Trang


Chinta

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2019

SAI LẦM ĐẦU-SAI LẦM CUỐI: Phần 6

((Đam Mỹ - Ngòi Bút Người Việt))
Không có mô tả ảnh.
Tác Giả: Phù Thủy Giày Đỏ
Post truyện: Rindoll
Truyện đã có sự cho phép của tác giả, bạn nào muốn hốt hàng thì hãy nhắn tin đến world boys love để thương lượng.
*************************

SAI LẦM ĐẦU-SAI LẦM CUỐI: Phần 6
.
.
.

Tôi khẽ vươn bàn tay của mình chạm vào mặt khuôn mặt xinh xắn nhợt nhạt của cô bé Minh Hy. Nó co rụt người lại nhìn tôi không chớp mắt. Nhưng rồi, con bé định thần lại, vươn đôi tay gầy guộc ôm lấy cái tay đang nằm trên mặt nó, tôi thấy nó há miệng muốn nói gì đó, nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Tôi ôm nó vào lòng, dịu dàng xoa đầu nó.

...

Ngồi trên xe, khuôn mặt tôi âm trầm nhìn Hy Thần. “Anh giải thích mọi chuyện được rồi chứ? Nguyên nhân ngày chủ nhật anh thường rời nhà từ sớm và về lúc tối muộn?”

Anh khẽ ôm trán, quay sang chạm nhẹ vào mặt tôi, rụt tay lại. Giọng anh buồn buồn.

“Sau khi Minh Trang qua đời, gia đình lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Minh Hy bị trầm cảm nặng. Còn anh thì không muốn về nhà, chỉ muốn ở cơ quan làm việc cho hết ngày để không phải nhớ tới cô ấy. Một thời gian sau, do sự vô tâm của anh và di chướng để lại từ cú sốc mất mẹ của con bé, nó mắc phải Hội chứng Khiếm Khuyết Ngôn Ngữ, trở thành một người câm thật sự. Lúc này anh mới biết mình đã sai, nhưng không thể cứu vãn được, anh không thể chăm sóc con chu đáo, chỉ có thể đưa con bé vào Viện Phục hồi thôi, anh nghĩ ở đó người ta sẽ làm tốt hơn anh. Nhưng... đã bốn năm rồi mà Minh Hy dường như vẫn cố đóng cửa tâm hồn mình, không muốn thừa nhận cái chết của mẹ nó.”

Nói xong anh cúi đầu nhìn vào đứa bé đang ngồi trong lòng vợ iu của mình. “Ba xin lỗi con nhiều lắm, Minh Hy.”

Con bé nhìn thoáng qua ba nó, rồi quay lại nhìn tôi. Lúc này toàn bộ sự tập trung của con bé đang dồn hết vào tôi, nó rúc thật chặt vào trong lòng tôi, đôi bàn tay bé nhỏ cứ ôm chầm lấy gương mặt tôi. Tôi thấy Minh Hy rất ít chớp mắt, cứ như nó sợ, chỉ cần chớp mắt một cái thôi thì tôi sẽ vụt mất hệt như mẹ của nó. Tôi cũng cảm thấy con bé rất đáng yêu, tôi đã hứa với Minh Trang sẽ chăm sóc gia đình chị. Và giờ là lúc tôi thực hiện nó.

Tôi nhẹ giọng nói với con bé: “Từ nay con sẽ sống với má. Mong Minh Hy có thể chấp nhận sự yêu thương và thân phận của má. Ta yêu con.”

Cô bé mở to hai mắt. Bất ngờ, con bé gật đầu thay cho lời đồng ý. Tôi không biết nó có hiểu những gì tôi nói hay không, nhưng giờ phút này tôi thực sự vô cùng biết ơn Minh Hy vì nó đã đến bên tôi. Và cũng vô cùng biết ơn Minh Trang vì chị đã trao cho tôi một cuộc sống mới, một hạnh phúc mới.

...

Dạy một đứa trẻ biết nói đã khó, dạy một đứa trẻ đã từng biết nói mà không thể nói còn khó hơn. Lúc đầu Minh Hy hầu như không muốn tiếp xúc bất kì ai ngoài tôi và Hy Thần, cùng cây dương cầm của con bé.

Người ta nói âm nhạc có một sức mạnh kì lạ, nó có thể biểu đạt những ngôn từ không thể cất lên và cả những cảm xúc không thể thành lời. Dù không phải là một người thông thạo âm luật, nhưng khi nghe được tiếng đàn của Minh Hy, ít nhất tôi vẫn hiểu con bé muốn gì. Đối với tôi, cây bạch dương cầm đó có thể là một món đồ trang trí xa hoa nhưng đối với Minh Hy, cây bạch dương cầm là một người bạn đúng nghĩa, thay lời nó, nói với thế giới xung quanh về nó.

Không thể phủ nhận một điều, nếu Minh Hy không bị các hội chứng tâm lí, giờ này con bé chắc đã rất nổi tiếng trong giới âm nhạc với tài năng của mình. Tiếng đàn, có thể thay thế hoàn toàn ngôn ngữ tâm hồn, chắc cũng không nhiều lắm các nhà nghệ thuật đạt được thành công này.

Công việc thường ngày của tôi ở nhà: chăm sóc Minh Hy, nói chuyện với con, và dạy con cách đáp lời tôi, bé con rất bám mẹ, nó cứ đi theo tôi suốt. Công việc thường ngày của Minh Hy ở nhà: Khi tôi làm việc, nó im lặng ngồi kế bên, nhìn. Khi tôi đọc sách, nó im lặng ngồi kế bên, nhìn. Khi tôi chăm sóc hoa kiểng, cá cảnh, nó im lặng ngồi kế bên, nhìn. Ngay cả lúc tôi dạy nó nói, nó cũng im lặng ngồi kế bên, nhìn. Dường như công việc quan trọng nhất trong ngày của con gái tôi là: Im Lặng, Ngồi Bên Cạnh, Nhìn Tôi.

Năm đầu tiên quả rất vất vả, con bé mỗi khi nghe tôi hỏi thì chỉ dùng những cái lắc đầu hoặc gật đầu thay cho câu trả lời. Nói chuyện với con mà tôi có cảm giác như mình đang độc thoại nội tâm, toàn những câu hỏi có - không, đúng - sai, đi kèm những cái gật đầu - khẳng định, lắc đầu - phủ định.

Đôi lúc, tôi căng thẳng suốt cả ngày, thần kinh như sợi dây đàn sắp đứt tới nơi. Buổi tối, khi ngồi trên giường bàn về Minh Hy cùng Hy Thần, tôi đều mệt mỏi vô cùng. Sự thật đang chứng minh: tôi không thể chăm sóc con bé chu đáo như ý muốn của hai chúng tôi. Anh cũng hiểu nỗi khổ tâm của tôi, những lúc như vậy ngoài lời động viên và những nụ hôn hầu như anh không biết mình nên làm gì thêm nữa. Vẻ buồn chán đang thường trực trên gương mặt vợ chồng tôi.

______________

Hết phần 6

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...