Trang


Chinta

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

Cương Thi Nông Gia Nhạc - 28

Nguồn: Weibo/虽虽酱



Cương Thi Nông Gia Nhạc: Chương 28

Tác giả: Đả Cương Thi

Edit: Rindoll

Beta: Mèo Chè


_______________________

Vật phẩm đấu giá thứ bảy vừa xuất hiện trực tiếp làm xao động hội trường vốn đang chán ngắt, tất cả mọi người hầu như không tự chủ được phát ra tiếng kinh ngạc hoặc nghi ngờ. So với sáu vật phẩm đấu giá trước đó, vật phẩm thứ bảy này gần như là vật đấu giá dẫn đến tình trạng ‘có một không hai’.

Tuy sáu món hàng trước đó mắc tiền, nhưng nếu có người chịu bỏ ra số tiền lớn, thì vẫn có thể mua được. Cơ mà ‘đan dược kéo dài tuổi thọ’ nằm trong vòng của người bình thường, dù họ táng gia bại sản cũng chưa chắc viên đan dược này có thật. Lúc này ‘tiên đan’ lại xuất hiện ở hội đấu giá ngầm, đây chắc chắn là vật phẩm hấp dẫn làm người động tâm.

“Chà, tên của món hàng này nghe thật thú vị, nhưng anh làm thế nào để chúng tôi tin thứ nhỏ bé như hạt châu này có thể giúp chúng tôi sống thêm mười năm? Nếu ăn mà không có hiệu quả thì sao? Hơn nữa sống mười năm, ai biết sau này chúng ta sống được bao nhiêu năm? Nếu tôi có thể sống đến 80 năm, sau này ăn vào anh lại nói với tôi chỉ có thể sống 70 năm, vậy không phải tôi bị lừa rồi sao? Quan trọng nhất là, làm thế nào chứng minh rằng, sau khi tôi ăn vào thì có thể sống thêm 10 năm? Ha ha, nếu tôi nói, thứ này mới nghe thì lợi hại, nhưng thực tế là vật không đáng tin. Vậy mà còn ra giá tận một trăm triệu?”

Người nói chuyện là người đeo dây chuyền vàng to như ngón tay đúng tiêu chuẩn đại gia, người đàn ông bụng phệ, vừa mở miệng cứ như ông đây có rất nhiều tiền nhưng cử chỉ lại không có học thức.

Tuy lời của Tôn đại gia này khó nghe, nhưng đó là những lời mà hơn 90 người có mặt ở đây thầm nghĩ tới. Ở đây đều là những ông lớn nổi danh giàu có và quyền lực trong thành phố A hoặc thành phố B, thành phố C, người ta tuyệt đối không thiếu tiền, nhưng vấn đề là, không thiếu tiền không có nghĩa họ sẽ vui vẻ bị người khác xem như miếng thịt coi tiền như rác. Cho nên, sau khi Tôn đại gia dứt lời, tuy những người khác không mở miệng tán thành, nhưng họ đều im lặng không ai đấu giá.

Cơ mà mặt người chủ trì không có vẻ gì là kinh hoảng, trường hợp tẻ nhạt này họ đã đoán được từ trước. Khi mà ‘đan dược kéo dài tuổi thọ’ xuất hiện trong tay họ, mọi người cũng không tin mấy. Cho nên, họ cũng hỏi điều tương tự như vậy, sau đó họ nhận được bằng chứng cực kỳ khiến người chấn động,

Lúc này, người chủ trì mỉm cười lộ ra vẻ đã tính trước mọi việc: “Các vị yên tâm, chúng tôi cũng nghĩ đến điều này, cho nên kế tiếp mời các vị xem trên màn hình.”

Lời của người chủ trì vừa dứt, trên màn hình lớn xuất hiện một hình ảnh không tiếng động. Đó là một phòng bệnh cao cấp, nằm trên giường là một ông lão có vẻ bệnh nặng. Lúc này cạnh giường bệnh có người đang tranh chấp gì đó, sau đó, một thanh niên không nghe người khác khuyên ngăn, lấy ra một viên đan dược giống thứ đã bán đấu giá trên đài lúc nãy bỏ vào miệng ông lão.

Tiếp đó là một trận rối loạn. Nhưng chẳng mấy chốc, hình ảnh yên tĩnh lại, khi bác sĩ trưởng kiểm tra một loạt cho bệnh nhân, hơi kinh ngạc và nói gì đó, lúc bấy giờ tất cả người nhà trong phòng bệnh hầu như đều tươi cười.

Sau đó màn ảnh lớn lướt qua những hình ảnh về cuộc sống hằng ngày của ông lão, từ hình ảnh có thể thấy được, ông lão vốn sắp chết lại sống tiếp khỏe mạnh, hơn nữa càng ngày có xu hướng khỏe hơn. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại đến ngày hôm trước, video không tiếng động cũng kết thúc.

“Các vị, có lẽ các vị khách quý đã phát hiện, viên đan dược tròn tròn màu trắng kia giống với viên đan dược ở trước mắt này. Video này là bằng chứng tốt nhất, tuy chúng tôi không chắc ông lão có thể sống đến mười năm hay không, nhưng tôi cho rằng, đan dược kéo dài tuổi thọ là thánh phẩm dùng để chữa bệnh.” Người chủ trì mỉm cười nói: “Tôi không nói nhiều nữa, các vị có thể bắt đầu đấu giá. Hội trưởng chúng tôi có nói, nếu bán được viên đan dược này, vậy ngài ấy sẽ rất vui.”

Lời vừa nói ra, trong lòng những ông lớn ở đây đều nhịn không được hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ - hội trưởng kia tự nhiên cam tâm tình nguyện, dùng giá thấp nhất bán viên đan dược có thể cứu mạng, thật đúng là mua bán có lời.

Vì thế bắt đầu có người nhanh chóng kêu giá.

“110 triệu.”

“120 triệu.”

“Chà, chỉ chút tiền ít ỏi như vậy mà kêu cái gì? 150 triệu.”

“A… 200 triệu.”

Chẳng mấy chốc, viên đan dược kéo dài tuổi thọ đã tăng vọt đến mức 500 triệu.

Lúc này, bên trong hội trường sôi nổi kích động, chỉ có đạo trưởng Lâm và Khương nhị hoàng tử ngồi trong góc sô pha là không hợp với bầu không khí này. Lúc Lâm Huyền nghe đến mấy chữ ‘đan dược kéo dài tuổi thọ’ thì vẻ mặt tương đối khó coi, vì trong Ám giới có quy định, tuyệt đối không được phép mang đan được ở Ám giới vào Minh giới.

Ở Ám giới đan dược kéo dài tuổi thọ này tương đối nổi danh dùng để dưỡng bệnh, nhưng chỉ là đan dược tam phẩm thông thường. Tuy đan dược tốt nhất ở Ám giới là lục phẩm, nhưng đan dược tam phẩm cũng khá tốt rồi. Đối với người thường mà nói, một viên đan dược tam phẩm đừng nói là kéo dài tuổi thọ mười năm, mà còn có thể làm thuốc chữa bệnh, nhưng vì thể chất người thường có vấn đề, nếu dùng bừa đan dược tam phẩm, có khả năng sẽ bị nổ tan xác và chết mà không phải hồi phục sức khỏe.

Cuối cùng, thân thể người thường như thùng gỗ nhỏ, năng lượng đan dược tam phẩm lại tràn ngập trong thùng, kết quả rất rõ ràng.

Khi Lâm Huyền xem video kia xong thì biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, đó mà là đan dược kéo dài tuổi thọ sao? Dù là đan dược nhất phẩm cũng không bằng, không chừng là loại phế đan nhất phẩm để dưỡng bệnh, bị người khác trộm ra. Đối với người tu đạo thì tính chất đan dược này hầu như không có tác dụng, nhưng vẫn có chút tác dụng với người bình thường, nhưng sống lâu mười năm thì…

Phản ứng của chú Lâm là trực tiếp "ha hả" hai tiếng.

Còn Khương nhị hoàng tử, ban đầu cũng rất kinh ngạc, vì lúc cậu còn sống, hầu như mọi người đều biết mỗi tiên đế lúc nào cũng nghĩ đến việc trường sinh bất lão. Nếu thật sự có đan dược khiến con người sống thêm mười năm, vậy mỗi khi đến thời hạn mười năm thì phải ăn thêm một viên nữa, thế chẳng phải có thể trường sinh bất lão sao?

Cho nên, ngay cả nhìn nhị hoàng tử cũng không thèm nhìn, cậu biết chắc đan dược kia là giả.

Cơ mà, thấy một viên đan dược bán với giá trên trời là 500 triệu mà ngay cả tiểu đệ trung thành đã chết nhà cậu cũng có thể luyện ra, hiện tại Nhị hoàng tử cảm thấy vô cùng thiếu tiền nhịn không được thầm nghĩ trong lòng, cậu giơ tay túm đạo trưởng Lâm bên cạnh, nói: “À nè, nếu tôi có thể luyện được loại đan dược này, vậy có phải tôi sẽ giàu ngay lập tức không? Nghĩ như vậy, nhân dân tệ vẫn có lãi rất cao…” Không khó như cậu nghĩ. Nhưng Nông Gia Nhạc là nền tảng, vẫn phải mở! Hơn nữa cậu đã mua đất rồi ~

Đạo trưởng Lâm nghe cậu nói thế mặt lập tức tối sầm, giơ tay ra chộp Khương Hắc Hoa ôm vào ngực.

“Câm miệng! Ở đây có ít nhất chín tu giả Ám giới, có cả tu giả chuyên phụ trách giám sát và tìm manh mối, bản thân cậu đừng kiếm chuyện rồi kéo tôi vào.”

Khương Thi Bách bị ôm cảm thấy không thoải mái, giật giật bả vai, tìm vị trí tương đối thoải mái rồi nói: “Chuyện này mà cũng không cho phép sao?”

Lâm Huyền mặt không biểu cảm: “Tất nhiên không được.” Nếu cho chẳng phải sẽ đại loạn hay sao?

Nhưng Nhị hoàng tử không muốn từ bỏ cơ hội kiếm tiền siêu dễ này: “Nhưng mà tôi có đan được, tôi có thể làm việc đó mà thần không biết quỷ không hay.”

Sau đó đạo trưởng Lâm nói một câu cực kỳ thiếu thiện cảm: “Tôi biết, cho nên cậu vẫn mở Nông Gia Nhạc đi thôi.”

Khương Thi Bách: “…” Cậu quyết định từ nay sẽ bắt đầu ghét tất cả đạo sĩ.

Thật ra Lâm Huyền nói vậy cũng vì muốn tốt cho Khương Thi Bách mà thôi, tuy nhìn dáng vẻ Hắc Hoa thật bình thường, và dường như có rất nhiều đồ vật, nhưng dù ở đâu cũng có nhiều kiến muốn cắn chết con voi là sự thật. Càng đừng nói hiện tại Hắc Hoa không phải voi, người trong Ám giới cũng không phải con kiến.

Cho nên, chú Lâm dùng bản năng giống dã thú quyết định, kết cục bán đan dược của Khương Hắc Hoa sẽ không tốt bằng mở một Nông Gia Nhạc, nể mặt họ quen nhau, anh nhắc nhở đóa Hắc Hoa, cũng không cần cảm ơn.

Cơ mà vấn đề là hiện tại Khương Hắc Hoa không hề có ý nghĩ cảm ơn anh chút nào.

Cuối cùng, viên ‘đan dược kéo dài tuổi thọ’ được bán với giá 690 triệu nhân dân tệ. Người nhận được đan dược rất kích động, những người không có được lại nghĩ cách kiếm một viên đan dược khác. Nhưng nếu chú ý nhìn thì sẽ phát hiện có hơn mười người trong hội trường, vẻ mặt họ không hề kích động xíu nào, trong mắt họ chỉ có nhàn nhạt trào phúng và thương hại.

Một viên phế đan có thể khiến người thường kích động thế này, sự tồn tại thật như con kiến vậy. Nhưng người bán phế đan chắc chắn phải nhận hình phạt mà hắn nên nhận.

Vật phẩm đấu giá thứ bảy đã kết thúc như vậy, sau đó chính là vật phẩm đấu giá thứ tám và vật phẩm thứ chín.

So với vật phẩm đấu giá thứ bảy thì hai vật phẩm đấu giá này ít người chú ý hơn, tuy chúng đều là vật phẩm xuất xứ từ Ám giới, nhưng rõ ràng không có thứ như sống lâu trăm tuổi làm người ấn tượng.

Vật phẩm thứ tám là một thanh kiếm phát ra tia sáng mờ nhạt, dường như được tạo từ Thanh Đồng? Thanh kiếm này có thể chém nát kính cường lực chống đạn dễ dàng. Mà vật phẩm thứ chín còn lại là một chiếc áo da trâu cũng có ánh sáng nhạt, dù là thanh kiếm lúc nãy cũng không thể đâm thủng được nó.

Cuối cùng hai mặt hàng này được bán với giá 550 triệu và 600 triệu, xem như cũng không thấp.

Tới bây giờ, rất ít người biết đến hội đấu giá ngầm, cuối cùng cũng tiến hành tới bước cuối rồi.

Lúc này, không chỉ những ông lớn bình thường mà ngay cả mười mấy người vẻ mặt lạnh nhạt khinh thường lúc nãy cũng bắt đầu hồi hộp chờ món hàng cuối cùng, chỉ có Lâm Huyền và Khương Thi Bách là vẫn luôn trong tình trạng ngồi ngay ngắn.

Vật phầm thứ mười này… mới là lý do mà họ đến đây.

“Đây là vật phẩm đấu giá thứ mười.” Người chủ trì mở miệng, biểu cảm trên mặt hơi khó hiểu. “Tôi cũng không biết thứ này là gì, dù sao chủ nhà muốn bán đấu giá vật này, nghe nói vật này gọi là ‘Huyền ngọc’ mà chủ nhà ngoài ý muốn đoạt được, hình như có sức mạnh thần kỳ nào đó. Ngoài ra tôi không biết nữa, đối với vật này, các vị chỉ cần nhìn một cách đơn thuần thôi.”

Sau khi người chủ trì nói xong, đưa tay lên, mở hộp gỗ đàn hương bạch ngọc ra, sau đó,tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một luồng khí mát lạnh ấm áp lập tức lan tràn toàn bộ hội trường khách quý, cùng lúc đó có ánh sáng bạc tỏa ra từ ngọc thạch kia.

“Ồ.”

“Thứ này khá thú vị…”

“Đẳng cấp ngọc thạch này vượt qua hầu hết các ngọc thạch khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần, cũng đáng giá để cất giữ.”

Trong thoáng chốc các ông lớn bắt đầu thì thầm bình luận. Bên trong mười người tu giả Ám giới bao gồm cả Lâm Huyền đều lập tức cảm nhận được hơi thở sắc bén.

“… Ủa? Sao tôi bỗng cảm thấy hơi lạnh nhỉ?” Một ông lớn nhịn không được nói: “Nhiệt độ máy điều hòa của nơi này hẳn là ổn định mà?!”

Lúc này Khương nhị hoàng tử nhìn vẻ mặt chợt nghiêm túc của đạo trưởng Lâm, cậu tạm thời không hiểu rõ, vì cái cọng lông gì mà người này lại lộ ra biểu cảm khẩn trương với Nguyệt Ngưng Châu Lộ như vậy.

“Anh sao thế?”

“Câm miệng, đây là Linh Tủy Huyền Ngọc!” Đạo trưởng Lâm nghiêm túc nói một câu.

Khương nhị hoàng tử: “…” Nếu thứ này là Linh Tủy Huyền Ngọc, vậy trong tay áo tôi có mười viên nè, bán cho các người một viên nhé?

Trong giây lát, Hắc Hoa Nhị hoàng tử thở dài, sau đó mỉm cười theo cách thức thần côn, cậu thảnh thơi ngồi trên sô pha chuẩn bị xem náo nhiệt.

Mấy người hỏi tại sao cậu không nói cho đạo sĩ chết tiệt biết hả? Ha ha, cậu tuyệt đối không có mang thù vụ bán tiên đan đâu… Thật đó.

Hết chương 28.

____________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hàng Mới Ra Lò

Art: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~

• Truyện tranh: Plaything ~ Món đồ chơi của Đại công tước ~ • Tên khác: Plaything / Plaything - The Toy of a Grand Duke / Plaything ~어느 대공 각...