Trang


Chinta

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2020

Cương Thi Nông Gia Nhạc - 27

Nguồn: Weibo/虽虽酱


Cương Thi Nông Gia Nhạc: Chương 27

Tác giả: Đả Cương Thi

Edit: Rindoll

Beta: Mèo Chè

_______________________

Tuy Khương nhị hoàng tử đưa ra đề nghị làm trợ thủ giúp đạo trưởng Lâm đuổi quỷ, nhưng đề nghị này bị đạo trưởng Lâm từ chối không hề do dự.

Chỉ dẫn người này tham gia hội đấu giá một lần thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy rồi, nếu anh thật sự dẫn người này cùng trừ ma hàng yêu đuổi quỷ, hổng chừng chưa kịp thấy yêu ma quỷ quái, thì anh đã bị người này làm cho phiền chết mất thôi!

Suy nghĩ một chút đi! Nếu có quỷ quái ở trong vùng núi đất hoang, không lẽ anh phải đi mua cái lều trại năm sao cho cậu chàng này ở hả?! Sau đó lúc ăn cơm phải có bốn món lạnh bốn món nóng và một món canh gì đó… Đạo trưởng Lâm bày tỏ, hình ảnh này anh chỉ tưởng tượng thôi đã thấy thảm không nỡ nhìn rồi.

Chưa kể người này còn muốn thù lao nữa chứ! Anh làm việc hầu như không có lương, cho nên đến lúc đó không biết anh phải tốn bao nhiêu tiền mới trả đủ cho Hắc Hoa gặm ra lỗ hổng này.

Cho nên, Lâm Huyền nhìn Khương Thi Bách, trực tiếp trả lời một câu: “Cậu vẫn nên mở nông gia nhạc đi.”

Sau cuộc đấu giá này chúng ta sẽ đường ai nấy đi, cậu mở nông gia nhạc của cậu, tôi giết yêu ma quỷ quái của tôi, như vậy tôi và cậu mọi người đều khỏe, đừng nghĩ những chuyện khác.

Đối với những lời của chú nhỏ, nhị hoàng tử hơi nhướng mày. Nghe có vẻ như, sao có cảm giác bị ghét bỏ thế nhỉ? Cậu nhớ hồi còn ở Ô quốc cậu là Đại Tư Tế người gặp người thích hoa gặp hoa nở mà, sao có thể bị người ta ghét bỏ chứ? Khương Thi Bách cười nhạt một tiếng, vừa nãy chắc chắn là ảo giác.

“Vé vào hội đấu giá đã có, chúng ta cần chuẩn bị gì nữa không?” Khương Thi Bách thay đổi đề tài, đề tài này mới là mục đích khi cậu đến thành phố A lần này.

Lâm Huyền lắc đầu, sau đó gật đầu nói: “Cậu chỉ cần có tiền là được.”

Một câu khiến nhị hoàng tử nhịn không được nghiến răng, suýt nữa không giữ được vẻ mặt ôn hòa.

“Tôi chỉ có vàng gạch, được không?” Nếu không được thì cậu chắc chắn sẽ…

Có lẽ trực giác chú Lâm cảm nhận được thẻ tín dụng của anh gặp nguy hiểm, nên anh hung hăng gật đầu nói: “Hội đấu giá này cũng không phải hội đấu quá chính quy gì, cho nên, vàng gạch có lẽ được.”

Khương nhị hoàng tử mỉm cười hài lòng, sau đó quăng thêm một câu: “May là có thể dùng, nếu không tôi chỉ có thể vay tiền của anh thôi.”

Đạo trưởng Lâm nghe vậy trán nổi gân xanh, cắn răng nói: “Yên tâm, nhất định có thể.” Nếu không thể, ông đây sẽ đánh cho đến khi họ có thể.

Nói chuyện xong, hai người vui vẻ hài hòa trở về khách sạn.

Hai ngày trôi qua trong thoáng chốc. Hai ngày này Lâm Huyền chỉ ngồi trong phòng khách sạn tổng thống, còn Khương Thi Bách thì lên mạng và gọi điện thoại cho người nhà, kết quả điện thoại vừa mới kết nối, thì lại nghe Khương đại hoàng tử nói một câu: Ông đây vội, đang tập luyện với tiểu đệ! Nói xong thì đã cúp máy.

Trời biết lúc Khương nhị hoàng tử bị cúp ngang điện thoại vẻ mặt âm trầm đáng sợ đến thế nào, suýt nữa cậu đã nghĩ sẽ hạ chú nguyền rủa người thô lỗ ngốc nghếch kia rồi, cũng may cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống.

Nhưng, Khương nhị hoàng tử hơi nóng lòng về nhà, vì thế chỉ có thể điên cuồng đọc sách để giết thời gian. Do đó, trong hai ngày này, nhị hoàng tử nằm úp sấp lên mạng đọc sách, đọc đủ loại sách khác nhau.

Vào ngày bắt đầu hội đấu giá, Khương Thi Bách và Lâm Huyền đến hội trường đấu giá đúng giờ.

Nhưng khi hai người đứng ở hội trường chỉ định, họ đều hơi bối rối không biết tình hình —— nơi này sao giống trung tâm đào tạo đầu bếp thế?!

Khương nhị hoàng tử nhìn nhãn hiệu như trung tâm đào tạo kia, trong lòng nhịn không được nghĩ, nếu hội đấu giá không có thứ gì tốt, vậy cậu có thể tìm thử đầu bếp ở đây về làm đầu bếp cho nông gia nhạc của cậu, tuy trong Vương Mộ có hai tiểu đệ một là đầu bếp nổi tiếng khắp thiên hạ và một là dược sư giỏi về thảo dược sắp tỉnh dậy, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, họ muốn làm đầu bếp dược sư thì phải theo kịp thời đại mới được.

Trong trường hợp này, cần phải có một đầu bếp đến dạy hắn trù nghệ mới được, đó chính là biện pháp tốt nhất. Ôi, có lẽ cần phải tìm thêm một bác sĩ trung y nữa nhỉ?

“Nghĩ gì đó? Hướng đi bên kia.”

Giọng Lâm Huyền vang lên ngay bên tai, Khương Thi Bách hoàn hồn, cười nói: “Tôi phát hiện nơi này thật sự là một nơi tốt, chắc chắn tôi sẽ còn đến nữa.”

Đạo trưởng Lâm im lặng không nói nhìn sân bãi tập toàn là cỏ dại cao hơn người, khiếu thẩm mỹ của cậu ta cũng có vấn đề, anh tự hỏi không biết lúc cậu mở nông gia nhạc có bị vắng khách hay không, vì nơi đó quá âm trầm và hoang vắng.

Tuy buổi đấu giá này vì tính chất quan hệ mà động chút tay chân nhỏ, nhưng đối với ma đầu đạo sĩ và cương thi tư tế mà nói, thủ thuật che mắt như vậy hầu như có thể xem nhẹ. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến sân đấu giá chính thức, lúc tiến vào hội trường phía trước, Khương Thi Bách chợt kéo Lâm Huyền một cái, Lâm Huyền quay đầu qua thì thấy đóa Hắc Hoa lại bắt đầu móc tay áo của cậu ta.

“Làm gì thế?” Trong giọng nói Lâm Huyền có chút bó tay cam chịu, anh bị người này già mồm cãi láo riết tính kiên nhẫn bị mài hết không còn, vì dù anh có phóng khí lạnh với người này thế nào, thì Hắc Hoa vẫn mặt không đổi sắc mà mỉm cười với anh. Chú Lâm cảm thấy, thế giới có thể giống đóa Hắc Hoa một ngày 24 tiếng có 12 tiếng đều mỉm cười giả tuyết liên, trình độ này phải nói là vô địch không gì sánh được. Dù nguyên một ngày anh không chút biểu cảm cũng không thấy mệt, nhưng nếu mỉm cười nguyên một ngày, còn mỉm cười hết sức mờ ảo lúc có lúc không, không biết lúc đó anh có mệt hay không đây.

“Dán cái này lên mặt đi.” Trong tay Khương Thi Bách cầm hai cái mặt nạ da người mỏng.

Lâm Huyền nhìn mặt nạ mà trong lòng kinh ngạc, nghe nói kỹ thuật làm mặt nạ da người này đã biến mất vài trăm năm, sao người này có được thế?

“Mau lên đừng trì hoãn thời gian!” Khương nhị hoàng tử đưa cho đạo trưởng Lâm một cái mặt nạ, sau đó cậu nhanh chóng tự dán mặt nạ lên mặt bản thân.

Lâm Huyền đành chịu, chỉ có thể nghe theo dán mặt nạ lên mặt. Nhưng trong lòng anh vẫn đồng ý với hành vi này, ban đầu đạo trưởng Lâm không hề có ý định tham gia cuộc đấu giá này... Tất nhiên, anh tuyệt đối sẽ không nói cho Hắc Hoa bên cạnh biết.

Cơ mà, lúc tiến vào phòng bán đấu giá, Khương Thi Bách trộm nói một câu ở bên tai chú Lâm: “Nếu anh nói hội giao dịch này có tính chất ngầm, vậy lát tôi theo dõi rồi đoạt bảo, chắc không có chuyện gì lớn nhỉ?”

Lâm Huyền: “…” Cậu là một người có khí chất cao quý, tự xưng là bông sen trắng trên đỉnh núi tuyết, và là đại tiên ở nhân gian, vậy mà thằng nhóc cậu không biết xấu hổ nói với tôi cậu muốn làm kẻ cướp hả?!

“Khụ, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng vì vạn bất đắc dĩ* thôi mà.” Nụ cười của Khương Thi Bách biến thành một tia thẹn thùng.

(*) Vạn bất đắc dĩ: Buộc phải làm vậy.

Lâm Huyền mặt không biểu cảm nói: “Bốn chữ "vạn bất đắc dĩ" không phải dùng như vậy.” Vấn đề là, sao cậu có ý tưởng giống tôi thế?! Lỡ chúng ta đều nhìn trúng một bảo vật thì làm sao bây giờ?!

“Ối xời, dù thế nào thì trước tiên phải vào xem cái đã! Không chừng có thứ mà tôi muốn thì sao.” Mặt Khương Thi Bách lại biến thành mỉm cười, mặt nạ da người rất trung thực mà bày ra vẻ mặt của cậu, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Lâm Huyền gật đầu, miễn là người này không đến vì Huyền Ngọc là được rồi, không chừng anh cũng không thèm nhìn, dù sao Huyền Ngọc không có bao nhiêu tác dụng với người tu đạo thông thường. Hơn nữa, lý do mà anh tới đây, cũng không phải vì Huyền Ngọc, mà là anh muốn xác nhận, ‘Huyền Ngọc’ đó có phải là ‘Linh Tủy Huyền Ngọc’ đã từng xuất hiện ở Tần Lĩnh 50 năm trước hay không thôi.

Nếu là vế thứ hai, vậy anh sẽ không màng tất cả mà tiến hành cướp đoạt.

Phần mở đầu hội đấu giá cũng khá đơn giản, dường như mọi người ở đây đều biết rõ tất cả nguyên tắc, thậm chí cũng không nói nhiều thêm một câu. Người chủ trì chỉ nói một câu thì bắt đầu hội đấu giá, sau đó giới thiệu từng vật phẩm bán đấu giá.

Từ vật đầu tiên đến vật thứ năm, những người ở đây ngoại trừ ra giá thì hầu như không có giao lưu với người khác. Nhưng cũng chính lúc này lại khiến Khương nhị hoàng tử cảm nhận được cái gì là ‘Hội đấu giá ngầm’.

Vật phẩm đấu giá thứ sáu được đưa ra khiến cho nhị hoàng tử chú ý.

“Các vị, vật phẩm thứ sáu mà chúng tôi bán đấu giá là một miếng đất.” Người chủ trì giới thiệu đơn giản như trước. “Ở phía Đông Nam thành phố A, đi về phía trước 100 mét là biển với một bãi cát rộng lớn, đi về phía sau 100 mét là sơn nguyên nhỏ. Nếu có ai mua, thì sẽ tặng kèm sơn nguyên nhỏ cho người đó. Giá quy định là năm ngàn vạn, bây giờ bắt đầu ra giá.”

Khương Thi Bách nghe đến đây, hai mắt chợt híp lại. Mà Lâm Huyền ngồi cạnh cậu nghe vậy cũng nhịn không được nhướng mày. Nghe miêu tả mảnh đất này giống như có người nào đó đưa gối đầu đến vậy, thật là một nông gia nhạc tuyệt vời.

Nhưng Khương nhị hoàng tử không kích động trực tiếp ra giá. Thay vào đó là chậm rãi ngồi ngay ngắn, đôi tay cực kỳ điệu thấp mà làm ra một động tác.

Lúc cậu ra dấu bằng tay, giá mảnh đất đã tăng tới 7000 vạn. Nhưng điều khiến khuôn mặt lạnh băng của Lâm Huyền không giữ được là ngay khi Khương nhị hoàng tử ra dấu bằng tay kỳ quái xong, hiện trường không có người tăng giá nữa.

Ánh mắt Lâm Huyền sắc bén liếc nhìn Hắc Hoa một cái, quả nhiên là Hắc Hoa! Chắc chắn cậu ta đã động tay chân gì rồi! Nhưng khiến mỗ đạo trưởng cạn lời là bản thân anh không hề phát hiện Hắc Hoa làm gì hết! Nếu không phải anh thấy Khương Thi Bách giơ tay, thì chắc chắn anh sẽ cho rằng có người khác đang phá rối.

“7100 vạn.”

Vì thế, khi tất cả mọi người đều không tăng giá, Khương nhị hoàng tử rất là ung dung nói ra giá cao nhất, sau ba tiếng gõ, miếng đất thuộc về thần tượng quốc dân Ô quốc - Khương nhị hoàng tử.

Giá thấp ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả người chủ trì cũng ngây ngốc nửa ngày mới nói vật phẩm đấu giá tiếp theo. Mức giá ước tính mà chủ nhà đưa ra là một trăm triệu, nhưng bây giờ hình như xảy ra chút vấn đề nhỏ? Quên đi, dù sao mảnh đất đó không phải là trọng tâm của cuộc đấu giá này, phía sau còn ba mặt hàng nữa mới là ưu tiên hàng đầu, ba vật phẩm này mà đưa ra chỉ sợ sẽ ra giá trên trời.

“Đây là vật phẩm đấu giá thứ bảy.” Giọng người chủ trì run rẩy: “Một viên đan dược kéo dài tuổi thọ Ám giới, dựa vào đo lường đánh giá, đan dược này có thể khiến mọi người sống thêm ít nhất mười năm. Giá khởi điểm là một trăm triệu.”

Khương nhị hoàng tử nghe thế "ơ" một tiếng, còn Lâm Huyền thì chợt sầm mặt.


Hết chương 27
________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...