhìn Debby một lát, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, ôm chầm lấy Debby, “Ta cũng đùa với ngươi thôi, sao ngươi dễ bị gạt như vậy?”
Rebertine tự chủ động thẳng thắn, nhưng lúc này Debby không có thẹn quá thành giận, hắn ngoan ngoãn tựa vào lòng Rebertine, lưu luyến dùng mặt cọ vào ngực Rebertine, “Dù cho không khó khăn như ngươi nói, nhưng chắc chắn cũng mất không ít công sức, rất vất vả…”
Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, Rebertine vốn đã chuẩn bị quà để dỗ dành cơn xù lông nhím của Debby sửng sốt một chút, một lát sau mới thở dài một tiếng, vươn tay đặt lên đầu vai của nhân ngư trong lòng, vuốt ve một hồi, “Ngươi nói tại sao ngươi lại làm cho người ta yêu thương như vậy?”
Debby lắc đầu, “Là ngươi đối xử với ta quá tốt, tốt đến nỗi bản thân ta cũng thấy điều này không phải thật.”
“Đó là vì ngươi đáng được đối xử như vậy.” Rebertine trả lời không hề do dự chút nào, rồi hắn vỗ vỗ lưng Debby ý bảo hắn đứng dậy, “Suýt nữa quên mất.”
Debby rời khỏi vòng tay Rebertine, nhìn hắn, “Cái gì?”
Rebertine không trả lời vấn đề của Debby, chỉ là nhìn hắn mà cười một lát, sau đó lên tiếng, “Còn có một kinh hỉ khác, làm phiền Debby tiên sinh lại nhắm mắt lại.”
Debby bị giọng điệu của Rebertine chọc cười, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của hắn mà nhắm mắt lại, khóe miệng loan loan hỏi thăm, “Kinh hỉ gì nữa?”
Rebertine vừa loay hoay vừa đáp, “Đương nhiên, ta là nhân ngư dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy hay sao chứ?”
Sau một trận sột soạt, Rebertine lên tiếng, “Được rồi, có thể mở mắt rồi.”
Debby hé mắt, thấy được thứ trước mắt thì lại sửng sốt.
Rebertine cầm thứ trong tay đưa đến trước mặt Debby, dưới ánh nến cặp mắt của hắn càng sáng sủa, “Hôm nay ngoại trừ là ngày chúng ta làm bạn lữ, còn là một ngày quan trọng của một người nào đó, ngươi có nhớ là ngày gì không?”
Lời nói của Rebertine làm cho Debby ngẩn ra một hồi, sau đó đôi mày buông lỏng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lại mang theo chút bất xác định.
Rebertine thấy Debby không nói lời nào, bèn tự mình lên tiếng, “Hôm nay, ngoại trừ là ngày chúng ta kết làm bạn lữ, còn là ngày sinh nhật của bạn lữ chí ái của ta, Debby.” Nói rồi Rebertine tiến lên một chút, “Trong thế giới kia của ta, thời xưa vào sinh nhật thì ăn mì trường thọ, hiện đại thì ăn bánh kem chúc mừng. Ta cũng muốn làm cho ngươi một bát mì trường thọ, nhưng điều kiện không cho phép, cho nên ta nhờ A Trì làm một cái bánh kem để chúc mừng sinh nhật ngươi, thích không?”
Debby cúi đầu nhìn ánh nến lắt léo trên chiếc bánh kem tản ra hương vị ngọt ngào trong tay Rebertine, trong mắt tràn ra sự cảm động kinh ngạc và không dám tin, ngẩng đầu về phía người yêu mình, mũi hắn thấy hơi xót, nước mắt vừa ngừng lại tràn đầy viền mắt, “Ngươi, làm sao ngươi biết…” Nói được phân nửa, giọng nói đã không thể phát ra.
Rebertine thấy Debby gắt gao cắn chặt môi không cho nước mắt rơi xuống, dời bánh ngọt trên tay đi, đem trán mình áp lên trán Debby, “Ngày hôm nay chúng ta kết làm bạn lữ. Còn nhớ rõ lời tuyên thệ của ta không? Từ giờ phút đầu tiên chúng ta yêu nhau, ta sẽ dùng mọi khả năng ta có để yêu ngươi, quý trọng ngươi, cho ngươi mỗi thời mỗi khắc đều thấy hạnh phúc. Tất cả của ngươi, ta đều ghi nhớ thật sâu trong lòng, một khắc cũng không quên. Ta yêu ngươi, nên muốn cho ngươi hạnh phúc, mặc kệ bất luận chuyện gì.”
“Reb, ta…” Debby há mồm, nhưng thấy trước mắt mơ hồ, hít sâu vài lần tâm trạng của Debby mới thoáng bình ổn lại, mắt hắn rưng rưng nhưng nét mặt lại tươi như hoa, “Ta hiện tại rất hạnh phúc, bởi vì có ngươi ta mới hạnh phúc như vậy, hải thần thực sự quá tốt với ta, cho nên mới cho ta gặp ngươi. Hức, Reb…Ta, ta thực sự, thực sự không biết nên nói gì…”
Thấy Debby kích động đến nói năng lộn xộn, ánh mắt Rebertine hoàn toàn chứa đầy thấu hiểu vào bao dung, hắn lại đem chiếc bánh kem đã cắm nến đưa tới trước mặt Debby, “Thế giới cũ của ta trước khi ăn bánh kem sẽ ước nguyện, sau đó thổi tắt ngọn nến, điều này đại biểu cho tâm nguyện của ngươi đã thông qua ánh nến nói cho trời cao. Cho nên, ngươi cũng mau ước một điều rồi thổi nến đi, ta nghĩ hải thần sẽ nghe được lời cầu khẩn của ngươi.”
Debby hít sâu mấy hơi mới nén nước mắt xuống, hắn dùng sức gật đầu, sau đó dựa theo Rebertine chỉ giao mười ngón tay lại với nhau, theo làn điệu bài ca chúc mừng sinh nhật mà Rebertine đang hát nhắm mắt lại một hồi lâu mới mở ra, sau đó trong tiếng hoan hô của Rebertine thổi tắt ngọn nến trên bánh kem, cuối cùng quay sang nhìn Rebertine cười loan cả mắt.
“Thân ái, sinh nhật vui vẻ, mong ngươi ngày ngày đều vui vẻ.” Rebertine cũng cười tiến lên hôn nhẹ lên khóe miệng Debby một cái nói ra lời chúc phúc của mình.
“Cảm ơn.” Debby trong lòng tràn đầy hạnh phúc lúc này cũng không xấu hổ, mà là tiến lên hôn lại Rebertine một cái, sau đó cười tủm tỉm cùng Rebertine cắt chiếc bánh sinh nhật đầu tiên trong đời.
“Những thứ này làm bằng cái gì?” Tâm tình của Debby hôm nay vẫn duy trì ở mức cao nhất bây giờ đã thoáng bình tĩnh trở lại, sau khi ăn xong bánh kem thì tựa vào lòng Rebertine nhìn chiếc nhẫn và ngôi sao nhỏ trong tay mình.
“Là hồi trước ngẫu nhiên phát hiện lam thủy tinh ở rãnh biển Bali, mài nhẵn vừa lúc có thể dùng làm nhẫn, lại nhớ sinh nhật ngươi cũng sắp tới, cho nên ta tìm nhiều một chút giả thành ngôi sao.” Có câu hành động nhanh thì thắng chắc, Rebertine hiện tại hoàn toàn không có tâm tư cùng Debby tham khảo quá trình phát hiện những thứ này, đuôi của hắn không an phận mà quẹt tới quẹt lui trên người Debby.
Sở dĩ nói đơn thuần có cái tốt của đơn thuần, thành thục có cái tốt của thành thục, nếu đụng tới loại nam nữ thành thục, động tác của Rebertine đã rõ ràng tới mức này, nếu có ý định, vậy lửa sẽ bùng lên, củi tốt gặp lửa sẽ quấn rịn lấy nhau.
Đáng tiếc, tay lão luyện trong chuyện tình trường Rebertine lúc này lại gặp một bảo bảo thuần khiết trong suốt như lam thủy tinh hoàn toàn không rõ chuyện gió trăng là Debby, cho nên mặc dù mỹ nhân khiến trong lòng đã nhen nhóm từng ngọn lửa đang nóng hừng hực nhưng vẫn không dám bổ nhào tới như quỷ đói, chỉ có thể đi đường vòng.
Mà Debby hoàn toàn không lưu ý tới dấu hiệu lúc rõ ràng lúc kín đáo của Rebertine, tâm tư của hắn hiện tại tập trung cho nhẫn và sao.
Nhìn chiếc nhẫn xanh thẳm trong suốt như màu mắt mình, lại nhìn những ngôi sao nhỏ không biết được Rebertine dùng chất liệu gì dán cố định trên đỉnh đầu dưới ánh nến chiết xạ ra tia sáng lấp lánh, càng nhìn Debby càng thích, mắt hắn sáng rỡ quay đầu nhìn Rebertine, “Đây là món quà tốt nhất ta nhận được, thật sự!”
Có thể là do đã nghẹn lâu lắm, nên Rebertine bị tinh trùng thượng não khi nhìn vào cặp mắt ngập nước của Debby thì dây đàn căng thẳng trong lòng đứt cái phựt, lúc Debby chưa kịp phản ứng đã bị Rebertine xoay người đem áp dưới thân.
Thấy Debby còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, Rebertine có ẩn ý mà dùng đuôi cọ cọ lên người Debby, “Mặc dù ngươi thỏa mãn với sáng kiến của ta, nhưng trong ngày hôm nay trong thời khắc này, nhẫn và sao dù có đẹp có lấp lánh cũng chỉ có thể là thứ yếu, ngươi không cảm thấy lúc này chúng ta nên làm chính sự sao?”
“Cái, cái gì…” Thanh âm của Debby có chút hẫng, bởi vì bị nơi mẫn cảm nhất của Rebertine cọ vào nên suy nghĩ đỏ mặt bị hắn đè nén lúc ở trong phòng tắm giờ này lại bị câu lên.
“Ngươi nghĩ sao?” Rebertine chậm rãi cúi đầu, hơi thở nóng hổi phà vào trên mặt Debby làm cho hắn run rẩy, “Ngươi không phải cứ kêu ta dạy ngươi ngôn ngữ ở quê hương ta sao? Hôm nay dạy ngươi say rượu ngắm mỹ nhân tràn đầy nhu tình và một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng có được không?”
Thấy gương mặt Rebertine dần dần phóng đại, nghe được lời nói tràn đầy mị ý, Debby muốn nói không được, nhưng lời nói lại bị nghẹn trong miệng, hai gò má đỏ ửng ngơ ngác thấy chóp mũi Rebertine chạm vào mình, cuối cùng đôi môi bị cảm giác ẩm ướt nóng hổi bao phủ, cho đến khi đầu lưỡi linh hoạt lẻn vào trong miệng mình, Debby cũng chỉ ngây ngốc hé miệng mặc kệ cho đầu lưỡi của Rebertine dẫn dắt của mình cùng múa.
Lần đầu tiên, Debby mới biết được thì ra chỉ là một cái hôn như thế cũng có thể hút đi toàn bộ tinh lực của mình, khiến mình hoàn toàn xụi lơ nằm trên giường, ngay cả chiếc đuôi hữu lực cũng không thể đong đưa.
Nhìn vào cặp mắt biết cười không như thường ngày mà lại mang đầy ý tứ làm cho mình mặt đỏ tim đập, đầu óc Debby kêu loạn, thậm chí ngay cả lời của Rebertine nói cũng không nghe rõ, chỉ tuân theo bản năng bị dẫn theo động tác của Rebertine.
Điểm mẫn cảm trước ngực bị ngậm vào khiến cho thân thể vô thức cong lên, hai chiếc đuôi ma sát làm cảm giác như điện giật từ vây đuôi chậm rãi tràn đến toàn thân, còn có ngón tay thon thả phảng phất như mang theo ma lực của Rebertine lướt qua thân thể như lưu lại những ngọn lửa tình nóng bỏng, khoái cảm chậm rãi nảy lên làm cho khóe mắt Debby nổi lên hơi sương, cũng bất chấp những ngượng ngùng và rụt rè thường ngày, chỉ giống như một đứa trẻ đòi kẹo mà cọ cọ Rebertine, muốn càng nhiều, lại nhiều hơn một chút…
Những âu yếm dịu dàng mà tinh tế khiến tất cả đều diễn ra thật đương nhiên, đuôi quấn cùng một chỗ, nơi chặt chẽ ẩm nóng bao vây khiến cặp mắt của Rebertine híp lại, một hơi thở dài vì thoải mái đến tận cùng nhuộm cho gương mặt Debby càng thêm hồng nhuận.
Rebertine cúi đầu nhìn ái nhân mang ánh mắt mê ly lại tràn đầy yêu mến trong lòng, cười khẽ cúi ngậm lấy đôi môi sưng đỏ còn phiếm chút thủy quang, hàm hồ nói, “Đêm còn rất dài…”
Âm thanh mơ hồ kèm theo hỗn loạn khiến Debby thanh tỉnh trong phút chốc, đáp lại Rebertine là đôi tay trắng noãn vòng qua sau cổ, còn có từng đợt huyết khí liên tục dâng lên và những tiếng rên vụn vặt…
Đêm dài dằng dặc, uyên uyên giao cảnh, sóng tình từng đợt vỗ về.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 42: Chúng ta kết hôn đi
Con đường nhỏ hiếm khi có nhân ngư lui tới lúc này đang có hai nhân ngư một trước một sau bơi đến, nhìn gần sẽ thấy biểu tình của hai nhân ngư đó không quá thích hợp, một người thì mang chút phiền muộn, một người thì có chút mất tự nhiên.
Hai nhân ngư đó không phải ai khác mà chính là Rebertine và Debby.
Rebertine dùng khóe mắt liếc nhìn Debby đang chậm hơn mình một khoảng, nỗi sầu muộn trong lòng thật khó mà kể ra, người ta nói khi thời gian kết hôn trôi qua khá lâu, một con cừu non dù dịu ngoan đến thế nào cũng sẽ bị cuộc sống tôi luyện thành một con cọp mẹ, nhưng cũng không ai nói con cừu đó sẽ lập tức biến thân ngay sau hôm kết hôn nha, ngẫm lại chuyện bị Debby dùng đuôi quật cho rơi xuống giường thật là 囧, Rebertine đã nghĩ tới việc kiểm tra chân tóc của Debby —— biết đâu thừa lúc Debby ngủ say đã bị tên khốn nào đó tráo đổi.
Đằng trước Rebertine tâm tình phiền muộn lại khó hiểu, đằng sau tâm tình của Debby cũng không tốt được đường nào, sáng nay hắn thức dậy còn sớm hơn Rebertine, thấy Rebertine ngủ say bên cạnh mình, trong đầu không thể ức chế mà nhớ tới cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập ngày hôm qua, lúc đó lần đầu tiên Debby biết, thì ra cảm giác làm chuyện thân mật sau khi kết làm bạn lữ chính là như thế.
Tư thế và những lời tình sắc đó lọt vào tai Debby càng giống thêm dầu vào lửa, khiến cả người Debby như muốn bốc cháy.
Có thể do ánh mắt của Debby quá mức nóng bỏng, Rebertine cũng mơ hồ từ trong cơn ngủ say tỉnh lại, vừa mới hé mắt thì đã thấy người yêu hai má đỏ ửng mở to đôi mắt ngập nước mà nhìn mình, làm một công quân hợp lệ và săn sóc, Rebertine mặc dù còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, nhưng vẫn vươn tay sờ vào chỗ mềm mại nhất cả đêm qua đã bao quanh lấy mình của Debby, buồn ngủ mông lung hỏi thăm, “Bảo bối nhi, khỏe không? Đau không?”
Vì vậy, một màn bi thôi xảy ra ngay sau đó, Rebertine trước khi phục hồi tinh thần đã cảm nhận được một trận hoa mắt rồi lăn xuống giường.
Cú ngã này hoàn toàn đánh tan cơn buồn ngủ của Rebertine, hắn ngơ ngác ngồi dưới giường nhìn Debby đang mang biểu tình không quá bình thường, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Mặt Debby đỏ như lửa đốt, cắn môi nhìn Rebertine một hồi lâu, sau đó không nói một lời mà đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vì vậy, cho tới bây giờ, hai nhân ngư vẫn không mở miệng nói chuyện với nhau.
Debby thật tình nghĩ mình rất vô tội, hôm qua làm chuyện thân mật suốt đêm, cả người mình đều mẫn cảm, chỉ cần nhớ lại thì sẽ thấy chiếc đuôi của mình như nhũn ra, mà Rebertine lại còn giơ tay sờ lên nơi đó, lúc đó trời đất chứng giám, Debby chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi.
Thấy Rebertine bị mình dùng đuôi hất xuống giường, đại não của Debby chỉ trống rỗng ba giây, nhưng cuối cùng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể mượn phòng tắm trốn tránh, vì vậy, bỏ lỡ thời cơ lên tiếng, cuối cùng cũng đành áy náy đến tận bây giờ.
Cảm giác mất tự nhiên đã trôi qua, Debby thấy lúc mình từ trong phòng đi ra Rebertine không nói gì với mình, ánh mắt có chút ủy khuất, tại sao không phải lỗi của mình mà mình còn bị người ta giận chứ?
Trên thế giới này có một loại người, chết với cái danh ‘sợ vợ’, người như thế dù vợ có sai hay không, cuối cùng kẻ cúi đầu xin lỗi nhất định là hắn, tới bây giờ, Rebertine mới phát hiện thì ra mình cũng là một trong những hội viên của ‘hiệp hội sợ vợ’.
Khi khóe mắt liếc đến Debby đang dẩu môi và ánh mắt ủy khuất của hắn, Rebertine cảm thấy mình không tức giận nổi, không phải chỉ bị đá xuống giường thôi sao, đó là tình thú!
Rebertine tự thuyết phục mình rồi hít sâu một hơi, cố ý giảm tốc bộ bơi lội, chờ Debby nhất thời không chú ý đã cùng với mình sóng vai đi tới mới giơ tay kéo tay hắn lại, tiến đến nói thầm vào tai hắn, “Đừng nóng giận được không? Đều là ta sai.” Dù sao mặc kệ điều gì, nhận lỗi trước luôn không sai.
Quả nhiên, sau khi mình chủ động nắm tay và nhận sai, biểu tình của Debby vốn còn đang ủy khuất đã bắt đầu buông lỏng, trở tay nắm lấy tay Rebertine nhỏ giọng lầm bầm, “Ta không giận.”
“Ừ, ngươi không giận, là ta tự nhiên cáu kỉnh.” Thái độ của Rebertine tốt đến mức đủ để trao năm sao bé ngoan.
Debby là một đứa trẻ đơn thuần, thấy Rebertine nói hắn đang cáu kỉnh, ngẫm lại rồi lên tiếng, “Sáng nay… ta không cố ý dùng đuôi hất ngươi.” Vừa dứt lời, cả khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng.
Kỳ thực Rebertine còn rất muốn biết lý do vì sao sáng sớm nay Debby đỏ mặt đạp mình xuống giường, vì vậy thuận theo lời này tiếp tục hỏi, “Là ta đè nặng ngươi sao? Cho nên đuôi của ngươi mới vô thức hất một cái?”
Nhiệt độ trên mặt Debby không giảm, nhưng vẫn nhớ kỹ lúc trước daddy vừa cười vừa nói với mình —— Nếu như Debby bé bỏng của chúng ta một ngày nào đó tìm được bạn lữ, nhất định phải đối xử với đối phương thật tốt, có chuyện thì cùng nhau giải quyết, nghìn vạn lần đừng để nghẹn trong lòng, bằng không sau này dồn ít thành nhiều, rồi sẽ có một ngày trở thành vết rách không thể khép lại.
Vì vậy, mặc dù mắc cỡ đến nóng bừng cả mặt, Debby vẫn nói thật với Rebertine, “Ta, ta, ngươi… sáng nay ngươi đột nhiên, đột nhiên sờ nơi đó, ta vô thức, vô thức nên…”
Lời này chung quy chưa nói xong, nhưng Rebertine vẫn nghe hiểu, đầu óc chuyển động, kết quả vẫn phải tự trách mình, Rebertine khoác tay lên vai Debby, giọng điệu thành khẩn, “Việc này là ta sai, ngươi cũng biết đó, ngươi đây là lần đầu tiên, ta sợ ngươi khó chịu…”
Lời này Rebertine kề sát lỗ tai Debby mà nói, hắn biết người yêu mình da mặt mỏng, dù xung quanh không có nhân ngư khác cũng không muốn mình to tiếng.
Mà Debby bị Rebertine ôm gọn vào lòng thì cảm thấy từng đợt nhiệt khí xộc lên tai, khiến cả người nổi đầy da gà, mà lời nói nghe có vẻ vô cùng chính trực nhưng lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa của Rebertine vẫn khiến ngón tay của Debby cũng biến thành ửng đỏ, hắn không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề tư mật ngượng ngùng này với Rebertine, vì vậy nghiêng đầu né tránh hơi nóng từ Rebertine, “Ta, ta biết rồi, biết rồi.”
Rebertine thấy dáng vẻ quẫn bách xấu hổ đến hận không thể dùng đuôi đánh ra một cái hố chui vào, cười hắc hắc, tri kỷ mà dời chủ đề, “Lát nữa sau khi rời khỏi nhà Nathaniel thì đi gặp A Trì, ta đã hẹn gặp hắn vào hôm nay.”
Rebertine không hề tiếp tục chủ đề làm cho mình mặt đỏ tim đập, Debby đương nhiên cầu còn không được, gật đầu nói, “Ừ, lát nữa phải tặng cho A Trì và Al một món quà mới được.”
Rebertine cười vỗ vai Debby, “Đương nhiên, ta đã chuẩn bị sẵn, lúc đó về nhà mang đi là được, không cần nóng vội.”
So với việc đi gặp Nathaniel quái gỡ, Debby hiển nhiên càng nhiệt tình đi gặp bọn Trình Trì hơn, càng không ngừng thảo luận với Rebertine xem có cần thêm thứ gì làm quà nữa hay không.
Cuộc sống của Rebertine tiến vào giai đoạn ngọt ngào, mà Nathaniel vẫn như trước: ‘trên vạn nẻo đường dấu vết người vắng hẳn – giữa ngàn non chim bay bổng tuyệt mù trời’, âm trầm lạnh lão mấy năm như một, mà bản thân của Nathaniel cũng luôn mang bản mặt trù ẻo ba đời thật khó gần.
(nguyên gốc: vạn kính nhân tung diệt, thiên sơn điểu phi tuyệt – câu thơ trích từ bài Giang tuyết của nhà thơ thời Trung Đường Liễu Tông Nguyên)
Đối với Rebertine được xem như người bạn ‘duy nhất’, Nathaniel cũng chẳng cho được một chút dễ chịu nào, “Ngày đầu tiên sau hôm tân hôn đã tới tìm ta, chẳng lẽ ngươi bị bất lực?”
Dù là loại nhân ngư dễ chịu như Rebertine ngày đầu tiên sau tân hôn nghe được lời như thế cũng có xúc động muốn dùng đuôi đập cho đối phương lún xuống đất.
Nhưng tốt xấu gì trong lòng hắn cũng biết Nathaniel là loại nhân ngư mạnh miệng mềm lòng, cho nên Rebertine hít sâu một hơi, sau đó oán hận trừng mắt liếc tên nhân ngư bẩn ơi là bẩn kia, rồi đưa món quà mà mình đã đóng gói thật đẹp qua, “Hôm qua là ngày bắt đầu cuộc sống làm bạn lữ của ta và Debby, ta nghĩ ngươi cũng không quá thích hoàn cảnh có nhiều nhân ngư nên cũng không mời ngươi, hôm nay ta và Debby mang quà tới, hy vọng ngươi có thể chia sẻ vui sướng với chúng ta.”
“Đúng đúng, hy vọng ngươi sẽ nhận lấy.” Mặc dù khi gặp được Nathaniel thì hơi chút lo sợ, Debby trốn ở sau lưng Rebertine cũng cố gắng lấy dũng khí nói ra một câu.
Nathaniel nhìn món quà được dùng vỏ sò thật to gói ghém tinh mỹ, gương mặt trù ẻo kia cũng tìm ra vài phần sức sống, nhưng lời nói vẫn làm người ta nghẹn chết, “Chỉ mới nghe nhân ngư tham dự cử hành hôn lễ mới tặng quà, chưa từng thấy nhân ngư kết làm bạn lữ tặng quà ngược, ngươi đúng là không giống người thường!”
Rebertine nghe câu đó không giận mà cười hì hì đặt vỏ sò vào tay Nathaniel, “Ta không thích làm kẻ bình thường, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, đương nhiên muốn mời ngươi chia sẻ vui mừng.”
Nathaniel vừa nghe hai chữ bạn bè thì lập tức dùng vây đuôi vỗ mặt đất một cái, mặt đỏ ửng, “Ai ai làm bạn với ngươi chứ! Ta mới không thèm làm bạn với lũ nhân ngư ngu xuẩn các ngươi!” Nói xong trừng Rebertine rống lên một câu, “Ngươi chờ!” Rồi xoay người vào trong.
Khoảng vài phút sau, Nathaniel cầm một thứ gì đó hối hả bơi ra ném vào trong lòng Rebertine, “Ta chả có phải cái thứ nhân ngư không biết lễ nghĩa keo kiệt, mặc dù ta chả có thèm quà cáp gì của ngươi đâu, nhưng nể tình ngươi là khách hàng cũ, đây là quà đáp lễ của ta, được rồi, biến!”
Rebertine cầm vỏ sò nhỏ mà Nathaniel đưa qua, nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, có chút dở khóc dở cười, hô một tiếng, “Ha ha, bạn hiền, vì sao lần nào bị xấu hổ ngươi cũng làm ra mấy hành động kịch liệt thế này hả?”
Trả lời Rebertine là một tiếng vang lớn trong nhà.
Rebertine cười hì hì, xoay người kéo Debby bị Nathaniel dọa cho sợ tới mở to hai mắt, “Được rồi, Bibi, chúng ta đi thôi.”
Debby ngơ ngác gật đầu, được Rebertine nắm tay kéo đi khỏi nhà Nathaniel, bơi được nửa đường thì lại quay đầu nhìn thoáng qua nhà Nathaniel, nhưng ngoài ý muốn phát hiện trước cửa sổ nhoáng lên một cái bóng, trong lòng có sự nhận thức mới đối với vị nhân ngư quái dị kia —— có lẽ đúng như Rebertine nói, Nathaniel kỳ thực không hề đáng ghét như thế, hắn chỉ là có chút không được tự nhiên mà thôi.
Về tới nhà, Rebertine thuận tay đặt món quà của Nathaniel tặng cho sang một bên, sau đó lại cùng Debby bỏ thêm vài món quà vào trong vỏ sò đựng quà, rồi lúc này hai nhân ngư mới nắm tay bơi lên mặt biển.
Trình Trì chờ sẵn trên tảng đá ngầm thấy hai nhân ngư dắt nhau bơi tới, nghĩ biểu tình của hai người này hôm nay hớn hở khác thường, vì vậy cười hỏi, “Các ngươi đã gặp chuyện tốt gì à?”
Rebertine hất hàm nhìn về phía Trình Trì mà cười tủm tỉm, giơ lên cánh tay đang nắm tay Debby, đưa chiếc nhẫn màu thủy lam trong vắt tới trước mặt Trình Trì, đắc ý nói, “Bởi vì hai ta đã kết hôn rồi!”
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 43: Sau khi thành gia liền lập nghiệp.
“Kết hôn?” Chiếc nhẫn đột nhiên giơ tới trước mặt làm cho Trình Trì vô thức né ra sau một chút, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, “A! Ngươi và Bibi kết hôn rồi!”
Rebertine hất hàm, “Đúng vậy, bây giờ ta cũng là một kẻ có nhà có người thân, mau chúc mừng ta đi!”
“Tiểu tử thối, lần trước lúc đòi bánh kẹo của ta còn gạt ta là sinh nhật Bibi.” Trình Trì nhìn Debby ở một bên tuy ngượng ngùng nhưng trên mặt lại vô thức toát ra nét hạnh phúc, cười đấm một cái lên vai Rebertine, “Còn giả vờ thần bí với ta nữa hả!”
Rebertine vẫn bày ra cái vẻ đắc ý lại thô bỉ kia, “Là sinh nhật Bibi thật mà, ta chỉ muốn làm cho sinh nhật năm nay của hắn càng khó quên hơn.”
“Được rồi.” Trình Trì không còn gì để nói với vị đồng hương này nữa, nhưng vẫn cười nhìn về phía hai người đang ôm nhau kia, đồng thời đưa lên lời chúc phúc chân thành của mình, “Chúc mừng các ngươi, chúc các ngươi vĩnh viễn hạnh phúc vui sướng.”
“Cám ơn, bạn thân mến, kỳ thực ta rất muốn mời ngươi uống rượu mừng, nhưng ngươi biết đó, điều kiện vật lý không cho phép.” Rebertine đỉnh đạc vỗ Trình Trình vài cái đùa giỡn.
Debby thì rất cảm động, “Cảm ơn ngươi, A Trì, ngươi cũng phải hạnh phúc nga.”
Đối với nhân ngư nhỏ bé thiện lương kia, Trình Trì luôn có thật nhiều hảo cảm, “Ừa, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc.”
Trình Trì nghiêng người lấy thứ mà mình đặt ở một bên đưa cho Debby, giọng điệu còn có chút tiếc nuối, “Nếu như sớm biết ngày sinh của ngươi cũng là ngày ngươi kết hôn với Rebertine, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một món quà bự, nhưng cái tên quỷ Rebertine kia không chịu nói ta biết, làm bây giờ ta chỉ chuẩn bị cho ngươi một phần quà sinh nhật. Lần sau đi, lần sau nhất định tặng bù.”
Debby tiếp nhận món quà Trình Trì đưa qua, có vẻ hơi xấu hổ, “Không cần đặc biệt chuẩn bị nữa đâu, ta nghĩ Reb sở dĩ không nói cho ngươi là vì không muốn để ngươi phải tốn công. Để ngươi tặng quà sinh nhật cho ta đã là ngại lắm rồi, thật sự không cần đặc biệt chuẩn bị gì cả.”
Lúc này Rebertine cũng tiến tới nắm vai Debby, “Người hiểu ta nhất chính là vợ ta, ý ta là thế đó. Anh em, chúng ta người một nhà mà, hiện tại ngươi đang trong giai đoạn sống dưới hầm ăn mì ăn liền gầy dựng sự nghiệp, chờ ngươi phát đạt rồi ta sẽ tới đòi ăn, cho nên bây giờ khỏi cần khách sáo với ta làm chi!”
Trình Trì nghe Rebertine nói chuyện lưu manh như thế thì bị chọc cho tức cười, “Tới địa ngục đi, sống dưới hầm ăn mì ăn liền cái khỉ, lần trước ai nói ta sống ở nhà bờ biển là hành vi của nhà giàu mới nổi hả?” Nói xong lại phất phất tay, “Được rồi, ý kiến của ngươi là ý kiến của ta, quyết định của ngươi là quyết định của ta, ngươi có thấy ai kết hôn mà anh em lại không đưa bao lì xì không, chuyện này trong lòng ta đã tính.”
Thấy Trình Trì kiên quyết như thế, Rebertine cũng không nhiều lời, cười tủm tỉm đem thứ mà mình và Debby mang tới chuyển sang cho Trình Trì, “Có qua mà không có lại thì thật không lịch sự tí nào, ngươi đã chúc phúc thì cũng ta cũng đáp lễ này. Kẹo hay gì đó đều là sở trường của ngươi, thuốc lá hay đồ chơi thì ở đây cũng không có, ta và Debby đã chuẩn bị vài đặc sản biển đáp lễ, nhận lấy đi.”
Trình Trì lúc này cũng không nhăn nhó, liếc vỏ sò thật to trong tay mình, cười nhận, “Dưới biển có nhiều thứ tốt, các ngươi sẽ không đưa mấy cái như đồ khô đó chứ?”
Rebertine trợn trắng mắt, “Tầm thường, bảo đảm mấy thứ kia tinh quý.” Nói xong lại hỏi Trình Trì, “Ủa nhưng mà, ngươi muốn ăn hải sản à? Có vài thứ không tiện tìm cho ngươi, nhưng hải sản tươi sống thì có thể, có muốn nếm thử bào ngư hải sâm vi cá không?”
Trình Trì liên tục xua tay, “Không cần không cần, ta không có hứng thú với mấy thứ này, người ta không phải đã nói rồi sao, dinh dưỡng của vi cá cũng chả hơn sợi miến là bao.”
Thấy biểu tình của Trình Trì không giống giả vờ, Rebertine cũng đành thôi, ngược lại bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh, “Lại nói, hôm nay ngoài việc khoe chuyện tốt của ta và Debby, ta có việc quan trọng muốn tìm ngươi.”
Trình Trì đặt đồ trong tay sang một bên, hỏi, “Chuyện gì?”
Rebertine kéo Debby ngồi lên đá ngầm, lúc này mới mở miệng, “Nhớ rõ lần trước ta đề cập với ngươi chuyện đem mối buôn bánh kẹo mở rộng tới đáy biển không?”
Trình Trì gật đầu, “Nhớ rõ, thế nào, ngươi đã điều tra nghiên cứu kỹ càng chưa?”
Rebertine bĩu môi, “Cũng tàm tạm, lần trước mang bánh kẹo về cho vài bạn bè thân cận nếm thử, phản ứng rất không tồi. Lúc ta và Debby cử hành hôn lễ cũng lấy bánh kẹo của ngươi ra đãi khách, lúc đáp lễ cũng tặng theo kẹo bên trong. Xem ra các nhân ngư cảm thấy rất hứng thú với loại thức ăn vừa thơm vừa ngọt này, chỉ riêng chuyện hôm nay ta và Debby ra ngoài có vài nhân ngư đã hỏi thăm về bánh kẹo thì biết.”
Trình Trì lắng nghe rất nghiêm túc, “Vậy ý ngươi là sao?”
Rebertine đáp, “Ý ta là, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tối đa năm sáu ngày, ta có thể từ chỗ ngươi lấy hàng tới bán cho các nhân ngư.”
“Thật không?” Chuyện kiếm tiền thì ai cũng thích, Trình Trì có vẻ rất cao hứng.
“Hai da, chuyện này ta còn lấy ra chọc ngươi sao.” Rebertine huých Trình Trì một cái, vui đùa nói, “Biết đâu tới lúc đó nhân ngư chúng ta sẽ biến thành khách quen của ngươi.”
Trình Trì thấy Rebertine lòng tin tràn trề như thế, cũng cười theo, “Đến lúc đó ta tặng các ngươi vài tấm thẻ VIP vàng chóe nhé.”
Rebertine thân mật nắm cả vai Trình Trì, “Được à, xem ra năng lực kinh doanh của ngươi cũng không tệ.”
“Như nhau cả thôi.” Trình Trì vờ khiêm tốn.
…
Debby ở một bên an tĩnh nhìn một người một nhân ngư cãi nhau, mặt mày loan loan.
Sau khi tạm biệt Trình Trì, Rebertine dẫn theo Debby về lại lãnh địa của nhân ngư dưới biển sâu, nhưng không về nhà mà là đi tìm Larv.
Larv bị Rebertine gọi ra thấy đôi phu phu tân hôn đứng đó thì hiển nhiên có phần ngoài ý muốn, vui đùa nói, “Hì, bạn thân mến, ngày tân hôn đầu tiên đã tới tìm ta là muốn khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của ngươi à?”
Rebertine liếc xéo Larv, “Ngươi tưởng ai cũng nhàm chán như ngươi chắc! Ta tìm ngươi có chuyện nghiêm túc.”
“Chuyện nghiêm túc? Chẳng lẽ là kịch bản mới của ngươi?” Larv thuận miệng hỏi, sau đó lại hướng về phía Rebertine mà đá lông nheo, “Chuyện nghiêm túc hơn chính là mấy ngày nay ngoan ngoãn ở bên Debby kìa,” Nói rồi nhìn về phía Debby, “Ngươi nói đúng không, Debby?”
Debby bị giọng điệu ám chỉ của Larv làm cho mặt hơi hơi nóng lên, nắm tay Rebertine từ sau lưng hắn ló ra nửa thân thể, nhỏ giọng nói, “Không, không sao.”
Rebertine thấy thế thì vỗ ngực Larv một cái, “Được rồi, đừng khi dễ nhân ngư thành thật được chưa, ta tìm ngươi thật sự có chuyện, nếu ngươi không nghe thì ta đi.”
“Ê ê ê, đừng nha, ta chưa nói không nghe.” Larv kéo Rebertine, đầu hàng nói, “Nói đi, ta nghiêm túc nghe đây.”
Rebertine liếc xéo hắn, “Ta phát hiện ngươi càng ngày càng giống Ivor, cái miệng càng ngày càng lộn xộn. Chuyện này, ta muốn hỏi ngươi và Ivor, cho nên, gọi Ivor tới luôn đi.”
Larv tới giờ luôn quen hành động theo tổ ba người đương nhiên không có ý kiến, về nhà nói một tiếng rồi cùng Rebertine đi ra ngoài, trên đường đi cuối cùng cũng không nén được lòng hiếu kỳ mà hỏi Rebertine vài vấn đề hạn chế cấp, làm cho Debby mắc cỡ tới đỏ bừng cả mặt, nhưng Larv cũng không nhận được đáp án, bị cái đuôi cường tráng của Rebertine quất liên tiếp cho mấy cái.
Đợi khi tới nhà Ivor, lại là một trận đùa giỡn xô đẩy, lúc này cả bọn mới nói nói cười cười đi tới ngôi nhà chung của Rebertine và Debby.
“Woa, hôm qua đi vội quá chưa kịp nhìn kỹ, bạn hiền, ngươi trang trí nhà mình đẹp quá nha!” Đây là lần thứ hai Ivor đi tới nhà mới của Rebertine, nhìn khắp nơi một hồi rồi huýt sáo cảm khái nói.
Rebertine phụ giúp Debby dùng hải điềm diệp pha trà ngon đặt tới bên mép Larv và Ivor, đáp, “Phải bắt đầu cuộc sống mới, đương nhiên phải làm thật tốt, chờ ngươi và Oz làm bạn lữ không lẽ ngươi không tu sửa nhà cửa sao?”
Ivor hiển nhiên rất hứng thú với năng lực trang trí thiết kế của Rebertine, bơi Đông bơi Tây sờ trái sờ phải, chậc lưỡi nói, “Ta nghĩ, đến lúc đó khẳng định sẽ kéo ngươi đi hỗ trợ, thấy ngươi cực nhọc như vậy, so với căn nhà cũ đúng là khác như trời với đất, vừa nhìn đã thấy thoải mái rồi.”
Rebertine hào sảng vung tay lên, “Không thành vấn đề, ta có thể cống hiến sáng kiến, sức lao động thì ngươi tự giải quyết!”
Ivor vội lên tiếng trả lời, rất sợ Rebertine đổi ý, “Đương nhiên, ta không phải còn có papa và daddy sao!”
Larv bên cạnh thấy Rebertine và Ivor thảo luận thật khí thế, có vẻ cũng hơi phiền muộn, “Ngươi gọi ta từ trong nhà ra là để nghe các ngươi thảo luận chuyện này hả? Điều này đối với một người độc thân như ta, đúng là quá tàn khốc.”
Larv vừa lên tiếng, Rebertine lúc này mới nhớ tới việc chính, vỗ Ivor một cái, “Tại ngươi hết, kéo ta đi lạc đề, bây giờ nói nghiêm túc nè, nghiêm túc.” Nói rồi lại kéo Debby bơi tới bên cái ghế.
Ivor bỗng nhiên bị Rebertine vỗ một cái thì có chút ngu ngơ, hắn sờ sờ mũi bơi theo.
Sau khi ngồi ổn, Debby có vẻ hơi mất tự nhiên, sờ sờ vảy cá trên đuôi mình sau đó nói với Rebertine, “Các ngươi trò chuyện đi, ta đi thu dọn nhà cửa một chút.”
Rebertine kéo Debby không cho hắn đi, “Lát nữa ta phụ ngươi một tay, bây giờ cùng bàn chuyện với bọn ta, hai ta bây giờ là một, có chuyện gì đương nhiên phải cùng nhau thương lượng.”
Larv lại ai oán, “Mục đích cuối cùng ngươi gọi bọn ta tới là để khoe ai ân ái hơn đó hả?”
Rebertine ngẩng phắt đầu lên lườm hắn một cái, “Sao ngươi nói nhiều quá vậy?” Nói xong lại hắng giọng, “Được rồi, bây giờ nói chuyện nghiêm túc thật đó.”
Debby bị Rebertine kéo tay không cho đi, đành ngồi vào vị trí của mình nghe Rebertine nói chuyện.
“Kỳ thực, hôm nay tìm hai ngươi tới, là có chuyện muốn tuyên bố, thuận tiện cũng muốn nghe ý kiến các ngươi.” Rebertine bày ra biểu tình chính trực, thấy Larv và Ivor đều nghiêm túc lắng nghe mới tiếp tục nói, “Còn nhớ mấy ngày trước các ngươi đã ăn kẹo và bánh ngọt không?”
“Đương nhiên, hương vị không tồi.” Ivor giành đáp trước, “Chuyện này có liên quan gì tới kẹo và bánh ngọt?”
Rebertine không trả lời Ivor, mà tiếp tục hỏi, “Những nhân ngư khác cũng nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy, có vẻ những tộc nhân khác cũng rất thích.” Lần này là Larv trả lời, vẻ mặt của hắn có chút suy tư, “Reb, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Rebertine thấy Larv và Ivor đều tập trung tầm mắt lên mình, mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, “Ta muốn bán kẹo và bánh ngọt cho các nhân ngư.”
“Cái gì?” Lời này là Larv và Ivor đồng thanh hô lên, hiển nhiên, bọn họ rất kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Biểu tình của Rebertine cũng không có gì thay đổi, “Kẹo và bánh ngọt này là người bạn trên đất liền của ta và Debby làm ra, hiện tại ta cũng biết những thứ này được mọi người hoan nghênh, cho nên ta muốn làm đại lý giúp người bạn trên đất liền đó bán cho nhân ngư chúng ta…” Lúc nói những lời này Rebertine vẫn chú ý tới biểu tình của Larv và Ivor, hiển nhiên, biểu tình của bọn họ nói rõ kiến nghị này của Rebertine cũng không nhận được sự ủng hộ của bạn tốt, “Các ngươi, phản đối?”
“Ặc, không, Reb.” Phục hồi tinh thần trước tiên là Larv, hắn vô thức phủ nhận vấn đề của Rebertine, nhưng sau đó lại nhíu mày, điều này biểu đạt nội tâm hắn cũng không tán thành quan điểm này.
Vẻ mặt của Larv có phần băn khoăn nhìn về phía Rebertine, “Này, bạn hiền à, có thể nói, vì sao ngươi lại có ý tưởng này không? Ngươi nên biết… nên biết…” Larv một mực châm chước từ ngữ câu chữ, “Các tộc nhân của chúng ta không có thói quen buôn bán.”
“Đúng vậy, ngươi xem Nathaniel bởi vì bắt mọi người dùng kim tệ và ngọc trai đổi lấy những vật từ nhà hắn mà làm các nhân ngư có thành kiến.” Ivor cũng lên tiếng, “Thành thật mà nói, anh em, ta nghĩ ý tưởng này không tốt.”
Nói thật, trước khi nói cho Ivor và Larv biết quyết định của mình, Rebertine cũng đã nghĩ tới phản ứng của hai người bọn họ, mà phản ứng như bây giờ cũng nằm trong dự liệu của Rebertine, dù sao, các nhân ngư đã quen với cuộc sống êm đềm, một ít thay đổi sẽ khiến bọn họ vô thức cảm thấy không ổn và vô thức bài xích.
Cho dù là Debby, khi nhìn thấy phản ứng của Larv và Ivor, cũng sầu lo mà nắm thật chặt tay của Rebertine.
Rebertine quay sang Debby đang lo lắng nhìn mình, nở một nụ cười, sau đó lại nhìn sang Larv và Ivor, “Làm một nhân ngư, cuộc sống mỗi ngày là bắt cá hát ca rồi lại bắt cá, thỉnh thoảng ta cũng thấy mình quá mức an nhàn, cho nên cũng muốn làm vài chuyện khác biệt, tựa như các ngươi biểu diễn kịch vậy, ta muốn một cuộc sống không nhàm chán, làm thử một vài chuyện thú vị trong cuộc sống.” Nói đến đây, Rebertine hít một hơi, “Ta cũng không phải cái loạn tham lam muốn tàng trữ kim tệ vàng óng ánh hay ngọc trai sáng loáng như các ngươi nghĩ, mà là muốn làm vài chuyện mà mình cảm thấy hứng thú, mặc dù phương diện này cũng liên quan tới kim tệ và ngọc trai, nhưng với ta mà nói, ta muốn mang tới một cuộc sống vô hại nhưng mới mẻ để cuộc sống trở nên càng nhiều sắc màu tới cho mọi người, như vậy với ta mà nói, nó sẽ mang tới cho ta cảm giác sung sướng và thỏa mãn…”
Đối mặt với Larv Ivor và Debby, Rebertine lại biến thành một doanh nhân giỏi ăn nói đối diện với những đối tác ở xã hội hiện đại trước kia, máu kinh doanh đã ngủ say tại thế giới nhân ngư này bây giờ đã sống trở lại, nó lại lần nữa làm cho máu của Rebertine sôi trào.
Debby ngồi bên cạnh mê muội nhìn Rebertine với cặp mắt sáng sủa tản ra khí tràng trầm ổn, trong lòng mơ hồ hiểu ra, như vậy mới là người thích hợp nhất với mình, cũng là người mà mình muốn sống ở bên cạnh nhất.
Mà Larv và Ivor cũng phát hiện khi nói tới việc này, Rebertine giống như thay đổi một người, cái loại khí tràng cường đại mà tự tin này khiến người ta nhịn không được muốn thử tin tưởng hắn, ủng hộ hắn, cuối cùng nhìn hắn đem kế hoạch tốt đẹp này biến thành hiện thực.
Đợi khi Rebertine giải thích xong tư tưởng của mình, trong phòng khách có vài giây trở nên an tĩnh, cuối cùng Larv mới hồi phục tinh thần lên tiếng, “Được rồi, bạn hiền, tuy ta không biết điều ngươi nghĩ rốt cuộc có đạt thành hay không, nhưng thấy ngươi như thế, ta nghĩ, ta sẽ ủng hộ ngươi.”
Ivor cũng phụ họa gật đầu, “Đúng, Reb, hãy cứ làm chuyện ngươi muốn làm, thấy ngươi như lúc nãy, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ thành công.”
Về phần Debby, Rebertine đã từ trong cặp mắt xanh thẳm tràn đầy yêu thương của hắn thấy được sự ủng hộ không cần dùng lời để nói.
Nhận được sự ủng hộ của ba nhân ngư mà mình coi trọng nhất, Rebertine lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta:Tiểu Thụy
Chương 44: Màn chắn
‘Con thuyền’ sự nghiệp của Rebertine còn chưa giương buồm xuất phát, hắn đã bị tộc trưởng Chase gọi đi.
“Nghe nói ngươi muốn bàn việc làm ăn với người trên đất liền?” Lúc này biểu tình của Chase tuy vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng khí tràng phát ra lại là hoàn toàn không vui.
“Er? Làm sao ngài biết?” Rebertine cũng không bị biểu tình của Chase dọa, mà là hỏi ra vấn đề mình quan tâm.
Chase phất phất tay, “Ngươi không cần lo làm sao ta biết, trước tiên ngươi hãy nói, có phải ngươi muốn bàn việc làm ăn với người trên đất liền hay không?”
Rebertine không do dự, gật đầu rất thản nhiên, “Đúng vậy, ta có dự định như thế.”
“Ngừng, lập tức ngừng nó lại.” Chase nhướng mày, lên tiếng, “Bỏ suy nghĩ đó đi, cũng đừng nảy ra ý định đó trong đầu.”
“Tại sao?” Đôi mày của Rebertine nhíu lại.
“Bộ tộc nhân ngư chúng ta trước nay không tiếp xúc với người trên đất liền, trước đây không, hiện tại cũng không, tương lai cũng không.” Chase không vì câu hỏi trực tiếp của Rebertine mà nghĩ mình bị mạo phạm, chỉ trả lời ngắn gọn.
Đôi mày nhíu chặt của Rebertine giãn ra, nhưng trong mắt hoàn toàn không tán thành, “Điều này quá buồn cười.”
“Ngươi nói cái gì?” Chase nhìn nhân ngư trẻ tuổi cường tráng trước mặt, trong lòng ông hiểu nhân ngư đang trong thời kỳ sung sức mười phần sẽ không đơn giản buông tha những suy tính trong lòng mình.
Rebertine không trả lời vấn đề của Chase, mà hỏi ngược lại, “Tại sao nhân ngư chúng ta không thể tiếp xúc với người trên đất liền?”
Hiển nhiên, làm một vị tộc trưởng không phải lần đầu tiên có người đưa ra vấn đề với ông, ông vẫn đưa ra đáp án tiêu chuẩn kia, “Người trên đất liền giảo hoạt, gian trá, chúng ta tiếp xúc với bọn họ sẽ chỉ có thương tổn. Nếu như chỉ bị gạt tiêu sa hay ngọc trai, ta có thể xem những điều đó như một bài học, sẽ không ngăn cản nhân ngư có cơ hội trưởng thành sau khi trải qua những lần lừa gạt như thế, nhưng người trên đất liền là một lũ tham lam ham tìm kiếm cái lạ, bọn họ không thỏa mãn với tiêu sa và ngọc trai, đối với bọn họ, bắt được một nhân ngư nhốt vào trong hồ nước làm thú cưng mới là mục đích sau cùng của họ, mà nước mắt của nhân ngư giống cái lại là bảo vật mà bọn họ thèm thuồng, bài học cần dùng sinh mệnh để trả giá như thế quá mức thảm thiết, cho nên ta không thể, cũng không có phép các tộc nhân mạo hiểm.”
Được rồi, Rebertine phải thừa nhận, lời nói của Chase vô cùng có sức thuyết phục, nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha mộng đẹp của mình, hắn nhìn Chase với biểu tình nghiêm túc mà hỏi, “Lẽ nào chúng ta bởi vì cá mập bên ngoài có thể xé nát chúng ta mà không đi bắt cá nữa?”
“Rebertine, điều này không giống.” Chase nhìn thanh niên kiên trì trước mắt mình, thở dài nói, “Chúng ta đánh bắt cá là vì chúng ta cần chúng để duy trì sinh mệnh, mà việc làm ăn của ngươi, thì không cần thiết.”
“Ta phải thừa nhận, ngài nói không sai.” Rebertine gật đầu, lại lắc đầu, “Chỉ là, theo ta thấy, ta không muốn vì sợ sệt mà lui về phía sau để rồi không thể nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài. Đối mặt với bất luận sự vật mới mẻ nào, chúng ta đều cần cẩn thận và thận trọng, chúng ta không thể đơn giản tín nhiệm ai, mà cần rất nhiều thời gian để quan sát và kiểm nghiệm, đợi khi xác nhận không có nguy hiểm thì hãy bước ra bước đầu tiên. Cũng giống như những nhân ngư trẻ tuổi được papa lần đầu tiên đưa ra ngoài bắt cá, chúng ta không thể sơ sẩy, mà là phải bảo trì cảnh giác, cẩn thận cá mập hoặc cá kiếm hay những loại cả nguy hiểm khác đột kích, chỉ có bảo trì sự cảnh giác mới có thể đạt được chiến lợi phẩm quay về vùng đất của chúng ta, không phải sao? Làm một nhân ngư thành niên, ta hiểu ta đang làm gì, ta cũng có thể chịu trách nhiệm về những gì mình làm đối với mọi người.”
Một loạt lí do của Rebertine khiến Chase không thể phản bác, nhưng thấy gương mặt trẻ trung kiên định của Rebertine, trong một thoáng ông cảm thấy mình không muốn nói bất kỳ điều gì.
Chase yên lặng nhìn Rebertine một hồi lâu mới mở miệng nói, “Kỳ thực ngươi rất giống papa ngươi.”
Một câu không đầu không đuôi như vậy làm cho Rebertine giật mình một cái, sau đó lộ ra nụ cười, “Đó là tốt hay không tốt?”
Chase cũng cười, lắc đầu nói, “Ta cũng không biết, hoặc là phải xem ngươi làm thế nào. Trong giới nhân ngư không thiếu dũng sĩ, nhưng vừa dũng cảm vừa có tư duy kín đáo và có tinh thần can đảm gánh vác, chỉ có nhân ngư như vậy mới là dũng sĩ chân chính.” Nói rồi Chase dừng một chút, tiến lên vươn một tay khoác lên vai Rebertine, “Mà ngươi, tên nhóc mới thành niên, ngươi như papa ngươi, lòng hiếu kỳ cũng giống papa ngươi, nhưng, ta không biết ngươi có ý thức trách nhiệm và tinh thần dũng cảm gánh vác như papa ngươi hay không.”
Rebertine lắng nghe lời nói của Chase, sau đó giơ tay đặt lên bàn tay để trên vai mình của tộc trưởng, “Ta sẽ chứng minh cho ngài thấy, chứng minh cho ngài thấy cái gì gọi là hậu sinh khả úy.”
Sau vài vở kịch, Chase cũng hiểu nghĩa câu ‘hậu sinh khả úy’ là gì, nghe câu này từ miệng Rebertine thốt ra, ý cười của Chase càng đậm, “Ta sẽ chờ.”
Dứt lời, ánh mắt của một già một trẻ giao nhau, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
–
Rời khỏi nhà Chase, Larv và Ivor đã sớm chờ bên ngoài vội vàng bơi đến, “Này, Reb, không sao chứ? Tộc trưởng không nói gì ngươi chứ?”
“Đúng vậy, có bị mắng không? Có bị phạt không?”
Thấy hai người bạn tốt quan tâm mình, trong lòng Rebertine rất cảm động, hắn phất tay, “Không có gì, tộc trưởng chỉ hỏi vài chuyện, không nói gì khác.”
“Thật sao?” Ivor hiển nhiên không quá tin tưởng, “Nên biết, tộc trưởng là người phản đối chuyện này nhất, ta và Larv còn sợ ngươi bị giam nữa.”
Rebertine vỗ vai Ivor, “Không nghiêm trọng như ngươi tưởng đâu, cứ nói rõ với tộc trưởng, ông ấy kỳ thực rất tiến bộ.”
Larv nghe xong thì nhún nhún vai, “Hải thần ạ, ngươi là nhân ngư thanh niên đầu tiên đánh giá tộc trưởng như thế.” Nói rồi lại nhíu mày, “Nhắc mới nhớ, chuyện này sao lại truyền tới tai tộc trưởng?”
Lời này vừa ra, ba nhân ngư đều im lặng, sau đó biểu tình của Ivor có chút áy náy, “Có thể nào là do hôm trước sau khi rời khỏi nhà Rebertine thảo luận trên đường bị những nhân ngư khác nghe được?”
Rebertine lấy ngón tay chống cằm hồi lâu rồi gật đầu, “Có thể lắm, nhưng, là ai?”
Rebertine lắng nghe Larv và Ivor đàm luận, ánh mắt lóe lên, sau đó giơ tay ngăn cản hai tên đang mải suy tư kia lại, “Được rồi, đừng quan tâm nữa, hai người các ngươi đi ra lâu rồi, mau về nhà đi, ta cũng phải về nhà, Debby còn đang chờ ta.”
Bị Rebertine đổi chủ đề như thế, lực chú ý của Larv và Ivor cũng bị dời đi, Ivor gật đầu, “Ngươi mau về đi, vừa nãy Debby rất lo lắng, nếu không phải vì ngươi không cho hắn theo, hắn khẳng định cũng chờ ở ngoài với chúng ta rồi. Hiện giờ khẳng định đang lo.”
Larv cũng gật đầu, “Đúng vậy, về nhà trước đi, chuyện khác sau này chúng ta bàn lại.”
Sau khi tạm biệt Larv và Ivor tại lối rẽ, Rebertine cũng không về nhà, mà là xoay người bơi tới một nơi, đi tới trước đám thanh niên nhân ngư còn đang nói nói cười cười, nói với một nhân ngư trong số đó, “Chúng ta nói chuyện.”
Nhân ngư bị Rebertine gọi đi có chút khinh bỉ liếc nhìn Rebertine, “Ta không cảm thấy mình có gì cần nói với ngươi.”
Rebertine nhướng mi một cái, nụ cười có chút thích thú, “Thật không?”
Không biết vì sao, nụ cười của Rebertine khiến nhân ngư nọ có chút bất an, nhưng vẫn gân cổ, “Đúng vậy.”
“Ngươi thật sự xác định ngươi không có gì cần nói với ta?” Rebertine vẫn thong dong như thế, “Ví dụ như san hô xinh đẹp?” Thấy sắc mặt đối phương biến đổi một chút, Rebertine khẽ cười cười, không hề lên tiếng.
Nhân ngư nọ gắt gao nhìn Rebertine một hồi, sau đó ra hiệu với những nhân ngư kia, lúc này mới tiến lên huých Rebertine một cái, “Đi theo ta.”
Rebertine híp mắt nhìn nhân ngư nọ, thấy thế nào cũng giống như đang cố gắng giữ bình tĩnh, dùng mũi phì một hơi rồi cũng bơi theo.
–
“Nói đi, ngươi có —— a ——” Colin mất kiên nhẫn xoay người, còn chưa nói xong thì đã thấy hoa mắt rồi một chớp mắt sau đã nằm dài trên đá ngầm.
“Mày mẹ nó làm gì?” Colin tự xưng là phong độ phiên phiên lúc này cũng nói thô tục.
“Đập mày.” Rebertine trả lời rất thờ ơ.
Biểu tình của Colin rất là ngang ngạnh, “Mày điên rồi hả?”
Rebertine xùy một tiếng, “Tao đánh một thứ rác rưởi thì là điên hả?”
“Mày nói cái gì?” Lần đầu tiên bị đánh giá như thế, Colin cố gắng không để ý tới cái bụng đau, xông lên trước muốn đánh Rebertine.
Nhưng nghênh tiếp hắn là nắm đấm nặng nề thứ hai của Rebertine, “Tao nói. Tao đánh một thứ rác rưởi không phải là điên.”
Rebertine thấy Colin ôm bụng cuộn mình nằm trên đá ngầm nhưng vẫn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, “Đừng nhìn tao như thế, tao nghĩ tao nói không sai. Mày không phải rác rưởi à? Gặp chuyện thì âm thầm đổ sai lầm lên đầu người khác, tự mày không được như ý mắc gì phải nhờ người khác làm cho? Mày là cái đinh gì? Mày thật sự phong độ phiên phiên được như lời bọn họ nói à? Trong mắt tao, mày bất quá chỉ là một đứa hẹp hòi, ghen tị, nhát gan, hèn mọn không có trách nhiệm thôi!”
“Tao không phải!” Mặc dù cái bụng bị một quyền của Rebertine đấm cho đau đớn, nhưng Colin vẫn rống ra tiếng.
“Mày không phải?” Vẻ châm chọc của Rebertine càng thêm rõ ràng, “Là ai giả danh Debby lừa tao tới rạn san hô hất hàm ngang ngược yêu cầu tao rời xa Dean? Là ai ngay lúc cá mập xuất hiện thì bỏ chạy tóe khói? Là ai, mẹ nó lén la lén lút người không ra người trộm tới nhà tộc trưởng đâm thọc?”
Mỗi lần hỏi thì Rebertine lại bơi tới gần Colin một chút, mà sắc mặt Colin càng thêm tái nhợt, đến cuối cùng, Rebertine nhìn Colin chật vật khác một trời một vực với hình tượng ngăn nắp hào nhoáng bình thường, lên tiếng nói, “Thành thật mà nói, đã từng có một khoảng thời gian, tao chỉ cần nhớ tới hồi ức máu tanh kinh tâm động phách ở quần thể san hô đó, tao đã muốn lóc từng mảnh vảy của mày, chỉ có như vậy, mới đủ để tao giải hận. Nhưng hiện giờ tao không nghĩ vậy nữa, bởi vì mày chỉ là một thứ bề ngoài vẻ vang hào nhoáng, kỳ thực nội tâm lại tự ti rách nát. Mày như vậy có đáng để tao hận không? Không, không đáng.”
Rebertine không bỏ qua thần sắc phẫn hận trong mắt Colin, hắn giơ tay vỗ mặt Colin, “Sau khi mày và Dean kết làm bạn lữ, tao vẫn duy trì một cự ly an toàn với hắn, tao nghĩ đây là tao nên làm. Như vậy, hiện giờ mày có tư cách gì nhìn tao như vậy, hả? Bởi vì ánh mắt thưởng thức của bạn lữ mày lúc nhìn tao? Điều này tao không thể khống chế. Bởi vì tao hiện tại không phải Rebertine lưu manh kia, tao hiện giờ tốt hơn hồi xưa nhiều phải không? Như vậy, tại sao mày không tự kiểm điểm lại bản thân đi? Không có ai trời sinh là để người khác dùng đuôi quật xuống đất cả đời đâu con ạ.”
Thấy Colin thở hổn hển, cuối cùng Rebertine không nặng không nhẹ mà vỗ vỗ vai hắn, “Thôi cái thứ thủ đoạn xấu xa hèn mọn của mày đi, hôm nay tao dám nói với mày, như vậy chứng minh tao không sợ mày. Hai đấm này, coi như chấm dứt ân oán trước đây của chúng ta. Nếu như sau này mày còn dám làm liều, tao thật sự sẽ lóc hết từng miếng từng miếng vảy của mày xuống.” Nói rồi Rebertine tới gần Colin, hơi thở phà lên mặt hắn, “Tao nói được thì làm được, đừng hoài nghi.” Nói xong câu cuối cùng, Rebertine xoay người bỏ đi, để lại Colin còn nằm dài trên phiến đá.
Thấy Rebertine không chút do dự vẫy đuôi bỏ đi, Colin bỗng nhiên mềm nhũn cả người, ngã bệt trên mặt đất, lúc này, hắn mới phát hiện lòng bàn tay mình lạnh ngắt, mà hàn ý trong câu nói của Rebertine trước khi bỏ đi khiến Colin hiện giờ nhớ lại đều cảm thấy sợ hãi, đây thật sự, thật sự là Rebertine cà phơ cà phất miệng cọp gan thỏ kia sao? Mà mình, thật sự kinh khủng như những gì Rebertine nói sao?
Colin bỗng nhiên nhớ tới cái ngày tại bãi san hô đó, cái miệng to như bồn máu của cá mập thổi bay toàn bộ dũng khí của mình, trong lúc thất kinh, Colin lựa chọn xoay người đào tẩu, thậm chí sau khi an toàn trở về lãnh địa thoáng bình tĩnh trở lại, cư nhiên giấu diếm chuyện Rebertine đang hãm sâu vào hiểm cảnh, bởi vì lúc đó trong đầu hắn có một suy nghĩ mà nếu ngày sau nhớ lại sẽ khiến hắn phỉ nhổ chính mình —— Nếu như, nếu như Rebertine chết trong miệng cá mập, như vậy, Dean sẽ không còn nhớ tới Rebertine nữa!
Vì vậy, Colin im lặng, nhưng khi nhìn thấy Rebertine cả người đầy máu được khiêng trở về, hắn hối hận. Nhưng sự hối hận đó khi nhìn thấy Rebertine hồi phục và vui vẻ thì lại bị sự ghen ghét nuốt trọn, vì vậy, hắn mật báo…
Nhưng ngày hôm nay, ánh mắt khinh miệt của Rebertine, hai đấm nặng trịch đó, khiến sự hối hận, tự ti, chán ghét bản thân của Colin toàn bộ tuôn trào, khiến trên gương mặt thanh niên sáng tỏa nhất trong các nhân ngư không còn vẻ hăng hái như bình thường nữa.
“Ta quả nhiên… là một đứa thất bại ti tiện.” Một lát sau, Colin thì thào nói, sau đó che mặt lặng lẽ khóc.
Colin nghĩ như thế nào Rebertine không có tâm tình để ý, giải quyết xong chuyện này hắn lại chạy về nhà mình.
Mà Debby khi thấy Rebertine vừa vào nhà thì liền ra nghênh đón, “Thế nào? Tộc trưởng nói gì? Sao tự dưng gọi ngươi đi? Có phải chuyện làm ăn bị tộc trưởng biết? Ông ấy trách cứ ngươi sao? Không bị phạt chứ?”
Đây là lần đầu tiên Rebertine nghe được Debby đặt câu hỏi như nã pháo, nhịn không được cười ra tiếng, ôm hắn nói, “Nhiều vấn đề như vậy, ngươi bảo ta đáp cái nào trước?”
Debby thấy nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Rebertine, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra đó hẳn không phải là vấn đề gì lớn, vì vậy hơi thoải mái một chút, kéo Rebertine đi vào trong, “Vừa nãy ngươi bị tộc trưởng gọi ra, ta thật sự rất khẩn trương.”
“Ài, đừng sợ.” Rebertine trấn an mà vỗ vỗ tay Debby, “Ngươi còn không tin ta sao, ta nói không sao thì không sao mà.”
Ngồi xuống bên Rebertine, ngữ điệu của Debby không hề cấp thiết như vậy nữa, “Vậy rốt cuộc tộc trưởng nói gì?”
Rebertine ung dung nhấp một ngụm trà, sau đó mới trả lời vấn đề của Debby, “Bị ngươi đoán đúng rồi, nói về chuyện bánh kẹo.” Thấy biểu tình của Debby lại khẩn trương lên, Rebertine vội nói hết những lời phía sau, “Bất quá, sau khi câu thông với tộc trưởng, ông ấy đồng ý kế hoạch của ta rồi.”
“Thật sao?” Cặp mắt xanh thẳm của Debby trừng tới tròn xoe, vẻ mặt không thể tin tưởng, “Tộc trưởng đồng ý?”
Phản ứng của Debby làm cho Rebertine có chút bất mãn, vươn tay quẹt mũi hắn một cái, “Ngươi phản ứng vậy là sao hả, lẽ nào ngươi hy vọng tộc trưởng không đồng ý?”
Rebertine nhíu mày làm cho Debby liên tục xua tay, “Không phải không phải nha, ta là nói, tộc trưởng, là tộc trưởng đó, ông ấy tích cực phản đối nhân ngư tiếp xúc qua lại với người trên cạn. Tại sao, tại sao có thể đồng ý cho ngươi làm ăn?”
Dáng vẻ mờ mịt của Debby chọc cho Rebertine buồn cười, hắn nắm một bàn tay của Debby xoa nắn, “Bởi vì ta rất biết nói lý lẽ, ta có thể thuyết phục ông ấy, vậy thì làm sao ông ấy không đồng ý kế hoạch của ta chứ? Đúng không?”
Thấy Rebertine tỏ ra vẻ cứ tin tưởng ta là không sai, Debby đơn thuần tuy còn có chút không tin, nhưng vẫn gật đầu, “Được rồi, nếu tộc trưởng đồng ý thì tốt quá.”
Rebertine cũng gật đầu theo, “Ừ, có thể vài ngày nữa tộc trưởng sẽ đem chuyện này thông báo cho toàn bộ tộc nhân, đợi tới khi đó, ta có thể thoải mái làm việc rồi.”
Lúc này Debby nghiễm nhiên biến thành fan cuồng của Rebertine, “Đến lúc đó ta sẽ hỗ trợ, ngươi không cần lo lắng!”
Rebertine cười sờ sờ mái tóc màu vàng nhạt mềm mại của Debby, “Đó là đương nhiên, đây là ‘sản nghiệp gia tộc’ của chúng ta.”
Như dự liệu của Rebertine, ba ngày sau, tộc trưởng Chase quả nhiên triệu tập các tộc nhân để nói về chuyện này, nhưng sau khi Rebertine mang theo ‘hàng lậu’ làm quà tặng trong mấy lần diễn kịch, hành động này lặng lẽ ngấm vào tư tưởng của một số nhân ngư, đại đa số cũng không có phản ứng quá lớn đối với việc này, thậm chí, bọn họ còn rất mong kế hoạch của Rebertine tiến hành thuận lợi, bởi vì nhiều năm qua bọn họ luôn chỉ những món như cá và hải tảo, mùi vị của kẹo đã mở ra một thế giới thơm ngon mới.
Nhưng đối mặt với tộc trưởng biểu tình nghiêm túc, Rebertine rất trịnh trọng ưng thuận lời thề, nhớ rõ thân phận và trách nhiệm của mình, tuyệt đối không mang tới bất luận thương tổn nào cho các tộc nhân.
Mà thừa dịp này, tộc trưởng cũng biểu đạt nếu có nhân ngư nào có ý định như Rebertine thì trước hết phải đến chỗ ông để báo lại, sau khi được cho phép mới tiến hành, nếu như lén lút sau lưng tộc trưởng để giao dịch với con người trên đất liền, sẽ bị trục xuất khỏi tộc đàn.
Chase trịnh trọng và nghiêm túc như thế, các nhân ngư có thói quen nghe tộc trưởng như thiên lôi sai đâu đánh đó đương nhiên liên tục gật đầu đồng ý.
Đến tận lúc này, con đường kinh doanh của Rebertine, đã mở màn.
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
Chương 45: Thời gian như thoi đưa
Khi có việc đặc biệt cần làm thì thời gian trôi qua rất nhanh, những lời này sử dụng cho Rebertine xem ra cũng rất thích hợp, từ lúc bắt đầu kế hoạch giúp Trình Trì tiêu thụ kẹo bánh đến bước đầu bắt tay làm việc tới khi việc làm ăn đi vào quỹ đạo, đảo mắt đã hơn nửa năm.
Trong hơn nửa năm nay, không chỉ có việc làm ăn của Rebertine ổn dịnh, những người khác ít ít nhiều nhiều cũng có thay đổi, Ivor và Larv đều kết làm bạn lữ với người mình thương, người cùng đến từ địa cầu là Trình Trì đã vượt qua một hồi máu me kinh tâm động phách và kết hôn với Claude trầm mặc kiên định, khi đó, Claude vốn trầm mặc ít lời đã lấy ra nhẫn kim cương đâm mù mắt người ta còn có lời thề sến tới mức làm cho kẻ khác nổi da gà, chuyện này có một phần công lao của Rebertine.
Khi việc làm đã ổn định, Rebertine dần dần trở nên rảnh rỗi đã bắt đầu cân nhắc nên tìm vài việc làm thêm cho mình, lúc này, tộc trưởng đã triệu tập các thanh niên nhân ngư bọn họ tới.
“Hôm nay gọi mọi người tới đây là có chuyện muốn thông báo với mọi người.” Tộc trưởng Chase hơn nửa năm nay cũng không có thay đổi gì lớn, vẫn nghiêm túc như xưa, thấy đám thanh niên thành thật ngồi ở đó lắng nghe, Chase ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói, “Lúc bộ ngư triều, ta và các tộc trưởng của bộ lạc khác đã hẹn nhau mang theo thanh niên ở bộ lạc mình đến bộ lạc Liam làm khách giao lưu, hiện giờ chính là thời điểm đó, cho nên thông báo với mọi người một tiếng…”
Lần đầu tiên, Chase còn chưa nói xong vế sau mà các nhân ngư bên dưới đã hưng phấn thảo luận rầm rì, đặt biệt là những thanh niên tới tuổi thanh xuân chưa kết hôn, càng hưng phấn vạn phần.
So với những nhân ngư trên mặt đều tỏa ra nét tươi sáng kia, những nhân ngư có gia đình như Rebertine và Ivor, Larv thì vô cùng bình tĩnh.
Về những cuộc tụ hội thế này, sau khi Rebertine tới thế giới nhân ngư lâu như vậy cũng đã hiểu được bảy tám phần, mỗi bộ lạc cũng có khoảng hai ba trăm nhân số, ngươi tới ta đi cũng luôn có lúc ghép hết đôi, các nhân ngư vẫn rất quan tâm chuyện kết hôn với họ hàng gần, cho nên sau đó sẽ lia tầm mắt hướng về một nơi xa hơn. Mà loại giao lưu bộ lạc này nói trắng ra là một hội xem mắt, các tộc trưởng mang theo nhân ngư độc thân đi giao lưu, có ai đó vừa mắt thì sẽ phát triển tiếp, phát triển tốt thì kết làm bạn lữ cùng chung sống, coi như tiến cử dòng máu mới mẻ cho bộ lạc, dù sao cũng có tới có lui, không ai chịu thiệt.
Mặc dù bản chất là một hội xem mắt, nhưng ngoại trừ những nhân ngư độc thân, vẫn phải mang theo vài nhân ngư đã thành thục đã kết hôn để có thể chiếu ứng nhau trên đường, điều này cũng là nguyên nhân mà những người có ‘chồng’ như bọn Rebertine bị gọi theo.
Tộc trưởng thấy đa số đã không còn ngồi yên, cho nên cũng không nói nhiều, định được thời gian xuất phát rồi thì để mặc mọi người bàn tán.
Mà Rebertine sau khi bắt chuyện với Larv, Ivor thì liền bơi ra ngoài biển sâu —— Hôm nay Trình Trì hẹn gặp hắn.
//
“Anh em, sốt ruột gọi ta tới để làm cái chi chi?” Rebertine vừa thấy Trình Trì thì liền đổi lại quốc ngữ, hắn gọi điều này là không quên Tổ quốc.
Nhưng hiển nhiên, hôm nay Trình Trì không có tâm tư gì tán gẫu với hắn, thoạt nhìn có chút mất hồn mất vía.
“Làm sao vậy?” Rebertine cũng phát hiện Trình Trì không ổn, cho rằng hắn có chuyện cần mình giúp đỡ, vì vậy ngồi lên đá ngầm vỗ vỗ Trình Trì với bản mặt táo bón bên cạnh, “Xảy ra chuyện gì? Có việc thì ngươi nói đi, anh em dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng giúp bạn bè không tiếc mạng sống.”
Trình Trì biểu tình phức tạp quay đầu nhìn thằng bạn mang vẻ mặt quan tâm kia, há há miệng vài lần rốt cuộc cũng thốt ra một câu, “Ta mang thai rồi.”
“Cái gì?!” Rebertine cảm thấy hình như có một trái lựu đạn nổ tung ngay bên tai mình, triệt để làm cho hắn chấn động tới ngốc lăng.
Trình Trì thân là một tên con trai ở địa cầu, nhưng lại mang thai, Trình Trì mang thai rồi, mang thai rồi…
Mặc dù Rebertine cố gắng giả vờ trấn định trước mặt Trình Trì, còn bày mưu tính kế này nọ, nhưng sau khi trở về biển cả Rebertine lập tức chuyển sang trạng thái mờ mịt, mấy lần suýt nữa đụng phải đá ngầm, nhờ chú cá heo nhỏ hay chơi đùa với hắn giữ lại mới tránh được kết quả máu me đầy mặt.
Tới từ địa cầu, toàn thân, đàn ông con trai, mang thai. Mấy từ này tới tới lui lui lập đi lập lại nhiều lần trong đầu Rebertine. Không sai, xuyên việt, nhân ngư, thậm chí những thú nhân kia thì còn hiểu được, nhưng là đàn ông con trai mà mang thai thì thật sự là sấm rền phía chân trời, Rebertine không tiêu hóa nổi, đặc biệt dưới tình huống Trình Trì chỉ lên trời thề thốt rằng mình không phải người song tính.
Nghĩ nghĩ rồi Rebertine nhịn không được mà lấy tay che mặt mình, “Ta quả nhiên too young, too simple, sometimes naive.”
Lúc Debby mở cửa thì thấy Rebertine mang dáng vẻ mất hồn mất vía, nhất thời có chút lo lắng, tiến lên kéo tay hắn, “Làm sao vậy? Bọn Larv đã sớm trở về, ngươi đã đi đâu?”
Rebertine lấy lại tinh thần nhìn Debby đang mang vẻ lo lắng, lấy tay dùng sức chà xát mặt mình, lắc đầu nói, “Hôm nay Trình Trì tìm ta, cho nên sau khi rời khỏi nhà tộc trưởng thì ta lên khơi.”
Nghe được câu đi tìm Trình Trì, Debby thoáng yên tâm, “À, ra là đi tìm A Trì, hắn có khỏe không? Đã lâu ta không gặp hắn rồi.”
“Khỏe…” Rebertine vừa nghe Debby hỏi tình hình gần đây của Trình Trì, nhớ tới quả bom mà Trình Trì vừa mới gài, lập tức bày ra biểu tình vặn vẹo, “Khỏe tới không thể nào khỏe hơn.”
Biểu tình của Rebertine làm cho Debby nhíu mày, tưởng Trình Trì gặp phải chuyện khó khăn lại không muốn để mình lo lắng, vì vậy ghé sát tai Rebertine một chút, “Tại sao hắn khỏe mà cái mặt ngươi lại như thế?”
Rebertine biết Debby đã hiểu lầm, vội điều chỉnh biểu tình và giọng điệu, “Thật sự rất khỏe, thật sự.”
“Thật sự?” Debby không tin.
Rebertine dùng sức gật đầu, “Thật, Trình Trì sắp làm daddy rồi, làm sao không khỏe cho được?”
“Cái gì? A Trì sắp làm daddy?” Debby cũng ngây người, “Hắn, hắn mang thai hả?”
“Đúng vậy, hắn —— mang thai rồi.” Hai chữ mang thai này Rebertine nói ra thật gian nan, chỉ cần nghĩ tới chuyện mấy tháng nữa Trình Trì sẽ ôm bụng chống thắt lưng nói chuyện với mình, trên mặt tràn đầy ánh sáng tình thương của mẹ, hắn nhịn không được mà rùng mình.
Nhưng bản mặt táo bón của Rebertine trong mắt Debby lại mang nghĩa khác, ý nghĩa này sau khi Debby lĩnh ngộ ra thì khiến hắn trở nên buồn bã, trầm mặc.
Sau khi tưởng tượng ra hình ảnh mấy con gà vỗ cánh bay phành phành một hồi Rebertine rốt cuộc phát hiện biểu tình của vợ nhà mình thay đổi, “Ngươi làm sao vậy?”
Lúc này tới phiên Debby lắc đầu, “Không có gì.”
“Sao lại không có gì.” Rebertine không dễ qua mặt như thế, “Vừa mới còn đang bình thường, sau đột nhiên sắc mặt khó coi vậy, có chỗ nào khó chịu sao?”
Đối diện với cặp mắt thân thiết không cho qua loa, Debby rốt cuộc nhịn không được mà hỏi ra, “Chúng ta kết làm bạn lữ lâu như vậy, ta cũng không có… không có con, ngươi có để ý không?”
“Hả?” Rebertine không ngờ Debby lại hỏi như thế, hơi ngẩn ra.
Debby cắn cắn môi, tiếp tục hỏi, “Ngay cả Oz cũng có bảo bảo, nhưng ta nhưng ta… nhưng ta còn không có tin tức. Ngươi nói, ngươi nói ta có thể nào… có thể nào không có…”
“Không đâu, đừng suy nghĩ lung tung.” Rebertine phục hồi tinh thần lại liền ngắt lời Debby.
Nhưng hiển nhiên chuyện này giống như một tảng đá nặng nề đã đè nén trong lòng Debby quá lâu, lâu tới nỗi bây giờ ngay cả bản thân Debby cũng không ngừng được, thừa dịp này tâm tình bạo phát ra, hắn liều chết nắm chặt tay Rebertine, cặp mắt đỏ hoe, “Reb, ngươi nói, có thể nào giống như mi tâm châu và ngón tay, không thể sinh bảo bảo cũng là khiếm khuyết của ta?”
Debby hoài nghi chuyện này đã rất lâu, lúc đầu Rebertine dẫn mình đi gặp đứa con đầu tiên của Trình Trì là Ian đã nói đùa rằng hắn cũng muốn làm papa, lúc đó Debby ngượng ngùng mang theo đầy chờ mong. Nhưng thời gian từng ngày trôi qua, cái bụng mình vẫn bằng phẳng như lúc đầu, mà những nhân ngư giống cái kết hôn cùng lúc hoặc sau mình cũng đã có bảo bảo trong bụng, chỉ có mình, không hề có tin tức gì.
Đôi khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của những nhân ngư đó, trong lòng Debby trào ra từng cơn đắng chát, hắn không biết vì sao mình không hề có chút tin tức nào, hắn không biết Rebertine có sốt ruột hay không, hay là chỉ tỏ ra điềm tĩnh bên ngoài mà thôi, hắn cũng không biết nếu như mình thật sự có khiếm khuyết, như vậy, hắn và Rebertine nên đối mặt với đả kích này như thế nào?
“Không đâu, Bibi, đừng suy nghĩ lung tung được không?” Thấy trong mắt Debby đầy vẻ thất kinh và giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, Rebertine chợt thấy đau lòng, hắn ôm Debby cúi đầu hôn lên giọt nước mắt hơi mặn kia, “Đó là vì bảo bảo nghe lời, nó biết papa nó muốn trải qua thêm một khoảng thời gian riêng hạnh phúc với daddy nó, cho nên mới không muốn rời khỏi nơi của hải thần tới đây sớm, nó chỉ muốn dành cho papa và daddy nó thêm nhiều ngọt ngào hơn. Đợi khi chúng ta trải qua thế giới của hai người đủ rồi, nó nhất định sẽ tới với chúng ta.”
“Thật sao?” Mặc dù những lời này của Rebertine mang nhiều phần an ủi dỗ dành, nhưng Debby vẫn vô thức tin tưởng.
“Đương nhiên là thật.” Rebertine cười bóp mũi Debby, “Ngươi biết đó, ta chưa bao giờ lừa ngươi.”
Debby hít hít mũi, cũng lộ ra một nụ cười, gật đầu, mang theo giọng mũi nghèn nghẹt nói, “Ừm.”
Cuộc nói chuyện đó giống như cơn gió mát thổi qua mặt nước, sau một trận xôn xao thì không lưu lại bất luận một chút vết tích nào, nhưng Rebertine rốt cuộc cũng biết áp lực tâm lý của Debby như thế nào, hắn vô thức bắt đầu quan tâm Debby hơn, đồng thời vô ý cố ý nói ra vài lời giúp Debby giảm sức ép. May mà dưới nỗ lực của hắn, nụ cười trên mặt Debby cũng dần dần nhiều hơn.
Vốn dựa theo tình huống như vậy, Rebertine không muốn rời xa Debby quá lâu, nhưng bất đắc dĩ biểu hiện mấy ngày nay của hắn thật sự quá phù hợp với tiêu chuẩn ‘thanh niên tuấn kiệt’, Chase sao lại không mang theo khoe khoang cho được, vì thế cuối cùng cũng đành miễn cưỡng theo đại đội ngũ xuất phát.
“Ta đã nói với nhóm Oz rồi, có việc ngươi cứ đi tìm bọn họ.” Trước khi lên đường, Rebertine bắt đầu lải nhải căn dặn Debby, “Papa và daddy của Larv và Ivor ta đều bắt chuyện cả, nếu như ở một mình không thích ở nhà ăn hay có chuyện gì thì cứ tới thăm bọn họ, đông người náo nhiệt…”
Lần đầu tiên, Debby phát hiện Rebertine làm việc chưa bao giờ nao núng cũng có thể dông dài như một bà cụ, nhưng dong dài như vậy hắn lại thấy rất hưởng thụ, hắn giơ tay sờ mặt Rebertine, “Ta biết, ngươi đi nhanh đi, bọn họ đang chờ ngươi kìa.”
Rebertine áp vào bàn tay đặt trên mặt mình của Debby, biết không thể lèo nhèo thêm được, vì vậy cúi người hôn khẽ lên giữa trán Debby, “Ta sẽ quay về rất sớm, tự chăm sóc bản thân, ta yêu ngươi.”
Debby hôn đáp trả trên khóe miệng Rebertine, “Biết rồi, ta cũng yêu ngươi.”
“Ai ai ai, ngươi với Debby đúng là ngọt tới mức làm ta buồn nôn.” Thấy rốt cuộc Rebertine cũng đã tạm biệt Debby trở về đại đội, Ivor sờ sờ tay mình trợn mắt nói.
Rebertine liếc xéo hắn một cái, “Hứ, ngươi cũng vậy, không biết mới nãy ai lôi kéo Oz giống như con bạch tuộc không chịu buông!”
“Ai, ai hả!” Ivor xù lông nhím.
“Ngươi nói ai hả?” Rebertine liếc xéo.
“Thôi, được rồi, đừng náo loạn, chúng ta xuất phát đi.” Thấy Rebertine và Ivor lại đấu võ mồm, Larv tiến lên ngăn chặn chiến cuộc.
Có Ivor làm trò, nỗi thấp thỏm trong lòng Rebertine rốt cuộc đã phai nhạt một ít, đoàn người nói nói cười cười, dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng bơi đến một bộ lạc nhân ngư khác.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét