Nguồn: Weibo/虽虽酱 |
Cương Thi Nông Gia Nhạc: Chương 26
Tác giả: Đả Cương Thi
Edit: Rindoll
Beta: Mèo Chè
_______________________
Sáng hôm sau, Khương nhị hoàng tử thoải mái thức dậy, ngay lúc cậu mở to mắt ngồi dậy thì chợt cảm giác bên cạnh truyền đến khí lạnh thật mạnh. Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn qua, Khương Thi Bách thấy đạo sĩ chết tiệt nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt sắc bén như hàn đao, thậm chí Khương Thi Bách còn nghi rằng nếu cậu vẫn chưa tỉnh, nói không chừng thằng cha này sẽ nuốt sống cậu luôn.
“Anh bị gì thế?” Sáng sớm đã nhìn cậu bằng ánh mắt dọa người thế rồi, có câu nói thế nào nhỉ, à, là dục cầu bất mãn hử?
Đạo trưởng Lâm nhìn người nào đó ngủ ngon lành suốt đêm, nghĩ đến bản thân hình như một chưa chợp mắt cả đêm, anh có xúc động hận không thể dùng kiếm chọt chết Hắc Hoa này. Nhưng cuối cùng Lâm Huyền chỉ trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: “Tứ chi không cần.” Là một người tu đạo vậy mà cậu ta lại dậy trễ như vậy, không biết những đạo thuật của cậu ta luyện được thế nào.
Trán nhị hoàng tử lập tức toát ra gân xanh nho nhỏ, cậu nghiêng đầu giơ tay lấy điện thoại ra, nhìn thời gian 7:30 trên màn hình, đầu tiên là trong lòng cả kinh, sau đó là buồn bực, cuối cùng biến thành mặt không biểu cảm.
“Chỉ là tuổi hơi già tí xíu thôi mà.” Hiện tại không phải mấy ngàn năm trước, hồi đó cậu thường ngủ lúc 8 giờ tối, nên sẽ dậy lúc 5 giờ sáng. Nhưng hôm qua 11 giờ cậu mới ngủ, rời giường lúc 7 giờ rưỡi tuyệt đối không có gì không đúng!
Chú Lâm "ha hả" một tiếng, trực tiếp đi đến nhà ăn. Để lại một mình Khương Thi Bách luống cuống tay chân đánh răng rửa mặt, sau đó mới đi ăn sáng.
Bữa ăn sáng cũng thật phong phú, nhị hoàng tử tỏ vẻ có thể đánh giá 5 sao cho khách sạn.
Sau khi Khương Thi Bách ăn sáng xong thì đi đến đại sảnh lầu một, đứng ở trước cửa nhìn xung quanh chút xíu, cậu muốn đứng trước kính làm trò con bò. Cơ mà cậu chưa kịp làm trò, thì một chiếc xe Mercedes Benz thoạt nhìn khá sang trọng chạy tới.
Đối với việc chiếc xe Benz dừng trước mặt cậu, mặt nhị hoàng tử không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là tự đoán trong lòng, chẳng lẽ đây là một nhãn hiệu cao cấp? Xem ra cũng không tệ lắm, nhưng hổng chừng đây là hắc xe, giống chiếc xe buýt mới toanh lúc trước vậy.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt người đàn ông 31 tuổi ở bên trong, nhìn bề ngoài người này có vẻ rất đàng hoàng, nhưng Khương Thi Bách vừa thấy hai mắt hắn, trong lòng bắt đầu mở chế độ ‘kiểu trào phúng của hoàng tử —— tiện dân hèn mọn này mưu toan mơ ước Đại Tư Tế ’.
“Cậu đang đợi xe hả? Đừng đợi nữa. Buổi sáng là giờ cao điểm mọi người đi làm, dù ngồi xe buýt cũng khó mà đi, cậu muốn đi đâu? Hiện tại tôi có thời gian này, nếu không tôi chở cậu nhé?”
Giọng người đàn ông cũng rất êm tai, trong giọng nói không nghe ra chút đùa giỡn hay khinh thường, hơn nữa nụ cười hoàn mỹ lại thêm chiếc Benz quý giá, Lục Lệnh gần như có thể chắc chắn, hắn có thể lừa được mỹ nhân này lên xe.
Cơ mà, khiến Lục Lệnh và những người phục vụ trước sảnh khách sạn cảm thấy ngạc nhiên là người đẹp Khương Hắc Hoa lại tỏ ra thờ ơ với lời mời của Lục Lệnh, cậu chỉ nhìn thoáng Lục Lệnh, rồi bước sang bên cạnh năm bước, vừa khéo rời khỏi vị trí xe Benz.
Đối với tình huống này, chẳng những Lục Lệnh không thấy tức giận, ngược lại trong mắt hắn còn hiện ra tia hứng thú rõ ràng, cậu trai này thật cảnh giác. Nhưng càng khó, khi tới tay mới càng mỹ vị không phải sao? Cho nên Lục Lệnh quyết định lùi xe xuống, sau đó tiếp tục đến gần.
Nhưng hắn vừa mới lùi xe lại 30 centimet, thì chợt nghe tiếng báo động dữ dội từ dashcam*, ngay khi hắn chưa kịp phản ứng, hắn cảm thấy một trận chấn động, sau đó xe không di chuyển được nữa.
(*) Dashcam: camera bảng điều khiển, DVR xe hơi, máy ghi âm lái xe hoặc máy ghi dữ liệu sự kiện là máy ảnh trên tàu liên tục ghi lại cảnh quan thông qua kính chắn gió phía trước của xe và đôi khi phía sau hoặc các cửa sổ khác - Nguồn Wikipedia
Lục Lệnh nhíu mày, mở cửa và xuống xe, hắn đi vài bước đến trước thì thấy một hình ảnh khiến hắn vừa bực bội vừa không nói nên lời.
Cậu trai có khí chất đặc biệt đang đứng nói chuyện với một người mặc nguyên bộ áo gió màu đen, có thể thấy lờ mờ thanh trường kiếm đeo bên hông anh chàng kia. Cậu trai lộ vẻ mặt mỉm cười, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, mà vẻ mặt người đeo trường kiếm lại lạnh lùng hết sức, xem ra không phải người hiền lành, lúc này mặt anh chàng lộ rõ sự ghét bỏ.
Thật không hiểu được, Lục Lệnh cảm thấy hình ảnh trước mắt thật chướng mắt, hắn có thể chắc rằng, người mà cậu trai chờ trước đó chính là anh chàng này. Mà so với bản thân, hình như anh chàng này có thể đứng cạnh người đẹp mà không thay đổi sắc mặt xíu nào, nhưng ánh mắt anh chàng càng lạnh hơn.
Lục Lệnh nhìn một vòng bộ áo gió màu đen, sau đó nhịn không được mà cười nhạo, vừa nhìn đã biết áo gió rẻ tiền, chủ nhân nó còn muốn cướp người với hắn sao? Đúng là nằm mơ!
Thế là Lục Lệnh lại đi đến trước vài bước, và rồi hắn thấy ở phía sau chiếc Benz quý giá của hắn, có một chiếc xe máy màu đen trông rất bình thường nhưng lại rất có độ tồn tại vô cùng lớn. Mà bánh trước chiếc xe máy này nhét dưới chiếc Benz của hắn, phía trước chiếc xe máy có một hình tam giác bén nhọn màu đen dùng để trang trí, chính nó đã kiêu ngạo đâm vào bên trong buồng xe Benz của hắn.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Anh chàng này, chẳng lẽ anh không cần cho tôi một lời giải thích sao?” Lục Lệnh bước đến chỗ hai người, vẻ mặt lời lẽ chính đáng.
Lâm Huyền không kiên nhẫn nhìn thoáng Lục Lệnh, anh "chậc" một tiếng, nói: “Xe vốn đã đỗ ở đây rồi, cậu bỗng nhiên lùi xe lại, sao có thể trách tôi chứ?”
Mặt Lục Lệnh chìm xuống, hắn chỉ nhẹ lùi về sau 30 centimet thôi mà, khoảng cách như vậy nếu hắn là thằng ngu mới tin một chiếc xe máy có thể chọt thủng mông chiếc Benz của hắn.
Lục Lệnh không biết nói gì thêm, trừ phi hắn gọi cảnh sát giao thông đến, nhưng dù hắn gọi cảnh sát giao thông, thật khó để nói rằng chuyện này là lỗi của Lâm Huyền, ánh mắt Lục Lệnh hơi âm trầm.
Lúc này Lâm Huyền đẩy chiếc xe máy của anh ra sau, ngồi lên rồi quay đầu nhìn Khương Thi Bách: “Lên nhanh.”
Khương Thi Bách đang hứng thú nhìn chiếc xe máy, sau đó hơi không được tự nhiên mà ngồi lên. Cậu vỗ nhẹ vào lưng Lâm Huyền, hỏi: “Anh thế mà cũng có phương tiện thay đi bộ của người thường hả?” Không phải đạo sĩ chết dẫm đều ngự kiếm phi hành sao?
Câu trả lời của Lâm Huyền là không trả lời, anh bắt đầu chạy đến ngân hàng gần nhất bằng tốc độ nhanh nhất, để lại bóng lưng cực kỳ tiêu sái cho Lục Lệnh.
Trên đường chạy nhị hoàng tử vẫn bám riết không tha hỏi về nguồn gốc chiếc xe máy. Cuối cùng, sau khi tới ngân hàng, đạo trưởng Lâm không thể nhịn được nữa mới nói: “Cháu trai tôi mua.”
Khương Thi Bách nhướn mày: “Cháu trai anh thật có hiếu với anh.”
Lâm Huyền lạnh mặt chỉ vào cửa ngân hàng, nói: “Cậu muốn tôi đi cùng không? Với IQ của cậu thì có biết gửi tiền vào thẻ không?”
Nụ cười trên mặt nhị hoàng tử lập tức biến mất, cậu trào phúng liếc Lâm Huyền một cái rồi xoay người đi vào ngân hàng. Những kẻ ngốc dám nghi ngờ trí tuệ của cậu đều tìm chết!
Lúc chú Lâm thấy Hắc Hoa đi vào mới thở phào nhẹ nhõm, anh tuyệt đối không thể nói cháu trai nhỏ nhà anh mua xe cho anh vì cảm thấy anh lái xe máy trông vô cùng phong cách, càng đừng nói từ khi mua xe này anh chưa từng chạy lần nào.
“…” Chú Lâm nghĩ đến đây, có chút không biết nói gì ngẩng đầu nhìn trời, anh cảm thấy bản thân đã vì Hắc Hoa mà phá vài cái lệ rồi, Hắc Hoa phải chân thành báo đáp anh thật tốt mới được.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Huyền thấy Khương Hắc Hoa bước ra cổng ngân hàng với vẻ mặt kiêu ngạo mỉm cười, chú Lâm chỉ liếc mắt một cái thì biết chắc thằng ôn con này đã làm thẻ thành công. Sau đó anh lắc đầu, gửi tiền vào thẻ thành công có cần phải kiêu ngạo vậy không? Càng ngày anh càng cảm thấy cậu ta như đồ cổ của mấy trăm năm trước, nói không chừng là xác chết cổ vùng dậy ấy.
“Được rồi! Từ nay về sau tôi đã có thẻ tín dụng, tôi có thể mở Nông Gia Nhạc rồi.”
Chú Lâm vẫn đang cảm thán về khí chất và nội dung nói chuyện không thống nhất của cậu, khi nghe Khương Thi Bách nói những lời này anh chưa kịp phản ứng lại. Im lặng cả buổi anh mới hơi thận trọng nhìn Khương Thi Bách nói: “Cậu nói cậu muốn làm gì cơ?”
Khương nhị hoàng tử chéo tay ra sau lưng, làm bộ dáng cao nhân nói: “Nông gia nhạc, nông gia nhạc Khương thị.”
Lâm Huyền: “…” Nếu anh nói ‘Ban ngày ban mặt tỉnh dậy đi’ với cậu, không biết cậu có trực tiếp xù lông với anh hay không đây? Quên đi, dù sao cậu cũng không dùng tiền của anh, không liên quan gì tới anh, Hắc Hoa vui vẻ tự chơi thì kệ cậu, dù thành công hay không, anh chỉ cần đứng bên cạnh xem náo nhiệt là được rồi.
Lại cảm ơn đạo trưởng Lâm lần nữa vì nhờ vẻ mặt tự nhiên không biểu lộ cảm xúc ngày đó của anh. Khương nhị hoàng tử không hề nhận ra anh có ý xấu về kế hoạch quan trọng nhất sau khi cậu sống lại, nhờ thế mà tránh được một trận đại chiến. Sau khi làm xong thẻ, Khương Thi Bách và Lâm Huyền lại nhàn rỗi, Khương Thi Bách định đề nghị tìm một Nông Gia Nhạc để tham quan một chút, thì thấy cách đó không xa có một chiếc Audi màu trắng với ký hiệu bốn vòng tròn* lái đến đây, dựa vào trực giác Đại Tư Tế, nhị hoàng tử có thể chắc chắn chiếc xe kia đang chạy tới chỗ họ.
(*) Audi và ký hiệu bốn vòng tròn: Biểu tượng 4 vòng tròn lồng vào nhau tượng trưng cho 4 công ty liên kết thành Auto Union AG - tiền thân của Audi ngày nay. Logo này cũng chứng tỏ sự sang trọng, giàu có.
Quả nhiên là vậy, chiếc Audi dừng lại ngay phía trước Lâm Huyền, sau đó một thanh niên khoảng 20 tuổi bước xuống từ trong xe, khi thanh niên thấy Lâm Huyền, đầu tiên là khom lưng 90 độ rõ ràng, sau đó vẻ mặt vừa sùng bái vừa thấp thỏm đưa cho Lâm Huyền hai tấm thiệp mời.
Hình như Lâm Huyền biết trước sẽ có người tới, vì vậy anh không thèm xem thiệp mời mà đã nhét ngay vào túi, hành động này khiến thanh niên trẻ đứng xem phải đau đớn một trận, sau đó thanh niên trẻ nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt lại, thật cẩn thận nói: “Tiểu sư bá, người giao thiệp mời có việc muốn nhờ ngài ạ.”
Lâm Huyền mặt lạnh không nói lời nào.
Thanh niên nói thêm: “Tất nhiên, họ đều biết quy tắc.”
Chú Lâm nghe vậy mới hừ lạnh một tiếng, gật đầu trả lời: “Bốn ngày sau cậu lại đến tìm tôi.”
Thanh niên trẻ nghe thế hưng phấn đáp lại một tiếng, sau đó quay trở lại xe như một làn khói và lái xe chạy mà không hề quay đầu nhìn lại.
Mà lúc này, Khương nhị hoàng tử xem hết toàn bộ quá trình chợt nheo mắt lại, cậu tặc lưỡi hai tiếng rồi nói với đạo trưởng Lâm mặt liệt: “Thì ra anh làm việc đuổi quỷ cho người ta sao? Việc này có kiếm tiền được không? Nghe nói trong thẻ anh có hơn một ngàn vạn thậm chí đến trăm triệu hả?”
Khóe miệng đạo trưởng Lâm giật giật và thầm nghĩ, cậu hỏi kiếm tiền được hay không để làm gì? Dù sao cậu muốn mở Nông Gia Nhạc mà, cũng không cần đuổi quỷ. Không lẽ cậu muốn ra tay với tôi?
“Nói thiệt chứ, anh có cần tôi làm trợ thủ cho anh không? Tôi không cần nhiều tiền lắm đâu, chúng ta chia bốn - sáu là được rồi.”
Lâm Huyền: Ha ha.
Hết chương 26
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Mở vip, cầu mở ra ~ moah moah. Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ.
Tác giả: Đả Cương Thi
Edit: Rindoll
Beta: Mèo Chè
_______________________
Sáng hôm sau, Khương nhị hoàng tử thoải mái thức dậy, ngay lúc cậu mở to mắt ngồi dậy thì chợt cảm giác bên cạnh truyền đến khí lạnh thật mạnh. Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn qua, Khương Thi Bách thấy đạo sĩ chết tiệt nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt sắc bén như hàn đao, thậm chí Khương Thi Bách còn nghi rằng nếu cậu vẫn chưa tỉnh, nói không chừng thằng cha này sẽ nuốt sống cậu luôn.
“Anh bị gì thế?” Sáng sớm đã nhìn cậu bằng ánh mắt dọa người thế rồi, có câu nói thế nào nhỉ, à, là dục cầu bất mãn hử?
Đạo trưởng Lâm nhìn người nào đó ngủ ngon lành suốt đêm, nghĩ đến bản thân hình như một chưa chợp mắt cả đêm, anh có xúc động hận không thể dùng kiếm chọt chết Hắc Hoa này. Nhưng cuối cùng Lâm Huyền chỉ trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: “Tứ chi không cần.” Là một người tu đạo vậy mà cậu ta lại dậy trễ như vậy, không biết những đạo thuật của cậu ta luyện được thế nào.
Trán nhị hoàng tử lập tức toát ra gân xanh nho nhỏ, cậu nghiêng đầu giơ tay lấy điện thoại ra, nhìn thời gian 7:30 trên màn hình, đầu tiên là trong lòng cả kinh, sau đó là buồn bực, cuối cùng biến thành mặt không biểu cảm.
“Chỉ là tuổi hơi già tí xíu thôi mà.” Hiện tại không phải mấy ngàn năm trước, hồi đó cậu thường ngủ lúc 8 giờ tối, nên sẽ dậy lúc 5 giờ sáng. Nhưng hôm qua 11 giờ cậu mới ngủ, rời giường lúc 7 giờ rưỡi tuyệt đối không có gì không đúng!
Chú Lâm "ha hả" một tiếng, trực tiếp đi đến nhà ăn. Để lại một mình Khương Thi Bách luống cuống tay chân đánh răng rửa mặt, sau đó mới đi ăn sáng.
Bữa ăn sáng cũng thật phong phú, nhị hoàng tử tỏ vẻ có thể đánh giá 5 sao cho khách sạn.
Sau khi Khương Thi Bách ăn sáng xong thì đi đến đại sảnh lầu một, đứng ở trước cửa nhìn xung quanh chút xíu, cậu muốn đứng trước kính làm trò con bò. Cơ mà cậu chưa kịp làm trò, thì một chiếc xe Mercedes Benz thoạt nhìn khá sang trọng chạy tới.
Đối với việc chiếc xe Benz dừng trước mặt cậu, mặt nhị hoàng tử không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là tự đoán trong lòng, chẳng lẽ đây là một nhãn hiệu cao cấp? Xem ra cũng không tệ lắm, nhưng hổng chừng đây là hắc xe, giống chiếc xe buýt mới toanh lúc trước vậy.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt người đàn ông 31 tuổi ở bên trong, nhìn bề ngoài người này có vẻ rất đàng hoàng, nhưng Khương Thi Bách vừa thấy hai mắt hắn, trong lòng bắt đầu mở chế độ ‘kiểu trào phúng của hoàng tử —— tiện dân hèn mọn này mưu toan mơ ước Đại Tư Tế ’.
“Cậu đang đợi xe hả? Đừng đợi nữa. Buổi sáng là giờ cao điểm mọi người đi làm, dù ngồi xe buýt cũng khó mà đi, cậu muốn đi đâu? Hiện tại tôi có thời gian này, nếu không tôi chở cậu nhé?”
Giọng người đàn ông cũng rất êm tai, trong giọng nói không nghe ra chút đùa giỡn hay khinh thường, hơn nữa nụ cười hoàn mỹ lại thêm chiếc Benz quý giá, Lục Lệnh gần như có thể chắc chắn, hắn có thể lừa được mỹ nhân này lên xe.
Cơ mà, khiến Lục Lệnh và những người phục vụ trước sảnh khách sạn cảm thấy ngạc nhiên là người đẹp Khương Hắc Hoa lại tỏ ra thờ ơ với lời mời của Lục Lệnh, cậu chỉ nhìn thoáng Lục Lệnh, rồi bước sang bên cạnh năm bước, vừa khéo rời khỏi vị trí xe Benz.
Đối với tình huống này, chẳng những Lục Lệnh không thấy tức giận, ngược lại trong mắt hắn còn hiện ra tia hứng thú rõ ràng, cậu trai này thật cảnh giác. Nhưng càng khó, khi tới tay mới càng mỹ vị không phải sao? Cho nên Lục Lệnh quyết định lùi xe xuống, sau đó tiếp tục đến gần.
Nhưng hắn vừa mới lùi xe lại 30 centimet, thì chợt nghe tiếng báo động dữ dội từ dashcam*, ngay khi hắn chưa kịp phản ứng, hắn cảm thấy một trận chấn động, sau đó xe không di chuyển được nữa.
(*) Dashcam: camera bảng điều khiển, DVR xe hơi, máy ghi âm lái xe hoặc máy ghi dữ liệu sự kiện là máy ảnh trên tàu liên tục ghi lại cảnh quan thông qua kính chắn gió phía trước của xe và đôi khi phía sau hoặc các cửa sổ khác - Nguồn Wikipedia
Lục Lệnh nhíu mày, mở cửa và xuống xe, hắn đi vài bước đến trước thì thấy một hình ảnh khiến hắn vừa bực bội vừa không nói nên lời.
Cậu trai có khí chất đặc biệt đang đứng nói chuyện với một người mặc nguyên bộ áo gió màu đen, có thể thấy lờ mờ thanh trường kiếm đeo bên hông anh chàng kia. Cậu trai lộ vẻ mặt mỉm cười, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, mà vẻ mặt người đeo trường kiếm lại lạnh lùng hết sức, xem ra không phải người hiền lành, lúc này mặt anh chàng lộ rõ sự ghét bỏ.
Thật không hiểu được, Lục Lệnh cảm thấy hình ảnh trước mắt thật chướng mắt, hắn có thể chắc rằng, người mà cậu trai chờ trước đó chính là anh chàng này. Mà so với bản thân, hình như anh chàng này có thể đứng cạnh người đẹp mà không thay đổi sắc mặt xíu nào, nhưng ánh mắt anh chàng càng lạnh hơn.
Lục Lệnh nhìn một vòng bộ áo gió màu đen, sau đó nhịn không được mà cười nhạo, vừa nhìn đã biết áo gió rẻ tiền, chủ nhân nó còn muốn cướp người với hắn sao? Đúng là nằm mơ!
Thế là Lục Lệnh lại đi đến trước vài bước, và rồi hắn thấy ở phía sau chiếc Benz quý giá của hắn, có một chiếc xe máy màu đen trông rất bình thường nhưng lại rất có độ tồn tại vô cùng lớn. Mà bánh trước chiếc xe máy này nhét dưới chiếc Benz của hắn, phía trước chiếc xe máy có một hình tam giác bén nhọn màu đen dùng để trang trí, chính nó đã kiêu ngạo đâm vào bên trong buồng xe Benz của hắn.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Anh chàng này, chẳng lẽ anh không cần cho tôi một lời giải thích sao?” Lục Lệnh bước đến chỗ hai người, vẻ mặt lời lẽ chính đáng.
Lâm Huyền không kiên nhẫn nhìn thoáng Lục Lệnh, anh "chậc" một tiếng, nói: “Xe vốn đã đỗ ở đây rồi, cậu bỗng nhiên lùi xe lại, sao có thể trách tôi chứ?”
Mặt Lục Lệnh chìm xuống, hắn chỉ nhẹ lùi về sau 30 centimet thôi mà, khoảng cách như vậy nếu hắn là thằng ngu mới tin một chiếc xe máy có thể chọt thủng mông chiếc Benz của hắn.
Lục Lệnh không biết nói gì thêm, trừ phi hắn gọi cảnh sát giao thông đến, nhưng dù hắn gọi cảnh sát giao thông, thật khó để nói rằng chuyện này là lỗi của Lâm Huyền, ánh mắt Lục Lệnh hơi âm trầm.
Lúc này Lâm Huyền đẩy chiếc xe máy của anh ra sau, ngồi lên rồi quay đầu nhìn Khương Thi Bách: “Lên nhanh.”
Khương Thi Bách đang hứng thú nhìn chiếc xe máy, sau đó hơi không được tự nhiên mà ngồi lên. Cậu vỗ nhẹ vào lưng Lâm Huyền, hỏi: “Anh thế mà cũng có phương tiện thay đi bộ của người thường hả?” Không phải đạo sĩ chết dẫm đều ngự kiếm phi hành sao?
Câu trả lời của Lâm Huyền là không trả lời, anh bắt đầu chạy đến ngân hàng gần nhất bằng tốc độ nhanh nhất, để lại bóng lưng cực kỳ tiêu sái cho Lục Lệnh.
Trên đường chạy nhị hoàng tử vẫn bám riết không tha hỏi về nguồn gốc chiếc xe máy. Cuối cùng, sau khi tới ngân hàng, đạo trưởng Lâm không thể nhịn được nữa mới nói: “Cháu trai tôi mua.”
Khương Thi Bách nhướn mày: “Cháu trai anh thật có hiếu với anh.”
Lâm Huyền lạnh mặt chỉ vào cửa ngân hàng, nói: “Cậu muốn tôi đi cùng không? Với IQ của cậu thì có biết gửi tiền vào thẻ không?”
Nụ cười trên mặt nhị hoàng tử lập tức biến mất, cậu trào phúng liếc Lâm Huyền một cái rồi xoay người đi vào ngân hàng. Những kẻ ngốc dám nghi ngờ trí tuệ của cậu đều tìm chết!
Lúc chú Lâm thấy Hắc Hoa đi vào mới thở phào nhẹ nhõm, anh tuyệt đối không thể nói cháu trai nhỏ nhà anh mua xe cho anh vì cảm thấy anh lái xe máy trông vô cùng phong cách, càng đừng nói từ khi mua xe này anh chưa từng chạy lần nào.
“…” Chú Lâm nghĩ đến đây, có chút không biết nói gì ngẩng đầu nhìn trời, anh cảm thấy bản thân đã vì Hắc Hoa mà phá vài cái lệ rồi, Hắc Hoa phải chân thành báo đáp anh thật tốt mới được.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Huyền thấy Khương Hắc Hoa bước ra cổng ngân hàng với vẻ mặt kiêu ngạo mỉm cười, chú Lâm chỉ liếc mắt một cái thì biết chắc thằng ôn con này đã làm thẻ thành công. Sau đó anh lắc đầu, gửi tiền vào thẻ thành công có cần phải kiêu ngạo vậy không? Càng ngày anh càng cảm thấy cậu ta như đồ cổ của mấy trăm năm trước, nói không chừng là xác chết cổ vùng dậy ấy.
“Được rồi! Từ nay về sau tôi đã có thẻ tín dụng, tôi có thể mở Nông Gia Nhạc rồi.”
Chú Lâm vẫn đang cảm thán về khí chất và nội dung nói chuyện không thống nhất của cậu, khi nghe Khương Thi Bách nói những lời này anh chưa kịp phản ứng lại. Im lặng cả buổi anh mới hơi thận trọng nhìn Khương Thi Bách nói: “Cậu nói cậu muốn làm gì cơ?”
Khương nhị hoàng tử chéo tay ra sau lưng, làm bộ dáng cao nhân nói: “Nông gia nhạc, nông gia nhạc Khương thị.”
Lâm Huyền: “…” Nếu anh nói ‘Ban ngày ban mặt tỉnh dậy đi’ với cậu, không biết cậu có trực tiếp xù lông với anh hay không đây? Quên đi, dù sao cậu cũng không dùng tiền của anh, không liên quan gì tới anh, Hắc Hoa vui vẻ tự chơi thì kệ cậu, dù thành công hay không, anh chỉ cần đứng bên cạnh xem náo nhiệt là được rồi.
Lại cảm ơn đạo trưởng Lâm lần nữa vì nhờ vẻ mặt tự nhiên không biểu lộ cảm xúc ngày đó của anh. Khương nhị hoàng tử không hề nhận ra anh có ý xấu về kế hoạch quan trọng nhất sau khi cậu sống lại, nhờ thế mà tránh được một trận đại chiến. Sau khi làm xong thẻ, Khương Thi Bách và Lâm Huyền lại nhàn rỗi, Khương Thi Bách định đề nghị tìm một Nông Gia Nhạc để tham quan một chút, thì thấy cách đó không xa có một chiếc Audi màu trắng với ký hiệu bốn vòng tròn* lái đến đây, dựa vào trực giác Đại Tư Tế, nhị hoàng tử có thể chắc chắn chiếc xe kia đang chạy tới chỗ họ.
(*) Audi và ký hiệu bốn vòng tròn: Biểu tượng 4 vòng tròn lồng vào nhau tượng trưng cho 4 công ty liên kết thành Auto Union AG - tiền thân của Audi ngày nay. Logo này cũng chứng tỏ sự sang trọng, giàu có.
Quả nhiên là vậy, chiếc Audi dừng lại ngay phía trước Lâm Huyền, sau đó một thanh niên khoảng 20 tuổi bước xuống từ trong xe, khi thanh niên thấy Lâm Huyền, đầu tiên là khom lưng 90 độ rõ ràng, sau đó vẻ mặt vừa sùng bái vừa thấp thỏm đưa cho Lâm Huyền hai tấm thiệp mời.
Hình như Lâm Huyền biết trước sẽ có người tới, vì vậy anh không thèm xem thiệp mời mà đã nhét ngay vào túi, hành động này khiến thanh niên trẻ đứng xem phải đau đớn một trận, sau đó thanh niên trẻ nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt lại, thật cẩn thận nói: “Tiểu sư bá, người giao thiệp mời có việc muốn nhờ ngài ạ.”
Lâm Huyền mặt lạnh không nói lời nào.
Thanh niên nói thêm: “Tất nhiên, họ đều biết quy tắc.”
Chú Lâm nghe vậy mới hừ lạnh một tiếng, gật đầu trả lời: “Bốn ngày sau cậu lại đến tìm tôi.”
Thanh niên trẻ nghe thế hưng phấn đáp lại một tiếng, sau đó quay trở lại xe như một làn khói và lái xe chạy mà không hề quay đầu nhìn lại.
Mà lúc này, Khương nhị hoàng tử xem hết toàn bộ quá trình chợt nheo mắt lại, cậu tặc lưỡi hai tiếng rồi nói với đạo trưởng Lâm mặt liệt: “Thì ra anh làm việc đuổi quỷ cho người ta sao? Việc này có kiếm tiền được không? Nghe nói trong thẻ anh có hơn một ngàn vạn thậm chí đến trăm triệu hả?”
Khóe miệng đạo trưởng Lâm giật giật và thầm nghĩ, cậu hỏi kiếm tiền được hay không để làm gì? Dù sao cậu muốn mở Nông Gia Nhạc mà, cũng không cần đuổi quỷ. Không lẽ cậu muốn ra tay với tôi?
“Nói thiệt chứ, anh có cần tôi làm trợ thủ cho anh không? Tôi không cần nhiều tiền lắm đâu, chúng ta chia bốn - sáu là được rồi.”
Lâm Huyền: Ha ha.
Hết chương 26
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Mở vip, cầu mở ra ~ moah moah. Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét